If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 298 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Đi Dạo Phố
ôi Dĩnh nằm ở sô pha, tay cầm remote, nhưng ko tìm được cái đài nào nàng muốn xem, ko có gì làm, đúng là nhàm chán a!
Giương mắt, nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tường, mới 10 giờ rưỡi!! Thời gian sao lại trôi đi chậm như vậy!!?
Hôm nay là ngày thứ năm nàng ở nhà tĩnh dưỡng,bỡi vì vết sưng trênmặt cũng chưa có hết, cho nên hắn cũng chưa cho nàng rời nhà, bên cạnhđó, Đồng, Dương và THiên Mạch đều gọi điện thoại đến an ủi nàng, bọn họcòn muốn đến thăm nàng, nhưng đều bị nàng từ chối, mặt xưng phù như vậy, bị bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ hỏi cho ra chuyện
Chỉ một mình Cung Thần Hạo thôi cũng đủ cho nàng có chút phátđiên,nàng vẫn nhớ rõ hôm đó, nàng khuyên can mãi, mới khiến cho hắnbuông tha ý tưởng đưa nàng đi bệnh viện, dù sao cũng chỉ còn hai ngày là nàng có thể giải thoát
“Đúng rồi, nàng còn nợ học tỉ một cái hẹn thì phải!” Lôi Dĩnh thanthở, ngay lập tức tắt TV, đứng dậy vào phòng ngủ lấy di động, gọi vào số của Cao Di Tĩnh
“A lô” đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Cao Di Tĩnh
“Học tỉ, là em”
“Nhớ đến chị rồi sao?”
“A……………….mỗi ngày đến nhớ chị a, hôm nay có thể cùng em đi dạo phố hay ko?”
“Em tốt như vậy sao? Vừa vặn, chị hôm nay cũng có chuyện gì làm, em ở nhà à?”
“Vâng”
“Vậy em xuống lầu dưới nhà chị, chị và em cùng đi”
“Dạ”
Gác điện thoại, Lôi DĨnh thay quần áo trên người, khoác lên một cáiáo thun mày trắng, cổ đỏ, cùng một cái quần tay, tóc theo thói quen buộc lên, cột thành một cái đuôi ngựa, trang phục thật bình thường
Hai người đi dạo hơn 2 giờ, trên tay cũng xách theo một đám bao lớnnhỏ hàng hóa, vừa đi vừa cười bước vào 1 nhà hàng Tây, bọn họ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống
“Oa! Mệt chết rồi!” Lôi Dĩnh ko chút nào thục nữ ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa bóp 2 cẳng chân
“Mới đi một chút đã mỏi rồi?” Cao Di Tĩnh cười nói
“Học tỉ, chúng ta đã dạo phố gần 2 giờ a! Ko mệt mới lại, hiện tạicũng đã trễ, em rất đói bụng, nhanh gọi cơm 1 chút” Lôi Dĩnh giương mắtnhìn nàng nói, trước kia nàng làm gì có thời gian dạo phố!! Đa số thờigian đều giành cho việc đi làm
Cao Di Tĩnh buồn cười nhìn học muội ngồi đối diện, lấy được một ôngchồng nhiều tiền như vậy mà còn muốn đi làm, nàng lắc lắc đầu, gọi người phục vụ đến, kêu 2 ly nước trái cây, cùng hai món ăn chính
“Hôm nay ko phải ngày nghỉ, sao em ko đi làm?” Cao Di Tĩnh uống nước trái cây hỏi
“A……công việc mệt mỏi quá, nên xin công ty nghỉ ngơi 1 chút” Lôi DĨnh cười đáp
“Kỳ thật em cũng ko cần phải đi làm, chồng em làm có tiền như vậy, sợ gì ko nuôi nổi em” Cao Di Tĩnh đặt ly nước xuống, trêu ghẹo nói
“Ko cần, em thích làm việc, như vậy sống cũng sung túc hơn 1 chút, em hiện tại mới biết chuyện ăn ko ngồi rồi, ko có việc gì làm là thống khổ cỡ nào, cuộc sống như vậy ko thích hợp với em” Lôi Dĩnh ko muốn mỗingày chì ở trong nhà, chỉ phải chờ hắn về nhà, làm nhàn thê lạnh mẫu,chỉ lo việc nội trợ gianh đình
“Vậy cuộc sống như thế nào mới thích hợp với em?”
“Em cũng ko biết, nhưng mà hiện tại, em thấy rất đầy đủ, hắn đối vớiem cũng tốt lắm, như vậy là đủ rồi” Nói đến hắn, Lôi Dĩnh sẽ ko kềm chếđược mà nở nụ cười hạnh phúc
“Em đúng là rất dễ thỏa mãn, nhưng mà như vậy cũng tốt, sống sẽ thoải mái hơn”
“Ừ, đúng vậy a!”
Cao Di Tĩnh nhìn Lôi Dĩnh ngồi trước mặt, tình tình lạc quan luôn vui cười ngày trước của nàng vẫn ko thây đổi, còn nữa, theo như ánh mắt của nàng, xem ra nàng thật sự yêu thương chồng nàng a, chỉ xem đồ đạc hômnay nàng mua cũng biết, tất cả đều là đồ giành cho nam, từ áo sơ mi, càvạt, cho tới quần lót, tất
Cao Di Tĩnh nhìn nàng, ko quên trêu ghẹo “Mà sao em ko có mua gì ình, chỉ toàn mua cho hắn vậy?”
“Đâu có, em cũng có mua a!” Lôi Dĩnh cúi đầu cầm lấy ly nước trái cây uống
“Ừ, em có mua 1 đôi giày, hơn nữa lại còn ko đắn đo suy nghĩ” Cao Di Tĩnh dựa theo lời nàng nói
“A……em chẳng là thấy vừa ý nó thôi”
“Chị thấy tất cả suy nghĩ của em đều giành cho hắn”
“Em chỉ cảm thấy hắn mang vào sẽ rất đẹp, cho nên mới mua, ko có ý gì khác”
“Tâm tư này của em, chị còn ko hiểu sao? Nhưng chị cũng là người từng trải, dù sao, chuyện mua quần áo cho chồng cũng rất bình thường, điềunày đã chứng tỏ rằng em đã thương hắn” Cao Di Tĩnh nói
Lôi DĨnh đỏ bừng mặt, ko biết đáp trả lời nàng như thế nào, khi cùngngười bán hàng trả giá, nàng cảm kích nhìn người bán hàng, nghĩ rằngnàng đến thật đúng lúc a!
“A……..học tỷ, nhanh ăn đi, ko thì thức ăn sẽ nguội mất” Lôi Dĩnh cười nói
Cao Di Tĩnh thấy nàng muốn đánh trống lãng, bất giác nở nụ cười, nàng vẫn giống như trước đây, quên đi, “nàng” (Di Tĩnh) cũng ko tính ép hỏinàng
“Thời gian ko còn sớm, chúng ta trở về đi” Cao Di Tĩnh gọi người phục vụ tới tính tiền
“Học tỷ, xem như hôm nay em mời khách, coi như đền bù cho lần trước em thất hẹn” Lôi Dĩnh lấy ví tiền ra”
“A…..vậy đi, dù sao chồng em cũng có tiền như vậy, chị đây cũng ko khách khí” Cao Di Tĩnh tự nhiên, cười nói
Sau khi Lôi DỊnh thanh toán hóa đơn, hai người mới cùng nhau rời nhà hàng
Ở trước cửa nhà hàng đợi tài xế đến rước 1 lúc, thì di động Cao DiTĩnh vang lên, nàng xem biểu hiện ở màn hình điện thoại, rồi nhìn LôiDĨnh mỉm cười, sau đó đi sang 1 bên nghe điện thoại
Lôi Dĩnh hiểu ý cười, hẳn là chồng của học tỷ gọi đến
Đột nhiên, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, nàng ngây ngôc đứng yên tại chỗ, lăng lăng trừng mắt nhìn về phía trước,cảnh trước mắt chợt hiệnra, chồng nàng đang ôm một phụ nữ cao gầy, xinh đẹp từ xa đi tới!!(Rin: ta vừa mới thích Hạo ca, mà đọc xong đoạn này cái vỡ mộng, hoa tâm đúng là hoa tâm, ko bỏ được thói xấu, đợi sau này vợ bỏ đi mới biếtmùi!!Hứ, hứ)
Hoa Tâm Tổng Tài Hoa Tâm Tổng Tài - Văn Thanh