"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 298 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Quên
ột nhiên…….”Ái” nàng la to 1 tiếng làm Cung Thần Hạo sợ tới mức thiếu chút nữa là tông xe
“Sao vậy?”
“Tiêu rồi, sao lại quên khuấy chuyện này” Lôi Dĩnh vỗ vỗ đầu óc mình
Cung Thần Hạo vươn 1 bàn tay ra, xoa xoa vai của nàng, vừa chú ý đến xe đang qua lại, vừa hỏi “Em quên chuyện gì? Quan trọng lắm sao?”
“Giữa trưa em có hẹn với học tỷ là sau khi tan sở sẽ cùng chị ấy đidạo phố, nhưng hiện tại đã 8 giờ rưỡi rồi” Lôi DĨnh nhìn hắn nói
Nàng hét chói tai khi nãy chỉ là vì quên hẹn cùng người khác sao? Hại hắn thiếu chút nữa đã đâm xe!! Hắn nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở 1 hơidài “Gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng hiện tại còn ở chỗ hẹn ko?”
“Đúng a!” Lôi Dĩnh rất nhanh đã lấy đi động từ trong túi ra, mở di động ra vừa định bấm số “A, em quên chưa khởi động máy”
Cung Thần Hạo lại thở dài, khó trách điện thoại của nàng ko reo, cho tới bây giờ mới nhớ đến ước hẹn cùng người ta
Lôi DĨnh lập tức khởi động máy, rất nhé đè nút gọi
Hắn thấy nàng nhanh chóng bấm vào số điện thoại của Cao Di Tĩnh đặt ở hàng số thứ hai trong danh bạ, ko biết hàng số thứ nhất trong danh bạđiện thoại của nàng có phải là hắn hay ko?
“A lô! học tỷ”
“Em còn nhớ đến bà chị này a?”
“Em thật sự xin lỗi, em ko cố ý khiến chị bị leo cây a” Cầm di động, nàng rối rít xin lỗi
“Ko cố ý, vậy là em cố tình nha! Khiến chị chờ gần chết” Cao di tĩnh có chút tức giận lớn tiếng “Điện thoại cũng gọi ko được”
“Thực xin lỗi!! Điện thoại của em…..ko biết vì sao lại tắt, còn nữa,học tỷ, em thật sự xin lỗi, ngày mai, ngày mai em sẽ cùng chị dạo phố,lần này em quyết sẽ ko để chị leo cây” Lôi Dĩnh khẳng định như đinh đóng cột
“Di động tắt hồi nào cũng ko biết, em đúng là người lơ mơ!” Cao Di Tĩnh nhịn ko được quở trách nàng thêm 1 câu
“Ách…….học tỷ, chị còn ở chỗ hẹn ko?” Lôi Dĩnh ngượng ngùng le lưỡi
“Chị chờ đến 2 giờ, đương nhiên cũng biết em sẽ ko đến, chị hiện tại ở nhà”
“Thực xin lỗi, học tỷ, chị đừng tức giận a, tức giận rất mau già, em lần sau sẽ bồi thường cho chị thật tốt……”
“Bồi thường thì ko cần, cho chị 1 lý do.”
“Ách……..bởi vì hắn đột nhiên tới đón em, cho nên……….” nàng ngượng ngùng lẩm bẩm
“Đợi chút, em nói ai?” Cao Di Tĩnh cắt lời nàng
“Chính là……..hắn thôi!” Lôi DĨnh len lén nhìn Cung Thần Hạo liếc mắt 1 cái, thấy hắn dạt dào hứng thú nhìn nàng, nàng liền ngại ngùng xoay mặt về phía cửa xe
“Em luôn miệng nói hắn hắn, rốt cuộc là ai a?” Cao Di Tĩnh ko kiên nhẫn nói
“Chính là……….ông xã em!” Nàng nhỏ giọng, ko thấy được khóe miệng Cung Thần Hạo đã hơi hơi cong, hắn cười rất có thâm ý
“Này…….em thực xin lỗi mà!”
“Được rồi, dù sao cũng chỉ ưu tiên cho ông xã hơn, bạn bè như chị cũng bị đá sang 1 bên”
“Học tỉ, chị đừng nói như vậy.Em ko có ý này….”
“Chẳng lẽ ko đúng sao? Ai! Chị đúng là số khổ a!! Còn ngây ngốc ngồi ở 1 chổ chờ em, ai ngờ em lại phong lưu, hạnh phúc, coi chị như đồ thừa vứt lên 9 tầng may” Cao Di Tĩnh cố ý trêu chọc
“Cái gì mà phong lưu, hạnh phúc, cái gì là đồ thừa chú, chị cứ nói bậy bạ a!” Lôi Dĩnh nghe nàng nói thế, mặt ko tự chủ đỏ lên
“Haha, chị đâu có nói bậy, sự thật rõ ràng là như vậy!” Cao Di Tĩnh haha khẽ cười “Được rồi, ko cười em nữa, hắn mang em đi đâu?”
“Là cùng nhau ăn cơm”
“ừ, đúng rồi, lần trước ko phải em nói em ở nhà 1 mình sao?”
“Hắn đêm qua đã trở về”
“Tốt lắm, ko đùa em nữa, ngày mai chị ko rảnh, lần sau chúng ta sẽ hẹn lại:
“Học tỉ, chị ko giận sao?”
“Ko giận, em thì tốt rồi cùng người ta lãng mạng!”
“Học tỉ…………”
“Đừng gọi nữa, chị cúp máy đây, ông xã của chị đã về, tạm biệt….”
“Ừ, tạm biệt…” Lôi DĨnh cúp máy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, quay sang hướng Cung thần Hạo tươi cười
“Học tỉ đã kết hôn à?” Cung Thần Hạo hỏi
“Ừ, hơn nữa, nàng cũng ở chung tòa nhà với chúng ta, chẳng qua nàng ở lầu 3, chúng ta ở lầu 9″ Lôi DĨnh cất điện thoại cười nói
“Thật sao? Một hồi về nhà, em có thể đi đến nhà nàng xin tội”
“Quên đi, ông xã của học tỉ đã về nhà, em ko muốn quấy rầy”
“Vậy tìm 1 ngày, chúng ta mời vợ chồng bọn họ ăn cơm ” Cung Thần hạo đề nghị
“Ừ, được!” Lôi Dinh tươi cười
Buổi tối 10 giờ
Lôi Dĩnh nhẹ nhàng gõ cửa, tay bưng cà phê đẩy cửa đi vào
“Em giúp anh pha ly cà phê tỉnh táo tinh thần ” Thân mật, nàng đem ly cà phê đặt trước mặt hắn
“Ừ, em nghỉ trước đi, anh còn phải làm việc đến tận khuya” Cung thần hạo theo đống văn kiện trên bàn ngẩng đầu nhìn nàng nói
“Anh có đói bụng ko? Em giúp anh làm bát mỳ” Lôi DĨnh nhỏ giọng hỏi,nàng biết hắn hiện tại rất bận rộn nhiều việc, ko nên tới quấy rầy,nhưng mà nàng sợ hắn sẽ mệt mỏi, cho nên nằm ở trên giường, Lôi DĨnh lại thật lâu ko thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể từ trên giường đứng dậygiúp hắn pha ly cà phê
“Ko cần, anh bây giờ vẫn chưa đói bụng” Nâng ly cà phê trước mặt, hắn hé miệng uống 1 ngụm
“A!Vậy…..có việc gì cần em giúp ko?”
“ko có, đi nghỉ ngơi đi!” Cung thần hạo có chút đau lòng nhìn nàng, rõ ràng vẻ mặt đã buồng ngủ,còn cố ý nén lại giúp hắn
Lôi Dĩnh nghe hắn nói như vậy, biết hắn ko muốn nàng thức đêm, đành phải nói “Được rồi! Vậy anh cũng nhớ nghỉ ngơi sớm 1 chút”
“Ừ” Đáp trả đơn giản 1 câu, đem ly cà phê đặt sang 1 bên, Cung ThầnHạo lại tiếp tục công việc lưu bù, thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ có thể nghe thế tiếng trang giấy cùng tiếng ngón tay gõ vào bàn phím
Lôi Dĩnh nhẹ giọng rời khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ, ko bao lâu, nàng đã tiến vào mộng đẹp
Hoa Tâm Tổng Tài Hoa Tâm Tổng Tài - Văn Thanh