Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Xuân Hồng
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Ngô Trà
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 35640 / 2274
Cập nhật: 2016-01-06 12:41:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ãy tìm và anh sẽ thấy.
Langdon đứng bên mép bồn rửa tội và đăm đăm nhìn xuống cái mặt nạ người chết nhợt nhạt, nhăn nhúm đang nhìn thẳng lên trên. Cái mũi khoằm và cái cằm chìa ra không lẫn đi đâu được.
Dante Alighieri.
Gương mặt vô hồn trông đã đủ kinh dị, nhưng vị trí của nó trong bồn có gì đó dường như siêu nhiên. Mất một lúc, Langdon vẫn không dám chắc mình đang nhìn thấy gì.
Không lẽ cái mặt nạ… lơ lửng?
Langdon cúi xuống thấp, nhìn kỹ hơn quang cảnh trước mắt, Bồn nước sâu vài thước – giống một cái giếng hơn là bể nông - thành bồn dựng đứng chạy thẳng xuống phẩn đáy lục giác đổ đầy nước. Rất lạ là cái mặt nạ dường như treo lửng lơ trong bồn, ngay phía trên mặt nước như thế có phép lạ.
Phải mất một lúc Langdon mói nhận ra điều gì gây nên ảo giác đó. Bồn nước có một trụ dựng đứng ở chính giữa chỉ cao phân nửa bồn và đầu mút có một đĩa kim loại nhỏ vượt lên khỏi mặt nước. Cái đĩa đó có vẻ là một vòi phun trang trí và có lẽ là chỗ để đặt một đứa trẻ ngồi lên, nhưng lúc này nó là bệ đỡ cho cái mặt nạ của Dante được nhấc cao lên khỏi mặt nước một cách an toàn.
Cả Langdon và Sienna đều không nói một lời nào khi họ đứng bên nhau nhìn xuống khuôn mặt nhăn nhúm của Dante Alighieri, vẫn được bọc kín trong chiếc túi Ziploc của anh, như thể ông đã bị chết ngạt. Mất một lúc, hình ảnh gương mặt đăm đăm nhìn lên từ một bể nước gợi lên trong Langdon cái trải nghiệm hãi hùng của chính anh khi còn là một cậu bé, bị kẹt dưới đáy giếng, tuyệt vọng nhìn lên trên.
Cố xua ý nghĩ đỏ khỏi tâm trí, anh thận trọng cúi xuống và cầm lấy một bên mép mặt nạ, vị trí lẽ ra là tai của Dante. Mặc dù khuôn mặt rất nhỏ so với tiêu chuẩn hiện đại, nhưng cái đĩa cổ lại nặng hơn anh tưởng. Anh từ từ nhấc mặt nạ ra khỏi bồn và giơ nó lên đế cả anh và Sienna đều có thể kiểm tra nó gần hơn.
Cho dù nhìn qua lớp túi nhựa, cái mặt nạ trông vẫn giống như người thật. Từng nếp nhăn và dị tật trên gương mặt của thi sĩ đều được khắc họa lại trong lóp thạch cao ướt. Trừ một vết nứt cũ chính giữa mặt nạ, còn lại hiện vật này ở trong điều kiện hoàn hảo.
“Lật ngược lại xem”, Sienna thì thào. “Xem phía sau nào.”
Langdon cũng đang định làm việc đó. Máy quay an ninh tại Cung điện Vecchio cho thấy rõ ràng Langdon và Ignazio phát hiện được gì đó ở mặt sau của chiếc mặt nạ - thứ đáng quan tâm đến mức hai người đàn ông này phải mang cả hiện vật ra khỏi Cung điện.
Hết sức cẩn thận để không làm rơi cái mặt nạ thạch cao dễ vỡ, Langdon lật ngược mặt nạ và đặt úp xuống trên lòng bàn tay phải của mình để họ có thể xem xét mặt sau. Không như phần gương mặt nhăn nhúm dãi dầu mưa nắng của Dante, phía trong mặt nạ nhẵn thín và trống trơn. Vì không dùng đế đội nên mặt sau của chiếc mặt nạ được đổ thạch cao nhằm tăng thêm độ cứng cáp, tạo thành một bề mặt lõm không tì vết, giống như một bát súp nông.
Langdon không biết mình hy vọng tìm thấy gì ở mặt sau chiếc mặt nạ, nhưng chắc chắn là không phải như thế này.
Chẳng có gì cả.
Hoàn toàn chẳng có gì.
Chỉ là một bề mặt trống trơn, nhẵn nhụi.
Sienna có vẻ cũng bối rối không kém. “Chỉ là thạch cao trơn thôi mà”, cô thì thào. “Nếu thế thì anh và Ignazio đã nhìn thấy gì chứ?”
Anh không biết, Langdon nghĩ, tay kéo căng túi nhựa để nhìn cho rõ hơn. Ở đây chẳng có gì cả. Với tâm trạng càng lúc càng chán ngán, Langdon đưa chiếc mặt nạ vào một quầng sáng và xem xét thật kỹ. Khi anh lật ngược món đồ để nhìn cho rõ hơn, trong thoáng chốc anh nảy ra ý nghĩ rằng có thể mình đã nhìn thấy một mảng bọt màu nhẹ gần trên đỉnh - một chuỗi dấu vết chạy theo chiều ngang ở mặt trong phần trán của Dante.
Khiếm khuyết tự nhiên chăng? Hay có lẽ… là thứ gì khác. Langdon lập tức xoay người và chi tay về phía một ô đá cẩm thạch có lắp bản lề trên bức tường phía sau họ. “Tìm trong đó xem”, anh bảo Sienna. “Xem có khăn lau không?”
Sienna tỏ vẻ hoài nghi, nhưng vẫn làm theo, mở toang cánh tủ kín đáo, nơi chứa ba thứ - van điều khiển mức nước trong bồn, công tắc điều khiển ngọn đèn rọi trong bồn, và một chồng khăn vải lanh.
Sienna ngạc nhiên nhìn Langdon, nhưng Langdon đã từng tới thăm nhiều nhà thờ trên toàn thế giới nên biết rõ các bồn rửa tội gần như lúc nào cũng có sẵn tã lót trẻ em cho các vị cha xứ sử dụng trong trường hợp khẩn cấp - tình huống trẻ sơ sinh đi tiểu bất ngờ trong lúc được ban tên thánh khá phổ biến.
“Tốt quá”, anh nói, mắt nhìn chồng khăn. “Giữ cái mặt nạ mấy giây giúp anh nhé?” Anh nhẹ nhàng chuyền chiếc mặt nạ vào tay Sienna và bắt đầu làm việc.
Trước hết, Langdon đặt cái nắp hình lục giác lên bồn để phục hồi lại chiếc bàn nhỏ trông như bàn thờ mà họ nhìn thấy lúc đầu. Rồi anh vớ lấy vài chiếc khăn lanh trong tủ và trải rộng ra như khăn bàn. Cuối cùng, anh bật công tắc đèn, ngọn đèn trên đầu sáng lên, chiếu rõ khu vực rửa tội và bề mặt nắp bể.
Sienna nhẹ nhàng đặt chiếc mặt nạ lên trên bể trong khi Langdon lấy thêm khăn và dùng găng bếp lò để thả chiếc mặt nạ trong túi Ziploc ra, cẩn thận không chạm vào nó bằng tay trần. Một lúc sau, chiếc mặt nạ người chết của Dante đã nằm ngửa lên dưới ánh đèn sáng rực, giống như đầu của một bệnh nhân đã được gây mê trên bàn phẫu thuật.
Các đường nét đầy biểu cảm của chiếc mặt nạ hiện ra dưới ánh đèn càng gớm ghiếc hơn, những nếp nhăn của tuổi già nổi bật nhờ lớp thạch cao phai màu. Langdon không bỏ phí thời gian dùng những găng lót tay tạm bợ của mình lật chiếc mặt nạ lại và nó úp xuống.
Mặt sau của mặt nạ trông đỡ cũ kỹ hơn hẳn mặt trước - sạch sẽ và trắng trẻo chứ không xám xịt và vàng ệch.
Sienna nghiêng đầu, trông có vẻ ngơ ngác. “Anh có thấy mặt bên này trông mới hơn không?”
Phải thừa nhận, sự khác biệt màu sắc rõ ràng hơn so với những gì Langdon hình dung, nhưng mặt này chắc chắn cùng niên đại với mặt trước. “Độ già hóa không đồng đều”, anh nói “Mặt sau của mặt nạ bị phần đế trưng bày che nên không bị hiệu ứng già hóa do ánh mặt trời.” Langdon ghi nhớ cần tăng gấp đôi độ SPF [27] kính râm của mình.
“Khoan đã”, Sienna nói, cúi sát xuống nhìn chiếc mặt nạ. “Xem này! Trên trán ấy! Chắc chắn đó là thứ anh và Ignazio nhìn thấy.”
Mắt Langdon lướt nhanh trên bể mặt trắng nhẵn tới đúng chỗ bợt màu mà anh nhận thấy lúc trước qua lớp nhựa - một dấu vết mờ chạy ngang phía bên trong phần trán của Dante. Tuy nhiên, lúc này, dưới ánh sáng mạnh, Langdon nhìn thấy rõ những vết này không phải là khiếm khuyết tự nhiên. Chúng do con người tạo ra.
“Đó là… chữ viết”, Sienna thì thào, lời nói như nghẹn lại trong họng cô. “Nhưng…”
Langdon săm soi dòng chữ khắc trên lớp thạch cao. Đó là một dòng chữ cái được viết tay bằng thứ chữ bay bướm màu vàng nâu nhạt.
“Tất cả chỉ có vậy thôi sao?”, Sienna nói, giọng đầy giận dữ.
Langdon gần như không nghe thấy tiếng cô. Ai viết dòng chữ này? Anh tự hỏi. Ai đó thời Dante chăng? Có vẻ không chắc lắm. Nếu như vậy, một sử gia nghệ thuật nào đó đã nhận ra nó từ rất lâu trong quá trình vệ sinh hay phục chế thường xuyên rồi, và dòng chữ này đã trở thành một phần trong câu chuyện về chiẽc mặt nạ. Langdon chưa bao giờ nghe nói về nó cả.
Một khả năng khác chắc chắn hơn vụt đến trong tâm trí anh.
Bertrand Zobrist.
Zobrist là chủ nhân của chiếc mặt nạ và vì thế có thể dễ dàng tiếp cận nó bất cứ khi nào ông ta muốn. Ông ta có thể viết dòng chữ lên phía sau chiếc mặt nạ cách đây không lâu và sau đó đặt nó vào tủ cổ mà không để ai biết. Chủ nhân chiếc mặt nạ, Marta đã nói với họ, thậm chí còn không cho nhân viên của chúng tôi mở tủ khi ông ấy vắng mặt.
Langdon nhanh chóng giải thích luận điểm của mình.
Có vẻ Sienna chấp nhận suy luận của anh, nhưng rõ ràng điều đó khiến cô lo lắng. “Chẳng có nghĩa gì cả”, cô nói, vẻ bồn chồn “Nếu chúng ta tin Zobrist đã bí mật viết gì đó đằng sau chiếc mặt nạ người chết của Dante, và còn kỳ công tạo ra cái máy chiếu tí hon đó để chỉ dẫn đến chiếc mặt nạ… thì tại sao ông ta lại không viết gì đó có nghĩa hơn? Ý em là, nó rất vô nghĩa! Anh và em đã tìm kiếm chiếc mặt nạ trọn một ngày, và đây là tất cả những gì chúng ta tìm được sao?”
Langdon tập trung trở lại dòng chữ ở phía sau mặt nạ. Thông điệp viết tay rất ngắn - chỉ dài đúng bảy chữ cái - và phải thừa nhận là trông hoàn toàn không rõ mục đích.
Sienna thất vọng cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, Langdon lại cảm thấy ớn lạnh về những khám phá sắp tới, gần như ngay lập tức nhận ra rằng bảy chữ cái này sẽ cho anh biết mọi điều anh cần về những gì sắp phải làm tiếp theo.
Hơn nữa, anh phát hiện ra một mùi hương thoang thoảng từ chiếc mặt nạ - thứ mùi tiết lộ lý do tại sao lớp thạch cao ở mặt sau lại trắng hơn hẳn mặt trước - và sự khác biệt này chằng liên quan gì đến quá trình già hóa hay ánh mặt trời cả.
“Em không hiểu”, Sienna nói. “Các chữ cái đều giống nhau.”
Langdon bình tĩnh gật đầu trong lúc nghiên cứu dòng văn tự - bảy chữ cái giống hệt nhau được viết cẩn thận bằng kiểu chữ hoa mỹ phía trong phần trán của Dante.
“Bảy chữ P”, Sienna nói. “Chúng ta biết làm gì với thứ này?”
Langdon bình tĩnh mỉm cười và ngước mắt nhìn cô. “Anh gợi ý chúng ta làm đúng những gì lời nhắn này bảo chúng ta làm.”
Sienna trợn mắt nhin. “Bảy chữ P là… lời nhắn sao?”
“Đúng vậy”, anh cười nói. “Và nếu em đã từng tìm hiểu về Dante, thì nó rất rõ ràng,”
o O o
Bên ngoài Nhà rửa tội San Giovanni, người đàn ông đeo cà vạt quệt móng tay vào khăn tay và chấm nhẹ những nốt mụn trên cố. Ông ta cố gắng không để ý đến cảm giác bỏng rát trong mắt lúc đánh mắt nhìn về phía đích đến của mình.
Lốì vào dành cho khách du lịch.
Ngoài cửa, một thuyết trình viên dáng vẻ mệt mỏi mặc áo cộc đang hút thuốc và chỉ cho những du khách còn bỡ ngỡ thấy lịch làm việc của khu di tích, được viết theo thời gian quốc tế.
GIỜ MỞ CỬA 13:00 - 17:00
Người đàn ông bị phát ban nhìn đồng hồ đeo tay. Mới có 10 giờ 02 phút sáng. Nhà rửa tội còn đóng cửa thêm mấy tiếng nữa. Ông ta nhìn tay thuyết trình viên một lúc rồi quyết định hành động. Ông ta tháo chiếc khuyên vàng đeo trên tai và đút vào túi. Sau đó, ông ta móc ví ra và kiểm tra bên trong. Ngoài mấy chiếc thẻ tín dụng đủ loại và một mớ tiền euro, ông ta còn mang theo hơn 3000 đô la Mỹ tiền mặt
Thật may, thói tham lam là một tội lỗi mang tính quôc tế.
Hỏa Ngục Hỏa Ngục - Dan Brown Hỏa Ngục