Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ota nghĩ đi bộ dọc hành lang một khách sạn cao cấp nằm ở trung tâm thành phố như thế này cũng chẳng nghe thấy được tiếng động gì cả. Anh mới chỉ vào khách sạn công vụ loại rẻ hay khách sạn ở khu nghỉ dưỡng thôi. Tường ở những khách sạn như thế mỏng dính nên chỉ cần đi dọc hành lang cũng biết được phòng nào đang có khách ở. Nhưng cái khách sạn này yên tĩnh đến mức tưởng như không có vị khách nào cả. Đương nhiên không phải như thế, chỉ là do cách âm của khách sạn quá tốt.
Căn phòng mà anh được chỉ nằm sâu trong góc một hành lang dài. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nút bấm chuông gọi cửa được gắn lên tường như ở đây.
Sota hít nhè nhẹ rồi ấn chuông. Anh nghe thấy tiếng chuông vang lên trong phòng.
Sau tiếng khoá lách cách, cánh cửa mở ra. Yosuke mặc áo sơ mi trắng xuất hiện. Anh ta không đeo cà vạt, hai khuy áo trên cùng để mở. Đôi má người anh trai đã lâu không gặp hơi hóp lại.
Yosuke không nói gì mà chỉ gật đầu ra hiệu cho anh vào phòng. Vẻ mặt anh ta rất bình thản.
Sota bước vào trong. Đó là một căn phòng có bàn làm việc và ghế bành. Trên bàn đặt một cái máy tính và mấy tập hồ sơ. Trong phòng không có giường, có lẽ phòng ngủ là phòng khác. Thế này gọi là phòng Suite khách sạn đây, Sota nghĩ. Tất nhiên anh chưa từng vào cũng như nhìn thấy một căn phòng thế này bao giờ.
"Phòng này xịn quá nhỉ?" Sota vưac ngắm cái tủ ly khổng lồ, vừa nói. Anh nhìn thấy ly rượu vang qua lớp kính. "Bao nhiêu một đêm thế?"
Yosuke cười gượng.
"Không như chú nghĩ đâu! Làm chuyện gì cũng có mặt trái của nó, cái khách sạn này từng vướng vào rắc rối được anh giải quyết giúp nên anh thuê ở đây sẽ được giá ưu đãi."
Sota nhún vai. "Em hiểu rồi! Quả nhiên làm một nhân viên công vụ ưu tú cũng có lợi."
"Anh gọi chú đến đây không phải để nghe mỉa mai đâu. Cứ ngồi xuống đi đã."
Có hai cái ghế bành được xếp thành hình chữ L. Cái quay lưng về phía cửa sổ dành cho hai người ngồi, cái còn lại là ghế đơn. Sota còn chưa biết chọn chỗ nào để ngồi thì Yosuke nói, "Hôm nay chú là khách nên cứ ngồi ghế to đi. Nếu không thể quyết định chuyện này một cách tự nhiên thì không thể thành người bao dung, rộng lượng được đâu."
"Em có định trở thành người như thế đâu." Sota ngồi xuống cái ghế to hơn.
"Đàn ông nhà Gamo thì không thể không như thế!" Yosuke tiến lại gần xe đẩy đồ ăn đặt ở góc phòng. Trên đó có sẵn bình và cốc cà phê. "Chú uống cà phê được chứ? Nếu như thích cái khác thì để anh gọi điện thoại lên."
"Không cần đâu, cà phê là được rồi."
Yosuke rót cà phê ra cốc, bỏ lên khay rồi đặt trước mặt Sota. Sota chưa từng thấy anh trai làm thế với mình bao giờ nên có chút không thoải mái.
Yosuke gọi điện cho anh lúc đầu giờ chiều hôm nay. Anh ta bảo có chuyện muốn nói với anh. Khi anh hỏi có chuyện gì thì anh ta trả lời rằng, "Đó là chuyện mà chú muốn biết. Hay là chú không muốn biết chuyện gì cả?"
"Anh lúc nào cũng tự quyết mọi chuyện như vậy." Sota nói. "Khi em liên lạc thì anh luôn từ chối nhưng lúc tiện cho anh thì anh cứ thế mà gọi em tới." Nghe thế, Yosuke điềm nhiên trả lời: "Công chức là thế mà."
Yosuke mang theo cốc của mình cùng đường, sữa đặt lên bàn rồi ngồi xuống.
"Mẹ đâu rồi?" Sota hỏi. "Em tưởng mẹ ở cùng với anh?"
"Đúng thế. Mẹ ở phòng khác trong khách sạn này nhưng trả phòng rồi. Vì anh quyết định gọi chú đến đây." Yosuke cho sữa vào cà phê rồi khuấy đều lên.
"Mẹ thật sự muốn tránh mặt em à?"
"Đó là vì mẹ nghĩ cho chú thôi. Mẹ thấy rằng không thể nói chuyện nửa vời nên mới tránh mặt chú một thời gian. Chắc mẹ nghĩ kể lại chân tướng sự việc cho chú biết phải là việc của anh, trưởng nam nhà Gamo. Dù sao..." Yosuke ngẩng mặt lên, nhìn em trai chăm chú. "Chú thật sự đã điều tra ra được nhiều chuyện đấy. Anh phải đánh giá lại về chú. Có lẽ chú có năng khiếu làm thám tử. À mà không, phải nói là chú 'cũng' có chứ. Đàn ông nhà Gamo vốn có dòng máu cảnh sát chảy trong người rồi."
Sota ưỡn thẳng lưng nhìn lại anh trai: "Cuối cùng anh cũng chịu nói thật với em à?"
"Đừng có làm cái bộ mặt đáng sợ ấy, cứ uống cà phê đã. Chẳng mấy khi anh em mình có dịp ngồi xuống nói chuyện với nhau như thế này."
"Không phải chẳng mấy khi mà chưa có lần nào cả." Sota nhấp một ngụm cà phê đen. "Lúc nào em cũng bị cho ra rìa."
Yosuke đặt cốc xuống, gật đầu.
"Chú nghĩ như thế cũng có lý. Thật sự cả nhà đã giấu chú quá nhiều chuyện. Đó là ý của bố. Mặc dù vậy anh đã đoán rằng sẽ có ngày mọi chuyện lộ ra."
"Rốt cuộc mọi người đã giấu em chuyện gì?"
Nghe vậy, Yosuke liền lấy từ túi áo ra một hộp nhựa nhỏ trong suốt.
"Chú đã biết tin vụ án mạng của ông Akiyama Shuji được phá rồi đúng không?"
"Em đã xem trên thời sự và trên mạng rồi. Trước đó Akiyama Rino cũng đã báo cho em. Bất ngờ thật đấy. Không thể tin nổi cậu ta lại là hung thủ!"
"Chú từng nói chuyện với Osugi Masaya rồi phải không?"
"Mấy lần rồi." Trả lời xong, Sota mới cảm thấy ngờ ngợ trước câu nói của anh trai. "Tại sao anh biết em với cậu ta quen nhau?"
"À thì, chuyện đó để sau đi." Yosuke đặt cái hộp nhựa lên bàn, bên trong lót một lớp vải, trên có một nhúm hạt nhỏ chừng năm milimet. "Chú có biết cái gì đây không?"
Sota cầm cái hộp lên tay rồi nhìn vào bên trong. Chỗ hạt trong đó nhìn rõ ràng là hạt cây.
"Cái này có phải là loại mà Osugi Masaya dùng thay cho thuốc tạo ảo giác không?"
"Đúng vậy."
"Trên tin tức chỉ nói đây là hạt của một loài hoa đặc biệt."
Yosuke ngồi thẳng dậy, nói như đang tuyên bố: "Đây là hạt hoa khiên ngưu."
"Hoa khiên ngưu vàng?"
"Chính là nó! Loài hoa trong truyền thuyết!"
"Quả nhiên là thế! Nhưng mà tại sao anh lại... À mà không, ngay từ đầu anh đã..." Sota chớp chớp mắt. "Anh có liên quan gì tới hoa khiên ngưu vàng?"
Khoé miệng Yosuke hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Không phải chỉ một mình anh mà nó liên quan đến cả ba thế hệ nhà Gamo."
Sota bất giác nhíu mày. "Ba thế hệ? Chuyện này là sao?"
"Chú có biết tên ông nội của chúng ta không?"
"Ông nội? Anh coi thường em đấy à? Chuyện đó đương nhiên em phải biết chứ. Ông tên là Okitsugu."
"Đúng thế. Gamo Okitsugu. Ông cũng làm ở sở Cảnh sát Tokyo giống như bố."
"Ông nội có liên quan gì đến chuyện này?"
"Vào tháng Chín năm 1962 có một vụ án bi thảm đã xảy ra. Đó là vụ án một người đàn ông cầm kiếm Nhật sát hại và làm bị thương tám người trên đường phố ở quận Meguro."
"Vụ MM phải không?"
"Chính xác. Lúc đó người chỉ huy cuộc điều tra chính là đội trưởng đội điều tra số Một của sở Cảnh sát, ông nội của chúng ta."
Sota hít một hơi thật sâu. Thì ra có liên quan như thế...
"Hung thủ là một người đàn ông tên Tanaka Kazumichi. Trong lúc phụ trách việc lục soát nhà Tanaka, ông nội đã phát hiện ra một điều kỳ lạ. Trong vườn đầy những chậu cây ông chưa từng thấy bao giờ. Ông nghi ngờ rằng đây có thể là loài cây cấm nên định điều tra kỹ lưỡng. Thế nhưng không ngờ ông phải chịu sức ép từ cấp trên và sở Cảnh sát, được lệnh không can thiệp tới những chậu cây đó."
"Tại sao..."
Nghe Sota lẩm bẩm, Yosuke từ tốn gật đầu.
"Ông nội cũng không chấp nhận chuyện này giống như chú. Tuy nhiên ông được nghe lý do vì sao mình buộc phải tuân theo chỉ thị. Cấp trên lệnh cho ông không được phép tiết lộ cho gia đình biết vì đó là chuyện vô cùng bí mất. Thế nhưng ông vẫn kể lại cho con trai mình rồi người con trai đó lại kể tiếp cho con trai trưởng của mình."
"Cái gì đây? Thế là sao? Anh đừng vòng vo nữa, nói nhanh lên được không?" Sota cựa quậy.
"Đừng sốt ruột. Chuyện này không phải chỉ vài ba câu vắn tắt mà tường thuật được đâu. Để giải thích về hoa mộng ảo thì phải quay trở lại từ thời kỳ Edo."
"Hoa mộng ảo?"
Sota nhớ mình đã nghe thấy từ này ở đâu đó rồi.
"Viết như thế này." Yosuke lấy bút ra viết lên sổ ghi chép của khách sạn rồi giơ cho Sota xem chữ "hoa mộng ảo" bằng Hán tự.
Nhìn thất thế, Sota ngạc nhiên. Anh đã nghe thấy từ này ở chỗ ông nha sĩ Tahara. 'Hoa khiên ngưu vàng chính là hoa mộng ảo nên nếu theo đuổi nó, sẽ hủy hoại chính bản thân mình...' Đó là lời dạy của chú ông Tahara.
"Hoa mộng ảo là gì?"
"Nói gọn lại thì đó là từ chỉ chung những loại thực vật có tác dụng gây ảo giác."
"À... Giống như cần sa hay thuốc phiện hả?"
"Mấy loại đã được biết đến rộng rãi như thế không gọi là hoa mộng ảo. Từ này để chỉ những loại thực vật thường chỉ được coi là hoa để ngắm hay cỏ dại, nhưng lại có tác dụng gây ảo giác. Dù vậy, nó cũng chỉ là tiếng lóng được một nhóm người, chủ yếu là các nhà nông học vào thời Mạc phủ Edo dùng thôi. Trong đó loại này là đáng chú ý nhất." Yosuke hất cằm về phía cái hộp nhựa. "Việc trồng hoa khiên ngưu bùng nổ trong những năm 1804 đến 1830, đặc biệt những loại hoa khiên ngưu biến dị được trồng rất phong phú. Trong các thư tịch cổ vẫn còn ghi lại những loại hoa khiên ngưu lạ mà đến bây giờ không còn nữa."
"Chuyện này em biết. Kể cả hoa khiên ngưu vàng thời đó cũng không hiếm."
"Đúng vậy. Tuy nhiên đã có một loạt sự kiện kỳ lạ xảy ra ở Edo thời gian đó. Có những người bình thường bỗng nhiên phát điên lên rồi tấn công người khác hoặc tự sát. Vì vậy, Mạc phủ đã tiến hành điều tra và phát hiện ra sự thật đáng kinh ngạc. Việc ăn hạt hoa khiên ngưu đang phổ biến trong một bộ phận dân chúng."
"Tại sao lại có chuyện như thế?"
"Hoa khiên ngưu vốn được nhập vào Nhật Bản để làm thuốc nên việc người ta ăn hạt của nó cũng không phải là chuyện lạ. Thế nhưng vì vốn là thuốc chữa tiêu chảy và lợi tiểu nên không ai nghĩ nó lại được dùng phổ biến như thế. Tuy nhiên khi điều tra kỹ, người ta phát hiện ra có một loại hoa khiên ngưu có tác dụng tạo ảo giác cực mạnh. Hơn nữa vẻ ngoài của loại hoa này cũng rất đặc biệt."
"Có phải nó là..." Sota nhìn cái hộp nhựa.
"Đúng thế. Nó chính là loài hoa khiên ngưu nở ra hoa màu vàng. Không ai biết rõ loại hoa này có xuất xứ từ đâu, cũng không rõ được nhập vào từ nước ngoài hay là biến dị tự nhiên. Tuy nhiên, rõ ràng nó có gen khác với các loại hoa khiên ngưu khác. Tác dụng tạo ảo giác được cho là do loại gen đó. Đương nhiên thời đó chưa có những từ như gen nhưng người ta đã định được khái niệm rồi. Vì nguyên nhân ấy, Mạc phủ quyết định ra tay xoá sổ loài hoa này trên thị trường, nếu phát hiện ra hoa khiên ngưu màu vàng thì tịch thu và ngăn chặn phát tán ra bên ngoài. Tuy nhiên việc này không được để lộ ra vì sợ rằng nếu tin này lan rộng, sẽ xuất hiện những kẻ buôn lậu hoa khiên ngưu vàng."
Sota lắc đầu liên tục. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Thế nhưng nếu như đây là sự thật thì sẽ giải thích được rất nhiều việc.
"Vậy nên hoa khiên ngưu màu vàng đột ngột biến mất là do chuyện này?"
"Chú đoán đúng rồi." Yosuke đáp. "Dù không biết có phải tất cả các loại hoa khiên ngưu vàng đều là hoa mộng ảo hay không nhưng Mạc phủ thường xuyên cử người đi khắp nơi canh chừng loại hoan khiên ngưu đó. Nếu nghe được tin gì về hoa khiên ngưu vàng, họ sẽ làm mọi cách tìm đến tận nơi, thu hồi hạt giống. Nó dần biến mất khỏi thế gian này là điều tất yếu thôi. Có điều nó không hoàn toàn tuyệt chủng. Hoa khiên ngưu vàng vẫn tiếp tục được trồng một cách bí mật dưới sự giám sát của Mạc phủ. Xuất phát từ sáng kiến dùng tác dụng tạo ảo giác cực mạnh đó một cách hữu ích."
"Thuốc ảo giác dùng để làm gì?"
"Dùng để làm thuốc gây mê. Vào cuối thời Edo, việc phẫu thuật ngoại khoa đã được tiến hành nên nhu cầu thuốc gây mê an toàn là rất lớn. Rồi Mạc phủ sụp đổ, kế hoạch không thành. Tuy nhiên việc trồng hoa khiên ngưu vàng vẫn được chính phủ mới của thiên hoàng Minh Trị bí mật tiến hành. Chuyện này chỉ có số ít những người liên quan biết nhưng xuất hiện một đề xuất không ngờ tới trong việc sử dụng hoa khiên ngưu vàng. Đó là đề xuất từ những nhân vật cấp cao trong Bộ Nội vụ, họ có ý tưởng dùng nó làm thuốc tự thú trong các cuộc điều tra của cảnh sát."
"Cảnh sát ư..."
Sota không thể không giật mình khi nghe thấy từ đó. Đến đây đã bắt đầu có liên quan đến cảnh sát rồi.
"Việc nghiên cứu được giao cho một bác sĩ tiến hành. Thế nhưng cuối cùng nghiên cứu đó cũng bị hủy bỏ. Không phải vì nó không thể dùng làm thuốc tự thú mà vì nó rất nguy hiểm. Những người tham gia thí nghiệm kẻ thì trở nên hung bạo, người thì có ý định tự sát. Có quá nhiều ảnh hưởng khác nhau đối với tinh thần. Và thế là hoa khiên vàng không còn tiếp tục được trồng nữa." Sau khi nói liền một hơi, Yosuke uống cạn chỗ cà phê còn lại trong cốc rồi tiếp tục, "Chuyện đáng ra đã diễn ra như thế."
"Nghĩa là sao?"
"Không có chuyện gì trên đời này hoàn hảo cả. Những hạt giống hoa khiên ngưu vàng tưởng chừng như được bảo quản rất nghiêm ngặt nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà đã bị tuồn ra ngoài. Một số lượng lớn hạt giống đã biến mất. Tuy nhiên vì hoa khiên ngưu vàng không còn xuất hiện nên người ta nghĩ rằng số hạt giống cũng không còn nữa. Thế nhưng..."
"Vụ MM xảy ra," Sota nói. "Đám hoa trong vườn nhà Tanaka Kazumichi chính là hoa khiên ngưu vàng đúng không?"
"Đúng thế. Không biết Tanaka kiếm được hạt giống bằng cách nào, đã trồng hoa ở nhà rồi lấy hạt, uống vào để tận hưởng cảm giác ngất ngây. Tuy nhiên do dùng quá nhiều nên hắn bị rối loạn tinh thần. Việc lãnh đạo ngành cảnh sát hốt hoảng cũng chẳng có gì lạ. Dù là chuyện từ xưa nhưng nếu như để lộ ra việc hạt giống một loại cây vốn được cảnh sát trồng để sử dụng đã gây nên một vụ thảm sát kinh hoàng thì họ sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn dân chúng nữa."
"Vì vậy nên chân tướng sự việc mới bị che giấu? Ông nội của chúng ta không thể chống lại được áp lực từ cấp trên?"
Ánh mắt của Yosuke trở nên nghiêm nghị.
"Bản thân ông nội Gamo Okitsugu cũng có những lý do để không thể làm trái lệnh."
"Là lý do gì vậy?"
"Những người đề xuất sử dụng hoa khiên ngưu vàng làm thuốc tự thú thuộc Bộ Nội vụ, một trong số đó là ông cố nội của chúng ta, tức là bố của ông nội Gamo Okitsugu."
Sota bất giác bật dậy: "Không thể nào? Làm sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế..."
"Cũng không phải chuyện ngẫu nhiên lắm đâu. Vì có bố làm trong Bộ Nội vụ nên ông nội mới được thăng tiến như vậy. Kết quả là ông còn được tiết lộ về bí mật của hoa khiên ngưu vàng."
Sota gãi đầu. Anh nghĩ chuyện thừa kế dòng máu cảnh sát này thật sự quá phiền phức.
"Vì thế cho nên vụ MM được giải quyết nhanh gọn với lý do hung thủ bị rối loạn tâm thần. Thế nhưng ông Gamo Okitsugu lại nghĩ như thế chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề bởi chẳng có gì đảm bảo sẽ không xuất hiện Tanaka thứ hai, Tanaka thứ ba. Ông coi việc ngăn chặn chuyện này là sứ mệnh của mình. Kể từ đó ông nội bắt đầu tự mình thu thập thông tin. Cứ nghe thấy có hoa khiên ngưu vàng nở là ông ngay lập tức lao đến, dù ở bất cứ chỗ nào, rồi tự mình kiểm tra. Sau này ông giao nhiệm vụ đó lại cho con trai mình."
"Con trai ông nội tức là..."
"Đương nhiên là bố của chúng ta." Yosuke mỉm cười. "Vụ MM là một sự kiện có tác động lớn đến ông nội như vậy đấy. Nhưng mà hãy tưởng tượng thử xem. Có biết bai nhiêu người dân vô tội lần lượt bị thảm sát dưới lưỡi kiếm Nhật. Nhìn thấy quang cảnh đó chắc chắn không ai muốn chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai. Đặc biệt khi bố của mình lại là một trong những người gián tiếp gây ra việc đó. Hơn thế nữa chính mình lại tiếp tay cho việc che giấu chân tướng của vụ án nên hẳn là ông nội bị mặc cảm tội lỗi. Bố cũng thường nói rằng ông nội cho đến lúc hấp hối vẫn còn ám ảnh bởi loài hoa khiên ngưu vàng kia."
Thấy anh trai cầm cốc cà phê lên, Sota cũng uống thêm một ngụm cà phê đen. Anh nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.
"Em không biết nhà mình lại có những chuyện phức tạp như vậy đâu..."
"À thì đúng là như thế."
"Anh được nghe những chuyện này từ lúc nào?"
"Lần đầu tiên anh được nghe bố kể lại là lúc còn học tiểu học. Bố cho anh xem bức ảnh hoa khiên ngưu vàng rồi nói với anh rằng đó là một loài hoa làm người ta phát điên. Bức ảnh đó có lẽ bố lấy từ ông nội. Bố cũng tiếp tục nguyện vọng của ông nội nên mỗi lúc rảnh rỗi lại tìm kiếm tư liệu về hoa khiên ngưu. Đấy là lần đầu tiên anh biết đến sự tồn tại của loài hoa đó."
"Vì được nghe chuyện này nên anh mới làm cảnh sát phải không?"
"Không phải." Yosuke nhíu mày. "Thực ra anh chịu ảnh hưởng của bố nên mới muốn làm cảnh sát, nhưng anh cho rằng chuyện hoa khiên ngưu vàng là một phần của lịch sử. Ở phố hoa khiên ngưu hằng năm, anh với bố vẫn chăm chú quan sát nhưng anh từng nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp hoa khiên ngưu vàng."
Yosuke đứng dậy mang bình cà phê từ xe đẩy lại, rót vào cốc của mình rồi quay sang hỏi Sota: "Chú có muốn uống thêm không?"
"Cho em xin. Bố chưa từng nói chuyện này với em."
Yosuke vừa rót cà phê cho Sota vừa nói. "Đương nhiên rồi. Chuyện này không thể lôi chú vào được bởi vì chú ở bên phía nạn nhân."
"Nạn nhân của vụ MM ư?"
"Đương nhiên rồi."
"Bố biết mẹ là con gái của nạn nhân trong vụ MM nên mới kết hôn sao?"
"Đúng thế. Bố đã bí mật điều tra cuộc sống sau này của những nạn nhân trong vụ MM. Trong số đó ông đặc biệt lưu ý đến một cô gái bị mất cả bố lẫn mẹ. Ông biết được cô gái đó giờ đã lớn đang làm việc trong một quán rượu nên bắt đầu thường xuyên lui tới, thành khách quen rồi chẳng bao lâu trở nên thân thiết với cô gái ấy. Khi nghe cô kể chuyện nhà, bố rất đau lòng vì không thể nói cho cô biết được chân tướng sự việc. Bố nói có cảm giác cả mình cũng đang làm một chuyện hèn hạ."
"Vậy nên bố mới cưới mẹ ư..."
Yosuke nhất cái cốc lên, nhoẻn miệng cười.
"Đừng có hiểu nhầm. Bố lấy mẹ không phải vì lòng thương hại. Chỉ đơn thuần là bố đã đem lòng yêu thương mẹ thôi. Thậm chí bố còn cảm thấy khó xử vì không biết rằng mình có đủ tư cách cầu hôn hay không. Vậy nên bố mới nói hết sự thật cho mẹ rồi cầu hôn. Mặc dù lúc đó mẹ rất sốc nhưng cũng rất xúc động trước sự chân thành của bố. Thế là hai người lấy nhau. Chuyện hai người đến với nhau làm anh cũng thấy rất vui." Anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc lại vào đĩa.
"Mẹ cũng biết được bí mật của nhà Gamo ư..."
"Bố đã hứa với mẹ rằng nếu sau này hai người có con thì sẽ không lôi đứa trẻ đó vào chuyện này."
Sota đan hai tay vào nhau rồi thở dài. "Ra là thế."
"Anh biết chú có nhiều chuyện bất mãn nhưng không thể nói cho chú nghe được vì đó là ý nguyện của bố."
"Vậy nên lần này anh cũng không thể kể lại cho em đúng không? Không những thế anh và mẹ mới phải tìm cách trốn em."
Yosuke dựa vào lưng ghế, bắt tréo chân. "Anh đã tính được đến việc chú vô tính gặp Akiyama Rino. Không thể ngờ hai người lại cộng tác với nhau."
"Anh gặp cô ấy là vì tấm ảnh của ông Akiyama hả?"
"Đúng vậy. Như lúc nãy anh vừa nói, anh chưa từng nghĩ mình sẽ được tận mắt nhìn thấy hoa khiên ngưu vàng. Vào làm ở cơ quan Cảnh sát quốc gia rồi anh mới biết, hầu như chẳng có ai biết đến hoa khiên ngưu vàng, nó chỉ tồn tại trong những tư liệu cổ thôi. Nhưng để tưởng nhớ đến bố nên đôi khi anh đã tìm kiếm trên mạng bằng một vài từ khoá... Những từ khoá anh dùng là 'hoa khiên ngưu vàng', 'hoa vàng', 'loài hoa bí ẩn', 'loài hoa không biết tên'... Tuy nhiên đã mười năm liền, anh không thể tìm được cây hoa nào giống như trong tấm ảnh bố cho anh xem. Thế rồi một ngày nọ, anh đã tìm thấy một bài viết trên blog có tiêu đề là 'Một cây hoa vàng không biết tên', ban đầu anh cứ nghĩ chẳng liên quan gì cả."
"Thế nhưng lại không phải như thế?"
"Không nên ngộ nhận bất cứ điều gì. Khi nhìn thấy tấm ảnh kia, anh sốc đến mức tim như ngừng đập. Anh tự nói với mình chắc là có sự nhầm lẫn gì đó, không, chắc chắn nhầm rồi. Nhưng càng nhìn thấy cây hoa trên màn hình kia hoàn toàn giống với cây hoa trong tấm ảnh bố cho anh xem."
"Vậy nên anh mới vội vàng liên lạc với chủ nhân tấm ảnh và biết được người trồng ra cây hoa đó đã bị giết đúng không?"
"Anh cũng muốn biết ông ấy đã lấy hạt giống từ đâu. Ngoài ra còn một chuyện anh băn khoăn nữa là cây hoa đã bị đánh cắp. Giả sử cây hoa khiên ngưu vàng liên quan đến vụ giết người thì chuyện to rồi. Nếu giải quyết không khéo, mọi người sẽ biết đến sự tồn tại của loài hoa này. Anh rất sốt ruột nên xin nghỉ phép một thời gian rồi độc lập điều tra. Bằng mọi giá phải tìm ra chân tướng sự việc trước tổ điều tra vụ án."
"Em nghĩ anh làm tốt lắm. Dù chỉ có một mình."
"Không phải một mình anh." Yosuke nhướng mày. "Chú cũng biết rồi còn gì. Anh có một người hỗ trợ nữa. Cô ấy còn biết đến sự quay trở lại của hoa khiên ngưu vàng và hành động trước cả anh."
"Có phải là... Iba Takami không?"
Yosuke gật đầu.
"Lúc nãy anh có nói là người ta giao việc nghiên cứu thuốc tự thú cho một bác sĩ. Người bác sĩ đó họ Iba."
"Ồ..."
"Những hạt giống hoa khiên ngưu vàng bị lọt ra ngoài vốn là do gia đình Iba bảo quản. Vậy nên những thành viên của nhà Iba cũng truy tìm dấu vết nó suốt mấy đời nay. Ông nội của chúng ta khám phá ra chuyện ấy nên từ đó hai nhà qua lại trao đổi thông tin với nhau."
"Vậy nên Takami mới... thì ra là thế?"
"Sau khi gặp Akiyama Rino, anh đã liên lạc với Iba Takami và bất ngờ biết được cô ấy cũng đang lần theo dấu vết của hoa khiên ngưu vàng. Không chỉ có thế, khi kết nối hai câu chuyện với nhau, bọn anh đã tìm thấy một điểm chung."
"Là vụ tự sát của Tori Naoto..."
"Đúng thế." Yosuke gật đầu thật mạnh. "Qua một nguồn tin, Iba đã chú ý đến Kudo Akira còn Tori Naoto là thành viên trong một ban nhạc được Kudo Akira nâng đỡ. Mặt khác Naoto cũng cháu trai của ông Akiyama Shuji. Iba sau khi gia nhập ban nhạc đã cung cấp cho anh một số thông tin quý giá. Một trong số đó chính là mấy tấm phiếu ăn của quán Fukumanken, yếu tố then chốt để phá vụ án lần này. Anh cũng biết chuyện chú bắt gặp cô ấy ở hội trường một buổi biểu diễn. Cô ấy nói chỉ còn cách rời khỏi ban nhạc thôi."
Sota cúi mặt xuống: "Cô ấy coi em như thần bệnh dịch thế sao?"
"Anh không nghĩ thế đâu."
"Vậy sao?"
"Dù sao thì," Yosuke đặt hai tay lên thành ghế bành rồi từ từ ngả người dựa vào lưng ghế. "Vậy là giải quyết xong một vụ. Có lúc anh từng không biết sẽ thế nào nhưng cuối cùng đã có thể tạm an tâm."
"Anh có tìm thấy chỗ hạt giống đó không?"
"Anh tìm thấy rồi. Chuyện này cũng nhờ cô Iba cả. Tuy nhiên vẫn không thể chủ quan vì không có bằng chứng cho thấy hoa mộng ảo đã hoàn toàn biến mất trên đời."
"Từ giờ trở đi anh vẫn sẽ theo dõi nó ư?"
"Biết làm sao được. Phải có người làm chuyện này." Giọng Yosuke thản nhiên, trái hẳn với trách nhiệm nặng nề trong lời nói. "Chuyện anh có thể kể có vậy thôi."
Sota khoanh tay. "Em vẫn còn nhiều chuyện chưa hiểu hết."
"Chuyện về cô ấy đúng không?" Yosuke nhoẻn miệng cười. "Chú nên hỏi trực tiếp cô ấy thì hơn. Anh cũng chỉ biết qua loa thôi."
"Anh nói cô ấy là..."
"Đương nhiên là Iba Takami rồi. Cô ấy cũng nói là muốn tự mình giải thích cho chú."
"Em có thể gặp cô ấy sao?"
"Đương nhiên. Cô ấy không cần phải trốn tránh nữa."
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Yosuke mỉm cười đầy ẩn ý rồi chỉ tay lên phía trên.
"Có quầy bar trên tầng thượng. Chú uống được rượu nhỉ?"
Sota nhíu mày nhìn anh trai: "Là anh em mà không biết cả chuyện đó là sao?"
"Nếu không uống được thì gọi nước quả đi nhé."
"Rượu thì em uống được." Sota đứng dậy. "Cô ấy ở đó phải không?"
"Ừ," Yosuke hất hàm. "Thôi đi nhanh lên."
Sota đi ra cửa. Khi anh cầm lấy tay nắm cửa thì nghe Yosuke gọi "Sota!" Quay đầu lại, anh thấy người anh trai nhìn rất giống bố mỉm cười: "Xin lỗi nhé!"
Sota nhún vai nói "Không sao đâu!" rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo