Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
sugi Masaya bắt đầu bị âm nhạc hấp dẫn từ thời cấp hai nhờ vào cây guitar mà chú anh ta tặng cho. Ban đầu anh ta chỉ tự mày mò học chơi, nhưng rồi dần dần lại mong muốn có thể biểu diễn một cách thực thụ nên mới đến lớp dạy đàn. Nghe giáo viên ở đó khen mình có tố chất, anh ta càng cảm thấy tự hào và say sưa luyện tập. Rock, jazz, blues,... gì cũng được miễn là âm nhạc. Không chỉ thích nghe nhạc, anh ta còn cảm thấy phấn khích khi được chơi đàn. Anh ta hy vọng rằng công việc trong tương lai của mình sẽ gắn liền với âm nhạc. Đương nhiên ở thời điểm đó thì đấy vẫn chỉ là một mơ ước xa vời.
Tori Naoto là bạn cùng lớp với anh ta từ năm lớp Mười. Cậu giỏi cả học hành lẫn chơi thể thao nhưng không có bạn thân, lúc nào cũng chỉ lầm lũi một mình. Vì cậu hiếm khi cười lại thêm đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng nên mọi người xung quanh không ai dám bắt chuyện.
Một lần anh ta tình cờ gặp Naoto trên phố. Khi đó Masaya đang trên đường đi đến phòng trà. Hai người gần như chưa từng nói chuyện nhưng vì cả hai đều đang đi một mình nên họ tự nhiên bắt chuyện với nhau.
Sau khi nghe chuyện phòng trà, Naoto tỏ ra suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tớ đi cùng được không?"
Masaya cảm thấy bất ngờ, liền hỏi có phải Naoto cũng thích âm nhạc không.
"Tớ không ghét. Hồi trước tớ từng chơi piano rồi. Nhưng mà tớ chưa đến phòng trà bao giờ cả."
"Vậy thì đi thôi." Masaya trả lời. Lúc đó anh ta đột nhiên có một linh cảm. Anh ta cảm thấy cuộc gặp gỡ với Naoto hôm nay có thể là khởi đầu của một điều gì đó.
Đó là buổi biểu diễn của một nhóm nghiệp dư nhưng Naoto tỏ ra rất hài lòng. Trên đường về cậu bày tỏ cảm xúc bằng giọng điệu vô cùng phấn khích, thậm chí còn bảo đây là lần đầu tiên mình được biết tới sự tồn tại của một thế giới như thế.
Chuyện đáng ngạc nhiên là sau đó một vài tuần, Naoto khoe với Masaya mình đã mua một cây keyboard và đang luyện tập ở nhà hằng ngày.
Chính Masaya là người rủ cậu cùng lập ban nhạc. Vì anh ta cũng đang chơi guitar. Mong muốn được bắt đầu chơi nhạc một cách thực thụ luôn nung nấu trong tim anh ta.
"Được thôi," Naoto đồng ý. Tuy nhiên họ không tìm thêm thành viên khác ngay. Trước tiên họ tạm bắt đầu chỉ với hai người.
Ban đầu họ chỉ chơi lại những bài hát cũ nhưng mau chóng cảm thấy không thỏa mãn. Một lần nọ Masaya cho Naoto xem một bản nhạc. Đó là bài hát do anh ta tự sáng tác nhưng vì xấu hổ nên chẳng dám cho ai khác xem.
Sau khi chơi xong Masaya hỏi cảm tưởng của Naoto về bài hát. Cậu bạn thân tỏ vẻ ngán ngẩm lắc đầu. "Đúng là chán lắm hả?" Masaya hỏi nhưng Naoto trả lời: "Không phải thế. Ngược lại thì có. Bài này hay lắm! Tớ tưởng cậu bắt chước ở đâu đó nhưng hoàn toàn không phải thế. Kiều bài hát như thế này tớ chưa từng nghe bao giờ. Masaya này, cậu đúng là thiên tài đấy!"
"Làm gì có chuyện đó. Cậu chỉ nịnh tớ thôi." Masaya bẽn lẽn nhưng Naoto đáp lại với ánh mắt nghiêm túc. "Không phải thế! Tớ nói thật đấy, không phải nịnh nọt gì đâu! Cậu rất có năng khiếu đấy, khác hẳn với tớ."
Naoto tiếp tục nói như bộc bạch. "Lúc nào cũng như thế cả. Dù tớ có làm gì thì cũng chẳng bằng những người có năng khiếu."
Thấy Masaya bối rối không biết vì sao cậu bạn lại tức giận như vậy, Naoto liền trở lại bình thường rồi mỉm cười. "Xin lỗi. Tớ chỉ hơi ghen với cậu vì đã viết được một bài hát hay đến thế thôi."
Masaya nhẹ cả người, anh ta nói "Cảm ơn cậu nhé" một cách chân thành. Sau đó anh ta khuyến khích Naoto viết nhạc.
"Liệu tớ có viết được không đây?" Naoto nghiêng đầu hoài nghi rồi nói sẽ thử xem sao.
Sau đó một thời gian, Naoto viết xong một bài hát. Sau khi chơi thử, Masaya hết sức ngạc nhiên. Anh ta cảm thấy bài hát khá mộc mạc nhưng lại có hồn, điều mà mình không thể tạo ra được.
Họ cùng nói rằng hai chúng ta chính là một cặp mạnh nhất. Họ tự hứa sẽ trở thành một cặp còn giỏi hơn cả John Lennon và Paul McCartney (1).
----------
(1) Hai thành viên chủ chốt của nhóm nhạc huyền thoại The Beatles. Họ thường được coi là bộ đôi tài hoa nhất trong làng âm nhạc.
Cả hai thi vào đại học nhưng vẫn không thay đổi quyết tâm sẽ kiếm sống bằng âm nhạc. Việc đi học với họ chỉ là theo sắp xếp của gia đình thôi. Họ mau chóng bắt đầu lại hoạt động của ban nhạc. Sau nhiều lần thay đổi thành viên, cuối cùng họ cũng thêm được hai người là Hashimoto Kazuyuki chơi trống và Yamamoto Tetsuya chơi bass để tạo thành một ban nhạc hoàn chỉnh.
Sau khi Pendulum ra mắt được hai năm, các thành viên đều quyết tâm sẽ tiến lên chuyên nghiệp. Họ đã thu được những thành quả đủ để không cảm thấy xấu hổ khi nói điều này ra.
Tuy nhiên, mặt khác Masaya lại bắt đầu cảm thấy có một bức tường ngăn cách. Khi chỉ có hai người với nhau, anh ta bảo Naoto: "Vẫn còn một bước nữa nhỉ."
Naoto nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Masaya. Cậu đáp lại:
"Chúng ta còn thiếu gì đó."
"Ừ, đúng là vẫn còn thiếu."
"Chúng ta vẫn chưa trưởng thành."
"Ừ, vẫn chưa trưởng thành."
Đó là cảm giác chung của hai người đã xây dựng ban nhạc từ đầu. Có lẽ trình độ của họ đã tiến tới mức chuyên nghiệp rồi nhưng vẫn chỉ có thế thôi. Những nhóm chơi chuyên nghiệp nhiều vô kể. Bản thân họ phải hướng tới vị trí dẫn đầu trong số nhan nhản các ban nhạc đó.
"Tớ không biết phải làm thế nào nữa." Sau bao nhiêu lần nói chuyện, họ vẫn chưa đưa ra kết luận gì.
Họ thường xuyên lui tới KUDO's land tuef hai năm trước. Khi thì họ đến để biểu diễn, khi thì họ chỉ đến nghe như khách bình thường. Dần dần họ trở nên thân thiết với ông chủ ở đó, Kudo Akira. Đó là một trong những người hiếm hoi mà họ có thể xin lời khuyên về âm nhạc.
Khi nghe Masaya kể về việc họ gặp phải rào cản, Kudo cười khẩy.
"Đối với nghệ sĩ thì chẳng có rào cản nào cả. Nếu cháu cảm thấy như thế thì nên nghỉ đi. Không cần phải vượt lên trên nữa đâu, chỉ cần mình cảm thấy vui là được. Ví dụ như ta đây này, mấy chục năm trước ta cũng chơi y hệt thế này, đến bây giờ ta cũng chẳng tiến thêm được bước nào. Thế nhưng ta vẫn thấy ổn vì khán giả của ta vẫn cảm thấy hài lòng."
Những gì Kudo nói là ý kiến của một người từng trải và chuyên nghiệp. Nó khiến họ cảm thấy mối lo lắng của mình mới chỉ ở đẳng cấp thấp mà thôi.
Tuy nhiên khi gặp lại Kudo vài ngày sau, ông ta đưa cho Masaya một túi vải nhỏ và nói: "Phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này nhé." Bên trong túi đầy những hạt nhỏ.
"Bọn ta lúc tập nhạc ở Katsuura thỉnh thoảng cũng dùng cái này. Nhờ nó mà chúng ra nảy sinh ra được nhiều ý tưởng mới. Như một kiểu thay đổi tâm trạng ấy... Vì đối với nghệ sĩ thì việc nhận ra thứ đang ngủ sâu trong bản thân mình cũng rất quan trọng."
Kudo dốc thứ ở trong túi ra tay. Đó là những hạt màu đen, nhỏ chừng vài milimet. Nhìn kỹ thì thấy như là hạt giống cây.
Khi Masaya hỏi phải làm gì với chúng thì Kudo trả lời nghiền ra rồi uống.
"Khi uống vào, thế giới xung quanh sẽ thay đổi. Cháu cứ thử rồi sẽ hiểu, khó tả thành lời lắm. Đừng lo, không phải là chất cấm đâu. Hơi buồn nôn và đau bụng một chút nhưng mà vẫn chịu được. Nếu như thấy khó chịu thì ngưng dùng rồi trả lại chỗ hạt này cho ta là được. Loại này quý hiếm lắm."
Masaya nhìn vào những hạt nhỏ. "Thế giới xung quanh sẽ thay đổi?" Anh ta không thể tin mấy hạt nhỏ này lại tiềm ẩn sức mạnh như vậy.
Đêm hôm đó khi chỉ còn một mình trong phòng, anh ta quyết định dùng thử. Masaya bật đầu đĩa lên vì Kudo nói nên nghe nhạc khi dùng. Âm thanh phát từ loa là bài hát mới được thu âm của ban nhạc. CD vẫn nằm trong máy.
Anh ta đổ hạt từ trong túi ra. Kudo nói mỗi lần uống năm hạt là đủ.
Dù có hơi sợ nhưng anh ta vẫn nhắm mắt lại bỏ vào miệng rồi nuốt cùng Coca. Theo lời Kudo dặn, uống kèm Coca sẽ dễ nuốt hơn. Sau đó anh ta nằm phịch xuống giường.
Sự thay đổi diễn ra sau mười phút. Đúng vào lúc anh ta nghĩ chẳng thấy khác gì cả thì nó đột nhiên xuất hiện.
Đầu tiên quang cảnh trước mắt anh ta bắt đầu rung chuyển. Ban đầu anh ta nghĩ thị lực của mình có vấn đề nhưng không phải thế. Khung cảnh xung quanh Masaya rung chuyển theo nhịp điệu và phương hướng. Ngay lập tức anh ta cảm nhận được đó chính là thứ âm nhạc đang phát ra từ trong loa. Khung cảnh xung quanh anh ta đang lắc lư theo giai điệu và nhịp điệu của bài hát.
Sự thay đổi không chỉ diễn ra với thị giác. Masaya nhận ra cả thính giác của mình cũng trở nên nhạy bén khác thường. Anh ta có cảm giác không chỉ tai mà toàn thân mình đang cảm thụ được âm nhạc. Anh ta nhận biết rõ âm thanh của từng loại nhạc cụ. Từng tế bào trong người Masaya đang chuyển động theo âm nhạc.
Anh ta sực hiểu ra mọi chuyện. Âm nhạc thực sự phải như thế này. Không phải là tạo ra cũng không phải là lắp ráp. Tại sao một thứ đơn giản thế này đến bây giờ mình mới nhận ra được.
Đồng thời anh ta còn cảm nhận được một thứ hạnh phúc không thể diễn tả thành lời. Anh ta có cảm giác như mình đã nhìn thấu được chân lý của nhiều thứ khác chứ không riêng gì bản chất âm nhạc. Anh ta đã hiểu lý do mình được sinh ra trên cõi đời này. Cùng lúc đó, lòng anh ta trào dâng một niềm biết ơn sâu sắc với bố mẹ. Nước mắt Masaya lăn xuống.
Nghĩ rằng mình phải lưu lại cảm xúc này bằng một cách nào đó, anh ta bèn cầm cây guitar lên rồi chạy ngón một cách vô thức. Những chuỗi hợp âm mà từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ đến liên tiếp xuất hiện.
Ảnh hưởng của chỗ hạt đó kéo dài khoảng hai tiếng. Nó không kết thúc đột ngột mà từ từ giảm đi rồi cuối cùng đưa anh ta trở lại trạng thái bình thường.
Masaya nhớ rõ mọi chuyện trong lúc thăng hoa. Anh ta thực sự cảm thấy đầu óc mình không hề trở nên kỳ quái mà chỉ là trạng thái tinh thần đã được đẩy lên cao. Bằng chứng cho việc đây không phải là ảo giác là cảm giác biết ơn bố mẹ xuất hiện trong lúc ấy vẫn còn lưu lại rõ ràng.
Ngày hôm sau anh ta phấn khích kể lại chuyện đã xảy ra cho Kudo Akira.
"Có phải là cảm giác đã nắm bắt được điều gì đó đúng không?" Kudo cũng tỏ ra hài lòng trước phản ứng của Masaya. "Nhưng mà dùng có chừng mực thôi đấy, đừng lạm dụng nó quá. Nó không phải là phép thuật đâu."
"Cháu hiểu rồi." Masaya trả lời.
Anh ta đem chuyện chỗ hạt đó kể cho Naoto nhưng cậu ta tỏ ra bán tín bán nghi. "Cậu cứ thử sẽ biết." Masaya nói.
Một đêm nọ hai người cùng nhau uống chỗ hạt kia. Ngay lập tức cảm giác đó lại quay trở lại. Trạng thái tinh thần của Naoto dường như cũng thay đổi, cậu bắt đầu chơi keyboard. Masaya cũng lấy guitar phụ hoạ. Họ thu lại những giai điệu được tạo ra lúc đó.
Họ nghe lại ca khúc vừa thu âm khi ý thức trở lại bình thường. Đó là thứ âm nhạc mà họ chưa từng biết đến từ trước tới giờ. Masaya và Naoto hào hứng. Họ đã rạo ra được một thứ âm thanh kỳ diệu.
"Chúng ta là thiên tài." Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên họ thực sự nghĩ như thế.
Các thành viên khác cũng lặng người khi nghe "Hypnotic suggestion", ca khúc ra đời trong lúc đó. Họ hỏi tại sao Masaya và Naoto lại có thể nghĩ ra một bài hát hay đến thế.
"Do cảm hứng thôi." Masaya trả lời. Anh ta đã quyết định chỗ hạt kia sẽ là bí mật giữa anh ta và Naoto.
Kể từ đó, cứ mỗi lần anh ta định sáng tác ca khúc mới cùng Naoto, cả hai lại uống chỗ hạt kia. Mặc dù không dữ dội như lần đầu tiên nhưng họ vẫn đạt được kết quả mình mong đợi.
Nhưng chỗ hạt chỉ có hạn, vì họ không thể xin thêm Kudo được. Ngay từ đầu Masaya đã được cảnh báo là số lượng hạt giống rất hạn chế. Kudo nói vì là hạt giống cây nên đáng ra chỉ cần gieo hạt, chăm sóc để lấy hạt là được nhưng đã không thành công.
Hai người trở nên lo lắng. Sau này làm thế nào mà sáng tác nếu thiếu chỗ hạt kia.
Họ dùng thử một số loại thuốc kích thích hợp pháp với hy vọng sẽ đạt được hiệu quả tương đương nhưng không ăn thua gì. Không những không thăng hoa mà chỉ có cảm giác khó chịu triền miên.
Trong lúc đó, Naoto đề xuất ý kiến nhờ ông ngoại cậu trồng thử xem sao. Ông ngoại cậu là chuyên gia thực vật học. Bây giờ ông cũng đang trồng đủ loại hoa cỏ trong vườn.
Vào giữa tháng Ba, khi trời vẫn còn se lạnh, hai người đi đến nhà ông Akiyama Shuji. Ông Akiyama tỏ ra rất vui vì đứa cháu đã lâu không gặp đến nhà. Tuy nhiên khi Naoto cho ông xem chỗ hạt giống, đôi mắt hiền từ của ông lão trở nên sắc bén.
"Nhìn có vẻ là hạt của một loại hoa khiên ngưu nào đó. Hơn thế còn từ rất lâu rồi." Ông Akiyama nói. "Có lẽ cũng phải được mười hai mươi năm, có khi còn lâu hơn thế."
"Vậy là không trồng được ạ?"
"Ông không biết. Chuyện gì cũng có cách làm cả. Cháu muốn ông trồng nó à?"
"Nếu được thì tốt quá ạ. Cháu muốn xem nó sẽ nở ra hoa gì."
"Nếu thế thì ta sẽ trồng thử. Mà ông trồng tùy theo ý mình được không?"
"Được ạ. Cháu trông cậy cả vào ông đấy."
Hai người đưa cho ông Akiyama bốn hạt. Dù hạt rất hiếm nhưng họ không còn cách nào khác.
"Nếu trồng được thì có thể lấy được hạt giống ạ?" Masaya hỏi vào điểm chính yếu.
"Ông không biết," ông Akiyama lắc đầu. "Không thử thì không biết được. Có thể không có hạt mà cũng có thể sẽ thu được tới vài chục hạt."
Hai người Masaya chỉ còn cách cầu nguyện cho kết quả tốt.
Cuối cùng họ không quên nhắc ông Akiyama chuyện quan trọng nhất, đừng nói với ai về việc họ đã nhờ ông trồng chỗ hạt này.
"Tại sao? Lại trò đùa tai quái gì à?" Ông Shuji mỉm cười.
"Kiểu kiểu như thế ạ." Naoto trả lời.
Mặc dù đã nói trông cậy cả vào ông Akiyama nhưng sau đó một thời gian, Masaya vẫn luôn nghĩ về nó. Cứ nghĩ đến tình huống chỗ hạt đó không nảy mầm được, anh ta lại chẳng làm nổi việc gì.
Cuối cùng Naoto cũng liên lạc lại. Trong bốn hạt thì có một hạt đã nảy mầm và đang phát triển bình thường.
"Tiếc là chỗ hạt còn lại không dùng được nữa. Quả nhiên là do cũ quá rồi."
"Thế à? Mà cũng đành chịu thôi."
Cả hai đặt hết hy vọng lên cái hạt duy nhất đã nảy mầm.
Thế nhưng ngay sau đó một chuyện không ai ngờ tới xảy ra. Naoto tự sát.
Lúc biết tin, Masaya hoàn toàn không nghĩ chuyện có liên quan tới chỗ hạt giống kia. Khi được cảnh sát hỏi, anh ta trả lời rằng không nhận thấy dấu hiệu nào cả. Đó không phải lời nói dối. Những giọt nước mắt đau buồn khi mất đi người bạn thân thiết mà mọi người nhìn thấy cũng không phải là diễn kịch.
Anh ta gặp ông Akiyama trong đêm cầu siêu cho Naoto. Trước cái chết đột ngột của cậu cháu trai, ông ấy thật sự đau buồn từ tận đáy lòng.
"Hạt giống ấy đã nảy mầm rồi. Nếu cứ phát triển đều như thế thì đến tháng Sáu có thể ra hoa vậy mà..."
Rồi bất ngờ ông Akiyama hạ giọng hỏi Masaya.
"Tại sao nó lại muốn trồng cái hạt kia đến thế nhỉ? Ông đã hỏi nó nhiều lần mà nó không trả lời rõ ràng. Có vẻ như nó muốn có thêm nhiều hạt nữa, nhưng sao lại cần đến thế?"
Masaya lắc đầu. Anh ta nói mình chỉ đi cùng với Naoto thôi nên không biết chuyện cụ thể thế nào. Ông Akiyama có vẻ không chấp nhận lời giải thích đó nhưng cũng không hỏi thêm câu nào cả.
Thế nhưng anh ta nghe được một chuyện không ngờ từ mẹ Naoto vào hôm bốn chín ngày của cậu. Lúc Naoto tự sát, trên bàn có một cốc Coca đang uống dở.
Anh ta nghĩ tới một khả năng khủng khiếp. Có lẽ nào Naoto đã uống hạt giống kia khiến tinh thần trở nên khác thường rồi nhảy xuống từ cửa sổ. Anh ta vừa tự nhủ không phải thế vừa cảm thấy lo lắng. Nếu như thế thì nguyên nhân cái chết của cậu ta có liên quan đến mình.
Trong lúc đó Masaya đã trót dùng hết số hạt còn lại. Anh ta không thể nghĩ ra được ý tưởng sáng tác nào đáng kể. Người cộng tác với anh từ trước tới giờ là Naoto đã không còn nữa. Sự nôn nóng vì buộc phải sáng tác một mình lại thành bó buộc mọi ý tưởng. Cái vòng luẩn quẩn đó cứ kéo dài mãi.
Trong lúc dằn vặt bản thân, anh ta nghĩ đến một chuyện. Chỉ cần có chỗ hạt giống đó...
Cuối cùng cũng đã đến tháng Sáu. Masaya quyết định tới nhà ông Akiyama hỏi thăm xem cái hạt đó giờ thế nào rồi.
"Vẫn đang phát triển thuận lợi. Để ông cho cháu xem."
Ông Akiyama cho anh ta xem một chậu cây ở ngoài vườn lá xanh tươi tốt, dây leo quấn um tùm mấy vòng quanh cọc.
"Ông cũng đang háo hức xem nó sẽ nở ra loại hoa nào. Có lẽ cuối tháng này thì hoa bắt đầu nở. Cháu nhớ đến xem nhé."
Anh ta trả lời, "Vâng ạ." Ngày hôm đó anh ta trở về mà không nhắc gì tới hạt giống.
Nói thẳng ra anh ta chẳng có hứng thú gì với hoa, chỉ quan tâm tới việc có lấy được hạt giống hay không thôi. Vậy nên tháng sau anh ta lại đến nhà ông Akiyama một lần nữa.
Chính là ngày hôm đó.
Ông Akiyama nói khi nhìn thấy Masaya: "Tiếc quá! Nếu cháu đến sớm hơn mấy bữa thì đã nhìn thấy được hoa nở rồi."
Masaya nhìn sang chậu cây ngoài vườn. Không có bông hoa nào cả.
"Nhưng mà ông đã chụp ảnh lại rồi. Cháu cứ vào đây đã."
Masaya theo ông vào phòng khách. Ông Akiyama lấy một chai nước trà từ trong tủ lạnh ra rót vào cốc thủy tinh mời anh ta, còn mình uống nước đun sôi để nguội trong tách trà.
Ông Akiyama mở ngăn kéo tủ, lấy ra một cái phong bì. Ông lấy từ trong phong bì ra một tấm ảnh rồi giơ cho Masaya xem.
Ảnh chụp một cây hoa anh ta chưa nhìn thấy bao giờ. Cánh hoa mỏng và dài màu vàng nhìn rất kỳ lạ.
"Có thể đây là một cây hoa rất tuyệt vời." Ông Akiyama nói. "Ông đang tìm hiểu khá nhiều. Cảm ơn mấy đứa đã mang cho ông chỗ hạt giống thú vị đó. À mà trước tiên để ông đưa cho cháu cái này đã."
Ông Akiyama cất tấm ảnh vào trong phong bì rồi đặt trước mặt Masaya.
Masaya khẽ liếc qua phong bì rồi hỏi, "Hạt giống thì sao? Có không ạ?"
Vẻ mặt hiền từ của ông Akiyama đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Ông nhìn thẳng vào mặt Masaya.
"Lạ quá nhỉ? Cả Naoto lẫn cháu dường như đều không có vẻ hứng thú với hoa cỏ. Ông tưởng hai đứa nói là muốn xem chỗ hạt giống đó sẽ nở ra được hoa gì?"
"Đúng là thế nhưng mà..."
"Nếu thu đượ hạt giống thì mấy đứa định làm gì?"
"À cũng không có gì đặc biệt cả..."
Anh ta không nói được gì. Masaya không nghĩ sẽ bị hỏi dồn thế này.
"Không thể nào!" Ông Akiyama vẫn nhìn Masaya chằm chằm. "Không thể nào! Có phải mấy đứa dùng chỗ hạt giống đó thay cho thuốc tạo ảo giác không?"
"Ơ..."
"Vậy nên các cháu mới muốn ta tăng số lượng hạt giống lên đúng không?"
Ông đã nhìn thấu mọi chuyện. Masaya cúi đầu, người nóng bừng lên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Ông Akiyama thở dài.
"Thấy mấy đứa tỏ ra sốt sắng với chỗ hạt kia nên ta mới băn khoăn rồi điều tra thử. Đúng như ta nghĩ. Hoa khiên ngưu phương Tây vốn đã chứa chất LSA nhưng nồng độ ở cây hoa này còn phải nhiều hơn vài chục lần. LSA là chất tạo ảo giác, chắc chắn hai đứa đã dùng hạt giống này thay cho thuốc ảo giác đúng không?"
Masay mấp máy môi phủ nhận nhưng không thốt nổi thành lời.
"Trời ơi!" Ông Akiyama thở dài chán nản. "Không thể tin được là các cháu ta lại yêu cầu ta tạo ra thuốc gây ảo giác. Sống quá lâu trên đời đúng là gặp nhiều chuyện, kể cả những chuyện tồi tệ thế này."
"Không phải đâu ông Akiyama. Không phải như thế đâu..."
"Cậu không cần phải nói gì nữa đâu!" Ông Akiyama lắc đầu. "Như thế là ta đã hiểu rồi. Kể cả nguyên nhân Naoto tự sát nữa. Chắc là do ảo giác mà hạt cây này tạo ra. Cậu biết chuyện này đúng không?"
"... Không phải thế đâu!"
"Thôi đủ rồi." Ông Akiyama với lấy cái điện thoại.
"Ông định gọi đi đâu thế?"
"Cảnh sát. Đương nhiên rồi. Có lẽ cậu muốn nói cắn hạt cây thì có gì sai nhưng thực tế đã có người mất mạng đó. Ta không thể để yên chuyện này được." Ông Akiyama quay lưng về phía Masaya, bắt đầu bấm điện thoại.
Masaya vô cùng hoảng sợ. Nếu để lộ chuyện dùng thuốc tạo ảo giác thì từ đây về sau mình sẽ ra sao? Chắc chắn mọi người sẽ nghĩ tài năng âm nhạc của mình chỉ là giả tạo. Anh ta tưởng tượng ra cảnh người ta khinh miệt, chế nhạo mình.
Phải dừng chuyện này lại, phải ngăn ông ta lại - Masaya hành động theo tiếng nói thúc giục trong vô thức. Anh ta cầm lấy một vật gì đó đập vào sau gáy ông Akiyama. Ông lão kêu lên rồi ngã xuống ngay lập tức. Tuy nhiên chân tay ông vẫn còn động đậy. Nhìn thấy thế, Masaya liền bóp cổ ông từ phía sau. Masaya hoàn toàn không ý thức được hành động của mình.
Khi ý thức trở lại với anh ta thì ông Akiyama đã hoàn toàn bất động. Ngay lập tức lòng Masaya ngập tràn hối hận vì nhận ra mình đã gây một lỗi lầm không thể sửa chữa. Anh ta lo sợ nếu không làm gì đó thì mình sẽ bị hủy hoại.
Masaya nhìn thấy một đôi găng tay đặt trên nóc tủ. Đó là đôi găng tay ông Akiyama dùng để trồng hoa. Anh ta đeo găng rồi lau đi tất cả những chỗ mình đã chạm vào. Sau đó anh ta phá tung căn phòng để khiến nó trở nên lộn xộn. Anh ta mở hết các ngăn kéo, tìm kiếm những vật có giá trị mà kẻ cướp thường để mắt tới. Anh ta nhanh chóng tìm thấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của ông Akiyama nhưng vẫn không dừng lại. Anh ta mở cửa tủ phòng bên cạnh rồi quăng hết đồ bên trong ra ngoài.
Khi định rời khỏi phòng, anh ta nhận ra cái cốc trên bàn. Không thể để nó ở đấy được. Anh ta rửa ở bồn rửa, lau khô, cẩn thận cất chiếc cốc vào trong tủ bếp sao cho không lưu lại vân tay.
Nhìn ngó xung quanh một lượt, xác nhận không có ai, anh ta liền chuồn khỏi nhà. Sau khi rẽ ở góc đường, anh ta chạy thục mạng về phía nhà ga.
Anh ta không cảm nhận được đó là sự thật. Masaya mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo