It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ayase đóng tập hồ sơ mà anh đã nhớ như in bức ảnh nào nằm ở trang nào lại rồi ngả người xuống ghế. Mắt anh đau nhức, cơ cổ căng cứng. Anh vươn hai tay lên, rên khẽ.
Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cậu cảnh sát cấp dưới họ Ishino ngồi đối diện. Cậu cảnh sát hình sự cao to nhìn anh cười thiểu não.
"Chắc anh mệt lắm rồi. Hay hôm nay anh nghỉ sớm một chút đi?"
Hayase nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ đã hơn tám giờ tối.
"Chắc phải thế thôi. Giờ có ngồi lại cũng khó mà kiếm được thông tin gì đáng kể."
Ishino nhìn xung quanh như để kiểm tra xem có ai ở gần đó không rồi nhổm người dậy.
"Gần đây không thấy mấy tay biệt phái của đội điều tra số Một ở lại nhỉ?"
Hayase khịt mũi. "Ừ!"
"Tình hình vụ ấy không biết thế nào rồi anh nhỉ?"
"Chịu thôi." Hayase lắc đầu.
Mấy hôm nay ngày nào tổ điều tra cũng họp nhưng nội dung báo cáo ngày nào cũng nghèo nàn như ngày nào.
Hiện tại họ đang tập trung điều tra theo hướng tìm kiếm sự liên quan giữa vụ án này với một vụ trộm khác ở khu Setagaya mùa xuân năm nay. Vì nó cũng xảy ra ở căn hộ của một cụ ông sống một mình, thời gian gây án và tình trạng lộn xộn tại hiện trường cũng có điểm tương đồng. Người vốn được xếp chung nhóm với Hayase là Yanagawa cũng thay đổi quan điểm và đang điều tra theo hướng này. Có vẻ cậu ta phải chạy đi chạy lại một mình song không hề nói với Hayase một lời. Nhưng với anh như thế lại tiện hơn nhiều.
Anh cho rằng vụ trộm ở Setagaya chẳng liên quan gì đến vụ này cả. Đó chỉ là một vụ trộm đơn thuần, chẳng có ai bị giết hại. Hơn thế nữa cũng chẳng có cây hoa màu vàng nào bị lấy đi hết.
Nhưng sẽ là khắt khe nếu như đổ hết trách nhiệm lên đầu người chỉ đạo cuộc điều tra. Họ không biết về việc chậu hoa bị lấy mất. Mà có thể họ có được báo cáo nhưng cho rằng nó không liên quan đến vụ án. Họ vẫn sẽ không liên hệ đến vụ án trừ phi Hayase nói ra.
Có thể cây hoa màu vành này chính là chìa khoá quan trọng để phá vụ án. Nếu một cảnh sát thuộc đồn cảnh sát như anh muốn tự mình phá được vụ án này thì chỉ có cách sử dụng cái chìa khoá ấy mà thôi.
"Nếu muốn trao đổi thì trong tay anh phải có quân bài phù hợp." Lời Gamo Yosuke vẫn vang lên trong đầu anh. Người đàn ông này biết được điều gì đó, chưng chừng anh ta đã nắm bắt được chân tướng của sự việc cũng nên.
Nếu vậy cách nhanh nhất là buộc anh ta nói ra.
Nhưng phải đưa ra quân bài nào để khiến anh ta thay đổi?
Hayase vừa nghĩ về chuyện đó vừa xem xét lại vụ án, trong đó có cả chuyện anh liên lạc với Akiyama Rino rồi cùng cô đi đến hiện trường.
Tuy nhiên, cho đến giờ anh vẫn chưa nắm được manh mối gì. Mặc dù nắm được chìa khoá là cây hoa màu vàng kia nhưng anh vẫn chưa tiến thêm được bước nào từ đó.
Hayase dựng cặp đựng tài liệu đặt trên bàn lên, nhét hồ sơ vào, chào Ishino: "Tôi về trước đây," rồi đứng lên.
"Vâng, chào anh ạ."
Ishino đang ngồi trước máy tính viết báo cáo. Cậu ta hiện đang tìm hiểu về quan hệ cá nhân của ông Akiyama Shuji. Hayase nhìn vào màn hình, chợt dừng lại. Nội dung bản báo cáo đã thu hút sự chú ý của anh.
"Nạn nhân đã xuất hiện ở trường đại học?"
"À vâng." Ishino xoay người lại phía anh. "Cách đây khoảng một tháng rưỡi. Nạn nhân đã tới phòng nghiên cứu ở trường cũ để gặp một giáo sư cùng học với mình."
"Trường của nạn nhân là..."
"Trường đại học Teito, chuyên ngành Sinh học thuộc khoa Nông nghiệp. Bây giờ tên khoa đã được đổi rồi ạ."
"Mục đích của ông ấy là gì?"
"Cũng không có gì đáng kể. Hình như chỉ là kiểm tra một chút thôi thì phải."
"Kiểm tra gì?"
"À thì," Ishino nhìn xuống quyển sổ đặt trên tay. "Phân tích ADN. Hình như ông ấy mang một cái lá đến nhờ phòng nghiên cứu kiểm tra xem nó thuộc loại thực vật nào. Vì không phải chuyện khó khăn gì nên họ đã đồng ý."
"Là loại thực vật đặc biệt nào thế?"
"Không phải loài nào đặc biệt mà chỉ là giống hoa khiên ngưu thôi ạ."
"Hoa khiên ngưu..."
"Không phải loại khiên ngưu bình thường mà là loại có nhiều biến dị. Vị giáo sư kia nói vì có những trường hợp chỉ nhìn không thì không biết là loài hoa nào nên ông Akiyama mới phải đến nhờ kiểm tra."
"Sau đó thì sao?"
"Lần cuối cùng ông Akiyama xuất hiện tại trường là ngày ông ấy đến lấy kết quả. Kể từ đó họ cũng không liêc lạc qua điện thoại nữa," nói xong, Ishino ngước nhìn Hayase vẻ khó hiểu. "Sao anh lại chú ý đến chuyện này thế? Em thấy nó chẳng liên quan gì đến vụ án cả."
"À thì," Hayase khẽ xua tay. "Tại vì trong buổi họp tổ điều tra tôi không thấy cậu nói gì."
"Nó đâu phải thứ đáng để báo cáo ở đó. Nhóm trưởng bảo là lãng phí thời gian." Ishino nhún vai.
"Hừm... Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé. Thôi hẹn mai gặp lại." Hayase või nhẹ vào lưng Ishino rồi rời đi.
Anh vừa đi vừa nhẩm lại cuộc nói chuyệm với Ishino. Mẫu lá ông Akiyama Shuji mang đi phân tích ADN chắc chắn là của cây hoa màu vàng kia. Thì ra đó là hoa khiên ngưu. Hayase ngạc nhiên vì cứ tưởng phải là một loài hoa đặc biệt hơn.
Thế nhưng, như vậy có nghĩa là chính bản thân ông Akiyama Shuji đã chăm sóc cây hoa đó dù không biết là cây gì. Chuyện này không thể bỏ qua được. Tại sao ông Akiyama Shuji lại làm chuyện đó? Ngoài ra để trồng hoa cần phải có hạt giống? Ông ấy lấy hạt giống từ đâu?
Anh cứ cho rằng mình đã điều tra kỹ kưỡng các mối quan hệ cá nhân của Akiyama Shuji nhưng thực ra không phải như vậy. Hayase chua chát nhận ra mình chẳng nắm được bất cứ điều gì về nạn nhân cả.
Chuông điện thoại reo khi anh đang đứng đợi tàu trên sân ga. Anh nín thở giây lát khi nhìn tên người gọi đến. Đó là Yuta. Về một mặt nào đó, thằng bé là người mà hiện tại anh không muốn nói chuyện nhất. Nhưng rồi anh vẫn bấm nút nghe, "A lô!"
"Con Yuta đây."
"Ừ, bố biết rồi."
"Con xin lỗi đã gọi trong lúc bố bận. Bây giờ bố có nói chuyện được không ạ?"
"Được con. Có chuyện gì thế?"
Con trai anh ngừng một chút rồi hỏi: "Vụ án ấy, bây giờ sao rồi bố?"
"À..." Anh nghĩ nói dối cũng chẳng ích gì. "Nói thẳng ra thì vẫn đang bế tắc lắm."
"Con biết ngay mà."
"Con biết ngay là sao?"
"Vì con tìm trên mạng nhưng hoàn toàn không thấy có tin tức nào cả."
Có vẻ như Yuta vẫn luôn theo dõi tình hình vụ án.
"Bố vẫn đang điều tra mà."
"Con biết chứ. Nhưng nếu chưa bắt được hung thủ thì chẳng nghĩa lý gì cả."
Yuta đã là học sinh trung học, nói năng cũng mạnh bạo hơn. Anh không phản bác được nên càng cảm thấy khó chịu.
Tàu đã đến, cửa lên xuống mở ra nhưng Hayase vẫn tiếp tục nói chuyện với con trai.
"Bố sẽ bắt được hắn."
"Thật không vậy?"
"Thật đấy! Bố sẽ bắt được hắn."
Anh nghe thấy tiếng thở phù qua điện thoại.
"Bố không cần phải nói thế đâu. Nếu bố bắt được thì tốt nhất nhưng mà ai bắt được hắn cũng được. Con chỉ muốn cuộc điều tra không bị bế tắc thôi."
Có lẽ Yuta không hy vọng nhiều vào một sĩ quan điều tra ở đồn cảnh sát khu vực như bố mình. Thay vì nhẹ nhõm, Hayase lại cảm thấy trách nhiệm trong lòng tăng thêm.
"Bố biết rồi. Nhất định hắn sẽ bị bắt."
"Vâng. Con nhờ bố đấy!"
"Con gọi vì chuyện đó thôi hả?"
"Chỉ thế thôi. Bố cố lên nhé!"
"Bố hiểu rồi," anh trả lời rồi tắt máy. Hayase thấy vị đắng lan ra khắp miệng. Có lẽ Yuta sốt ruột khi thấy cuộc điều tra không tiến triển gì nên mới gọi cho anh. Anh không ngăn nổi chua xót vì không thể đáp ứng được nguyện vọng của con trai.
Anh xuống tàu, ghé vào cửa hàng tiện lợi cạnh nhà mua cơm hộp rồi đi về nhà. Anh chợt nghĩ không biết mình sẽ tiếp tục cuộc sống này cho đến bao giờ. Anh sẽ trở về căn hộ không có ai chờ đợi, không được ai nấu cho bữa cơm, không nói chuyện với ai, rồi quăng cơ thể mệt mỏi lên chiếc giường chật hẹp.
Dù sao bây giờ vẫn ổn. Mỗi sáng thức dậy chỉ một mình nhưng anh vẫn còn công việc để theo đuổi. Thế nhưng sau khi nghỉ hưu sẽ ra sao nhỉ. Anh không biết phải làm gì cho qua một ngày dài trong cái căn hộ đi thuê này.
Đang nghĩ về điều đó thì chuyện ông Akiyama Shuji lại hiện ra trong đầu anh. Cuộc sống thường ngày của ông ấy như thế nào? Theo lời Akiyama Rino thì ông ấy chỉ nói chuyện với hoa thôi. Chỉ như thế cũng đủ hay sao?
Hayase nghĩ, giá mà mình hỏi chuyện đó khi ông ấy còn sống. Anh cảm thấy hối tiếc vì không phải anh không có cơ hội để làm việc này. Ông ấy đã giúp đỡ con trai anh nên đáng ra anh cũng nên đến gặp ông để cảm ơn một lần mới phải. Mặc dù Yuta cũng đã viết thư cảm ơn ông...
Hayase dừng bước. Anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội lôi điện thoại từ túi áo ra rồi bấm nút.
"A lô." Anh nghe thấy giọng của Yuta.
"Bố đây. Bố muốn nhờ con một chuyện có được không?"
"Chuyện gì ạ?"
"Hồi xưa con có viết thư cảm ơn ông Akiyama đúng không? Ông ấy có trả lời lại không?"
"Có chứ. Có chuyện gì thế ạ?"
"Con cho bố đọc được không? Hay con bỏ nó đi rồi?"
"Con chưa bỏ đi đâu. Nhưng mà tại sao bố lại muốn đọc? Nó giúp gì cho việc điều tra ạ?"
"Bố vẫn chưa biết. Chỉ là bố muốn biết thêm về ông Akiyama thôi."
"À, ra là thế..."
"Sao hả? Nếu con không thích thì bố không ép đâu."
"Không đâu. Bố có muốn xem thêm những thư khác nữa không?"
"Có cái những cái khác hả?"
"Có một, hai lá nữa. Ngoài ra còn có thiệp chúc mừng năm mới. Năm nào con với ông ấy cũng gửi cho nhau mà."
Đó toàn là chuyện mà Hayase không hề hay biết. Thêm một lần nữa anh tự thấy mình không xứng đáng làm bố.
"Bố rất muốn được xem."
"Vâng ạ. Con phải mang đến đâu ạ?"
Anh nghe giọng của Yuta khá vui vẻ. Có lẽ Yuta hào hứng vì nghĩ rằng mình đang giúp ích cho cuộc điều tra.
"Hôm nay thì muộn rồi. Với lại, chắc mẹ con cũng sẽ không vui đâu."
"Vậy, phải làm sao đây?"
"Con chụp ảnh bức thư với mấy tấm bưu thiếp lại được không? Rồi gửi qua thư điện tử cho bố là được."
"À, đúng rồi. Con hiểu rồi, để con làm thử. Bố chưa đổi địa chỉ hòm thư đấy chứ?"
"Vẫn thế."
"Vậy thì con sẽ gửi cho bố trong vòng một tiếng nhé."
"Ừ, nhờ con đấy."
Anh cất điện thoại vào trong túi và đi tiếp. Mặc dù Yuta rất hào hứng, nhưng anh không hy vọng sẽ nắm được manh mối gì từ những lá thư của ông Akiyama Shuji. Anh chỉ muốn đọc vì bản thân mình thôi, đúng hơn là vì cuộc đời từ nay về sau.
Anh trở về nhà và đang ăn cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi thì điện thoại trên bàn rung lên. Đó là thư điện tử do Yuta gửi.
Anh buông đũa xuống mở máy ra xem thư. Tiêu đề được đặt là "Thư của ông Akiyama". Trong thư có viết: "Nếu bố thấy khó đọc thì nhắn lại cho con để con gửi lại nhé. Yuta."
Anh mở những tập tin được đính kèm, hiện ra đầu tiên là một bức ảnh giấy viết thư chiếm toàn màn hình. Do độ phân giải cao nên nếu phóng to có thể đọc được. Chỉ có điều anh phải trượt màn hình.
Đó là bức thư trả lời cho thư cảm ơn của Yuta, ông viết sau phần chào hỏi: "Cảm ơn cháu vì lá thư cảm ơn rất lịch sự hôm trước. Người ta thưởng bảo gần đây thanh thiếu niên không viết thư tay nữa nên khi đọc những dòng thư được viết cẩn thận của cháu, ông rất ngưỡng mộ và cảm kích. Hẳn là bố mẹ cháu đã dạy dỗ cháu rất chu đáo."
Hayase đọc mà xấu hổ. Cả vợ anh lẫn anh đều không dạy dỗ được gì nhiều cho con trai. Nói thẳng ra thì hai người làm gương xấu rồi hy vọng con mình sẽ học được điều ngược lại...
Trong phần sau của bức thư ông Akiyama viết rằng, gặp những chuyện không hay có thể khiến Yuta dần dần mất lòng tin vào con người nhưng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tuyệt vời nên ông hy vọng cậu đừng bi quan mà hãy sống và mơ ước về tương lai. Đọc xong những dòng chữ đó, Hayase cảm thấy tận sâu thẳm trong tim mình nóng bừng lên. Anh nghĩ đó vốn là những điều mà một người bố như mình phải nói với con trai. Một lần nữa, anh lại thêm biết ơn ông Akiyama Shuji.
Anh kiểm tra tập tin khác. Đúng như Yuta nói, năm nào hai người cũng gửi thiệp mừng năm mới. Ông Akiyama Shuji khồn viết thiệp mừng năm mới theo lối thông thường mà chọn những từ ngữ hữu ích cho một cậu thiếu niên đang trưởng thành. "Nếu gặp phải khó khăn, hãy nghĩ đó là bước đệm để trưởng thành hơn. Nghĩ được thế, cháu sẽ có thêm một năm đầy ý nghĩa trong cuộc đời." - Đó là câu mà anh muốn dùng trong một tình huống nào đó.
Còn có một bức ảnh chụp lá thư khác. Bức thư được mở đầu bằng "Cảm ơn cháu đã gửi thư cho ông hôm trước" nên anh đoán đó là thư trả lời cho một lá thư mà Yuta đã gửi trước đấy.
Bức thư được tiếp tục như sau:
"Ông có thể tưởng tượng được chuyện bố mẹ sống ly thân là một việc rất khó khăn. Như lời cháu nói thì đó là nỗi đau đớn khác với nỗi đau âm dưownh cách trở. Trong thư cháu không viết cụ thể nhưng ông cũng đoán được đại khái tình hình."
Hayase choáng váng. Dường như Yuta đã nói về mối bất hoà của bố mẹ với ông Akiyama. Anh vốn nghĩ đây là chuyện không thể nói được với người ngoài nhưng có lẽ ông Akiyama đã trở thành một người Yuta có thể tâm sự những chuyện như vậy.
"Tuy nhiên, bố mẹ cháu chắc chắn không phải không hiểu cảm xúc của cháu. Ông chỉ mới gặp họ một lần nhưng vẫn có thể cảm nhận được họ thực sự lo lắng cho cháu. Chắc chắn họ cũng trăn trở liệu có nên vì con trai mình mà quay về cuộc sống ba người như trước kia hay không. Ông nghĩ họ mãi không quyết được chuyện đó vì không đủ tự tin rằng đó là cách giải quyết tốt nhất."
Hayase vừa đọc vừa cảm thấy lòng nặng như chì. Yuta đương nhiên biết bố mình sẽ đọc được những dòng này. Có lẽ Yuta muốn qua đó anh sẽ tỉnh ra.
"Ông cũng hiểu được sự bất mãn của cháu với bố. Tuy nhiên nếu để ông biện minh hộ bố cháu thì trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông không xứng đáng với gia đình mình. Họ chỉ nhận ra điều gì quan trọng nhất sau khi đã đánh mất nó. Ngay cả ông cũng thế. Ông hoàn toàn không chăm lo cho gia đình mà chỉ cắm đầu vào nghiên cứu. Ông không nhận ra sức khoẻ của vợ mình đã yếu đi nhiều, đến khi ông phát hiện ra bệnh tình của bà ấy trở nên trầm trọng thì đã quá muộn. Dù vậy bà ấy cũng chẳng oán trách ông điều gì. Chỉ sau khi bà mất, ông mới biết được chuyện bà ấy đoạn trà để cầu nguyện cho nghiên cứu của ông thành công.
Bố cháu bây giờ có lẽ đã nhận ra sai lầm của mình. Chắc chắn ông ấy hối hận vô cùng. Dù vậy nếu ông ấy vẫm chọn con đường như bây giờ thì đó cũng là một lựa chọn cần tôn trọng.
Có thể đây là một cách giải thích mà cháu không thể chấp nhận được ngay nhưng ông muốn cháu hiểu điều đó. Trên đời này không có ai là không hề phạm sai lầm đâu."
Tâm trạng của Hayase trở nên phức tạp sau khi đọc đoạn kết bức thư. Ông Akiyama đã nói thay cho suy nghĩ của anh một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, mặt khác anh lại thấy bất lực vì nỗi lo của mình chẳng qua chỉ là điều hết sức bình thường.
Anh tưởng rằng lá thư đã được kết thúc ở đấy nhưng vẫn còn một tấm ảnh chụp thư nữa. Đó là đoạn tái bút.
"Tái bút: Sau khi vợ ông qua đời thì ông cũng đoạn trà để ít nhất có thể coi như là một sự chuộc lỗi với bà ấy."
Hayase lơ đãng đọc những dòng này nhưng anh phản ứng lại ngay với từ 'đoạn trà'. Anh dùng điện thoại tra ý nghĩa của từ đó.
Đoạn trà - Khi cầu nguyện thần Phật điều gì đó thì người ta ngừng uống trà trong một khoảng thời gian.
Anh ngạc nhiên. Hoá ra là ông Akiyama Shuji đã bỏ uống trà.
Anh nhớ ra Akiyama Rino từng nói, ông nội cô thích uống cà phê hoà tan nên cô mới mang bánh tổ ong đến làm quà cho ông.
Không phải vậy, ông không thể uống trà Nhật nên phải uống cà phê thay vào đó.
Tuy nhiên vẫn còn trà trong tách uống trà ở hiện trường. Trên tách trà lại chỉ có duy nhất dấu vân tay của ông Akiyama Shuji. Tại sao lại có chuyện như thế? Chẳng nhẽ ông Akiyama Shuji đã thôi đoạn trà?
Hayase nắm chặt điện thoại trong tay, đứng dậy. Hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi vẫn còn một nửa nhưng anh không còn tâm trạng ăn tiếp nữa.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo