Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ota mau chóng tìm ra cửa hàng mà Akiyama Rino chỉ. Đó là một quán cà phê trên mặt đường Omotesando. Theo lời Rino, cô cũng đã gặp Yosuke ở quán này. Sota nhìn quanh quán rồi bất giác bật cười. Cứ nghĩ không biết một người cứng nhắc như Yosuke mà ngồi trong cái không khí trẻ trung này sẽ có vẻ mặt thế nào, anh lại thấy buồn cười.
Trong lúc anh ngồi xuống uống campari pha soda thì Rino xuất hiện. Cô nhìn đồ uống của anh rồi hỏi: "Cái này có ngon không?"
"Cũng tàm tạm."
"Vậy thì cho tôi một cốc giống thế." Cô nói với nhân viên phục vụ rồi ngồi xuống ghế. "Anh chờ tôi lâu chưa?"
"Không lâu lắm, tôi cũng vừa đến thôi."
"Nói thật là tôi không nghĩ anh sẽ liên lạc lại."
"Tại sao chứ? Chẳng phải lần trước khi chia tay tôi đã nói sẽ liên lạc lại rồi sao?"
"Dù thế nhưng tôi chỉ nghĩ là anh nói chơi thôi. Vì tôi có cảm giác với anh đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lắm."
Sota cau mày. "Ừ thì, nếu cô nghĩ thế, tôi cũng đành chịu vậy."
"Chuyện này có nhiều uẩn khúc bên trong đúng không?"
"Đúng thế. Từ hôm đó đến giờ cô có biết thêm gì không?"
"Chẳng có gì hết! Cũng chẳng có tin gì từ cảnh sát. Nhưng mà có một chuyện sau đó tôi mới nhớ ra. Anh trai anh có hỏi tôi một câu rất lạ."
"Anh ta hỏi gì?"
"Anh ta hỏi tôi đã từng nghe ông nội nói về vụ MM hay chưa?"
"MM?"
"Đúng vậy. Sau đó anh ta nói đó là chuyện phiếm thôi nên hãy quên đi, vì vậy tôi cũng chẳng để ý nữa. Anh có biết vụ này không?"
"MM... tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ."
"Có lẽ chẳng có liên quan gì thật.:
Sota không nghĩ thế. Không thể có việc Yosuke nói ra những chuyện không đâu trong lúc gặp người khác để bàn việc quan trọng.
Campari pha soda được mang ra, Rino uống một ngụm rồi nói. "Đúng là cũng tạm thôi. Thế anh có thu hoạch được gì không?"
"Nói thật là cũng không phải thông tin gì to tát. Tôi chỉ điều tra trong phạm vi có thể thôi." Sota lôi từ trong cặp ra một cái máy tính bảng. "Kết luận lại là tôi vẫn không biết chính xác cây hoa màu vàng đó thuộc loài nào. Tôi đã tra trên mạng và từ điển thực vật cùng những tư liệu khác nhưng không tìm được bông hoa nào giống vậy."
"Vậy thì nó đúng là hoa nhân tạo sao?"
"Có thể là như thế. Vì thế tôi cũng điều tra theo hướng đó." Sota nhìn xuống máy tính bảng. Anh lưu tư liệu vào trong đó. "Cho đến nay hiện đang có một vài trung tâm nghiên cứu dùng công nghệ sinh học để tạo ra màu vàng cho những loài hoa không có màu vàng tự nhiên. Trong đó có cả hãng rượu đã tạo ra hoa hồng xanh. Người ra đã tìm ra một loại enzym có thể tạo ra sắc tố và gen di truyền của enzym này. Nếu tiêm gen di truyền này vào các loài hoa có màu tự nhiên là đỏ hoặc xanh thì có thể sẽ nở ra hoa vàng. Kỹ thuật này đã được dùng để tạo thành công cỏ hồ điệp vàng."
"Thế còn hoa khiên ngưu?"
"Theo như tôi tìm hiểu thì chưa có thông tin là đã thành công."
"Anh trai anh nói đó là phát minh hoàn toàn bí mật chưa được công khai nên không có thông tin cũng dễ hiểu thôi."
Sota lắc đầu.
"Vậy nên mới kỳ lạ. Làm gì có chuyện anh trai tôi lại có được thông tin quý giá như thế. Tôi đã nói đi nói lại rằng anh tôi không phải nhà nghiên cứu thực vật gì cả. Anh ta là nhân viên của Cơ quan Cảnh sát quốc gia."
"Anh có nói rồi nhưng..."
"Ngoài ra còn có một khả năng khác."
"Là gì vậy?"
"Ban nãy tôi nói là không tìm được loài hoa nào giống với bông hoa vàng đó nhưng đây mới chỉ là tìm trong số những loài hoa hiện có thôi. Như tôi đã từng nói, bây giờ hoa khiên ngưu vàng không tồn tại. Thế nhưng trước kia nó không phải là loài hiếm. Vào thời Edo, có một giai đoạn việc trồng hoa khiên ngưu rất phổ biến, những tư liệu nổi tiếng hồi đó vẫn còn được lưu lại. Trong số những tư liệu đó có ghi chép về hoa khiên ngưu vàng." Sota vừa nhìn máy tính bảng vừa giải thích cho Rino.
Tư liệu tiêu biểu về hoa khiên ngưu gồm có "Hoa triêu nhan (1) ép" và "Tuyển tập hoa triêu nhan". "Hoa triêu nhan ép" được viết năm 1818 bao gồm cả văn bản lẫn những tiêu bản hoa ép, được hậu duệ của dòng họ thương nhân ngành cá mòi khô Ozu ở vùng Ise Matsusaka lưu giữ. Trong đó tiêu bản hoa ép tên là Kimaru (2) có cánh màu vàng nhạt giống như tên gọi. Nếu tính cả chuyện màu hoa bị ố theo thời gian thì có thể đoán được màu vàng của bông hoa gốc đậm hơn. Còn "Tuyển tập hoa triêu nhan" là cuốn sách minh họa hoa khiên ngưu được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1817 ở Edo, trong đó, loài hoa được giới thiệu là Gokukizai (3) có màu vàng đậm. Ngoài ra, hoa khiên ngưu vàng cũng được nói đến cả trong một số tư liệu khác.
----------
(1) Triêu nhan: tên Hán tự của hoa khiên ngưu trong tiếng Nhật.
(2) Kimaru: chữ Hán của cái tên này có nghĩa là vòng tròn màu vàng.
(3) Gokukizai: chữ Hán của cái tên này có nghĩa là loài hoa có màu rất vàng.
"Nhưng mà bây giờ chúng đã tuyệt chủng rồi sao? Tại sao thế?"
Nghe Akiyama Rino hỏi, Sota nghiêng đầu.
"Tôi cũng không rõ chuyện đó. Có giả thuyết cho rằng vì ảnh hưởng của cuộc cải cách Minh Trị, cũng có thuyết cho rằng do thời kỳ Thế chiến Thứ hai khó khăn nên các giống hoa hiếm đã bị mất đi. Sự thật vẫn nằm trong vòng bí ẩn."
"Nghĩa là vẫn có khả năng chúng chưa bị tuyệt chủng đúng không?"
"Đó chính là điều tôi muốn nói. Có thể do một lý do nào đó mà chúng tạm biến mất nhưng rồi đã được hồi sinh. Hạt giống của loài hoa quý này đã vô tình rơi vào tay ông nội cô và ông ấy đã chăm cho nó nở thành bông hoa đó, suy luận như vậy có hợp lý không?"
"Nhưng mà nếu như thế thì phải có thông tin trên internet chứ nhỉ?"
"Có thể chưa đến mức ấy. Trước mắt ngày mai tôi sẽ quay lại Osaka nhưng sẽ về đây sớm thôi. Lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô."
"Tôi hiểu rồi." Rino gật đầu, khoanh tay lại. "Hạt giống à? Nhớ lại thì anh trai anh cũng quan tâm đến hạt giống của cây hoa này. Anh ta bảo nếu tôi tìm thấy thì hoặc là liên lạc ngay với anh ta hoặc là vứt hết đi."
"Anh ta đã nói thế..."
Rốt cuộc Yosuke đang nghĩ gì vậy? Càng ngày Sota càng cảm thấy anh trai mình thật xa lạ.
"Thế là," Rino lắc lắc cốc campari pha soda làm đá va vào nhau lách cách. "Cuối cùng anh cũng vẫn không liên lạc với anh trai anh sao?"
"Không, ngay hôm gặp cô tôi đã gọi điện cho anh ta."
Rino dừng tay lại. "Kết quả thế nào?"
Sota nhếch mép, thở dài.
"Có thể nói là không moi được gì."
Anh thử hỏi Yosuke về công ty Botanica qua điện thoại. Quả nhiên anh cảm thấy anh ta hoảng sợ. Có điều anh trai anh ngay lập tức lấy lại bình tĩnh rồi thản nhiên hỏi: "Tại sao lại đột ngột hỏi chuyện này?"
"Anh đừng giả vờ! Có một cô gái tên là Akiyama Rino đã đến nhà mình. Anh làm giả cả danh thiếp để làm gì vậy?"
"Chú đã nói chuyện này với ai chưa?"
"Em chưa nói với ai cả. Mà cũng chẳng biết phải nói gì."
"Được rồi, cứ để thế đi! Chú không cần phải biết chuyện này."
"Thế là sao? Em phải giải thích cho cô Akiyama kia thế nào đây?"
"Không cần nói gì cả. Nếu cô ta có hỏi thì thì chú cứ bảo rằng anh sẽ giải thích cặn kẽ hơn nên hãy cứ chờ anh liên lạc."
"Chờ chút! Anh nói cho em đó là chuyện gì trước được không?"
"Không cần thiết! Nó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của chú cả."
"Cuộc sống của em?"
"Xin lỗi, anh đang bận, phải tắt máy đây. Chuyện này dừng ở đây, đừng gọi lại cho anh nữa!"
Sota định nói chờ chút đã thì anh ta tắt máy.
"Chuyện là thế đấy."
Nghe xong, Akiyama Rino tròn mắt.
"Có vẻ như anh ta hoàn toàn coi anh là người ngoài nhỉ."
"Đúng vậy! Từ trước đến giờ vẫn thế."
"Cũng có những gia đình kỳ lạ ghê. Nhưng nghe thế thì tôi hiểu rồi. Anh tức giận rồi nghiêm túc tìm hiểu về cây hoa màu vàng là vì muốn chống đối lại anh mình đúng không?"
"Không phải thế. Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi." Sota uống cạn chỗ campari pha soda còn lại trong cốc.
Khi hai người ra khỏi quán, Rino lôi điện thoại ra nhìn vào màn hình một lát rồi quay sang Sota.
"Này, bây giờ anh có thời gian không? Có định đi đâu không?"
"Không, tôi không có kế hoạch gì. Cô nhớ ra chuyện gì liên quan đến hoa khiên ngưu à?"
"Không liên quan đến hoa khiên ngưu. Là chuyện âm nhạc."
"Âm nhạc?"
"Bây giờ tôi sẽ đến xem một buổi biểu diễn của người quen. Nếu được thì anh có thể đi cùng với tôi đến đó được không?"
"À, ra thế." Sota gật đầu. "Tôi đến đó được hả?"
"Đương nhiên rồi. Nếu đi một mình thì tôi có hơi lo một chút. Ban nhạc vừa đổi thành viên nên tôi không biết sẽ như thế nào."
"Hiểu rồi. Tôi thì không vấn đề gì."
"Cảm ơn anh. May cho tôi quá."
Rino nói hội trường buổi biểu diễn nằm ở Shinjuku. Họ đi tàu ngầm đến Shibuya rồi đổi qua tuyến Yamanote.
Trên tàu anh nghe cô kể chuyện về ban nhạc đó. Hồi trước em họ của cô chơi keyboard cho ban nhạc nhưng rồi không chơi nữa và được thay thế bằng một người khác. Khi nghe nói lý do là vì tự sát, Sota không biết phải nói sao.
"Xin lỗi nhé, nếu như tôi làm anh thấy căng thẳng." Rino nhăn mặt vẻ áy náy.
"À không sao đâu! À... xin chia buồn với cô."
"Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của họ với thành viên mới. Vì vậy, tôi phải cố gắng cổ vũ cho họ thay phần em họ tôi."
"Ra là vậy."
"Cô ấy tốt quá," Sota nghĩ.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu với khoảng hơn một trăm khán giả. Rino không hề phóng đại khi nói họ rất nổi tiếng dù vẫn còn chơi nghiệp dư. Khán giả nữ chiếm đến bảy mươi phần trăm.
Người hát chính kiêm guitar là một thanh niên cao gầy. Mặc dù đang trang điểm nhưng mặt mộc của anh ta có lẽ cũng khá đẹp, mắt và mũi cân đối, gương mặt nhỏ nhắn. Tuy nhiên xương cằm của anh ta khá to nên giọng hát vang và nhịp ổn định. Sota không sành nhạc lắm nhưng anh nghĩ giọng của anh ta không thua gì dân chuyên nghiệp.
Ngoài ra, ban nhạc còn có bass, trống và keyboard nữa. Người chơi bass và trống là nam còn tay keyboard mới được tuyển là nữ. Anh không nhìn rõ mặt vì cô ta đội mũ che sụp xuống tận mắt.
Ban nhạc chơi một bản nhạc khá ấn tượng ở đoạn kết. Bản nhạc nghe hoang dã và thần bí như âm nhạc của thổ dân châu Phi. Tuy nhiên nó không hề đơn điệu mà dẫn dắt người nghe qua những cảm xúc thăng trầm, nghe giống như kể một câu chuyện dài bằng âm nhạc.
"Bài hát tuyệt quá," anh thì thầm với Rino ngồi bên cạnh.
Mắt sáng long lanh, cô gật đầu. Môi cô khẽ nói vào tai Sota.
"Bài này tên là 'Hypnotic Suggestion'. Tôi cũng thích nó nhất trong các bài hát của nhóm. Quá hay! Anh Masaya và Naoto đã viết bài này đấy."
"Họ là..."
"Anh Masaya là ca sĩ còn Naoto là cậu em họ đã mất của tôi. Tất cả các bài hát của nhóm là do hai người đó viết."
"Vậy à."
Anh càng nghe càng thấy đây là một bài hát thật tuyệt. Anh có cảm giác như đang đồng điệu với tâm hồn của người trình diễn. 'Hypnotic Suggestion' - có thể dịch là thôi miên. Đúng là một cái tên thích hợp.
Cả hội trường hò reo phấn khích khi bài hát kết thúc đến mức dù không gian không lớn lắm nhưng anh vẫn lo tiếng ồn có thể lan ra bên ngoài. Sota nhìn xung quanh và ngạc nhiên khi thấy vài cô gái trẻ đang rơi nước mắt.
Tay ca sĩ Masaya cầm lấy mic rồi nói lời cảm ơn. Tiếng cổ vũ cứ to dần lên sau mỗi câu anh ta nói. Anh ta giới thiệu lại các thành viên trong ban nhạc.
"Đây là người bạn mới của chúng tôi."
Sau lời mào đầu, anh ta giới thiệu người chơi keyboard mới. Cô gái đang nhìn vào đàn liền ngẩng đầu lên, bỏ mũ ra và mỉm cười vẫy tay với khán giả.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô, toàn thân Sota nóng bừng lên, cùng lúc đó tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. "Không thể nào, chuyện này..." Anh nhìn chằm chằm vào cô rồi tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác hay không.
Nhưng rồi cô gái lại đội mũ vào và quay về với cây keyboard. Anh không nhìn rõ được mặt cô.
Bài hát cuối cùng bắt đầu. Đó cũng là một bài hát tự sáng tác, không tệ với một ban nhạc nghiệp dư nhưng nếu đem so với 'Hypnotic Suggestion' thì thật tầm thường. Chỉ có điều, Sota thật sự không thể tập trung vào việc nghe nhạc nữa, vì mắt anh cứ dán chặt vào cô gái chơi keyboard.
Ban nhạc lui vào cánh gà khi bài hát kết thúc.
"Không có phần biểu diễn thêm theo yêu cầu," Rino nói. "Họ bảo khi nào bắt đầu biểu diễn chuyên nghiệp mới làm vậy."
Có vẻ dù khán giả có nài nỉ,họ vẫn không hề thay đổi quyết định đó.
"Cô không định đến gặp các thành viên của ban nhạc à? Để chào hỏi chẳng hạn?" Sota hỏi. Tất nhiên đó là vì anh đang quan tâm đến một người trong ban nhạc.
"Không cần đâu! Nếu tôi không đến gặp thì họ cũng sẽ sớm quay ra thôi." Rino đảo mắt nhìn dòng khán giả đang lục tục ra về. Một lúc sau, khuôn mặt cô sáng bừng lên. "Tomoki," cô gọi to. "Tomoki! Ở đây này!"
Một người trẻ tuổi thấp bé và gầy gò vừa cười vừa tiến lại chỗ cô. Cậu ta nhìn như học sinh cấp ba, nhưng có thể lớn hơn một chút.
Hai người bắt đầu trò chuyện sôi nổi nên Sota đứng dựa vào tường lơ đãng nhìn xung quanh. Khi anh nhìn lên sân khấu thì ban nhạc đã quay trở lại để thu dọn nhạc cụ và các thiết bị khác từ lúc nào. Vì vẫn còn chơi nghiệp dư nên họ phải tự mình làm mọi việc.
Tuy nhiên anh không thấy bóng dáng cô gái chơi keyboard đâu cả. Lấy làm lạ, anh liếc sang bên cạnh rồi giật mình. Vì không ngờ cô lại ở đó. Cô đang nhét thứ gì đó vào cái túi to. Dáng người cô cao ráo, tóc dài.
Sota tiến lại gần và nhìn thẳng vào mặt cô. Dù cô đã trưởng thành nhưng anh không thể nào nhầm được. Chuyện năm đó ở phố hoa khiên ngưu lại hiện rõ trong tâm trí anh.
Dường như cuối cùng cô cũng để ý nên quay sang nhìn anh. Đôi mắt hơi xếch giống như mắt mèo.
Cô nín thở nhưng ngay lập tức nhìn sang hướng khác. Cô tiếp tục làm việc mà không để ý đến Sota.
"Lạ thất," Sota tự nhủ. "Cô ấy không nhớ ra mình sao?"
Anh thu hết can đảm đi tới bên cô rồi cất tiếng: "Lâu rồi không gặp nhỉ!"
Cô từ từ quay sang nhìn Sota, vẫn giữ vẻ vô cảm, anh chẳng thấy được cảm xúc gì trong đôi mắt cô.
"Anh là ai?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Tôi đây, Gamo Sota."
"Anh... Gamo?" Cô khẽ nghiêng đầu.
Sota bối rồi. "Takami... đúng không?"
Cô nhíu mày.
"Có lẽ anh nhầm rồi. Đó không phải tên tôi."
"Nhưng mà..."
Cô giơ tay ra như để ngăn Sota lại rồi nhìn lên sân khấu. "Anh Masaya."
Tay ca sĩ đang ở trên sân khấu ngẩng mặt lên.
"Xin lỗi nhưng hôm nay tôi về trước được không?"
"Sao thế? Còn vụ liên hoan thì sao?"
"Tôi có việc phải về sớm. Hẹn mọi người lần khác nhé." Cô chắp tay lại tỏ ý xin lỗi.
Tay bass trẻ tuổi bĩu môi. "Sao lại thế? Tôi háo hức suốt từ buổi biểu diễn đến giờ."
"Đành chịu thôi." Tay ca sĩ nói. "Được rồi. Cô về cẩn thận nhé. Hôm nay cô vất vả rồi."
"Anh cũng vất vả rồi." Cô gái nhìn giống hệt Iba Takami cúi đầu chào các thành viên khác rồi xách đồ, bước vội ra cửa. Cô không hề nhìn về phía Sota.
Anh đang ngơ ngác nhìn theo bóng cô thì Rino đã quay lại cùng với cậu thanh niên tên Tomoki.
"Đây là anh Gamo, người chị vừa mới quen. Anh ấy đến cùng chị."
"Vậy ạ! Quan hệ của hai người là gì?" Tomoki vừa cười vừa hỏi.
"Nói thế nào đây nhỉ? Bạn cùng uống campara pha soda chăng?"
"Campari pha soda?"
"Lúc nãy bọn chị vừa vào một quán cà phê ở Omotesando."
"Omotesando? Từ xa như thế mà anh đi tới tận đây, thật cảm ơn anh quá." Tomoki cúi người cảm ơn.
Rino hỏi Sota: "Anh sao thế?" Có lẽ vì anh không tham gia vào câu chuyện.
"Cô gái chơi keyboard đó tên gì vậy?"
Tomoki thoáng ngạc nhiên. "Lúc ở trên sân khấu anh Masaya giới thiệu tên chị ấy là Keiko..."
"Thế tên thật là gì?"
Nghe vậy, Tomoki liền hỏi anh chàng Masaya đang ở trên sân khấu.
Masaya nói tên cô là Shiraishi Keiko.
"Có chuyện gì với cô ấy thế?" Rino hỏi Sota.
"À không, cô ấy rất giống một người tôi quen..."
"Chà, thế mà anh không hỏi cô ấy."
"Tôi hỏi rồi nhưng cô ấy bảo không phải..."
"Chắc là người giống người nhỉ. Anh không gặp người kia từ bao giờ rồi?"
Sota nghiêng đầu: "Khoảng mười năm trước."
"Mười năm? Lúc ấy cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà, khuôn mặt con gái có thay đổi đấy." Rino phá lên cười.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo