Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ơn sáu giờ tối, Hayase và Yanagawa mới về đến tổ điều tra. Các nhóm được chia đi thu thập thông tin đã trở về phòng họp và ngồi quây quanh đội trưởng đội điều tra số Một thành một vòng tròn nhỏ.
"Ồ!" Đội trưởng giơ tay về phía hai người Hayase. "Các cậu vất vả rồi!"
Ông không hỏi "Tình hình thế nào", hẳn vì đã biết cả hai chẳng thu hoạch được gì. Nếu như thu được manh mối nào đáng kể, Yanagawa đã hớn hở báo cho ông.
Yanagawa đá mắt sang Hayase, có ý đẩy cho anh việc báo cáo những thông tin vô thưởng vô phạt. Hayase mở sổ tay ra rồi tiến lên một bước.
"Bọn em đã đến gặp người bán cái máy tính. Tay này là một nhân viên công ty, độc thân, ba mươi hai tuổi, nhà ở khu Kyosumi quận Edo. Cái máy tính mà anh ta bán lại được mua ba năm trước và chủ yếu dùng để lên mạng ở nhà. Gần đây vì anh ta mua được một chiếc máy tính bảng tiện lợi hơn nên đã bán lại cái máy tính cũ."
"Có gì chứng minh không?"
"Anh ta nói đang hẹn hò với một cô gái, cô ấy từng đến chỗ anh ta nhiều lần nên chắc chắn vẫn nhớ cái máy tính đó. Ngoài ra hôm xảy ra vụ án đương sự ngồi lì ở công ty cho đến lúc tan sở. Bọn em cũng đã liên lạc với bên quản lý nhân sự của công ty đó và xác nhận được rồi. Bọn em đã hỏi địa chỉ liên lạc của cô bạn gái, mình có cần đến lấy lời khai không ạ?"
Viên đội trưởng to béo cau có lắc đầu, hai má ông ta rung rung.
"Không cần đâu! Hai cậu vất vả rồi. Thay vào đó..." Ông ta quay mặt sang cấp dưới trực tiếp là Yanagawa. "Có người đến gặp các cậu. Cậu hãy cũng anh Hayase đi lên phòng họp nhỏ ở tầng ba!"
Yanagawa ngạc nhiên nhíu mày: "Ai thế hả sếp?"
"Cứ đi rồi biết. Không cần phải lo đâu! Chắc không phải chuyện gì quan trọng cả." Viên đội trưởng nói rồi quay sang trao đổi với cấp dưới khác.
Hayase nhìn sang Yanagawa nhưng xem ra tay cảnh sát trẻ từ đội điều tra số Một cũng chẳng có manh mối gì nên lắc đầu.
"Ừm, cứ đi lên xem sao!" Hayase nói, Yanagawa tỏ vẻ đồng tình gật đầu.
Hayase và Yanagawa trở thành cộng sự kể từ khi thành lập tổ điều tra vụ án này nên người muốn gặp cả hai chắc chắn là có việc liên quan đến vụ án. Thế nhưng Hayase vẫn chẳng đoán ra được là ai. Vụ án đã xảy ra được hơn hai tuần mà cảnh sát vẫn chưa tìm thấy manh mối gì đáng kể.
Hiện giờ nhóm của Hayase đang truy tìm những thứ bị lấy mất ở nhà nạn nhân. Vì nếu động cơ gây án là tiền bạc thì nhiều khả năng hung thủ sẽ bán lại đồ để lấy tiền. Hôm nay cũng vì nhận được thông tin từ một cửa hàng máy tính là đã mua lại một chiếc máy tính giống với chiếc bị lấy cấp nên họ mới đến gặp tay nhân viên công ty đang sống ở quận Edo kia.
Anh gõ cửa phòng họp thì nghe tiếng "Xin mời vào!" Hayase mở cửa ra, thấy một người đàn ông đang đứng cạnh bàn họp. Anh ta gần bốn mươi tuổi, dáng người cân đối, mặc một bộ vest vừa vặn. Nhìn cặp mắt sắc lạnh của anh ta, Hayase nghĩ chắc là thanh tra nhưng sớm nhận ra không phải. Những người làm việc ở hiện trường không có cái vẻ tao nhã như thế này.
"Sĩ quan điều tra Hayase và cảnh sát Yanagawa đúng không ạ?" Người đàn ông nhìn hai người Hayase. Anh ta nói tên Hayase trước có lẽ vì cấp bậc của anh cao hơn.
"Đúng vậy." Hayase trả lời.
"Xin lỗi vì đã làm phiền hai anh. Đây là danh thiếp của tôi."
Nhìn tấm danh thiếp anh ta đưa ra, Hayase tỏ vẻ cảnh giác. Vì dòng chữ đầu tiên đập vào mắt anh là "Cơ quan Cảnh sát quốc gia". Thế nhưng dòng chữ "Cục An ninh đời sống" tiếp theo lại làm anh thấy lạ lùng. Phần chức danh của anh ta ghi "Phòng Chính sách phòng chống tội phạm, Trưởng phòng, Gamo Yosuke". Cơ quan Cảnh sát quốc gia mà muốn can thiệp vào công tác điều tra thì phải cử người bên cục Hình sự xuống mới đúng.
"Anh tìm chúng tôi vì chuyện gì vậy?" Hayase hỏi, vẫn cầm tấm danh thiếp trên tay.
"Chà, trước tiên hai anh hãy ngỗi xuống đây đã!" Gamo mỉm cười chỉ tay vào ghế.
Hayase và Yanagawa nhìn nhau rồi từ từ ngồi xuống. Khi ngồi xuống họ mới nhận ra có một tập hồ sơ quen thuộc đã được mở sẵn trên bàn. Bên cạnh đó, một chiếc máy tính đang chạy.
"Tôi tìm hai anh cũng không vì chuyện gì khác ngoài vụ cướp của giết người ở Nishi Ogikubo mà tổ điểu tra đang xử lý. Hiện nay nước ta đang trong quá trình già hoá dân số, tỉ lệ người cao tuổi sống một mình cũng tăng mạnh. Chính vì thế, số vụ án mà họ là nạn nhân ngày càng tăng. Ngoài những vụ lừa đảo rút tiền ngân hàng, chúng tôi lo sẽ có nhiều hơn những vụ cướp của như lần này. Vậy nên để phân tích họ trở thành mục tiêu của tội phạm như thế nào, chúng tôi muốn được nghe thêm ý kiến từ các điều tra viên đang trực tiếp điều tra vụ án. Tôi xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng không biết hai anh có thể dành chút thời gian không?" Gamo nói rành rọt không hề ngắt ngứ.
"Chuyện này lạ quá," Hayase nghi ngờ. Nếu là những vụ đã giải quyết xong rồi thì không nói làm gì, đằng này lại hỏi về một vụ án còn đang điều tra dang dở để làm gì chứ?
"Chúng tôi có thể giúp được gì?" Vì Yanagawa vẫn ngồi im nên Hayase lên tiếng hỏi trước.
Gamo cầm lấy tập tài liệu.
"Theo như tài liệu thì hai anh được phân công điều tra về các mối quan hệ cá nhân của nạn nhân đúng không?"
"Đúng là như thế nhưng có vấn đề gì không ạ?"
Hiện giờ hai người đã được tăng cường cho nhóm tìm kiếm vật chứng. Nạn nhân trong vụ án này ít giao thiệp với người khác và cảnh sát cũng chẳng tìm được dấu hiệu mâu thuẫn có thể dẫn tới giết người. Chính vì thế, kể cả kẻ giết người có là người quen với nạn nhân chăng nữa thì cũng nhiều khả năng động cơ không phải do thù hận mà là vì tiền bạc, nên cảnh sát tập trung điều tra vào những đồ vật ở hiện trường hoặc tìm kiếm những tài sản có khả năng đã bị lấy đi."
"Theo như báo cáo này," Gamo nhìn xuống hồ sơ. "Nạn nhân sau khi về hưu vẫn còn tiếp tục làm việc ở công ty thực phẩm cũ. Là nhà nghiên cứu theo hợp đồng."
"Đúng vậy! Chính xác thì ông ta đã làm được thêm sáu năm."
"Nạn nhân bảy mươi hai tuổi nên ông ấy vẫn làm việc cho đến sáu năm trước. Ở đây ghi nạn nhân làm việc tại Phòng nghiên cứu phát triển thực vật. Công việc của ông ta là gì vậy?"
Nghe Gamo hỏi, Hayase ậm ừ rút sổ ray ra. Yanagawa ngồi bên cạnh dường như không có ý định trả lời.
"Đó là công việc sử dụng công nghệ sinh học để tạo ra các loài thực vật mới."
"Cụ thể hơn thì ông ta đã tạo ra được loài hoa gì rồi?"
"Chà," Hayase nghiêng đầu. "Tôi chưa hỏi đến chuyện này. Nhưng tôi có cầm tài liệu về đây nên nếu tìm hiểu thì có thể biết được không chừng."
Gamo gõ vào máy tính xách tay một vài dòng. "Nhận xét của đồng nghiệp về ông ta thì sao?"
"Cũng không tệ. Chính ra có rất nhiều ý kiến tốt về ông ta."
"Chẳng hạn như?"
"Chẳng hạn như là... quan tâm đến cấp dưới, nhiệt tình làm việc. Ngoài ra ông ta cũng được nhiều người đánh giá cao về năng lực. Có lẽ vì thế nên sau khi về hưu ông ta vẫn được tái kí hợp đồng thêm sáu năm nữa."
"Nhỉ?" Anh quay sang nhìn Yanagawa tìm sự đồng tình nhưng anh ta chẳng có phản ứng gì. Có vẻ như anh ta chỉ định ngồi làm khán giả ở đây thôi. Chắc hẳn vì không biết mục đích của người đàn ông ở Cơ quan Cảnh sát quốc gia này. Có lẽ anh ta e ngại nếu cư xử không khéo, có thể sẽ gặp rắc rối về sau.
Gamo vẫn lách cách gõ bàn phím. "Ông ta có thù địch với ai không?"
"Trong phạm vi chúng tôi điều tra thì không có ai."
"Sau khi về hưu sáu năm trước, ông ta hầu như không gặp lại những người cùng chỗ làm, vậy là không có ai đặc biệt thân thiết với ông ta sao?"
"Có lẽ vậy. Vốn dĩ ông ta là người theo chủ nghĩa không giao thiệp với đồng nghiệp ngoài phạm vi công việc. Trong báo cáo cũng có viết hàng xóm đã xác nhận hầu như không có khách đến nhà ông ta."
"Nhưng không phải là hoàn toàn không có ai đúng không? Vậy nên mới có người phát hiện ra thi thể."
"Gần đây thì có cô cháu gái hay qua lại chỗ nạn nhân. Nhưng mà cũng chỉ có cô ấy thôi."
"Nạn nhân có dùng điện thoại đúng không? Lịch sử nghe gọi có gì đặc biệt không?"
"Về chuyện đó thì trong hồ sơ điều tra có ghi lại rồi."
"Tôi đã đọc rồi nhưng biết đâu lại có tin gì mới."
Hayase lắc đầu.
"Chỉ có như trong đó ghi thôi. Nạn nhân hai năm trước đã cắt điện thoại di động, chỉ còn giữ số cố định nhưng cũng hiếm khi dùng. Lần cuối ông ta gọi điện là cho trung tâm Dự báo thời tiết ba ngày trước khi vụ án xảy ra. Đó là loại điện thoại cũ không hiển thị số nên không thể xác định được số gọi tới."
"Tôi hiểu rồi," Gamo nhìn vào tập hồ sơ. "Về tài sản bị lấy mất, ngoài những thứ được ghi ở đây, các anh còn phát hiện thêm thứ gì nữa không?"
"Chắc chắn là không!"
"Trong cái ví bị mất chắc chắn có thẻ tín dụng nhưng đến bây giờ vẫn chưa phát hiện được dấu vết có người sử dụng phải không?"
"Đúng vậy! Nếu có thì chúng tôi đã điều tra từ đó rồi."
"Chẳng phải trong những vụ án thế này, hung thủ thường nhanh chóng tiêu hết hạn mức trước khi thẻ được báo mất trộm sao?"
"Có lẽ hắn không nghĩ tới việc có người phát hiện ra thi thể nạn nhân sớm đến thế, dù sao nạn nhân cũng là một ông già sống một mình mà. Chắc cũng phải vài tuần... cũng có thể là vài tháng người ta mới phát hiện ra xác nạn nhân. Vậy nên hắn nghĩ trong lúc đó cứ ung dung dùng thẻ để mua sắm rồi bán những thứ đó đi lấy tiền mặt cũng chẳng sao. Nhưng không ngờ lại có người sớm phát hiện ra thi thể của nạn nhân nên hắn không có cơ hội dùng cái thẻ ấy nữa."
Không rõ Gamo có chấp nhận lời giải thích đó hay không nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
"Anh Hayase cũng cho rằng thủ phạm không phải là người quen của nạn nhân à?"
"Đó không phải quan điểm của cá nhân tôi mà là phương hướng điều tra bây giờ."
"Tôi hiểu rồi." Gamo đưa mắt sang Yanagawa. "Còn anh thì sao?"
Yanagawa bị bất ngờ nhưng vẫn chậm rãi hít vào, lấy lại bình tĩnh.
"Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên. Vậy thôi."
Gamo lắng nghe với gương mặt không cảm xúc rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi đã tham khảo được rất nhiều. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ."
"Chúng tôi đi được chưa?" Yanagawa hỏi.
"À vâng, xin mời."
Yanagawa đứng phắt dậy ra khỏi phòng họp. Hayase theo sau.
Trở về phòng họp lớn, Yanagawa lại gần chỗ đội trưởng. "Chuyện này là sao ạ?"
"Hắn hỏi gì mấy cậu?"
"Là chuyện điều tra vụ án này. Có ai phàn nàn gì à sếp?"
"Cậu không nói ra những chuyện không nên nói đấy chứ?"
"Đương nhiên rồi. Em không để hắn ghi lại những thứ linh tinh vào giấy tờ đâu."
"Thế là được rồi. Người của Cơ quan Cảnh sát quốc gia bị bó buộc nhiều lắm, làm việc lúc nào cũng cần có kết quả thực tế. Cậu không cần để ý đâu!"
Hayase vừa nghe hai người nói chuyện vừa cảm thấy lấn cấn trong lòng. Anh có ấn tượng với đôi mắt sắc lạnh của người họ Gamo kia.
Theo anh, đó không phải ánh mắt của một người đang làm công vụ thông thường mà là ánh mắt của một người đàn ông theo đuổi mục đích rõ ràng. Thế nhưng mục đích của anh ta là gì?
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo