The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gày hôm sau, đám giỗ ba năm của ông Shinji được tổ chức tại một ngôi chùa vốn đã bảo hộ cho nhà Gamo từ xa xưa. Phần mộ tổ tiên của dòng họ vẫn còn ở nghĩa trang ngay gần đó. Sau khi nhà chùa hành pháp, gia quyến làm lễ quét mộ rồi mọi người cùng nhau đi ăn tại một cửa hàng quen thuộc. Một buổi lễ gọn nhẹ chỉ có gần hai mươi bà con họ hàng và người quen tham gia. Thật may là bà Shimako thay mặt cho gia đình chào hỏi họ hàng nên Sota chỉ cần ngồi yên một chỗ là được.
Sau bữa ăn bà Shimako nói sẽ đi chào nhà chùa thêm một lần nữa nên Sota quyết định trở về nhà một mình. Vì mặc vest khá nóng nên anh cởi ra rồi khoác lên vai. Anh không quen đeo cà vạt nên cảm thấy khó chịu, vừa đi vừa tháo ra.
Về đến nhà, anh thấy một cô gái trẻ đang đứng trước cổng. Tóc cô ngắn, dáng người cao ráo và cân đối. Cô khoác hờ một tấm áo choàng trắng bên ngoài áo sơ mi. Đôi chân được bó trong chiếc quần bò vừa khít khá dài.
Cô gái trông có vẻ đang băn khoăn không biết có nên bấm nút hệ thống liên lạc nội bộ gắn trên cột cổng hay không.
"Xin lỗi!" Anh gọi cô từ phía sau, "Cô định vào nhà tôi ạ?"
Cô gái giật mình hoảng hốt quay đầu lại. Cô có khuôn mặt cân đôi, trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi.
"À," cô lấy tay che miệng. "Xin lỗi anh ạ!"
"À không, cô không cần xin lỗi... nhưng cô đến nhà tôi có chuyện gì không?"
"À, vâng, à..." Cô chỉ tay vào cổng. "Đây có phải là nhà anh Gamo Yosuke không ạ?"
"Yosuke là anh trai tôi."
"À, ra là em trai của anh Yosuke..."
"Cô là ai? Đến tìm anh tôi có chuyện gì không?"
Cô bối rối cắn môi. Lúc này, Sota chợt ngờ ngợ đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó rồi thì phải. Có điều anh không thể nhớ ra ngay.
"Xin lỗi," cô nhìn vào nhà. "Công ty cũng nằm trong này luôn ạ?"
"Công ty?"
"Công ty Botanica ấy ạ."
Dù cô không nói quá nhanh nhưng Sota cũng không thể nghe được rõ. Anh hỏi lại lần nữa.
Cô lấy ra một tấm danh thiếp từ túi xách đưa cho anh. Anh tròn mắt nhìn vào những dòng chữ được ghi trên đó.
"Cái gì đây? Công ty Botanica là cái quái gì?"
"Anh không biết ạ?" Cô nhíu mày ngờ vực.
"Tôi không biết! Tôi chưa từng nghe về nó bao giờ."
Cô đảo mắt tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên trước câu trả lời của Sota. Ký ức anh sống lại khi nhìn vào biểu cảm của cô. Anh kêu kên: "Họ của cô có phải là Akiyama không?"
Mặt cô căng ra hết cỡ, nhìn thần thái đó anh lại càng chắc chắn hơn.
"Đúng là cô rồi, Akiyama... cô Akiyama Rino. Cô là vận động viên bơi lội đúng không?"
Cô không trả lời, cất tấm danh thiếp vào túi rồi quay lưng lại. Thấy cô định cứ thế mà bỏ đi, Sota vội nắm lấy vai cô. "Cô chờ chút đã!"
"Buông tôi ra!" Cô gạt tay Sota ra, nghiêm mặt nhìn anh.
"Ấy, tôi xin lỗi. Nhưng mà tại sao một tuyển thủ Olympic lại có việc muốn gặp anh tôi nhỉ. Có chuyện gì liên quan đến Olympic à?"
"Không có chuyện đó đâu. Tôi không phải là tuyển thủ Olympic gì cả. Tôi đã nghỉ bơi lội rồi."
"À... Đúng vậy. Thế thì tại sao?"
Cô khó chịu quay đi. "Tôi đến đây vì có chuyện muốn trao đổi với anh Gamo Yosuke."
"Anh trai tôi không có nhà. Anh ấy sẽ không về nhà trong một thời gian. Nhưng cái danh thiếp lúc nãy là gì vậy? Anh tôi đưa cho cô à?"
"Đúng vậy nhưng mà... tại sao anh lại không biết?"
"Tôi cũng muốn hỏi chuyện đó đây. Anh tôi không phải là nhân viên công ty nào cả."
"Thế anh ta là ai?"
Sota băn khoăn không biết có nên trả lời hay không. Nhưng nếu giấu chuyện này thì anh sẽ không hỏi được gì từ cô cả.
"Gamo Yosuke là một công chức, làm việc tại Cơ quan Cảnh sát quốc gia."
Gần nhà Gamo có một quán cà phê, Sota đưa Akiyama Rino tới đó, hai người ngồi đối diện nhau.
"Tôi có cảm giác hơi lạ, không ngờ lại được ngồi cùng một người mà mình vẫn nhìn thấy trên mạng và ti vi thế này."
Rino uống một hớp cà phê latte, khoé miệng cong lên.
"Anh nhận ra tôi tài thật đấy. Bình thường chẳng mấy ai nhớ đâu."
"Vậy à? Nhưng mà chúng tôi thường hay nói chuyện về cô lắm đó. Trong những nữ tuyển thủ chuẩn bị thi đấu Olympic có một cô gái cực dễ thương. À, tôi không nịnh cô đâu."
Rino thở dài.
"Dù có được khen thế, tôi cũng không thấy vui đâu. Đã là vận động viên thì chỉ nên được chú ý bởi thành tích và thứ hạng thôi."
"Nhưng thành tích và thứ hạng của cô cũng rất tốt thì mới có khả năng được dự Olympic chứ."
"Đã từng như thế. Nhưng nếu không tiếp tục thì chẳng có ý nghĩa gì cả." Rino khẽ nhăn mũi rồi xua tay. "Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Tôi muốn hỏi về anh trai của anh hơn. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Tôi có chuyện muốn hỏi trước. Quan hệ của cô và anh tôi là như thế nào vậy? Hai người quen nhau ở đâu?"
"Anh không biết chuyện gì sao?"
"Tôi vừa mới về đây hôm qua thôi. Đã hai năm rồi không gặp, mà trước đó bọn tôi cũng không thân thiết lắm, tôi không biết nhiều về anh ấy."
"Anh ta... Hai người là anh em ruột cơ mà?"
"Chuyện phức tạp lắm. Nhưng mà tôi muốn cô giải thích về quan hệ của cô với anh tôi trước."
"Tôi phải bắt đầu từ đó à?"
"Nếu không rõ chuyện gì xảy ra thì tôi không biết phải nói gì với cô cả."
Rino nhíu mày trầm tư rồi nhìn Sota.
"Tôi hiểu rồi. Nếu không nhượng bộ e cũng không có cách giải quyết nên tôi sẽ kể lại hết những chuyện đã nói với anh trai anh. Đổi lại anh cũng không được giấu tôi bất kỳ chuyện gì. Anh có dám hứa không?"
"Được, tôi hứa với cô!"
Rino uống mấy hớp cà phê latte cho đỡ khô miệng rồi bắt đầu kể. Vì tình tiết câu chuyện rất phức tạp và đôi chỗ trình tự bị đảo lộn nên giữa chừng Sota phải đặt câu hỏi vài lần. Rino có vẻ mất kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích lại tường tận cho anh.
"Đó là chuyện giữa tôi và anh Gamo Yosuke. Anh đã hiểu chưa?"
"Trước mắt thì tôi đã nắm được đại khái."
"Đối với tôi thì điều đó không chấp nhận được. Tôi không thể rút lui vì câu anh ta nói tốt nhất là tôi đừng nên dính líu đến cây hoa đó. Có thể nó có liên quan đến cái chết của ông nội tôi đấy."
"Vậy nên cô mới tìm đến nhà để hỏi lại anh trai tôi?"
"Đúng!" Cô gật đầu.
"Ra là vậy. Xin lỗi nhưng tôi thì thế này thôi." Sota khẽ giơ hai tay lên.
"Ý anh là sao?"
"Tôi đầu hàng! Tại sao anh trai tôi lại quan tâm tới cây hoa đó, tại sao anh ta bảo cô đừng dính líu gì tới nó, tôi hoàn toàn không biết. Tôi cũng không biết vì sao anh ta lại phải dùng cái công ty ma Botanica kia để tới gặp cô. Cũng chẳng có bất cứ ý tưởng gì."
Rino khoanh tay lại, dựa vào ghế. "Thế à? Anh không giả vờ đấy chứ?"
"Tôi giả vờ để làm gì chứ? Khi nghe chuyện của cô tôi cũng rất ngạc nhiên. Trong đầu tôi có cả đống dấu chấm hỏi đây."
"Thế thì chỉ cần hỏi thẳng anh trai anh là được đúng không? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào."
Lời cô nói quả nhiên rất có lý, nhưng lần này lại tới lượt Sota dựa vào ghế. "Nếu làm được thế thì tôi đã chẳng phải khổ."
"Hả?"
"Vì anh tôi đã dùng danh thiếp giả để che giấu thân phận nên có lẽ anh ta sẽ không chia sẻ thông tin chi tiết cho người ngoài khi không thực sự cần thiết đâu. Tôi có hỏi cũng chẳng ích gì. Hơn thế nữa, như tôi đã nói lúc trước, anh ta sẽ không về nhà trong một thời gian."
"Thế là sao? Vậy thì tôi nói chuyện với anh để làm gì?"
"Cô đừng vội kết luận như thế! Nhân cơ hội này tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về anh ta. Theo lời cô, anh tôi tự nhận là một chuyên gia thực vật học đúng không?"
"Nói chính xác thì anh ta nói mình là người chuyên đi thu thập thông tin về các loài thực vật."
"Vậy sao? Cái tên công ty Botanica là giả nhưng thật sự thì anh tôi cũng rất quan tâm đến hoa cỏ đấy. Nói cho đúng hơn là anh trai và ông bố đã mất của tôi."
"Bố anh là nhà nghiên cứu thực vật học à?"
"Hoàn toàn không! Bố tôi cũng là cảnh sát. Nhưng ông ấy có rất nhiều tài liệu liên quan đến thực vật."
Vừa nói Sota vừa nhớ tới cảnh Yosuke bước ra từ phòng ông Shinji, trên tay cầm một túi giấy chật cứng những sách và file đựng tài liệu. Không chừng đó là những tài liệu liên quan đến thực vật cũng nên. "Cô có mang theo tấm ảnh bông hoa đó không? Cái tấm ảnh hoa nở cuối cùng của ông nội cô ấy."
"Tôi có lưu trong điện thoại."
"Cho tôi xem được không?"
Akiyama Rino mở túi xách đặt bên cạnh và lấy ra chiếc điện thoại di động. Cô dùng đầu ngón tay thao tác rồi giơ cho Sota nhìn: "Nó đây!"
Sota nhận lấy cái điện thoại, nhìn vào màn hình. Tấm ảnh chụp một bông hoa có cánh và lá thon dài lạ thường. Nhưng chính hình dáng đặc biệt đó đã gợi lại một vài điều trong ký ức của anh.
"Sao hả?" Rino hỏi.
Sota liếm môi đáp:
"Bông hoa này, có thể nó là... hoa khiên ngưu."
"Hoa khiên ngưu? Bông hoa này? Không phải thế chứ? Hoa khiên ngưu thì cánh phải tròn hơn chứ?"
"Những loại phổ biến thì như thế nhưng hoa khiên ngưu có rất nhiều loại khác nhau. Có nhiều chủng hoa dễ bị đột biến được gọi là hoa khiên ngưu biến dị, chỉ cần khéo lai giống thì sẽ tạo ra nhiều bông hoa có hình dáng khác nhau. Hồi xưa tôi đã từng đọc trong một quyển sách ở nhà. Tôi nghĩ là có cả bông hoa hình dáng thế này. Chỉ có điều tôi không nhớ ra được tên nó."
"Hoá ra có cả loại hoa khiên ngưu như thế à."
"Có điều," Sota nói. "Nếu đây thật sự là hoa khiên ngưu thì đúng là có chuyện lớn đấy. Có lẽ bông hoa này thật sự là do con người tạo ra."
"Tại sao?"
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Akiyama Rino, Sota giải thích.
"Hình dạng của hoa và lá thì không nói làm gì, vấn đề là màu sắc. Tôi không biết nhiều về hoa khiên ngưu nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Hoa khiên ngưu vàng vốn không tồn tại."
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo