Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
au lễ xuất quan của ông nội, Rino vào phòng vệ sinh trước khi đi tới khu hoả táng. Nhìn mình trong gương, Rino thở dài. Cô đã mặc bộ váy liền thân màu đen này lần thứ hai trong năm nay. Sau tang lễ của Naoto, cô không nghĩ rằng mình sẽ lại mặc nó sớm như thế.
Lễ cầu siêu và đám tang của ông Shuji được tổ chức tại nhà tang lễ ở Yokohama, cô nghĩ hẳn là yêu cầu của chủ tang, ông Masakata muốn làm ở gần nhà mình cho tiện.
Vì gia đình không thông báo rộng rãi nên lễ tang được tổ chức khá gọn nhẹ, chỉ có người thân tham dự. Ông Masakata giải thích là "vì cái chết có nguyên nhân đặc biệt." Dường như ông muốn che giấu thiên hạ rằng bố mình là nạn nhân của một vụ cướp của giết người.
Khi cô rời phòng vệ sinh để chuẩn bị tới khu hoả táng thì nghe thấy tiếng gọi "Xin chờ một chút." Một người đàn ông lớn tuổi thấp bé rụt rè tiến lại gần cô.
Mặc dù tang lễ chỉ được thông báo tới người thân nhưng vẫn có một số người biết tin đến viếng. Người này là một trong số đó, Rino vẫn nhớ lúc thắp hương ông ta đứng bất động, nghiêm trang nhìn di ảnh của ông Shuji, sau khi chắp tay bái vọng, ông ta mãi vẫn ông ngẩng đầu lên.
"Tôi xin lỗi vì đã thất lễ nhưng có phải cô là cháu gái của ông Akiyama không?" ông ta nói. "Cô Rino?"
"Vâng ạ!" Cô hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình.
"Đây là danh thiếp của tôi."
Ông ta chia ra tấm danh thiếp có in "Trung tâm nghiên cứu và phát triển thực phẩm Kuon, Phòng nghiên cứu sinh học phân tử, Phó phòng, Hino Kazuo."
"Lúc ông Akiyama còn làm ở công ty, tôi đã được ông ấy giúp đỡ rất nhiều. Xin phép cho tôi gửi lời chia buồn sâu sắc." Sau khi cúi người, ông Hino ngẩng lên nhìn Rino. "Ông Akiyama thường xuyên kể chuyện về cô nên mặc dù biết là thô lỗ nhưng tôi vẫn muốn tới chào cô."
"Ông nội kể về cháu ư..."
"Ông ấy thường tìm kiếm về các cuộc thi bơi lội trên internet, nếu thấy bài báo nào có tên cô thì lưu lại vào thư mục riêng. Đến giờ nghỉ, ông ấy hay mở chúng ra xem đi xem lại. Ông ấy còn nói niềm vui lớn nhất bây giờ là được nhìn thấy cô Rino tham dự Olympic. Nếu điều đó thành sự thật thì công trình nghiên cứu của ông ấy có mất thời gian cũng chẳng sao."
Rino không nói nên lời, lặng lẽ chớp mắt. Cô không ngờ tới chuyện này. Lúc cô còn là vận động viên, xung quanh cô ai cũng nói về Olympic, chỉ trừ ông Shuji. Cô chưa bao giờ nghe ông nói về chuyện đó.
"Cô không sao chứ?"
"À không ạ... Cháu cứ nghĩ là ông nội không mấy quan tâm đến chuyện bơi lội của mình."
Ông Hino gật đầu, "Có đấy, có đấy. Ông Akiyama từng nói, những người xung quanh nhắc tới chuyện đó quá nhiều chắc chắn sẽ gây áp lực cho cô nên ông ấy quyết định không nói đến."
Rino ngẫm lại thì thấy có thể đúng thế thật. Trong hai tháng thân thiết với ông Shuji, cô nhận ra rằng ông nội thật sự nghiêm túc quan tâm tới tương lai của cô.
"Tôi chỉ muốn nói với cô về chuyện đó thôi. Xin lỗi vì đã giữ cô lại!" Ông Hino cúi đầu rồi bước đi.
"Xin ông chờ một chút... Ông có nhắc đến từ nghiên cứu, vậy cụ thể ông cháu làm công việc gì ạ?" cô vội hỏi. "Công ty thực phẩm nên chắc là nghiên cứu về thức ăn đúng không ạ?"
Ông Hino nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, mỉm cười. "Đôi khi chúng tôi cũng có nghiên cứu về những thứ liên quan gián tiếp đến thức ăn, nhưng mục đích không phải chỉ có thế. Nhóm của chúng tôi nghiên cứu phát triển hoa."
"Hoa ư?"
"Chúng tôi tạo ra các loài hoa mới. Những loài hoa chưa từng xuất hiện. Bằng phương pháp khoa học."
"À... có phải là công nghệ sinh học không ạ?"
Nghe Rino nói ra một thuật ngữ chuyên ngành sơ đẳng, ông Hino mỉm cười gật đầu.
"Đúng rồi đó. Cách đây vài năm có một hãng rượu đã tạo thành công hoa hồng màu xanh, đó là loài hoa không tồn tại trong tự nhiên."
"À, cháu từng nghe chuyện này rồi."
"Thực ra ông Akiyama đã từng thử tạo ra hoa hồng màu xanh, khi ấy tôi cũng được tham gia giúp sức."
"Thế ạ!"
"Tiếc là chúng tôi không nhanh bằng công ty kia." Ông Hino cười gượng gạo. "Lúc đó mọi người đều an ủi ông Akiyama rằng những gì chúng tôi nghiên cứu được không phải là vô ích, chúng tôi đã tích lũy được rất nhiều kiến thức."
"Nghe thế chắc ông nội ở thế giới bên kia sẽ vui lắm."
Ông Hino cau mày, nhún vai.
"Chuyện xảy ra thực sự rất đáng tiếc. Không biết kẻ tồi tệ nào đã làm việc này... tôi mong rằng thủ phạm sẽ sớm bị bắt."
"Cháu cảm ơn ông nhiều."
Ông Hino cất tiếng chào tạm biệt rồi quay lưng đi. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của ông, Rino cảm thấy tim mình ấm lên. Ông Shuji được cả đồng nghiệp cùng công ty yêu mến. Hơn thế nữa, tuy bận công việc nhưng ông vẫn quan tâm đến cô cháu gái say mê bơi lội.
Ngoài ra còn chuyện ông Shuji nghiên cứu về hoa nữa...
Cô có cảm giác đã hiểu thêm một chút lý do ông say mê với việc trồng hoa như thế. Đương nhiên điều ông nói "Hoa không lừa dối" là một lý do. Nhưng hẳn cũng còn vì muốn tiếp tục theo đuổi giấc mơ vẫn dang dở khi còn là nhà nghiên cứu nữa.
Cô bất chợt nhớ lại cây hoa đó. Cây hoa màu vàng ông Shuji dặn cô đừng đăng kên blog vội. Không hiểu cây hoa giờ ra sao rồi?
Sau khi nhìn quan tài của ông Shuji được đưa vào lò hoả táng, Rino và những người thân khác quay về phòng chờ. Mọi người mặt mày ủ rũ, chuyện trò rời rạc. Trong phòng có chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ và nước uống nhưng chẳng mấy ai đụng tới.
Rino đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong khuôn viên đài hoá thân, hoa được trồng thành thảm, những bông hoa rực rỡ sắc màu đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời mùa hè. Nếu ông Shuji có ở đây, hẳn ông sẽ gọi tên từng bông hoa một.
Đã sáu ngày kể từ khi vụ án xảy ra nhưng Rino và gia đình vẫn chưa biết công tác điều tra đã tiến triển đến đâu. Từ sau ngày hôm đó, cảnh sát hình sự không hề tới gặp cô. Theo lời ông Masakata thì có vẻ như cảnh sát cho rằng đó chỉ là một vụ giết người cướp của đơn thuần chứ không phải do người quen biết với nạn nhân ra tay.
Thi thể ông Shuji có dấu vết bị đánh vào phần gáy. Chai rượu whiskey nằm lăn lóc cạnh đó được cho là hung khí. Tuy nhiên đó không phải vết thương trí mạng mà nguyên nhân tử vong là do tắc thở. Có vẻ như hung thủ đã dùng tay bóp cổ sau khi đánh ông ngã lăn ra sàn.
Ngoài chuyện đó ra thì người nhà Rino chỉ biết tiền mặt, ví và máy tính của ông đã bị mất. Những thứ đó không có trong nhà. Tuy nhiên, có thể vẫn còn một số thứ khác đã bị lấy đi. Vốn dĩ không ai biết có gì trong nhà từ đầu nên không thể nắm rõ được những thứ đã bị mất.
Một bàn tay cầm cốc nước cam giơ ra trước mặt Rino. Cô quay sang nhìn thì thấy đó là Tomoki.
Rino cảm ơn và nhận lấy cốc nước. Cô uống một hơi cạn cốc rồi bất giác thở dài. Cô không nhận ra mình đã khát khô cả cổ.
Lần này cô chẳng nói chuyện gì nhiều với Tomoki, vì ông Masakata đã giản lược hầu hết các nghi thức nên mọi việc diễn ra rất gấp gáp.
"Chị Rino đã bình tĩnh lại chưa?" Tomoki hỏi.
"Sao cơ?"
"À thì chị Rino là người đã phát hiện ra ông ngoại đúng không? Vậy nên em nghĩ chắc chị phải sốc lắm."
"Ừ," Rino gật đầu. "Lúc ấy chị cũng sốc lắm nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật kỳ quái. Chị không biết đó có phải hiện thực không nữa. Nhưng mà đang tổ chức lễ tang thế này thì là thực rồi nhỉ."
"Chị vẫn hay đến gặp ông ạ? Em ước giá mà em gặp ông nhiều hơn. Hồi còn nhỏ em với anh Naoto vẫn thường tới chỗ ông ngủ lại." Tomoki nhìn xuống cốc nước cầm trên tay. "Bây giờ thì đã muộn rồi. Cả ông ngoại và anh ấy đều không còn nữa."
Khi nghe những lời này của Tomoki, Rino thầm nghĩ, phải chăng đúng là hoạ vô đơn chí? Với Tomoki chỉ trong ba tháng cậu đã mất đi cả anh trai lẫn ông ngoại.
"Có biết thêm gì về chuyện Naoto tự vẫn không em?"
Cô định hỏi về động cơ tự sát, Tomoki tỏ vẻ hiểu ý nhưng chỉ lắc đầu.
"Gần đây nhà em cũng ít nhắc tới chuyện đó."
"Vậy à..."
"Có khi cả anh Naoto ở thế giới bên kia cũng chẳng thể giải thích cho rõ ràng được. Có lúc em nghĩ thế." Tomoki cười yếu ớt. "À, phải rồi, hôm trước khi nhà em làm lễ bốn chín ngày cho anh Naoto, mẹ em có nói một câu kỳ lạ."
"Câu gì vậy?"
"Anh ấy đã uống Coca trước lúc chết."
"Coca?"
"Có một cái cốc vẫn còn ít Coca ở trên bàn. Mẹ em nói có thể anh ấy muốn uống Coca trước khi chết rồi khóc nên thú thực là em hơi bối rối. Chuyện đó sao chẳng được. Anh Masaya và ban nhạc cũng ở đấy nên lúc đó em chẳng biết phải nói gì."
"Coca... à?"
Rino tự hỏi trước khi chết thì mình muốn uống gì.
"À đúng rồi." Tomoki sực nhớ ra điều gì đó. "Họ đã tìm được tay keyboard mới."
"Hả?"
"Anh Masaya nói với em. Họ đã tìm được tay keyboard mới cho nhóm Pendulum thay cho anh Naoto, bây giờ họ đã bắt đầu tập luyện rồi."
"À, ra thế."
Pendulum là tên ban nhạc mà Naoto từng chơi.
"Anh ấy bảo dù không biết sẽ thế nào nhưng cứ thử bắt đầu lại một lần nữa xem sao. Anh Masaya bảo em rằng họ sắp biểu diễn trở lại nên mời em tới xem. Chị Rino đi không?"
"À thì..."
Thật ra mà nói, cô không quan tâm lắm, từ trước tới giờ cô đi cổ vũ chỉ vì có Naoto thôi.
"Em cũng có cùng tâm trạng với chị Rino." Tomoki nói. "Nói thẳng ra, với em, nhóm Pendulum mà không có anh Naoto đã trở thành một nhóm hoàn toàn khác rồi. Chẳng liên quan gì tới mình cả. Nhưng nghĩ tới cảm giác của anh Masaya và những thành viên khác thì lại thấy khó xử quá. Nếu em không tới chắc họ sẽ suy nghĩ, có thể mấy anh ấy cũng sẽ băn khoăn xem có nên tiếp tục duy trì ban nhạc thế này không?"
"Ừ... có lẽ em nói đúng."
"Vậy nên em đã quyết định sẽ tới cổ vũ cho họ. Em sẽ tới nói với họ là hãy cố gắng cả phần của anh Naoto nữa." Tomoki ngẩng lên nhìn trời, nói bằng giọng như đang tuyên thệ.
Nhìn sang khuôn mặt vẫn còn nét trẻ thơ của cậu em họ, Rino cảm thấy ngưỡng mộ. Mới ba tháng kể từ cái chết của anh trai nhưng Tomoki đã vượt qua được nỗi buồn. Không những thế cậu còn trưởng thành hơn nhiều.
"Chị hiểu rồi," Rino đáp. "Vậy thì chị cũng sẽ đi với em. Khi nào có lịch diễn nhớ báo cho chị nhé!"
"Vâng!" Tomoki gật đầu.
Ngay sau đó nhân viên mai táng đến thông báo chuẩn bị đốt hài cốt. Rino, Tomoki và những người thân khác liền đi tới lò hoả thiêu.
Sau khi kết thúc hoả táng, mọi người chia tay nhau. Rino và bố mẹ về nhà ở Yokohama nhưng sau khi thay đồ, cô liên quay về nhà trọ ở Koen-ji. Mẹ cô không vui, nói rằng đêm nay cô nên ở lại nhà nhưng cô viện cớ có nhiều việc phải làm rồi vội vã lên đường.
Không phải cô ghét bố mẹ mình. Tự đáy lòng, cô cảm thấy biết ơn họ đã luôn lo lắng cho cô tới tận lúc này. Nhưng chính vì thế, bây giờ cô came thấy rất đau khổ khi đối diện với họ. Chắc chắn trong đầu họ đang đầy những lo lắng rằng cô con gái làm thế nào để sống tiếp sau khi từ bỏ bơi lội. Cô cảm thấy hèn nhát và bất lực khi không thể xoá đi những âu lo đó.
Ngoài ra còn một lý do nữa khiến cô quay về Tokyo luôn hôm nay. Đó là cô muốn xác nhận lại một chuyện.
Cô đổi tàu, không đến Koen-ji mà xuống ở ga Nishi Ogikubo. Cô lại đi con đường đã đi sáu ngày trước. Giờ nghĩ lại, cô thấy thật may vì mình đã đến đây ngày hôm đó. Nếu không có khi đến giờ người ta vẫn chưa phát hiện ra xác của ông Shuji.
Chẳng mấy chốc, cô đã đến nhà ông Shuji. Không thấy bóng cảnh sát canh gác ở cổng như cô tưởng. Cô nhìn xung quanh rồi đẩy cổng bước vào.
Những chậu hoa được xếp ngay ngắn trong vườn trông thật thiếu sức sống. Đương nhiên là vì đã nhiều ngày nay không ai chăm sóc. Cô định bụng sẽ tưới nước cho chúng nhưng cần phải làm một việc khác trước. Rino lục lại ký ức, cố nhớ lại hình ảnh khu vườn cô nhìn lần cuối.
"Quả nhiên là như thế..." Cô đoan chắc.
Chậu hoa đó đã biến mất. Chậu có cây hoa màu vàng kia.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo