We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: H.m
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Thư Dương Hoài
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 103
Cập nhật: 2023-03-26 22:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hi nghe được tin báo qua điện thoại, Akiyama Rino đang đi bộ ở khu Shinjuku. Đường Shinjuku vẫn đông nghịt người như thường lệ nên hễ cô tránh va vào người khác đang đi ngược chiều thì có nguy cơ sẽ nghe câu được câu mất. Vậy nên cô đã nép vào vệ đường lúc bắt máy, nhưng dù thế cũng không thể nắm bắt được ngay lời của mẹ cô ở đầu dây bên kia. Cô phải ngắt lời để hỏi lại: "Ơ, nghĩa là sao hả mẹ?"
"Chuyện là..." Mẹ cô, bà Motoko nói to hơn một chút. "Naoto chết rồi. Nó nhảy qua cửa sổ tự sát."
Rino nắm chặt điện thoại đứng chết lặng.
Tối hôm đó, cô trở về Yokohama. Vì căn hộ cô đang sống một mình ở Koen-ji để sẵn trang phục mặc được trong đêm cầu siêu và lễ tang. Cô mặc một bộ váy đen liền thân, mua khi bà cô qua đời năm trước. Cô hơi lo không biết nó còn vừa nữa không nhưng so với hồi đó cô có hơi gầy đi một chút nên vẫn còn hơi rộng.
Tori Naoto là em họ bên đằng nội nhà cô. Bố cô, ông Masakata có một em gái, Naoto là con trai đầu của người cô này.
Theo lời kể của ông Masakata thì Naoto đã nhảy xuống căn hộ của gia đình mình ở Kawasaki vào lúc tảng sáng. Khi ấy bố mẹ cậu và cậu em trai Tomoki đang ngủ tại phòng riêng và không ai hay biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên có một người hàng xóm ở tầng dưới bị đánh thức bởi tiếng động lạ, đã phát hiện ra thi thể đẫm máu trong khuôn viên khu chung cư nên đã gọi ngay cho cảnh sát. Nhà Tori chỉ biết con trai trưởng của họ đã chết khi cảnh sát đến và hỏi một câu kì lạ là nhà có ai biến mất không. Khi bà mẹ vào phòng Naoto và kiểm tra không thấy ai cả, cửa sổ thì lại mở toang.
"Không biết cô Yoshie cảm thấy thế nào khi người nhảy xuống là Naoto nhỉ? Chỉ nghĩ đến thôi mẹ đã cảm thấy run hết cả người rồi." Bà Motoko nói với vẻ mặt đau buồn và thật sự bà cũng đang run lên. Yoshie là tên mẹ Naoto.
Cảnh sát đã tìm kiếm trong phòng Naoto và không phát hiện ra di thư. Cũng không có dấu hiệu của một vụ án mạng nên họ cho rằng đó là một vụ tự sát. Nghĩa là khả năng có tai nạn cũng không cao.
"Gần như chẳng có dấu hiệu gì trước đó. Tối hôm trước còn ăn cùng cả nhà, lúc ấy nó cũng không có biểu hiện gì kì lạ. Không biết chuyện gì đã xảy ra." Ông Masakata nhíu mày.
Ngày hôm sau, Rino cùng bố mẹ bắt taxi đến tang lễ. Lúc ở trong xe, ba người không nói một lời. Rino gặm nhấm lại những kí ức về Naoto. Đối với Rino, cậu là một trong số ít ỏi anh em đồng trang lứa. Từ khi còn nhỏ, cả hai đã đi chơi cùng nhau. Hai gia đình cũng hay đi du lịch chung. Cô bắt đầu học bơi từ việc chịu ảnh hưởng từ Naoto, người em họ lớn hơn một tuổi đi học ở trường dạy bơi.
Khi tới tang lễ, vì quá đau lòng nên Rino không thể nhìn thẳng vào mắt vợ chồng nhà Tori khi nói chia buồn. Giọng bà Yoshie nghẹn ngào lẫn trong nước mắt.
Em trai người quá cố, Tomoki ngồi hơi tách ra khỏi mọi người. Khi Rino tiến lại gần và cất tiếng chào, cậu hơi thả lỏng đáp lại, "Chào chị." Tomoki kém Rino hai tuổi, vừa mới trở thành sinh viên đại học tháng trước nhưng dáng người gầy gò như học sinh cấp hai.
Rino ngồi cạnh cậu rồi nhìn lên di ảnh Naoto trên bàn thờ. Trong khung hình Naoto đang mỉm cười, tóc nhuộm vàng, tai đeo khuyên. Cô nhớ lại cảnh những cô gái giăng những băng rôn cổ vũ màu vàng ủng hộ cậu trong các buổi biểu diễn.
"Buồn quá nhỉ?" Rino nhìn di ảnh thì thầm.
Tomoki thở dài. "Em vẫn không thể tin nổi. Cứ như một trò đùa vậy."
"Này, chắc em cũng nghe nhiều người hỏi rồi nhưng mà..."
"Lý do anh ấy tự sát ạ?"
"Ừ."
"Em không biết nữa." Tomoki lắc đầu. "Em không biết anh ấy nghĩ gì nữa. Nhìn bên ngoài cuộc sống của anh ấy thật hoàn hảo nhưng khó ai biết sự thật là như thế nào. Có lẽ anh ấy hơi lo lắng những chuyện mà chúng ta không nghĩ tới."
"Em nói phải." Rino trả lời. Cô cũng nghĩ như vậy. Ngày càng có nhiều người trẻ tuổi tự sát, nhưng hiếm có được trường hợp nào những người xung quanh biết được động cơ.
Naoto từ xưa làm gì cũng hơn người thường, thành tích học tập nổi bật, có năng khiếu hội họa, chơi thể thao môn nào cũng tốt. Nhưng như thế cũng không thể nói là cậu không lo nghĩ gì.
Năm ngoái cậu đã bỏ đại học giữa chừng. Dù có nhiều năng khiếu nhưng cậu lại chọn đi theo con đường âm nhạc. Từ lúc còn học trung học phổ thông cậu đã lập một ban nhạc nghiệp dư, tiếp tục biểu diễn đến khi cả lên đại học, rồi họ quyết định tiến lên chuyên nghiệp. Cô hoàn toàn không phải người sành nhạc nhưng vẫn cảm nhận được dường như có ánh hào quang tỏa ra từ họ. Từ tận đáy lòng cô chúc cậu thành công với tư cách là nghệ sĩ.
Cạnh bàn thờ có đặt một bức tranh vẽ cảnh một con chim ưng khổng lồ đang chuẩn bị quắp lấy chú chim non.
"Đây là tranh của Naoto à?"
"Đúng vậy." Tomoki trả lời. "Anh ấy vẽ từ hồi tiểu học."
"Hả? Tiểu học?" Cô nhìn lại bức tranh. Những con vật được vẽ sinh động. Cô chắc chắn không thể nào vẽ được như thế. "Gần đây câu ấy không vẽ nữa à?"
"Vâng. Theo em nhớ rằng từ lúc học cấp hai anh ấy đã thôi vẽ rồi."
"Tại sao lại thôi nhỉ?"
"Em không biết nữa. Có lần em hỏi thử thì anh ấy bảo em nhiều chuyện."
"Ồ..."
Cảm thấy có người đứng bên cạnh, Rino nhìn lên thì thấy ông Akiyama Shinichi cười buồn bã trong bộ tang phục.
Cô thốt lên: "Ông nội!" Ông Shuji là cha của ông Masakata và bà Yoshie.
"Tội cho con quá!" Ông vỗ vai Tomoki rồi ngồi xuống ghế. "Con có ăn uống đầy đủ không? Những lúc như thế này, Tomoki phải mạnh mẽ lên! Dù có đau buồn thì con cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé!"
"Con biết rồi ạ. Mọi người trong họ cũng nói với con như thế. Nhưng đột nhiên mà bị nói thế thì cũng..." Tomoki gục xuống, hai tay ôm đầu.
"Không cần gắng sức quá đâu. Lúc này con cứ nghĩ cho mình là đủ." Ông Shuji nhìn lên bàn thờ. "Naoto bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Nhiều hơn Rino một tuổi phải không?"
"Vâng ạ. Năm nay cậu ấy hai mươi tuổi ạ."
"Hai mươi tuổi sao? Ông không biết xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cái tuổi này là cái tuổi trẻ rực rỡ mà." Ông Shuji rút ra một chiếc phong bì từ túi áo khoác. "Ông còn chưa đưa được cho nó cái này."
"Cái gì thế ạ?"
"À!" Ông Shuji lấy ra một tờ giấy từ chiếc phong bì.
"Con còn nhớ hồi xưa có lần cả nhà đi ăn không? Chắc chắn có cả Rino nữa."
Đó là phiếu ăn từ nhà hàng kiểu Âu danh tiếng Fukumanken ở Nihombashi.
"Con vẫn nhớ ạ." Rino trả lời. "Cả nhà mình cùng đi nhỉ? Món bò cốt lết ở đó ngon chết mất."
"Đúng, đúng!" Ông Shuji nheo mắt.
"Naoto cũng nói hệt như vậy. Lần trước khi ông gặp nó có nhắc lại chuyện này. Nó nói không thể quên được hương vị món bò cốt lết ở đó nên muốn dẫn cả ban nhạc đến thử một lần. Nó còn nói thêm rằng đó là nhà hàng cao cấp nên chưa kiếm được khá tiền thì không thể đến đó được."
"Thế ạ? Vậy nên ông nội mới cho cậu ấy phiếu ăn này?"
"Ừ. Nhưng không kịp nữa rồi. Ông mang đến để bỏ vào quan tài cho nó."
Ông Shuji bỏ tấm phiếu ăn vào trong phong bì rồi nhét lại vào túi. Ông quay sang Rino. "Rino dạo này sao rồi? Khỏe không con?"
"Dạ... con cũng ổn ạ."
"Còn chuyện bơi lội thì sao? Con bỏ hẳn rồi à?"
Tomoki gục đầu bên cạnh bỗng giật mình nhìn Rino. Có lẽ vì "bơi lội" là từ khó ai dám nhắc tới trước mặt cô. Nhưng ông Shuji vẫn chăm chăm nhìn vào mắt cô, như không hề nhận ra mình đã nói cái từ cấm kị đó.
Mắt cô không hề lảng đi. "Vâng ạ." Cô gật đầu. "Con đã bỏ rồi. Con hoàn toàn không thể bơi được nữa. Con xin lỗi."
Ông Shuji mím môi, khẽ xua xua tay.
"Con không cần phải xin lỗi. Nếu con đã quyết định như vậy thì cứ thế là được."
Rino gật đầu mắt nhìn xuống. Cô cảm thấy xấu hổ vì khiến cả người ông già cả cũng phải lo lắng.
Từ nhỏ cô đã bơi rất giỏi. Ở trường dạy bơi, cô nhanh chóng được chuyển sang khóa học của vận động viên. Lần đầu tiên đi thi đấu, cô đã đạt hạng ba dành cho học sinh lớp ba. Mùa hè năm lớp bốn, cô tham gia giải bơi toàn quốc ở nội dung bơi tự do năm mươi mét và xếp hạng sáu.
Sau đó mọi chuyện vẫn tiến triển một cách tốt đẹp. Cô không gặp phải bất kì sai sót nào đáng kể, tiếp tục được tham gia các cuộc thi lớn và đạt kết quả tốt. Đến khi học lên cấp hai, cô đã đặt mục tiêu tham dự Opympic. Trên thực tế, cô đã từng được chọn vào đội tuyển trẻ của Nhật Bản đi thi đấu ở nước ngoài.
Đặc biệt, những năm cấp hai là thời kì hoàng kim của cô. Ba năm liền cô tham gia các giải đấu dành cho học sinh trung học, không năm nào không dành chiến thắng. Không chỉ thế, có năm cô còn dành huy chương ở nhiều nội dung khác nhau.
Năm lớp mười hai, cô tham gia đại hội thể thao châu Á và giành được huy chương vàng cá nhân. Đến giờ, Rino vẫn chưa quên được khoảnh khắc khi bước xuống sân bay Narita. Cô sững sờ khi đông đảo phóng viên báo đài đang chờ đón mình.
Bố mẹ cô lúc ấy cũng rất vui mừng vì chuyện đó. Bất cứ khi nào cô đi thi đấu, họ cũng theo cùng để cổ vũ. Những ngày nghỉ phép của ông Masakata đều dành cho việc này.
Thế nhưng nhìn lại, đỉnh cao của cô đều nằm trong những năm tháng ấy. Ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ ba năm sau mọi chuyện lại trở nên như thế này. Thậm chí bây giờ, cả việc bơi thôi, cô cũng không làm được...
Khi nghe tiếng gọi "Rino," cô mới quay lại thực tại. Ông Shuji đặt tay lên vai cô.
"Câu trả lời không chỉ có một. Ông không nghĩ con nên vội vàng đưa ra kết luận. Dù Rino có chọn con đường nào đi nữa thì ông vẫn đứng về phía con, tiếp tục ủng hộ con."
Rino nhoẻn miệng cười, "Con ổn mà ông nội. Cảm ơn ông."
Ông Shuji gật đầu.
"Bây giờ Rino đang sống ở Koen-ji đúng không?"
"Vâng ạ. Con trọ ở chung cư dành riêng cho nữ. Có chuyện gì không ông?"
"Vậy thì ở gần chỗ ông rồi. Vì con đã bỏ bơi lội nên chắc có thời gian rảnh đúng không? Thỉnh thoảng con qua chỗ ông chơi nhé!"
"À đúng rồi. Con còn nhớ chỗ của ông nội có nhiều hoa lắm."
"À, bây giờ vẫn còn nhiếu lắm. Con đến ngắm hoa nhé."
"Vâng. Nhất định con sẽ đến."
"Ông cũng muốn cho Naoto xem cây hoa đó nữa." Ông Shuji nhìn lên di ảnh, mắt ngân ngấn nước.
Lễ cầu siêu bắt đầu lúc sáu giờ. Rino và mọi người di chuyển tới khu vực dành cho thân quyến.
Trong lúc nhà sư đọc kinh, cô liếc nhìn những vị khách tới thắp hương. Quả nhiên là có nhiều thanh niên trẻ. Những năm gần đây chỉ cần dùng thư điện tử hay mạng xã hội là có thể truyền tin tới rất nhiều người mà không cần một hệ thống người liên lạc nữa.
Có ba người đàn ông nhìn khá nổi bật. Mặc dù toàn thân bận đồ đen nhưng họ vẫn đeo mấy thứ lấp lánh như hoa tai vốn không phù hợp với chỗ này. Hơn thế nữa, có hai người trang điểm mặt khá đậm.
Những người không biết họ sẽ cảm thấy chướng mắt, nhưng Rino cho rằng đây là kiểu chia tay của riêng họ. Ba người này là thành viên cùng ban nhạc với Naoto. Họ vụng về cắm hương rồi tiến về phía bố mẹ Naoto, cúi rất thấp đầu. Từ chỗ Rino ngồi có thể thấy rõ bà Yoshie lấy khăn lau nước mắt.
Ở một phòng khác, mọi người đã chuẩn bị sẵn nơi đón tiếp khách tới viếng sau khi thắp hương. Khi Rino đang ngồi cùng với Tomoki thì ba người trong ban nhạc tiến lại gần.
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Rino." Người đầu tiên lên tiếng là ca sĩ kiêm tay guitar Osugi Masaya. Tuy anh ta lớn nhưng gương mặt lòa xòa tóc lại nhỏ đến mức ganh tỵ. Vì đã gặp nhau vài lần ở các buổi diễn nên Rino vẫn nhớ anh ta.
"Vâng." Cô gật đầu rồi hỏi. "Anh biết tin lúc nào vậy?"
"Từ trưa hôm qua. Bọn anh vốn có lịch tập nhưng mãi không thấy Naoto đến nên mới gọi điện thoại. Mẹ cậu ấy bắt máy rồi khóc nói rằng Naoto đã mất..." Masaya cắn môi, dường như cố nén khóc.
"Anh Masaya và mọi người cũng không thấy dấu hiệu gì sao?"
Masaya nhìn hai người kia rồi khẽ gật đầu.
"Cảnh sát cũng hỏi mấy câu như thế rồi. Kiểu như lần gặp cuối tình trạng cậu ấy như thế nào. Vì vậy bọn anh đã nói chuyện với nhau rất lâu. Bọn anh dành cả đêm để tìm hiểu có chuyện gì không, Naoto có dấu hiệu gì như đang cầu cứu không. Nhưng chẳng phát hiện được gì đáng kể cả."
"Mà ngược lại Naoto dạo này còn rất hào hứng ấy chứ." Tetsu, tay bass trẻ tuổi nhỏ người nói. "Các buổi diễn được khen ngợi, các hãng đĩa lớn đã đánh tiếng. Thật sự chúng tôi sắp đến thời rồi. Tôi cũng rất muốn hỏi cậu ấy tại sao lại làm thế."
"Đúng là thiên tài nên mới thế nhỉ?" Cậu thanh niên trẻ tuổi chơi trống tên Kazu thở dài một hơi trong đó lẫn mùi cồn. "Người thường như chúng ta không thể hiểu thiên tài nghĩ gì trong đầu."
"Nói thế là xong à?" Tetsu chu mồm lại.
"Chuyện mình đã không biết thì chẳng còn cách nào khác."
"Dừng lại đi." Masaya can hai người rồi quay sang nói với Rino và Tomoki. "Xin lỗi nhé."
"Còn ban nhạc sẽ như thế nào ạ?"
Masaya nhăn mặt và chạm vào khuyên tai.
"Anh vẫn chưa tính được gì. Vì Naoto mất đi không đơn giản như bọn anh mất một người chơi keyboard, Rino cũng biết đấy, mới đầu chỉ có anh và Naoto dây dựng ban nhạc mà."
"Anh trai em cũng có lần nói. Nhờ cùng với anh Masaya nên anh ấy mới tiếp tục." Tomoki nói. "Vậy nên anh ấy mới rất biết ơn anh Masaya..." Cậu nói tới cuối câu thì khóc nấc lên.
"Nếu thật như thế thì anh cũng rất cảm ơn, nhưng mà chẳng còn nghĩa lí gì nữa rồi. Cậu ấy đã không còn trên đời nữa." Sức hấp dẫn của Masaya vốn là giọng hát cao và trong trẻo, nhưng những lời thì thầm đó của anh ta nặng nề như chìm sâu trong đáy lòng người nghe.
Hoa Mộng Ảo Hoa Mộng Ảo - Higashino Keigo Hoa Mộng Ảo