Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 04:50:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Điệu Long Ly Hải
gồi trên bàn tiệc xa hoa, tôi im lặng ăn uống, Ngao Vân còn rót rượu cho tôi. Đó là thứ rượu có màu hổ phách, mùi hoa thoang thoảng, rất dễ chịu, tôi nhìn ánh mắt chờ đợi của hắn, ngẩng đầu lên uống cạn.
Say cũng tốt, say rồi thì không phải nghĩ nữa.
Tửu lượng của tôi so với kiếp trước hầu như không có tiến bộ gì, nhanh chóng mơ màng, cảm giác cả thế giới đang xoay chuyển trước mắt, ánh sáng từ viên dạ minh châu bên cạnh trở nên mông lung, mờ ảo, ngay cả gương mặt của Ngao Vân cũng biến thành ba, bốn người.
“Ta… ta ghét ngươi…” Lưỡi tôi cứng lại, nói năng bắt đầu không rõ ràng.
“Vì sao?” Ngao Vân hỏi khẽ, bàn tay hắn dịu dàng vuốt lên mái tóc tôi.
“Bởi vì… bởi vì Ngao Vân là bạn tốt… người bạn mà Miêu Miêu coi trọng nhất…” Tôi kéo vạt áo hắn, nước mắt bắt đầu ào ào lăn ra, cứ như một đứa trẻ con vừa khóc vừa dỗi dằn, tưởng rằng như vậy có thể có được mọi thứ mà nó muốn.
Trong lúc mơ màng, Ngao Vân bế tôi lên:
“Ta không muốn làm bạn với nàng.”
“Ngươi ghét Miêu Miêu!” Tôi cố giằng khỏi người hắn, lảo đảo đứng lên, chỉ mặt hắn nghiêm túc nói.
“Không, tại ta thích Miêu Miêu quá.” Ngao Vân lắc đầu.
“Không! Ngươi không thích ta! Người thích ta sẽ không nhốt ta lại!” Tôi giận dữ giậm chân, sau đó đứng không vững, một lần nữa ngã lăn ra đất, cũng may mà sàn nhà rất êm nên không bị thương.
“Bích Thanh Thần Quân năm xưa cũng từng nhốt nàng lại.”
“Không có!”
“Có!”
“Không có!”
Cuộc tranh luận vô nghĩa kéo dài một lúc lâu, Ngao Vân đành bỏ cuộc.
“Miêu Miêu, quên Bích Thanh Thần Quân đi, từ bỏ mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu được không? Nếu kiếp này không được thì kiếp sau.”
“Khi nào nằm mơ hãy nói.” Tôi giơ một ngón trỏ ra đong đưa trước mặt hắn, nghĩ ngợi giây lát, thấy vẫn chưa ổn, bèn bổ sung thêm. “Kể cả khi nằm mơ cũng là Tất Thanh… không có chỗ cho ngươi.” Nói xong tôi lại mơ màng nhớ lại lời dặn dò của Kiếm Nam, thế là vội vàng nở nụ cười nịnh nọt, “Thi thoảng cũng mơ thấy ngươi.”
“Mơ thấy ta làm gì?” Ngao Vân hỏi dồn.
Tôi lại hồ đồ nói thật:
“Mơ thấy ngươi mời ta ăn cơm… còn bị ta đánh…”
Được rồi… uống rượu chẳng tốt lành gì, sẽ nói hết mọi suy nghĩ thực trong lòng mình ra. Đấy, bây giờ mặt Ngao Vân đã tái xanh đi rồi, rất có thể sau đó sẽ “hứng tình”… Trực giác của loài vật khiến tôi vội vàng nhanh tay nhanh chân bò ra ngoài cửa, chuẩn bị trốn khỏi nơi nguy hiểm.
Ngao Vân nheo mắt, đưa chân ra giẫm lên vạt váy tôi, nghiến răng nói:
“Đánh… tốt lắm, yêu cho roi cho vọt mà.”
Tôi bò rất lâu mà cảm giác hình như cái cửa vẫn còn cách mình rất xa, thế là ngơ ngác quay đầu lại. Chạm phải đôi mắt tóe lửa của Ngao Vân, tôi giật mình, ôm đầu chui vào gầm bàn, vừa chui vừa kêu:
“Lần sau nằm mơ ta sẽ không đánh ngươi nữa…”
Ngao Vân kéo chân tôi, lôi tôi từ trong ra, ấn xuống đất rồi lại cắn mạnh lên môi tôi. Tôi đau quá thì không vui, thế là hắn vừa buông tay ra, tôi lập tức nhe hàm răng không mấy sắc nhọn của mình ra cắn lên cánh tay hắn một miếng, cắn chặt không buông.
“Buông ra!” Ngao Vân ra lệnh.
“Ngoao… ngoao…” Câu này ý là “đánh chết cũng không buông”.
“Buông ra!” Ngao Vân một lần nữa ra lệnh.
Lần này tôi không nói gì nữa, chỉ dồn thêm lực vào răng. Ngao Vân tức khí bại hoại đành phải túm lấy cằm tôi, không biết ấn vào chỗ nào mà… mà… tôi bị lệch quai hàm…
“Hu hu… đau…” Nước mắt tôi tuôn xối xả, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến tôi lập tức tỉnh táo lại, muốn nở nụ cười, nịnh nọt mà không làm sao cười nổi.
“Đáng đời!” Ngao Vân nhìn vết răng tím bầm ở tay, vừa mắng vừa giúp tôi nắn lại hàm.
Tôi không nghĩ ra cách gì để vãn hồi cục diện này, thế là lại buột miệng:
“Ngươi là đồ khốn, ta ghét ngươi!” Sau đó bi phẫn quay đầu rơi nước mắt, khiến kẻ bị hại Ngao Vân há hốc miệng.
Thời buổi này vừa ăn cướp vừa la làng rất hữu hiệu…
Chạy đi rất xa rồi mà thấy Ngao Vân không đuổi theo, tôi thấy nhẹ nhàng hơn một chút, thế là đi loanh quanh khắp Ly Sầu Cung, quan sát địa hình, tìm kiếm vị trí có lợi khi đột phá vòng vây, nhân tiện nghiên cứu bản lĩnh võ công của đám thủ vệ.
Mấy tên thủ vệ rất khá, có lẽ đều là bộ đội tinh anh dưới đáy biển, thế là tôi lại âm thầm thấy khinh bỉ hành vi lợi dụng việc công để làm việc tư của Ngao Vân.
Dưới đáy biển không có ngày và đêm, nhưng tới đêm khi phải đi ngủ thì những viên dạ minh châu treo trên vách tường được đám thị nữ cất bớt đi, tạo cảm giác tối hơn. Sự mệt mỏi dâng lên mí mắt, tôi ngáp dài quyết định tìm chỗ nào đó để ngủ, không ngờ vừa vào phòng đã thấy Ngao Vân nằm trên giường, tay còn cầm quyển sách.
“Nàng về rồi hả…” Hình như Ngao Vân đã quên mất chuyện không vui sáng nay, hắn vui vẻ chào tôi, cứ như một nương tử hiền thục đang chờ đón người tướng công làm việc vất vả cả ngày về nhà…
Tôi quay người định bỏ đi thì Hoa Dung đứng chặn ngoài cửa, nàng ta tươi cười nói:
“Đêm khuya rồi, mời Miêu Miêu đại nhân đi nghỉ.”
Meo… sao tôi không phát hiện ra nàng ta có tài nịnh bợ cơ chứ?
Giằng co mãi, do dự mãi, rồi nịnh nọt mãi, tôi đi tới giường, tìm chủ đề để khen ngợi:
“Muộn rồi còn đọc sách, ngươi chăm thật đấy.”
Ngao Vân giơ bìa cuốn sách cho tôi xem, trên đó có viết mấy chữ to “Bảy viên ngọc rồng”. Thế là tôi chuyển sang khen ngợi kiểu khác:
“Ngươi theo kịp thời đại thật đấy…”
“Con rồng trong đó… xấu quá…” Ngao Vân ca thán, nhưng ca thán thì ca thán, hắn vẫn đọc hơn hai mươi tập…
Tôi lập tức nghĩ sang chuyện khác, chạy ra mở máy tính:
“Hay là chúng ta xem “Bảy viên ngọc rồng” bản đóng nhé.”
“Nếu nàng muốn tối nay không ngủ để làm việc khác thì cũng không sao cả.” Ngao Vân lườm tôi một cái. Nói xong hắn chỉ tay lên trần nhà, viên dạ minh châu trên tường dần dần tắt đi, còn mình thì chui vào trong chăn, không lâu sau vang lên tiếng thở nặng nề, có vẻ là rất mệt.
Tôi thấy tình hình hình như an toàn nên thận trọng lại gần, kiểm tra thanh chủy thủ giấu ở đùi, sau đó nằm bò ra đất mà ngủ.
Nhưng ngủ say rồi, nửa đêm mơ màng thấy có người bế tôi lên giường, tôi nghiến răng, rồi bắt đầu giằng chăn, cuộn quanh người mình… đến nỗi nửa đêm Ngao Vân không có chăn để đắp, đây chắc chắn không phải lỗi của tôi.
Kiếm Nam nói phải mất một tuần bọn Tất Thanh mới ra tay xâm nhập vào đây, tôi ở dưới đáy biển một ngày tựa cả năm, nhưng Ngao Vân không có hành vi gì áp chế, tuy rằng hắn thường bỡn cợt tôi, nhưng hành động thực tế thì ít. Hiện tượng này khiến tôi vừa thấy may mắn, vừa thầm kinh ngạc.
Lúc không có việc gì, hắn thường thích ngồi trong phòng ngắm tôi, ngắm tới mức tôi nổi cả da gà, quay đầu đi, thế là hắn lại cúi xuống đọc quyển sách trong tay.
Tôi cảm thấy có thể Ngao Vân cũng đang mâu thuẫn, nhưng đã vô số lần cả thăm dò khéo léo, cả cãi nhau hùng hổ đòi quay về đều bị hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ để từ chối, không cho tôi bất cứ cơ hội nào.
Rốt cuộc hắn đang chờ cái gì? Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì? Ngày nối ngày trôi qua, tôi càng lúc càng thấy bất an. Thế là tôi không nhịn được, hỏi hắn liệu có phải đang tìm cách tẩy rửa ký ức của tôi, để tôi bắt đầu từ con số không hay không?
Hắn cười đáp:
“Không sai.”
Tôi không chắc câu nói này là thật hay giả, đồ chuyên gia nói dối chết tiệt.
Ngày thứ năm thì Kiếm Nam lại tới, lần này hắn không may mắn như lần trước, bị thủ vệ phát hiện ở cửa Nam của Ly Sầu Cung, tôi nghe thấy tiếng huyên náo thì vội vàng chạy ra, thấy hắn đang bị thủ vệ áp giải đến đại lao, thế là vội vàng chặn lại, giữ lấy cánh tay Kiếm Nam, hỏi:
“Các ngươi định làm gì?”
Lúc này Ngao Vân không có ở đây, đám thủ vệ không dám vô lễ với tôi, một tên tướng cua có vẻ thứ bậc khá cao lại gần chắp tay hành lễ với tôi, và khách sáo nói:
“Tên tiểu tặc này định xâm nhập vào Ly Sầu Cung, tại hạ định giao cho Tam Thái Tử điện hạ xử lý.”
“Ngươi lo việc ở đây hả? Tên là gì?” Tôi giả bộ lạnh lùng nói với tên tướng cua, mắt thì len lén nhìn Kiếm Nam, hắn bị trói chặt, lại còn bị bịt miệng, chỉ biết kêu ư ử, mắt nhìn về phía một đám san hô, thế là tôi hiểu, bèn phối hợp hành động.
“Tại hạ là Hoành Thiên Hành.” Tên tướng cua rất lịch sự. “Chỉ phụ trách cảnh giới, những việc khác do Hoa Dung cô nương phụ trách, nếu Miêu Miêu đại nhân cần gì thì có thể tìm cô ấy.”
“Người này ta quen, có thể thả hắn ra không?” Tôi năn nỉ.
Tiếc là tôi không quyền không thế, lại bị Ngao Vân ra lệnh giám sát, cũng chỉ như một tù nhân, hoàn toàn không có quyền lực gì. Thế nên Hoành Thiên Hành khách khí ngăn tôi lại rồi bảo đám thủ vệ giải Kiếm Nam đi.
Tôi nhìn bộ khôi giáp dày dặn trên người Hoành Thiên Hành và thanh bảo kiếm dài dắt ở thắt lưng, giận dỗi bước đi bình bịch, sau đó lôi đám san hô quý giá của Ly Sầu Cung ra trút giận, khiến bọn thị nữ xót của, lại gần khuyên nhủ mấy lần nhưng tôi chỉ hung hãn quát:
“Bình cổ ở Huyền Thanh Cung với cả linh chi tiên thảo còn bị ta phá hỏng, Ly Sầu Cung đã là gì? Chẳng nhẽ Ngao Vân lại tiếc mà không cho ta đập vỡ đồ sao?”
“Nô tỳ không dám…” Đám thị nữ thấy không thể ngăn cản hành động phá hoại của tôi thì buồn bã quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh đẹp bị biến mất.
Khi mọi người rời mắt đi, tôi mới lặng lẽ cúi xuống nhặt cái túi nhỏ có cái mùi quen thuộc lẫn trong đám san hô, nở một nụ cười rất nhẹ, rồi chớp mắt khôi phục lại vẻ giận dữ ban nãy, đi vào trong phòng.
Vội vàng chui vào phòng tắm, tôi mở cái túi ra, trong đó là mười móng vuốt Phá Thiên Trảo sáng loáng, tỏa ra mùi máu tanh thoang thoảng, trên đó còn có mùi của mèo khiến tôi càng thêm an lòng. Đây là vũ khí kiếp trước tu được, sau khi chết nó rụng ra khỏi người tôi, không bị đốt cháy, được Ngân Tử chôn xuống dưới đất phong tỏa.
Dùng một cái móng cào mạnh lên ngón tay, nặn áu tươi bắn lên đó. Yên lặng một lúc lâu, tia sáng bạc của Phá Thiên Trảo dần dần tối đi, sau đó chuyển sang màu đỏ sẫm. Tôi cầm nó lên, cảm nhận được sức mạnh trong đó, nhưng vũ khí này không có ngón, chỉ như một cái lưỡi câu dài, khiến tôi nghiên cứu rất lâu mà không biết làm thế nào để đeo nó vào được.
Đột nhiên, Phá Thiên Trảo trong tay cựa quậy, cứ như một con rắn chui vào đầu ngón tay trỏ của tôi, rồi ở vị trí tiếp giữa giữa móng và thịt, nó cắm sâu vào, đau tới mức suýt nữa tôi đã hét lên.
Khoảng một khắc sau, cơn đau biến mất, móng vuốt đã hòa lại làm một với cơ thể, có thể tự do bắn ra, vô cùng sắc bén, không khác gì so với kiếp trước, sức mạnh có trên móng cũng lan tỏa ra toàn thân, quay về với tôi.
Sau khi hiểu cách sử dụng, tôi không hề do dự, cố nhịn đau, để những móng vuốt còn lại cắm sâu vào tay mình, cho tới khi đau đớn toát mồ hôi lạnh, lăn lộn trên đất, chỉ hận là không thể đâm đầu vào tường mà chết.
Cuối cùng, cơn đau cũng nguôi dần, mười móng vuốt đã yên vị trên tay, có lẽ vì tôi từng luyện vũ khí trong cơ thể nên độ ăn ý rất cao, sức mạnh cũ quay về được tám phần, nhiều sức mạnh hơn Hướng Thanh của kiếp trước, hiệu quả tốt hơn, cũng coi như đỡ uổng công chịu đau.
Búng ra, thu vào, tôi thử lại bộ vuốt của mình một lúc, lòng thầm đắc ý, không ngờ ngoài kia vang lên tiếng nói căng thẳng của Hoa Dung:
“Miêu Miêu đại nhân, có phải cô gặp chuyện gì không? Tôi vừa nghe thấy tiếng động trong đó.”
Hoa Miêu Miêu Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý