Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 126
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 460 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 04:50:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101
ất mãn nhìn Ngao Vân, hắn bất lực so vai, vẻ mặt rất vô tội. Thế là tôi nhảy xuống khỏi vũ đài, chạy về phía Ngao Vân, tôi xoa hai tay vào nhau, chuẩn bị đánh người cướp cá. Không ngờ Ngao Vân lại đung đưa giỏ cá ra trước mặt tôi, trong đó hoàn toàn không phải là cá quạt.
Gương mặt hằn học lập tức đổi thành nụ cười ngây thơ, tôi gật đầu nói với Ngao Vân:
“Cá quạt của ta đâu?”
“Hoạt động còn chưa kết thúc, làm sao đưa nàng được?” Có lẽ nhà Ngao Vân vốn họ “Lại”, hắn đúng là một tên vô lại, đang định xù nợ.
“Ngươi nói chỉ cần tham gia hoạt động là có cá.” Tôi vô cùng phẫn nộ. “Đồ xấu xa lừa mèo!”
Ngao Vân thở dài, mặt đầy vẻ ấm ức:
“Quy tắc của hoạt động này có phải do ta định ra đâu, mấy lão già kia nói phải biểu diễn kết thúc mới cho cá, ta cũng bó tay.”
“Chém hết mấy lão già nói lời không giữ lời đi!” Tôi hung hãn định lao tới giết người cướp của.
Ngao Vân chặn tôi lại:
“Chi bằng thế này, ta nói đỡ cho nàng xem có thể thay đổi được không.”
“Được, ngươi là người tốt.” Tôi cảm kích nói.
Ngao Vân cười cười, rời khỏi chỗ rồi đi về phía ban giám khảo, kéo họ vào một căn phòng bên cạnh rồi thì thầm rất lâu, tôi nhìn thời gian, đã sắp sáng rồi, lòng nóng như lửa đốt, đuôi dựng đứng lên, vẫy qua vẫy lại.
Vẫy đuôi tới lần thứ chín mươi chín thì Ngao Vân mới đi ra khỏi phòng, tôi vội vàng xông tới hỏi:
“Thế nào?”
Ngao Vân xoa đầu tôi nói:
“Ta nói với họ rồi, miễn cho nàng lên xe hoa chu du và biểu diễn, được không?”
“Thế còn cá của ta? Còn không?” Đây mới là trọng điểm.
“Nếu tới Vương Cung biểu diễn thì người chiến thắng có khả năng sẽ được Long Vương hoặc Vương Tử cưới làm Phi Tử.” Ngao Vân không trả lời câu hỏi, tay hắn buông xuống, xoa mặt tôi.
“Ta không thèm làm Phi Tử cho Long Vương đâu.” Phẫn nộ gạt bàn tay xấu xa của hắn ra, “Ta có tướng công rồi.”
“Biết rồi.” Ngao Vân xoa bàn tay bị đánh đau, ấm ức đưa ra một đề nghị. “Thế nên ban nãy ta mới thương lương với giám khảo, để họ thưởng cho nàng cá quạt, cãi nhau mãi mới được đấy.”
Tôi thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì tim mềm ra, vội vàng xin lỗi:
“Ta hiểu lầm ngươi rồi, ngươi là người tốt.”
“Có người không vui, còn đánh vào tay ta.” Ngao Vân có vẻ bất mãn.
“Tại Miêu Miêu không tốt.” Tôi lập tức nhận lỗi.
“Thế thì đưa tay cho ta.” Ngao Vân không hề khách sáo.
Tôi còn đang thấy tội lỗi nên thành thực đưa tay cho hắn.
Ngao Vân sờ tay tôi, sờ đi sờ lại trên mu bàn tay rất lâu, đột nhiên chiếc nhẫn trên tay hắn lóe lên tia sáng màu đỏ, một cảm giác đau nhói tận tim lan từ bàn tay ra khắp người.
“Meo!” Tôi hét lên, rụt tay về, phẫn nộ nhìn hắn, chờ đợi sự giải thích.
Ngao Vân giải thích một cách vô tội:
“Cho dù thế nào thì nàng không tham gia biểu diễn nhưng vẫn đòi phần thưởng, ít nhiều cũng phải chịu phạt, nếu không thì sẽ bất công với những người tham gia, ta cũng bó tay.”
“Nhưng ngươi không cần phải mạnh tay như thế.” Tôi đau phát khóc, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó xuất hiện một vết thương hình rồng to bằng ngón tay cái.
“Được rồi, được rồi, không đau mà, ta thổi cho nàng.” Ngao Vân dỗ dành tôi như dỗ một đứa trẻ, cảm giác đau đớn đó tan đi rất nhanh, tuy rằng tôi vẫn bực, nhưng thấy Ngao Vân có vẻ hối lỗi, đã cố gắng hy sinh rất nhiều thì không chấp hắn nữa.
Cầm cá quạt, Ngao Vân đích thân đưa tôi lên tận mặt biển, còn xin lỗi tôi thêm ngàn lần nữa về vết thương trên tay, tôi thấy vết thương cũng không to, thế nên không mấy để bụng. Quay người gọi Yêu Khuyển Địa Ngục, chuẩn bị ra về thì thấy Ngao Vân đứng trong sóng biển, dịu dàng mỉm cười tiễn tôi, không biết vì sao, tôi cứ thấy trong mắt hắn thấp thoáng một ánh nhìn đau thương. Khi đó tôi chỉ tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Rất rất nhiều năm sau, vết sẹo trên tay vẫn không mờ đi, nghe Lam Vũ Thần Nữ nói tôi mới biết, đây là vết sẹo truy hồn của Long tộc. Không phải đóng lên da, mà là đóng vào linh hồn, mãi mãi không thể tiêu tán. Nhưng tôi không hiểu, hắn làm như thế rốt cuộc là để làm gì?
Xách cá quạt, cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, tôi hấp tấp đi về, dừng Yêu Khuyển Địa Ngục trong một cánh rừng bí mật trên núi, tôi thấy ngoài cửa nhà họ Hướng có một chiếc xe lừa, trên xe có rất nhiều lễ vật, Hướng Thanh đang ở cửa xỏ giày, hình như chuẩn bị đi đâu đó. Chàng thấy tôi về thì có vẻ mừng:
“Ta tới Diệp gia thoái hôn, nàng ở nhà cẩn thận nhé.”
Tôi vội vàng giấu giỏ cá quạt ra sau lưng, giương mắt nhìn Hướng Thanh, nói:
“Thiếp cũng muốn đi.”
“Không được, dù sao chuyện này cũng chẳng hay ho gì, nàng đi thì càng khiến người ta không vui.” Hướng Thanh lập tức từ chối yêu cầu của tôi.
Tôi nghĩ ngợi, đã hứa với mẹ chồng là nấu bữa tối, nếu theo chàng đi thì chẳng có ai chuẩn bị củi lửa và nguyên liệu, như thế sẽ không kịp nấu cơm.
Thế là tôi không nài nỉ nữa, vui vẻ đưa mắt tiễn Hướng Thanh đi, và dặn chàng nhớ về nhà sớm. Sau đó tôi đánh thức Ngân Tử ở phòng khách của hậu viện dậy, hắn có vẻ không vui khi bò dậy từ cái giường bằng ván gỗ, dụi mắt nói:
“Căn phòng này bé quá, giường thì cứng, ta mơ màng tới gần sáng mới ngủ được, khó chịu ghê.”
Tôi ném cá cho Ngân Tử, bảo hắn lấy ít nước về thả, rồi lại chạy ra ngoài.
Ngân Tử đón lấy con cá, mơ màng hỏi:
“Cả đêm cô không về, giờ còn định đi đâu?”
“Lên Thiên Giới.”
“Ồ…” Ngân Tử cầm cá, đi ra ngoài như mộng du, vừa đi vừa dặn. “Đi nhanh về nhanh nhé.”
Tôi gật đầu, cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, bay lên Thiên Giới. Tôi biết lúc này, dây Tử La Hương mà Mạc Lâm trồng ba trăm năm đã sắp kết hạt rồi, thứ đó ăn vào rất có ích cho sức khỏe, dùng để làm thức ăn là hợp lý nhất. Có điều gã đấy cưng mấy loại bảo dược lắm, không tùy tiện cho ai đâu.
Tôi biết thế nên tìm Cẩm Văn trước, khóc lóc, lăn lộn, lại còn uy hiếp là mình sẽ phá phòng dược tài của Mạc Lâm, khó khăn lắm mới được ột ít…
Rồi tôi lại đến trường tư thục Ấu Yêu, tìm được cây Phụng Hương mà Lam Vũ Thần Nữ trồng mấy nghìn năm trước, giơ bộ móng sắc nhọn ra, chặt mấy cành thật to cho rơi xuống đất.
Đột nhiên lúc này Tiếu Thiên ở đâu xông ra, chặn đường tôi:
“Miêu Miêu cô nương, sao cô lại chặt hỏng cây Phụng Hương quan trọng nhất của Lam Vũ Thần Nữ?”
“Ta cần nhóm lửa.”
“Cô.. cô…cô phải biết rằng cây Phụng Hương một trăm năm mới cao được nửa thước, đến bây giờ mới được có hai mươi lăm thước, ngửi một cái đã có thể thoát thai hoàn cốt, ăn một miếng có thể trị bách bệnh, vậy mà cô dùng để nhóm lửa?” Tiếu Thiên trợn mắt nhìn tôi.
Tôi vò đầu, không hiểu:
“Cây không dùng để nhóm lửa sao? Cái cây này ngửi rất thơm, chắc sẽ khiến thức ăn càng ngon hơn.”
“Nhưng thế này thì lãng phí quá.” Tiếu Thiên chau mày.
Tôi vội vàng nhìn Tiếu Thiên bằng vẻ nài nỉ:
“Ta chỉ chặt có một tí thôi, ngươi cứ giả bộ như không thấy.”
Tiếu Thiên nhìn tôi, có vẻ sửng sốt, lắp bắp nói:
“Như… như thế không được.”
Tôi đang định chuồn đi thì sau lưng vang lên một giọng nói dữ dằn:
“Ai giả bộ không trông thấy? Hoa Miêu Miêu, cô to gan thật đấy.”
Quay người lại nhìn, là Hoàng tiên sinh đang cầm cái giới xích đã quất tôi bao nhiêu lần, thong thả đi tới, sau lưng còn có Lam Vũ Thần Nữ với vẻ mặt không vui.
Chết rồi… bị bắt quả tang rồi, chắc chắn Hướng Thanh sẽ mắng tôi, chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vội vàng ôm đống cành cây lên, quay người bỏ đi.
Nhưng chỉ hai bước chân, Lam Vũ Thần Nữ đã đứng trước mặt tôi, miệng như cười như không, cảm giác như sắp ra tay đánh người. Tôi đành phải ngoan ngoãn cụp tai xuống, xòe tay ra theo quy tắc cũ, chuẩn bị chịu phạt. Lam Vũ Thần Nữ không động thủ, bà cười cười hỏi tôi:
“Miêu Miêu, cô định làm gì thế?”
“Người cứ đánh đi…” Lam Vũ Thần Nữ cầm cái quạt phe phẩy, cái cảm giác không biết bà sẽ làm gì này thật là đáng sợ.
“Tôi chặt cây Phụng Hương.”
“Đúng, cô còn dùng nó để nhóm lửa.”
“Miêu Miêu sai rồi…” Tôi cúi đầu nhận tội, kể lại đầu đuôi sự việc một lượt, mong được đối xử khoan hồng, đừng nhốt tôi là được.
Ai ngờ Lam Vũ Thần Nữ nghe xong thì che miệng cười, Hoàng tiên sinh thì chỉ biết lắc đầu thở dài, nói là con mèo này ngốc hết thuốc chữa, Tiếu Thiên thì có vẻ ngưỡng mộ:
“Bích Thanh Thần Quân hạnh phúc thật đấy, tôi cũng muốn ăn cơm Miêu Miêu nấu.”
Ai thèm nấu cơm cho chó ăn, tôi chẳng thèm đếm xỉa gì tới cái gã ngu ngốc đó, chỉ kéo tay Lam Vũ Thần Nữ cầu xin, xin hãy cho tôi một ít gỗ Phụng Hương, bà cười hỏi tôi:
“Cô cho rằng chuẩn bị nguyên liệu tốt nhất là sẽ nấu được những món ăn ngon sao?”
“Đương nhiên.” Tôi quả quyết đáp. “Chỉ cần đồ tốt thì đồ ăn nấu ra chắc chắn sẽ ngon.”
Thế là Lam Vũ Thần Nữ ép tôi phải thề với trời rằng cả đời này không ăn trộm gỗ Phụng Hương nữa, nếu vi phạm sẽ bị chặt đuôi, sau đó mới thả tôi về. Bà nói nể tình tôi lần đầu tiên làm việc nhà, mong tôi nỗ lực trải nghiệm cuộc sống con người, nhưng từ sau không được đi ăn trộm đồ nữa.
Cuối cùng bà còn dặn dò tôi một cách kỳ lạ:
“Nhân gian ấm lạnh, thất tình lục đục, sinh lão bệnh tử đều là con đường mà cô tự chọn.”
Những lời nói này tôi chẳng hiểu gì cả, thế là tôi đa tạ Lam Vũ Thần Nữ rồi chạy mất.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Mọi người nghe nói Hướng Thanh muốn ăn cơm, chẳng ai hỏi han gì đã trượng nghĩa tới chỗ Na Tra mượn Tam Muội Chân Hỏa từ Bánh xe lửa, Tiểu Tử thì tìm được lá trà và cánh hoa ngon nhất, Màn Thầu mang tới đại mễ và bột mì trồng trên Thiên Giới, Hàn Kính thì mượn được lò Tử Kim để luyện đơn, Tiểu Lâm mang tới cho tôi mấy cái nồi rất chắc chắn.
Buổi chiều, tôi vác một cái bao tải to bằng người, chia tay Thiên Giới trong lời chúc may mắn của chúng nhân, loạng choạng đi về Hướng gia, lúc này Ngân Tử đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn đi đi lại lại ngoài cửa, thấy tôi về là lập tức mắng một trận, cuối cùng hỏi:
“Cô ăn no dửng mỡ lên Thiên Giới làm gì?”
Tôi vội vàng kể lại cho hắn đầu đuôi câu chuyện, nghe xong hắn trố mắt, lát sau mới căng thẳng hỏi:
“Hay để ta lén làm cho cô, hoặc là biến thành cô cũng được.”
Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của hắn, cơm cho tướng công ăn phải do đích thân mình làm, Ngân Tử có phải là nương tử của Hướng Thanh đâu, làm sao có thể tùy tiện nhúng tay vào!
“Thế… ta dạy cô nhé!”
“Chuyện đơn giản như thế mà còn phải dạy sao?” Sau khi có được các nguyên liệu quý giá, tôi tràn đầy tự tin, không hề e sợ.
Ngân Tử khuyên nhủ mãi mà tôi vẫn không nghe, cõng nguyên liệu đi thẳng vào bếp. Nghĩ ngợi một lát, vẫn cảm thấy không thỏa đáng, không lấy hết nguyên liệu ra mà chỉ lấy một nửa, học theo Hướng Thanh, nhanh nhẹn chặt cá, mổ bụng moi gan, vứt vào nồi, sau đó nhóm Tam Muội Chân Hỏa lên, đổ nước vào nồi, ném hết gia vị và các loại dược thảo quý hiếm mà mình hái được vào nồi, đun nhỏ lửa. Ngân Tử thì lo lắng đứng ngoài cửa sổ nhìn, muốn lên tiếng nhưng bị tôi trừng mắt lườm, nên chỉ biết ho khan.
Đầu óc tôi thực sự rất thông minh, khả năng bắt chước cũng mạnh, tuy rằng cơm nấu hơi thất bại, nước cho hơi nhiều, nhưng không sao, có thể coi như là cháo, còn nồi canh cá nấu cũng rất ngon lành.
Nhưng… Hướng Thanh vẫn chưa về, mọi thành quả không có ai thưởng thức cũng có nghĩa là không có thành quả.
Ngân Tử thận trọng lại gần, ngửi mùi trong nồi, hắt xì hơi một cái rồi đề nghị tôi:
“Hay là nếm trước một miếng đi… nhỡ mùi vị kỳ lạ…”
Tôi không hiểu, nhìn hắn, sau đó vớt một ít cá trong nồi lên, ăn một miếng, tuy rằng không ngon như trong tưởng tượng, vị hơi đậm một chút, hơi quái một chút, nhưng hình như cũng nuốt được, chắc không có vấn đề gì to tát, ít nhất thì cũng ngon hơn món ăn của Bích Thanh Thần Quân lần đầu tiên làm.
Ngân Tử lại đề nghị:
“Cô cho quá nhiều gia vị kỳ quái… Hay để người khác nếm thử, ngộ nhỡ bị đau bụng thì phiền phức to đấy.”
“Ta ăn có sao đâu!” Tôi khinh bỉ khi thấy Ngân Tử có vẻ coi thường việc làm của một con mèo.
“Cô không sợ độc mà! Hướng Thanh giờ là người bình thường, cô cho bao nhiêu dược tài vào đó, ngộ nhỡ có loại nào tương xung tương khắc với nhau, hắn ăn vào là toi đấy!” Ngân Tử lo lắng thốt lên, ánh mắt chứa đầy sự… không tin tưởng.
Hắn nói cũng hơi có lý, nói không chừng khẩu vị của người bình thường không giống tôi, tôi cảm thấy ngon nhưng có khi Hướng Thanh với mẹ chồng lại không thích ăn thì sao, tốt nhất là cứ để một người bình thường nếm thử trước thì hơn.
Thế là tôi múc một bát canh cá, đi khắp nơi tìm người nếm thử, giờ đang là giữa chiều, đại tẩu đang ở ngoài vườn tưới rau, mẹ chồng thì đang cho gà ăn, những người khác trong thôn cũng đều phải đi làm. Tôi cũng không dám để những người gần đó ăn thử, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì là chuyện nhỏ, nhưng để Hướng Thanh biết tôi nấu món ăn ngon mà chàng không phải là người đầu tiên được ăn thì có thể chàng sẽ không vui, đó mới là chuyện lớn.
Thế là tôi với Ngân Tử chạy ra ngoài thôn tìm kiếm mãi, may mắn phát hiện ra một cô gái mặc bộ y phục màu lục đang nằm bên vệ đường để ngủ, cả người nàng dính đầy bùn đất bẩn thỉu, trông vô cùng nhếch nhác, lại còn mang theo một cái tay nải nho nhỏ, miệng tay nải đã bị rách, lộ ra mấy bộ y phục để thay giặt.
Tôi thấy nàng ngủ rất ngon thì không nỡ đánh thức, đang định đi vòng qua để tìm người khác, không ngờ cô gái đó đột nhiên tỉnh lại, giơ tay túm lấy chân tôi, miệng rên khẽ:
“Cứu tôi với…”
Ngân Tử chạy lên, lật nàng lại, rồi kinh ngạc kêu:
“Miêu Miêu, cô gái này trông có nhiều nét giống cô.”
Tôi vội vàng lại gần, nhìn kỹ lại, phát hiện ra cô gái đó thực sự khá giống tôi, nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Ngân Tử kéo tôi lại, dịu dàng bế cô gái đó lên, đặt xuống dưới một gốc cây, rồi lại cầm bát canh cá trong tay tôi, cười đểu cáng:
“Nàng đói quá nên ngất đi, có thể cho nàng thử nếm thức ăn của cô.”
Tôi nghe nói thế thì mừng lắm, vội vàng chạy lại quan sát, cô gái đó thấy có đồ ăn thì hai mắt lóe lên tia sáng màu lục, rồi giằng vội bát canh cá trong tay Ngân Tử, ăn lấy ăn để, chẳng mấy chốc đã hết sạch, suýt nữa thì chết vì nghẹn.
Nàng ăn hết bát canh thì ợ một tiếng, cảm kích nói với chúng tôi:
“Đa tạ nhị vị tương cứu, tôi bị mấy gã khốn nạn ở trà điếm trong trấn đối diện lấy trộm hết tiền, giờ trong người không còn một xu, lại bị lạc đường trên núi, suýt thì toi.”
“Canh đó có ngon không? Cô có cảm thấy khó chịu không?” Tôi vội vàng hỏi nàng cảm giác sau khi ăn canh cá.
Cô gái ngơ ngác, lát sau mới ngượng ngùng đáp:
“Tôi chưa kịp cảm nhận mùi vị đã nuốt mất rồi…”
Nghe thấy câu trả lời này, tôi thấy hơi thất vọng, đứng lên định bỏ đi. Không ngờ cô gái đó lại kéo váy tôi, khẩn thiết nói:
“Giờ tôi chẳng có cơm ăn, cũng chẳng có nơi nào để đi, phải tìm chỗ nào đó làm thuê kiếm tiền. Nhà cô có cần thuê người làm không?”
“Không cần.” Tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã trả lời ngay, Hướng Thanh nuôi tôi với Ngân Tử đã đủ mệt lắm rồi, làm sao mà nuôi thêm ai được nữa.
Cô gái kéo lấy tôi không chịu buông, tiếp tục hỏi:
“Thế cô có biết chỗ nào cần thuê người không? Chỗ nào cũng được, thanh lâu cũng không sao! Nếu cứ thế này thì chắc chắn tôi sẽ chết đói!”
“Trong thôn này không có thanh lâu, phải ra trấn cách đây hai mươi dặm mới có.”
“Nhưng… Nhưng ta không thể đi tiếp hai mươi dặm được nữa.” Sắc mặt cô gái đó đột nhiên xấu đi, hơn nữa hình như có vẻ rất đau khổ, nàng im lặng một lát, rồi nói với tôi đầy vẻ đáng thương, “Cô giúp tôi được không?”
Ngân Tử lạnh lùng nói:
“Nhìn y phục trên người ngươi được làm rất tốt, chắc cũng là tiểu thư nhà giàu có, sao ra ngoài lại không mang theo thị tùng a hoàn? Sao lại lưu lạc tới tận nơi này? Một người lai lịch bất minh thì nên đưa tới quan phủ, như thế an toàn hơn.”
“Không phải đâu…” Sắc mặt cô gái đó càng trở nên khó coi hơn, vội vàng giải thích. “Tại người nhà… người nhà ép tôi vào đường cùng, tôi trốn ra ngoài, vốn định lên kinh thành để phát triển, buôn bán hay làm gì đó, không ngờ dọc đường bị lấy trộm tiền… xin các người hãy giúp ta, bụng ta đau quá.”
Không lâu sau thì nàng ta đột nhiên ôm lấy bụng, run rẩy ngã xuống, cả người co giật, lại còn liên tục nôn ọe.
Chẳng lẽ… canh cá của tôi phát huy tác dụng rồi?
Thế… thế thì làm thế nào? Chẳng nhẽ là có độc thật?
Ngân Tử vội vàng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho nàng ta, nghiên cứu một lát sau thì sa sầm mặt xác nhận rằng không liên quan gì tới canh cá với trúng độc…
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải gánh cục nợ này, đưa cô gái về nhà chữa trị, nếu để nàng ta chết dọc đường thì thế nào cũng bị Hướng Thanh trách mắng.
Hoa Miêu Miêu Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý