To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6462 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 -
gân Sương từ trước đến giờ nào có biết là làm một A Đầu đâu phải dễ? Ngay từ đầu ngày, phải dậy sớm, pha nước cho công chúa rửa mặt. Chỉ một việc này không cũng kéo dài hơn tiếng đồng hồ. Thật ra thì đây chỉ là một cách thức hành hạ chứ không phải phục vụ bình thường. Bởi vì công chúa không chịu dùng "cái giá đỡ thau" mà bắt Ngân Sương phải đứng với thau nước "chầu". Chuyện đó do Thôi má má bày vẽ, Thôi má má chỉ cách cho Ngân Sương phải bưng thau nước như thế nầy nầy. Không được để thấp quá, cũng không được để cao quá. Ngân Sương cầm thau nước trên tay mà nào phải được đứng, phải quỳ. Bưng mỏi cả tay, công chúa lại không đến rửa ngay. Người uể oải bước tới ngắm nghía, rồi lại để một ngón tay vào thau nước nói.
- Ồ nóng quá!
Rồi công chúa rút ngón tay, giũ giũ lên mặt, lên tóc Ngân Sương, Thôi má má đứng bên cạnh có cơ mắng.
- Đồ ngu xuẩn! Để thau nước xuống, lau nhà, rồi ra ngoài mang thau nước khác vào!
Ngân Sương không dám hé môi, cúi đầu xuống làm việc, rồi đi pha thau nước khác.
- Ồ sao lạnh tanh thế nầy!
Thau nước thứ hai lại được rưới lên đầu Ngân Sương.
Đến lúc đó thì Ngân Sương mới biết, bi kịch mới bắt đầu. Nhưng Ngân Sương vẫn còn ngây thơ nghĩ. Chẳng qua vì công chúa giận còn ghen. Và con người ở trạng thái tâm lý như vậy thì chuyện báo thù là chuyện bình thường. Thôi thì gắng chịu. Dù gì tương lai của ta nằm trong tay công chúa cơ mà? Đến lúc nào đó rôi công chúa sẽ hồi tâm. Nếu ta muốn được dài lâu bên Hạo Trinh, thì phải cố gắng chịu đựng! Đấy là cái giá của hạnh phúc!
Chính vì nghĩ thế mà Ngân Sương cắn răng chịu đựng mọi sự hành hạ khổ ải không một tiếng than. Từ chuyện thau nước nóng quá, lạnh quá, nhiều quá... cho đến chuyện bưng mâm hầu ăn. Ngân Sương phải đội trên đầu, hai tay đã mỏi nhừ mà bữa cơm chưa xong.
Có lần vì mỏi quá, hai tay Ngân Sương run rẩy làm chén dĩa trên mâm lay động. Thôi má má trợn mắt.
- Quỳ yên nào? Không được run!
Làm sao không run cho được. Tiếng hét làm Ngân Sương sợ hãi hơn. Thế là mâm cơm bị đổ xuống đất.
Chẳng phải chỉ có bao nhiêu, còn chuyện uống trà. Trà ngon nước phải thật sôi. Công chúa thích uống loại trà Long tĩnh Tây Hồ. Những chiếc lá trà thật xanh đó Ngân Sương vừa pha xong đưa lên ngay. Công chúa hớp một hớp, lại ném tách trà trở lại mâm. Nước trà nóng văng ra làm bỏng tay, Ngân Sương buông tay thế là tách bể.
- Đồ ngu! Sao lại pha trà đậm thế này.
- Dạ, tại nô tài không biết pha!
Ngân Sương vội vã thu nhặt mãnh vỡ, quên cả chuyện tay bị bỏng. Và dĩ nhiên lần pha trà thứ hai sẽ bị chê là quá nhạt. Nước trà lại được tạt vào người.
Rồi Ngân Sương còn được "dạy" cho cách đốt lò hương. Lò hương này là lò đốt trầm, nên được thiết kế rất tinh vi. Nó bằng đồng đúc chạm có kỳ lân, khi đốt hương thơm sẽ theo ống dẫn và khói sẽ nhả ra ở miệng lân trông rất đẹp mắt, rất thi vị.
Nhưng Ngân Sương khi làm việc này, hoàn toàn chẳng thấy gì là thi vị cả vì mỗi lần đốt là mỗi lần muốn đứng tim.
Trước hết phải cho bột trầm vào lò, rồi đốt bằng nhang. Khi Trầm đã cháy, Ngân Sương mới mang lại trước công chúa. Nhưng vừa đến nơi, công chúa đã sa sầm nét mặt.
- Ai bảo ngươi đốt trầm hương? Ta chúa ghét mùi vị này. Ta chỉ thích xạ hương thôi.
Thế là lò trầm lại bị hất thẳng vào người. Vụn than và tro cháy đỏ văng cả vào da thịt đến chiếc áo trắng của Ngân Sương mặc. Bây giờ không còn trắng nữa, hết cái vàng ố của trà đến những tàn lửa làm cháy ố lấm lem.
Tối đến công chúa còn bắt Ngân Sương cầm đèn. Thôi má má đưa cho hai cây nến cháy, Ngân Sương phải cần mỗi bên tay một cây và đứng yên. Trong lúc công chúa thì nằm trên giường, chậm rãi đọc sách. Từng giọt nến nóng bỏng, chảy xuống tay, nhưng Ngân Sương đâu dám lay động hay rên rỉ. Cả tiếng thở mạnh còn không dám.
Không phải chỉ tay bỏng, trái tim Ngân Sương cũng bỏng. Hương Kỳ nhìn cảnh đó còn chịu không được. Nên đã đến sụp lạy trước mặt công chúa.
- Xin công chúa hãy để cho nô tỳ đứng hầu thay cho Ngân Sương đi!
- To gan thật! Ai cho phép mi vào đây chứ!
Công chúa trừng mắt, nhưng rồi quay sang Ngân Sương.
- À vậy cũng được, hai cây đèn cầy người cầm không sáng lắm, vậy thì mi hãy lấy thêm hai cây đèn khác ra đây.
Thế là Hương Kỳ cũng bị biến thành cái giá đèn sống cho công chúa luôn. Như vậy là từ sáng cho đến tối. Ngân Sương phải đầu bù tóc rối với công việc. Công chúa thì lúc nào cũng có sáng kiến mới nảy sinh. Ngân Sương bị "đày" đến không kịp thở.
Thỉnh thoảng còn được công chúa hỏi.
- Có phải mi đang có ý tìm cách để đi kể tội ta cho phò mã nghe không?
Ngân Sương sợ hãi lắc đầu.
- Dạ... Dạ... Nô tài đâu dám.
Thôi má má đứng gần đó chen vào:
- Hừ! Mi chống tai mà nghe cho rõ nghe! Trong vương phủ nầy, Vương Gia và Phước Tấn phu nhân tuy là chủ, nhưng mà quy luật của nhà Đại Thanh ta, thì khi vua đã chỉ định hôn nhân, tất cả phải dựa trên đẳng cắp lớn nhỏ trong vương thất rồi sau đó mới được luận cái tương quan lớn nhỏ trong gia đình. Vì vậy trong vương phủ nầy, bây giờ người to nhất là công chúa ta. Đừng nói chi mi chỉ là một con A Đầu ngay cả phò mã, Vương Gia Phước Tấn... Đều phải dưới cấp công chúa. Nếu để cho công chúa ta mà nổi giận thì khó có ai thở được trong cái nhà nầy.
- Dạ... Dạ nô tài biết! Nô tài biết!
Ngân Sương biết Thôi má má không phải nói phô trương, mà đó là sự thật. Nếu công chúa mà vào triều tấu lại với đức vua thì không phải chỉ có nàng mà cả Vương phủ cũng bị vạ lây.
Công chúa nói một cách không khoan nhượng.
- Vậy mi biết thì hãy suy nghĩ cho kỹ. Chỉ cần phò mã lộ một điều gì không vui là mi sẽ biết tay ta! Chuyện ta giữ mi lại trong phủ, đã là phước phần lớn của mi, nếu mi mà còn không biết thì coi chừng ta đấy.
Ngân Sương run rẩy:
- Vâng, vâng... Nô tài không dám làm gì không phải nữa đâu, tuyệt đối không dám! Nô tài chỉ một tâm một ý phục vụ cho công chúa. Nếu có điều gì sơ sót, công chúa cứ tùy nghi mà xử phạt... Nô tài chẳng dám kêu ca gì cả!
Công chúa nói:
- Vậy thì được! Bây giờ thì mi phải đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho tươm tất, chứ để thế nầy, phò mã mà trông thấy lại nghĩ là ta bức hiếp ngươi, ta không muốn!
- Vâng!
Ngân Sương dập đầu lạy tạ, rồi nhanh chóng rút lui khỏi phòng. Sau đó Hạo Trinh xuất hiện. Chỉ thấy Ngân Sương vui vẻ, tươi cười. Nhưng từ đó Ngân Sương từ chối không dám tiếp Hạo Trinh với nhiều lý do vững chắc.
Hạo Trinh dù có nghi ngờ nhưng chẳng có chứng cớ nào cũng đành chịu. Thực tế, từ lúc Ngân Sương vào hầu Công chúa. Chỉ nội cái chuyện Hạo Trinh muốn gặp Ngân Sương khó như bắt thang lên trời. Cộng thêm lúc gần đây, nhà vua cứ có lệnh triệu mãi. Làm cái chức "Ngự tiền hành tẩu" phức tạp và nặng nề chứ chẳng phải nhẹ nhàng gì. Mỗi ngày từ triều lui về thì đã tối. Đến phòng Công chúa chưa hẳn là gặp Ngân Sương mà đã đến thì phải nghĩ lại. Đó lại là cả một nỗi khổ tâm. Khổ tâm hơn nữa là Hạo Trinh không biết Ngân Sương bây giờ sống thế nào?
Thời gian trôi qua chỉ có Hương Kỳ là biết Ngân Sương sống khổ. Chịu đựng không được, nhiều lúc đã đứng ra gánh bớt cho Ngân Sương càng khổ hơn. Còn Công chúa thì với bản chất thù hằn. Cứ tưởng Ngân Sương và Hương Kỳ là hai chị em ruột. Nên có dịp hành hạ cả hai càng thích chí, vì vậy nhiều lúc Hương Kỳ cũng bị vạ lây.
Một buổi chiều, Hạo Trinh lên triều hầu vua với Vương Gia, đã có thị vệ tháp tùng. Nên A Khắc đan và Tiểu Khấu Tử được ở lại vương phủ. Hai người đang ngồi ở Võ quán uống trà. Võ quán là nơi luyện võ của người Mãn. Nơi cấm kỵ không cho A Đầu lẻo hánh đến. Hai người đang chuyện vãn về Ngân Sương với một chút thương cảm. Thì chợt thấy một A Đầu hớt hải chạy đến, lắp bắp nói.
- A Khắc Đan! A Khắc Đan! Hãy làm ơn cứu giúp nguy đến nơi rồi!
A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử không hẹn nhìn lại thì ra là Hương Kỳ. Hương Kỳ với khuôn mặt tái mét làm A Khắc Đan giật mình.
- Hương Kỳ! Mi làm sao thế?
Hương Kỳ, vừa nói vừa khóc:
- Ông hãy đi cứu Ngân Sương, Công chúa đang dùng cực hình xử chị ấy!
A Khắc Đan trừng mắt không tin:
- Cực hình à? Cực hình gì chứ? Sao mi biết?
- Dạ tôi thấy. Lúc đầu công chúa bắt chị Ngân Sương quỳ trên sắt nung đỏ chị ấy chịu không nổi, bây giờ lại... Bây giờ lại còn dùng kẹp sắt, kẹp lấy mười đầu ngón tay...
Tiểu Khấu Tử không tin:
- Kẹp sắt à? Công chúa mà dùng hình phạt đó với Ngân Sương ư?
A Khắc Đan tính tình nóng nảy, đứng bật dậy nói.
- Ác độc thật!
A Khắc Đan định nhón chân chạy về phía dinh công chúa nhưng Tiểu Khấu Tử đã nhanh tay giữ lại.
- Hãy bình tĩnh một chút nào! Dinh công chúa đâu phải ai muốn vào thì vào? Chúng ta phải bẩm cáo với Phước Tấn phu nhân trước, rồi mới sang đấy được! Đừng có hồ đồ mà hỏng chuyện!
Nhưng A Khắc Đan bản chất lổ mãng.
- Đợi mi bẩm tới bẩm lui thì Bạch Cô Nương đã không toàn thây. Bối Lạc Gia không có ở nhà, chẳng ai dám can thiệp. Hãy buông ta ra, để ta đến đó.
A Khắc Đan vùng tay khỏi Tiểu Khấu Tử, chạy bay về phía dinh công chúa. Còn Tiểu Khấu Tử và Hương Kỳ không còn cách nào hơn là chạy sang cầu cứu với Phước Tấn phu nhân.
Cùng lúc đó, ở giữa sân dinh công chúa. Mười đầu ngón tay của Ngân Sương đang bị kẹp cứng trong kẹp sắt. Cơn đau thấu trời xanh. Vậy mà Ngân Sương chỉ dám rên rỉ. Trong khi mồ hôi lại vã ra như tắm.
Xin tha cho nô tài, van bà, con không còn chịu nổi nữa rồi... Con xin hứa... Con sẽ cố gắng làm cho tốt hơn.
ông chúa trợn trừng mắt nói:
Mãi đến bây giờ nầy mà mi còn chưa biết tại sao? Thế nào là làm tốt hơn? Cái lỗi thật sự của mi là gì? Biết không? Đó là sự có mặt của mi trên đời này? Sự hiện diện của mi ở vương phủ nầy! Hiểu chưa! Vì vậy mi phải gánh tội! Phải chịu hình phạt xứng đáng!
Rồi công chúa ra lệnh cho bọn thái giám.
- Tiếp tục kẹp mạnh hơn nữa!
Chiếc kẹp sắt được xiết chặt hơn. Mười đầu ngón tay của Ngân Sương duỗi ra. Cái đau lan truyền khắp thân thể. Ngân Sương không chịu nổi, hét lớn:
- Ối trời ơi!
Giữa lúc đó cửa dinh công chúa bị đạp tung. Và A Khắc Đan như một trận cuồng phong cuốn vào, đạp ngã bọn thị vệ, A Đầu, thái giám cản đường, để đi đến cạnh Ngân Sương, và với hai cánh tay lực lưỡng, ông ta nắm lấy tay hai thái giám đang thi hành cực hình, ném tung qua hai bên. Khiến hai tay nầy ngã nhào xuống đất.
Khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn. Công chúa sợ tái cả mặt. Thôi má má như một người tớ trung thành đứng chận phía trước mặt công chúa bảo vệ, một mặt hét đám thị vê.
- Có thích khách! Có thích khách! Hãy bắt lấy nó!
A Khắc Đan chẳng đếm xỉa gì đến lời đe dọa đó, nhanh chóng tháo mở những chiếc kẹp trên tay Ngân Sương. Kẹp vừa được tháo ra. Ngân Sương đã ngã quỵ trên nền nhà gạch, người co dúm lại.
A Khắc Đan nhìn Ngân Sương rồi chầm chầm nhìn lên công chúa, bình thản nói.
- Nô tài không phải là thích khách, nô tài tên là A Khắc Đan là võ sĩ trong võ trường Vương phủ nầy.
Và rồi đưa ra mười ngón tay ra, dõng dạc nói:
- Nô tài sẵn sàng chịu cực hình thay cho Bạch cô nương đây công chúa hãy ra lệnh đi!
Công chúa tròn mắt, không tin những điều vừa nghe thấy. Ngay lúc đó Phước Tấn phu nhân, được Hương Kỳ và Tiểu Khấu Tử hộ tống bước vào, phía sau còn có Tần má má... Đám A Đầu, thái giám và thị vệ trông thấy, vội vã quỳ xuống lạy.
- Phước Tấn vạn phước!
Công chúa còn chưa hoàn hồn thì đã nghe Phước Tấn phu nhân nói.
- Công chúa hãy ngưng giận! Và nghe nầy.
Phước Tấn điềm tĩnh, bình thản nói.
- Tay A Khắc Đan nầy đã có ba đời làm võ sư nơi Vương phủ nầy, là một thân tín của Vương gia. Năm Hạo Trinh vừa lên sáu đã được giao cho ông ta giảng dạy võ nghệ. Vì vậy với Hạo Trinh ông ấy là một người bạn mà cũng là một người thầy. Ông ta cương trực và là người chánh khí. Nghĩ gì là làm ngay chứ không hề mưu tính thiệt hơn, chỉ có cái nóng nảy. Hôm nay đã hành động hồ đồ đó, đắc tội với công chúa. Nhưng xin công chúa nghĩ tình Vương gia và Hạo Trinh, mà tha cho hắn. Còn nếu công chúa vẫn có ý xử phạt thì hãy giao cho tôi xử phạt. Công chúa thấy thế nào?
Công chúa lúng túng. Vì đứng trước mặt mình là mẹ ruột của Hạo Trinh chứ không phải là ai khác, nên miễn cưỡng nói.
- Dạ, mẹ dạy con xin nghe!
Bà Tuyết Như không chần chờ nói thêm:
- Còn nữa! Với con A Đầu Ngân Sương, ta cũng cho gọi nó về.
- Cái nầy thì...
Công chúa lên tiếng định chận lại, nhưng bà Tuyết Như đã cương quyết.
- Ta thật không ngờ cái con A Đầu Ngân Sương nầy lại ngu đần như vậy, dám làm công chúa giận đến độ phải xử dụng cực hình kềm kẹp. Cũng tại ta, nó nguyên là a đầu trong cung ta, vậy thì hãy để ta đem về dạy dỗ lại. Ta không thể để nó tiếp tục ở lại đây gây phiền thêm cho công chúa, như vậy thật là xấu hổ...
Và quay qua Tần má má, bà nghiêm giọng nói.
- Tần má má đâu? Còn chờ gì mà không giải con Ngân Sương đi? A Khắc Đan mi cũng không về để ta hỏi tội, còn đứng đó làm gì?
Tần má má vội "Dạ!" một tiếng, rồi bước tới dìu Ngân Sương đi.
A Khắc Đan thì dập đầu trước mặt bà Tuyết Như mấy cái. Bà Tuyết Như nói.
- Thôi đủ rồi, quấy rầy công chúa thế nầy là quá lắm chúng ta rút lui thôi!
Nói xong bà nghiêng mình chào công chúa. Rồi dẫn đầu Ngân Sương, Tần má má, A Khắc Dan, Tiểu Khấu Tử, Hương Kỳ... đi sau.
Công chúa chỉ biết trừng mắt nhìn theo. Ngân Sương đã được cứu thoát. Điều này khiến nàng căm tức nhưng chẳng làm được gì. Có điều công chúa thắc mắc tại sao một con A Đầu mới vào Vương phủ lại được mọi người, từ trên xuống dưới, yêu quý như thế. Tại sao?
Hẳn là không đơn giản, phải có một nguyên do gì đó. Cô ta là ai? Công chúa thấy cần phải tìm hiểu rõ chuyện khi có dịp.
Hoa Mai Bạc Mệnh Hoa Mai Bạc Mệnh - Quỳnh Dao