We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 206 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 982 / 1
Cập nhật: 2017-09-26 13:04:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Rốt Cuộc Người Nào Sẽ Thắng
hư vậy là được rồi? Thủy Liên Y vẫn còn chưa có chán! nàng còn chưa có tận hứng đã bảo nàng dừng lại! Nhưng cũng tốt! Ải đầu tiên coi như đã qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế bưng ly trà cung nữ mới đưa lên, đãi ngộ thật không tệ a!
Lại nói, nữ tử thanh lâu cổ đại có đãi ngộ tốt thế này sao? Ở Sở Mặc quốc, nàng cũng bởi vì đã từng luân lạc ở thanh lâu, thân phận của nàng liền bị Ngọc Linh Nhi lấy ra nói! Tình hình ở Ân Xích quốc này tựa hồ hơi quái dị! Chẳng những cử hành cuộc so tài hoa khôi trong hoàng cung, hơn nữa còn dùng lễ đón tiếp nữ tử thanh lâu như thế!
Phần của mấy người khác nàng không quan tâm, dù sao nàng đã qua ải! Ba người Ngọc Cảnh uyển vốn là chiếm ưu thế nay còn lại hai người, mà hai người Song Nhữ uyển cũng chỉ còn lại một người. Hết ải thứ nhất, sáu người đã đào thải hai chỉ còn dư lại bốn người.
Ân Ám Nguyệt tựa hồ rất hài lòng đối với kết quả này.
"Biểu hiện của bốn người các ngươi khiến trẫm rất hài lòng! Đề thứ hai chính là tài nghệ! Phát huy Sở trường của các ngươi là được! Lần này sẽ đào thải một người!"
Thủy Liên Y nuốt nước bọt, nàng là người cuối cùng so! Nhìn xem người ta ai nấy đều có Sở trường, nàng phải suy nghĩ xem mình có Sở trường gì!
Hai nữ nhân Ngọc Cảnh uyển một người đàn đàn tranh, một người khác thì múa, hai người phối hợp không chê vào đâu được! Nữ nhân Song Nhữ uyển kia thì trải giấy Tuyên Thành lên bàn, múa bút vẩy mực! Nét chữ kia, xinh đẹp quả thật không thể chê a!
Thủy Liên Y không khỏi lo lắng ình! Nàng trừ biết ca hát, dường như cái gì cũng không biết!
"Thủy Thủy cô nương! Ngươi chuẩn bị diễn cái gì? "Ân Ám Nguyệt thấy Thủy Liên Y ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, vững như bàn thạch, cho là nàng đã tính trước!
Thủy Liên Y đứng lên, nhẹ nhàng thi lễ với Ân Ám Nguyệt, "Hoàng thượng! Thủy Thủy chuẩn bị một ca khúc, hi vọng hoàng thượng và các vị có thể thích!"
Lúc này hai cô nương Ngọc Cảnh uyển đã ngừng, vũ điệu cũng kết thúc! Cô nương Song Nhữ uyển cũng viết xong ca khúc! Đều nhìn Thủy Liên Y!
Thủy Liên Y nhìn Ân Ám Nguyệt "Thủy Thủy dâng lên ọi người bài 《Hoa rơi》!"
Một đời người phải khóc bao nhiêu lần thì nước mắt mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ?
Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ nhưng không ai có thể hiểu thấu.
Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp cứ như hoa rơi khắp cả một trời.
Gió Bắc thồi qua màn đêm lạnh giá, không một ai kề bên an ủi.
Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp, khiến tương tư hóa thành tro,
Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất, nhưng hoa tàn rồi thì chỉ còn sự héo khô
Hết độ rồi hoa mong đơi ai? Hoa trách móc ai?
..........................................
Tiểu Dạ! Ta rất nhớ chàng! Sở Húc Nhật! Ta cũng rất nhớ ngươi!
Thủy Liên Y đau đớn trong lòng, trong mắt hiện lên bi thương khó giấu, nhưng cố nén không ình rơi lệ, nàng nhớ Sở Mị Dạ, nhớ từng giây phút nàng cùng Tiểu Dạ ở bên nhau! Cũng nhớ Sở Húc Nhật, nàng không thể quên hắn vì cứu nàng mà mất đi sinh mạng!
Thời gian dường như dừng lại ở giờ khắc này, tất cả mọi người trong Ám Nguyệt cung nín thở! Bọn họ chưa từng nghe ca khúc thế này, cho nên vô cùng giật mình! Nữ tử đeo khăn che mặt này có thể hát ra ca khúc làm cho người ta thương cảm như thế, khiến bọn họ cũng hơi đau lòng.
Bành bạch.... Không biết người nào dẫn đầu vỗ tay, tiếp đến cũng rất nhiều người vỗ tay. Hai mắt hơi ngấn lệ của Thủy Liên Y thiếu chút nữa đã rơi xuống! Mẹ nó! Quá cảm động! Hiện tại nàng giống như đang ở Đại nhạc hội Werner!
Vòng này, Thủy Liên Y lại thắng rồi! Cô nương nhảy múa ở Cảnh Ngọc uyển bị loại bỏ! Trận chiến tranh đoạt hoa khôi cuối cùng chính là ác chiến giữa ba thanh lâu!
"Ba cô nương các ngươi đều là người xuất sắc! Đề cuối cùng là....!" Ân Ám Nguyệt cười lên, "Ai có thể khiến cho đệ đệ của trẫm nói nhiều nhất, người đó liền thắng!"
Cái gì? Đây là đề mục gì? Đệ đệ hắn là ai vậy? Vì sao muốn vậy? Thủy Liên Y không thể nào hiểu nổi!
Hai nữ nhân khác đã đồng ý! Thủy Liên Y có thể nói không sao? Dĩ nhiên không thể!
"Mời Thần vương!" Ân Ám Nguyệt sai thái giám đi ra ngoài.
Không bao lâu, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người sải bước đi tới bên cạnh ghế rồng của hoàng thượng Ân Ám Nguyệt, đặt mông ngồi lên băng ghế.
"Ba người các ngươi! Nếu có thể làm hoa khôi, thì chắc hẳn mồm miệng, tài nghệ, trí khôn đều là thượng thừa trong thượng thừa! Thần Vương trời sinh không nói nhiều, cũng không thích giao tiếp với người khác, các ngươi ai có thể khiến hắn nói nhiều, người đó chính là hoa khôi cuối cùng! Trẫm sẽ trọng thưởng! Thanh lâu của các ngươi, trẫm sẽ tự viết biển thưởng lưu niệm!"
Thần vương? Ba nữ nhân vốn cúi đầu, vừa nghe hoàng thượng nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn Thần vương ngồi bên cạnh ghế rồng.
Hít..... Thủy Liên Y hít vào một hơi! Má nó! Thiếu niên mặc áo gấm màu tím, đôi mắt đào hoa không phải Ân Thần Tinh đó sao? Hắn là Thần vương? Hơn nữa còn là Thần vương trời sinh không thích nói nhiều, không thích giao tiếp với người ta? Oh My God.... Hắn không phải có anh em sinh đôi chứ?
"Thần Tinh! Đệ để các nàng nói chuyện phiếm với đệ nhé?" Ân Ám Nguyệt nhìn đệ đệ mình.
Hai huynh đệ hắn kém mười tuổi, hắn vô cùng nuông chìu đệ đệ này, nhìn thấy đệ đệ không thích nói chuyện cũng vô cùng gấp gáp! Đại hội hoa khôi này cử hành là vì hắn! Một Vương gia đến hai mươi tuổi vẫn chưa lập phi tử khiến người ta rất lo lắng!
Mặc dù nữ tử thanh lâu không thể phong phi, nhưng chọn một người ưu tú cho đệ đệ khai trai (khai trai là... hết trinh =]]) vẫn được!
Ân Thần Tinh nhìn về phía hai nữ nhân khác trên đài, mặt không chút thay đổi.
Khi thấy Thủy Liên Y, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng không dễ dàng phát giác.
Không biết vì sao, Thủy Liên Y cảm thấy nam nhân này như hồ ly. Mặc dù thoạt nhìn rất vô hại, nhưng ánh mắt kia khiến cho nàng cảm thấy hắn không đáng yêu giống như bề ngoài!
"Thần Tinh, cho các nàng đến nói chuyện phiếm với đệ?" Ân Ám Nguyệt hỏi thăm.
Ân Thần Tinh gật đầu một cái.
"Các ngươi người nào tới trước?"
"Hoàng thượng! Tiểu nữ tử tới trước!" cô nương Cảnh Ngọc uyển hơi khiếp đảm đi tới đây, đi tới trước mặt của Ân Thần Tinh, quỳ xuống đất. "Thần vương! Miểu nhi xin thi lễ!"
"Ừ!" Ân Thần Tinh ừ một tiếng.
"Thần vương nguyện ý để Miểu nhi nói chuyện phiếm với ngài không?"
"Không!"
Ách.... Cô nương gọi Miểu nhi đó thiếu chút nữa khóc lên, hỏi ra câu này, thật muốn đánh mình mấy gậy!
"Ngươi đi xuống!" Ân Ám Nguyệt không cười nổi, cô nương này quá thất bại. "Hai người các ngươi ai tới?"
Cô nương Song Nhữ uyển nhìn Thủy Liên Y một cái, trong mắt có chút do dự.
"Ngươi đi không? Ngươi không đi ta đi!" Thủy Liên Y chuẩn bị đứng dậy đi lên trước.
"Hoàng thượng! Tiểu nữ tử Vũ Bội tới trước!" cô nương Song Nhữ uyển liếc Thủy Liên Y một cái, đi tới trước mặt của Ân Thần Tinh quỳ xuống.
"Vũ Bội thỉnh an Thần vương! Thần vương vạn phúc!"
"Ừ!"
"Vũ Bội kể chuyện cười cho Thần vương giải buồn!" Nói xong bắt đầu lảm nhảm nói về chuyện cười.
"Không hay!" Ân Thần Tinh cau mày.
"Vũ Bội múa một khúc cho Thần vương!" Nói xong lại lướt tới lướt lui trước mặt của Ân Thần Tinh.
"Đầu ta choáng!" Ân Thần Tinh dùng tay che trán, phía trên còn có dải băng.
"Ngươi đi xuống! Thần vương chưa hồi phục thương thế, ngươi còn tới gây thêm phiền!" Ân Ám Nguyệt cũng bắt đầu cau mày! Nữ tử này cũng không có gì đặc biệt!
Cô nương hai uyển kia đều đứng trên đài, mặc dù họ thất bại, nhưng không có nghĩa là Thủy Liên Y sẽ thành công, cho nên bọn họ đều có biểu tình xem kịch vui!
"Cô nương gọi Thủy Thủy! Ngươi lên!" Ân Ám Nguyệt nhìn thấy chỉ còn lại một mình Thủy Liên Y, không khỏi bảo nàng tới đây.
Thủy Liên Y liếc Ân Thần Tinh một cái, hắn thật biết giả bộ, rõ ràng là miếng cao dán da chó sống chết dính vào người ta, lúc nào thành tự bế rồi! Stop!
Ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Ân Thần Tinh, cũng không quỳ xuống, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm!
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, cô nương này lá gan thật lớn a! Lại dám không hành lễ với Thần Vương?
"Họ đều quỳ, tại sao ngươi không quỳ?" Ân Thần Tinh đột nhiên mở miệng, hắn vừa mở miệng, liền khiến mọi người càng thêm kinh sợ, vẻ mặt đều như gặp quỷ!
Thần vương lại chủ động mở miệng nói chuyện rồi!
Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu - Dạ Vũ Khuynh thành Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu