A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Uyển Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2333 / 37
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
rong đại sảnh, đèn chùm rực rỡ chiếu lên sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng loáng như gương. Khách khứa tụm năm tụm ba, người đợi đăng ký, người đợi dùng bữa, vẻ mặt thoải mái, thả lỏng, khẽ khàng cười nói.
Một đôi trai tài gái sắc bước ra từ thang máy dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
- Lục... – Hoa Hưng vừa ngẩng đầu đã hoảng sợ nhắm mắt lại, không nói được gì thêm. Đang cùng mấy vị phóng viên đăng ký phòng, nghe thấy tiếng nói, Khang Kiếm liền ngoái đầu lại.
Trong giây phút ấy, đất trời yên lặng như tờ.
- Bí thư Lục? – Giản Đơn hít vào một hơi, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Lục Địch Phi và Bạch Nhạn.
Giờ thì Bạch Nhạn đã hiểu cái mà Lục Địch Phi gọi là "xả giận" là thế nào, đúng là một chiêu quá ư ngu xuẩn và tồi tệ. Nhưng lúc này còn có thể nói gì nữa, đành phải muối mặt mà diễn tiếp cô từ từ rút tay về không chút dấu vết, nhìn sếp Khang mỉm cười.
- Sao em lại ở đây? – Gương mặt tái xanh của Khang Kiếm thoát trắng bệch.
- Em... muốn cho anh bất ngờ! – Bạch Nhạn nhắm mắt lại đầy vẻ chế giễu.
Ai tinh mắt sẽ nhận ra rằng lúc này, nét mặt của sếp Khang tuyệt đối không phải là "bất ngờ", mà là sững sờ. Có điều chỉ như bóng nhạn thoáng qua, trong lúc người khác còn chưa nhìn rõ, miệng Khang Kiếm đã thoáng hiện một nét cười dịu dàng khiến con tim người ra tan nát.
Anh bước về phía Bạch Nhạn, ôm eo cô một cách thân mật mà không hề mất tự nhiên, dịu giọng quan tâm:
- Em còn chóng mặt không?
Trừ Bạch Nhạn, những người vừa được chứng kiến màn vừa rồi đều cảm thấy máu không kịp lên não.
Bạch Nhạn chỉ cười không đáp, xấu bụng để mặc Khang Kiếm một mình độc diễn, chẳng hề có ý định cứu bồ.
- Địch Phi, cảm ơn anh đã chăm sóc Bạch Nhạn. – Khang Kiếm quay sang đưa tay về phía Lục Địch Phi – Bạch Nhạn say thang máy, vì chuyện này nên tôi mới không mua nhà cao tầng mà cố tình chọn một căn hộ tầng thấp. Nhưng mà cô ấy, chà... – Anh yêu chiều nhìn Bạch Nhạn – vì muốn làm tôi bất ngờ mà cố chịu đựng. Hôm nay nếu không có anh, có lẽ Bạch Nhạn đã phải lết ra ngoài thang máy rồi. Tôi đã nói đến tối là gặp được nhau, một hai tiếng thôi mà cũng không đợi được, anh bảo bà xã tôi có ngốc không cơ chứ!
Lục Địch Phi thẫn thờ bắt tay Khang Kiếm, đầu óc rối như tơ vò!
Khó khăn lắm anh ta mới dàn dựng được vở kịch này, cứ vậy mà để Khang Kiếm phá hỏng sao?
Anh ta dồn hết tinh lực toàn thân, công phá như dời non lấp biển, Khang Kiếm chỉ phất nhẹ tay một cái, núi vẫn cao vút, biển vẫn thắm xanh.
Khang Kiếm không nổi nóng, không giận dữ, lại còn khiến cho hình tượng dụ dỗ vợ người xấu xa của anh ta khi nãy một bước thăng hoa thành khí phách lịch lãm, đường hoàng. Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn, Lục Địch Phi tức điên lên, nhưng lúc này có thể oai phong mà lật tẩy lời nói dối của Khang Kiếm sao? Chỉ đành cười khan rồi khẩu thị tâm phi mà tìm đường rút!
- Anh khách khí quá, thương hoa tiếc ngọc là việc lên làm.
- Sếp Khang, chị Bạch không ngốc, mà là lãng mạn. – Giản Đơn đứng bên cạnh nghe mà mừng thầm. – Vợ chồng mới cưới xa nhau một ngày tựa ba thu, khác gì nhà cũ gặp lửa, dập mãi không tắt. Đừng nói là một hai tiếng, chỉ e là một hai chục phút đối với chị Bạch cũng là dài đằng đẵng rồi.
Khang Kiếm cười, ánh mắt nhìn Bạch Nhạn rực sáng, không kìm được càng ôm chặt Bạch Nhạn vào lòng hơn.
Bạch Nhạn trợn mắt nhìn trần nhà, cô đã bảo là chiêu này của Lục công tử quá tệ mà! Người ta vụng trộm đều lấm la lấm lét, khua chiêng gõ trống cho cả làng nghe thấy thì không gọi là vụng trộm, mà là cuộc tuyên chiến giữa các kỵ sĩ thời Trung cổ. Lục công tử là kỵ sĩ sao? Có mà là đồ bị thịt thì có.
Nếu so về đạo pháp, Lục công tử và sếp Khang quả thật không cùng một trình độ.
Lúc sếp Khang theo đuổi cô, trong lòng còn đang ôm người đẹp Y Đồng Đồng mà cô vẫn bị che mắt, bị anh ta yểm bùa rồi ngoan ngoãn lấy anh ta. Tận đến bây giờ mới biết được rằng tất cả chỉ là lừa dối.
Lục công tử không hẳn là xấu, nhưng trình độ quá thấp. Trăm phương ngàn kế tìm cách lôi kéo cô hợp tác, còn nói muốn cưới cô. Đúng là quá nực cười! Thực ra Bạch Nhạn cũng biết những lời Lục Địch Phi nói không phải là thật, anh ta cứ theo quán tính tưởng rằng, chỉ cần là đàn bà thì sẽ không thoát khỏi đôi mắt đào hoa cú vọ của anh ta, mà cô thì đang lúc đau khổ cô đơn, đi không chọn đường, có một vòng tay dang rộng như vậy còn không mau nhào tới. Đồng thời, Lục Địch Phi cũng muốn qua lời nói của cô thăm dò mối quan hệ giữa cô và Khang Kiếm hiện đã đến mức độ nào, sau đó từ từ lôi kéo, lợi dụng cô để giáng đòn, kìm kẹp Khang Kiếm.
Người trên quan trường từ trước đến nay đầu óc không bao giờ đơn giản, làm việc gì cũng tính thêm vài phần mưu kế. Ngược lại, Khang Kiếm làm việc không chút sơ hở, Lục Địch Phi không tìm được chứng cớ nên mới tới tìm cô. Thật đáng thương!
Mà không biết rằng làm như vậy, vừa khiến Khang Kiếm nhìn ra được ý đồ của Lục Địch Phi, lại vừa cho rằng cô đang để ý anh. Nắm tay người đàn ông khác trước mặt chồng mình là có ý đồ gì? Chẳng phải là vì muốn kích động cơn ghen của ông chồng để từ đó biết được trong lòng anh ta, mình quan trọng đến mức nào hay sao.
Đần! Đần! Đần! Bạch Nhạn thầm chửi Lục Địch Phi ba câu liên tiếp.
- Anh Khang giới thiệu đi! – Mấy vị phóng viên đăng ký xong quay lại, nháy mắt trêu chọc.
- Đây là bà xã tôi – Bạch Nhạn! Chúng tôi kết hôn được hai tháng rồi. – Khang Kiếm quay lại, dùng âm uốn lưỡi Bắc Kinh nói đùa.
- Bạch Nhạn, đây là mấy anh nhà báo danh tiếng lẫy lừng đến từ kinh thành!
- Chào các anh! – Bạch Nhạn lịch sự gật đầu.
Mấy vị phóng viên đưa mắt nhìn nhau:
- Vậy thì tranh thủ thôi, anh Khang, anh về nhà với vợ hiền đi, cứ mặc kệ bọn tôi.
- Không sao, công việc quan trọng hơn mà. – Bạch Nhạn thở dài yếu ớt, nói xen vào.
- Đừng để ý, làm thế tội của bọn tôi lại càng to. – Mấy vị phóng viên lắc đầu không đồng ý.
Khang Kiếm cười:
- Tối nay tôi xin cáo từ trước, sáng mai sẽ tới thăm mọi người. Đây là bí thư Lục Địch Phi của khu đô thị mới thành phố chúng tôi, bây giờ anh ấy và thư ký Giản sẽ tiếp đãi các vị.
Lục Địch Phi bắt tay với nhóm phóng viên, hơi bực mình vì giọng điệu của Khang Kiếm nghe cứ như thể anh ta với Giản Đơn cùng một thứ bậc, đều phải nghe theo sự sắp xếp của cậu ta.
- Không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà ăn trước! – Lục Địch Phi vẫy tay gọi phục vụ đưa hành lý của nhóm phóng viên lên lầu.
- Sếp Khang, cô Bạch, để tôi bố trí một căn phòng nhỏ yên tĩnh, không quấy rầy thế giới riêng của hai người, anh chị cùng ăn một bữa tại đây chứ?
Hoa Hưng nãy giờ không dám thở mạnh, giờ thấy trời quang mây tạnh, mới nhớ tới vai trò chủ nhân của mình. Trong lòng ông ta lúc này thầm kính nể Khang Kiếm thêm vài phần.
- Đúng vậy, anh Khang, làm một bữa tối dưới ánh nến đi! – Nhóm phóng viên đùa.
- Mình ăn ở đây hay là ra ngoài ăn hả em? – Khang Kiếm dịu dàng hỏi Bạch Nhạn, ra vẻ yêu chiều vợ hết mực.
Bạch Nhạn khẽ nhắm mắt, ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
- Về nhà đi, em làm cho anh món tuyệt chiêu bí truyền.
Thấy sếp Khang nhập vai vất vả như vậy, cô cũng đành phải bấm bụng hợp tác!
Mắt Khang Kiếm rực sáng, toét miệng cười.
- Tuyệt chiêu bí truyền gì vậy? – Giản Đơn thính tai phấn khích hỏi.
Khang Kiếm lườm anh ta:
- Chuyện vợ chồng người ta, trẻ con đừng lắm chuyện.
Giản Đơn chịu không nổi lắc đầu cười to.
- Địch Phi, việc ở đây phiền anh vậy, có chuyện gì thì anh cứ gọi điện.
Khang Kiếm xách hành lý, gật đầu chào mọi người rồi dắt tay Bạch Nhạn về nhà.
Mấy ngày vừa rồi, nhóm phóng viên và Khang Kiếm đã khá thân thiết với nhau, biết được anh là con ông cháu cha, nhưng không ngờ quan hệ giữa anh và vợ anh lại thú vị như vậy, họ liền túm lấy Giản Đơn hỏi han chuyện tình lãng mạn của bọn họ.
Lục Địch Phi nhún vai nhìn Khang Kiếm và Bạch Nhạn sánh vai nhau, tai nghe Giản Đơn ba hoa chích chòe kể lể, mà lòng nặng trĩu, cảm thấy chua xót kỳ lạ.
Cái tên nhãi Khang Kiếm này, mẹ hắn chứ, không phải là số đỏ bình thường!
Không khí bên ngoài rất khó chịu, rất ngột ngạt mà cũng rất nóng bức, như một nồi cháo sôi ùng ục.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Bạch Nhạn đã định rút tay về, nhưng bàn tay Khang Kiếm như một gọng kìm xiết chặt lấy tay cô:
- Anh nhớ suốt mấy ngày rồi, để anh nắm thêm một chút.
Bạch Nhạn ngẩn ra, tưởng mình nghe nhầm. Lúc cô ngẩn người, tay không rút về được, mặc cho anh kéo cô tới bên đường.
- Em đi taxi tới đây à? – Khang Kiếm nhìn dòng xe xuôi ngược trên đường.
Bạch Nhạn không hờn dỗi mà nói là cô đi xe của Lục Địch Phi đến, cô không muốn tham gia vào trò chơi ấu trĩ của Lục Địch Phi để sỉ nhục IQ của mình, nhưng cô cũng sẽ không vội vàng giải thích chuyện ngày hôm nay, càng không vạch rõ ranh giới, thể hiện sự không đội trời chung với Khang Kiếm ngay lúc này.
Sếp Khang hôm này có phần khác lạ, cô phải cẩn thận là hơn.
- Vâng! – Bạch Nhạn thản nhiên trả lời, vẫy một chiếc taxi đang chạy tới.
Tài xế xuống đưa hành lý vào cốp, Khang Kiếm kéo cô ngồi ở ghế sau.
Bác tài nói hôm nay gió mát nên mở cửa kính xe. Khang Kiếm quay sang nhìn Bạch Nhạn, dường như không tin được cô thật sự đang ngồi bên cạnh anh.
Gió thổi vào trong xe làm tóc Bạch Nhạn tung bay, như phím tơ lướt qua đàn hạc, xoa dịu trái tim anh, mùi hương man mát của dầu gội đầu trên tóc cô, khiến tay không khỏi run lên.
Trái tim thấp thỏm bất an từ trước lúc lên máy bay của anh, giờ phút này đã nhẹ nhàng tiếp đất. Khi nhìn thấy Bạch Nhạn và Lục Địch Phi tay trong tay bước tới, toàn thân anh như bị nổ tung, nhưng rất nhanh tâm trạng đã phơi phới bay bổng.
Tính cách của Lục Địch Phi không đáng để anh phải ghen tuông, Bạch Nhạn không thể có gì dây dưa với anh ta được, anh hiểu Bạch Nhạn. Màn kịch này chẳng qua chỉ là Bạch Nhạn mượn tay Lục Địch Phi để khích tướng anh, chứng tỏ Bạch Nhạn vẫn đang giận dỗi anh, chứ không phải thực sự muốn chia tay.
Điều đó làm anh mừng đến phát điên.
Bạch Nhạn bắt gặp ánh mắt Khang Kiếm, thấy xe đi ngang qua một tiểu khu, cô bèn chỉ ra ngoài:
- Em thuê một căn hộ ở đây, sau này em sẽ dọn tới đây.
Hình như Khang Kiếm không nghe thấy, tựa cằm trên vai cô đầy dịu dàng:
- Bây giờ mà về làm món tuyệt chiêu bí truyền thì hình như hơi muộn, anh lại không muốn ăn đồ thím Ngô nấu, chúng ta ăn đại cái gì ở ngoài được không? Bác tài, làm ơn dừng xe ở quán ăn Bà cụ phía trước.
Bác tài quay lại cười cười.
Bạch Nhạn chần chừ một lúc nhưng không phản đối.
Hai người xuống xe, vào quán gọi hai suất cơm rang, hai đĩa thức ăn và một bát canh. Bạch Nhạn lang thang ở ngoài suốt một ngày đã đói ngấu, cơm và thức ăn vừa bưng lên cô đã ăn ngấu nghiến không hề khách sáo. Khang Kiếm vừa ăn vừa kể tóm tắt tình hình hai ngày ở Bắc Kinh.
- Lát nữa anh cũng sẽ có điều bất ngờ dành cho em. – Khang Kiếm chớp mắt ra vẻ thần bí.
Bạch Nhạn chậm rãi nhai cơm, liếc nhìn Khang Kiếm, sống lưng hơi lạnh.
Về đến nhà, bà Lý Tâm Hà và thím Ngô còn chưa ăn cơm tối, thức ăn bày ê hề trên mặt bàn.
Thấy hai người bước vào, bà Lý Tâm Hà và thím Ngô sửng sốt đưa mắt nhìn nhau.
Bà Lý tâm Hà tạm thời thận trọng nén nỗi nghi ngờ xuống, tươi cười nhìn Khang Kiếm:
- Kiếm Kiếm, con có đi thăm ông bà ngoại không? Trời ạ, sao đi có mấy ngày mà đã gầy đen đi thế này. Lệ Lệ, mau kéo anh trai con qua đây ăn cơm trò chuyện với mẹ nào.
Lệ Lệ hưng phấn vẫy đuôi nhào tới, nó ngẩng đầu lên nhìn Khang Kiếm rồi bỗng nhảy phốc lên cắn gấu váy Bạch Nhạn.
Thím Ngô cáu:
- Lệ Lệ, con mù rồi à!
Bạch Nhạn bật cười vỗ đầu Lệ Lệ, ôm Lệ Lệ lên thơm một cái.
-Mẹ, con và Bạch Nhạn ăn cơm ở ngoài tiệm rồi. – Khang Kiếm đặt hành lý xuống, áy náy nói với bà Lý Tâm Hà.
Bà Lý Tâm Hà không hài lòng:
- Trong điện thoại con đã hứa với thím Ngô là về nhà ăn cơm, nếu không mẹ và thím cũng chẳng đợi đến giờ này.
Lòng thầm tự hỏi, con nhóc Bạch Nhạn này định giở trò gì, miệng thì nói muốn ly hôn, mà vừa mới chớp mắt, hai đứa đã dính nhau như sam.
- Em lên tầng trước đi.
Bạch Nhạn cụp mắt rồi thả Lệ Lệ xuống, không nán lại lâu, hiểu ý nên nhường không gian cho mẹ con sếp Khang đoàn tụ.
- Mẹ, mẹ với thím Ngô mau ăn cơm đi, hôm nay con hơi mệt, con đi tắm trước, ngày mai con nói chuyện với mẹ sau. – Khang Kiếm xách hành lý đi theo Bạch Nhạn.
- Kiếm Kiếm... – Bà Lý Tâm Hà chớp mắt, muốn gọi con trai lại.
Khang Kiếm chạy rất nhanh, tai nghe thấy cửa phòng ngủ đóng "rầm" một cái, chẳng thấy bóng người đâu.
- Chẳng phải là chưa lên giường sao, cuống lên làm gì chứ? – Bà Lý Tâm Hà băn khoăn hỏi thím Ngô.
Thím Ngô bĩu môi:
- Chắc chắn là con ranh đó đã hối hận nên giở trò quyến rũ Kiếm Kiếm. Cô nghĩ xem, có đứa ngốc nào từ bỏ được việc làm phu nhân quan lớn chứ?
Bà Lý Tâm Hà ngẫm thấy cũng có lý, nỗi lo lắng cho tiền đồ của con trai vơi nhẹ một phần, nhưng lại chất thêm một phần tâm sự.
- Nếu Kiếm Kiếm thật sự mê con bé đó thì làm sao? – Bà hỏi thím Ngô.
Thím Ngô nói rất kiên quyết:
- Không thể nào, Kiếm Kiếm đã nói rồi, chỉ đùa với nó thôi, không bao giờ coi là thật.
Bà Lý Tâm Hà nhìn cầu thang, bán tín bán nghi gật đầu.
Trong phòng ngủ, Bạch Nhạn im lặng ngồi trên sofa xem tivi. Tối nay trên kênh phim truyện chiếu bộ phim tình cảm Chuyện A Lang do Châu Nhuận Phát và Trương Ngải Gia đóng vai chính, sắp đến đoạn kết, A Lang chết trên đường đua rực lửa, đôi mắt si tình nhìn Trương Ngải Gia rất lâu không khép lại được.
Bạch Nhạn thầm thổn thức, lòng đầy bi thương.
Cô liếc sếp Khang đang ngồi bên cạnh, hàng lông mày thanh tú cau lại.
Chiếc đèn cây hắt lên góc tường và sàn nhà hai hình bán nguyệt mờ ảo, nhưng hai người lại ngồi bên ngoài quầng sáng hình vòng cung đó, trông rất mông lung. Nếu đèn tối đi một chút, cảnh tượng sẽ trở nên vô cùng mờ ám.
Khang Kiếm đúng là càng ngày càng bất thường. Thứ nhất, xách hành lý lên không vào phòng làm việc mà theo cô vào phòng ngủ. Đương nhiên anh có quyền này. Thứ hai, tắm xong không vội vào phòng làm việc lên mạng hay xem tài liệu, mà lại cùng cô xem bộ phim tình cảm cổ lỗ này; thứ ba, trước tủ quần áo đặt hai cái vali to tướng, nhìn là thấy ngay, anh cũng chẳng thèm hỏi đến; cuối cùng, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ đêm, anh đã vượt hơn ba nghìn kilômét mà chẳng buồn ngủ chút nào, hứng thú nói chuyện vẫn dạt dào.
- Mai sếp không phải đi làm à? – Bạch Nhạn cầm điều khiển lên tắt tivi.
- Có chứ! – Khang Kiếm thong thả nhướn mày.
- Vậy anh ngủ trên giường, em ngủ... – Bạch Nhạn đang định phát huy tinh thần chia lê của Khổng Dung [1] thì Khang Kiếm bỗng kéo cô xuống bên giường:
- Đừng nói gì cả, nhắm mắt lại!
Bạch Nhạn lại trợn mắt rõ to:
- Tại sao?
Khang Kiếm vỗ đầu cô:
- Bảo em nhắm mắt thì cứ nhắm đi.
Cô thèm vào nhắm, mắt sáng rực như đèn pin nhìn chằm chằm vào anh.
Khang Kiếm thở dài thất bại, lấy từ trong đống hành lý ra một cái túi to đổ ra giường.
Có túi xách da thật hình nhân vật hoạt hình giá chẳng hề rẻ, có búp bê gỗ hình vợ chồng trông rất đáng yêu, có ví tiền kiểu nữ xinh xắn, kẹp tóc đính pha lê, móc điện thoại kêu leng keng, một quả cầu thủy tinh bên trong có một ngôi nhà nhỏ với đồng cỏ xanh mướt, cánh rừng hệt như trong truyện cổ Grim, còn có cả một đĩa hát mới nhất của Phi Luân Hải.
Bạch Nhạn hết sức kinh ngạc:
- Sếp định đi bán hàng ở chợ đêm à?
Khang Kiếm nguýt cô:
- Đừng hỏi nhiều thế, em nói xem có thích hay không?
Bạch Nhạn cảnh giác, quét mắt mấy lượt từ quả cầu thủy tinh tới mặt Khang Kiếm:
- Đừng bảo là sếp mua cho em đấy nhé?
- Nếu đúng thì sao nào? – Khang Kiếm nén sự mong đợi lại, giây tiếp theo Bạch Nhạn liệu có nhẩy cẫng lên, nhào tới hôn anh hay không?
- Vậy anh tặng nhầm đối tượng rồi, em cảm thấy những thứ này phải tặng cho bạn gái của Giản Đơn mới đúng. – Bạch Nhạn nói.
Khang Kiếm há hốc mồm, mãi sau mới thốt lên lời:
- Mấy thứ này là Giản Đơn đi mua cùng với anh, nhưng không phải tặng cho bạn gái cậu ta.
Bạch Nhạn hài hước cong môi, cảm thấy vừa buồn cười vừa buồn bã. Cô cầm đĩa hát của Phi Luân Hải lên đung đưa:
- Đến trong nhóm Phi Luân Hải có những ai em còn chẳng rõ, chẳng hát được bài nào của họ, tặng em cái này làm gì?
- Em... em với bạn gái của Giản Đơn trạc tuổi nhau, tầm tuổi này không phải đều thích mấy thứ này sao?
Anh đã cực kỳ khiêm tốn nghe theo ý kiến của Giản Đơn. Giản Đơn vỗ ngực nói, mua mấy thứ này là chuẩn không cần chỉnh luôn.
- Bạn gái của Giản Đơn xuất thân con nhà danh giá, lớn lên trong nhung lụa, giống em được sao? – Lòng Bạch Nhạn đau thắt, nụ cười mang theo chút bi ai.
- Em không phải là người lãng mạn, nếu anh muốn tặng quà cho em, chi bằng quy thành tiền mặt còn tốt hơn. – Lúm đồng tiền xinh xinh của cô vẫn lấp ló như mọi ngày. – Trước đây ở bên anh, ăn ngon mặc đẹp không cần suy nghĩ, sau này một mình tự lực cánh sinh, thêm được đồng nào tốt đồng nấy, có đúng không?
Cả người Khang Kiếm như bị hất lên không trung, không tìm được điểm nào để tiếp đất. Những món đồ lấp lánh, hào nhoáng trên giường phút chốc biến thành cái miệng rộng ngoác đỏ như máu, lớn tiếng cười nhạo anh.
Không tặng thì thôi, tặng rồi là lộ ngay ngược điểm. Yêu nhau sáu tháng, kết hôn hai tháng, đến Bạch Nhạn thích cái gì anh cũng không biết.
Lòng Khang Kiếm quặn đau, vừa tự trách mình, vừa tuyệt vọng, toàn thân đờ đẫn.
- Bạch Nhạn, có một số chuyện, anh... anh không đủ tinh tế...
- Là vì anh bận, không sao cả. Thực ra, sếp không cần phải làm những việc này vì em nữa.
Bạch Nhạn chu đáo cất từng thứ lóng lánh trên giường vào trong túi, rồi vào phòng vệ sinh lấy một chiếc khăn ướt ra lau sạch chiếu.
- Bạch Nhạn – Khang Kiếm cắn môi kéo Bạch Nhạn lại rồi ngồi đối diện với cô. – Hôm đó tại anh ngớ ngẩn, đừng nói những lời giận dỗi nữa được không?
Bạch Nhạn nhìn anh với vẻ thắc mắc:
- Anh tưởng em vẫn đang giận dỗi anh?
Khang Kiếm im lặng:
- Sếp à, em không có giận hờn, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sau bao đêm mất ngủ mới quyết định như vậy. Chúng ta ly hôn đi!
Khang Kiếm thở dốc, mắt lóe lên những đốm lửa nhỏ. Anh gắng sức khống chế cảm xúc của mình, thành khẩn nói:
- Chẳng đôi vợ chồng nào không có hiểu lầm, không có tranh cãi, không thể cứ xảy ra chuyện là lại đòi ly hôn.
- Có phải anh đang hỏi em tại sao lại muốn ly hôn? – Bạch Nhạn đứng thẳng dậy. – Cuộc hôn nhân hạnh phúc có rất nhiều yếu tố, quan trọng nhất là có được lời chúc phúc của cha mẹ đôi bên. Anh cho rằng cuộc hôn nhân của chúng ta có không?
Đầu Khang Kiếm trống rỗng, anh như người mất đi trí nhớ và mất hết khả năng tư duy.
- Thái độ của mẹ anh đối với em, em nghĩ anh cũng đã thấy. Trong lòng anh cũng đang vương vấn một hình bóng khác. Sếp ạ, lấy một cô vợ phó thường dân như em sẽ giúp anh trở thành con người bình dị, gần gũi thảo dân, nhưng cuộc đời ngắn ngủi, không thể vì đường công danh mà phải làm khổ chính mình. Còn em cũng không thể vì ham vinh hoa phú quý mà khiến cho mình vừa cực khổ vừa ấm ức. Em nghĩ nhất định em sẽ gặp được một người đàn ông thực sự, có thể cho em một mái ấm vẹn toàn. Chúng ta không tranh không cãi, dễ hợp dễ tan. Nếu anh thích cái giường này, em nhường cho anh, em trải chiếu ngủ trong phòng làm việc.
- Không cần. – Khang Kiếm xua tay – Anh... ngủ ở phòng làm việc.
- Đúng là sếp có khác. – Bạch Nhạn cười nheo mắt mang chiếu, chăn len và gối cho anh, đi đi lại lại mấy vòng.
- Bạch Nhạn, mẹ anh tư tưởng hơi cổ hủ, em hãy cho bà thời gian, anh sẽ làm cho mẹ anh thay đổi. Anh... mấy chuyện kia đều đã là quá khứ, đừng để ý nữa. Anh... sẽ không ly hôn, anh cảm thấy chúng ta sẽ sống rất hạnh phúc. Bây giờ chỉ vì mình chưa đủ hiểu nhau thôi. Được không em?
Khang Kiếm một chân bước ra ngoài cửa, một chân còn ở trong phòng, nghĩ một lát quay lại, muối mặt nói ra những lời này.
Bạch Nhạn bĩu cái miệng xinh, chầm chậm lắc đầu:
- Không được!
Ngực Khang Kiếm phập phồng, anh nhắm mắt lại, buột miệng hỏi một câu ngu ngốc:
- Lẽ nào em thật sự... cùng với Lục Địch Phi?
Mặt Bạch Nhạn đanh lại, không nói phải, cũng không nói không phải mà vặn lại:
- Anh thấy sao?
Không đợi Khang Kiếm trả lời, cánh cửa đóng sập lại trước mắt anh.
Heo đần!
Khang Kiếm nằm trên chiếu cứng, lòng nặng trĩu, đến hơi thở cũng nặng nề.
Anh ngồi dậy, nằm xuống, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, không tài nào ngủ được. Đành phải đứng dậy hút thuốc. Bên ngoài trời đang nổi gió, nhưng gió cũng chẳng xua đi được nỗi muộn phiền và bất lực trong tim.
Lúc ở Bắc Kinh chỉ mong sao được bay về Tân Giang. Ở Tân Giang rồi lại ngưỡng mộ những ngày ở Bắc Kinh. Ít nhất khi đó ở cách xa nhau, Bạch Nhạn chỉ có thể càu nhàu vài câu chứ không thể có hành động thực tế nào. Bây giờ trở về, anh không còn trốn tránh được nữa.
Hành lý đã thu dọn xong xuôi, nhà đã thuê rồi, mặt đối mặt nói hai năm rõ mười với anh, anh phải trả lời ra sao?
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tại sao mọi chuyện lại đảo lộn như vậy?
Anh không tin Bạch Nhạn sẽ đi quá giới hạn, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải chính là vì câu nói chưa từng động đến Bạch Nhạn mà anh không nên nói ra kia, và một cái tát tai của bà Lý Tâm Hà.
Nhưng nhìn Bạch Nhạn thấy không giống với người thù dai!
Trước đây chẳng phải cô rất để ý tới anh sao, anh đã đang vì cô mà thay đổi chính mình, lúc muốn trân trọng, yêu thương cô thì cô lại thay đổi.
Khang Kiếm không tài nào nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề, cả đêm không chợp được mắt.
Sáng hôm sau, mắt trũng thâm, mặt mày phờ phạc, họng khàn đặc, còn hơi sốt nhẹ, không ăn cơm sáng đã vội vã đi luôn.
Bạch Nhạn muộn hơn anh một bước, hai người không gặp nhau.
Mọi thứ trong lòng Bạch Nhạn cũng u ám không kém. Ly hôn là chuyện nghiêm trọng, dù có tỏ ra kiên cường đến mấy thì trong lòng cũng không dễ chịu gì, nghĩ tới việc sau này lại bị người ta nói ra nói vào đã thấy mệt mỏi. Khi đi làm, gương mặt ủ rũ không tươi lên được, y tá trưởng hỏi có phải cô cãi nhau với Khang Kiếm không, cô chỉ cười buồn.
Ca mổ đầu tiên được bố trí vào lúc mười giờ sáng, là của khoa Tiết niệu. Sáng sớm không bận lắm, Bạch Nhạn và mấy cô y tá dọn dẹp, khử trùng phòng phẫu thuật rồi tới phòng nghỉ đọc báo.
Trên hành lang có tiếng người đang hỏi:
- Xin hỏi ai là Bạch Nhạn?
Bạch Nhạn trợn mắt đi ra ngoài. Cậu trai ở cửa hàng hoa tay cầm một bó hoa, nhìn cô một lượt rồi đưa cô một cây bút:
- Mời chị ký tên!
- Anh có nhầm không?
Bạch Nhạn ngơ ngác. Cô từng này tuổi rồi nhưng chưa từng nhận được hoa. Hôm qua là một giường đầy quà tặng, hôm nay là hoa, vừa đánh trống vừa thổi kèn, đúng là rất náo nhiệt.
- Bệnh viện của các cô còn có một Bạch Nhạn khác sao?
Bạch Nhạn lắc đầu.
- Vậy thì ký đi, trời nóng hoa không chịu được, tôi còn phải đi đưa cho nhà kế tiếp nữa.
Bạch Nhạn nghi hoặc ký tên rồi nhận hoa.
Loài hoa này trông là lạ, không biết tên là gì, không phải hoa hồng, không phải bách hợp, không phải hoa đào càng không phải hoa sen. Bó hoa nhỏ tim tím trông thanh mảnh, trang nhã, thoảng hương thanh thanh.
Cô ôm bó hoa vào phòng nghỉ, mấy cô y tá ào ào xông tới.
- Oa, là hoa dạ hương đấy! Dạ hương màu tím tượng trưng cho hòa bình. Đây là có người muốn xin lỗi chị rồi! – Một cô y tá rú lên.
- Chị đã bảo chắc chắn em cãi nhau với sếp Khang mà. – Y tá trưởng tiếp lời. – Mau xem bên trong bó hoa có thiếp gì không.
Bạch Nhạn tìm chán chê mà không tìm được gì. Đành phải tìm một chai nước muối rỗng rửa sạch rồi cắm hoa vào, khiến cho phòng nghỉ thêm vài phần tươi tắn.
Chín rưỡi bệnh nhân vào phòng mổ, tiêm thuốc mê, một lát sau Lãnh Phong tới.
Bạch Nhạn không nhìn anh, làm đúng nhiệm vụ của mình. Trong quá trình mổ, trừ những lúc bắt buộc phải trao đổi, hai người đều không nói thừa câu nào.
Ca mổ kết thúc, bệnh nhân được đưa ra khỏi phòng mổ trước, Bạch Nhạn giúp anh cởi áo mổ, khẩu trang và mũ, đang chuẩn bị ra ngoài thì Lãnh Phong gọi cô lại.
- Không thèm để ý tới tôi nữa sao?
- Đâu có! Đang nói chuyện còn gì! – Bạch Nhạn nhún vai, nhưng mắt lại nhìn sang hướng khác.
Lãnh Phong trầm mặc, ánh mắt nhìn cô như chẳng biết phải làm sao.
- Bác sĩ Lãnh, anh còn chuyện gì khác không?
Hơi thở của Lãnh Phong bỗng dồn lại nơi ngực:
- Em đừng xây tường ngăn giữa chúng ta nữa có được không?
- Bác sĩ Lãnh, nói thật lòng thì tôi không muốn sau này chúng ta có bất kỳ sự liên hệ nào. Chẳng phải anh vẫn còn đối tượng khác nữa còn gì.
Lãnh Phong bỗng bật cười, gương mặt rạng rỡ:
- Vậy em có muốn làm quen với đối tượng khác đó không?
Bạch Nhạn đỏ mặt, biết là mình lỡ lời, nghe cứ như đang ghen vậy, rồi cô quay đầu bỏ đi.
Lúc Lãnh Phong đi qua phòng nghỉ, nhìn thấy hoa dạ hương bên trong, nói chuyện với y tá trưởng giọng nhẹ nhàng đi nhiều, còn mỉm cười nữa. Khiến y tá trưởng sững sờ ngơ ngẩn, bác sĩ Lãnh không có ý gì với chị đấy chứ, chị không muốn chơi trò ngoại tình đâu đấy!
Bạch Nhạn cảm thấy trong lòng có vô vàn điều muốn nói, cần phải tìm một nơi để xả. Giờ nghỉ trưa, cô chạy xuống khoa Phụ sản ở tầng dưới rủ Liễu Tinh cùng đi ăn cơm, nhưng Liễu Tinh đi vắng. Bác sĩ trực nói sáng sớm cô ấy đến rồi xin nghỉ phép luôn.
Bạch Nhạn thấy lạ, trước đây có chuyện gì nhỏ bằng móng tay Liễu Tinh cũng phải kể với cô đến mấy lần.
Cô gọi điện cho Liễu Tinh, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Ăn cơm xong quay về cô lại gọi, có người nghe máy.
- Liễu Tinh, cậu tự ý rời bỏ nhiệm vụ, làm gì thế, chơi trò mất tích à? – Bạch Nhạn hét vào điện thoại.
Ai dè đầu dây bên kia đột nhiên vang lên những tiếng thét chói tai liên tiếp, khiến tai Bạch Nhạn ong lên từng hồi.
- Liễu Tinh? – Bạch Nhạn sững sờ.
- A... a... a – Trong tiếng thét của Liễu Tinh có cả tiếng khóc, nhưng không nói gì.
- Liễu Tinh, có phải cậu xảy ra chuyện gì không? Cậu đang ở đâu? Ở nhà à? Xin cậu đấy, mau nói đi! – Bạch Nhạn sốt ruột giậm chân.
Liễu Tinh òa khóc, mặc cho Bạch Nhạn nói rát cổ cũng không lên tiếng.
Bạch Nhạn hết hồn, vứt điện thoại xuống chạy ngay ra ngoài.
Buổi trưa nắng chang chang, không biết taxi đỗ ngoài cổng bệnh viện chạy đi tránh nắng ở đâu hết, Bạch Nhạn lo tới phát khóc.
- Bạch Nhạn, em muốn đi đâu? – Lãnh Phong lái xe từ trong bệnh viện đi ra, đúng lúc rẽ thì nhìn thấy Bạch Nhạn đứng bên vệ đường.
- Anh... anh đưa tôi đi có được không?
Lúc này Bạch Nhạn không còn quan tâm gì đến lập trường, vô thức hỏi.
- Lên xe đi! – Lãnh Phong mở cửa xe, cũng không hỏi là đi đâu.
Bạch Nhạn hoảng loạn chỉ đường, không xa, mười phút sau đã đến chung cư của Liễu Tinh.
- Cảm ơn anh Lãnh!
Bạch Nhạn vội xuống xe, chạy vụt đi.
Lãnh Phong nhìn cô loạng choạng, không yên tâm, đỗ xe lại rồi vội đuổi theo.
Bạch Nhạn xông đến trước cửa nhà Liễu Tinh thì nghe thấy tiếng khóc nấc của Liễu Tinh. Cô không kịp nghĩ ngợi gì, cuống cuồng đẩy cửa. Cửa không khóa, đẩy một cái là mở.
Bạch Nhạn đi vào trong phòng.
Trong phòng hỗn loạn, bàn ghế lăn lóc, hoàn toàn không còn nhận ra được diện mạo ban đầu. Liễu Tinh ngồi trên nền nhà, đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi đầm đìa, không ra hình người.
Lý Trạch Hạo ngồi trên một chiếc ghế ba chân, cúi đầu hút thuốc, phía sau anh ta, Y Đồng Đồng mắt đỏ hoe đứng đó, hai tay đặt lên vai anh ta.
Khuôn mặt đỏ phừng phừng vì chạy vội của Bạch Nhạn thoắt tái nhợt.
Chú thích
[1] Tích Khổng Dung chia lê: Khổng Dung người nước Lỗ, cháu đời thứ 24 của Khổng Tử. Khi Khổng Dung bảy tuổi, vào dịp sinh nhật của bố ông, khi chia đĩa lê cho mọi người cùng ăn, Khổng Dung chia cho mỗi người một phần, còn mình nhận phần nhỏ nhất, nói là phải kính trên nhường dưới. Một dịp khác, bạn của bố Khổng Dung đến chơi cho mấy anh em ông một túi lê, ông nhận quả nhỏ nhất, nói phải nhường cho các anh vì các anh lớn hơn mình, nhường cho em trai vì em trai bé hơn mình.
Hoa Hồng Giấy Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Giấy