I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Uyển Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2333 / 37
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ếp Khang đến bệnh viện, anh là bệnh nhân, cũng là lãnh đạo, tin tức này nhanh chóng kinh động đến viện trưởng, ông ta một mạch chạy tới. Đâu cần đến Bạch Nhạn đứng ra lấy số, trưởng khoa Nội đích thân đến phòng khám kiểm tra cho anh, viện trưởng đứng bên cạnh.
Amidan hơi viêm, thân nhiệt 38 độ 7, trong máu có virus, trưởng khoa Nội kê một toa thuốc, đề nghị truyền nước ba ngày liên tục, uống thêm thuốc cảm dạng bột. Y tá trong khoa cuống quýt cầm đơn thuốc chạy tới phòng thuốc lấy thuốc, nộp phí hay đóng tiền gì đó đều miễn hết.
Khang Kiếm chẳng đủ sức để nói, chỉ có thể gật đầu tỏ ý cảm ơn, bàn tay nóng hổi cứ nắm chặt Bạch Nhạn của anh, sợ cô vì công việc mà không nhận người thân.
- Anh Khang, thế này đi, trong bệnh viện người qua kẻ lại rất phức tạp, chưa chắc anh đã ngủ quen giường bệnh, vậy để y tá Bạch đưa anh về nhà, dù sao cô ấy cũng là người trong nghề, ở nhà truyền nước, anh có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Viện trưởng lại quay sang nói với Bạch Nhạn:
- Cô Bạch, ba ngày này cô ở nhà chăm sóc trợ lý Khang.
- Viện trưởng, đây là nghỉ phép hay là đi công tác ạ? – Bạch Nhạn cung kính hỏi cho rõ.
Nếu không nể mặt Khang Kiếm, viện trưởng đã cho cô một bài học rồi, con bé này sao lại chẳng động não gì cả, đây... đây rõ ràng là cơ hội nịnh nọt dâng tới cửa mà. Ông ta cười ha hả, ra vẻ chí công vô tư:
- Đây là công việc, đương nhiên là đi công tác rồi.
- Được, là công việc thì tôi đi. – Bạch Nhạn mỉm cười.
- Không phải là công việc thì cô không về nhà sao? – Viện trưởng trêu chọc.
- Đương nhiên là không thể, tôi hiện giờ đang làm việc, nếu tùy tiện bỏ đi, làm sao xứng với những đồng lương mà viện trưởng đã ban cho?
Nhìn xem, anh chẳng hề đánh giá sai vợ anh chút nào, đầu Khang Kiếm càng đau dữ dội hơn.
Thư ký Tiểu Ngô đã bị Khang Kiếm đuổi đi từ lâu. Bạch Nhạn xách thuốc, không thay đồ y tá, dìu Khang Kiếm đứng vẫy xe trước cổng bệnh viện.
Về đến nhà, Bạch Nhạn dìu anh lên lầu, tới trước cửa phòng làm việc, cô liền nhòm vào trong, ngoài một giá sách, một cái máy tính, một chiếc giường gấp, không tìm được chỗ nào có thể treo bình dịch truyền, cô nhắm mắt, đành dìu anh vào phòng ngủ.
Cạnh chiếc giường lớn có một cái giá quần áo bằng gỗ đơn giản, dùng để treo đồ thường mặc, bây giờ mượn tạm làm chỗ treo bình truyền.
- Anh uống thuốc trước đi. – Bạch Nhạn ngước mắt nhìn Khang Kiếm, anh đang ngồi ngây ngẩn ở giường, mắt sáng như sao. Cô bình tĩnh rót nước, đưa thuốc cho anh.
- Bạch Nhạn, em thay quần áo đi!
Cô mặc bộ quần áo trắng lượn lờ trước mặt anh, làm anh thấy như vẫn còn đang ở bệnh viện.
- Không thay. – Bạch Nhạn thoăn thoắt lấy cái túi lưới treo bình dịch truyền lên, vào nhà vệ sinh lấy một cái chậu để hứng nước, chọc kim, nói chuyện, không ngừng việc nào lại – Bây giờ tôi đang làm việc, đương nhiên là phải mặc đồng phục.
Khang Kiếm từ từ nằm xuống, giơ cánh tay ra, cô vỗ vỗ để tìm ven.
- Đang ở nhà mà! – Anh đang gối lên gối của cô, đắp cái chăn đơn của cô, trong hơi thở có mùi hương của cô, trái tim hoang mang vô định của Khang Kiếm bình yên lại một chút.
- Sếp Khang, có một chuyện phải nói cho rõ ràng, bây giờ đứng trước mặt anh là y tá Bạch phụng mệnh viện trưởng đi công tác, đến nhà anh truyền nước cho anh, chứ không phải là Bạch Nhạn vợ anh.
Chẳng phải đều là một người sao? Khang Kiếm khó hiểu xoay đầu sang.
- A...
Mũi kim nhanh chóng đâm sâu vào mạch máu, anh không đề phòng, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Bạch Nhạn nhếch môi, thản nhiên thanh minh:
- Thân làm y tá, khom lưng vì cơm áo gạo tiền, chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của viện trưởng. Nhưng làm vợ anh, vì anh thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, trước mắt chúng ta đang chiến tranh lạnh. Trong thời kỳ chiến tranh lạnh, hai nước triệu hồi đại sứ ngoại giao, dừng hết mọi hoạt động giữa chính phủ hai bên, phong tỏa các hoạt động thương mại, lãnh đạo hai nước tạm thời không gặp mặt, tất cả đều ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, lúc nào cũng có thể phát động chiến tranh.
Khang Kiếm sững lại mấy giây, tố chất tâm lý của quan chức chính phủ rốt cục không tầm thường, anh nhẩn nha nói:
- Chiến tranh chưa chắc đã có thể giải quyết mọi vấn đề, chúng ta có thể giải quyết chiến tranh thông qua đàm phán hòa bình.
- Nước chúng tôi không chấp nhận. – Bạch Nhạn đáp lại rất nhanh, thái độ kiên quyết – Có điều, thưa sếp Khang, y tá Bạch Nhạn có đạo đức của người nghề y, sẽ không làm gì anh đâu, anh cứ yên tâm mà ngủ đi!
Trong nước truyền có thuốc an thần, sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng.
Quả nhiên, Khang Kiếm cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trước khi nhắm mắt, anh còn dũng cảm nói ra lời tự đáy lòng:
- Bà xã, anh hơi đói, anh muốn ăn món "tuyệt chiêu bí truyền" của em...
Bạch Nhạn nghiêm túc trả lời:
- Sếp Khang, y tá chỉ phụ trách truyền nước, những việc khác không thuộc trách nhiệm của tôi.
Khang Kiếm thở dài buồn bã, bất lực ngủ thiếp đi.
Bạch Nhạn đứng trước giường, lúc này mới quan sát kỹ Khang Kiếm. Nào là khí phách hiên ngang, rồi cả xuất sắc hơn người, nào tuổi trẻ tài cao, tiền đồ thênh thang, nhìn xem, râu ria lởm chởm, mắt trũng sâu, môi nứt nẻ, đầu bù tóc rối, ngủ rồi vẫn còn ngáy, nhìn ngược nhìn xuôi thấy chẳng qua chỉ là gã đàn ông bình thường thôi sao? Vừa tằng tịu với người phụ nữ khác, vừa muốn vợ phải một lòng, một dạ, nói dối, về khuya, tính xấu gì của đàn ông anh ta cũng có. Vì thế, ông trời chẳng đã trừng phạt anh ta đó sao.
Cô tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, giơ nắm đấm với khuôn mặt điển trai của Khang Kiếm. Nhưng khi nắm đấm sắp giáng xuống, năm ngón tay lại xòe ra, rất không cam tâm mà thu lại.
Giả vờ đáng thương gì chứ, sếp Khang, người đáng thương phải là cô mới đúng? Mang danh Khang phu nhân, không được tiếng cũng chẳng được miếng, chẳng có lợi ích gì hay ho, trước mặt người khác vẫn phải giả vờ ngọt ngào với anh ta, sau lưng lại phải đấu mưu đấu trí với người đẹp Y.
Cô cũng khâm phục sự độ lượng của chính mình.
Hôn nhân không phải là yêu, không thể nói chia tay là chia tay. Khi đó sao cô lại ngốc nghếch như vậy, chỉ mấy lần đã bị anh ta lừa được, trước đó rõ ràng đã thủ thân như ngọc suốt 24 năm, đến anh ta tại sao không nhìn thêm cho kỹ?
Không phải quân ta bất lực, mà là quân địch quá mạnh. Sếp Khang giấu giếm rất tài!
Cô là một y tá vô danh tiểu tốt, có gì đáng để anh ta giấu giếm như vậy, thậm chí đem hôn nhân ra để đánh đổi? Mục đích là gì?
Cô luôn tự hỏi mình như vậy, luôn nghi hoặc, nhưng cô lại giống như con đà điểu không muốn biết câu trả lời. Cô luôn nghĩ rằng sếp Khang có thiện cảm với bản thân cô, nhưng vẫn chưa thật sự nhìn rõ những điểm tốt của cô, vì thế mới làm những chuyện ngớ ngẩn đó. Sẽ có một ngày, anh thấu hiểu cô, họ sẽ sống với nhau như bao gia đình hạnh phúc khác.
Vì thế, cô mới hết lần này đến lần khác che giấu nỗi thất vọng, âm thầm chịu đựng, lại sục sôi ý chí chờ đợi tia hy vọng tiếp theo.
Ý chí chiến đấu không thể dùng mãi không bao giờ cạn.
Bạch Nhạn khẽ thở dài, giúp Khang Kiếm điều chỉnh tốc độ truyền nước chậm lại, đi ra ngoài.
Khang Kiếm nóng quá nên tỉnh giấc, toàn thân ướt sũng mồ hôi, giơ tay lên, trên trán, sau gáy đều đọng mồ hôi. Ra mồ hôi là tốt, có thể đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể. Anh nuốt nước bọt, cổ họng cũng đã hết đau. Cơ thể nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng bụng đói réo lục bục.
Ngoài ra, bụng dưới phình hết cỡ, anh mót tiểu tới mức lông mày xoăn tít.
Ngoài trời đã tối đen, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, sợ anh bị lạnh, Bạch Nhạn không bật điều hòa, mở toang cửa sổ, nhưng trong phòng vẫn hết sức ngột ngạt.
Bạch Nhạn không ở trong phòng.
Khang Kiếm ngồi dậy, muốn vào nhà vệ sinh nhưng phát hiện ra là có vẻ không ổn. Kim đang cắm vào tay phải, nếu anh dùng tay phải cầm bình truyền, có thể sẽ chảy máu, nếu dùng tay trái cầm bình truyền, thì không cởi được quần.
- Bạch Nhạn! – Giọng anh khàn đặc, căn bản không kêu được ra.
Trước tiên anh bước xuống giường, thử xem có dịch ra được tới cửa không, anh vịn vào tủ đầu giường đứng dậy, thấy túi xách của Bạch Nhạn để trên tủ đầu giường đang mở, bên trong có một màu đỏ tươi thu hút sự chú ý của anh.
Anh giơ tay trái ra, kéo khẽ một cái, một cái khăn tay bị kéo ra ngoài, màu đỏ tươi kia là ở trong chiếc khăn tay. Anh mở từng lớp, hai mắt mở to sửng sốt, là một bông hồng gấp bằng giấy. Bông hồng này rõ ràng rất được Bạch Nhạn yêu quý, không chỉ dùng khăn tay gói lại, ở bên ngoài tờ giấy còn bọc một lớp màng bảo vệ.
Cái này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Dù là có ý nghĩa gì, bằng trực giác của mình, Khang Kiếm có thể khẳng định, người tặng đóa hoa này nhất định là đàn ông, với Bạch Nhạn mà nói, đó là một người đàn ông hết sức quan trọng.
Tại sao anh chưa từng nghe nói?
Vẻ mặt Khang Kiếm cau lại đầy nghiêm trọng, trong lòng buồn bực. Lúc này ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, anh cuống quýt nhét bông hồng giấy vào trong túi xách.
- Anh đang làm gì thế? – Bạch Nhạn đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên kêu lên.
Trong tích tắc, Khang Kiếm toát mồ hôi lạnh: "Anh không..." rồi quay sang nhìn cái túi xách, bỗng phát hiện ra trong ống truyền dịch, máu đã sắp tràn đến nút điều chỉnh rồi.
Mặt anh trắng bệch.
Bạch Nhạn tức giận, rảo bước tới nhìn ống truyền dịch rồi hằm hằm nhìn anh:
- Nếu anh không hợp tác với công việc của tôi, tôi sẽ gọi ngay cho 120 và lôi anh đến bệnh viện.
- Anh hợp tác... Bà xã, anh chỉ muốn đi vệ sinh... – Anh ôm cái trán ướt sũng, phiền muộn vô cùng.
Đối đầu bệnh tật, anh hùng nhụt chí.
Bạch Nhạn không nói gì, hạ bình truyền xuống, đỡ anh đi về nhà vệ sinh phía bên trong. Đến trước bồn cầu, cô quay người lại, mãi lâu sau không nghe thấy tiếng nước chảy. Cô ngoảnh lại, bắt gặp ngay ánh mắt Khang Kiếm đang lén lút nhìn cô.
- Anh không cần phải ngại ngùng gì cả, anh có thể coi tôi như không khí hay người tàng hình, chuyện này, với y tá bọn tôi rất bình thường.
- Em... trước đây cũng đưa những người đàn ông khác vào nhà vệ sinh? – Khang Kiếm không thể chấp nhận được.
- Đương nhiên, không chỉ có thế, bọn tôi còn giúp họ tắm rửa, thay quần áo, đây là những chuyện thuộc trách nhiệm của chúng tôi.
Hi hi, đương nhiên là giả, trước đây cô ở khoa Phụ sản, làm gì có bệnh nhân nam. Tới phòng phẫu thuật rồi, bệnh nhân đều do y tá của các khoa chăm sóc, không liên quan gì đến cô. Có điều nhìn dáng vẻ thất kinh của Khang Kiếm, không nhịn nổi muốn trêu anh ta một trận.
Khang Kiếm buồn bã thu ánh mắt lại vụng về cởi khóa quần, tuôn ra dòng nước nín nhịn đã lâu.
Bạch Nhạn đứng quay lưng lại với anh, nghe tiếng nước chảy ồ ồ, mặt bất giác đỏ ửng.
Rửa tay xong ra khỏi phòng vệ sinh, Khang Kiếm bỗng ôm chặt lấy eo Bạch Nhạn từ phía sau, cô giật mình, người cứng đờ.
- Bà xã, chúng ta làm lành đi được không?
Hơi thở nóng hổi thổi bên tai khiến cô ngứa ngáy, cô hít nhẹ, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, trong hốc mắt còn dính thứ gì đó màu trắng, bộ dạng này mà tìm cô làm lành, đừng có mong chiến thắng!
Bạch Nhạn không nhịn được phì cười, suy ngẫm một lúc rồi nói:
- Hiện giờ, nước tôi còn chưa có dự định về vấn đề này.
Ê, sếp Khang hôm nay sao lại đổi cách xưng hô, mở miệng ra là "bà xã"? Quái lạ. Cũng là cự tuyệt, nhưng giọng điệu này rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều, hé ra một tia hy vọng, trong lòng sếp Khang mừng thầm:
- Nước tôi rất có thành ý xúc tiến hòa bình giữa hai quốc gia.
Bạch Nhạn cười:
- Thành ý của quý quốc là?
Khang Kiếm sững người, đại não đột nhiên đình công. Anh quá hiểu Bạch Nhạn, cô làm y tá thực sự là quá uổng phí, cô là thiên tài ngoại giao trời sinh, anh tuyệt nhiên không thể thắng được tài ăn nói của cô.
- Sau này để em làm sếp.
Câu nói này, không qua đại não, mà buột thẳng ra ngoài.
Nói xong liền ân hận, sao anh lại có thể nói ra câu nói thiểu năng này chứ?
Bạch Nhạn nheo mắt lại, nở một nụ cười như sợ sệt vì được sủng ái:
- Lời này là thật?
Anh không nói gì, tiếp tục đi theo con đường truyền thống, trực tiếp hôn cô, muốn khóa chặt cái miệng xinh anh luôn mong nhớ, khát khao.
Nhưng Bạch Nhạn tránh đi, mím môi:
- Anh... chưa đánh răng, như thế mất vệ sinh.
Nhiệt độ cơ thể sếp Khang vừa mới hạ xuống lại như muốn tăng vọt trở lại.
- Nhưng tôi vẫn cảm động trước thành ý của sếp Khang. Thôi thế này nhé, giữ lại để xem xét, sau này có gì dùng đến. – Bạch Nhạn lạnh lùng chốt hạ trong đám lửa phừng phừng.
Tối hôm nay, trái tim tội nghiệp của sếp Khang thiếu điều muốn ngừng hoạt động.
Hoa Hồng Giấy Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Giấy