It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Uyển Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2333 / 37
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
au lễ cưới, Y Đồng Đồng gọi điện cho anh, hơn nửa thời gian là khóc lóc, nửa còn lại là nhớ lại những kỷ niệm trước đây, hơn nữa thời gian gọi điện cũng bất kể ngày đêm, bất kể hoàn cảnh. Nhấc máy muộn, cô sẽ nhắn tin, giọng điệu bi quan tuyệt vọng, chán ngán sự đời.
Anh không yên tâm, lại chạy tới. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ cười thật rạng ngời, tao nhã, ung dung như không có chuyện gì. Nói với anh chuyện nghệ thuật, chuyện du lịch, nói những chuyện đang là đề tài nóng trong dư luận, thậm chí còn hỏi thăm công việc của anh, chỉ không nhắc tới tình yêu, nhưng sẽ hỏi về Bạch Nhạn, khi đó, giọng cô đầy chua chát.
Số lần hai người gặp mặt, lại nhiều hơn trước đây rất nhiều.
Khang Kiếm thở dài, cau mày ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, bóng chiều đã kéo xuống, bầu trời u ám càng lúc càng tối, anh đi về phía nhà mình.
Cửa vừa mở đã ngửi thấy một mùi hương mê người.
Anh lần theo mùi hương xuống bếp. Đầu Bạch Nhạn đội một chiếc khăn như cướp biển, lưng thắt một chiếc tạp dề in hoa, đang nhào bột trên mặt bếp, bột hơi nhão, một góc bàn nhào bột có cà rốt thái sợi, tôm khô, rau mùi xanh mướt. Chỉ thấy cô nhanh nhẹn đập hai quả trứng và cho tôm khô vào, trên bếp, dầu nóng trong chảo kêu xèo xèo.
Bạch Nhạn đổ bột đã nhào vào trong chảo, khẽ đảo xẻng chiên, bột trong nồi đã thần kỳ tràn ra mép chảo thành một chiếc bánh tròn tròn mỏng mỏng vàng vàng, nhô phần rỗng ra ngoài, cô rắc cà rốt lên trên rồi lật bánh lại, rắc thêm một lớp rau mùi, mùi hương quyến rũ tỏa ra từ chính nơi này.
Khang Kiếm không kiềm được nuốt nước bọt:
- Em đang làm gì thế?
Bạch Nhạn không nghe thấy tiếng anh vào cửa, giật mình quay lại:
- Anh là ma sao? Làm em giật mình.
Khang Kiếm giơ tay vỗ đầu cô:
- Bây giờ hãy còn sớm, ma chưa ngủ dậy đâu! Đây là món gì thế?
Bạch Nhạn tắt bếp, lấy xẻng làm dao cắt cái bánh thành mấy phần, đặt lên đĩa, xanh đỏ vàng trắng, đẹp mắt lại ngon miệng.
- Cái này hả, đây là món tuyệt chiêu bí truyền do Bạch Nhạn sáng tạo trên cơ sở món bánh trứng của huyện Vân. Đi rửa tay đi. – Bạch Nhạn đẩy Khang Kiếm.
Đây có lẽ là bữa ăn ngon miệng nhất của Khang Kiếm, cháo lúa mạch trộn gạo ninh nhừ, đun âm ấm, vừa thanh nhiệt vừa mát họng, dưa hấu cắt lát mỏng, rau trộn kỳ tử, đậu phụ chiên trứng muối, cộng thêm món tuyệt chiêu bí truyền của Bạch Nhạn.
Khang Kiếm cũng không khó tính trong việc ăn uống lắm, ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà đều không biết nấu cơm, người giúp việc trong nhà lại là người Đông Bắc, chỉ có thể nói là biết nấu cơm cho chín, những cái khác không thể đòi hỏi.
Lúc đi học ăn ở căng tin, đi làm rồi đi quan hệ xã giao, tiệc nọ tiệc kia, cao lương mỹ vị, món Bắc món Nam, cơm Tây cơm ta, cái gì cũng đều nếm qua, nhưng Khang Kiếm chưa từng đặc biệt nhung nhớ món nào.
Nhưng bây giờ, anh nhìn miếng bánh cuối cùng trên đĩa, không kìm được bắt đầu mong mỏi lần sau Bạch Nhạn tiếp tục trổ tài tuyệt chiêu bí truyền.
- Sếp thấy có ngon không? – Bạch Nhạn cười ngọt ngào, đẩy cái đĩa đựng bánh đến trước mặt anh.
Anh gật đầu một cách khẳng định.
Bạch Nhạn nhìn anh, càng cười như con mèo vớ được miếng cá rán.
- Sao em lại cười như thế? – Anh bị cô nhìn tới mức nổi cả da gà.
- Sếp có biết không? Không phải anh đang ăn bánh, mà là trái tim yêu thương của em! Em sợ sếp ăn đồ ăn ở bên ngoài nhiều dầu mỡ, sợ anh chưa già đã bị huyết áp cao, mỡ máu cao. Em lao tâm khổ tứ nấu bữa tối vừa ngon miệng vừa bổ dưỡng này, chỉ vì sếp thôi đấy. Anh nói xem, cưới được người vợ như em có phải là phúc ba đời không?
Cô lắc lư chiếc khăn trên đầu, chống tay dưới cằm, hàng mi dài hấp háy.
Đôi đũa dài đang định gắp bánh của Khang Kiếm bỗng dừng lại giữa không trung.
- Sao thế?
Anh nghiêm chỉnh trả lời:
- Miếng trái tim yêu thương này, anh muốn cất giấu thật kỹ.
- Giấu ở đâu?
- Ôm trong lòng? Sẽ tan ra mất! Cho vào tủ lạnh? Sẽ biến chất mất! Vậy...
- Ăn vào mồm anh là an toàn nhất. – Bạch Nhạn trả lời giúp anh.
Vì cảm kích "trái tim yêu thương" của Bạch Nhạn, Khang Kiếm chủ động đề nghị rửa bát.
- Sếp à, đậu phụ để tới ngày mai sẽ chua mất, đổ đi thôi, dưa chuột muối phải bọc bằng màng bọc thực phẩm rồi mới cho vào tủ lạnh. Nồi để ráo nước rồi mới cho lên bếp, nếu không sẽ gỉ đấy, bát phải lau khô từng cái một rồi mới cho vào tủ bát, khăn lau dùng xong phải giặt sạch phơi khô...
Bạch Nhạn dặn dò xong xuôi rồi mới đi lên lầu tắm rửa.
Khang Kiếm vùi đầu vào chậu nước than thầm, rốt cuộc là ai đang lãnh đạo ai đây?
- Sếp ơi. – Người vừa lên lầu lại hùng hổ chạy xuống. – Ví em hết tiền rồi, trời nóng thế này em không muốn ra ngân hàng rút. Anh có không? – Cô đưa cái ví lép kẹp tới trước mặt anh, môi dẩu ra.
- Ví tiền ở túi sau quần anh, em tự lấy đi. – Hai tay Khang Kiếm bám đầy bọt xà phòng, không đưa ra được.
Bạch Nhạn dịu dàng cong khóe miệng, lấy ví tiền ra rút vài tờ:
- Thẻ lương của sếp ở chỗ em, thế tiền này ở đâu ra?
- Cướp đấy. – Khang Kiếm lườm cô.
- Cướp ở đâu, có chuyện tốt vậy sao? Ngày mai dẫn em đi với.
- Sao phải đợi tới ngày mai? Lát nữa rửa bát xong, chúng ta đi luôn.
Bạch Nhạn làm mặt hề sau lưng anh:
- Vậy chúng ta sẽ trở thành "vợ chồng đạo tặc" kiểu Trung Quốc rồi.
- Lắm điều quá, còn không đi tắm. – Khang Kiếm cười, không nhận ra giọng mình yêu chiều biết bao nhiêu.
- Vâng, thưa sếp. – Bạch Nhạn cười khanh khách lại chạy lên lầu.
Tắm táp xong xuống lầu, Khang Kiếm cũng vừa tắm xong ở nhà tắm tầng dưới. Bạch Nhạn bê đĩa nho rửa sạch, ngồi trên sofa bật tivi.
Khang Kiếm lưỡng lự một lát, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
- Hôm nay sếp không phải lo việc nước à? – Bạch Nhạn chớp chớp mắt.
- Hôm nay thiên hạ vô sự. – Khang Kiếm ngắt một quả nho bỏ vào miệng.
- Vậy cùng xem tivi với em. – Bạch Nhạn nhích sang, ôm cánh tay anh, ngả đầu lên vai anh.
- Bạch Nhạn, em dọn dẹp phòng ngủ cho khách đi nhé, thứ Hai tuần sau... mẹ anh tới ở một thời gian.
Bạch Nhạn sững người, vội ngồi thẳng dậy.
Thứ Hai tuần sau? Vậy chẳng phải... chính là gia đình sum vầy sao?
- Vậy gọi điện cho bố anh bảo ông cùng tới luôn?
Giọng Khang Kiếm bỗng lạnh hẳn đi:
- Ông ấy bận.
- Này, sếp ơi, em hơi căng thẳng!
- Căng thẳng cái gì?
- Con dâu xấu phải gặp mẹ chồng mà! Sếp à, mẹ anh thế nào?
- Không đẹp bằng mẹ em. – Khang Kiếm liếc Bạch Nhạn, trong mắt thoáng một tia căm hận, lạnh lẽo.
- Người như mẹ em trên đời này chẳng có mấy. – Bạch Nhạn cười nhạt.
- Em đắc ý lắm sao?
Bạch Nhạn quay đầu sang, đưa tay vén tóc anh:
- Sếp học đại học ở Tứ Xuyên đấy à?
-......
- Nghe nói thuật chuyển sắc mặt ở đó rất lợi hại.
Khang Kiếm thiếu điều không thở nổi.
- Bạch Nhạn...
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nhạn cười khúc khích:
- Sếp à, em với mẹ em, cái cắt đứt được là cuống rốn, cái không cắt đứt được là tình máu mủ.
Cô nói như đang kể, trong mắt toát lên vẻ bất đắc dĩ và nét u buồn, nhưng cô quay mặt đi, Khang Kiếm không nhìn thấy.
Vẻ cứng ngắc trên khuôn mặt Khang Kiếm dần thả lỏng.
Tivi đang phát bản tin buổi tối, phát thanh viên mặt mày nghiêm trang nói GDP tỉnh nào đó tăng trưởng bao nhiêu, sản lượng lương thực tỉnh nào đó có triển vọng đạt được bao nhiêu vạn tấn, Bạch Nhạn không nhịn được ngáp một cái:
- Sếp à, mình nói chuyện đi.
Cô hích Khang Kiếm đang chăm chú nhìn vào màn hình.
- Nói chuyện gì?
- Tối mai anh có về nhà ăn cơm không?
- Anh... tối mai anh có hẹn với một người bạn. – Ánh mắt Khang Kiếm không tập trung vào màn hình nữa mà nhìn vào Bạch Nhạn.
- Vâng. – Bạch Nhạn lại ngáp.
- Em... không tò mò xem là bạn thế nào sao? – Lông mày Khang Kiếm bất giác xoăn tít lại.
- Anh thì có thể có bạn như thế nào? Lục Địch Phi? Nếu không thì lại là ông trưởng ban này, ông chánh sở nọ, đầu như sân bay, bụng như đỉnh núi.
- Anh không thể có bạn khác giới hay sao?
- Có, nghề của anh, cùng tầng lớp với anh, toàn người đáng tuổi dì anh hoặc mẹ anh, cạnh tranh với đàn ông, chẳng kém cạnh gì cánh mày râu.
Vẻ tự tin của Khang Kiếm xẹp xuống:
- Em cho rằng bên cạnh anh không có phụ nữ trẻ trung xinh đẹp?
- Có thì đã sao? – Bạch Nhạn buồn ngủ tới mức hai mắt díp chặt, gối đầu lên tay anh. – Trên mạng đều nói lấy chồng phải lấy công chức nhà nước, công chức nhà nước chịu nhiều áp lực, môi trường tương đối tốt, có học lực, có lý trí, cuộc hôn nhân như thế mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Anh là sếp của công chức nhà nước, tố chất lại càng cao, em tin tưởng sếp vô điều kiện. Hơn nữa em cũng có lòng tin với bản thân mình, em chấm nhân phẩm của sếp nên mới cưới, nếu không còn lâu em mới phải để mình chịu thiệt như thế này. Thực ra sếp mới phải lo lắng về em, bệnh viện là nơi như thế nào? Giai xinh gái đẹp, nho nhã lịch thiệp, phong độ ngời ngời, có môi trường, có thời gian để tạo ra các vụ scandal, nhưng trong lòng em có sếp, dù nơi đó là vũng bùn, em vẫn có thể nở hoa sen, hi hi, nói hơi quá, nhưng là sự thật.
Khang Kiếm bỗng lạnh run lên, từng sợi tóc gáy dựng đứng, như thể ở một góc khuất không ai nhìn thấy, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm qua đây, xuyên qua áo anh, da anh, xuyên thẳng vào linh hồn trần trụi của anh.
- Sếp nóng lắm sao? – Bạch Nhạn sờ bàn tay đẫm mồ hôi của anh.
- Hơi... hơi hơi.
- Vậy sếp bật nhỏ điều hòa đi một chút, em ngủ trước đây.
Cô dụi mắt đứng dậy, hôn má Khang Kiếm, mơ màng đi lên trên lầu.
- Cẩn thận. – Khang Kiếm cẩn thận đỡ Bạch Nhạn đang suýt chút nữa va vào lan can. – Đi từng bậc một thôi, đừng vội.
Anh ôm eo cô.
- Sếp nhà em thật chu đáo. – Bạch Nhạn nhắm mắt lại, dựa vào người anh.
Khóe miệng Khang Kiếm không ngừng co giật.
- Chúc sếp ngủ ngon.
Trước cửa phòng ngủ, Bạch Nhạn vẫy tay, đóng cửa.
Khang Kiếm nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cắn môi, bỗng thèm hút thuốc, anh chạy thình thịch xuống lầu.
Đêm khuya yên tĩnh, ngoài trời gió nổi, thổi vào người mát lạnh. Anh châm thuốc, rít mạnh mấy hơi, nghĩ tới bà xã đang nằm trong phòng ngủ. Rõ ràng là khôn khéo ranh mãnh, tại sao từ trước tới giờ cô chưa từng hoài nghi về mối quan hệ của bọn họ?
Anh đã chuẩn bị vài câu trả lời để trả lời cô, tại sao lại ở riêng? Tại sao đối với cô lúc nóng lúc lạnh?
Đôi khi anh cảm thấy mình rất kỳ quặc, nhưng cô lại thích ứng nhanh hơn anh rất nhiều, gần như là lấy làm vui vẻ.
Cô trêu chọc, cô nũng nịu, cô cười cợt, như mưa hoa ngày xuân, lại như chiếc kim trong gối, lúc cười nói cũng có thể biến vũ khí thành tơ lụa. Còn anh như ngắm hoa trong sương mù, hoa còn chưa thấy đã lạc đường trong sương.
Bạch Nhạn như vậy, không phải là điều anh mong muốn. Anh muốn cô yêu anh sâu sắc, si mê anh, sùng bái anh, phục tùng anh vô điều kiện, giống như cô là con diều bay trên trời, nhưng dây diều lại nằm trong tay anh, vĩnh viễn không vượt ra khỏi lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ, hình như vai trò đã âm thầm đảo ngược.
Vấn đề là ở chỗ nào? Rõ ràng mỗi bước đi đều không sai lầm.
Càng nghĩ càng không lí giải nổi.
Khang Kiếm lại có một đêm trằn trọc mất ngủ, trong phòng điều hòa để rất thấp. Buổi sáng ngủ dậy, đầu váng mắt hoa, mũi nghẹt, mi mắt giật giật không ngừng, tim đập thình thịch hỗn loạn.
Hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Khang Kiếm duy tâm vỗ mắt, tâm tình phiền muộn.
Hoa Hồng Giấy Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Giấy