Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Uyển Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2333 / 37
Cập nhật: 2016-06-21 19:06:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ột ngày trước khi Bạch Nhạn kết thúc kỳ nghỉ phép, Lục Địch Phi gọi điện cho cô.
Khang Kiếm nói xuống huyện kiểm tra, tối có thể không về, cô đang dọn phòng thì điện thoại reo.
- Cô nhóc, còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta không?
Bạch Nhạn đỏ mặt:
- Anh Lục thật biết nói đùa. – Cô đáp lời, đã gạt chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu – Anh về Tân Giang rồi?
- Ừ, hôm nay trời đẹp, ra ngoài đi, anh đưa em đi chơi, uống rượu, dạo phố, hóng gió, em thích làm gì thì làm. – Lục Địch Phi cười ngả ngớn.
Cô mỉm cười, anh chàng này đúng là chuyên gia đi lừa phụ nữ.
- Trời nóng quá, tôi không muốn đi.
- Vậy thì tìm chỗ nào ngồi nghe nhạc, uống trà. Đi nhé! – Lục Địch Phi tiện thể nói ra một địa chỉ – Em không tò mò muốn biết món quà anh tặng em là gì sao?
Cô chẳng hề tò mò chút nào, cô chỉ tò mò anh ta đột nhiên thân thiết như vậy là có ý gì, vì thế, cô đi.
Đó là một quán bar nhạc nhỏ, nằm trong ngách rẽ của một ngõ hẻm. Ông chủ có lẽ là người phong thái, bài trí quán mang đậm phong cách Anh, sofa bọc vải hoa, bàn gỗ hồ đào chạm khắc tinh tế, giá nến cao cao, lò sưởi, nhạc cổ điển, trong phòng ánh đèn rất tối, mặc dù là ban ngày, nhưng nếu không ghé sát thật sự không nhìn rõ khuôn mặt người đối diện.
Nơi này, thích hợp che giấu tâm trạng, thích hợp thổ lộ tâm sự, thích hợp bày tỏ tình cảm, chỉ không thích hợp với công tử phóng đãng Lục Địch Phi mà thôi.
Nhưng giờ phút này, anh ta đang nhàn nhã ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, nho nhã bưng một ly cà phê, vẻ say sưa tận hưởng buổi chiều này.
Bạch Nhạn không khỏi thở dài, sếp Khang nhà cô bận rộn vì nước vì dân đến mức đi ngang cửa nhà mà không bước vào, trăng mật tân hôn nhưng cô chẳng gặp anh được mấy lần, còn gã này, cũng ăn bổng lộc, lại có thể nhàn hạ đến thế, thật không công bằng.
- Hi, cô nhóc!
Lục Địch Phi giơ tay chào, gọi phục vụ mang lên cho Bạch Nhạn một ly nước trái cây, để Bạch Nhạn ngồi bên trái anh ta.
Bạch Nhạn ngồi xuống rồi mới phát hiện quán bar này đối diện với một khách sạn tư mới xây của Tân Giang – Khách sạn Hoa Hưng. Nghe nói bên trong cực kỳ hào nhoáng, mặc dù là khách sạn bốn sao nhưng thực tế có thể sánh với khách sạn năm sao, điều khiến người ta hài lòng nhất là ở đây tuyệt đối bảo mật đời tư của khách hàng, tương đương với "ngân hàng Thụy Sĩ" trong ngành khách sạn.
- Đi đường thuận lợi chứ?
Lục Địch Phi lịch thiệp giúp cô quấy ly nước trái cây, để đá dưới đáy ly nổi lên phía trên.
- Tân Giang chỉ rộng bằng ngần đó, không bì được với Thượng Hải, đương nhiên là thuận lợi rồi. Quà đâu?
Bạch Nhạn biết tính xấu của người này, không muốn lằng nhằng đi thẳng vào chủ đề.
Lục Địch Phi cười:
- Đúng là trẻ con, vừa gặp đã đòi quà.
Anh ta cúi người lấy trong góc ra một hộp giấy bọc tinh xảo đưa cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mở ra xem, bật cười, là hai con gấu Teddy ngây thơ, đáng yêu.
- Tôi bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi búp bê.
- Trong mắt anh, em chính là một đứa trẻ. Lúc anh biết lén vén váy con gái thì em vẫn còn đang chảy nước dãi ngậm kẹo mút! Nhóc, con gấu bông này là loại hạn chế số lượng, anh phải nhờ người ta mới mua được, em phải biết trân trọng đấy.
Bạch Nhạn sững người, gấu Teddy loại hạn chế số lượng, giá không hề rẻ.
- Tôi cảm thấy baby nhà anh chơi cái này hợp hơn.
Không có công, không nhận lộc, điều này cô hiểu.
- Em xem, lại giở tính con nít, làm gì có chuyện tặng quà rồi còn lấy lại. Bất luận món quà này có thích hợp hay không, ít nhất nó cũng là tấm lòng của anh, sao nào, sợ mắc nợ anh à?
Lục Địch Phi vừa nhướn mày lại vừa cười. Cười rất xấu xa.
Khuôn mặt Bạch Nhạn tự dưng lại đỏ bừng lên.
- Anh đã nói rồi, vừa nhìn thấy em anh đã thấy hợp với em. Em gặp khó khăn gì cứ nói với anh. Trong lòng có điều gì thắc mắc, cũng có thể hỏi anh. Em muốn điều gì anh đều có thể cho em.
Bạch Nhạn mỉm cười, nâng ly nước hoa quả ghé sát miệng, khẽ nhấp một ngụm.
- Anh Lục dành tình cảm cho tôi như vậy, tôi cũng thấy chột dạ vì được quan tâm nhiều quá. Tôi thật sự sợ mắc nợ anh, vì tôi tự biết lượng sức, hình như tôi chẳng có thể làm gì giúp cho anh Lục. À, tháng Giêng năm sau là Đại hội Hội đồng nhân dân, bỏ phiếu bầu thị trưởng xây dựng thành phố, nếu là thành viên, tôi sẽ bỏ cho anh một phiếu, tiếc là không phải.
Đôi mắt dài hẹp của Lục Địch Phi nheo lại, trên gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối. Anh ta khép mắt, lắc đầu cười nhẹ:
- Nhóc à, anh thật sự càng ngày càng thích em rồi. Đúng vậy, trên đời này không có tình yêu không mục đích, người ta chỉ cần bỏ ra là liền muốn thu về. Em đừng đánh giá thấp bản thân, em có năng lực cực mạnh để giúp anh.
- Sao anh lại khẳng định tôi muốn giúp anh? Đối thủ của anh chính là sếp nhà tôi.
Bạch Nhạn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng.
- Bởi vì bây giờ chỉ có anh mới giúp được em. Thực ra anh chẳng có chút hứng thú nào với cái chức thị trưởng rách kia cả, anh chỉ không muốn thua Khang Kiếm. Hơn nữa... em sẽ rất vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của anh.
Lục Địch Phi thần bí nhếch mép lên, cười khẩy, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa.
Bạch Nhạn nhìn theo ánh mắt anh ta, sững người.
Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Khang Kiếm mới lúc trước nói phải xuống huyện kiểm tra, giờ lại từ trong xe bước ra, tiếp đó một người phụ nữ tóc dài cũng bước xuống xe, hai người cười nói đi vào bên trong. Cô ta chính là người tự xưng là bạn gái Khang Kiếm, đã phát biểu tuyên ngôn tình yêu trước mặt Bạch Nhạn hôm đám cưới.
- Có gì muốn hỏi không? – Lục Địch Phi dịu dàng nhìn Bạch Nhạn. – Có điều, mỗi lần chỉ được hỏi một câu, những câu khác để đến lần sau chúng ta gặp nhau sẽ trả lời.
Lục Địch Phi đợi một lúc lâu, Bạch Nhạn mới quay đầu lại, gương mặt bình lặng, ánh mắt thản nhiên:
- Hỏi cái gì, người đó tôi quen, chồng tôi mà!
Lục Địch Phi chớp mắt cười ha ha.
Lúc Lục công tử cười, khóe miệng bên trái cong lên, khóe miệng bên phải trễ xuống, cơ thịt trên má dồn thành từng mảng, để lộ ra vẻ tà khí, giống như đang quyến rũ người ta vậy, rất xấu xa.
- Cô nhóc à, em được lắm. Em biết không? Người trên quan trường sợ nhất hai điều, một là song quy [3], hai là thị phi, hai điều này đều là chí mạng. Anh có bản lĩnh chơi thế nào cũng được, nhưng đừng để người ta bắt thóp.
- Anh Lục, bản lĩnh anh rất lớn sao? – Bạch Nhạn hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
- Bản lĩnh của anh từ trước đến giờ không hề nhỏ, chắc chắn cô nhóc đã nghe không ít. – Lục Địch Phi tự phụ nhướn mày.
Bạch Nhạn nhếch khóe miệng tỏ vẻ tôn sùng, bê ly nước trái cây lên thong thả uống:
- Anh Lục, anh đúng là sinh nhầm thời, nếu sinh sớm hơn một trăm năm, hoặc là xuyên không trở về quá khứ, anh rất có thể trở thành nhân vật phong lưu như Liễu Tam Lang hay Nguyên Chấn[4].
- Nói vậy anh cũng thấy thực đáng tiếc. – Lục Địch Phi tiếp lời Bạch Nhạn, tặc lưỡi. – Vậy em thấy Khang Kiếm có đáng tiếc không?
- Tôi với anh ấy là người một nhà, không tiện bình luận, anh Lục thấy sao?
Bạch Nhạn nhẹ nhàng đá quả bóng sang.
- Thực ra Khang Kiếm cũng giống anh, có rất nhiều việc không thể tự làm chủ. Anh xấu xa bề ngoài, Khang Kiếm lại xấu xa từ trong bản chất. Cô nhóc, em không tò mò cô gái cùng xuống xe với Khang Kiếm là ai sao?
- Tôi nên tò mò sao? – Bạch Nhạn chống cằm lên, ngây thơ chớp mắt. – Nói sao đi nữa, chúng tôi còn đang vợ chồng son, con người là động vật hay thay đổi, nhưng trước mắt vẫn còn cảm giác mới lạ. Anh muốn sếp nhà tôi làm nền cho sự trong trắng của anh, anh chọn nhầm thời điểm rồi! Hơn nữa, muốn làm chuyện xấu ít nhất phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng, như vậy mới kích thích. Hiện giờ giữa ban ngày ban mặt, làm gì có cảm xúc, con người và động vật khác nhau là ở chỗ đó. Nếu như người khác thấy mờ ám, thì hình như chúng ta còn mờ ám hơn. Anh xem, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương, chúng ta ngồi sát bên nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau, anh liếc mắt đưa tình, nếu lúc này vợ anh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Chuyện gì cũng nên nghĩ tích cực một chút, đầu óc anh trong sáng hơn chút được không?
Lục Địch Phi bị cô nói cho cứng họng, một lúc lâu không nói được lời nào. Lúc này, anh ta mới cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ tuổi trước mắt. Tài không đợi tuổi, câu này quả thật là có căn cứ.
Anh ta vốn muốn đâm cô một nhát không ngờ lại bị cô hạ gục.
Tay trợ lý thị trưởng ở một thành phố trực thuộc tỉnh như Khang Kiếm, hạ cố lấy một cô y tá vô danh, không phải là bị tình yêu làm cho lú lẫn, mà là đã thận trọng lựa chọn sao? Trong đầu Lục Địch Phi hiện lên một dấu hỏi.
- Anh Lục, tôi biết anh quan tâm tôi. Tuy nhiên không cần thiết phải lãng phí thời gian quý báu của anh. Sếp nhà tôi hơi lành trong chuyện tình cảm, không được phong lưu như anh Lục, yêu cầu của tôi đối với anh ấy không cao! À, cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích. Nói nhỏ với anh nhé, tôi từng này tuổi rồi mà chưa từng chơi búp bê đâu!
Bạch Nhạn cười rạng rỡ, uống một hơi hết ly nước trái cây rồi đứng dậy.
- Cô nhóc, em không thích lời đề nghị của anh?
Bạch Nhạn nhíu mày, nhìn thẳng anh ta:
- Tôi không thích trở thành quân cờ trong tay người khác. Anh Lục, anh muốn thắng sếp nhà tôi, hoàn toàn có thể xuất chiêu với anh ấy, nhưng đừng kéo tôi vào cổ vũ.
- Cô nhóc, thật sự em vẫn còn quá trẻ. Em tưởng rằng anh muốn em làm quân cờ sao, em nhầm rồi, anh đang cho em một cơ hội bảo vệ chính mình. Lần này em không sao, nhưng anh có thể cho em trước một đáp án. Hơn hai mươi năm trước, ông Khang Vân Lâm đã từng bị điều xuống làm chủ tịch huyện Vân và ở đó hai năm.
Lục Địch Phi chậm rãi nói, như vậy có thể khiến Bạch Nhạn nghe không sót một chữ.
Hai tay Bạch Nhạn đang ôm chú gấu Teddy bỗng run lên, không biểu lộ gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Lục Địch Phi ngẫm nghĩ nhún vai:
- Để anh đưa em về!
- Tôi còn phải vào siêu thị mua đồ ăn, tự tôi bắt xe được rồi.
Bạch Nhạn nâng niu chiếc hộp giấy, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào hai chú gấu. Cô cảm ơn mấy lần rồi mới mỉm cười bước ra khỏi quán bar.
Chương 3 - Sóng Ở Đáy Sông - Phần 2
Nắng chiều vẫn còn gay gắt, nhiệt độ càng lúc càng cao, đi vài bước, người đã ra đầy mồ hôi.
Bạch Nhạn không bắt xe mà gọi một chiếc xe ba bánh. Xe ba bánh cuộn bức mành che nắng lại, chạy men theo những bóng cây, gió mơn man trên mặt, như thế này cảm thấy rất dễ chịu.
Bạch Nhạn kêu xe dừng lại trước một cửa hàng đồ ăn vặt ở gần bệnh viện.
Ông chủ và hai bác gái giúp việc đang chuẩn bị cho việc bán hàng buổi tối, trong quán không có khách. Đợt nào ngán đồ ăn trong căng tin bệnh viện, thỉnh thoảng Bạch Nhạn và Liễu Tinh lại đến đây thay đổi khẩu vị.
- Y tá Bạch, lâu lắm không thấy cháu đến đây. – Một bác gái bước ra chào hỏi.
Bạch Nhạn thoăn thoắt đi vào một căn phòng ở góc trong cùng:
- Cho cháu một ly kem đậu đỏ, cháu đợi bạn.
Bác gái gật đầu, múc một bát kem đậu đỏ, tặng thêm một đĩa hạt dưa, chu đáo mở điều hòa, khép cửa phòng.
Bạch Nhạn thở dài, nụ cười vẫn nở trên môi tắt dần, cô cắn môi, trên mặt lộ vẻ khổ sở đè nén đến cùng cực.
Cô rất ít khóc, khóc là biểu hiện của sự bất lực, lại chẳng giải quyết được chuyện gì, tội gì phải ra vẻ đáng thương?
Những người quen biết cô đều nói cô vô tâm vô tính, rất thích cười.
Cười tốt hơn khóc, chẳng phải sao?
Cô mở túi xách, run rẩy mở khóa chiếc ngăn bé xíu trong túi xách, lấy ra một chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay cuộn thành một cuộn dài, cô mở dần chiếc khăn ra, một bông hồng gấp bằng giấy đỏ dần hiện ra trước mắt.
Cô cầm bông hồng lên tay, thận trọng mở ra.
- Tiểu Nhạn, em không phải là đồ giẻ rách, không phải là hồ ly tinh, không phải là đứa con hoang, em là cô bé tốt bụng, tốt bụng, thánh thiện, xinh đẹp hơn bất kỳ ai...
Bên tai vang lên giọng nói rất nghiêm túc, chân thành của một cậu trai nhỏ ngây ngô.
Nước mắt bỗng như đê vỡ, đầm đìa tuôn rơi.
Anh nói, Tiểu Nhạn, bố mẹ không thể lựa chọn, nhưng chỉ cần bước đi vững chắc trên con đường của mình, em sẽ không khác gì với những người khác, còn có thể giỏi hơn bọn họ.
Anh nói, Tiểu Nhạn, em tự trọng, thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ phát ra ánh sáng thuộc về riêng em, lấp lánh rực rỡ như vàng.
Anh nói, Tiểu Nhạn, em đừng khóc, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, sẽ có người hiểu em, nhìn thấy điểm tốt của em, trân trọng em, bảo vệ em, yêu thương em......
Sống với bà Bạch Mộ Mai bao nhiêu năm, cô đã nhạy cảm hơn, chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa, đã sớm biết quan sát sắc mặt và lời nói, phán đoán tâm tư người khác.
Không cần Lục Địch Phi nhắc nhở, cô đã nhận ra vẻ khác thường của Khang Kiếm từ lâu. Người phụ nữ tóc dài từ trên trời rơi xuống hôm đám cưới, cú điện thoại và việc anh ra ngoài ngay đêm tân hôn, chiếc giường xếp trong phòng làm việc, hôm nay lại gặp anh kề vai áp má với người phụ nữ đó.
Khang Kiếm sau khi kết hôn và Khang Kiếm trước khi kết hôn thoáng chốc đã biến thành người khác.
Hình như, anh đang ruồng bỏ cô, xa cách cô, nhưng bề ngoài lại nỗ lực duy trì cuộc hôn nhân này.
Cô không hiểu, trong lòng sếp Khang có người khác, sao lại còn lấy cô? Xem ra vị thiên tử như anh cũng chẳng kém cô những chuyện phiền muộn. Liễu Tinh nói, sếp Khang ngắm trúng ai, người đó chắc chắn sẽ đáp phi thuyền mà tới. Cũng không phải là anh thích đàn ông, cần tìm một người làm lá chắn.
Thảo nào anh nói không để ý đến hoàn cảnh gia đình cô, thực ra là căn bản không để ý tới cô. Hại cô âm ỉ vui sướng rõ lâu, tưởng rằng đã đợi được một người có thể lấy làm chồng.
Người cô có thể lấy làm chồng, tấm lòng rộng mở, tính cách khoáng đạt, bao dung, chín chắn, chung thủy, hiểu cái tốt của cô, chấp nhận được người mẹ có cuộc sống như tuồng chèo của cô. Người đó tựa như ngọn núi, che chắn cô trước những lời đàm tiếu, cho cô một mái nhà không nhất thiết phải giàu có nhưng lại ấm cúng, an toàn.
Vì anh, cô giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, chịu đựng cô đơn, sống cô độc, mặc cho tuổi xuân vụt trôi.
- Em nghe lời anh, tự trọng, tự tôn, từng bước từng bước tiến về phía trước, em rất cố gắng, nhưng tại sao kết quả không giống như anh nói? Tại sao? Tại sao?
Cô nhìn bông hồng giấy, khóc không thành tiếng.
Bông hồng giấy nằm lặng trong lòng bàn tay cô, âm thầm không nói.
- Cháu Bạch, người cháu đợi đã đến chưa?
Đúng lúc này, bác gái phục vụ đẩy cửa phòng.
- À, có lẽ cô ấy không đến. Bác cho cháu một đĩa cơm rang tôm, thêm một bát canh.
Bạch Nhạn luống cuống quay lưng lại, bác phục vụ thấy giọng cô hơi nghẹn ngào, hơi sững người, khép cửa lại.
Bạch Nhạn lau nước mắt, cẩn thận gói bông hồng giấy lại, cất vào ngăn nhỏ trong túi xách.
Mấy năm nay, mỗi khi gặp chuyện gì buồn tủi, không chống đỡ được, cô mới cho phép mình nhìn bông hồng giấy này, một bông hồng mãi mãi không bao giờ tàn úa, một bông hồng không gì có thể thay thế được trong trái tim cô. Chất giấy không tốt lắm, thời gian trôi qua, màu sắc đã phai đi nhiều, cô không dám sờ nhiều, luôn giữ gìn cẩn thận.
Cô không thể yếu đuối, không thể trốn tránh, cô phải sống thật tốt, bởi vì có một người, cho dù là ở nơi nào, dù cách xa cô bao nhiêu, vẫn luôn dõi theo cô.
Nếu cô sống không tốt, người đó sẽ còn đau lòng hơn cô.
Đóng túi xách lại, Bạch Nhạn bình tâm hơn một chút, lau sạch nước mắt. Lúc bác phục vụ bê cơm đến, trên mặt cô đã không còn dấu vết gì.
Anh nói, Tiểu Nhạn, cho dù xảy ra chuyện lớn tới đâu, em cũng phải cố ăn cho no, ngủ cho ngon, như vậy mới có sức để đối mặt.
Bạch Nhạn ăn từng miếng cơm lớn, uống canh như một cái máy.
Một số chuyện, trước đây đã từng xảy ra, bây giờ đang xảy ra, tương lai có lẽ sẽ xảy ra, khả năng của cô có hạn, không thể ngăn cản, không thể dự đoán. Vậy thì, trước tiên đừng vội kết luận, cứ từ từ xem sếp Khang diễn vở tuồng nào, xem cho rõ rồi cô sẽ viết đoạn kết.
Bây giờ, cứ coi như hồi còn nhỏ, cô và anh đang chơi trò "vợ chồng", có điều, nhân vật nam chính đổi thành sếp Khang.
Ăn cơm xong ra tính tiền, bác phục vụ nhìn hai lúm đồng tiền trên mặt Bạch Nhạn, nghĩ vừa rồi chắc chắn là mình đã hiểu lầm điều gì đó.
Mười giờ hơn Khang Kiếm về nhà, không phải là quá muộn. Bạch Nhạn đã đi ngủ, trên bàn ăn không có đĩa hoa quả đã rửa sạch, bát chè đậu xanh mát lạnh hay bát canh bách hợp như mọi khi, đến nước sôi để nguội cũng không có.
Khang Kiếm bực bội mở một chai nước khoáng, uống qua quýt cho đỡ khát rồi lên lầu, trước khi vào phòng làm việc, anh như bị ma xui quỷ khiến, đẩy cửa phòng ngủ, đoán không sai, lại quen tay khóa trái rồi.
Về phòng làm việc nằm, chẳng hiểu sao anh cảm thấy không khí trong nhà hôm nay có chút gì không giống mọi khi. Lúc trưa gọi điện cho Bạch Nhạn, hình như cô vẫn còn rất ổn!
Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Nhạn đang phơi quần áo ngoài ban công. Nhìn áo lót, quần lót, áo ngủ cực nhiều màu sắc sặc sỡ trên dây phơi, Khang Kiếm ý thức được thật sự đã có một người phụ nữ bước vào cuộc sống của mình.
- Chào sếp!
Phơi quần áo xong, Bạch Nhạn nhanh nhẹn bê bữa sáng lên, đồng thời cũng thay luôn quần áo đi làm, còn mở túi ra kiểm tra ví tiền và chìa khóa cần mang.
Khang Kiếm nhíu mày, bữa sáng hình như đơn giản hơn nhiều so với mọi ngày, chỉ có một bát cháo và một lát bánh mì.
- Bạch Nhạn, đây là thẻ lương của anh, em cần tiền thì cứ rút trong này, password là sáu số cuối trong chứng minh thư của anh.
Khang Kiếm đặt một tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn.
- Vâng, anh cứ để trong ngăn kéo phòng làm việc, cần dùng em sẽ lấy. Nhưng sếp ơi, bổng lộc của anh có ở hết trong đây không? – Bạch Nhạn cười – Nếu anh lập quỹ đen, làm chuyện xấu sau lưng em, em sẽ khóc đó.
Nói tới khóc, mặt cô liền xị xuống, môi trề ra hết sức tội nghiệp, ghé sát vào mặt anh để anh nhìn cho rõ.
Khang Kiếm đưa tay cốc lên trán cô:
- Em nghĩ quẩn gì vậy, anh có cần phải làm những chuyện như vậy không?
- Khó nói lắm. – Bạch Nhạn chớp hàng mi dài. – Nếu hôm nào anh muốn mua quà gì đó để tạo cho em điều bất ngờ, tiền lại ở trong này hết, vậy anh phải ghi sổ nợ ở cửa hàng ư?
- Tức là em khuyến khích anh lập quỹ đen?
- Em mong chờ những niềm vui bất ngờ, chứ không phải là điều bất ngờ đáng sợ. – Bạch Nhạn húp hết bát cháo, không thèm lau miệng, nghịch ngợm cắn tay Khang Kiếm. – Anh mà dọa em, em sẽ cắn chết anh.
Khang Kiếm nhìn vết răng trên tay, phản ứng bản năng lại trỗi dậy, anh thấy may mắn vì mình đang ngồi, nếu không không biết phải giải thích thế nào đây.
Bạch Nhạn mỉm cười đứng dậy, đến bên cửa chính thay giầy:
- Sếp có xe riêng đưa đón, em thì không, thôi em đi trước đây, để dành bát cho anh rửa đó.
- Để anh đưa em đi. – Khang Kiếm buột miệng.
- Thôi, không cần đâu, em thích đi xe buýt. Đi xe buýt có thể gặp được giai đẹp, còn có thể đóng giả con gái nhà lành liếc mắt đưa tình với giai đẹp... Bye!
Một cái vẫy tay, một nụ hôn gió, người bèn đi mất.
- Bạch Nhạn...
Khang Kiếm bật dậy, chạy ra ngoài cửa, chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh từ phía dưới vọng lên.
Anh sập cửa đánh "rầm" một tiếng.
Rõ ràng là biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn vô cùng, vô cùng không thoải mái, chẳng biết làm thế nào.
Tâm trạng không thoải mái ấy đeo đẳng đến khi anh bước vào văn phòng cũng vẫn không hết, thật không hiểu cô vợ này của anh có ý thức được mình đã là vợ người ta rồi hay không, không được, anh phải dạy dỗ cô mới được.
Khang Kiếm cầm điện thoại lên, bấm số phòng phẫu thuật.
- Anh Khang ạ, đúng là vợ chồng son dính như sam, một phút không gặp tựa ba thu rồi. – Y tá khác nghe điện thoại, nói đùa. – Đợi một lát, tôi gọi Bạch Nhạn. Bạch Nhạn...
- Tới đây, tới đây, ai mà ghét thế, em đang chuẩn bị vào phòng mổ mà.
Trong điện thoại vọng đến tiếng lẩm bẩm của Bạch Nhạn. Khang Kiếm tức giận hừ một tiếng, cô... cô lại dám chê anh?
- Sếp ạ? Anh kiểm tra đấy à? – Nhận ra giọng anh, Bạch Nhạn cười, Khang Kiếm hắng giọng:
- Hôm nay xe buýt có đến muộn không?
- Không, em còn đến sớm mười phút đó!
- Vậy... trên xe có gặp đồng nghiệp hay người quen không?
Bạch Nhạn ngẩn người, bỗng bịt miệng cười:
- Sếp ơi, tội gì phải vòng vo vậy, cứ hỏi thẳng em có gặp được giai đẹp không là được rồi.
- Hừm!
- Hôm nay số em đỏ, trái phải sau trước đều là giai đẹp. Nhưng mà giai đẹp ngồi đằng trước không cao bằng sếp nhà em, giai đẹp ngồi đằng sau lông mày không đậm bằng sếp nhà em, bên trái mũi không thẳng bằng sếp nhà em, bên phải... úi chà, anh giai này đẹp trai hơn sếp nhà em nhiều.
Khang Kiếm cố nén cơn giận phút chốc muốn bùng nổ.
- Chậc, nhưng mà đẹp thì đẹp, anh ta cũng đâu có đưa thẻ lương cho em tiêu, suy đi nghĩ lại thì sếp nhà em cũng không đến nỗi tệ. Em đành nhịn vậy, không phóng điện với giai đẹp nữa.
Khang Kiếm sắp tức nổ mũi rồi, những lời dạy bảo vừa mới lên đến miệng, chỉ nghe thấy Bạch Nhạn ở đầu dây bên kia bỗng hít mạnh một hơi:
- Bác sĩ... Lãnh!
Điện thoại vội vàng cúp cái rụp.
- Sếp Khang, bí thư Tùng kêu anh.
Khang Kiếm đang suy nghĩ không hiểu bác sĩ Lãnh là người ra làm sao mà vợ anh sợ đến như vậy thì Giản Đơn cầm một xấp văn kiện từ ngoài bước vào.
Khang Kiếm gác điện thoại, vội vã đi tới văn phòng của ông Tùng Trọng Sơn. Văn phòng của ông Tùng Trọng Sơn chỉ cách văn phòng của Khang Kiếm một tầng lầu, nhưng mấy bậc thang này có những người cả đời này không leo nổi.
Ông Tùng Trọng Sơn rất thân thiết, bảo thư ký rót trà cho Khang Kiếm, ân cần cùng anh ngồi xuông sofa, hỏi thăm sức khỏe của ông Khang Vân Lâm, lại than vãn về việc môi trường hiện nay tồi tệ ra làm sao. Tiếp đó, ông nói tới việc cải tạo thành phố mà Khang Kiếm phụ trách.
- Tiểu Kiếm à, dự án này rất lớn, quy mô lại rộng, cậu sẽ vất vả đó. Dự án lớn dễ lập thành tích, nhưng cũng dễ xảy ra sự cố. Có một số chủ đầu tư làm ăn mờ ám, việc gì cũng nhét phong bao, quà cáp, cậu phải đề phòng chuyện này, bây giờ chính là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của cậu, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến việc lớn.
Khang Kiếm nhìn ông Tùng Trọng Sơn. Ánh mắt ông Tùng Trọng Sơn rất lạ, tựa như dò xét, lại tựa như tán dương, tựa như quan tâm, lại tựa như trách móc.
Thời gian Khang Kiếm ở trên quan trường tuy không dài, nhưng cũng vẫn hiểu đôi chút về con cáo già đã nhiều năm lăn lộn trên quan trường Tùng Trọng Sơn này. Ông ta rõ ràng là đang nhắc nhở, thực ra chắc chắn là có người đã xì xào kể tội anh với ông ta, ông ta gióng một hồi chuông cảnh báo, giọng kẻ cả của người bề trên, cũng là nể mặt ông Khang Vân Lâm.
Trong lòng Khang Kiếm bỗng chốc cảnh giác, nhưng trên mặt không để lộ điều gì:
- Cảm ơn bí thư Tùng, tôi sẽ chú ý.
- Ừ, tôi thích sự điềm đạm và năng lực của cậu. Tiểu Kiếm này, tôi già rồi, sau này Tân Giang phải dựa vào những người trẻ như các cậu, cố gắng nỗ lực, tôi đánh giá cao cậu.
Ông Tùng Trọng Sơn cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi về bàn làm việc, như thế có nghĩa là tiễn khách.
Khang Kiếm cười cười, anh còn lâu mới xúc động trước câu nói này. Anh có thể đoán được, ông Tùng Trọng Sơn không chỉ nói câu này với một mình anh. Nghệ thuật lãnh đạo là ở chỗ đó, đối với ai cũng không quá tốt hoặc quá xấu, tay vung vẩy cành ô liu nhưng không vứt ra, xoay cho mọi người quay mòng mòng mới là thú vui của họ.
Quả nhiên, vừa ra khỏi phòng của ông Tùng Trọng Sơn, Khang Kiếm đã thấy Lục Địch Phi đi ra từ phòng thư ký bên cạnh.
Hai người gật đầu, cùng đi xuống cầu thang.
Hoa Hồng Giấy Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Giấy