Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 747 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Tuyệt Chiêu Để Gian Lận Kỳ Thi
on mèo dở hơi này không định lôi con vẹt vằn hổ của Trương Đại Gia ra làm gỏi chứ? Với cái bản tính nữ vương không sợ trời không sợ đất của nó, có khi cũng tính vậy.” Chu Hiểu Xuyên đau đầu, thấy rằng cần thiết phải đề tỉnh Sa Tử một câu, tránh để nó hứng lên lại đem con vẹt vằn hổ của Trương Đại Gia nuôi làm gỏi thì nguy to:
- Sa Tử, mày bỏ cái tất cả những ý định của mày với con vẹt vằn hổ đó đi.
Sa Tử có chút không vui:
- Ý ngươi thấy ta là con mèo tham ăn lắm sao?
- Không phải… thì trời sập!
Chu Hiểu Xuyên đáp lại không chút khách khí. Ngay lúc Sa Tử và Chu Hiểu Xuyên còn đang cãi lộn, lão Rùa nắm úp sắp một bên dưới mặt đất, nghểnh cổ lên nói với ánh trăng bên ngoài cửa sổ:
- Ông trời, cảm ơn người, con cuối cùng cũng thoát đươc ma trảo của Sa Tử, trở về cuộc sống tiêu dao tự tại trước đây. Từ nay về sau, cầu trời cho Sa Tử dọn nhà qua bên nhà hàng xóm luôn đi! Tiểu Thanh ngươi khổ cực nhiều rồi, Lão Quy ca ca ta sẽ thay ngươi cầu nguyện... (Dịch: vãi cả con rùa khốn nạn)
Đuổi Sa Tử ra chơi với Lão Quy, Chu Hiểu Uyển cất bước đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hắc. Khác với Sa Tử và Lão Quy, Tiểu Hắc vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa như nó đã sớm biết trước, Chu Hiểu Xuyên sẽ trở về mà không bị thương tổn gì. Chu Hiểu Xuyên một bên nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Hắc, một bên kể lại chuyện mấy ngày nay cho nó nghe, chuyện quan trọng nhất là chuyện hắn nhận được năng lực tăng khứu giác từ A Hổ. Mặc dù, hắn biết rõ là Tiểu Hắc không nghe hiểu lời hắn nhưng hắn vẫn làm như vậy. Sau một hồi ‘tự kỷ’, Chu Hiểu Xuyên tràn đầy tò mò lẫn xúc động, bùi ngùi nói:
- Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, thân phận của mày thật là khó đoán. Mày rốt cuộc là loại động vật nào vậy? Chẳng lẽ là tiên linh thần thú trong Sơn Hải Kinh? Bằng không làm sao có thể cho tao nhận được một loại năng lực thần bí thần kỳ như vậy?
Tiểu Hắc lè lưỡi, liếm liếm tay hắn. Chu Hiểu Xuyên cười nhẹ vài tiếng, rồi lại thở dài nói:
- Hài, cũng không biết nguyên nhân gì mà mày không biết thú ngữ, và không chẳng rõ liệu có phương pháp nào hồi phục không... Nếu như mày có thể hiểu tao nói gì thì tốt quá. Như vậy sẽ trả lời được nghi vấn trong lòng tao, tâm trạng trở nên thư thái.
Lắc lắc đầu, Chu Hiểu Xuyên không nói gì thêm, đứng dậy đi rửa mặt. Nhìn theo bóng lưng của Chu Hiểu Xuyên, ánh mắt Tiểu Hắc có chút phức tạp, yếu ớt nhỏ giọng thở dài một hơi. Tiểu Hắc nó... Thật sự nghe không hiểu Chu Hiểu Xuyên nói gì sao?
Ngày hôm sau, Chu Hiểu Xuyên dậy thật sớm, rửa mặt rồi mở mấy tính lêm, vốn muốn nhắn cho Lý Vũ Hàm về chuyện tuyển thêm người và địa điểm mở thêm chi nhánh, để trưng cầu ý kiến của cô, không ngờ mới nhắn tin qua, icon của Lý Vũ Hàm đã sáng lên, trả lời luôn:
- Mấy cái địa chỉ này đều không tồi.
Chu Hiểu Xuyên ‘A’ lên một tiếng, thầm nghĩ: “Sư tỷ online? Không phải chị ấy có thói quen ngủ sớm sao?”
Ở bên nước Anh hiện giờ khoảng mười một giờ, lúc này Lý Vũ Hàm mà không đi ngủ thì thật kỳ quái. Không đợi Chu Hiểu Xuyên suy nghĩ nhiều, Lý Vũ Hàm liền chuyển tới cửa sổ mời chat wc. Chu Hiểu Xuyên vừa mới đồng ý thì Sa Tử vốn vốn đang ngủ say bên cạnh, giống như là nghe được tín hiệu ‘chuông báo thức’ liền ngồi dậy. Khi nó thấy trên máy tính xuất hiện hình ảnh của Lý Vũ Hàm liền hưng phấn kêu lên ‘Meo meo’, nhảy lên trên bàn máy tính, không ngừng ghé sát mặt và cái camera. Vất vả lắm mới khiến Sa Tử bình tĩnh trở lại để Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm có thể tiếp tục đề tài vừa rồi. Chu Hiểu Xuyên đầu tiên là ân cần hỏi một câu:
- Sư tỷ, chị không phả có thói quen đi ngủ sớm sao? Giờ này tại sao lại còn chưa có đi ngủ? Ở bên chị chắc mười một giờ rồi phải không?
- Vừa mới làm báo cáo thực nghiệm xong, thiếu chút bị nó làm cho tắc thở. Bất quá, vừa chuẩn bị tắt máy đi ngủ, thì em lại gửi tin tức qua đây.
Lý Vũ Hàm cười nói:
- Xem ra em gần đây đã kinh doanh Ái Sủng Chi Gia của chị rất khá nha, lại có thể tìm được mấy địa điểm tốt để mở chi nhánh nữa chứ.
Chu Hiểu Xuyên không có kể công, lời ngay nói thật:
- Mấy địa chỉ để mở chi nhánh này đêu là do Trương Ngả Gia tìm, hôm qua em mới đi ra xem. Ai~~, sư tỷ, chị còn không có nói chọn lấy một địa chỉ nào đấy.
Lý Vũ Hàm trả lời:
- Em cứ bàn với Ngả Gia và Hiểu Uyển đi. Dù sao chị đang ở nước Anh, cũng không có rõ ràng mọi chuyện, không thể cho ý kiến chỉ huy bậy bạ được.
Chu Hiểu Xuyên thấy cô nói có lý, không có khuyên nhiều, cười gật đầu nói:
- Được rồi, em cùng Hiểu Uyển, Ngải Gia thương lượng, khi nào có kết quả, sẽ nói cho chị biết.
- Ok.
Lý Vũ Hàm cười, sau đó lại hỏi:
- Đúng rồi, mấy ngày nữa là tới ngày thi chứng chỉ bác sĩ thú y, em đã chuẩn bị tới đâu rồi?
- Yên tâm đi sư tỷ, em nhất định có thể qua được?
Chu Hiểu Xuyên rất tự tin nói. Lý Vũ Hàm cảm thấy cần phải dội nước lạnh cho hắn, liền nói:
- Tự tin là tốt, nhưng không được tự đại. Phải biết rằng khi đi thi thực khác với thi thư. Có đôi khi, nội dung trong cuộc khi rất khó, cũng không chừng khác với các đề thi em thường gặp.
Chu Hiểu Xuyên vẫn tự tin vô đối như cũ:
- Sư tỷ, vẫn câu nói ban nãy, em nhất định sẽ qua cuộc thi này.
Hắn cũng không phải là tự tin mù quáng, trong mấy ngày nay, hắn luôn chăm chỉ làm bài tập Lý Vũ Hàm giao cho hắn. Trừ cái đó ra, hắn còn chuẩn bị một tuyệt chiêu sát thủ, đến lúc đó đành phải nhờ đến nó thôi. Hiện nay trên đời này, không có cuộc thi nào mà không có người dùng phao, chỉ sợ hạng người không dùng đã vào đến sách đỏ của thế giới, sắp tuyệt chủng rồi. Cũng là bởi vì tre già măng mọc, cho nên thủ đoạn quay cóp càng ngày càng phát triển với tốc độ chóng mặt, đến bây giờ, có không ít dụng cụ khoa học kỹ thuật phục vụ cho việc sao chép, chẳng hạn tai nghe bluetooth thu nhỏ, hoặc máy tính thông minh bỏ túi hiệu casio. Bất quá, Chu Hiểu Xuyên cũng không có chuẩn bị mấy cái phương pháp cùi bắp này, vì hắn có tuyệt chiêu bí mật mà chỉ một mình hắn có, đảm bảo không bao giờ bị phát hiện.
Cùng Lý Vũ Hàm trò chuyện xong, Chu Hiểu Xuyên tắt máy vi tính, dẫn Tiểu Hắc, Sa Tử cùng lão Rùa đi ra cửa tiến về phía Ái Sủng Chi Gia. Thẳng cho tới ngày hôm nay. Chu Hiểu Xuyên mới gặp bác sĩ thú y mà Trương Ngả Gia mời đến. Bác sĩ thú y này tên là Cố Văn Bách, nghe có vẻ rất nho nhã, nhưng thực chất lại là một người có hình dáng cao lớn, mập mạp, đeo cặp kính viền đen, khi cười rộ lên đôi mắt đã nhỏ còn híp lại thành một đường nhỏ, nhìn vào rất tốt số, lại có bộ dạng thật thà phúc hậu. Khác với hình dánh ỳ ạch thì y thuật của hắn khác tốt, có giấy chứng minh bác sĩ thú y, đối với các loài động vật cũng tràn đầy tình yêu, tính cách lại rất vui vẻ, găp ai cũng cười, mặc dù mới đến Ái Sủng Chi Gia được vài ngày, nhưng đã được các khách hàng mới cũ yêu thích. Nghe qua những điều đó từ Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên liền không chút do dự, trực tiếp kí hợp đồng với Cố Văn Bách, để trở thành nhân viên chính thức của phòng khám Ái Sủng Chi Gia.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày thi chứng nhận bác sĩ thú y. Sáng sớm hôm nay, hắn đem công việc giao cho Hoàng Hiểu Uyển cùng với Cố Văn Bách, liền chuẩn bị lên taxi đi tới thành phố Thập Đức. Vì ở huyện Phương Đình có ít người tham gia, quy mô nhỏ nên không tổ chức thi chứng nhận bác sĩ thú y, thế là Chu Hiểu Xuyên cũng chỉ đành đến thành phố Thập Đức để tham gia cuộc thi. Nhưng Chu Hiểu Xuyên không ngờ rằng hắn vừa mới đi ra khỏi Ái Sủng Chi Gia thì một có một chiếc xe Jeep màu trắng chạy đến bên cạnh hắn.
- Lên xe đi.
Trương Ngả Gia nhô đầu ra cửa xe, cười duyên nói. Chu Hiểu Xuyên cũng là không có lên xe mà lại hỏi:
- Sao cô lại đến đây? Có chuyện gì không? Tôi còn phải đến thành phố Thập Đức đến tham gia cuộc thi nữa.
Trương Ngả Gia nói:
- Tôi nghe hôm nay anh đi thi ở thành phố Thập Đức nên đặc biệt lái xe đến đây đón anh. Được rồi, đừng có đứng ở đó nữa, còn không mau lên xe, nếu không sẽ đến muộn đấy?
- Vậy thì cảm ơn cô.
Chu Hiểu Xuyên cũng không ngại ngùng, mở cửa xe ngồi xuống ghế lái phụ. Bốn mươi phút sau, Trương Ngả Gia đem xe dừng lại trước phía ngoài cửa trường trung học số sáu thành phố Thập Đức, đó là nơi tổ chức thi chứng nhận vào hằng năm. Trương Ngả Gia làm động tác cố lên nói:
- Vào đi thôi, thi tốt nhé, tôi sẽ tiếp thêm sức mạnh cho anh. Cố lên!
Chu Hiểu Xuyên xuống xe, quay đầu nhếch miệng cười:
- Yên tâm đi, Tôi đã thi thì chỉ có thể là thủ khoa.
- Ừ, tôi biết mà.
Trương Ngả Gia cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói:
- Ấy, đúng rồi, lát nữa anh thi xong, nhớ gọi điện cho tôi lại đón nhé.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu đáp:
- Ok, tôi nhớ rồi.
Rồi đi vào trường thi. Lúc này, còn chưa tới giờ thi, cho nên theo quy định của trường thi khảo sát là không mở cửa cho thí sinh. Một ít thí sinh tới tham gia cuộc thi lần này đành đứng ở trước cổng trường chờ mở cửa hoặc xem lại bài, hoặc là tốp năm tốp ba đứng tụ lại quăng bom chém gió. Chu Hiểu Xuyên vừa mới đứng trước cổng trường, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới:
- Đây không phải là Chu Hiểu Xuyên sao?
Nghe tiếng, Chu Hiểu Xuyên nhìn lại ở trong đám đông thấy có người đang phất tay mỉm cười với hắn. Chu Hiểu Xuyên nở nụ cười, vừa đi tới phía người này, vừa nói:
- Vương Lạc Tâm là cậu sao, cậu cũng đến đây thi à?
Vương Lạc Tâm này tốt nghiệp ở trường điểm thú y trong nước, là bạn của Chu Hiểu Xuyên khi cùng thực tập ở một phòng khám thú y. Tuy là nữ, nhưng tính cách cô lại cởi mở, dễ hòa đồng với mọi người. Nghe nói cô làm việc ở bệnh viện thú y tốt nhất thành phố Thập Đức, tiền lương và đãi ngộ cũng tương đối khá.
Hoa Đô Thú Y Hoa Đô Thú Y - Ngũ Chí