Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngũ Chí
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 747 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Lại Có Một Luồng Năng Lượng Thần Bí Khác.
oa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 15: Lại có một luồng năng lượng thần bí khác.
Dịch: Mr.Ken
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Sau khi làm bản ghi chép hoàn tất tại đồn cảnh sát, Lý Vũ Hàm Cùng Hoàng Hiểu Uyển cùng nhau rời đi, xì xào bàn tán to nhỏ. Chu Hiểu Xuyên hóng hớt len lén lại gần để nghe, hai bà cô này cũng đang nói về chuyện ly kỳ mới phát sinh vừa rồi. Hiển nhiên là tính tò mò trời sinh dành cho phụ nữ cùng với tính hiếu kỳ mãnh liệt có ngay từ trong trứng đang thiêu đốt khiến các nàng không ngừng thắc mắc, kể cả là những vấn đề đơn giản như một cộng một bằng hai. Chu Hiểu Xuyên lặng lẽ đứng cười một bên, cũng không nhào vào góp vui. Hắn đứng đó, nhìn về cái đống phế tải to gần bằng ngón chân cái mà Sa Tử đã bĩnh ra hồi nãy, sau đó ra cầm cái chổi đang treo ở góc tường lên, quét dọn đống hỗn độn của Phòng khám thú cưng. Ngay lúc đó, Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thời quay người lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói:
- Uầy! Em hỏi Chu ca này! Đám động vật vừa rồi không phải là huynh gọi lại đấy chứ?
- Làm gì có chuyện đó!
Ngay lập tức Chu Hiểu Xuyên bị những lời này của Hoàng Hiểu Uyển làm cho giật mình. Người ta hay bảo rằng trực giác của nữ nhân vô cùng nhạy bén, xem ra những lời này không phải là vô căn cứ. Không biết nguyên nhân vì sao mà Hoàng Hiểu Uyển lại có thể đoán ra được chân tướng sự việc. Nhưng hiển nhiên, với sự việc lần này Chu Hiểu Xuyên tuyệt đối không thừa nhận, có đem hắn đi thiến thì hắn cũng sẽ... thừa nhận. Cho nên hắn lắc đầu quầy quậy như lắc trống bỏi (1) mà nói:
- Hiểu Uyển, em đừng đùa quá làm anh sợ, anh đây chỉ là một tay bác sĩ thú y cùi bắp không hơn. Không phải là thuần thú sư, mà có phải là thuần thú sư đi chăng nữa thì cũng không có thần chú nào mà mạnh tới mức hô lên một tiếng là ngay lập tức gọi ra một đống động vật như vậy chứ. Đây không phải là Game Online, bấm nút một cái là học được skill triệu hồi pet đâu em…
- Nhưng tự nhiên có một đám động vật chạy tới giúp đỡ chúng ta, chuyện này thật sự là không liên quan gì tới em hay sao?
Lý Vũ Hàm nhìn Chu Hiểu Xuyên, trong ánh mắt cũng ánh lên những tia ngờ vực không hề che giấu:
- Chị nhớ rằng là, vừa rồi chị muốn kéo dài thời gian đàm phán. Là em đứng ra nói chị cứ yên tâm, tất tần tật từ gạo xay ra bột, hột trồng nên cây đã có em lo. Chỉ một lúc sau đó, đám động vật này liền xuất hiện, Hiểu Xuyên, em phải nói thật cho bọn chị biết, hai chuyện xảy ra trong lúc đó, là 100% không liên quan gì đến em sao?
- Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp!
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu lien tục, mặt khác trong cười khổ lòng âm thầm nghĩ: "Con #$#%^! Trực giác của nữ nhân của thật là kinh khủng. Cứ như suy luận với trực giác của các nàng biểu hiện ra nãy giờ, thì cả mấy thằng thám tử rau rau như Conan hay Kindaichi gì gì đều về vườn đuổi gà hết mà thôi." Ngay lập tức, hắn tập trung tất cả Nơtron thần kinh não vận dụng đến mức tối đa, kinh khủng hơn gấp nhiều lần khi đang tưởng tưởng lúc xen JAV của các em xinh tươi trên khắp đất nước Nhật Bản chỉ để phịa ra một cái lý do, vượt qua cửa ải của các nàng:
- Lời mà em nói với chị hãy yên tâm lúc trước, là vì em nhìn thấy ở bên ngoài có người gọi điện thoại báo công an. Em nhớ là có một đồn công an ở gần đây, chắc công an chạy đến đây cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Mặc dù chúng ta chỉ có ba người, còn đối phương có tới năm, nhưng cứ cố gắng kiên trì, câu giờ chờ công an đến thì cũng có thể mà. Hơn nữa em đường đường là một nam nhân đến khi gặp nguy hiểm cũng không thể co vòi lại rồi nấp sau lựng phụ nữ như vậy được. Đúng không?
- Sự thật đúng là như vậy sao?
Trên mặt Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển vẫn đầy hoài nghi, hoàn toàn không vì câu giải thích của Chu Hiểu Xuyên mà bớt phần nào. Hắn vội vàng gật đầu bổ củi, nói:
- Thật, thật một trăm phần trăm, thật hơn cả vàng mười.
Chẳng qua khi hắn vừa phun câu này ra khỏi miệng, khuôn mặt Hoàng Hiểu Uyển chợt đỏ bừng lên, Lý Vũ Hàm thì liếc mắt trừng hắn một cái nói:
- Em thật xấu xa...
"Xấu xa? Mình xấu xa? Mình làm gì xấu xa chứ?" Chu Hiểu Xuyên mang theo nghi hoặc, sửng sốt đi trở về chỗ cũ, vừa đi vừa mang theo nghi vấn, cuối cùng mới hiểu ra, cười khổ nói:
- Em nói cho hai bà cô hiểu này, các cô đã hiểu sai ý của em rồi. Ý của em là vàng thật, vàng (2) hãm tư kia, bốn triệu vnđ một chỉ đấy ạ. Bộ hai người nghĩ là gì?
Hoàng Hiểu Uyển Lý Vũ Hàm không hẹn mà cùng thoáng hiện lên vẻ xấu hổ lên trên mặt, đỏ ửng cả lên. Hoàng Hiểu Uyển tính cách còn ngây thơ, gần như là khờ dại, không biết mở miệng đối đáp thế nào cho tốt. Lý Vũ Hàm thì vốn gần như là ngự tỷ (2), tuy vẻ mặt xấu hổ nhưng tính cách vẫn như cũ, nhíu mày, trừng mắt quát to:
- Em còn không biết xấu hổ, còn phun ra những lời như vậy nữa. Chúng ta nghĩ như vậy, chẳng phải do em nói năng lập lờ đó sao?
"Ơ? Không phải vậy chứ? Tự mình nghĩ bậy bạ rồi cũng đổ lỗi lên đầu mình?". Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân này quả thực là bựa vô đối, không thể giảng đạo lý với nữ nhân được. Ánh mắt hắn bỗng phát hiện một thứ phía sau lưng các nàng, đó là Sa Tử đang một bên cười trộm, trong lòng nhất thời nảy sinh ra một chủ ý, liền lớn tiếng nói:
- Theo em nhận thấy thì, cảnh đại náo của đám động vật vừa rồi, quá nửa là do Sa Tử gọi về.
- Sa Tử gọi về?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thời đưa mắt hướng về phía Sa Tử, ánh măt to tròn đầy mị hoặc nhìn chằm chằm con mèo đáng thương. Về phía Sa Tử, nó cũng nhìn Chu Hiểu Xuyên với ánh mắt hình viên đạn, meo meo kêu lên:
- Tên khốn kia, ngươi dám bám đứng ta?
Chu Hiểu Xuyên không xem lửa gận của Sa Tử vào đâu, vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, oang oang nói:
- Hai người cứ cẩn thận suy nghĩ lại tình hình thực thế hồi nãy mà xem. Không phải Sa Tử chính là xếp sòng của tụi nó hay sao? Hơn nữa, nó còn ngầng đầu, ưỡn ngực đi về phía đám động vật. Cái cảnh đó, không phải giống như là nghi thức duyệt binh trước khi chiến đấu hay sao hả? Theo em nhận xét, quá nửa là Sa Tử, chú mèo đáng yêu trung thành này thấy sư tỷ gặp nạn, nóng lòng muốn giúp đỡ chủ nhân, mà bản thân thì lại không thể một chọi năm cho nên mới đem bằng hữu trong chợ Hoa Điểu tập hợp lại đây để giúp đỡ.
- Thật sự là vậy sao?
Lý Vũ Hàm nhìn Sa Tử, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi.
- Chuyện này không chừng là thật, giống như những lời Chu ca đã nói.
Hoàng Hiểu Uyển ở phía sau xen vào nói:
- Ở trên internet, hay có những bài viết chứng kiến động vật hay cứu mạng chủ nhân gây cảm động, chuyện này em nghĩ cũng không khó giải thích. Chị Vũ Hàm, em thấy cảm tình của chị cùng với Sa Tử thân thiết như vậy, nói không chừng, thật sự là Sa Tử thấy tình huống khẩn cấp, chị bị người ta ức hiếp, nó có thể gọi về một đống huynh đệ tới, thay chị ra mặt báo thù. Không nghĩ là Sa Tử lại thông minh như vậy, quả thực là hâm mộ chị Vũ Hàm mà, có một con thú cưng đáng yêu như Sa Tử lại còn thông minh nữa. Sau này có cơ hội, nhất định em cũng phải nuôi một con...
Lần này, Hoàng Hiểu Uyển vô tình hát bè, múa minh họa không công cho Chu Hiểu Xuyên, ban cho Chu Hiểu Xuyên một đại ân. Vì vậy, Lý Vũ Hàm đã tin vào lời giải thích của Chu Hiểu Xuyên, kích động nhanh chóng đem Sa Tử đang nằm trên quầy bế lên, một tay xoa vào cái đầu nhỏ nhắn mềm như nhung của nó, rồi híp mặt cười nói:
- Sa Tử nhà chúng ta đã lớn, lại còn biết một lòng giúp đỡ chủ nhân, quả thực không phụ công chị đã nuôi dạy cưng mà. Hầy! Vậy chị quyết định rồi, trong bữa ăn nhẹ tối nay chị sẽ cho cưng ăn món thật ngon, một con cá thượng hạng nhé.
Những lời nói của Lý Vũ Hàm quả thực Sa Tử nghe không hiểu. Nhưng mà mấy từ mấu chốt trong đó như là 'ăn', 'cá' thì nó vẫn hiểu được. Cặp mặt như ngọc bích kia lóe sáng như đèn pha, lập tức hướng Chu Hiểu Xuyên không ngừng hét lớn:
- Tên khốn kia, nhanh nhanh phiên dịch xem, chủ nhân của ta rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe loáng thoáng cái gì mà cá với chả tôm, cái gì mà ăn nhẹ với ăn nặng là sao? A a... Không được, không được, ta mới nghe vậy mà đã chảy cả dãi ra rồi...
Chu Hiểu Xuyên cười hắc hắc, đi lại bên tai của nó, nhanh chóng đem những lời Lý Vũ Hàm vừa nói thuật lại một lần, rồi khinh thường cười nói:
- Sa Tử, mày còn không biết xấu hổ còn dám trách tao. Không có lời nói kia của tao, mày có thể có được một con cá ngon mà bỏ vào bụng hay sao?
Sa Tử lúc này cười toe toét như hoa dâm bụt, làm gì để ý đến những lời nói của Chu Hiểu Xuyên, sau đó sốt sắng nói:
- Này, ngươi nhanh chóng nói cho chủ nhân ta biết, nói nàng mua cá voi cho ta. Trong các loại cá thì ta đây chỉ thích mỗi cá voi mà thôi!
Chu Hiểu Xuyên giống như bị người ta bóp cổ, thiếu điều bị sặc mà chết:
- Cái @#$$ gì thế? Cá voi? Khẩu vị của mày cũng quả thật là sành điệu quá đi. Thứ cá kia ngay cả tao cũng chưa từng được đụng đũa qua đấy...
Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên cũng không đem những lời "bình thường" của Sa Tử thông dịch lại cho Lý Vũ Hàm. Hắn không hy vọng Lý Vũ Hàm sẽ nảy sinh thêm điểm hoài nghi nào nữa. Đối với chuyện này, Sa Tử vô cùng bất mãn, luôn luôn luẩn quẩn theo đuôi phía sau Chu Hiểu Xuyên, không ngừng lèm bèm rằng Chu Hiểu Xuyên là một tên phiên dịch không đủ tiêu chuẩn, chưa có bằng tốt nghiệp, chưa học lớp đạo đức nghề nghiệp... Do không hiểu thú ngữ cho nên, Lý Vũ Hàm cùng Hoàng Hiểu Uyển thấy màn này đều bật cười nói:
- Hiểu xuyên (Chu ca) từ khi nào mà tình cảm của Sa Tử với em( anh) lại tiến triển tốt đẹp như vây?
"Không phải chứ? Cái này mà cũng gọi là tình cảm tốt đẹp sao?" Bị Sa Tử làm cho đau đầu mãi không thôi. Chu Hiểu Xuyên lại không thể bày tỏ cùng ai, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Sa Tử đang đi phía sau hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Bất kể là nói thế nào thì chuyện ngày hôm nay, ta muốn nói cám ơn với ngươi.
- Không cần khách sáo như vậy...
Lời nói của Chu Hiểu Xuyên còn chưa dứt, thần sắc đột nhiên biến đổi, kinh ngạc la to một tiếng.
- Có chuyện gì vậy?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đồng thanh hỏi to, sợ Chu Hiểu Xuyên lại một lần nữa lên cơn động kinh té xỉu tại phòng thì khổ.
- Không... Không có việc gì.
Trả lời qua loa cho xong chuyện, Chu Hiểu Xuyên đem chú ý đặt lên cơ thể chính mình. Nguyên nhân là do ngay sau khi Sa Tử vừa mới cám ơn hắn, có một tia năng lượng thần bí tràn vào trong cơ thể hắn. Cùng với tia năng lượng thần bí trước kia dung hợp lại với nhau. Nhưng mà tia năng lượng thần bí này vẫn mỏng manh như nguồn năng lượng cũ, như một sợ tóc, cực kì mỏng manh. Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc mãi không thôi, ngay lập tức bế Sa Tử lên, đi vào một góc, nhỏ giọng hỏi:
- Sa Tử, vừa rồi, cỗ lực lượng thần bí kia là mày cho tao hay sao?
Sa Tử cũng không hiểu chuyện gì:
- Năng lượng thần bí gì? Cái gì là năng lượng thần bí?
Chu Hiểu Xuyên liền đem những chuyện thần bí phát sinh trên cơ thể mình giải thích cho Sa Tử nghe qua.
- Ta thật không biết năng lượng thần bí này là cái gì, hay chuyện gì xảy ra cả...
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên còn đang thất vọng, Sa Tử lại nói thêm:
- Nhưng lấy làm lạ chính là, ngay tại lúc ta nói cám ơn ngươi, ta cảm nhận giống như lực lượng trong cơ thể của ta giống như bị rút đi, nhưng mà ta chỉ cần thở mạnh hai cái là khôi phục lại bình thường.
- Hử? Còn có chuyện như vậy sao?
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày lại. hắn hoàn toàn không thể nghi ngờ được, bởi hai chuyển xảy ra cùng lúc nhất định là có liên hệ với nhau. Trong đó tất có nguyên do, Chu Hiểu Xuyên nghĩ mãi không ra, mình có thể nhận được năng lượng thần bí ấy không tình huống nào. Vào lúc Chu Hiểu Xuyên đang luẩn quẩn với đống tư duy rối như tô mì tôm của mình, Lý Vũ Hàm đi đến góc tường, cầm cây chổi lau nhà lên, hướng Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nói:
- Hôm nay gặp chuyện như vậy, cũng không còn tâm tình tiếp tục buôn bán. Như thế này vậy, chúng ta quét dọn của hàng cho sạch sẽ sau đó đóng cửa nghỉ ngơi.
- Ok!
Có thể về sớm, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đều không hề phàn nàn, hai người cùng với Lý Vũ Hàm quét tước sạch sẽ Phòng khám thú cưng, đem đống hỗn độn lúc trước dọn dẹp sạch sẽ.
-----------------------------------------------------------
(1) Trống bỏi - Trống lắc: Cái trống nhỏ, có cái cán dài xuống dưới, hai bên có hai sợi dây nhỏ cột hột nhựa vào đầu dây, cầm ở hai tay xoa xoa sẽ lắc, đồng thời hai hát nhựa đập vào mặt trống sẽ kêu bum bum.
(2) Vang tiếng trung phát âm là jin.
(3) chị theo hơi hớm có chút quậy phá, giang hồ.
Hoa Đô Thú Y Hoa Đô Thú Y - Ngũ Chí