A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 929 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 985 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 667: Đau Mặt.
ột nhân viên chăm sóc đặc biệt thuần thục lấy thuốc vào kim tiêm sau đó tiêm cho Lão thái gia, còn một người khác thì đang cầm các loại dụng cụ đo lường để kiểm tra chỉ số tim mạch, huyết áp của Lão thái gia.
Lão thái gia sắc mặt vàng nhợt nằm ở trên giường, trừ lúc vang lên tiếng ống thuốc bị bẻ ra, trong phòng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, cuối cùng cũng truyền tới bên ngoài hậu viện nơi Lão thái gia đang nghỉ ngơi.
Lúc Đường Trọng vừa đá bay Khương Như Long khiến cho hắn ngất ngay tại đương trường, mọi người xúm lại chuẩn bị cho Đường Trọng một trận, Lão thái gia dưới sự trợ giúp của hai nhân viên chăm sóc đặc biệt đi ra, lớn tiếng hét bảo mọi người dừng lại.
Lão thái gia tức tới độ lửa giận công tâm, không thể nào tự mình bước trở về phòng điều dưỡng, cuối cùng phải để cho nhân viên chăm sóc ôm mình đưa về phòng.
Một đám người lại hốt hoảng xông vào trong phòng điều dưỡng của Khương lão thái gia, nhìn xem tình trạng ông ra sao.
Ai cũng biết một điều, Lão thái gia chính là cây cột chống của nhà họ Khương. Cho dù thế nào, sức khỏe của ông cũng không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nếu không thì cuộc sống của nhà họ Khương sẽ càng thêm gian nan hơn.
Khương lão thái gia đã nhiều tuổi như vậy mà vẫn trấn giữ ở khu nhà tổ tiên, chẳng phải là đang vì Khương gia mà tranh thủ thêm chút thời gian sao?
Đường Trọng được giữ lại, còn những người khác thì bị đuổi ra ngoài.
Đường Trọng yên tĩnh đứng ở một bên chờ đợi, trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ tột cùng.
Ông lão này, ông cũng thực là quá mệt mỏi rồi.
Sau khi được tiêm xong, các chỉ tiêu về huyết áp, nhịp tim cũng đã dần dần hồi phục bình thường trở lại.
Sau khi hoàn thành công việc, hai tên nhân viên chăm sóc cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Khương lão thái gia và Đường Trọng, hai người một già một trẻ.
Đường Trọng đi tới trước mặt Lão thái gia, nhẹ giọng hỏi:
- CụCụ, con lấy cho cụ ít nước nhé?
Lão thái gia không có phản ứng, thậm chí hai mắt cũng không hề mở ra.
- Cụ, con giúp người mát xa nhé?
Đường Trọng lại cất tiếng lần nữa. Khí công của hắn đối với việc mát xa cho cụcụ vẫn rất hữu hiệu, trước kia mỗi lần Đường Trọng trở về đều dùng cách này đến nịnh cụ.
Lão thái gia vẫn không đáp, tựa như không có nghe thấy lời Đường Trọng.
Lão thái gia không nói lời nào, Đường Trọng cũng không nói nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cứ như Lão thái gia thật sự đang ngủ.
Thật lâu. Thật lâu.
Lão thái gia cuối cùng cũng mở mắt.
Ông ngẩng đầu nhìn thẳng Đường Trọng.
Thân thể Đường trọng ngay lúc đó như bị kéo căng ra vậy.
Hắn cảm giác như chính mình bị nhìn xuyên thấu qua vậy, mỗi một tấc da, tấc thịt, mỗi một sợi lông, tế bào đều bị ánh mắt của lão thái gia xuyên qua.
Cái nhìn này thực mạnh mẽ. Hắn có cảm giác như linh hồn đang run rẩy.
- Ta già rồi, tương lai là của các cháu.
Giọng lão thái gia khàn khàn.
Đây là câu nói đầu tiên của ông sau khi Đường Trọng bước vào trong phòng. Hữu khí vô lực, giống như khí lực của cơ thể đều đã cạn kiệt hết.
- Cụ.
Đường Trọng muốn lên tiếng an ủi. Hắn muốn nói ông đâu có già, tinh thần vẫn còn tốt lắm, hắn muốn nói người càng già thì càng dẻo dai, mà Khương gia còn phải dựa vào sự chống đỡ của ông, hắn còn muốn nói ông muốn sống thêm mười năm, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì.
- Đi ra ngoài đi.
Lão thái gia bỗng lên tiếng, cắt ngang lời Đường Trọng muốn nói.
Vai của ông khẽ giật giật, giống như muốn khoát tay, thế nhưng cái tay đó cuối cùng cũng không thể nào nâng lên nổi.
Nói xong câu đó, ông lại lần nữa nhắm mắt lại.
Ông thật sự quá mệt mỏi.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ, hướng lão thái gia cúi gập người chín mươi độ chào, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài ——
Yến Kinh.
Đối với rất nhiều người thì tối hôm nay quả thực là một đêm không ngủ.
Khương gia, một trong những nhà hào phú ở Yến Kinh, đã xảy ra ba chuyện lớn khiến cho mọi người say sưa bàn tán. Thứ nhất là nữ cường nhân Khương Khả Nhân, người được xưng là “Hoàng Hậu” Yến Kinh, bị bắt cóc, tới bây giờ vẫn chưa có tung tích gì của bà. Nghe nói cục trưởng cục cảnh sát đã tự mình tới Khương gia để xin lỗi, còn muốn giúp đỡ họ tìm người.
Thế nhưng lại bị Khương gia cự tuyệt.
Chuyện thứ hai là con trai của Khương Khả Nhân, đại minh tinh nổi tiếng khắp nước Đường Trọng bị sát thủ tập kích. Nghe nói khi hắn đi taxi trở về thì bị người chặn đường, may mắn hắn chạy thoát được, tài xế taxi cũng đã đi báo án.
Việc Khương Khả Nhân bị bắt cóc và Đường Trọng bị sát thủ tập kích có phải là do cùng một người chủ mưu, cũng là một vấn đề mà mọi người thảo luận sôi nổi.
Chuyện thứ ba là Đường Trọng sau khi trở về Khương gia liền làm loạn, hơn nữa còn đánh thương Khương Như Long của Khương gia. Kết quả ra sao vẫn còn là một dấu hỏi. Nghe nói Khương lão thái gia đã tự mình ra mặt áp chế chuyện này.
Có kẻ chỉ là xem náo nhiệt, nhưng cũng có kẻ đang chờ đợi lợi ích rơi xuống. Ai cũng đều nhìn vào Khương gia, chờ đợi mọi chuyện phát triển.
Còn lúc này nam nhân vật chính của chúng ta, Đường Trọng, đang nằm trong một bồn tắm ấm áp, thoải mái dễ chịu.
Đây là phòng của Khương Khả Khanh. Cô chưa bao giờ chịu thiệt cái gì, dù đây là khu nhà tổ tiên, nhưng cô vẫn dùng tiền của mình lắp đặt phòng tắm trong chính phòng của mình.
Đường Trọng toàn tâm buông lỏng, nằm ở đó, tùy ý kì cọ thân thể mình để gột rửa sự mệt mỏi cùng tâm lực tiều tụy của bản thân.
Âm thanh tiếng nước không ngừng vang lên, nghe như là bài hát ru con ngủ vậy, khiến cho Đường Trọng có cảm giác buồn ngủ.
Đột nhiên Đường Trọng chợt mở mắt ra.
Cót kẹtzz ——
Cửa gian phòng bị người đẩy ra, sau đó Khương Khả Khanh mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen đang bước vào.
Bước vào rồi Khương Khả Khanh cũng không có đứng lại mà bước tiếp tới. Cô đi thẳng tới đẩy cửa gỗ gian phòng tắm ra, rồi cứ đứng đó như ngắm nghía thân thể Đường Trọng ở trong bồn tắm.
- Cô sao lại vào đây?
Vẻ mặt Đường Trọng xấu hổ mà hỏi.
- Tới tâm sự với cậu mà.
- Có kết quả rồi hả?
Đường Trọng hỏi.
- Tất cả những người đã được phái đi cho tới bây giờ cũng chưa có bất kì tin tức phản hồi nào hết. Chúng ta vẫn đang chờ tin tức của bọn cướp. Cho dù là chúng đòi tiền hay muốn cái gì thì cũng nên liên hệ với chúng ta. Chỉ sợ bọn chúng chẳng muốn gì cả.
- Cậu cũng không cần lo lắng, tôi đã cho người để ý rồi. Chỉ cần có bất kì tin tức gì, họ sẽ thông báo ngay lập tức. Cậu cũng mệt mỏi rồi, nên đi ngủ một giấc đi.
- Làm sao mà ngủ được đây?
Đường Trọng thở dài.
- Đúng vậy thật. Làm sao mà ngủ được.
Khương Khả Khanh cũng cảm thán một hồi, rồi giọng điệu trở nên hung dữ:
- Bất kể là ai, tôi cũng sẽ không tha cho hắn.
- Tôi cũng thế.
Hắn nằm ườn trong bồn tắm, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng phau, ngẩn người ra.
Khương Khả Khanh khẽ cắn bờ môi đỏ tươi, đôi mắt to xinh đẹp không chớp động mà nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
- Biểu hiện của cậu hôm nay hơi kích động đó. Quả thực không phù hợp với tính cách bình thường của cậu.
- Kích động sao?
Đường Trọng cười lạnh:
- Nếu như tôi không có bất cứ phản ứng gì, người ta sẽ nói là mẹ con tôi bạc nhược dễ lấn tới.
- Đúng vậy. Nhưng cậu vì sao có thể khẳng định chính là Khương Như Long.
- Tôi không thể khẳng định nhất định là hắn.
- Hiểu rồi.
Đường Trọng cũng không xác định là Khương Như Long, nhưng lại ở trước mặt mọi người mà nổi giận với hắn.
Không có bức tường nào mà gió không có lọt qua được, chuyện này tất nhiên sẽ truyền khắp các ngóc ngách của cái đất Yến Kinh này.
Không quan trọng là Khương Như Long làm hay không, chỉ là phản ứng của Đường Trọng đã làm cho hắn trở thành kẻ bị tình nghi số một, hơn nữa Đường Trọng ra tay với hắn đã gián tiếp khiến cho người khác nhận định hắn là kẻ chủ mưu.
Nếu như cái gì hắn cũng không có làm, Đường Trọng vì sao lại có thể kích động như thế? Khương gia có nhiều người như vậy, sao hết lần này đến lần khác Đường Trọng lại tìm Khương Như Long gây sự?
Đây chính là Đường Trọng muốn vu oan giá họa, nhưng hiệu quả rất là rõ ràng.
Từ hôm nay trở đi, Khương Như Long quả thực đã mang tiếng xấu, thanh danh của hắn cũng trở nên không trong sạch.
Khương Khả Khanh là người thông minh, chỉ cần nghe Đường Trọng nói thế, cô liền đã hiểu trong chuyện có vấn đề gì.
- Nhưng bây giờ những cái này còn quan trọng hay sao?
Khương Khả Khanh hỏi.
- Quan trọng chứ. Tôi không thể khẳng định, nhưng tôi nghi ngờ là hắn làm.
- Vì sao?
Khương Khả Khanh hỏi.
- Vì hắn có động cơ. Hơn nữa đó cũng là phong cách hành sự của hắn.
- Lý do này khó có thể thuyết phục người khác. Cũng không thể nào làm tôi phục được
- Tôi biết. Nên tôi không có nói ra làm gì.
Đường Trọng đáp.
- Thế cậu chuẩn bị làm gì tiếp đây?
- Tìm người. Quan trọng nhất chính là tìm người. Trong lúc tìm người cũng thuận tiện tìm hung thủ luôn, bởi tôi không thể chắc chắn là còn có lần thứ hai nữa hay không.
Ánh mắt Khương Khả Khanh sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng:
- Đường Trọng, hứa với tôi là cậu sẽ tìm được Khương Khả Nhân, một Khương Khả Nhân vui vẻ.
- Tôi hứa với cô.
Đường Trọng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- Tôi nhất định sẽ tìm về một Khương Khả Nhân vui vẻ.
Khương Khả Khanh vươn tay vào trong bồn tắm, hất một ít nước lên trên mặt Đường Trọng:
- Hãy ngủ đi nào. Ngày mai sẽ khác ngày hôm nay.
Bọt nước chảy dài trên khuôn mặt, lăn xuống miệng Đường Trọng.
Đường Trọng lè lưỡi liếm liếm, vừa khô lại chát, lại có thêm một vị cay cay.
Rầm.
Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa mạnh bạo.
Trong một phòng bệnh xa hoa, một đám người xúm vào một chỗ mà thảo luận.
- Chuyện này sao có thể để yên được. Dựa vào cái gì chứ? Cái thằng đó chỉ là một đứa con hoang, làm sao mà nó dám ra tay với Như Long nhà chúng ta cơ chứ?
- Đúng vậy. Chúng ta phải đuổi nó đi. Lão thái gia che chở cho nó, vậy chúng ta đi tìm ông ấy bức vua thoái vị. Có cái thằng đó thì không có chúng ta, để xem Lão thái gia sẽ lựa chọn như thế nào.
- Như Long cũng thiệt là, cái thằng đó là một con chó điên, nó ra tay với con làm sao mà con không tránh nó chứ? Chúng ta là người, đâu có phải là chó đâu, sao có thể so bì chuyện ai cắn ai với con chó chứ?
- Được rồi, được rồi.
Mẹ Khương Như Long là Liêu Thành Ngọc cũng lên tiếng an ủi mọi người:
- Mọi người hãy yên lặng chút đi nào, để cho Như Long nó còn nghỉ ngơi nữa chứ. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nó ít nhiều cũng co chút không thoải mái. Nó cần phải suy nghĩ một chút.
Nhờ vậy mọi người mới tản đi chỗ khác.
- Di Nhiên, con ở đây nói chuyện với Như Long nhé. Hai đứa thân nhau từ hồi nhỏ mà.
Liêu Thành Ngọc bảo Khương Di Nhiên.
- Vâng. Cô cứ về nghỉ ngơi trước đi.
Liêu Thành Ngọc gật đầu nhẹ, nhìn Khương Như Long một cái, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đi ra ngoài.
Khương Di Nhiên giơ tay vuốt ve mặt Khương Như Long, đau lòng mà hỏi:
- Đau không?
- Đau.
Khương Như Long nói.
- Chỗ nào đau?
- Mặt đau.
- Mặt đau?
- Đúng thế. Bị người ta thẳng tay tát quả thực không sướng chút nào. Bây giờ mặt anh vẫn còn thấy nóng rát đây.
Khương Như Long ha hả cười lớn.
Bởi động tác cười quá mạnh, tác động tới vết thương ở ngực. Khiến cho hắn ho khan kịch liệt.
Hắn dùng tay che miệng lại, bàn tay lại bị máu nhuộm thành một màu đỏ.
- Đường Trọng, tao muốn mày phải chết. Tao nhất định sẽ khiến mày chết.
Khương Như Long giống như điên cuồng mà kêu to.
Hỏa Bạo Thiên Vương Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy