He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 929 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 985 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 666: Giận Dữ Đánh Người
ường Trọng trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng Khương Như Long khiến người nhà họ Khương vừa kinh hãi vừa tức giận.
Kinh hãi vì, chẳng lẽ trong tay Đường Trọng có chứng cứ gì có thể chứng minh chuyện này là do Khương Như Long làm?
Nếu không, nhà họ Khương nhiều người như vậy thì vì sao hắn lại nã pháo với Khương Như Long?
Tức giận chính là, hắn như con chó điên đánh về phía Khương Như Long, vậy có để những người nhà họ Khương như bọn hắn vào mắt hay không?
Khương Như Long là người trẻ tuổi được xem trọng nhất trong nhà họ Khương, hắn làm vậy không chỉ là nhục mạ Khương Như Long mà còn là vũ nhục bọn họ.
- Đường Trọng, cậu làm cái gì thế, cậu điên rồi à?
- Con chó điên nào chạy đến nhà họ Khương giương oai vậy? Bảo tiêu đâu, cắt hai chân hắn vứt ra ngoài.
- Ngăn hắn lại cho tôi, ngăn lại.
Tiếng quát tháo, tiếng tức giận mắng chửi, tiếng khuyên bảo, còn có tiếng bảo tiêu chạy tới ngăn cản.
Đường Trọng như bị sự tức giận làm cho mất lý trí hoặc như không thể suy nghĩ gì được nữa, hắn không hề khách khí với những bảo tiêu này.
Một bảo tiêu ôm sau lưng hắn muốn ngăn cản hắn tiến lên, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì bị hắn một cùi chỏ đâm vào ngực.
Rắc…
Hình như có tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến.
Bảo tiêu kêu rên một tiếng, sau đó che ngực quỳ rạp xuống đất.
Hai gã bảo tiêu khác phân thành hai hướng trái phải bắt lấy cánh tay của hắn, Đường Trọng liền đánh ra một quyền.
Bảo tiêu áo đen bên trái định dùng cầm nã thủ để chế trụ mạch môn của Đường Trọng lại phát hiện cánh tay kia của mình đã mất đi năng lực hành động.
Ra sau mà đến trước.
Sau đó Đường Trọng hơi dùng sức, hắn liền kêu thảm một tiếng.
Những người này xuất thân đều là bộ đội đặc chủng, là những chiến sĩ tinh anh đã trải qua không biết bao nhiêu huyết chiến. Đối với bọn họ, đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng tuyệt đối không thể há mồm kêu đau.
Đây là khuất phục, là nhu nhược.
Đối với bọn họ điều này còn khó chịu hơn so với chết.
Nhưng mà loại đau đớn này không phải bọn họ có thể thừa nhận được.
Đường Trọng tấn công nhanh vào gân mạch bọn họ, bọn họ dù muốn nhẫn nhịn cũng không được. Loại đau đớn này phát ra từ tận cốt tuỷ, mà không phải bị ý nghĩ khống chế.
Cùng lúc đó, bảo tiêu bên phải cũng tung ra một cú thiết quyền.
Trên đường đánh ra hắn cũng đã hối hận.
Thực lực của Đường Trọng quá mạnh, đồng bạn của hắn không thể kiên trì nổi một hiệp mà đã bị Đường Trọng chế trụ thì một mình hắn sao tạo thành uy hiếp gì cho Đường Trọng được.
Hơn thế nữa, bởi vì bọn họ sơ suất nên có thể hắn cũng phải ăn thiệt thòi từ Đường Trọng.
Đáng tiếc, lúc này đã ra chiêu, cả người cũng đã lao về phía trước, dù hắn muốn thu tay lại cũng không kịp rồi.
Theo quán tính, thân thể hắn lao nhanh về phía trước.
Đã không thể lui vậy thì dũng cảm tiến lên.
Tụ khí, tăng sức mạnh chiến đấu.
Bởi vì Đường Trọng có thân phận đặc thù nên khi đối phó với Đường Trọng bọn họ vẫn bị bó chân bó tay và phải chịu thiệt trước Đường Trọng.
Đường Trọng tổn thương hai người bảo tiêu cùng một lúc đã khiến cho đa số bảo tiêu nhà họ Khương biết thực lực tên này không kém.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể dùng lực lượng mạnh nhất của mình để đối phó hắn.
Vì ngăn cản hành động của Đường Trọng cũng vì để mình không bị Đường Trọng tổn thương.
Đường Trọng vung chân, đá cho tên bảo tiêu kêu đau thảm thiết kia bay ra ngoài.
Sau đó, hắn khom người, đầu vươn về trước, nắm tay thành quyền xông về phía trước.
- A…
Một quyền của bảo tiêu đánh tới.
Vụt…
Đường Trọng cũng đánh ra một quyền.
Quyền đối quyền, thịt đụng thịt, cốt chạm cốt.
Rắc…
Hai quyền va chạm.
Đường Trọng vẫn xông về phía trước, mà tên bảo tiêu đối quyền với hắn lại bị trọng thương, máu tươi trào ra từ miệng, thân thể như diều đứt dây bay ngược về sau.
Đám người thét chói tai vang cả bốn phía rồi thi nhau tản ra. Thân thể tên bảo tiêu xuyên qua chỗ đám người vừa đứng bay thẳng đến khu vườn đằng sau.
Răng rắc….
Vài bồn cây cảnh bị thân thể hắn đâm vào gãy nát, kêu lên răng rắc.
Đường Trọng vẫn chạy về phía trước.
Mục tiêu của hắn là Khương Như Long vẫn đang đứng yên ở kia.
Khương Như Long cũng không bị doạ sợ, ngược lại, hắn rất tỉnh táo.
Hắn biết hắn không thể lui.
Chết cũng không thể lui.
Nếu hắn trốn thì hắn sẽ thua trong lần giao thủ chính diện đầu tiên với Đường Trọng này.
Hơn nữa, nơi này là nhà họ Khương.
Hắn họ Khương, đây là địa bàn của hắn.
Tại địa bàn của mình thì hắn sao có thể để một tên khác họ doạ chạy được chứ?
Đường Trọng đã xông tới trước mặt hắn.
- Đường Trọng, đừng.
- Như Long, chạy mau.
- Tứ ca…
Khương Như Long như không nghe được những tiếng hét này, hắn vẫn bình tình nhắm mắt lại.
- Giả bộ.
Trong lòng Đường Trọng thầm mắng.
Hắn cũng không vì đối phương không đánh trả mà dừng tay, ngược lại, hắn nắm chặt nắm đấm tụ lực.
- Đi chết đi.
Đường Trọng rống lớn.
Hắn đánh ra một quyền, hướng lên khuôn mặt tuấn tú, bình tĩnh của Khương Như Long.
Không phải mày thích giả vờ bình tĩnh dù núi Thái Sơn có sụp đổ hay sao?
Vậy tao tát sưng mặt mày xem mày còn giả vờ thế nào được.
Không nghe được thanh âm tát mặt, cũng không nghe được thanh âm xương cốt đứt gãy.
Một quyền của Đường Trọng thất bại.
Không, là bị một tầng da thô ráp bao vây lấy.
Nắm đấm của Đường Trọng rơi vào bên trong một bàn tay to.
Bàn tay to khô gầy như củi nắm lấy tay Đường Trọng, cảm giác như không dùng một chút sức nào nhưng lại khiến cho nắm đấm ẩn chứa rất nhiều lực lượng của Đường Trọng không thể thu về.
Cảm giác rất kỳ quái.
Đôi bàn tay này là của một ông già, là ông già gác cổng nhà họ Khương, người dễ bị xem nhẹ nhất.
Mỗi người tới, ông đều phụ trách đóng mở cửa, có đôi khi cũng nói vài câu việc nhà nhỏ nhặt không bổ ích gì với Khương Khả Khanh và Khương Khả Nhân.
Lần đầu tiên Đường Trọng đến, ông còn kéo tay Đường Trọng nói chuyện một hồi lâu giống như một ông già thích lải nhải vậy.
Nhưng không ngờ, ông lão gác cổng này lại là người mang tuyệt kỹ.
- Xà quyền à?
Đường Trọng nhìn ông già hỏi.
- Mắt cậu thật chuẩn?
Ông lão cười ôn hoà, nhìn Đường Trọng như nhìn con cháu của mình vậy, khiến người ta cảm giác như được tắm gió xuân.
- Riêng điểm này rất giống cha cậu. Năm đó, tôi cùng hắn so chiêu, hắn chỉ liếc một cái liền nhận ra lai lịch của mấy chiêu này.
- Ông đã so chiêu với lão râu dài.
- Lão râu dài sao?
Ông già không hiểu Đường Trọng nói lão râu dài là ai, ngẩn người, sau đó cười nói:
- À, cậu nói Đường Sơn sao? Trước kia hắn không để râu, là một công tử rất thanh tú.
Đường Trọng rất nghiêm túc suy nghĩ, thật sự hắn không thể liên tưởng cái từ thanh tú với lão râu dài vừa đen vừa cao to, làn da thô ráp, mặt tràn đầy râu quai nón được.
- Ông muốn ngăn cản tôi à?
Sát khí trên mặt Đường Trọng dần biến mất, vô cùng nghiêm túc hỏi.
- Người một nhà sao phải chém giết làm gì?
Ông già vẫn cười, không để ý đến thái độ không phải rất khách khí của Đường Trọng.
Nhắc đến cái này, lửa giận trong Đường Trọng vô danh thiêu đốt.
Hắn chỉ vào đám người nhà họ Khương nói:
- Người một nhà sao? Bọn họ coi tôi là người một nhà khi nào? Bọn họ hận tôi không chết thì có. Tôi bị ám sát, chắc chắn có liên quan đến bọn họ. Mẹ của tôi bị bắt cóc, ông cho rằng họ không bị tình nghi sao?
- Vậy cũng phải có chứng cứ chứ.
Ông già ấm giọng an ủi.
- Tuy tôi là người hầu nhưng bình thường bọn nhỏ vẫn coi tôi như người trong nhà mà đối xử. Khả Nhân là đứa bé tốt. Con bé gặp chuyện này cũng khiến trong lòng tôi khó chịu. Nhưng bây giờ việc cần làm là tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi tìm Khả Nhân về. Ở bên ngoài nhiều một phút thì thêm một phút nguy hiểm. Cậu nói có phải vậy không? Việc trả đũa để sau đi.
Đường Trọng hung dữ nhìn Khương Như Long nói:
- Nhưng tôi không nuốt trôi cơn tức này. Những người này mặt người dạ thú, thoạt nhìn quần áo lượt là nhưng việc gì cũng có thể làm được, ngay cả người thân của mình cũng không tha.
- Đừng kích động, đừng kích động. Tìm người trước, báo thù tính sau.
Ông lão gác cổng nói.
Đường Trọng nhìn vào ánh mắt ôn hoà của ông lão gác cổng nói:
- Ông là bạn cũ của lão râu dài nên tôi sẽ nghe lời ông.
- Đứa bé ngoan.
Ông bảo vệ cổng nói.
Ông ta vừa buông tay Đường Trọng, Đường Trọng lập tức đánh ra một quyền thẳng mặt ông ta.
- Cậu.
Ông ta vừa nói một chữ ‘cậu’, Đường Trọng đã đánh thêm một quyền.
Vừa ra quyền lại ra cước, đồng thời tấn công cả trên lẫn dưới, ông già không có phòng bị, chỉ có thể lui về sau một bước.
Nhưng ông lại quên đằng sau mình còn có một Khương Như Long.
Thân thể ông ta đâm vào Khương Như Long, hai người đều đứng không vững.
Đường Trọng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, rèn sắt khi còn nóng, thừa cơ truy kích, đánh ra một quyền vào ngực ông lão gác cổng.
Trong lòng ông lão gác cổng cũng tức giận, lại xuất chưởng đánh vào một quyền của Đường Trọng.
Xà Quyền là nghĩa rộng của Hình Ý Xà Quyền. Rắn dùng thân thể của chính mình quấn lấy con mồi khiến con mồi không thể thở được và bị gãy xương. Người tập xà quyền, hoá thân thành xà, chiêu nào cũng mang tính trói buộc, mỗi chiêu đều là bay vây và quấn quanh.
Tuy ông lão gác tuổi cao, thân hình gầy gò tưởng như một trận gió cũng có thể thổi bay.
Nhưng động tác của ông ta lại không chậm một chút nào, ra tay không tiếng gió, lực đao như vạn quân.
Đường Trọng sẽ không cho ông ta cơ hội quấn quanh, nếu không chính hắn không thể nhúc nhích được.
Mũi chân hắn chĩa xuống đất, thân hình nhảy ngược lên.
Trước khi nhảy lên, mũi chân lại dùng một tư thế xảo trá đá hướng cái cổ của ông già gác cổng.
Thân thể ông già hơi nghiêng đi lại trúng kế điệu hổ ly sơn của Đường Trọng.
Cả người hắn trên không trung dùng một góc độ khó nghịch chuyển, không lùi mà tiến, sau đó hai chân mạnh mẽ đá vào ngực Khương Như Long.
Khương Như Long không chịu được cỗ lực to lớn này, thân thể lảo đảo lùi về sau.
Càng lúc lui càng nhanh, cuối cùng vì sau lưng không có điểm tựa mà ngã nhào trên mặt đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ.
- Oẹ…..
Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu tụ trong lồng ngực. n mặt của hắn toàn các vết thương chằng chịt…chúng là huân chương mà cũng là sự sỉ nhục của hắn.Khiến cho người khác ấn tượng nhất chính là hắn chỉ còn có một con mắt.
Hơn nữa vành mắt của hắn trống trơn, sâu hút bên trong là các dây cơ chằng chịt, cùng những vết sẹo khiến cho người khác chán ghét.
Con mắt này của hắn chính là bị người khác dùng tay móc ra, rồi trực tiếp bóp nát, hắn cũng không có thích cái kiểu mắt giả đang thịnh hành bây giờ, cũng không có bắt chước mấy cha cướp biển trong Pirates Of The Caribbean, bịt một mắt mình lại để đi thu hút gái.
Hắn cứ để kệ nó như vậy, phơi bày ra trước mặt người khác, không hề nghĩ tới chuyện che nó đi.
Hắn là một sát thủ, tên là Độc Nhãn.
Hỏa Bạo Thiên Vương Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy