When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!
ối đó,tôi tắm rửa rồi lăn quay ra giường đắp chăn ngủ.Tôi nhìn lên trần nhà một lúc rồi nghĩ ngợi linh tinh về
mọi chuyện ngày hôm nay. Đúng là một ngày dài dằng dặc,không lúc nào không phải nghĩ ngợi một cái gì cả.Mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua,cứ moi lên rồi lại thấy mệt mỏi.Tôi từ nhắm mắt vào,chợt hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu tôi.Nụ cười của hắn, đôi mắt của hắn hiện dần lên.Tôi lại mở căng đôi mắt ra mà bất ngờ.Sao lại không điều khiển nổi bản thân thế này?Tại sao hình ảnh của hắn ta lại hiện lên chứ?...Tôi lại nhìn lên trần nhà trong vô thức,tôi nghĩ tới những kỷ niệm giữa hắn và tôi.Những kỷ niệm ấy nó khiến tôi cười,cười trong hạnh phúc.Từ lúc tôi gặp hắn đến lúc tôi pha cà phê cho hắn.Từ lúc hắn cười cho đến lúc hắn buồn,những hình ảnh đã in đậm vào trong tâm trí tôi.Càng nghĩ đến hắn,tôi lại cảm thấy hạnh phúc.Và ngượng ngùng.Trái tim của tôi bắt đầu đập mạnh mẽ hơn trong lồng ngực.Phải rồi,tôi đã từng trải qua cái cảm giác này,khi mà tôi phát hiện ra mình có cảm tình anh Minh.Vậy giờ là đến hắn ư?Tôi đã thích hắn?Không thể nào,không thể nào,không thể nào!!!!!
Sáng hôm sau,tôi cực kỳ mệt mỏi vì tối qua mất ngủ.Tôi đã tìm ra câu trả lời,và nó khiến tôi bất ngờ đến phát sốt nằm liệt giường.Hôm nay tôi không tài nào mà đứng dậy đi học được.Chẳng còn cách nào khác,tôi đành nằm ì ở giường.Cái đầu thì đau,cứ ngẩng lên là chóng mặt vô đối,mệt!!!Tôi vắt tay lên trán suy nghĩ.Tại sao lại là hắn chứ?Những cảm giác kỳ lạ,khi tôi muốn chạm vào hắn,khi tôi muốn ôm lấy hắn…Tất cả do tôi đã thích hắn…Hừm,làm gì có chuyện này chứ.Tôi không được phép thích hắn,và tôi cũng đã nghĩ mình không bao giờ thích hắn nổi.Vậy thì,lúc này tôi lại đang có những cảm xúc trái với tâm.Con người,không tài nào có thể ngăn cản cảm xúc của riêng mình cả.Nhưng tôi không được phép thích hắn.
Từ từ nhắm mắt lại và cố quên đi những hình ảnh của hắn.Thiện Ân,tôi muốn quên,tôi muốn quên.Cái cảm xúc này,tôi muốn gạt bỏ nó đi.Tôi phải ngăn nó lại,nó rắc rối lắm,tôi sợ.Thiện Ân…
“Dậy ăn cháo rồi uống thuốc mau!”
“Chút xíu nữa thôi mẹ,con mệt lắm…”
“Ai là mẹ của cậu?”
“Hả?”
Tôi giật mình mở mắt ra và nguyên cái bộ mặt của hắn che lấp hết tầm nhìn của tôi.Sao hắn ta lại ở đây!!!!! Tôi muốn bật phắt dậy nhưng cái đầu rõ nặng và đau chẳng cử động nổi.Vậy là tôi đành phải nằm im và cố phải đuổi hắn ra khỏi phòng mới được!!
“Ai ai cho cậu vào phòng con gái hả đồ vô duyên kia,mau ra ngoài!! >___“Cậu là con gái cái nỗi gì?”
“Tôi không có hơi đánh nhau với cậu đâu.Ai cho cậu vào phòng tôi,mau ra ngoài!?!”
“Mẹ cậu.”
“Nhưng tôi chưa cho phép,ra ngoài đi!!”
“Ok ok…bình tĩnh bình tĩnh.Mặt cậu đỏ y như cái bếp lò rồi đấy.”
Hắn lùi lùi ra cửa phòng tôi và đóng lại.Tôi chạm lên mặt và thấy nó như bốc lửa,hắn bảo mặt tôi đỏ thì chắc chắn là mặt tôi quá đỏ.Không phải do tôi ốm nặng quá đâu,tại cậu đấy,Thiện Ân.Khi phát hiện ra tình cảm của tôi với cậu,thật sự tôi chẳng tự nhiên với cậu được nữa.Tôi muốn nói chuyện với cậu,nhưng lại không muốn gặp cậu,thử nghĩ xem đó là cảm xúc kỳ quặc gì?
Tôi nhìn lên đồng hồ của mình,bây giờ đã là quá ba giờ.Sao lại muộn như vậy rồi?Tôi đã ngủ từ sáng đến giờ sao?Suy nghĩ về cái thứ tình cảm ấy thật mệt mỏi,kiệt sức rồi…hiuhiu.Hắn ta lại mở hé cửa phòng tôi và ngó đầu vào.Hình như hắn không sợ tôi hay sao đấy,nói vậy mà vẫn cố vào,dai như đỉa.
“Tôi bảo cậu ra ngoài mà.”
“Mẹ cậu bảo tôi phải chăm cậu cho mẹ cậu đi chợ một chút.Mẹ cậu nói cậu phiền quá.”
“Cậu có cần phải nói vậy không,tên đáng ghét! -.-“
“Mau dậy ăn đi,cậu ngủ nhiều vậy mà vẫn chưa khoẻ à?”
“Chịu,cử động không nổi,mà tôi cũng không muốn ăn đâu.@@”
Hắn ta lại gần giường,định chạm vào người tôi nhưng do cái phản xạ thoái quá,tôi bật phắt dậy và đẩy tay hắn ra.
“Đừng chạm vào người tôi!! >__“Vẫn cử động được đây thây,thôi đừng giả vờ.Dậy ăn cháo rồi uống thuốc.”
Tôi chỉ mới tích trữ được một chút năng lượng vậy mà hắn ta lại làm tôi sử dụng hết chúng rồi.Hức hức…Tôi lại cảm thấy đầu đau như búa bổ,lại từ từ trườn người xuống giường.Tôi thở càng ngày càng khó hơn,cuộc đời mình đến đây là kết thúc hả?Hực…hực…Ngủ như vậy rồi mà vẫn chưa khá hơn một chút nào. Ốm quá nặng vì cái thứ tình cảm điên rồ này,bực mình thật.Bây giờ mới biết được,sức mạnh đáng kinh ngạc của tình yêu,thật mạnh mẽ và nồng nhiệt.Nào,cố gắng lên,Tinh Tú!!Hắn ta lại cố chạm vào người tôi,nhưng quả thật chẳng cử động nổi mà đánh lại hắn nữa.Hắn ta sờ lên trán tôi rồi lại lên trán của hắn.Dù chỉ khoảng vài giây thôi,tôi cũng cảm thấy được hơi ấm từ bàn tay của hắn.Mà thật ra người tôi cũng đủ nóng rồi.
“Cậu ốm nặng lắm rồi đấy,chắc phải đưa lên bệnh viện rồi.”
“K..không cần,tôi không đi đâu!!”
“Thế giờ ăn hay lên bệnh viện?”
“Ă…ăn…@@”
“Ngoan, để tôi đỡ cậu dậy.”
Hắn ta luồn tay xuống lưng và cẳng chân tôi rồi dùng sức lực của hắn bế nhẹ tôi ngồi dậy.Hắn để cái gối đằng sau lưng và để tôi ngồi dựa vào.Hắn hỏi tôi có cái bàn nhỏ nào không tôi bảo hắn có một cái ở dưới giường.Hắn đặt nhẹ cái bàn lên giường và bát cháo lên cái bàn.Tất cả hành động,cử chỉ của hắn quan tâm và chăm sóc tôi,tôi cảm thấy rất hạnh phúc.Hắn ta dịu dàng và ấm áp khác hẳn những ngày khác,chỉ với tôi khi ốm hắn mới như vậy?Aha,không đâu.Hắn ta có thể đã làm vậy đối với nhiều người khác mà,ngay cả cô ta.Sự thật thì luôn phũ phàng,ahaha!!Tôi run run cầm cái thìa cháo lên và thổi,thổi thật nhiều cho nó nguội.Nhưng cái hơi thở yếu ớt và nóng bừng của tôi sao làm cháo nó nguội được.Khi cái thìa nó chạm đến môi tôi thì tôi vẫn cảm thấy được sự nóng bỏng của nó,khiếp,nóng thế!!! >__“Thổi vậy mà vẫn nóng à?”
“Ừm…têu hết môi lên rồi…”
Hắn lấy cái thìa khỏi tay tôi rồi thổi vài lần.Sau cùng hắn nếm thử rồi nhét vào miệng của hắn luôn.Cái tên đáng ghét ấy…
“Hết nóng rồi đây này,ngon phết.”
“Cậu ăn hết vậy luôn à? -.-“
“Ahaha!Thôi ăn đi.”
Hắn lại trả cái thìa lại cho tôi.Theo như trình độ ngôn tình của tôi thì hắn sẽ thổi và đút cho tôi ăn.Có lẽ hắn vẫn đáng ghét như mọi ngày rồi.Nhưng mà nếu được hắn cho ăn thì hạnh phúc biết chừng nào.Hạnh phúc…hạnh phúc…=v=…
“Không ăn đi còn nhìn gì?Hay là thích tôi mớm cho?”
“A…ai cần cậu chứ!! Đáng ghét!!”
Tôi hậm hực xúc và thổi miếng cháo rồi cho vào miệng mà cố nuốt.Thôi không ảo tưởng được nữa đâu,chẳng mong chờ gì ở hắn nữa cả. Đáng ghét đáng ghét!!!Bỗng hắn ta ngồi vào bàn học của tôi và lục lọi giá sách.Hắn ta lôi trong cặp sách của hắn ra mấy quyển vở và ngồi viết.Chắc là hắn chép bài học sáng nay cho tôi.
“Viết đẹp vào đấy!!”
“Giúp cho còn đòi hỏi à? Ăn đi!!”
“Hihi…”
Tôi vừa ăn vừa ngắm nhìn hắn.Lúc hắn ta chăm chú,tập trung vào một cái gì đó nhìn hắn rất ngầu,rất trầm lặng và bí ẩn.Ngắm nhìn hắn tôi cảm thấy yên bình, ấm áp và quả là hạnh phúc.Minh và Thiện Ân,hai người quả là giống nhau.Luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc trong khi chẳng làm gì cả.Hai người hạnh phúc,là tôi cũng hạnh phúc,vậy là ổn,rất ổn.Nhớ lại thì bây giờ tôi đã mất đi hoàn toàn cái tình yêu đơn phương đối với anh Minh,nó không tài nào bùng cháy trong lòng tôi mạnh mẽ hơn nữa. Đã có một ngọn lửa khác,nó nồng nhiệt và ấm áp,toả sáng,rực rỡ và tôi không bao giờ có thể có thể chạm tới.Tình yêu này,không được phép và nó quả là một rắc rối đối với tôi.Cần chôn sâu nó hơn nữa,chôn nó đi, đừng để nó đẻ trứng…
Uống thuốc xong,tôi thấy mình khoẻ hơn một chút và lại lơ mơ.Trong thuốc thì luôn có một lượng thuốc ngủ mà.Ngủ tiếp để đỡ mệt mỏi,chóng khoẻ để còn chiến đấu.Tôi tính nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy tiếng chân rảo bước trên cầu thang.Rầm rầm rầm…Cửa phòng bật mở,anh họ tôi lao tới.
“Tú!!Tú!!Em khoẻ chưa,cả ngày anh lo cho em lắm đấy!!! >.“Lo mà giờ này mới về,hơn bốn giờ rồi.”
“Ơ,anh…”
“Thôi khỏi nói cũng biết đi đâu.”
“Hì hì!!”
Chắc chắn là đi chơi với hậu bối của tôi,tôi chắc chắn luôn đấy.Nhìn cái mặt hớn hở và hạnh phúc ấy là biết ngay rồi.Tôi giúp được anh ta thành công trong chuyện tỏ tình này nhưng đến tôi lại còn không giúp được tôi.Có bác sĩ nào lại tự chữa bệnh cho mình được,hơn nữa là một căn bệnh cần phẫu thuật.Hức hức…Anh tôi nhìn sang bàn học tôi rồi lại hét lớn. Đau đầu hơn vì cái ông này mất.
“Rể!!Chăm ghê vậy?”
“Rể cc -.-.Tại mày mà tao phải chép cho nhỏ Tú đấy.”
“Haha!!Mày là bạn tao mà,giúp nhau chút!!”
Rốt cuộc thì cũng chẳng nên mong đợi gì ở hắn được hơn nữa.Nếu mà không phải giúp anh họ tôi thì hắn ta còn lâu mới chịu tới đây!!Hắn ta là tên đáng ghét nhất thế giới.Thật sự,tôi cũng muốn được cậu tự giác quan tâm,dù cậu chỉ coi tôi là bạn.Từ lúc anh họ tôi về đến nhà,hắn và anh ta đùa nghịch,nói chuyện ầm ầm khiến tôi không sao ngủ được.Hai người họ còn rủ tôi chơi bài nữa đấy,sức đâu mà cầm mấy cái đấy nữa.Tôi nằm nghiêng nhìn họ chơi một lúc mà ngủ quên không hay.Cho đến khi có tiếng gọi của mẹ tôi dưới nhà vọng lên thì tôi mới lơ mơ tỉnh dậy nhưng không chịu mở mắt.
“Hải!!Xuống phụ cô nấu cơm cái nào!!”
“VÂNG!!”
“Ân có ăn cơm ở đây không cháu!!”
“NÓ KHÔNG ĂN ĐÂU CÔ ƠI!!”
Tôi nghe tiếng chân anh Hải chạy xuống cầu thang.Anh ta xuống đấy,vậy thì chỉ còn tôi với hắn ở trong phòng.Tôi cảm thấy hắn đang tiến gần về phía tôi.Hắn sẽ làm gì?Hắn sẽ làm gì?Có giống ngôn tình không? Đời nào…Vừa nãy cũng vậy còn gì,mong chờ bất cứ điều gì ở hắn là vô ích.Cái tên nhạt nhẽo…
“Hm…lại ngủ à?Suốt ngày ngủ!!”
Tôi ốm tôi ngủ thì ảnh hưởng gì tới cậu??
Bỗng,hắn ta cầm tay tôi lên,hắn…Tôi cảm thấy có một cái gì đó chạm và di di trên tay tôi. Đích thị là hắn đang viết cái gì đó linh tinh rồi.Muốn mở mắt ra và đấm hắn một cái quá…nhưng tôi kệ.Tiếp theo,hắn ta chọt cây bút lên mặt tôi và viết nữa.Một dấu gạch thẳng,hai rồi bao nhiêu gạch liền,có một hình tròn nữa,hắn chỉ viết lên má tôi thôi còn đâu hắn ngừng hẳn.Chịu ngừng rồi hả?Viết nữa tôi đánh cậu tơi bời khi mà khoẻ.Tôi nghe tiếng cửa đóng lại,hắn ta đi rồi,hắn về rồi.Tôi vội vàng mở mắt ra và giơ tay lên xem.Tôi mỉm cười và cảm thấy hạnh phúc.Thiện Ân,hắn ta không giống những đứa con trai khác,hắn lãng mạn và quan tâm theo một cách kỳ quái và lạ lùng. “Mau khoẻ để còn chiến đấu,mạnh mẽ lên! - Cậu chủ đẹp choai” và “HOPE”.
Cảm ơn cậu.Tôi yêu cậu!
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân