In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Ngôi Sao Của Hi Vọng?
áng hôm sau,hai đứa chúng tôi lăn lóc ra ngủ.Tận 3h sáng mới được ngủ thì đến bao giờ mới dậy?Thế nhưng,bà tôi lien tục vỗ mông kêu tôi dậy.Lăn lội mãi mới mở được mắt ra,nhìn xung quanh,hắn đã dậy và đi đâu mất rồi.Nghe mẹ nói là hắn theo bố tôi ra phố.Vậy là bố quyết mua đền cho hắn cái áo thiệt.
“Tú!Bao giờ thằng Thiện Ân nó về?”
“Con không biết!”
“Bảo nó về nhé!Hôm nay 31 rồi,không về thì mẹ Thiện Ân đón giao thừa với ai?”
“Vâng!”
Chắc hôm qua tới giờ mẹ hắn lo cho hắn lắm.Hắn đi chơi thì có bao giờ xin phép ai?Bà tôi cố gọi tôi dậy mặc dù tôi rõ buồn ngủ rốt cuộc có để làm gì đâu.Tôi chẳng có gì làm cả…Chợt tôi nghe tiếng trẻ con ngoài sân.
“Chi Tutu đâu cô?”
“Chị ấy trong nhà!Con vào chơi đi,chị ấy đang chán lắm ấy ^v^”
Một đứa bé loắt choắt lon ton chạy vào nhà.Nó lao tới chỗ tôi và cứ lao nhao lên.
“Chị Tutu…chị Tutu…chị về sao không nói với em??”
Người duy nhất gọi tôi là “Tutu chỉ có là đứa bé con nhà bác (em của tên Nam Hải phiền phức kia).Bé nó đã lớn tới như thế này rồi,cao vổng lên,cái mặt nhìn còn dễ thương và đẹp trai hơn nữa.Rồi đến giọng nói vang vọng của anh tôi đang tiến gần trong sân nhà.
“Lâm Lâm”
Thằng bé mặt tái mét lại,hối hả chạy xung quanh tôi.Hai người đang chơi trốn tìm sao?
“Chị giấu em đi đâu đó đi!Tên phiền phức đó theo em hoài…”
Cái tủ lạnh đang ở ngay cạnh tôi,bất giác tôi mở cái tủ lạnh ra.Bên trong chỉ có ít đồ,tôi chỉ vào trong đó.
“Vào đây!Tủ lạnh!!”
“Vâng!!”
Cơ mà em nó ngây thơ thiệc,trời lạnh như này mà dám chui vào tủ lạnh…Mình ngu hay nó ngu ta??Anh Hải vội vàng chạy vào trong,tay cầm bát cháo,chắc đang cho em ăn rồi.
“Tú!Em thấy Lâm Lâm đâu không?”
“Dạ không! ÔvÔ”
“Cần chi cái đôi mắt kiếng khi đôi mắt đã tinh anh…”
“Cần chi cái đôi cao gót khi vóc dáng đã cao to!!”
Bỗng thằng bé từ trong tủ lạnh nhảy ra,hứng hởi hát theo.Dị…Ô^Ô”
“Có Vinamilk!!”
“A! Đây rồi!Lâm Lâm!!”
“A chit rùi!!”
Lâm Lâm định chạy đi tiếp thì anh ta nhanh tay túm gọn lấy.Nó cựa quậy không ngừng nhưng không sao thoát nổi.
“Á à!Còn nhờ Tú làm đồng phạm à?”
“Hông ăn!! >X“Thật là…Ủa!Thằng Thiện Ân đâu rồi?”
“Đi cùng bố em rồi!!”
“Ừ!Chắc bị xử tử hình rồi!Thằng đây đi đến đâu là gây rối đến đấy,hôm qua nửa đêm nửa hôm…”
Anh tôi chưa nói dứt câu thì bỗng có một giọng nam thanh cất lên từ ngoài cửa.Chúng tôi bất ngờ,nhìn về phía đó.
“Xin lỗi vì tao đã làm mất trật tự nơi yên tĩnh này của mày…”
“Ủa?Mày còn sống à?”
“Ừ!Nhưng thành thương binh rồi…”
Tôi từ từ đi ra chỗ hắn.Hắn đã mặc trên người cái áo mới mà bố tôi mua.Bố tôi cũng có mắt thẩm mĩ chứ bộ: cái áo len xám cổ V,cũng khá hợp với hắn…Mà cũng có khác gì cái áo len kia đâu,chắc cái này rẻ hơn chút.
“Bố tôi đâu?”
“Cậu không hỏi tôi sống chết thế nào mà hỏi ông ấy à? -___-“
“Cậu có sinh ra tôi đâu?”
“Ừ,rồi! Ông ấy qua nhà cô cậu rồi!”
“Vậy hả?Cái áo này bao nhiêu?”
“1 tỷ!!”
Hắn ta nói ngắn gọn hai từ ấy – chém gió - rồi lẳng lặng nằm bẹp một cái xuống giường.Tội nghiệp,chắc hắn ta mệt lắm,thức đêm dậy sớm.
“Ê!Cởi giày ra coi!!”
Hắn ta chẳng nói năng gì nữa,nhưng tôi có nghe thấy tiếng ngáy của hắn rồi.Gì mà vào giấc nhanh thế?Tôi cầm chân hắn rồi bỏ cái đôi giày của hắn ra.Lật hắn ngửa lên và đắp chăn cho hắn.Hắn ngủ ngon giấc,khuôn mặt hắn như một đứa trẻ,dễ thương thật…đẹp trai…///
“Chị Tutu như mẹ anh ấy ý nhỉ?”
“Không,anh thấy giống vợ hơn, đang nhìn đắm đuối cậu ta như vậy còn gì?”
“Hừm hừm!!”
“IM NGAY!! -__-“
Hắn ta ngủ xuyên suốt từ lúc đó đến trưa,khi bà tôi gọi hắn dậy ăn cơm,hắn ta vẫn còn ngái ngủ.Gì chứ,hắn ta đi đâu cũng được chiều chuộng hết.Trong khi tôi phải nấu ăn,trở thành quân sai vặt chạy đi chạy lại,thật bất công T^T. Đang trong lúc ăn cơm, điện thoại hắn reo liên tục.Hắn chút lại đứng dậy,chút lại đứng dậy.Mãi về sau,hắn đứng luôn ngoài sân và gọi ai đó vào.Lại một cái giọng trẻ con trong trẻo khác vang lên,Lâm Lâm đang ngồi ăn ngay cạnh tôi nên không thể là nó được.Và chợt,một cảm giác nguy hiểm len lỏi vào tâm trí tôi…không có an lành gì cả…
“Anh Thiện Ân!!!!!!!!!”
“Cậu chủ, đừng chạy!!”
Tôi giật mình, đó là cái thằng nhóc ranh ma - em của hắn.Sao nó lại ở đây?Mẹ hắn,mẹ hắn có đây không T^T…?
“Ủa?Sao em ở đây?”
“Em theo ông tài xế đến đây đón anh!!”
“M..mẹ có biết không??”
“Mẹ không!!Em trốn mẹ đi mà,thích lắm anh ạ!! ^v^”
“Thích cái…-.-“
Ông tài xế cũng ở đây,hắn kêu ông ta tới đây làm gì?Mẹ tôi đặt bát cơm xuống và đứng dậy,vui vẻ ra ngoài cửa mời họ vào ăn cơm.
“Ông với cháu vào ăn cơm ạ!”
“D…dạ cảm ơn…nhưng tôi vừa mới ăn trưa ạ..”
“Đừng khách sáo!Ông là bố của Thiện Ân à?”
“Dạ không,tôi là tài xế của cậu chủ…”
Mắt mẹ tôi với bà bỗng sáng loé lên.Biết hắn được người khác gọi là cậu chủ,mẹ với bà tôi đoán chắc hắn là con nhà giàu.Vậy nên, đến bà tôi cũng ra tiếp.
“Kiểu này em không lấy thằng Ân thì không được rồi..hehe!!”
“Không có chuyện em lấy tên đáng ghét đó đâu!! >AChỉ riêng bố tôi là vẫn điềm tĩnh ăn cơm,chẳng quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra.Bố chắc chắn cũng theo phe mình rồi!!Hắn đưa cho ông tài chìa khoá xe.Có vẻ hắn biết mình không lái được nên mới gọi cả ông tài xế ra tận đây. Đúng là công tử,muốn làm gì thì người khác cũng phải nghe theo.Hắn dắt theo tên nhóc đó vào nhà.Vừa mới bước vào,nó hướng mắt về phía tôi,bị chiếu tướng ~.~…
“Anh ơi, đó là bạn nào đấy ạ?”
Nó chỉ vào Lâm Lâm đang ngồi bên cạnh tôi.Vậy ra không phải nó chiếu tướng mình,phù…Thế quái nào mình phải sợ nó vậy nhỉ?Phải chăng cứ nhìn thấy nó là nghĩ tới bà ta?
“Đấy là Lâm Lâm,bằng tuổi em đấy!Muốn làm quen không?”
“Chào cậu,tớ là Vô Song!!”
Vô Song?Trời,nghe cái tên mà biết nó vĩ đại tới chừng nào rồi.Mọi người đều bất ngờ trước cái tên của nó.Phải,nó thì nên chỉ có một – không – hai,thêm đứa nữa chắc Trái Đất này nổ tung quá.
“Vậy là Song Song nhỉ?Tớ là Lâm,mọi người hay gọi tớ là Lâm Lâm!! ^v^”
“Em qua chơi với bạn đi!”
“Vâng!”
Lâm Lâm hí hửng chạy ra chỗ thằng bé kia,hai đứa đuổi nhau loạn xạ,lật tung cả nóc nhà bà lên @@.Mà Lâm Lâm gọi nó là Song Song thì có hơi quá không nhỉ?Là bốn đứa đó, là bốn đứa…>.“À,năm mới vui vẻ nhá!!”
“Ư…ừm…”
“Quên,cho cậu cái này này!!”
Hắn ném cho tôi một cái lon coca,may tôi bắt được chứ trúng đầu thì mất Tết.Nhưng cái này hắn cho tôi làm gì? Đây là đồ khuyến mại của đống thùng coca kia chăng…
“Ngôi sao của hi vọng…”
“H..Hả?”
Ngôi sao của hi vọng?Hắn nói cái gì thế?Tôi định hỏi lại hắn thì cái xe đi mất tiêu,hắn thò tay từ cửa sổ ra và vẫy tay chào.Tôi xoay xoay cái lon coca trên tay để xem nó có cái gì đặc biệt.Xoay cả một vòng,và bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của hắn một chút ít: một mặt của lon coca có in hình ngôi sao và kèm theo là “hi vọng”.Vậy, ý hắn là gì?Tôi nhìn theo con đường mà xe coupe nhà hắn đã đi qua,nó đã đi khuất nhưng tôi vẫn nhìn.Con người hắn,thật khó hiểu…Bỗng cái lon coca vụt mất khỏi tay tôi,tôi giật mình.Anh họ tôi đang định mở cái lon nước ngọt ấy.
“Cho anh nhé,anh đang khát đây.”
“KHÔNG ĐƯỢC!TRẢ EM ĐÂY!!”
Tôi vội vàng giật lại lon nước ngọt.Mặt anh tôi trở nên bất ngờ và có chút tội lỗi.Tôi cũng thấy lạ bản thân mình.Chỉ là lon coca nhỏ thôi mà,sao mình phải giữ khư khư nó.Tôi lại đưa lại cho anh ấy, tại tôi cũng thấy mình có lỗi,tôi thật ích kỷ.
“A..anh uống đi!!”
“T…thôi,anh không khát nữa…”
“Anh cầm lấy đi!!”
“Thôi…thôi…”
Anh ấy gãi đầu rồi đi về nhà bà.Anh ta giận tôi thật rồi,hức hức.Tôi là đứa em họ đáng ghét ghê ấy.Tôi lại vội vàng chạy theo mà cố nài nỉ anh ấy uống.Vừa nãy người ta xin thì không cho,bây giờ thì nài nỉ người ta uống…Mình điên thật…hiuhiu.
Ngôi sao của hi vọng hả?Nghĩ tới câu nói này của hắn,tôi lại cảm thấy vui mà không sao giải thích nổi. - Tôi là một ngôi sao -
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân