Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Dây Chuyền Và Áo Len
ến tối,sau khi nói chuyện với gia đình chán chê,cả nhà tôi đi ngủ.Nhà bà chỉ có mỗi phòng khách là to nhất nên đến giường cũng được đặt ở đây,Bà,mẹ và tôi ngủ trên giường.Còn bố tôi và hắn ngủ bên dưới đã được trả đệm ấm ấp.Không có chút cơn gió lạnh nào chạm vào được bên trong nhà bà,nhà của bà ấm lắm.Nhưng buồn cười thay,tôi lại không sao ngủ được.Có lẽ là do không quen giường.Tôi trằn trọc mãi,cuối cùng phải ra sân nhà đếm mây, đếm sao, đếm trăng.Cái mắt tôi cứ mở tròn ra,chẳng nhằm lại được,mặc dù ngáp ngủ suốt.Xung quanh nửa sáng nửa tối,cứ mờ mờ ảo ảo,làm tôi thấy sờ sợ.Bỗng có tiếng cửa “két” dài thật dài từ phía sau tôi.Cái tiếng ấy làm tôi rùng mình.Chị ma ơi,chị tha em…Ahuhu ~~;;^;;”.
“Ê!”
Ê.. ê
..Người tôi cứng đờ lại,tim đập thình thịch.Con ma nó vẫn đang cố mà trêu tôi T^T.
“Làm gì ở đây thế?Ngủ đi!”
Một bàn tay đập vào lưng tôi kèm theo cái giọng càng ngày càng rõ,cái giọng đáng ghét quen thuộc.Hắn ta định doạ mình chắc…
“Cậu ra đây làm gì?”
“Ông chú ngáy to quá!!”
“Ơ…ờ!!Tôi lạ giường nên không ngủ được.
“Cậu lạ giường chứ có lạ vai không?”
“Hử?”
Hắn ngồi xuống chỗ tôi rồi bỗng kéo đầu tôi đặt xuống vai hắn.Tôi bật phắt dậy,tý nữa thì tương vào mặt hắn nhưng cố chịu đựng.Chợt cổ họng tôi nấc lên một cái.Rồi một cái nữa….ugh..ugh…Tại vừa nãy hắn làm tôi giật mình đây.
“Ugh…ugh…”
“Sao nữa rồi?”
”Tại cậu…ugh…làm tôi…ugh…giật mình…ugh!!”
“Ừ…xin lỗi.”
Hắn ta tưởng xin lỗi mà được chắc…Bây giờ tôi chắc còn không ngủ được nữa quá!!Ugh…ugh…Cái tên ăn hại!!
“Đi dạo chút không?”
“Ừ…ugh!!”
Hắn ta tay bỏ túi đi trước.Tôi lóc cóc chạy theo sau,cơn nấc vẫn càng ngày càng tiếp diễn.Thật khó chịu…Hắn ta đi khuất dần qua một cái ngõ,tôi vội vàng chạy theo.Cứ để hắn bỏ mình đằng sau thì không theo kịp,sợ chết >.
“Sợ chưa?Hết nấc chưa?”
“Ugh ugh ugh ugh O^O”
“Ặc…Còn nấc kinh hơn à!!”
“Càng giật mình càng…ugh ugh ugh!!”
“Cậu lạ thật đấy!!”
Hắn gãi đầu suy nghĩ.Vừa nãy nghĩ hắn ăn hại nhưng bây giờ nghĩ hắn khác rồi.Hắn ta cũng tốt thật,mình đã sai khi nghĩ xấu về hắn - tuỳ lúc.
“Thôi cứ đi dạo tý nữa về hết ngay ý mờ!!”
“Cậu mà doạ tôi nữa tôi xẻo…ugh!!”
Hắn vẫn cứ đi trước.Bọn tôi đi qua hai hàng tre xanh.Vào ban ngày,con đường này xanh tươi và thoáng mát lắm.Thế nhưng,vào ban đêm,nó hết xanh mà đen tối tăm,từng bụi tre làm tôi thấy căng thẳng và ghê sợ.Thế này mà gọi là đi dạo à,vào nhà ma thì có T^T. Đi đến gần 12h đêm,cơn nấc của tôi vẫn chưa kết thúc.Nó chỉ ít đi một chút thôi.Sao mà nó dai dẳng thế không biết nữa??Cuối cùng,hai chúng tôi chán nản đi về nhà.Hắn chịu thua, bực mình vì thua cơn nấc của tôi,hắn đi đến đâu đá chân tới đó.Nhìn như một đứa trẻ con bực tức chuyện không đâu.Về đến đầu ngõ nhà bà,bụi chuối đã được bà trồng lâu năm,nay tôi nhìn vào nó trở nên mờ mờ ảo ảo vì tôi đang dần buồn ngủ. Ở đó lại có vệt trắng lạ,tôi hình dung ra một người con gái tóc dài mặc váy đứng đó ấy. Ai chơi ác thế…??Huhu!!Tôi túm chặt lấy áo hắn,không nhìn vào bụi chuối đó nữa. Đi đến gần,nhìn kỹ hơn thì ra chỉ là cái bóng điện ngoài ngõ chiếu khuất vào thôi.Mém xỉu…T^T.Tôi từ từ thả hắn ra, tự dưng thấy có cái gì đó vướng vướng ở cổ.Sợi dây chuyền của tôi bị kéo ngược lên,hình như mắc vào cái gì đó.
“Cậu đang làm gì cái áo của tôi thế?”
“Hình như dây chuyền của tôi mắc vào áo cậu rồi…”
“Hả? Áo hàng hiệu đấy -___-“
“Im đi!Mau gỡ ra coi.”
“Tối mù,nhìn thấy gì?”
Tôi gí sát mặt vào để nhìn cho rõ,hắn cũng bắt chước tôi,thế là hai đứa cụng đầu.Cơn nấc lại kéo đến.Tôi như kiểu đang nói chuyện với cóc ấy…ugh.Càng gỡ ra thì chẳng hiểu sao nó lại càng rối thêm,bực thiệc!!
“Ai ở ngoài đó đấy??”
Giọng của bố tôi khàn khàn vọng ra.Hắn giật mình kéo tôi vào một xó, ép người tôi vào tường.Mà hắn biết rõ ràng là bố tôi rồi thì sao phải trốn?Bọn tôi có làm gì mờ ám đâu? O___O
“Sao phải trốn?”
“Tôi không biết!Tự dưng chui vô đây?”
“Đồ khùng!Bỏ tôi ra!!”
Tôi đẩy mạnh hắn ra.Quên mất là dây chuyền của tôi đang bị vướng vào áo hắn, đẩy hắn ra nên tôi cũng bị kéo theo luôn.Tôi bị chính mình đẩy vào người hắn.Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập lung tung cả.Hai chúng tôi ngại ngùng nhìn nhau.Tôi ngừng nấc hẳn, đây là cái cách để ngừng đi cái nấc của tôi sao? O___O.Bỗng có một ánh đèn soi rọi vào hai bọn tôi.
“Hai đứa này làm gì thế??Thằng kia!Bỏ con tao ra!!”
“Ah bố!!Không phải đâu…tại Ó__Ò”
Ồ vâng,bọn tôi đã bị bố bắt, đúng ngay cái cảnh đấy nữa chứ.Giữa đêm hôm,căn nhà của bà tôi bật sáng đèn.Hai chúng tôi bị bố mắng xa xả,mặc dù tôi đã cố giải thích là do cái dây chuyền bị mắc mà bố không tin,bố tôi vẫn không chịu tin…Ahuhu!!Thay vì bênh vực hai đứa vô tội bọn tôi,mẹ và bà lại cứ ngồi tủm tỉm cười,chẳng hiểu nổi -__-.Bố tôi cắt xẻo đi một miếng áo hàng hiệu của hắn chỉ để gỡ cái dây chuyền của tôi ra.Phá hoại thật!
“Mai chú mày theo ta,ta mua cái mới,ta cũng có tiền giống nhà chú mày!!”
“Vâng!”
“Tắt đèn! Đi ngủ!!”
Đã 3h,lần này thì tôi buồn ngủ thật rồi.Nhưng do cái chuyện vừa nãy,thỉnh thoảng tôi cứ mở tròn mắt ra,cứ như gặp ác mộng ấy.Mà cái chuyện đó cũng đúng là ác mộng thật @@.Tôi còn nghe thấy tiếng hắn khúc khích cười,tên khùng!!Hắn bị bố tôi đạp thẳng ra ngoài nền đất lạnh mà không thương tiếc.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân