There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Con Người Tình Cảm
au cái ngày khó hiểu đó,tôi đã được thư giãn trong ngày đầu của kỳ nghỉ Tết này.Đáng lẽ gia đình tôi sẽ về quê vào mùng 2 nhưng do anh họ tôi về sớm nên bố mẹ tôi về luôn một thể.Thế là năm nay ăn Tết hoàn toàn ở quê.Tôi đã sắp xếp hành lý gọn gàng,cả nhà tôi vừa mới bước ra khỏi cửa nhà thì bỗng một con xe coupe đen đỗ trước cửa.Xe coupe đen thì chỉ có của nhà hắn thôi.Hắn đến đây làm gì?Cánh cửa sổ được kéo xuống,hắn xuất hiện với cái kính râm che mất nửa mặt của hắn và nụ cười rạng rỡ.
“Quá giang hông?”
“Cậu đến đây làm gì??”
“Đưa gia đình cậu về quê.Xe khách vừa chật vừa tốn tiền”
“Đời nào bố mẹ tôi đi xe cậu!!”
Tôi quay ra chỗ bố mẹ tôi thì chẳng thấy bóng dáng họ đâu nữa.Cánh cửa khác của ô tô được kéo xuống,mẹ tôi vẫy tôi lại.
“Tú!Nhanh lên con!!”
“Nhanh thế! ÒAÓ”
Tôi lóc cóc mở cửa ngồi lên xe.Tôi ngó quanh,không thấy ông tài đâu cả,thay vào đó hắn lại ngồi ở ghế lái.
“Cậu biết lái xe ô tô à?”
“Ừm…đừng lo.Sẽ mau đến thôi!”
Hắn dồn ga,xe lao thẳng về phía trước.Đuôi không theo được cái đầu,người ngồi sau như bị văng ra xa.Hắn đánh võng như cái lúc đi xe máy,người tôi bắt đầu cảm thấy nâng nâng,ọc ọc -^-.
“Mày đi cẩn thận tao xem nào!!Tao sắp phun hết ra rồi đây này!!”
“Thì nuốt vào!”
“Mày điên à!Dừng lại ngay cho tao!!”
Khổ nỗi anh tôi dễ bị say xe,lại còn ngồi ghế đầu nữa.Hắn mà cứ đánh bay cả đầu lẫn đuôi thế này thì chắc cái tấm kính trước mặt kia sẽ trở thành bãi ói của anh ta.Cuối cùng,hắn lãnh một chưởng từ bố tôi – một quả đấm giáng xuống đầu hắn.Hắn bị thương trầm trọng nên bố tôi thay hắn.Bố tôi đi nó êm ả hơn,tôi thở như vừa thoát được cái chết.May mà chưa ra phố chứ không thì hắn đã lấy đi tính mạng của bao nhiêu sinh linh liền rồi.
“Thiện Ân,cháu có muốn qua quê cô chú chơi không?”
“Dạ có chứ ạ!”
“Người như cậu mà cũng thích nơi đồng quê bùn đất cơ đấy!”
“Thì sao?Cậu cấm tôi à??”
Người cấm hắn không phải là tôi mà là mẹ hắn ta.Bà ta mà biết tôi lại đi cùng hắn là tôi độn thổ rồi mà cũng chẳng thoát khỏi ánh mắt ghê gớm của bà ta.Anh tôi như vừa thoát chết,bắt đầu nhây nhây.Và sau đây,anh ấy sẽ thuyết minh về quê hương mình.Hừm…dù gì cũng là nơi chôn rau cắt rốn của anh ta mà.
“Quê tao đẹp lắm luôn!Mày mà nhìn thì chỉ có lồi mắt ra thôi!Ahahaha!!!”
“Mày nói nghe kinh vậy…”
Nói hơi quá….Hẳn là anh ta tự hào về nơi ấy lắm.Yêu quê hương mình là một đức tính tốt.Chiếc xe đi êm ru đến nỗi làm tôi buồn ngủ.Chẳng khác gì một cái xe ô tô đang đi trên một khuông nhạc trầm lắng vậy.Bố lái xe là tuyệt nhất!!Tôi chìm vào trong giấc ngủ,ghé đầu sang bên này,rồi lại ghé đầu sang bên khác.Và cuối cùng đập xừ vào đầu hắn,tỉnh cả ngủ.
“Ngồi yên đi!”
“Tại đường ngoằn ngoèo mà…”
“Một là cậu bám chặt lấy mẹ cậu,hai là tôi,đừng có vật và vật vờ.Phiền!”
“Hứ!”
Tôi quay phắt mặt đi rồi ôm lấy tay mẹ tôi.Bờ vai của mẹ tôi là thứ mà tôi cần nhất khi buồn ngủ.Trong cơn mơ màng,tôi có thể cảm thấy một bàn tay ấm áp vuốt ve tóc tôi,chạm lên má tôi hạnh phúc vô cùng.
“Thằng kia!Mày làm gì em tao đấy??”
Tôi giật mình lơ mơ tỉnh dậy.Chuyện gì mà anh ta hét ầm lên vậy?
“Tại nhỏ này cứ ‘mẹ ơi’ nên tao hùa theo thôi!Ahahaha”
“Gì?Sao cậu biết?”
“Con có tựa vào mẹ đâu…”
Tôi bất ngờ quay sang phía mẹ.Tôi với mẹ cách xa nhau hoàn toàn.Chết tiệt,sao lúc nào đi tàu xe với hắn là lại tựa vào hắn.Hắn hút cái đầu tôi hay sao?Mẹ tôi cứ tủm tỉm cười,như kiểu vui lắm ý -///^///-.Bỗng cái xe nó vòng một cái sang trái,mẹ tôi bị đập đầu vào kính,tôi thì cố bám lấy hắn.
“Cái ông kia!!Làm trò gì thế?”
“Bà cười cái gì?Chúng nó ôm ấp nhau hạnh phúc lắm à?”
“Ừ đúng rồi!!Mai sau Thiện Ân đằng nào cũng là con rể tôi mà.”
“Tôi không có đồng ý đâu!!”
“Con rể tôi chứ con rể ông đâu??”
Bố tôi lại vòng sang phải,cả cái hàng người ngồi bên dưới lao hết về chỗ hắn.Mẹ tôi hặm hụi đứng dậy và…bố tôi bị lãnh một quả đấm có sức công phá level max.Giờ tôi đã biết sức mạnh của tôi được hưởng thụ từ ai rồi…
“Thiện Ân không phải con rể của cả hai người…-___-“
“Bà thấy chưa?Ahahaha!Tôi thắng nhá!”
“Ông im đi.Ăn quả đấm đấy mà vẫn nói được à?”
Chẳng hiểu sao hai bố mẹ tôi vẫn lấy nhau được.Lúc nào cũng cãi nhau mà chẳng bao giờ gây ra xung đột gì lớn cả.Người ta gọi đó là “thương nhau lắm,cắn nhau đau.”Cớ sao mẹ tôi lại ưa hắn đến như vậy?Khoảng một tiếng sau,xe chúng tôi đến nơi.Cảnh vật nơi đây cũng chẳng thay đổi gì.Nhưng bà tôi lại già đi rất nhiều.Bà chống gậy lật đật đi ra tận ngõ đón chúng tôi.Tôi nhìn thấy bà liền lao tới.Hồi tôi còn nhỏ thì bà sẽ ôm lấy tôi mà quay vòng vòng,nhưng giờ thì quay sao nổi.Miệng của bà móm mém cười,thơm bố mẹ,anh Hải và tôi từng cái một.Bà dẫn chúng tôi về nhà,vẫn là một căn nhà gỗ đầy mùi tro lửa.Khoảng vài phút sau,khi đã biết tin gia đình tôi về tới nơi,vài cô bác trong họ chạy sang,cười đùa hỏi thăm rối rít.Đến cái lúc mà hắn được để ý tới,hắn sẽ là mục tiêu của mấy cô bác.
“Ai đây?Con rể hai ông bà đấy à?”
“Vâng,đúng rồi đấy!”
“Bà này vớ vẩn.Chúng nó là bạn thôi!”
Bố mẹ tôi cứ đưa ra hai câu trả lời trái chiều nhau khiến mọi chuyện phức tạp đi.Cuối cùng,câu trả lời vẫn là tôi đưa ra.Tôi với hắn chỉ là bạn.
“Cháu là bạn thân của Tú đây!Cháu tên Thiện Ân ạ…”
“Hôm nay cậu ta đến đây chơi ạ!”
“Con trai gì mà đẹp trai,cao lớn,dáng vóc đẹp thế?”
“Dạ cháu cảm ơn!Ahihi!!”
Các cô bác của tôi tấm tắc khen hắn,hắn ngại ngùng gãi đầu.Ừ thì đẹp thật nhưng thử nhớ lại việc cậu ta đã làm với con gái nhà người ta ngày hôm qua đi…Càng nghĩ càng thấy bực mà chẳng biết lý do.Bà tôi lật đật lại gần hắn rồi bỗng phát một cái vào mông hắn…
“Mông rắn chắc này thì sinh lý khỏe lắm nhỉ?”
“B…bà…Ô//^//Ô”
Bà tôi móm mém cười.Cả khu nhà bà cũng cười rầm rộ lên,đến tôi còn nhịn không nổi.Mặt hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác,đỏ ửng lên nhìn ngu lắm >v“À…Nhân dịp năm mới,cháu tặng cả nhà thùng coca.Chúc gia đình sang năm mới hạnh phúc,giàu sang.Và đặc biệt các cô bác càng xinh đẹp hơn nữa!!”
Mọi người quay về phía sân nơi hắn đưa tay về.Sáu thùng coca đã được sắp xếp ở đó và bên cạnh đó là anh họ tôi đang thở không ra hơi.
“Mày làm tốt lắm! ^^”
“Mày nhớ nói tốt cho tao với bố mẹ đấy nhá!”
“Ừ!Tao hứa rồi mà!”
Hắn làm gia đình tôi trở nên quý mến hắn hơn.Cứ như này thì nhỡ tôi bị ép cưới hắn thì sao trời;;^;;.Chỉ được cái dẻo mỏ thôi,tên đáng ghét ấy!Mấy cái thùng coca ấy thì ra hắn đi biếu người ta.Tưởng hắn định uống hết cả cái núi đó chứ,lo xa quá rồi.Mà nhiều như vậy thì hắn để ở đâu trong xe vậy.Nhét vừa đống đó trong cốp xe sao?Bảo thảo nào lúc hắn lái xe quẹo trái mà cái xe nó như muốn văng đi vậy.
Mẹ tôi bảo đưa hắn ra ruộng xem lúa.Mà có lúa gì đâu?Người ta còn chưa reo mạ.Hắn chỉ ngắm được mấy cây ngô hay bụi tre thôi,nhưng sao thấy hắn chăm chú nhìn chúng tới vậy.Hắn đang đưa đôi mắt về phía xa kia,bây giờ hắn đang cảm nhận được gì?Một sự yên bình,lặng lẽ từ cánh đồng rộng lớn này chăng?Nhưng khi bọn tôi ở cạnh nhau mà im lặng như này,tôi không quen.
“Sao tự dưng cậu muốn về quê tôi chơi?”
“Công tử nhà giàu đi chơi Tết,thế còn hỏi!”
“Ý tôi là tại sao lại là quê tôi,tên ngốc!!”
Hắn nhìn tôi mà không trả lời.Ý như kiể “Sao tôi phải nói cho cậu biết?” ấy.Bỗng có tiếng gọi “Tinh Tú ơi!” vang rộng cả làng,hình như là mẹ tôi gọi,ghê thiệc…
“Đi!!”
“Tôi ở đây chút nữa…”
“Cẩn thận lạc đường nhá!!”
“Biến! -__-“
Hắn ta lại bị làm sao nữa rồi.Chắc là tức vì bị tôi coi là trẻ con?Ahihi…Trông to lù lù vậy ai coi là trẻ con được.Chẳng qua là sợ nó lạc đường vì ngu quá thôi.Mẹ gọi tôi đi phụ nấu cơm cho bà.Nhưng khi biết tôi để hắn ngoài kia thì mẹ bắt quay lại.Rõ ràng là mẹ tôi quý hắn ta cực kỳ luôn.Mà không chỉ mẹ tôi,chắc gần như cả họ hàng tôi cũng đã quý hắn.Lạ cái là,lúc tôi quay lại thì hắn đã đi đâu mất tiêu.Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh,đậu má,hắn lạc thật rồi à?Cái đường quê hẻo lánh ít đường đi này mà lạc được sao?Chắc trêu,tôi nghĩ hắn đi dạo xung quanh rồi nên tôi kệ hắn.Lại vào phụ bếp cho mẹ,với lý do hắn không muốn tôi đứng cùng nên tôi mới được hưởng mùi thức ăn như này.Lần đầu tiên nấu cơm bằng củi lửa,nóng gần chết…Đến chập tối,bữa cơm được chuẩn bị xong rồi nhưng hắn vẫn chưa về.Đừng bảo là lạc thật…Tên đó đúng ngốc thật nhưng làm gì đến nỗi này được.Tôi vội vã chạy đi tìm hắn,trước khi mẹ tôi biết tôi không quan tâm tới hắn thì tôi phải đem bằng được hắn về.Tôi chạy xung quanh làng mà chẳng thấy đâu,đành lên đê tìm.Cạnh đê quê tôi là một con sông uốn lượn như dải lụa xám.Gió thổi vù vù lạnh điếng người.Cái tên vô dụng ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi?Tôi ngó nghiêng lung tung,chợt thấy một bóng người đang ngồi dưới chân đê cạnh sông kia.Tôi nheo mắt lại nhìn,cái áo khoác gió xanh đen kia đang bay trong gió,đúng là hắn rồi.Tôi chạy vèo tới.Lại một lần nữa tôi thấy cảnh hắn buồn rầu đưa đôi mắt đen hai mí nhìn phía trước.Hắn bị thần kinh rồi -___-.
“Ê!Thiện Ân!”
Tôi gọi hắn nhưng hắn vẫn ngồi đơ ra đấy,chẳng nói năng gì.
“Này,cái tên…”
“Cậu đến rồi à?”
“Hả??”
“Cậu mau gọi bà tôi đi…”
“Gì?Cậu điên à?? ỒAỐ”
“Người hầu phải nghe cậu chủ chứ!”
“Này!Tôi đang được nghỉ đấy nhé!Bây giờ không phải…”
“Tôi nhớ bà lắm…”
Một cơn gió mạnh thôi ngang qua.Tóc và quần áo bay phấp phới theo chiều gió nhưng nỗi buồn của hắn lại không bay đi như vậy.Hắn cắt ngang câu nói của tôi chỉ vì muốn tôi hiểu hắn.Tôi thở dài một cái rồi lại ngồi gần hắn.Nhưng tôi chẳng biết nên nói với hắn điều gì để hắn được an ủi.Chỉ biết đưa mắt về phía trước cùng hắn.Người đã mất thì không thể sống lại.Học đã đi mãi mãi và để lại trong lòng người thân một nỗi buồn.
“Thôi!Cậu đừng để ý!”
“Để tôi giúp cậu vui hơn nhé?”
“Hử?”
Tôi chỉnh trang lại tóc và cái cổ họng của mình – tôi sẽ giả làm Nguyên.Bếu bây giờ Nguyên ở đây,thì hắn đã cười đùa từ lúc mới đến đây rồi.Tôi giả dễ thương, đưa đôi mắt về phía hắn rồi cười.
“Ân à! Đừng buồn nữa??.>.
“Cậu làm trò gì thế -__-“
“Tui giả làm Nguyên cho cậu vui!!”
“Đồ ngốc!Làm vậy thì tôi nhớ cả Nguyên nữa thôi!Với lại…trông cậu như điên mới trốn viện tâm thần…”
“Thì tôi đâu có khiếu diễn viên! >.
“Cậu đã làm được gì đâu?”
“Không làm được gì mà mặt cậu tưng tửng ửng hồng vậy à?”
Hắn phì cười.Cái khuôn mặt hắn trở nên đáng yêu, đẹp trai hơn.Và nó lại khiến tôi có cái cảm giác lạ.Tôi nhìn hắn,mắt tôi nhìn hắn,mặc dù mắt của tôi,nhưng tôi không sao mà làm dịch chuyển nó sang bên được.Nụ cười của cậu ta,có gì đó thiệt lạ…
“Cậu gọi tôi về ăn cơm à?Thế thì đi!!!”
Hắn đứng dậy rồi đi trước.Tôi chợt thức tỉnh,cái cảm giác đó rốt cuộc là gì? Đối với hắn…
“Còn ngồi đấy làm gì? Đi mau!!”
“Ừ,bình tĩnh…”
Tôi vội vàng chạy theo hắn.Hắn đi mon men theo cái đường ven sông làm tôi cũng phải theo hắn.Chợt,hắn bị trượt chân xuống,ngã ngửa ra.Tôi vội lao tới đỡ hắn,không may,tôi cũng bị trượt chân và cả hai đứa chúng tôi ngã thủm một cái xuống nước.
“Tui hông biết bơi,tui hông biết bơi >.“Im!!Nước nông!!”
“Hơ…ừ nhỉ!!”
“Ặc…ahahaha!!”
“Cười cái gì!! -___-“
Tự dưng hắn cứ cười như tên khùng.Chắc tại tôi làm ngu trước mặt hắn;;^;;…
“Thôi đi!Mau lên bờ,lạnh ốm bây giờ..”
Cuối cùng,hai con chuột lột lướt thướt đi về nhà bà.Mẹ tôi mắng ầm ĩ lên…Tránh được vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa…hiuhiu.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân