The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Cảm Giác Lạ
iếng chuông vang lên,tất cả bọn người hầu chúng tôi chạy tán loạn đứng trước cửa.Mặt ai cũng tái mét,chân tay run cầm cập.Đặc biệt là tôi,đến nước bọt tôi cũng chẳng nuốt nổi: hôm nay mẹ hắn về.Cánh cửa mở từ từ rộng ra.
“Ông chủ và bà chủ (sư tử hà Đông) giá đáo!!”
“Chào mừng ông bà chủ đã về…>.Bà ta vẫn làm cái mặt nghiêm nghị đó bước vào nhà.Cái khuôn mặt đặc trưng làm ai cũng phải sởn gai ốc.Bố hắn ta có vẻ hiền lành hơn,giơ tay lên chào mọi người.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“V..vâng…”
“Nào đừng căng thẳng như thế…”
Ông nên nói bà vợ ông kìa -.-.Bà ta ngó nghiêng qua mọi phía rồi bỗng ánh mắt bà ta sáng rực lên.
“Đằng kia có bụi!!Dọn dẹp cái kiểu gì thế?Bà quản lý đâu!!”
“Tôi xin lỗi…”
Lần đầu tiên tôi thấy bà quản lý trở nên yếu đuối như vậy.Cả cái nhà này chắc chắn bà mẹ hắn ta là vô định rồi.Cái mắt của bà ta thật là đáng kính nể,một hạt bụi cũng không tha.Vậy thì bà ta đeo cái kính vào làm gì nữa??
“Ôi Thiện Ân,con trai tôi~~”
Nhưng khuôn mặt nghiêm nghị,nhăn như khỉ ăn gừng đó lập tức được chuyển sang một khuôn mặt hiền lành khác chỉ khi nhìn thấy tên Thiện Ân kia.Bà ta ôm lấy con trai vào lòng,còn mặt hắn thì tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm và hắn cũng chẳng thích mình bị đối xử như một đứa trẻ con.
“Mẹ đừng có nhìn thấy con là ôm nữa…”
“Nhưng mẹ nhớ coăn…”
“Hai mẹ con mình mới gặp nhau tháng trước mà..”
“60x60x24x30 = 2.592.000s mẹ mới được gặp con đấy,sao mà không nhớ cho nổi,ôi con trai~~”
Ôi mẹ ơi,giọng điệu của bà ta thay đổi hẳn.Làm cái giọng đáng yêu như kiểu mình hiền lành dễ mến lắm ấy,tôi xin người.Làm ơn cho cái ngày hôm nay nó trôi qua nhanh dùm con.Con chịu hết nổi rồi.Trí thông minh của hắn được thừa hưởng từ mẹ hắn ta.Cái bà La sát độc nhất vô nhị,vô dịch thiên hạ!!Cậu chủ có bà mẹ tuyệt vời quá…~.~.Và cả cái tính bất bình thường nữa,đời mình không nghĩ rằng mình sẽ gặp những người như thế này.
“À,mẹ muốn con gặp một người!!”
“Ai ạ?”
Mẹ hắn cười tủm tỉm.Mọi người trong nhà bắt đầu cảm nhận được những bước chân nhanh nhẹn,một cái bóng đang tiến về chỗ chúng tôi.Một cô gái tóc dài ngang lưng,mặc một bộ quần áo rất ư là phong cách đáng yêu.Cô ấy nhảy bổ vào người hắn,ôm siết chặt như hai người đã dính vào nhau.
“Linh?”
Hắn bất ngờ không thể tả.Cô ấy bỏ hắn ra rồi đặt hai tay lên má hắn,từ từ đưa môi lại gần.Hắn như liếc nhìn qua tôi một chút rồi vội vàng đẩy ra.
“Tránh xa tớ ra!!”
“Cậu không thích tớ làm như vậy nữa à? >.“Im đi!!”
Hắn bỏ đi không thương tiếc.”Làm như vậy nữa à?”Vậy là hai người họ mỗi khi gặp nhau là gí sát mặt vào nhau như vậy?Trong lòng tôi bỗng cảm thấy khó chịu đến kỳ.Chân tôi như muốn đuổi theo hắn và muốn hỏi cho rõ rằng,cô gái đó là ai?Tại sao lại thân thiết với cậu như thế?Tôi bị bệnh gì rồi chăng…cảm giác này,thật khó chịu.
Rồi bỗng có một người khác lại chạy đến,nhưng lúc này là một cậu bé chừng 4-5 tuổi.Cậu bé có đôi mắt và cái miệng giống hệt hắn,trông thật dễ thương.Chú bé lon ton chạy đến chỗ mẹ hắn.
“Mẹ ơi,chị Linh đâu rồi?”
“Chị ấy theo anh con đi vào kia rồi…”
Mẹ?Anh con?Vậy cậu bé đó ra là em của hắn.Sao bà ta sinh lắm con dữ dội thế?Nước Việt Nam lại có thêm hotboy rồi,gia đình tốt số,hạnh phúc thế.Bà ta được cái đối xử rất tốt với con trai mình.Chỉ cần nhìn thấy mặt chúng thôi là tủm tỉm cười.
“Vậy ai chơi với con?Ở đây chẳng có gì chơi hết…”
Mẹ hắn ngước mặt lên nhìn về phía tôi.Thình thịch…ánh mắt như muốn đâm xuyên trái tim bé bỏng của tôi ấy.
“Cô kia!!”
“V..vâng!!”
“Cô mau đi chơi với con tôi mau!!”
“Vâng!! (đùa tôi chắc…)”
Tôi cúi xuống để đón lấy thằng bé.Cậu bé tiến lại gần tôi rồi đưa ra một cái phán xét.
“Chẳng xinh bằng chị Linh,nhưng nhìn vóc dáng rất khỏe khoắn,thích hợp làm thú cưng ta,mau đi thôi”
Mày với anh mày chẳng khác gì nhau hết..-___-.Thằng bé lôi tôi ra ngoài sân rồi chạy tán loạn hết lên.Nó bắt tôi làm trâu,làm bò,làm ngựa cho nó.Nó hết trèo cây rồi lại nhảy lên nóc ô tô.Thế là mất nguyên ngày của tôi.Và buồn thay cho cái lưng của tôi.Thỉnh thỏang tôi còn bị nó túm tóc,đánh tơi bời.Muốn đánh lại nó cũng không được,đợi lớn lên đi rồi chị cho em biết tay.
“Này chị kia,chạy ra đằng kia lấy tôi quả bóng!!”
Cậu bé chỉ ra đằng xa phía trước mặt tôi.Tôi liền chạy ra đấy thì bỗng bị vấp phải cái gì đó.Mặt đất như đang tiến gần tôi hơn nhưng tự dưng nó được ngăn lại.Một vật đập thẳng vào ngực tôi,thốn…T^T.
“Cái thằng này,nghịch vừa thôi,chị ấy ngã thì sao?”
Cái thứ làm tôi vừa ngã là thằng bé đó.Ranh con mất nết,ta chịu hết nổi ngươi rồi nhá!!Sau khi thoát khỏi tình thế nguy cấp đó,tôi lập tức nghe được cái giọng của anh Minh đang mắng thằng bé.Tôi đưa bàn tay run run của mình lên ngực,chạm thấy một bàn tay gầy.Ôi thôi chết tôi rồi,anh ấy chẳng lẽ không cảm nhận được gì sao?
“Anh Minh…ngực của em…”
Anh ấy nghe tôi nói vậy liền bỏ tay ra.Tôi ngã xuống bất lực,hức hức…
“Tôi…tôi xin lỗi.Tôi tưởng đấy là xương đòn của em…”
-Kiếp ngực lép – Đến cả anh Minh cũng nói ngực tôi lép.Làm gì đến nỗi nào đâu;;^;;?Cơ mà anh ấy vừa chạm vào ngực tôi,ngực thì vẫn là ngực!!Vẫn là một cái bánh đính nho trên đầu thôi!!
“T..thôi em nghỉ đi,để tôi trông cho…”
“V..vâng…”
Tôi ngại ngùng nhìn anh ấy rồi cười.Anh ấy cũng tỏ vẻ ngại ngại.
“Hai anh chị thích nhau à?”
“Không…không…thể nào…”
Em hắn đang mở tròn đôi mắt ngây thơ của nó ra nhìn hai chúng tôi.Mà nó biết “thích” là cái gì kìa…Trẻ con bây giờ cái gì cũng biết hả trời.Đến tôi năm lớp 6 mới bước đến giai đoạn biết “Tình yêu là cái chi??”.Thật không thể không cảnh giác…
“Sao không?”
“Dạ?”
“À không ^v^.Em đi vào nhà đi”
Tôi chậm rãi rồi đi vào tòa lâu đài.Anh ấy nói vậy là ý gì?Hừm…Tôi nghĩ lung tung trong đầu,tôi không hiểu.
“Này!!”
“Dạ!!”
“Con của tôi đâu?”
“Anh Minh…đang chơi cùng với nó ạ..”
“Cô gọi ai là nó?Thằng bé là con của ông bà chủ cô đấy!Không biết lễ phép là gì à?”
“Tôi xin lỗi >.Bà mẹ hắn ta vừa nhìn thấy tôi đã gào ầm ĩ.Hết chuyện này đến chuyện kia,chỉ vừa sơ hở số việc là ăn mắng ngay.Chịu nốt ngày hôm nay thôi,cố lên nào…
“Cô mau tìm Ân xuống đây đi!”
“Vâng!!”
Tôi từ từ đi thì bà ta hét ầm lên khiến tôi giật mình chạy bén đi.
“NHANH LÊN!!”
Đến bao giờ bà ta mới nhìn mình mà mỉm cười hạnh phúc đây.Nhìn cái mặt khỉ của bà ta là mình thấy không vui rồi T^T…Lúc nào cũng dở chiếu “sư tử gầm” lên thì ai mà không sợ cơ chứ…Tôi lóc cóc đi lên phòng hắn,mệt mỏi mở cánh cửa ra thì nghe phải một cái giọng õng ẹo – “Thiện Ân~~”.Trước mắt tôi là một cảnh tượng hết sức,hết sức..biến thái.Cô gái mới đến kia bên trên chỉ đang mặc một cái áo ngực không,bên dưới thì mặc một cái quần đùi ngắn cũn cỡn và ngồi trên người hắn.Hắn thì không mặc áo mà chỉ mặc cái quần bò hàng hiệu của hắn.Bây giờ tôi phải làm gì…tôi phải làm gì…Ô__Ô.Hai người họ đang làm cái trò khỉ gì thế!!
“Không biết gõ cửa à?”
Cô gái đó quay ra chỗ tôi rồi cau mặt lại,cằn nhằn.Có gì lạ đâu,ai mà chẳng bực khi mà đang làm “chuyện ấy” dở thì người khác phá đám.Chạy!!
“Tôi xin lỗi!! >__“Tú!!Cậu nhầm rồi…Không phải…”
Hắn tỏ ra sửng sốt.Tôi thì không thèm nghe mà chạy đi mất.Không phải cái gì chứ?Rõ rành rành ra như vậy mà không phải.Tên biến thái!!Tự dưng tim tôi trở nên nhói đau,lồng ngực lại có một cảm giác khó chịu.Y như lúc cô gái ấy vừa mới đến đã chạy đến ôm hắn.Tôi,chẳng thích cái cảm giác này chút nào.Tôi nắm chặt tay lại,cảm giác khó chịu ấy ngày càng lớn lên,và nó trở thành một cơn giận dữ của tôi.Tại sao mình phải tức giận vì chuyện này?Hắn là công tử nhà giàu,gái gú thì cũng chẳng có gì lạ…chẳng có gì lạ cả…Nhưng hắn mà tôi biết đâu có như này,hắn là một người si tình.Tinh Tú!Mày bị điên rồi,sao mày ngu quá vậy.Đến cái cảm xúc của mày mà cũng không biết rõ.Khốn nạn,khốn nạn…tôi không hiểu gì hết!
“Cậu đây rồi!!”
Bỗng một cánh tay cầm chặt lấy cổ tay tôi.Hắn đã chạy được đến đây rồi.Tôi giằng co cố mà bỏ tay hắn ra.
“Bỏ ra tên biến thái!!”
“Hiểu..hiểu nhầm!!Tất cả là hiểu nhầm!!Để tôi giải thích!!”
“Không!Tôi không nghe gì hết!Trăm nghe không bằng mắt thấy!!”
Tôi vẫn cứ cố giữ lấy bàn tay của tôi,hắn thì vẫn cứ kéo tôi về phía hắn.Tôi không tài nào tin được cậu là một người như vậy.Tôi khó chịu lắm,khi thấy cậu thân mật với cô gái đó…
“Linh là bạn hồi nhỏ của tôi,cậu ấy hay làm mấy kiểu thân mật với tôi hồi đó nên quen rồi.Nhưng hôm nay…cô ta đã quá giới hạn!!”
Hắn vẫn cứ cố giải thích mặc cho tôi không muốn nghe.Vậy ra là do cô gái đó chủ động,nhưng cậu đường đường là một quân tử hán,bị đè ra vậy mà không bật lại nổi cô ta sao??
“Ân à~ Tự dưng chạy đi đâu vậy trời?”
Cô ta cũng đã đến đây,vẫn mặc cái kiểu hở hang như vậy,không có biết ngại là gì?Cô ta khoác lấy tay hắn rồi cố lôi hắn về phía cô ta.
“Cậu tránh ra đi!!”
“Sao mà tránh được,mẹ cậu đã trao cậu cho tớ rồi mà~~”
“Gì?Tôi không thích cậu!!”
“Con ngoan phải nghe lời mẹ chứ!~~”
Tôi kéo hắn về phía tôi rồi cầm cổ tay cô ta kéo ra khỏi người hắn.
“Xin cô hãy biết giữ lòng tự trọng một chút!”
“Hở?Con bé rác rưởi nào đây?”
“Tránh xa cậu chủ tôi ra!!!”
Tôi hét ầm ĩ lên.Những hành động mà chính tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại làm thế.Đôi bàn tay cứ thế cử động,giọng nói này cứ thế vang lên,tôi không điều khiển được.Nhưng,lại làm tôi cảm thấy nhẹ lòng đi một chút.Tôi cảm thấy một sự quyết tâm to lớn đang bùng cháy trong tôi,chỉ vì muốn bảo vệ hắn?
“Đi thôi!”
Hắn kéo tôi chạy đi.Cậu ta còn chưa kịp mặc áo,quần thì ống thấp ống cao.Đời nào một người như hắn lại ra khỏi phòng mà không chỉnh trang lại kỹ càng.Hắn ta không muốn tôi hiểu nhầm tới vậy sao?Và một cảm giác lại nhói lên,nhưng nó không khó chịu gì cả.Thật sự rất yên bình…- Tôi không hiểu? -
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân