There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Không Bao Giờ Có Cảm Tình
hiếc xe đang đi êm ả thì bỗng dừng lại.Ông tài quay lại chỗ chúng tôi với vẻ mặt tiếc nuối.Ông ấy nói một điều gì đó khiến hắn phải đưa tiền rồi rời khỏi xe.
“Có chuyện gì thế?”
“Tuyết rơi nhiều quá tắc đường rồi.Đi bộ thôi!!”
“Xa không??”
“Ừm,gần lắm.”
Hắn dẫn tôi đi hẳn một quãng đường dài,gần của cậu ta đây hả?Mỏi hết cả chân.Với lại cái lạnh đã làm tôi cứng đờ chân lại,không thể đi nổi.Chỉ cần một cơn gió nhẹ phảng phất qua thôi cũng đủ để muốn sởn da gà ~.~.Cái lớp áo dày đặc này không thể chống chọi được,chịu hết nổi rồi.Tôi không đi được nữa,người tôi như đang đông cứng lại,hức hức.
“Sao thế??”
“Không đi được nữa rồi,chịu hết nổi…”
“Chậc,bình thường khỏe lắm mà…”
“Cái lạnh đã đóng băng sự cuồng nhiệt của tôi rồi…;;^;;”
Hắn tức tối vượt qua đống tuyết trên đường để lại gần chỗ tôi.Hắn kéo khóa áo xuống rồi kéo tôi vào người hắn.Cái tên biến thái này đang làm gì vậy cơ chứ…>///^///
“Haha!!Cậu coi vậy mà cũng hay xấu hổ nhờ?”
“D…dĩ nhiên..”
“Vậy cố mà đi tiếp đi!!”
Hức hức…Tôi đành cố mà đi.Gần quái gì chứ…Nhưng mà bên trong đó rất ấm,ý tôi là người của hắn.Chỉ một chút thôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái thân nhiệt ấy.Nếu hắn là anh Minh thì tôi không ngại gì mà ôm hắn rồi.Mà không phải,nếu là anh ấy thì mình chắc chẳng muốn cằn nhằn về cái thời tiết này quá.Đi cùng hắn có khi còn tự nhiên hơn…Hự!Mình vẫn không thể chịu đựng được sự lạnh lẽo của nơi đây.Cái lạnh chính là điểm yếu của mình,mình không thể chống cự lại nó.Tôi ngã quỵ xuống,không đi nữa đâu,không chịu đâu.
“Lại gì nữa?”
“Tôi không đi được nữa rồi;;^;;”
“Tôi bảo ôm mà không cho cơ!!Ahaha!!”
Tức thiệc.Chân tôi bị tê cóng rồi nên không thể nào đi được nữa.Nhưng tay tôi thì vẫn cử động được chút ít.Tôi nắm ít tuyết vào lòng bàn tay rồi giải phóng nó lên mặt của hắn.Chỉ cử động ít thôi nên nó nhẹ vô đối,ặc ặc.Hắn có thể né được đòn đó của tôi.
“Vẫn còn sức chiến đấu cơ à?”
Tôi tức quá nên không thèm nói gì nữa.Sao hắn không chịu nghĩ cho đứa bạn thân này đang chết dần trên những bông tuyết trắng này chứ.Ác thật đấy,hắn chẳng chịu làm việc gì tử tế cho tôi hết.Hắn còn đứng đó nhìn tôi mà thở dài nữa sao?Tôi lại ném một đống tuyết khác vào người hắn,nhìn cái mặt đáng ghét ấy mà nóng cả người.
“Thôi,thôi!!”
Hắn cười trừ để giảng hòa rồi lại gần tôi.Tôi nhìn hắn chằm chằm.Hắn đi ra đằng sau tôi,tính làm gì không biết,mình không vặn người lại được >__
“Cầm lấy!!”
“Găng tay thì tôi đeo rồi mà…”
“Không phải loại thường đâu,máy sưởi ấy!!”
“Hả?”
Tôi tháo găng tay ra rồi đeo cái đó vào.Hắn gạt cái nút nào đó rồi bỗng một hơi ấm đang tràn ra bàn tay tôi.Ấm thật!!Hắn cởi áo khoác ra rồi đưa lưng về phía tôi.
“Lên đi,tôi bắt đầu thấy lạnh rồi đấy!!”
Tôi trèo lên lưng hắn,lần thứ 3.Nhưng lần trước mình không thể cảm nhận được hơi ấm từ người hắn.Bây giờ nó đang giúp tôi sưởi ấm rất nhiều.Tôi choàng áo khoác của hắn lên lưng và chúng tôi lại cùng nhau tiến về phía trước.Cuối cùng thì cậu ta cũng trả ơn cho tôi rồi.Cảm ơn cậu nhiều lắm,cậu chủ!!
Tôi vừa ngả vào lưng hắn vừa cảm nhận những hơi ấm mà hắn dành cho tôi.Mọi người đi qua ai cũng nhìn về phía bọn tôi rồi cười,nhất là những người con gái.Họ tủm tỉm với nhau.
“Thiện Ân,họ đang nói gì thế?”
“Ờ,họ nói cậu dễ thương ý mà!!”
“Im,cậu không trả lời hẳn hoi hơn được à?”
Tôi dùng đầu mình cộc một cái vào đầu hắn.Đầu tôi nó cũng đang tê nên không cảm nhận được gì hết đâu,aha.
“Tôi mà nói thật là cậu đánh tôi nhiều hơn ấy!!”
“Ồ,nhưng tôi thích đánh cậu mà…”
“Dạ thôi…”
Cái đầu với cái cổ của hắn ngày càng rụt vào nhiều hơn.Không có cái áo chắc hắn lạnh lắm,vậy mà vẫn chịu được.Tôi càng ngày càng ôm chặt hắn hơn.Mặc dù ngại nhưng mình cũng phải giúp hắn.Đường đường là vệ sĩ của hắn mà lại để hắn cứu sống thế này.
“Cậu làm gì thế hả?Đừng ôm chặt tôi…”
“Im đi…-///^///-“
“Hừ…”
Tôi thở ra từng hơi,thì từng làn khói bay ra.Khói của hắn mới là nhiều,càng ngày nó càng nhiều.Hắn chắc chắn đang mệt lắm.Đến nơi mau đi,mà không biết hắn định đưa tôi đi đâu nữa.
“Cậu định đi đâu thế?”
“Ở gần đây nhà tôi có căn biệt thự!!”
“Thật á?Kinh nhờ??”
Hắn bỗng dừng lại một căn nhà nhỏ,tầm cỡ nhà tôi thôi.Vậy sao mà hắn nói đây là biệt thự.Chẳng lẽ nhà tôi cũng được coi là biệt thự sao? *mắt long lanh*.Hắn thả tôi xuống rồi rút chìa khóa mở cửa ra.
“Biệt thự nhà cậu to nhỉ?”
“Ừm,quá to so với sức lao động của hai đứa nhóc!!”
“Hai đứa nhóc?”
“Tôi với chị tôi xây đấy!!Căn nhà này,đầy ắp kỉ niệm…”
Hắn ngước lên nhìn ngôi nhà.Phải,cho dù biệt thự phải là một ngôi nhà uy nghiêm tráng lệ nhưng “biệt thự” của cậu,nó còn uy nghiêm hơn những ngôi nhà kia cao lớn mà chẳng có ít gì gọi là những kỉ niệm.Tôi chưa từng nghĩ hắn sẽ có những tư tưởng tràn đầy tình cảm như vậy.Thật sự là lần này,tôi đồng ý với hắn đấy.Nhìn bên ngoài,nó đúng chỉ là một ngôi nhà nhỏ chẳng có gì đặc biệt.Nhưng khi vào trong tôi mới thấy nó rộng rãi và đẹp biết chừng nào.Tủ sách được giấu thành những bức tường.Một cái bàn học nhỏ xinh,và đâu đó thoảng qua chút hương thơm của cô chủ.Sàn nhà được làm bằng gỗ trông rất sạch,phải chăng hắn đã thuê người đến dọn?Nhà giàu sướng ghê nhỉ,thích làm gì thì có đó.Thuê một người để dọn một căn nhà không sử dụng đến.Nhìn ngôi nhà này thật sự được xây rất chuyên nghiệp,nói chung là tôi không thể tả thêm được nữa.Thật sự đây là thành quả của hai đứa nhóc sao?Không tin được,tôi nghĩ là phải có người lớn giúp chứ nhỉ?Nhưng có vẻ ngôi nhà này có chút khuyết điểm,không khí trong phòng chỉ ấm hơn bên ngoài một chút.Hắn cởi giày ra và đi tìm cái gì đó,hình như là máy sưởi.Hắn cắm cái dây điện vào ổ,một ánh sáng biểu tượng cho sự ấm áp tỏa ra.Tôi lao vào nó nhưng không may bị trượt chân và ngã kềnh ra.Lúc ngã tôi có cảm giác như mình đã đá phải cái gì đó.Tôi lóc cóc ngồi dậy và giật mình khi thấy cái máy sưởi cũng đang nằm soãi soài ra giống tôi.Nhưng cái ánh sáng ấm áp đó biến đâu rồi ý,hỏng rồi à?Hơ;;^;;
Hắn dùng hai quả đấm của hắn cọ cọ vào thái dương tôi,đau >__<
“Cái con nhỏ này!!Đi đứng cẩn thận chứ!!”
“Tôi xin lỗi >__“Rồi,cậu đi mà chịu lạnh đi nhá!!”
“Ai bảo cậu dắt tôi tới đây,cậu chắc chắn còn nhiều ngôi nhà tiện nghi ở đây mà!!”
“Đến đấy gặp mặt ông già phát ghét!!”
Tôi nghe hắn nói vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa.Hắn cũng khổ chứ đâu phải mỗi mình.Nói chung là cả hai đứa đều sai.Sao mọi thứ rắc rối cứ đổ hết lên đầu tôi vậy nè,không sống nữa.Tôi đập đầu mấy cái vào tường,đã bảo không muốn sống nữa!!
“Cậu làm cái gì vậy hả!!”
“Mặc kệ tôi T^T”
“Nhỏ khùng!!”
Hắn đứng phắt dậy rồi lục lục cái gì đó trong tủ.Hắn lôi ra một cái chăn dày cộp,nhìn mà muốn đắp thấy sợ.Hắn chùm chăn lên đầu rồi khoanh chân ngồi tựa vào tường.Lại còn làm cái mặt phê phê khiêu khích tôi nữa chứ,tên đàn bà.Hắn ngáp ngủ một cái song lại nhìn tôi.Nhìn con khỉ á,tôi lại cầm máy sưởi ném vào đầu cậu bây giờ!Tự dưng hắn vẫy tay kêu tôi lại gần hắn.Đời nào mình làm theo chứ!!Tôi quay phắt đi không thèm nhìn cái mặt của hắn nữa.
“Mau ra đây không tôi đuổi việc cậu đấy!!”
Hự!Lúc nào cũng dọa đuổi việc,nghĩ lại xem ai kêu tôi quay lại chứ.Tôi không sợ đâu,nghỉ rồi đỡ phải nhìn cái mặt đáng ghét của cậu.
“Đếck sợ!!”
“Ái chà!!”
Hắn lục lục cái túi quần rồi rút ra cái điện thoại đưa lên trước mặt tôi.Màn hình bật sáng,có cái hình gì đó,bé tý chẳng nhìn được gì hết.
“Tôi đưa cho anh Minh của cậu xem cái này nhớ?!!”
“Cái gì thế?”
Tôi nheo mắt lại gần xem nhưng chưa được cái gì thì hăn rụt điện thoại lại rồi kéo tôi vào.Tôi ngồi gọn trong lòng hắn,lưng quay về phía hắn.Tôi cố giãy dụa để mà đẩy cậu ta ra,cậu ta đang cố làm cái trò gì thế!!??
“Yên nào!!”
Yên cái gì mà yên.Cậu tự dưng làm thế này với tôi rồi bắt tôi ngồi yên cho cậu thích làm gì thì làm à.Làm gì mà có chuyện như vậy,thả tôi ra >.“Cho nhờ chút,mệt lắm rồi!!”
“Sao cậu không nằm dưới sàn ấy,mà ngồi như này vẫn ngủ được à?”
“Ngủ tốt!Sàn nhà lạnh lắm không biết à?”
Tôi ngồi im như tượng,không cử động hay nói năng gì nữa.Đằng nào hắn cũng đã cõng mình vất vả như vậy thì mình cũng phải trả ơn.Đến mình cũng đòi hắn trả ơn cơ mà.Cái cằm v-line của hắn nhọn hoắt,đè lên đầu tôi đau ra phết.Nhưng mà ở trong lòng hắn ấm lắm,người tôi như đang tan chảy ra.Vừa ngại vừa ấm,chắc ốm luôn quá.Tuy nhiên tim tôi vẫn đập bình thường,chẳng rộn rang hay mạnh mẽ gì hết.Anh Minh chỉ cần lại gần tôi tôi cũng đã thấy ngại,vậy mà với hắn mình chẳng có chút cảm tình gì.Woa ha!May thật đấy,mình không thể nào thích hắn được.Chuyện đó vĩnh viễn không bao giờ xảy đến.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân