Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Hậu Bối Là Mục Tiêu Mới?
ắn thật sự đã quyết tâm sống tốt để có một kiếp sau toàn diện như kiếp này.Thật bất ngờ rằng đúng là hắn chia tay với Nguyên một cái là đầy gái bám theo.Không phải là bất ngờ mà là phiền phức.Tôi bây giờ còn bị ganh ghét hơn cả bởi công việc của tôi đòi hỏi phải giám sát hắn,lúc nào cũng phải kè kè với hắn.Đi học cũng bị ganh mà đi làm cũng ganh.Thế bây giờ phải sống sao…Đây chắc chắn là cái kết của việc đảm bảo rằng kiếp sau hắn chắc chắn sẽ bên Nguyên…hiuhiu.Với cả kể từ lúc Nguyên đi tôi cô đơn biết chừng nào.Bạn của tôi thân thì hầu như toàn con trai,chẳng có ai để chia sẻ hết.Bây giờ ngày nào đến trường cũng phải đề phòng mấy đứa con gái.Mà có mấy đứa cực chai mặt nhé,chúng nó nhờ tôi giới thiệu với Thiện Ân song bây giờ được trả ơn bằng cách này đây.Ta hờn..-___-.
Hôm nay do quá mệt mỏi nên tôi xin nghỉ làm để ở nhà và cũng để tụ họp với gia đình nữa.Nhưng đúng là đời chẳng cho tôi thứ gì tôi muốn.Bữa cơm hôm nay ảm đạm hơn mọi khi,ít nói ít cười.Có chuyện gì xảy ra trong những ngày tôi vắng nhà thế.Và mục tiêu chính của bố mẹ tôi không phải là tôi mà là anh họ tôi.Đứa con lâu lâu mới ăn ở nhà một lần thì phải được quan tâm chứ..;;^;;.Tuy nghĩ vậy nhưng tôi chẳng muốn được quan tâm trong tình cảnh này.Bố mẹ tôi đang nhìn anh tôi bằng một đôi mắt cực nguy hiểm,ặc ặc.Như kiểu là đang có ngọn lửa cháy đang ngồi ăn đối diện tôi vậy.Miếng cơm dù đã thấm nước nhưng vẫn cảm thấy khó nuốt đến kỳ.Bát canh cá riêu lại còn có vị cay và đắng,không tài nào mà nuốt nổi.Bình thường mẹ tôi nấu ăn ngon lắm mà…Bỗng bố tôi cất tiếng khiến tôi giật mình cắn phải lưỡi…>^“Hải!!Mày có chuyện gì muốn nói thì nói mau đi!!”
“Cô đợi nãy giờ rồi đấy!!”
“Cô chú bình tĩnh ăn xong bát cơm đã…”
“Chú ăn xong rồi!!”
“Cô chịu,không nuốt nổi..Cháu nói mau đi!!”
Có chuyện gì nữa thế.Anh Hải định nói chuyện gì với nhà tôi hả…Chuyện gì mà khiến bà mẹ đảm đang nấu ăn xuất sắc mà hôm nay lại dở tệ.Ông bố vốn nóng tính cố mà ăn hết cái bữa ăn kỳ dị này,mà không.Bố mà mở miệng ra chê món mẹ nấu nửa lời là mẹ cho bố R.I.P ngay.Nhìn vậy chứ mẹ tôi đâu có hiền…;;^;;.
“Vậy thôi được rồi,cháu sẽ nói.Cô chú bình tĩnh nhé??”
Bố mẹ tôi liên tục gật đầu nghe theo.Tôi cũng dừng đũa lại để mà nghe cho kỹ.Miếng cơm dù khó nuốt nhưng tôi vẫn cố phải nuốt vì cái tâm trạng hồi hộp thì ai chẳng buồn nuốt nước bọt.Anh ta hít thở thật sâu để bắt đầu nói.Thình thịch….thình thịch…
“Cháu sẽ…trở về quê để học!!”
“Cái gì??”
Tôi giật mình đứng phắt dậy.Lại chuyển về quê hả??Sắp kết thúc một học kỳ rồi còn gì nữa… Mẹ tôi thở phào và nói với cái giọng bình thản.
“Trời,cô chú cứ tưởng cháu làm hại đời con gái nhà người ta cơ…”
“Bố mẹ nghĩ hơi xa đấy -___-“
“Thôi,để cô đi gọt quả nha!!”
“Chú đi xem tivi!!”
Hai người họ thật đúng là thờ ơ.Anh họ đã nói là về quê thì ít nhất bố mẹ cũng phải ngăn lại chứ.Mà hình như anh ta đi là đỡ phải tốn cơm với bị quấy nhiễu.Nhưng có anh ta quen rồi,tôi là người ghét phải thay đổi mà.
“Sao anh lại về??”
“Thì anh ở đây là vì Thảo Nguyên mà…Bây giờ bà ấy đi rồi…”
“Ờ,phải rồi…Bao giờ anh đi?”
“Thi xong…”
Trường chúng tôi bắt đầu kỳ thi cuối kỳ I.Anh ấy chắc chẳng cần vùi đầu vào mà học nữa quá,bởi đằng nào cũng về.Anh ta đi thì không biết ai sẽ can bố mẹ tôi cãi nhau khi tôi không ở nhà,làm tôi vui khi tôi buồn,…Ahuhu.Lúc người ta bắt đầu đi thì mới biết được tầm quan trọng của người đó.Thật sự chẳng muốn anh ta về quê chút nào.Tôi thở dài chán nản ngồi xuống ghế…Liệu anh ta ở lại vì tôi có được không?
“Tú thích anh ở lại không??”
“Không!!Anh về nhanh đi,phiền chết…”
Chậc,tôi muốn anh ta ở lại mà.Con nhỏ Tú ngốc lại lừa dối bản thân,lúc nào cũng vậy hết.Tuy tôi nói như vậy nhưng anh ta lại cười.Cười cái khỉ gì chứ,đáng lẽ ra anh ta phải buồn mới đúng.Nhưng nếu anh ta mà buồn thì tôi lại cảm thấy biết lỗi và cười là tài năng của anh ta mà.Không tài nào mà dập tắt nó đâu…
Sáng hôm sau anh ta xung phong chở tôi đến trường.Còn bảo là muốn khắc ghi kỷ niệm.Ừm,khắc nhiều vào nhưng phải sâu nhé,cấm quên đấy.Lúc đi trên hành lang để đến lớp tôi có gặp một cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh chặn đường tôi.Bé nó không cho tôi đi và nói bằng cái giọng ngại ngùng.Lại một đứa con gái bánh bèo hỏi xin tôi giới thiệu với tên Thiện Ân đó chăng?Chậc…Mà thấy nhỏ này quen quen gặp đâu đó thì phải.
“Tránh đường nào…”
“Em đừng nói với cái giọng kiểu thế.Không thấy em nó tội nghiệp à??”
Anh ta tự dưng hôm nay lại ngăn tôi lại.Bình thường nếu gặp mấy nhỏ như thế này là anh ta phải giúp tôi chứ.Mà nhìn cái mặt hớn hở của anh ta kìa,đáng để nghi ngờ đấy…
“Vậy anh giúp em nó đi.Chắc vẫn là vấn đề cũ đấy!!”
“Ừm,để anh giới thiệu dùm em nha!!”
Anh ta cầm tay kéo em nó đi,đáng để nghi ngờ.Nhưng cô bé có vẻ không chịu,chắc biết anh tôi là tên biến thái nên ra sức gượng ép lại đây.Phải đi theo mau…Anh ta chạy vào lớp quá nhanh,lúc tôi vào cũng là lúc anh ta giới thiệu xong.Tên Thiện Ân có vẻ không để ý nên anh ta lại cãi nhau với hắn.Lai ầm ầm cái lớp lên,đến mệt.Cô bé đó cũng không thể chịu nổi liền ôm mặt khóc chạy đi rồi đâm sầm vào người tôi.Em nó mếu máo ngẩng mặt lên nhìn tôi.Cái cảnh này mình nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ nổi,cái đầu này nó bắt đầu hay quên;;^;;…
“Tiền bối là đồ ngốc.Người em muốn gặp là tiền bối cơ!!”
“Tiền bối?Tôi á??”
Tôi quay đầu lia lịa nhìn mọi người trong lớp rồi thấy cô bé đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.Tiền bối là tôi á?Cô bé nhẹ nhàng gật đầu.Tiền bối…xì…Ô///^///Ô…
“Em ngưỡng mộ tiền bối từ rất lâu rồi…”
Cô bé lại ôm mặt chạy đi.Hơ hơ…Thế hóa ra em nó muốn gặp mình chứ không phải tên Thiện Ân hả?Mình vừa hiểu nhầm một sinh linh vô tội sao OTL…Mày thật độc ác con nhỏ Tinh Tú kia T^T.Anh họ tôi hới hải chạy tới với vẻ mặt bất ngờ.Tôi cũng đang rất bất ngờ,mọi người trong lớp cũng đang im lặng nhìn tôi.
“Đó là fan của em à??”
“Chịu…”
Tôi lơ đãng đi về chỗ ngồi.Cái con người tôi vẫn đang thất thần về câu nói của cô bé kia.Hắn ngồi cạnh nhìn tôi rồi bắt đầu lên tiếng.Cái tiếng đó thì chắc chắn là tiếng kháy đểu…
“Rồi cậu sẽ quen thôi…haha”
“Fan á…Bây giờ thì tôi sẽ bị một đống người đuổi theo,phiền phức.Tất cả là do cậu,không chơi với cậu nữa…”
“Gì?Sao tại tôi?”
“..Hức hức…”
“Mới có một người thì cậu lo gì.Với lại có fan là một điều vinh hạnh đấy,ahihi!!”
Vinh hạnh?Vinh hạnh?Cuộc đời tôi chỉ muốn là người bình thường thôi.Mà tôi có gì đâu mà lại có fan.Hay là người ta ngưỡng mộ tôi vì đã thuần phục được tên ngốc Thiện Ân kia…ahaha.Mong là nhỏ đó sẽ không làm phiền mình.Từ đó trở đi đúng là cô bé đó không có làm phiền tôi nữa.Nhưng thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy có người đang theo dõi,max nguy hiểm…Mà tôi cũng chẳng có thời gian để tập trung vào mấy cái việc nhảm nhí này.Vấn đề quan trọng nhất của tôi bây giờ là ôn thi.Tôi đang giật mình về bao nhiêu câu chuyện phát ra từ lời nói của anh tôi đây.Anh ta muốn ôn thi chung để cùng có điểm cao,chuyện quái gì xảy ra đây.Bình thường chắc chắn anh ta sẽ nói rằng “Đằng nào cũng về quê thì ôn làm gì?” hoặc “Lười lắm” hay đại loại là như vậy.Gì mà học cùng nhau để mà cùng tiến bộ,cái bầu trời đầy sao kia chắc chắn sẽ sớm sập mất.Nhưng mà anh ta chọn nhầm người để học chung bởi tôi học có phải là xuất sắc đâu.Điểm thi của tôi thì cũng chỉ là khá nên kèm cho anh tôi cũng trở thành khá.Cùng lắm điểm hóa của anh ta cao hơn năm trước vì tôi chỉ giỏi mỗi cái môn này.Đáng lẽ anh ta nên hỏi hắn mới đúng…Hắn giỏi hơn tôi nhiều.Nhưng anh họ tôi cũng có vẻ hài lòng về điểm thi,nó cũng cao hơn của năm ngoái mà.Anh ta vui sướng cầm tay tôi cảm ơn tới tấp.
Thi xong chúng tôi được nghỉ một ngày để giải lao.Mà hôm nay cũng là chủ nhật mà,gì mà nhà trường cho nghỉ chứ -.-.Nhưng anh ta không có thèm chuẩn bị đồ đạc để về quê mà lại nằm lỳ ra đấy để đọc truyện.Chẳng lẽ là bắt mẹ con tôi chuẩn bị dùm anh ta,không đời nào.
“Anh không chuẩn bị để về quê đi còn nằm đấy à??”
“Anh không về.”
“Hở?Anh nói là về cơ mà…”
“Anh sẽ quyết định ở đây.Vì Tú,Tú cũng thích anh ở đây mà…hí hí *v*”
Lại là cái vẻ mặt hớn hở đó.Làm tôi nhớ lại cái lúc anh ta nhìn thấy cô bé fan kia.Chẳng lẽ anh ta đã…Biết ngay là có mùi nguy hiểm ở đây mà.
“Vì tôi hay vì cô bé hậu bối của tôi??”
“V…vì Tú..”
“Gì mà phải cà lăm thế?Đoán đúng rồi hả?Tên chai mặt!!”
“T…Tại cô bé đó nhỏ nhỏ xinh xinh,dễ thương thấy mồ~~”
“Thấy cả mồ cơ à?Nguyên mới đi không lâu mà anh đã thích người khác ngay được à?Giỏi thế!!”
“Ừ…”
“Đừng có mà ừ với tôi!!!”
Tôi lao vào đánh cho anh ta một trận.Người gì đâu mà độc ác,xấu xa,thay lòng đổi dạ nhanh như chớp.Ahhh…
“Chết đi,chết đi!!”
“Tú,Tú.Bình tĩnh,bình tĩnh…>_Bố mẹ tôi thấy thế liền lao ra ngăn tôi lại.
“Sao thế con??”
“Anh ấy sẽ ở lại,không về nữa.”
“Chết đi,chết đi!!”
“Cả nhà bình tĩnh,bình tĩnh!! >_Bố mẹ tôi cũng xông vào đánh luôn.Cho chừa đi,cho chừa đi.Thật may quá,cuối cùng anh ta cũng chịu ở lại rồi.Bố mẹ tôi đánh chán rồi đi.Vậy là phải tốn cơm rồi ahaha!!
“Hức hức…Cả nhà ghét anh vậy sao?”
“Đánh yêu đó!! ^v^”
“Đánh xong rồi vui nhở??”
Tôi cúi xuống nhìn anh ta.Bây giờ anh ta đang bị chấn thương nặng và đang nằm bẹp trên ghế.Đáng yêu thế *vÓ.
“Mong rằng cô bé đó chính là đứa con gái của đời anh!!”
“T…Tú?”
“Đừng để lạc mất nữa nhé!!”
Tôi chạy bén lên trên phòng.Chắc chắn rằng anh tôi đang rất bất ngờ dù tôi không cần nhìn.Và anh ta cũng sẽ nghĩ rằng tôi thay đổi nhanh như chong chóng bởi tôi vừa mới xông vào đánh anh ta vì cái tội quên Nguyên quá nhanh mà bây giờ lại nở một nụ cười ủng hộ anh ta.Cảm thấy mình cũng khó hiểu thật…hiuhiu.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân