Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Tạm Biệt...
ài ngày sau tôi bắt đầu ra viện.Gì mà phiền phức,lắm thủ tục ghê,mãi mới thoát ra khỏi cái bệnh viện ngột ngạt kia.Rồi tôi bắt đầu đi học luôn,nghỉ cả tuần trời bây giờ chẳng biết cái gì hết.Tới tấp mượn vở chép bài,lại còn sắp thi nữa chứ.Ôi cái số tôi.
Kể từ lúc Nguyên tuyên bố sang Mỹ,hắn trông lạnh lùng hẳn đi.Tôi nói chuyện cùng mà chỉ “Ừm”,”Ờ”,”Ai biết”,bực cả mình.Mà chẳng hiểu sao hình như còn lắm fan hơn,thì nhìn cũng ngầu mà..-v-.Tôi cũng đi làm việc luôn dù mẹ tôi mắng vì mới ra viện mà cứ làm việc quá sức.Lúc tôi đến nhà hắn,thầy lao ra hỏi thăm tôi rồi cứ suýt xoa.Xin lỗi vì đã làm thầy lo,học trò của thầy là khỏe nhất.Khi mà lên phòng hắn thì ôi thôi,sạch sẽ một cách kỳ lạ.Hắn chẳng lẽ định thay đổi toàn diện luôn sao?Tình yêu là cái gì mà khiến một người nhue hắn lại thay đổi đến thế.Bây giờ thì hắn thành một công tử đích thực rồi.
“Sao hả?Tôi tự dọn đấy!!”
“Ủa uôi…sạch gớm nhể…Trời sắp sập rồi à?”
“Từ bây giờ tôi sẽ sống thật tốt để có một kiếp sau toàn diện!!”
“Vậy là không cần tôi nữa à?”
“Thích thì ở lại!!”
“Thế mà suốt ngày bép xép cái miệng là không thể sống…”
Tôi bĩu môi nói nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó ghì chặt.Cái quái gì vậy?Khó thở quá!!
“Tú!!Em khỏe chưa mà đi làm thế này!!”
Giọng của anh Minh…là anh Minh hả?Anh Minh đang ôm tôi..hự @;;@.Tôi hạnh phúc chẳng nói lên lời rồi cứ thế chắc chết thảm vì sung sướng...Anh ấy giật mình đẩy tôi ra,tưởng tôi chết ngạt thì phải =v=…“
“Tú!Sao thế?”
“Anh cứ yên tâm,không sao đâu!!”
“Em…ổn @;;@...”
“Ổn gì?Mặt đỏ lên rồi này?Ốm hả??”
Tôi bất giác đẩy anh ấy ra rồi ôm mặt chạy bén đi,đóng sầm cửa lại.Tim đập thình thịch,đặt tay lên để kìm nén nó.Thật không thể tin được…Bỗng cánh cửa đẩy tôi ra,tôi giật mình quay lại.Anh Minh đang ngước lên nhìn tôi.
“Tú?"
“D…dạ?”
“Ổn đấy chứ?Tự dưng chạy đi…”
“Em ổn…em ổn…”
“Ừ,vậy tốt..”
Anh ấy xoa đầu tôi rồi đi…Chồi ôi,chắc tôi chớt…>///^///
“Đau đầu à?Có sao không??”
“Không…”
Xì,cái tên Thiện Ân đó làm tôi ra nông nỗi này.Từ lần sau không làm người tốt nữa…Cũng may là cậu ta đã quyết tâm để vượt qua cú sốc về tình yêu đó.Cậu ta đã chia đôi đoạn đường với Nguyên,không biết hắn có cùng suy nghĩ với Nguyên không?Nguyên không muốn quá thân với Thiện Ân mà làm hỏng chuyện nên đã quyết định du học bên Mỹ...Ý mà khoan,Nguyên đi du học?Hôm nay Nguyên đi!!Không được rồi,hỏng,hỏng.Chuyện quan trọng vậy mà mình lại còn quên được.Tôi luống cuống hết tay chân chẳng biết là đang làm gì.
“Ahhhhh…”
“Sao nữa thế??”
“Thiện Ân,Thiện Ân!!Hôm nay Nguyên đi!! >^“Đi đâu?”
“Tên ngốc!!”
Chắc chắn là tôi phải đi nhanh ra sân bay thôi.Nhưng phải đi bằng gì?Cái xe đạp cùi mía của tôi chắc…Chỉ còn cách là đi cái xe “Nightmare” của hắn…Nhưng,liệu hắn có muốn đến đó không?
“Cậu đưa tôi đến sân bay được không?”
“K…không..”
Hắn bỗng trả lời một cách lắp bắp và quay mặt đi.Hắn muốn gặp Nguyên nhưng lại kìm nén lại.Hắn không cần phải ép buộc bản thân quá như vậy.Dù sao đây cũng là lần cuối cùng mà,cậu cũng không muốn làm Nguyên buồn chứ?Nguyên có lẽ bây giờ đang ngó xung quanh để tìm cậu đấy.Cậu làm ơn hãy cố mà đọc suy nghĩ của tôi đi…Không còn thời gian nữa đâu.
“Cậu đừng nhìn tôi nữa,tôi không đi đâu!!”
Vậy ra cậu ta không có khả năng đó.Thế tôi đi một mình,không cần cậu nữa.Tôi cố chạy xuống sân,cái chân của tôi nó cũng đang kêu đau.Cứ thế này thì sao kịp,không biết có chuyến bay nào chưa nữa.Vrommmm….Tiếng xe máy từ đâu đó phát ra khiến tôi giật mình.Chiếc xe dừng lại ngay chỗ tôi.
“Lên xe đi…”
“H…hả??”
“Nhanh lên!!”
Người đó thúc giục làm tôi phải nghe theo.Chiếc xe phóng nhanh hơn bao giờ hết.Lượn lách qua từng chiếc xe ô tô,vượt qua từng chiếc xe máy.Gió tạt vào mặt tôi làm tôi chẳng nhìn thấy gì hết.Rồi đến sân bay Nội Bài lúc nào không hay,quá nhanh,quá nguy hiểm.Còn chưa nhận ra người chở tôi tới đây là ai nữa.Người đó bỏ mũ bảo hiểm xuống,tên Thiện Ân.
“Tôi tưởng cậu…”
Hắn thở dài một cái rồi nhìn tôi một cách ngượng ngùng.Hình như hắn đang muốn tôi đi nhanh vào đó.
“Ừ ừ được rồi…”
Tôi ngơ ngác chạy vào trong.Lúc nào cũng ví sân nhà hắn giống sân bay Nội Bài mà thực ra đã biết Nội Bài nó như thế nào.Chạy vào trong để xem lịch trình.Chuyến đi Mỹ,chuyến đi Mỹ…hai chuyến lận.Một chuyến bay rồi còn một chuyến để vài phút nữa.Không biết Nguyên đi chuyến nào…Thôi thì cứ tìm chuyến bên kia.Tôi vội đi hỏi người xung quanh và rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến.Nguyên đứng đâu,Nguyên đứng đâu?Đừng bảo vào trong rồi chứ…
“CHUYẾN BAY SANG MỸ 9H SẮP KHỞI HÀNH.CHUYẾN BAY SANG MỸ 9H SẮP KHỞI HÀNH!!”
Nghe tin thông báo làm tôi chán nản hẳn đi.Tôi quay lại đằng sau mà cố bước đi.Bất giác ngẩng mặt lên,rồi nhìn thấy Nguyên đang đứng trước mặt với một biểu cảm hết sức bất ngờ.Tôi cũng bất ngờ không kém,sau đó thì mới bình tĩnh lại rồi nở một nụ cười,Nguyên cũng cười theo.Cả hai đứa định lao tới ôm nhau thì bỗng có ai đó ôm Nguyên trước.Hơ Ó^Ò…Cái áo kẻ của người đó rất giống của hắn mặc ban nãy,chẳng lẽ là hắn thật.Tên Thiện Ân đó,buồn cười thật đấy.Rốt cuộc cậu ta cũng không thể kìm lòng lại được đâu.Và cũng nhờ đó,mà hắn cuối cùng cũng đã đi đúng với suy nghĩ của tôi.
Tôi muốn khóc.Thật sự khó có thể kìm nó lại.Lần cuối cùng được ôm Nguyên,lần cuối cùng được nhìn thấy khuôn mặt Nguyên mà hắn cũng không cho nữa.Tên Thiện Ân ích kỷ…hiuhiu.Mà thôi,tôi nhường cậu đấy.Dù gì thì cậu cũng là người chịu tác động lớn nhất trong chuyện này.
Tôi đứng lặng im nhìn hai người họ rồi bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.Cái cảm giác thật ớn lạnh…~.~.Tôi ngó nghiêng lung tung thì nhìn thấy một chàng trai tóc nhuộm trắng đang đứng nhìn hai người họ với đôi mắt ớn lạnh kia.Hình như đó là người mà Nguyên bị ép cưới,chẳng lẽ tên đó cũng đi cùng với Nguyên sao?Chắc chắn là vậy rồi,làm sao mà thoát được.Mình phải cứu hai người họ nếu không vớ vẩn tên đó lại thuê xã hội đen với đỏ đánh hắn thì phiền.Tôi nghĩ là nên chạy tới mà ôm họ giả vờ như bạn bè.Nhưng mình sẽ quấy nhiễu họ mất…Thôi kệ,đã bảo không làm người tốt nữa.Rốt cuộc thì tôi cũng chạy tới mà ôm cả hai =v=…
“Con nhỏ vô duyên!!”
“Shhh…Nhìn đằng sau tôi kìa..”
“Ai thế?”
“Đ…đó là Hoàng Phú.Người mà Nguyên bị ép cưới…”
“Là cái thằng đó hả??”
Hắn bắt đầu sôi sung sục lên mà cựa quậy.Tôi với Nguyên phải cố mà giữ hắn lại,không thể để hắn làm lớn chuyện lên được.Vẻ mặt của Nguyên hiện lên đầy chữ “Lo lắng” và “Làm ơn hãy dừng lại!!”.Nguyên thật sự muốn cưới tên đó để giúp bố mẹ sao?Có liều quá không khi cưới người mà mình không yêu…Tự dưng hắn bình tĩnh trở lại rồi ôm Nguyên vào lòng,ổn trở lại rồi.Tôi nghĩ nên cho lời giới thiệu về lời thề kiếp sau sẽ gặp lại của hai người họ – Ý tôi là hôn ấy.Mặc dù có hơi sến súa nhưng thà có còn hơn không…ahihi
“H…hai người ‘khóa môi’ đi,tôi thề tôi không nhìn đâu…”
“Tú bị hâm à…≥^≤”
“Rồi!Cảm ơn cậu.Cấm nhìn nhá!!”
“Tôi đã thề rồi mà!!”
“Hông chịu…”
Tôi nhắm chặt mắt lại.Thật ra là đang rất muốn nhìn cái cảnh tượng đời thực đẹp như phim kia nhưng mà phải kiềm chế.Mà nhìn thì ngại chết.Chẳng biết mình học đâu ra cái kiểu sến súa này ở đâu ra,phải chữa ngay cái thói này…Xì -////^////-.
“T..Thôi muộn rồi.Nguyên đi đây…”
Mặt Nguyên đỏ bừng hới hải chạy đi.Thế xong rồi à?Nhanh vậy sao?Mới được một chút mà.Hay là Nguyên ngại nên…
“Cậu kịp hôn chưa thế??”
“R…rồi..”
Mặt của hắn cũng đỏ bừng lên chưa kìa.Ú hú!!Cứ nghĩ là người như hắn quen mấy cái việc này rồi chứ.Không ngờ,mặt hắn đỏ cũng dễ thương ghê.Rồi bỗng hắn chạy đi khiến tôi phải đuổi theo.Hình như hắn muốn lên tầng thượng để tạm biệt Nguyên.Đúng như tôi nghĩ,hắn lên đấy thật.Một cái máy bay đang đi trên đường bay của nó và cuối cùng nó cũng cất cánh bay lên.Tôi vẫy tay chào tạm biệt Nguyên,hi vọng Nguyên có thể nhìn thấy và Nguyên cũng đang vẫy tay chào lại với tôi.Đây là hành động tạm biệt không phải là mãi mãi mà nhất định sẽ gặp lại nhau,Nguyên nhé.Đừng quên bọn tớ…hix.Bây giờ mới khóc được đây,vừa nãy bị phá đám nên chẳng hay gì hết.Tôi lau đi những giọt nước mắt đau buồn đang lăn dài trên hai bên má.Người bạn đáng yêu nhất cuối cùng cũng đã rời đi.Tôi thật sự đang rất thắc mắc tại sao hắn không ngăn Nguyên lại.Nếu như hắn rat tay thì chí ít cũng có một cơ hội,tuy nhỏ nhưng nó cũng là một cơ hội.Bỏ cuộc sớm thì không giống hắn chút nào.Tại sao cậu ta lại làm vậy chứ?Hắn bây giờ cũng đang nhìn chiếc máy bay đang rời xa tầm mắt của hai bọn tôi bằng đôi mắt nuối tiếc mà.
“Hỏi cậu chút được không?”
“Ừ!”
“Sao cậu lại không ngăn Nguyên sang đó?”
Hắn nhìn tôi một lúc rồi cũng quyết định trả lời lại nhưng một cái máy bay khác lại chuẩn bị cất cánh.Tiếng của nó lấn áp đi câu trả lời của hắn.Tôi chẳng nghe được gì hết mà chỉ thấy miệng của hắn đang mấp máy.Gió thổi mạnh,tóc ai cũng bay và câu trả lời của hắn cũng bay theo gió.Nó rõ là đang hiện trước mắt mà lại chẳng nghe gì hết,tức chết.Hắn nói xong cũng là lúc máy bay bay đi.Có vẻ như ông trời không cho phép tôi nghe được câu trả lời đó.Sợ gì chứ,hắn còn đang đứng đây mà.
“Tôi không nghe được gì hết.Nói lại được không?”
“Vậy tôi không nói lại đâu,ngại chết.Cậu nghe được chắc cho tôi thăng quá…”
“Hả?Nói lại đi mà!!”
“Đi về!!”
“Này!!”
Hắn cười cười rồi khoác vai tôi kéo đi.Đến hắn cũng không cho tôi biết luôn.Cậu ta vừa nói cái khỉ gì mà ngại.Trước giờ chuyện của hắn với Nguyên hắn cũng chia sẻ hết mà,có bao giờ ngại.Trên đường về tôi quyết hỏi cho bằng được nhưng lại bị hắn dọa sẽ cho nghỉ việc…huhu;;^;;.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân