Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Khai Giảng_ Phiền Khiếp!!
háng 9,có một ngày mà mọi học sinh không bao giờ quên.Cái ngày đã bắt đầu con đường học tập – Khai giảng.Hôm nay,tất cả mọi học sinh trường tôi ăn diện để đón ngày này.Nữ thì phải mặc áo dài,nam thì mặc áo sơ mi.Ai chà…tôi là nữ nhưng ngại mặc áo dài ghê,thích mặc áo sơ mi hơn;;^;;.Hắn mới sớm ra đã đứng trước gương chải qua chải lại cái tóc và đã khoác trên người áo sơ mi đồng phục trắng tinh của trường.
“Cậu thấy thế nào??”
“Ờ ờ đẹp.”
“Khen vậy hả!”
“Ừ đẹp thật mà..ahihi!!”
“Hiuhiu..”
“Đừng có thốt lên từ đó!!”
“Ahaha…nghe dễ thương mà.”
“Dễ con khỉ!!”
Bây giờ hắn có cái để ghẹo tôi kìa,tên đáng ghét.Bỗng hắn đứng sững lại nhìn tôi,nhìn một cách chằm chằm.Rồi hắn chỉ vào áo tôi.
“Cậu không mặc áo dài à??”
“Không…”
“Năm cuối cấp III rồi mà vẫn không chịu mặc à??”
“Mặc vướng bỏ xừ…”
“Ê ê!!Bà quản lý!!”
“Có tôi!!”
“Đưa cậu ta đi làm đẹp…”
Hắn gọi cho bà quản lý,bà quản lý đến ngay tức khắc và nghe lệnh của hắn kéo xừ tôi đi.Tôi cố kháng cự lại bà ta nhưng không được,bà ta nhanh trí nên đã trói chặt tôi lại…Tên đáng ghét kia ta hận ngươi!!! >__
“Nguyên xinh thiệt á ^V^”
“C..cảm ơn Tú..Ân,thấy thế nào??”
“Nguyên của Ân là xinh nhất rồi.Ahaha!!”
“Nhìn cái mặt háo sắc của hắn kìa…-____-“
Dĩ nhiên hắn sẽ cho tôi một cái cộc vào đầu.Nhưng mà cái cộc này đau ơi là đau,suốt buổi tôi chỉ suýt xoa mãi.Tôi ngó qua ngó lại,anh tôi đâu mất rồi,bình thường những lúc này anh ta sẽ dính chặt lấy Nguyên mà.
“Anh Hải đâu rồi?”
“Không biết…”
Nhưng vừa nhắc tới,anh tôi đã nhảy múa đến gần chỗ chúng tôi,miệng ngậm bông hoa hồng.Anh ta cầm tay Nguyên và kéo sát lại gần,tay thì chạm vào eo của nhỏ,nhe răng ra cười.Bộ anh ta đi nhảy chachacha hả…Tên khùng.
“Xin lỗi,vì để Nguyên chờ…”
“Ai chờ mày!!Bỏ Nguyên ra!!”
Hắn đẩy anh ta ra.Anh ta vẫn thản nhiên và đưa bông hoa cho Nguyên.Nguyên ngại ngùng cầm lấy.Anh ta làm Nguyên với tôi ngại chết mất.Cùng chung dòng máu mà anh ta khùng hơn cả tôi Ô////^/////Ô.
“Vậy là tao ghi một điểm trong lòng Nguyên rồi nhá.Ahaha!!”
“Mỗi bông hoa hồng rẻ bèo ấy làm được gì.Mày cứ đợi đấy!!”
Hai người họ lườm nhau,nhìn rõ cả vạch sét kìa.Thấy ghê…Bỗng tiếng loa từ trường vang lên “Đã đến giờ long trọng của trường ta,mời các học sinh cùng giáo viên vào phòng.”Khi nghe thấy tiếng loa,tất cả mọi người cùng đi vào,chật kín cả cửa đi.Chúng tôi ngồi tít hàng cuối cho thoải mái,đỡ bị thầy cô nhắc nhở.Khai giảng nhưng toàn nói với nói,cảm thấy buồn chán nên tôi đã ngủ thiếp đi.Ngủ không biết trời đất là gì,cho đến khi bị giật mình khi nghe tiếng cái gì đó nổ.Tôi lơ mơ tỉnh dậy,nhìn xung quanh.Mái phòng đã được mở ra,tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một bầu trời trong xanh.Ah,nghi thức thả bóng của trường tôi bắt đầu rồi.Tôi vội vàng đứng dậy chỉnh chu lại đầu tóc.Bất giác vỗ tay theo mọi người,nhưng tôi vẫn ngáp dài một cái.
“Ah Tú dậy rồi kìa!!”
Tiếng Nguyên làm tôi bay ra khỏi cơn buồn ngủ.Nguyên đưa một quả bóng và cây bút dạ cho tôi.
“Tú viết gì đi.”
“Gì thế?”
“Viết điều ước của mình rồi thả lên cho ông trời nhìn thấy!!”
“À ừm…”
Vội quá nên tôi chẳng biết viết gì hết,đành vẽ cái mặt cười vào cho nhanh.Nguyên buộc 4 quả bóng của chúng tôi lại và thả lên cao.Chúng tôi nhìn theo chúng.Ông trời nhìn thấy điều ước của mình hả..Nguyên ngây thơ thật đấy.Nếu ông ta nhìn thấy được thì tôi đã thả hàng trăm quả bóng bay lên đấy rồi.Nhưng chính sự ngây thơ của Nguyên đã làm chúng tôi thấy vui hơn nhỉ.Bỗng hắn hằm hằm đi ra ngoài.Ba chúng tôi bất ngờ nhìn theo hắn.Nguyên bây giờ hiện đang rất lo lắng,hắn có chuyện gì vậy.Tôi đành phải đuổi theo nhưng hắn đi đâu lúc nào không hay.Tôi tìm mãi nhưng không thấy,đành lóc cóc trở về thì thấy một đám đông đang chen chúc nhau.Tôi hóng hớt cũng bay vào nhìn.Thấy mọi người xung quanh suýt xoa.
“Lãng mạn ghê.”
“Dễ thương thế!! <3 <3”
“Tiếc quá đi…T^T”
Có gì sao?Tôi cố chen vào,khi thoát ra được thì một cảnh tượng đập vào mắt tôi.Hắn đang tặng hoa cho Nguyên,một bó hoa cực kì lớn và đẹp.Tôi vui mừng.Lúc Nguyên nhận hoa thì cả đám đông vỗ tay hoan hô.Hắn ngại ngùng cười cười rồi gãi đầu,Nguyên cúi mặt xuống nhưng mà cười tươi lắm.Anh tôi thì thua là cái chắc rồi…ahaha.Tội nghiệp.Bỗng có một đứa con trai hung hăng chạy tới giật bó hoa từ tay Nguyên rồi ném xuống đất.Hắn thấy vậy liền túm cổ áo tên đó.
“Mày làm gì thế hả??”
Tên đó đẩy hắn ra rồi nói với cái giọng khinh bỉ.
“Nhìn chúng mày ngứa mắt quá!!Cút khỏi chỗ này mau!!”
Nguyên sợ hãi chạy ra đằng sau lưng hắn.Thằng nhãi đó…Ò^Ó…Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán với vẻ mặt cực kỳ lo sợ.
“Nó là con xã hội đen mới chuyển vào trường phải không!!”
“Mới lớp 10 mà như vậy rồi!!”
Gì?Con xã hội đen?Lớp 10 á!!...Hmm,ghê nhỉ.Những đứa này toàn dựa dẫm vào bố mẹ thôi chứ làm ăn được cái gì.Toàn dùng cái miệng hù dọa người khác,ý đông ăn hiếp yếu.Ta khinh…*khạc trù*.Hắn là cái tên kiêu ngạo nhất quả đất này,làm sao mà hắn nghe lời thằng nhãi danh lớp 10.
“Mày là cái gì mà bảo tao tránh ra chỗ khác?”
“Tao sợ mày biết sẽ sợ hãi và chạy mất thôi..haha!!”
“Quái gì tao phải sợ một thằng oắt con như mày!!”
“Mày nói cái gì!!”
Nó giơ tay lên và định đấm hắn.Thật là..trẻ con thời nay.Nhân danh vệ sĩ của hắn,tôi đã chạy nhanh ra và đỡ đòn của nó.Trời,yếu dễ sợ.Cũng đúng,thằng oắt này cũng có cao to gì đâu,nhìn như cây tăm.
“Tú!!”
“Mày là con nào??”
“Con?Nói năng cẩn thận chút đi thằng nhãi ranh lớp 10”
“Gì?Nó lớp 10 á??”
“Phải,thưa cậu chủ.”
“Xì…ta không chấp!!”
Tôi giả vờ xưng lịch sự với hắn để hắn cao ngạo hơn.Càng nâng cao hắn lên hắn càng mạnh,chỉ có thể là hắn...haha.
“Chúng mày…Chúng mày cứ đợi đấy!!”
Thằng nhóc ấm ức bỏ đi.May là còn kiềm chế được chứ không tôi cho thằng nhãi đó nguyên quả đấm này rồi *mặt gian*.Một tiếng vỗ tay cất lên,rồi hai ba cái nữa.Cuối cùng,cả đám đông vỗ tay reo hò.
“Nữ anh hùng!!!”
Ah,thật hạnh phúc quá.Nhưng làm thế này thì có quá không nhỉ?Thằng nhãi đó chắc chắn bị bẽ mặt lắm cho coi.Thôi thì 17,18 tuổi rồi,không bắt nạt trẻ con.Tôi vội vàng kéo thằng nhóc đó lại và bảo rằng đây là một vở kịch.Mọi người xung quanh bất ngờ,kịch thì có ngộ quá không nhỉ…Ô^Ô.Nói xong tôi cúi cúi rồi kéo họ ra một chỗ khác.Thằng nhóc không biết ơn mà còn càu nhàu.
“Mày làm cái gì thế!!”
“Thằng ngốc!!Nếu chị đây không nói thế thì nhóc xấu hổ không dám thò đầu ra ô tô rồi nhá!!”
“Mày…!!”
“Tú thông minh ghê ^v^”
“Nguyên còn giữ bó hoa nát này làm gì?Vứt đi chút Ân đi mua cái mới!!”
“Không!!”
Nguyên cứ ôm khư khư lấy bó hoa.Hình như đây là bó hoa đầu tiên hắn tặng Nguyên.Nguyên trân trọng tình cảm của hắn nên mới giữ nó chặt như vậy.Người lãng mạn không phải là hắn,mà là Nguyên.
“Tại cái thằng oắt con này này!!”
Hắn cộc vào đầu thằng nhóc một cái.Tôi cũng cộc vào một cái.Nguyên cũng cộc vào một cái.Thằng nhóc bị bắt nạt không nói năng được gì liền chạy đi.Chậc,xưng mày-tao với người khác như kiểu mình oai lắm nhưng mà nhát như thỏ.Chưa đủ lớn để bước vào trường cấp III -____-.Nguyên với hắn nhìn nhau cười.Tôi ngại ngùng nhìn họ,bị ra rìa mà.Đành phải lấy cớ đi mua nước chứ nhìn họ vậy ngại chết Ô///^////Ô.Để họ đấy thích nhìn nhau như nào kệ…Cứ nghĩ mỗi mình tôi cô đơn nhưng mà anh tôi còn cô đơn hơn.Anh ta ngồi một mình ở quán mặt buồn thiu.Tôi đành phải xoa xoa vỗ vỗ vai để an ủi…Tội nghiệp.Hà…lần đầu tiên dự lễ khai giảng rắc rối cực độ như này…hiuhiu.
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân