There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Quân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 474 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Ngày Cuối Cùng
hời hạn ba tháng đã hết rồi.Làm nốt hôm nay là không phải làm nữa.Còn một tháng nữa mới hết nghỉ hè,chơi cho đã mới được.Tôi tung tăng đến nhà hắn làm.Làm cái gì cũng hát với hát.Hắn nhìn tôi như kiểu tôi là sinh vật ngoài hành tinh từ sao hỏa đến trái đất từ 1000 năm trước vậy.
“Yêu đời khiếp!!”
“Biết hôm nay ngày gì không ^v^”
“Nghỉ hè thì biết làm gì!!”
“Xì,hôm nay là ngày cuối cùng cậu nhìn thấy tôi mặc bộ hầu này đấy.Vui không??!!”
Lúc này hắn đang uống nước,bỗng hắn để cái cốc xuống một cái cộp.Hắn nhìn tôi một lúc rồi quay đi,tỏ vẻ lạnh lùng.
“Ờ!Vui.”
Tôi vừa nhìn hắn vừa dọn đống đồ ăn đêm của hắn.Mặt hắn lúc này thật trầm tư,thật nghiêm túc,không giống như những ngày khác.Có chuyện gì sao.Bỗng hắn cộc một phát vào đầu tôi.
“Đau…”
“Nhìn gì mà nhìn!!”
Tâm trạng hắn hôm nay không được tốt lắm.Động tý là bắt tôi làm việc này nọ,còn dọa làm không sạch thì mai đi làm tiếp.Làm sao vậy không biết,giận cá chém thớt à…Dù gì cũng là ngày cuối phải để tôi yên ổn một chút chứ.Tên đáng ghét,đáng ghét…Người gì đâu mà…Nguyên cả ngày chỉ dọn phòng hắn,bây giờ phòng hắn sáng loáng,lấp la lấp lánh.Sàn gỗ đi không cẩn thận là ngã như bay.
“Sạch sẽ rồi nhé!!”
“Ừm…”
Còn hắn,cả ngày cứ nhấp ly nước rồi xem tivi.Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nên đã lại gần và hỏi tình hình.
“Hôm nay sao thế?”
“Sao là sao??”
“Ờ thì…”
Tôi bắt đầu lạnh sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn.Đứng im không biết nói gì cả.Cái tên này bình thường lại cái coi.Thật khó chịu…hiuhiu.Tôi lúng túng rồi quay đi,thở dài một cái.
“Tên ngốc.”
“Nói gì thế?”
“Không…Ọ^Ọ…”
Hắn đứng dậy,tắt tivi đi.Tôi có thể cảm nhận được một luồng sát khí đang tiến dần về phía tôi.Thôi chết cmnr…
“Đi theo tôi chút!”
Hơi thở của hắn lùa qua tai tôi,rùng mình~~…Hắn đi trước,tôi mới dám đi theo sau.Hắn mà mang đến chỗ tối tăm thì tôi sẽ tung quyền cho hắn bay đi ngay.Không có nhường nhịn gì hết…Cái đường này quen lắm,hình như tôi có đi đến nơi này rồi.Suốt dọc đường tôi cứ ngó nghiêng hết chỗ này đến chỗ nọ để cố nhận ra đây là đâu.Nhưng tôi chẳng nhận ra được gì,trí nhớ kém quá.Rồi khi hắn mở cửa căn phòng nơi mà hắn muốn đưa tôi đến thì tôi mới nhận ra nơi đây: ”Căn phòng sao”.Lần thứ hai lên đây,nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên.Tôi vẫn cứ ngẩng lên trời và ngắm nghía mọi thứ.Tôi còn giơ lên mặt dây chuyền của hắn để khoe với các ngôi sao trên kia.Đang mê mẩn dở thì mới nhớ tới hắn.
“Ah,sao cậu đưa tôi lên đây vậy?”
“Có chuyện gì buồn hay tức tôi đều lên đây hết.”
“Hm…cậu dẫn tôi lên đây để cùng cậu giận cá chém thớt hả?”
“Ý gì?”
“Không ÔvÔ..mà cậu giận chuyện gì thế?”
“Tôi không biết,tự rưng thấy bực bực sao đấy..”
“Hm..tên khó hiểu…”
“Nãy giờ cậu nói xấu tôi nhiều lắm rồi đấy nhé!! Ò^Ó”
Hắn lại dùng hai nắm đấm của hắn để ấn sát vào thái dương tôi.Đau lắm đấy tên đáng ghét kia…Tôi cựa quậy mãi mới thoát khỏi hắn.Đau không đánh lại hắn được,chỉ còn cách ngồi đấy ăn vạ;;^;;
“Mà cậu thích sao nhỉ?”
“Tôi tên Tinh Tú mà…”
“Ờ phải rồi.”
Hắn đứng gần bức tường kính ấy rồi nhìn lên trời,tay bỏ túi…ngầu:3.Tôi cũng đứng cạnh hắn và nhìn lên.Hai chúng tôi cùng nhìn,cùng ngắm những ngôi sao.Thật nhiều sao quá,mai nắng to.
“À phải rồi,lương của cậu này.”
“Lương á?”
“Ba tháng làm lương 6 triệu,trả tôi 5 không còn 1 thì bao nhiêu?”
“Hửm,vậy đây là của tôi hả?”
“Ờ.”
“Lấy luôn!!”
“Không có lịch sự gì hết _^_...”
“Hì hì,vậy là có tiền đưa cho mẹ rồi!!”
“Hiếu thảo nhỉ?”
Hắn vừa khen tôi,tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn.Hắn đang nở một nụ cười.Một nụ cười tỏa sáng như những ngôi sao kia,một nụ cười hiếm hoi nhất trong ngày hôm nay.Tôi vui mừng cười lại.
“Cậu chủ cười nhìn đẹp trai ghê nha!!”
“Cấm kháy đểu.”
Hắn cộc một cái vào đầu tôi,đau chết.Thấy toàn bị bắt nạt.Cậu chủ và người hầu,hai người cùng ngắm sao.Lại một cảnh đẹp như trong phim nữa hiện ra.Nhưng chúng tôi chỉ là bạn thôi nên xin ai đi qua xin đừng hiểu nhầm.Tụi này có mục tiêu của mình hết rồi.Ngày cuối cùng,nó ổn thỏa hơn ngày đầu tiên vì tôi cũng đã quen rồi.Tuy không gặp hắn ở nhà nữa,nhưng chúng tôi là bạn cùng lớp mà.Nhìn mặt nhau còn thấy chán.Dù sao thì,không có tôi chăm sóc không biết cậu ta có ổn không nữa. – Mong là cậu chủ sống tốt –
HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi HiuHiu...Yêu Cậu Mất Rồi - Hải Quân