Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 561 - 565
hương 561: Giang sơn chỉnh thể (17)
Phạm Tăng nghiêm mặt nói:
- Ta có một kế, có thể khiến Đường quân đại bại… Thượng tướng quân có thể tung ra lời đồn, nói Tam Tề đã làm loạn, sau đó ra vẻ hoảng loạn, lui quân về Lạc Dương. Quân Đường thấy chúng ta rời đi hốt hoảng, tất nhiên sẽ phái người truy kích. Đến thời điểm Thượng tướng quân áp trận, giữa đường bố trí mai phục, chờ truy binh vừa tới, đột nhiên xông ra chém giết, quân Đường tất sẽ đại bại mà quay về… Như vậy, Thượng tướng quân cũng coi như đắc thắng lui binh.
Hạng Vũ được nghe kế này, nhất thời mừng rỡ.
- Ta có Á phụ, còn hơn mười vạn binh mã!
Hắn hưng phấn liên tục xoa tay,
- Tốt nhất là tên Lưu Khám kia sẽ truy kích, như vậy ta mới có thể đánh bại hắn làm nhục một phen mới được.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ Ngu Cơ, và Phạm Tăng nhìn nhau, không khỏi thở ra một hơi.
Cứ như vậy, Hạng Vũ lập tức an bài xong xuôi.
Nếu là hữu tâm sắp xếp, tin tức quân Sở muốn lui binh, rất nhanh sẽ truyền đến tai Trương Lương.
Trương Lương không dám chần chờ, vội vã phái người mời Lưu Khám đến đại doanh. Đem tình huống nói ra, Lưu Khám không nhịn được phải cất tiếng cười to.
- Đây là kế dụ địch!
Hắn trầm giọng nói:
- Ta xem Hạng Tịch, tất sẽ tự mình áp trận, ở trên đường mai phục. Đợi truy binh chúng ta vừa tới, rồi mới đột nhiên xông ra chém giết đánh tan quân ta.
Không ngờ Hạng Tịch còn để ra kế sách như vậy.
Xem ra quân Sở đã không cách nào để tiếp tục kiên trì, hắn muốn dựa vào trận chiến này sẽ chiến thắng chúng ta, sau đó mới lấy cớ đó để lui binh. Ha ha, nếu như ta không nhận được thư của Lý Thiếu Quân, nói không chừng còn có thể bị lừa. Nhưng là bây giờ…Tam Tề sợ là còn chưa có hành động gì đâu.
Trương Lương cười nói:
- Đã như vậy, chúng ta sẽ không truy kích nữa sao?
- Truy!
Lưu Khám đứng lên nói:
- Chẳng qua là chúng ta sẽ chờ sau khi Hạng Vũ rút lui, mới truy kích… Đến lúc đó, quân Sở tất sẽ lơi lỏng phòng vệ, chính là thời cơ tốt nhất để truy kích.
- Đại Vương thần cơ diệu toán, Lương cực kỳ kính phục.
Lưu Khám dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Lương,
- Tử Phòng, chỉ sợ ngươi cũng có ý nghĩ giống như ta.
Trương Lương, cười không đáp.
Kẻ bề tôi, điều tối trọng yếu nhất chính là phải biết tiến thối.
Nên biểu hiện đúng thời điểm, nhất định phải biết tận lực dấu mình ở các thời điểm không thích hợp. Tổ tiên của Trương Lương từng làm tới chức tể tướng của nước Hàn, đương nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý làm người. Lưu Khám cho y đầy đủ quyền lực, để y chỉ huy binh mã, đã là quá đủ rồi. Tiếp đó, y cần lui đến vị trí hậu trường, màn đặc sắc nhất, nhất định phải để cho chủ thượng nắm giữ, bằng không sẽ có biến.
Cái này cũng là nguyên do vì sao trong lịch sử sau khi Hán cao tổ Lưu Bang tru sát nhiều công thần như vậy, nhưng Trương Lương vẫn còn tồn tại.
Bày mưu nghĩ kế có Trương Lương!
Nói toạc ra, sự tình náo động kia, chính là do Lưu Bang làm. Vì lẽ đó, trong Hán Sơ Tam Kiệt, Tiêu Hà, Trương Lương mới có thể sống đến cuối đời, còn Hàn Tín lại bị tru diệt. Không nói tới những chuyện khác, riêng việc Hàn Tín quá phong quang, danh tiếng đã lấn át Lưu Bang, làm sao khiến cho lòng Lưu Bang có thể thoải mái được đây?
Lưu Khám cũng rõ ràng tâm tư của Trương Lương, nên sau khi chỉ ra, cũng không còn nói đến cái đề tài này nữa.
Hắn điểm binh mã, suất lĩnh năm ngàn Hắc Kỳ quân theo đuôi quân Sở…
Nhưng từ đầu đến cuối không có lộ diện, khiến cho Hạng Vũ chờ ở trên đường đã hơn nửa ngày, sau khi tay trắng trở về thì đột nhiên tăng nhanh tốc độ, thừa cơ đánh lén nhân mã hậu quân của quân Sở, khiến cho quân Sở đại bại, đoạt được vô số lương thảo và đồ quân nhu, lúc này mới đắc thắng quay lại Thằng Trì.
Chưa nói tới chuyện Lưu Khám tập kích quân Sở.
Chỉ nói riêng việc Hạng Vũ phục kích Lưu Khám không được, phẫn nộ trở về trong quân đội, đuổi theo nhân mã trung quân.
Hít đầy một bụng gió lạnh, nín một bụng hỏa khí, sau khi Hạng Vũ đuổi kịp đám người Phạm Tăng, nổi giận đùng đùng đi tới lều lớn ở trung quân.
- Á phụ, cái tên Bắc Man tử kia…
Hắn đang muốn phát tiết một trận, nhưng lại phát hiện ra bầu không khí trong lều không giống như bình thường.
Đám người Phạm Tăng, mặt trầm như nước.
- Á phụ, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có bộ dạng như vậy?
Chúng tướng liếc mắt nhìn Phạm Tăng, sau khi Phạm Tăng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Thượng tướng quân, vừa mới nhận được tin tức từ Lạc Dương tin tức truyền đến.
- Tin tức gì?
- Tam Tề, mưu phản.
- Hả?
Hạng Vũ nghe được thì sợ hết hồn.
Vài ngày trước Phạm Tăng nói muốn dùng cớ Tam Tề làm loạn, để lừa Lưu Khám.
Nhưng lại không ngờ rằng, chưa nói tới chuyện Lưu Khám không thể bị lừa, mà Tam Tề đã thật sự làm phản rồi sao? Là đùa giỡn, hay là sự thật?
Hạng Vũ trợn to hai mắt, nhìn chăm chằm Phạm Tăng một lúc lâu, lúc này mới dùng âm thanh khô khốc hỏi:
- Á phụ, Tam Tề… sao lại mưu phản?"
Phạm Tăng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nam Bì Tề quốc đại tướng Bành Việt, ba ngày trước đột nhiên qua sông, công chiếm Cự Lộc, Tề Vương Điền Vinh thì lại suất lĩnh binh mã, tiến ra Lâm Truy cướp đoạt Tiết quận và Tể Bắc quận... trong tay Kình Bố binh lực không đủ, không thể làm gì khác là lui giữ Đông A, mới miễn cưỡng chặn được bước tiến của quân Tề…
Trong tay Kình Bố binh lực không đủ, Hạng Vũ đương nhiên rõ ràng.
Sau khi đánh chiếm xong Cự Lộc, đạo nhân mã tổn thất nặng nề nhất, chỉ sợ cũng phải kể tới Kình Bố.
Chợt nghe tin tức này, Hạng Vũ có chút choáng váng. Chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên giận dữ hét:
- Sao Bành Việt có thể dễ dàng chiếm được Cự Lộc? Trương Nhĩ đâu? Hàn Tín đâu? Trước đó không phải nói, bọn họ đã dẹp yên Hà Bắc, làm sao đột nhiên, mấy quận ở Cự Lộc lại liến tiếp thất thủ như vậy được cơ chứ?
- Trương Nhĩ… hàng rồi!
- Hả?
- Binh mã của Hàn Tín, bảy ngày trước đó, khi thông qua hẻm núi Tỉnh Hình gặp phải sự phục kích của Đường quân, toàn quân bị diệt… Hàn Tín và Long Thả tướng quân, đều bỏ mình nơi chiến trận.
Bên tai vang lên một trận “ong ong”, Hạng Vũ đứng ngây ra ở trong đại trướng, thật lâu nói không ra lời.
- Đường quân nói Triệu vương Hiết hàng rồi, bây giờ Triệu Hiết và Trần Dư đã đi tới Hàm Dương xưng thần… quân Đường đột nhiên xuất kích, Hàn, Long nhị vị tướng quân chết trận. Bây giờ, cả vùng Hà Bắc, chỉ còn dư lại một đạo nhân mã của Bồ tướng quân Sài Vũ, lui giữ Tả ấp ( Kim Sơn tây Văn Hỉmhuyện ), ba ngày trước quân Đường do Lang tướng Lữ Thích Chi suất lĩnh đã công chiếm Bồ Phản, Hà Tây tướng quân Mông Khắc suất lính nhân mã bí mật từ bến Phong Lăng qua sông, hội hợp cùng Lữ Thích Chi…
- YAA.A.A.. Nha nha, tức chết ta vậy!
Hạng Vũ tức giận đến mức nổi trận lôi đình, gào thét không thôi.
- Truyền mệnh lệnh của ta, điểm binh mã, lập tức theo ta đi tới Tam Tề, ta thề giết Điền Vinh mới thôi.
Hàn Tín, Long Thả thất bại, Trương Nhĩ đầu hàng… Nói cách khác, ở Hà Bắc,Đường quân đã ngồi vững vàng, cùng tồn tại với quân Tề Bành Việt. Vào lúc này, muốn qua sông đoạt lại Hà Bắc, hiển nhiên độ khó rất lớn. Kế sách hiện nay, đầu tiên phải ổn định lại Hà Thủy, Dĩ Nam, tiêu diệt Tam Tề Điền Vinh, mới là kế sách tốt nhất. Hạng Vũ tuy đang nổi giận, nhưng cũng không thể hồ đồ, cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
Nhưng lệnh vừa mới ban ra chưa kịp thực thi, thì đã có tiểu hiệu vọt vào lều lớn.
- Khởi bẩm Thượng tướng quân, việc lớn không tốt!
Hạng Vũ đang lúc nổi nóng, Phạm Tăng sợ hắn phẫn nộ mà giết người, liền vội vàng tiến lên một bước, ngăn trở Hạng Vũ, lớn tiếng quát hỏi:
- Có việc gì mà kinh hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
- Khởi bẩm Thượng tướng quân, hậu quân gặp phải truy kích của Đường quân, đồ quân nhu lương thảo, tổn thất quá nơn một nữa... Ngu Tử Kỳ tướng quân, bị Đường vương Lưu Khám đánh chết!
- Hả?
Lần này, không chỉ Hạng Vũ choáng váng, mà cả Phạm Tăng cũng có chút bối rối…
Không phải để Hạng Tịch phục kích quân Đường sao? Sao quân Đường lại truy kích ngược lại, không chỉ truy kích đồ quân nhu lương thảo, ngay cả Ngu Tử Kỳ cũng chết trận rồi sao?
Phạm Tăng còn không biết, Hạng Vũ vẫn chưa phục kích thành công.
Bởi vì lúc Hạng Vũ tiến vào đại trướng, tất cả mọi người đều chú ý chiến sự ở Tam Tề và Hà Bắc, căn bản chưa kịp dò hỏi.
Còn Hạng Vũ thì cảm giác trời đất quay cuồng.
Ngu Tử Kỳ là ai?
Y không chỉ là tướng quân dưới trướng hắn, mà còn là anh vợ hắn, theo hắn từ rất lâu rồi, cũng là người Hạng Vũ tín nhiệm nhất.
Trong phút chốc, Hạng Vũ chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, ngực nhói lên.
- Lưu Khám lão tặc, ngươi khinh người quá đáng, nếu không lấy được đầu ngươi, Hạng Tịch ta thề không làm người nữa…
Một câu còn chưa kịp nói xong, Hạng Vũ đã cảm thấy nơi yết hầu khẩu có vị ngọt, trước mắt nổ đom đóm, ọc một tiếng, một ngụm máu tươi màu đỏ đã phun ra!
Nghĩ đến lúc Hạng Vũ mới xuất thế, hầu như là thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ ban đầu ở Lâu Thương ăn phải một cái thiệt lớn, hầu như không gặp ngăn trở gì.
Hiện nay, hao binh tổn tướng không nói, ngay cả Ngu Tử Kỳ cũng đã chết. Còn có Long Thả và Hàn Tín nữa cũng chết rồi, Ngũ đại tướng dưới tay hắn bây giờ chỉ còn lại hai người Kình Bố và Sài Vũ. Mà Sài Vũ, bây giờ đối mặt sự truy sát của Đường quân, sinh tử còn khó có thể dự liệu, Hạng Vũ làm sao không đau đớn được?
Đám người Phạm Tăng vội vàng tiến lên nâng dỡ Hạng Vũ, liên tục kêu gọi.
Sau khi Hạng Vũ hộc ra một ngụm máu tươi, rốt cũng cục tỉnh lại, lớn tiếng thét lên:
- Lập tức hồi binh, chém giết Thằng Trì cho ta.
- Thượng tướng quân…
- Bọn ngươi đừng vội nhiều lời, ý ta đã quyết!
Đúng lúc này, Ngu Cơ từ ngoài đi vào trướng. Nàng mặc trang phục tang lễ, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhưng sau khi tiến vào lều lớn, đã lớn tiếng nói:
- Thượng tướng quân, quân quốc đại sự, há phải trò đùa? Mặc dù cái chết của huynh trưởng khiến thiếp rất đau lòng, thế nhưng trước mặt Thượng tướng quân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm… Tam Tề cần bình định, Hà Nam cũng rung chuyển… Thượng tướng quân há có thể bởi vì nộ khí nhất thời mà bỏ mất việc lớn, chậm trễ quân cơ đại sự sao?
Nghe Ngu Cơ nói mấy lời này, Hạng Vũ thật sự sững sờ không nói nên lời
Chương 562: Giang sơn chỉnh thể (18)
Ngu Tử Kỳ chết cũng khiến Lưu Khám lo lắng một trận.
Trên thực tế, khi làm quân Sở tiêu hao tổn vô số lương thảo khó có thể duy trì, thì quân Đường cũng tương tự như thế, đã chịu đến cực hạn. Tuy nói đại doanh Lam Điền đã mở lại, binh mã của vùng Ba Thục và Bắc Cương không ngừng vào trú trong đó. Nhưng cả vùng Quan Trung rộng lớn lại ở trải qua bốn năm bị Doanh Hồ Hợi bòn rút, cũng đã có chút không chống đỡ nổi. Tiêu Hà không chỉ một lần phái người nói cho Lưu Khám, trước lúc xuân sang, cần phải kết thúc cuộc chiến.
Đặc biệt hành động ở Bắc Cương bắt đầu, vùng Hà Nam cũng không còn cách nào trợ giúp cho Quan Trung nữa.
Nếu như Hạng Tịch thẹn quá hóa giận, bỏ qua tất cả nên để ho báo thù Ngu Tử Kỳ thì..., áp lực đè lên Quan Trung tất nhiên sẽ tăng lên, thực bất lợi cho phát triển.
Vì thế, sau khi Lưu Khám quay lại Thằng Trì, lập tức chuẩn bị chuyển sang chế độ sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng đợi ba ngày, cũng không thấy quân Sở tiến đánh.
Thám mã báo về: quân Sở đã lui một ngày trước đó về đến Lạc Dương, Hạng Vũ tự mình dẫn 100 ngàn đại quân xuất phát từ Lạc Dương, lấy Phạm Tăng làm quân sư, gấp rút đi tới Đông A tiếp viện cho Kình Bố. Còn Lạc Dương bây giờ thì lại giao do hai người Chương Hàm Đổng Ế quản lý, Trần Anh làm Trường Sử, lấy danh là phụ tá, nhưng trên thực tế là giám thị, phụ trách thống trị khu vực Hà Lạc. Cùng lúc đó, chiến báo khắp nơi liên tục không ngừng truyền đến Thằng Trì.
- Không ngờ rằng, Hạng Tịch thế mà lại nhịn được!
Lưu Khám thở dài một hơi, nói với Trương Lương:
- Nếu như tên kia thật sự không để ý đến việc Tam Tề làm loạn, nhất quyết vì anh vợ mà báo thù thì. ta quả thực có chút bận tâm.
Nhưng Trương Lương lại cười nói:
- Đại Vương hà tất phải lo lắng, mặc dù Hạng Tịch đến đánh đến thì chúng ta dâng tặng Thằng Trì cho hắn là được.
Đến thời điểm đó chúng ta sẽ đóng giữ Huyện Thiểm ở Hàm Cốc quan, như thế có thể đem ngăn hắn ở lại bên ngoài Quan Trung... Chẳng qua, nếu như làm như vậy, quân Sở có thể coi là xong đời.
Lưu Khám rất tán thành.
Tam Tề làm phản, lấy uy vọng của Điền thị ở đủ để nhanh chóng đứng vững gót chân.
Một khi Tam Tề đứng vững gót chân, tên Hạng Vũ kia quả là có phiền toái lớn rồi. Mặc dù hắn cướp được Thằng Trì, nhưng lại làm mất đi Tam Tề.
Quan trọng nhất là, Tam Tề và Sở quốc giáp giới với nhau
Chẳng qua cũng may, hết thảy đều đúng như Lưu Khám dự đoán từ trước.
Cái này cũng là kế sách cuối cùng của Công Thúc Liêu khi còn sống để lại, khiến cho quân Sở quốc bôn ba khắp nơi sinh ra mệt mỏi, còn Quan Trung thừa dịp nghỉ ngơi, súc tích lực lượng. Chỉ cần có mưa thuận gió hòa, năm sau Quan nhất định sẽ được mùa năm. Đến thời điểm đó sẽ xuất binh tiến ra Quan Đông, ngay lập tức có thể quét ngang thiên hạ.
Trương Lương muốn ngăn cản Hạng Vũ ở bên ngoài Thằng Trì, xét về một trình độ nào đó, cũng hợp với kế sách của Công Thúc Liêu.
Ngăn cản chủ lực của quân Sở, lấy hư làm thực, sau đó gây ra xích mích khiến Quan Đông hỗn chiến, chỉ cần làm ngư ông đắc lợi. Chẳng qua việc cấp bách, trước tiên cần phải giải quyết Chương Hàm và Đổng Ế ở Lạc Dương.
Sau khi Trương Lương suy nghĩ kĩ càng, liền đặt ra vấn đề này cho Lưu Khám biết.
Lưu Khám cười nói:
- Việc này, vẫn phải giao do Tử Phòng giải quyết rồi. Chương Hàm và Đổng Ế vốn là Tần tướng, nhưng nay đã đầu hàng Sở quốc, khiến ười vạn quân Tần bị giết, người Quan Trung chỉ hận không thể ăn thịt hắn. Vì lẽ đó hai người này tuyệt sẽ không dễ dàng cúi đầu, Tử Phòng không bằng tính toán lên người Trần Anh thì hơn đấy.
Ta đã ra lệnh cho Trung Xa phủ Tần Đồng tối nay xuất phát rồi, dự tính mấy ngày nay nữa chắc là có thể đến đây.
Đến thời điểm đó, Tử Phòng có thể nghe qua ý kiến của hắn, nói không chừng có thể đạt được một đáp án không ngờ đấy.
Sau khi Trương Lương nghe được mấy lời này, thì ngẩn ra.
Từ những lời mà Lưu Khám vừa nói, y tựa hồ nghe ra một tin tức: Lưu Khám phải đi!
- Đại Vương hẳn là muốn trở về Hàm Dương?
Lưu Khám gật gù,
- Ngày mai, ta sẽ quay lại Hàm Dương. Không dám dối Tử Phòng, Đạo Tử đã bắt đầu hành động, ta phải thường xuyên quan tâm hắn.
Nếu như lần này Đạo Tử thành công, có thể bảo vệ Cửu Nguyên trăm năm không lo.
- Chẳng lẽ là…
Trương Lương đương nhiên biết 'Đạo Tử' trong miệng Lưu Khám là người nào. Đã nghe qua đại danh nhưng lại chưa được gặp qua một lần. Nhìn dáng vẻ này, Đạo Tử ở trong lòng Đường vương hẳn đang mưu tính toàn bộ mọi việc. Không chỉ là Quan Trung, mà còn liên quan tới vạn dặm ở ngoài lãnh thổ quốc gia, dường như tất cả đề ở trong lòng bàn tay hắn ta.
Lưu Khám cười không đáp.
Trương Lương nói:
- Đại Vương phải về Hàm Dương, vậy mười mấy vạn binh mã ở Thằng Trì thì giao cho người nào?
Lưu Khám cười nói:
- Tất nhiên là giao cho tiên sinh.
- Tuyệt đối không thể!
Vốn tưởng nhờ chuyện này mà Trương Lương sẽ cảm kích, nào có biết Lưu Khám lời còn chưa dứt, Trương Lương đã đứng dậy, liên tục xua tay, biểu thị ra ý cự tuyệt.
Y nghiêm mặt nói:
- Lương có thể bày mưu nghĩ kế, nhưng không phải tướng tài.
Binh pháp nói: thứ nhất nắm được đạo, thứ hai phải có ý trời, thứ tư hiểu rõ địa hình, thứ tư phải có tướng giỏi, thứ năm mới là pháp trị.
Tướng tài phải đủ trí, tín, nhân, dũng, nghiêm* mới được. Lương có trí mỏng, nhưng không đủ dũng, nghiêm. Vì vậy, quả thực Lương không thích hợp để chấp chưởng soái vị, kính xin Đại Vương mời cao nhân khác, Lương nguyện ở một bên phụ tá, ra sức trâu ngựa.
*Lần lượt: trí tuệ, uy tín, nhân nghĩa, dũng cảm, nghiêm minh
Ý của Trương Lương nuốn nói chính là: vị trí cầm đầu này, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể làm. Nếu như ở bên giúp đỡ đưa ra các kiến nghị, ta đây am hiểu, nhưng để thống lĩnh một quân, thì không thể. Nguyên nhân rất đơn giản, ta là hàng tướng, không có bất kỳ uy tín gì, quân lính tuyệt đối không phục ta.
Ngẫm lại, Trương Lương có thể ở bên dưới thành trì bày mưu nghĩ kế, chỉ huy hết sức thoả đáng, trong đó có một nguyên nhân quan trọng, chính là có Lưu Khám trấn giữ ở đây.
Nếu như Lưu Khám không thể tọa trấn Thằng Trì, khỏi cần phải nói tới chuyện khác, chỉ việc điều khiển quan tướng to to nhỏ nhỏ trong quân, chỉ sợ Trương Lương cũng khó có thể làm được.
Sau khi Lưu Khám nghe xong lời này, mới cảm giác được mình quả thực có chút sơ suất.
Cuộc chiến Thằng Trì, tuy nói là Trương Lương chỉ huy, nhưng chủ soái chân chính vẫn là Lưu Khám đang ở trong thành, hầu như chưa từng xuất chiến một trận nào cả. Nhưng trong lúc nhất thời Lưu Khám cũng không nghĩ ra được ứng cử viên nào phù hợp, không khỏi nhíu chặt lông mày, trầm ngâm không nói. Trương Lương có chút kinh hoảng đứng ở một bên, y cũng lo lắng, mình cự tuyệt ý tốt của Lưu Khám, có làm Lưu Khám tức giận rồi trách tội mình hay không đây?
- Thế thì Tử Phòng cho là người nào có thể làm chủ soái?
Trương Lương do dự chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Thần đối với các vị tướng soái dưới trướng Đại Vương, cũng biết không nhiều.
Nhưng có một người khá thích hợp. Cuộc chiến ở Lạc Dương, nói toạc ra là quyết đấu của người Tần, Chương Hàm cũng là danh tướng, cần lấy người Tần mới có thể địch.
Thần thấy có một người, là hậu nhân của danh môn, ba đời danh tướng, ở bên trong người Tần danh vọng rất cao..
- Ngươi nói là Mông Khắc?
- Đúng vậy
Trương Lương hít sâu một hơi,
- Thần từng cùng Thiếu Quân quyết đấu, tuy nói binh lực cách xa, thần không cẩn thận bị thua, nhưng từ đó cũng có thấy được năng lực nắm giữ cục diện, còn có năng lực chỉ huy chiến đấu, không hổ là hậu nhân của danh môn. Ba đời nhà Thiếu Quân nổi danh trung nghĩa, người Tần rất quí. Lại ở Ba Thục nhiều năm, con cháu ở đây cũng rất nhiều, vui lòng phục tùng hắn... Nếu như Thiếu Quân chấp chưởng soái vị, thần ở một bên phụ tá, chỉ có Chương Hàm, Đổng Ế thì không đáng để lo, đoạt lấy Hà Lạc dễ như trở bàn tay.
Đây là một sự tự tin, cũng là một loại bảo đảm.
Trương Lương muốn lập được công trạng thì phải chiếm được Lạc Dương.
Sau khi Lưu Khám nhìn y một lát đột nhiên nở nụ cười,
- Nếu Tử Phòng đã không nghĩ đến hiềm khích lúc trước, dốc hết sức đề cử, vậy ta có cái gì để lo lắng đây?
Như vậy, ta tức khắc gửi thư tới Hàm Dương, để cho phủ Thừa tướng truyền lệnh Hà Tây tướng quân Mông Khắc, mệnh hắn tức khắc đến đây làm chủ soái.
Đây cũng là một loại tín nhiệm.
Trong lòng Trương Lương cảm thấy ấm áp, vòng tay nói:
- Thần còn có một kế, có thể khiến Đại Vương không uổng người nào, mà có thể lấy được Địa Nhị quận.
- Ồ? Còn xin tiên sinh chỉ giáo.
Chương 563: Giang sơn chỉnh thể (19)
Trương Lương nói:
- Lúc trước Võ An hầu suất lĩnh nhân mã đánh vào Quan Trung, giữ lại cựu tướng Trương Sở là Lữ Thần đóng giữ ở Nam Dương.
Mặc dù quân của Trương Sở không đáng để lo, nhưng Lữ Thần đúng là tướng tài… Người này ở trong quân Trương Sở đầu óc bình tĩnh, có thể xem xét thời thế.
Thương đầu quândưới trướng hắn rất tinh nhuệ, ở trong quân Trương Sở ít có. Chỉ tiếc là Trần Thắng Ngô Quảng không biết nhìn người, Hạng Lương lại cho rằng hắn là hàng tướng, mặc dù tiếp nhận nhưng không chịu trọng dụng. Đại Vương chỉ cần phái một thích hợp người, thấu tình đạt lý, có thể khuyên Lữ Thần quy hàng.
Lữ Thần, Thương đầu quân?
Lưu Khám cũng không có quá nhiều ấn tượng, nhưng nếu Trương Lương đã cật lực đề cử như vậy, chắc hẳn hắn cũng không phải là người bình thường đâu.
Trầm ngâm chốc lát, hỏi hắn:
- Nhưng không biết Tử Phòng cho rằng người nào có thể khuyên Lữ Thần quy hàng?
- Thần có một người, nhưng không biết Đại Vương có dám dùng hay không.
- Ai?
- Lư Quán!
Lưu Khám nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ngờ rằng Trương Lương lại có thể biết đề cử cho hắn một người như vậy, nhất thời đứng sững người.
Trương Lương cười nói:
- Đại Vương cảm thấy Lư Quán là người không đáng trọng dụng sao?
Lưu Khám gật gù,
- Từ khi ta biết Lư Quán đến nay đã hơn mười năm… Hắn quả thật có thể khuyên bảo Lữ Thần đầu hàng sao? Ta thực sự không nghĩ như vậy.
-vHa ha, Lư Quán quả thật là người vô học.
Trương Lương cười ha ha nói:
-vNhưng người này có một điểm đặc biệt, đó chính là khéo giao tiếp. Từ một điểm này mà nói, Lư Quán đúng là người đứng đầu dưới trướng Võ An hầu. Lúc trước thời điểm Lữ Thần bất đắc chí, chính là do Lư Quán trợ giúp hắn, nhiều lần từ trong bóng tối tiếp tế cho Thương đầu quân, mới làm cho Thương đầu quân có thể bảo tồn. Khi Võ An hầu đã chết, Sở vương thậm chí đã quên Lữ Thần y, mà Hạng Tịch bận bịu chinh chiến, càng không thèm để ý tới. Thời gian gần đây Lữ Thần tâm thần luôn bất ổn, Đại Vương chỉ cần phái Lư Quán đi, chỉ ra lợi hại, nhất định có thể khiến hắn quy hàng.
- A…
Lưu Khám thở dài một cái, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.
- Nếu Tử Phòng cho là Lư Quán có thể đảm nhận trọng trách này, vậy sau khi ta quay lại Hàm Dương, sẽ bắt tay sắp xếp việc này.
Cứ như vậy, sang ngày thứ hai, Lưu Khám đã rời khỏi Thằng Trì, quay lại Hàm Dương.
Cùng lúc đó, một phong thư quan lệnh từ phủ Thừa tướng trong thành Hàm Dương phủ phát ra, xuôi sau khi Mông Khắc bàn giao công việc ở Bồ Phản cho Lữ Thích Chi xong, liền lên đường đi tới Thằng Trì.
Tin tức Bồ tướng quân Sài Vũ đã chiếm được Hà Bắc, Hàn Tín, Long Thả chết trận, Trương Nhĩ đầu hàng Bành Việt nhanh chóng truyền ra.
Sài Vũ mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng không phải một người không có đầu óc. Hắn biết rõ, khi đám người Hàn Tín chết trận, hắn ở Hà Bắc đã biến thành một mình. Mà Tam Tề nổi loạn, cũng làm cho Hạng Vũ trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào bận tâm tới Hà Bắc được, hắn ở lại Tả ấp, không sớm thì muộn cũng sẽ bị chiếm đánh. Đặc biệt khi quân Tần dư nghiệt Hàm Đan lẩn trốn ở trong núi Thái Hành bắt đầu nổi dậy cướp đoạt khắp nơi, Sài Vũ biết tình thế đã không thể cứu vãn.
Thừa dịp Lữ Thích Chi mới chấp chưởng binh quyền, chưa kịp hành động gì, Sài Vũ quyết đoán buông tha cho Tả ấp, suất lĩnh quân đội xuôi theo Thiếu Thủy lui lại, từ quận Hà Nội lùi vào Hà Lạc, cùng hội hợp với Hạng Vũ. Đối với việc Sài Vũ không đánh mà lui, Hạng Vũ cũng tỏ vẻ không cần lý giải. Hơn nữa mặc dù Sài Vũ chạy trốn, nhưng 20 ngàn quân tốt dưới trướng, cũng không thiếu một người, đối với Hạng Vũ mà nói, không thể nghi ngờ đó là một sự trợ giúp rất lớn.
Từ khi rét đậm kéo đến, Hạng Vũ suất lĩnh quân mã đã tới được Đông A, bắt đầu một hồi tranh cướp cùng Tề Vương Điền Vinh ở vùng đất Tam Tề.
Điền Vinh lấy tộc đệ Điền Hoành làm chủ soái, con trai Điền Vinh Điền Quảng làm phó soái, cùng đọ sức với quân Sở.
Đại chiến cấp tốc lan tràn khắp nơi ở Tam Tề, mà khu vực Hà Bắc, Quán Anh cũng hoả tốc công chiếm quận Thái Nguyên, sau khi chém được thủ cấp của Tư Mã Ngang, thừa thế cướp đoạt Thượng Đảng.
Lữ Thích Chi xua binh tiến vào miền đông, chiếm lĩnh Hà Đông, cùng Quán Anh hợp binh một chỗ.
Sau ba ngày, tướng Tần Vương Quỳnh quân Hàm Đan phái người liên hệ với Quán Anh, biểu thị nguyện ý sẵn sàng nghe quân Đường chỉ huy. Đến đây, quân Đường xuất binh từ Bắc Cương từ tháng mười đến khi đại chiến kết thúc, chung qui đã diễn ra trong hai mươi ba ngày, chiếm lĩnh toàn bộ Hà Bắc ngoại trừ hai quận Cự Lộc và Hà Nội, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
Vào ngày mùng 5 tháng 11, Triệu vương Hiết đến Hàm Dương, được phong làm Triệu quốc công, ở lại trong Hàm Dương, mười năm sau thì qua đời.
Cuộc chiến ở Thằng Trì, Hà Bắc đại thắng!
Theo đó Lưu Khám liên tiếp giành những chiến thắng quan trọng, khiến vùng đất Quan Trung vốn đang bạo loạn triệt để bình ổn lại.
Giữa tháng mười, Đại tướng Đường quốc Nhâm Ngao, ở Trung Vệ xuất kích, sau mười lăm ngày đã tiến vào vùng đất cách đó hơn cả ngàn dặm, bắt người Khương làm tù binh lên đến vạn người, chiếm được vô số dê bò chiến mã.
Sau khi Lưu Khám biết được tin tức này, hắn hạ lệnh cho Nhâm Ngao ở lại đó khai thác tài nguyên vật tư, xây dựng mười một tòa thành trì, có thể coi vùng đất này chính là hành lang của quận Hà Tây, vì vậy nên đặt tên là quận Hà Tây. Sau khi chiến sự kết thúc, tất cả người Tần trước đây vẫn luôn phản đối nước Lưu Đường, cũng đã hoàn toàn qui thuận.
Đại chiến thắng lợi, lại mở được lãnh thổ.
Công lao như vậy, so với các đời Tần vương trước đây, tựa hồ cũng không kém bao nhiêu.
Ở tận trong xương tủy người Tần, luôn chảy dòng máu hiếu chiến. Bằng không, cũng không thể từ một vùng đất nhỏ ở phía Tây, sau năm trăm năm đã hùng bá Quan Trung, khiến cho sáu nước còn lại không dám nhòm ngó. Sau khi kết thúc ba trận đại chiến, cũng giống như là chính thức xác nhận vị trí chủ đạo của Lưu Khám. Tuy rằng Lưu Khám vẫn cứ không chịu làm chủ Hàm Dương cung như trước, nhưng ở trong lòng rất nhiều người, Lưu Khám đã trở thành Quan Trung chi chủ, triệt để thay thế vị trí của Doanh thị.
Đại chiến đã dừng lại, bay giờ chỉ còn lo liệu vùng Quan Đông mà thôi.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Quan Trung sắp sửa bước vào thời điểm nghỉ ngơi để lấy sức thì một tin tức từ Bắc Cương truyền đến.
Ngày mùng 10 tháng 11, Hữu hộ quân Ưng Lang tướng Thiệp Gian, thừa dịp mặt sông ở Bắc Hà đóng băng, đã qua sông tác chiến.
Nguyệt Thị quốc vội vàng nghênh chiến, thì bị đánh cho đại bại.
Nguyệt Thị Vương vội vàng triệu tập binh mã của các bộ lạc Nguyệt Thị quốc, tập kết được hơn năm vạn người, nhưng lại loan tin là có ba mươi vạn cung sĩ, thề phải báo thù.
Nguyệt Thị Vương tự mình đốc soái đại quân, cùng quân Đường quyết chiến dưới chân núi Sơn dương.
Ở trong mắt Nguyệt Thị Vương, bây giờ quân Đường nội chiến còn chưa bình, sở dĩ tấn công Nguyệt Thị, chẳng qua là muốn cướp bóc tài vật mà thôi, tuyệt không dám dễ dàng khai chiến. Hơn nữa chẳng qua Hữu hộ quân cũng chỉ có ba vạn nhân mã, về mặt binh lực, từ khi vừa mới bắt đầu Nguyệt Thị quốc đã chiếm được thượng phong.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là ý chí chiến đấu và quyết tâm của quân Đường cực kỳ mãnh liệt.
Ngày xưa đại tướng Thiệp Gian của quân Tần, suất lĩnh ba vạn kỵ quân ở dưới núi Sơn Dương, đánh cho đại quân của Nguyệt Thị quốc tan rã. Thậm chí ngay cả Nguyệt Thị Vương cũng bị bắt trong trận chiến, Thiệp Gian tiếp tục chỉ huy quân lính tiến lên phía bắc, đến đầu tháng hai đã bên dưới chân Vương thành Nguyệt Thị. Mà chờ đợi bọn họ, lại là cửa thành mở rộng… Nguyệt Thị Vương Hậu, đem người ra đầu hàng, tuyên cáo Nguyệt Thị quốc đến đây đã bị diệt vong!
Cuối tháng mười một, Nguyệt Thị vương tử đóng giữ Lưu Sa nhận được tin tức, vội vã xua binh cứu viện.
Nhưng vào lúc này, Ô Tôn vương tử Liệp Kiều Mị vẫn cùng Nguyệt Thị quốc kết minh lại đột nhiên trở mặt, đánh lén Nguyệt Thị quân, khiến Nguyệt Thị vương tử chết trận.
Liệp Kiều Mị vì vậy mà lấy làm kiêu ngạo không thôi, lập tức xua binh lao thẳng tới Nguyệt Thị quốc.
Bởi vì căn cứ vào tin tức của Nguyệt Thị Vương Hậu Mạt Lỵ, quân Đường cũng không cố ý chiếm giữ Nguyệt Thị.
Vì lẽ đó, Liệp Kiều Mị không hề phòng bị, kéo theo đại quân mười mấy vạn người tến thẳng đến Vương thành của Nguyệt Thị quốc. Nhưng nghênh tiếp lại là mấy vạn quân tinh nhuệ đã được nghỉ ngơi dưỡng sức của Nguyệt Thị quốc. Chủ soái Thiệp Gian của Quân Đường lại tập kích từ phía sau, dưới tình huống không hề chuẩn bị, đại quân Ô Tôn trong vòng nửa canh giờ đã bị đánh cho thảm bại, quân lính thi nhay chạy về bốn phía, tử thương vô số, cũng rất nhiều người Ô Tôn bị bắt làm tù binh, nói chung hầu như toàn quân bị diệt.
Nguyệt Thị Vương Hậu nhân cơ hội này chiếm luôn Lưu Sa tạo thành thế đối lập với Ô Tôn Vương.
Để bảo vệ tính mạng cho nhi tử Liệp Kiều Mỹ, Ô Tôn Vương bị Mạt Lỵ ép phải ký kết minh ước, đồng ý để cho Mạt Lỵ kiến lập vương quốc khác, tên là Đông Ô Tôn, Nguyệt Thị Vương Hậu leo lên Vương vị, hiệu xưng Đông Ô Tôn Vương. Về chính sách đối ngọai thì thần phục Đường quốc, trở thành nước phụ thuộc của Đường quốc.
Mà Ô Tôn quốc trước đây thì bị đổi thành Tây Ô Tôn, Ô Tôn Vương Nan Đâu Mị phái Vương tử Liệp Kiều Mị đến Hàm Dương làm con tin.
Chẳng qua, bởi trước đó Ô Tôn quốc thường gây xích mích với Nguyệt Thị quốc và xung đột với các nước khác, khiến cho ba mươi sáu nước ở vùng Tây Vực cực kỳ cừu hận Tây Ô Tôn quốc.
Sau lần đó khoảng mấy chục năm, Tây Ô Tôn luôn bị đột kích, gây rối không ngừng và cuối cùng cũng bị Đông Ô Tôn chiếm đoạt, rồi biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Chương 564: Đăng cơ (1)
Tình hình chiến sự Hà Bắc lắng xuống, nước Sở và Tam Tề khai chiến, Lưu Khám thoáng chốc thấy trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mặc dù Thiệp Gian chiến đấu với nước Nguyệt Thị, nhưng hắn cũng không quá bận tâm. Tất cả, đều dựa theo chiều hướng phát triển tốt đã đặt ra từ trước, nước Nguyệt Thị nhìn có vẻ lớn mạnh nhưng trên thực tế đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Ba năm trước, Trần Bình dùng tên giả là Nguyên Bình, tốn vạn hoàng kim, không những đứng vững gót chân tại Bắc cương, thậm chí ở mức độ nào đó đã khống chế được thế cục nước Nguyệt Thị, liên tiếp khơi mào hỗn loạn tại Bắc cương.
Cho nên, nước Nguyệt Thị tuy rộng lớn, chẳng qua chỉ là con cọp giấy miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Sau khi trở lại Hàm Dương, Lưu Khám nhớ rõ đề nghị của Trương Lương, liền âm thầm quan sát Lư Quán một thời gian dài. Sau khi nói chuyện với Tiêu Hà một hồi, hắn đã quyết định nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, phái Lư Quán thuyết hàng Lữ Thần.
Từ khi Lư Quán quy hàng, vẫn luôn là người theo đuôi. (ý là người không có chủ kiến, chỉ biết theo đuôi người khác). Y hiểu rõ tình cảnh của chính mình tại Hàm Dương không tốt, tuy nói có Tiêu Hà che trở, nhưng phía trên Tiêu Hà còn có Lữ Tu và Khám lão phu nhân. Lão phu nhân và Lữ Tu không thích tham dự chính sự, vì thế cũng không làm khó dễ Lư Quán. Nhưng hai người bọn họ không gây khó dễ, không có nghĩa người khác cũng không gây khó dễ. Mà người cầm đầu gây khó dễ cho Lư Quán, không phải ai khác, chính là Lưu Tín.
Hai cha con Lưu Cự, Lưu Tín theo lão phu nhân cùng nhau đi tới Hàm Dương. Thân là huynh trưởng của Lưu Khám, Lưu Cự tuy không có bất cứ chức quan gì, nhưng đã có địa vị cực kỳ siêu nhiên. Lưu Tín, thân là cháu trai của Lưu Khám, lại ở Tứ Xuyên nhiều năm, là một tướng lĩnh có uy vong rất cao tại Ba Thục. Hôm nay trở thành quan bái Vệ tướng quân, phụ trách thủ hộ Hàm Dương cung. Binh sĩ dưới trướng có ba nghìn người, ai lấy đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến. Cho dù là Đại Hàm Dương lệnh, Hàm Dương Trung Úy Quý Bố cũng phải nhắm mắt mắt mở đối với Lưu Tín.
Lại nói tiếp, Lưu Tín có địa vị như hiện nay tại Hàm Dương, có thể coi như đệ nhất Bá Vương tại Hàm Dương. Chỉ có điều y không thực sự hoành hành ngang ngược, ngoài trừ việc gây phiền phức đối với Lư Quán, phần lớn thời gian, Lưu Tín đều ở trong cung Hàm Dương, hoặc đến phủ Thừa Tướng tìm Lưu Cự luyện võ.
Lưu Tín nhìn Lư Quán rất chướng mắt!
Về phương diện này tuyệt đối có nguyên nhân.
Nhớ lại năm đó, Lưu Bang và huyện trưởng huyện Bái Lý Phóng, đại hào nước Sở Ung Xỉ liên thủ, mưu đồ hãm hại Lưu Khám. Cũng không ngờ Lưu Khám ngay lúc đó tìm được Bành Việt tại Cự Dã Trạch, đi một kích sấm sét khiến âm mưu của ba người bọn họ thất bại. Khi Lưu Bang, Lư Quán, Phàn Khoái chạy ra khỏi huyện Bái, từng nỗ lực công kích Khám lão phu nhân ở Tứ Thủy Đình. Mà mẫu thân của Lưu Tín - Vương Cơ, thiếu chút nữa bị Lư Quán cưỡng hiếp, sau khi Lưu Tín phát hiện, điên cuồng xuất thủ, suýt chút nữa lấy mạng Lư Quán. Sau đó Lư Quán và Lưu Bang bỏ trốn, nhưng Lưu Tín vẫn nhớ rất rõ Lư Quán. Mặc dù đã trải qua nhiều năm, tình thế đã đổi, nhưng Lưu Tín vẫn rất căm ghét Lư Quán.
Lư Quán rất xấu hổ...
Người khác nói, Tiêu Hà có thể ngăn lại. Nhưng Lưu Tín thì hoàn toàn khác, trên đời này người có thể nói được y chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà trong những người này, Khám lão phu nhân, Lữ Tu và Vương Cơ sẽ không tùy ý mở miệng; Ba Mạn cũng có thể ngăn cản Lưu Tín, nhưng Ba Mạn biết ân oán trong đó, cho nên cũng không ngăn lại.
Lưu Cự vốn là một võ si. Hiện nay lại bắt đầu si mê trồng hoa trồng cỏ, căn bản không thèm để ý tới chuyện này. Còn Lưu Khám ở Thằng Trì, vì thế không rõ tình hình của Lư Quán cho lắm.
Lư Quán, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật. Đâu ai muốn để ý tới một người như thế, để rồi đắc đội với Lưu Tín? Trời mới biết Lưu Tín làm như vậy, có phải theo ý của Lưu Khám hay không?
Về phần Tiêu Hà, thực sự y không có thời gian. Lưu Khám trở lại Hàm Dương đã hơn mười ngày, Tiêu Hà và Lưu Khám cũng chỉ gặp nhau mấy lần. Mỗi lần đều bàn bạc chuyện lớn, thế cục Hà Bắc, tình hình Tam Tề, cùng với chiến sự Bắc cương đã khai hỏa. Những thứ này đã đủ khiến Tiêu Hà sứt đầu mẻ trán, làm sao có tâm tư nói đến chuyện vặt này? Nếu không phải Lưu Khám hỏi Tiêu Hà, e là Tiêu Hà đã quên mất rồi.
Lư Quán cư ngụ ở một tiểu trạch tại thành Tây Hàm Dương. Diện tích đất không lớn, chỉ có bốn năm gian phòng, tường rào làm bằng đất cao hơn nửa người, đứng ở bên người tường rào, có thể nhìn rõ bên trong sân.
Gia quyến của Lư Quán đều ở nơi này. Y đã thành hôn tại huyện Bái, trong nhà có ba nhi tử, tuổi của trưởng tử cũng xấp xỉ với tuổi của Lưu Khám. Về sau y theo Lưu Bang tới quận Trần nương nhờ Võ Thần, Võ Thần đã bí mật mang gia quyến của y tới huyền Trần. Thê tử của Lư Quán là người huyện Bái sinh trưởng ở địa phương, vì thế so với nông phụ nông thôn không kém là bao. Trương Sở thất bại, huyện Trần bị phá, thê tử của Lư Quán mang theo hài tử trốn trong vùng thôn quê, cho tới khi Lư Quán theo Lưu Bang đoạt lại huyện Trần, mới mang theo bọn nhỏ hội tụ với Lư Quán, sinh sống cùng một chỗ.
Lưu Bang chết, Lư Quán đầu hàng, Tiêu Hà liền phái người từ huyện Trần, mang gia quyết của Lư Quán tới Hàm Dương.
Sẩm tối, Lư Quán xử lý công văn một ngày một đêm ở Phủ Thừa tướng xong, bắt đầu lê thân mệt mỏi về đến nhà. Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng thê tử và con dâu khóc lóc, còn có tiếng trưởng tử Lư Tín rên rỉ, khiến cho Lư Quán càng thêm sợ hãi.
- Lư Tin làm sao vậy?
Lư Quán đi vào phòng, liền thấy Lư Tín nằm trên giường, mặt mũi bầm dập, một con mắt nheo lại chỉ hở một cái khe.
- Phu quân, bây giờ không thể sống được rồi!
Thê tử của Lư Quán khóc ròng nói:
- Đường Vương thật quá hung ác, phu quân dốc sức vì hắn, hắn lại sai cháu trai tới đánh Tín ra nông nỗi như vậy.
Lư Tín không làm quan, chỉ buôn bán nhỏ tại Hàm Dương.
Lư Quán giật nảy mình, vội vàng đóng cửa, tát một cái thật mạnh vào miệng thê tử:
- Ngươi là phụ nữ có chồng, sao dám ăn nói hàm hồ? Nhục mạ Đường Vương, đó là tội lớn liên lụy tới cửu tộc, ngươi muốn hại chết ta sao?
- Chết thì chết, còn hơn cả ngày sống trong lo lắng khổ cực, còn khốn khổ hơn cả cái chết.
Vợ của Lư Tin cũng tiến lên nói:
- Phụ thân, Lưu Ưng Lang thực sự quá hung ác, cả ngày tìm chúng ta gây phiền phức cũng chẳng nói, ngày hôm nay y lại tới sinh sự, Tín và y cãi nhau hai câu, y liền sai người đánh Tín, suýt nữa Tín mất mạng...Khi y sắp đi còn nói, nếu như để y gặp phụ thân, tuyệt đối sẽ không tha...Phụ thân, chẳng bằng chúng ta đi thôi, chúng ta thực không thể sống được tại Hàm Dương nữa.
Lư Quán nghe vậy, trong lòng đắng ngắt.
Y liếc nhìn hai nhi tử, rồi thoáng nhìn Lư Tín rên rỉ trên giường.
- Ta thực sự rất muốn đi, nhưng chỉ sợ hồn về huyện Bái, thân thành mảnh vụn...Trước kia ta từng đắc tội với Đường Vương, thời gian tại Thằng Trì, Đường Vương đối đãi với ta rất tốt, chỉ là....Chuyện của Lưu Ưng Lang, tạm thời nhẫn nhịn chút. Đợi ngày mai ta gặp Thừa Tướng, mời ngài đứng ra bẩm báo với Đường Vương, nếu như Đường Vương không bận tâm tới việc này, cho dù ta mất mạng, chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này...Thực sự gây nghiệp chướng mà!
Lư Quán cảm thấy mất hết tinh thần.
Cũng không biết, y đang nói Lưu Tín gây nghiệp chướng, hay nói chính mình gây nghiệp chướng đây.
Trong phòng, nhất thời yên tĩnh trở lại...
Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa. Theo đó có tiếng người gọi vang lên:
- Lư Xá nhân có ở nhà không? Lư Xá nhân có ở nhà không?
Theo tiếng người la lớn, còn có tiếng ngựa hí người gào. Con trai thứ của Lư Quán lập tức biến sắc:
- Phụ thân, chẳng lẽ Lưu Tín đánh tới cửa?
- Bọn chúng khinh người quá đáng, ta phải liều mạng với bọn chúng!
Con trai út của Lư Quán không kiềm nổi tức giận, cầm cây Thiên Hỏa côn dựng ở cạnh tường xông ra ngoài.
Lư Quán lại càng sợ hãi, muốn ngăn cản nhưng không ngăn nổi, vì vậy y vội vã đứng dậy chạy ra ngoài phòng, chỉ nghe thấy " Keng " một tiếng, Lư Quán từ cửa đi ra liền thấy một thiếu niên cầm trong tay một thanh Hoán Thủ Cương đao đặt trên cổ con trai của Lư Quán, sắc mắt cậu con trai út của Lư Quán tái nhợt không còn chút huyết sắc quỳ rạp trên mặt đất, còn cây Thiên Hỏa côn kia đã sớm bay đi nơi nào không biết.
- Đại nhân hạ thủ lưu tình!
Tướng mạo thiếu niên kia có chút lạ mắt, chỉ là toàn thân trang phục kia lại khiến Lư Quán ứa mồ hôi lạnh. Một chiếc áo ngắn đen, áo giáp khoác đen, trên vai choàng một áo khoác Bạch Long. Quân sĩ tại Hàm Dương có trang phục như vậy, chỉ có một nhà, đó chính là Lão Bi doanh bên cạnh Lưu Khám. Lão Bi doanh hôm nay, rất ít khi ra trận giết địch, mà đảm nhiệm vụ bên cạnh bảo vệ Lưu Khám. Người có thể đi vào Lão Bi doanh, phần lớn đều là người võ nghệ, trung thành với Lưu Khám. Những người này, không gọi là sĩ tốt, mà gọi chung là duệ sĩ, ai lấy đều võ nghệ cao cường, vì vậy được gọi là Bách Ích Quân.
Hàm nghĩ chính là: Duệ sĩ Bách Ích, không ai địch lại.
Toàn bộ Lão Bi doanh, tổng cộng có tám trăm người, địa vị cực kỳ siêu việt.
Lư Quán thấy rõ trang phục của thiếu niên này rồi, trong lòng sợ hãi tiến lên cầu tình.
- Xa Trường hãy thu hồi cương đao.
Một thanh âm ôn nhu mà quen thuộc vang lên, khiến Lư Quán ngẩng đầu nhìn qua, thoáng chốc sợ đến mức hồn bay phách tán, y vội vàng sửa sang y quan, bước về phía trước hai bước, quỳ gối xuống đất nói:
- Thần không biết Đại Vương giá lâm, không đón tiếp từ xa, xin Đại Vương thứ tội.
Lưu Khám và Tiêu Hà chắp tay đứng ngoài cổng tre.
Xa Trường, chính là cháu của Xa Ninh, hiện tại đã qua tuổi mười bốn, được Xa Ninh đề cử vì thế đã trở thành một duệ sĩ Bách Ích.
Nghe Lưu Khám nói, Xa Trường thu hồi cương đao, lui về phía cổng tre, cảnh giác nhìn thanh niên trên mặt đất.
- Lão Lư, mau đứng dậy.
Tiêu Hà liền tiến lên đỡ Lư Quán dậy, cười ha hả nói:
- Đại Vương hôm nay, đặc biệt tới thăm ông, ông không cần đa lễ.
Thăm ta?
Lư Quán không khỏi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Lưu Khám liền thấy trên mặt Lưu Khám nhếch lên tia tươi cười xem như bảo y đứng dậy.
- Đến Vương đến hàn xá quả thực là sủng hạnh đối với thần...Bà nhà đâu, mau chuẩn bị chút rượu và thức ăn mời Đại Vương.
Lư Quán tuy không tính là người tài hoa, thế nhưng đã sống tới năm mươi tuổi, trong lòng cũng rất linh hoạt. Y cảm giác được, chính mình sẽ đổi vận! Lưu Khám là vua một nước, sao có thể tới thăm y? Hơn nữa trước đây y và Lưu Khám không có giao tình tốt như vậy, cho dù có, hôm nay địa vị chênh lệch quá lớn, có chuyện gì, Lưu Khám gọi y tới là được.
Lưu Khám đích thân đến nhà, nhất định có chuyện quan trọng.
Lư Quán cung kính mời Lưu Khám vào phòng khách, con trai thứ của Lư Quán ở bên lén kéo Tiêu Hà lại gần.
Chương 565: Đăng cơ (2)
- Thừa Tướng!
- A Chá, có chuyện gì?
Trước đây tại huyện Bái, Lưu Khám và Lư Quán có quan hệ không tốt, nhưng Tiêu Hà và Lư Quán xem như không tồi. Vì vậy người Lư gia cũng không cảm thấy băn khoăn trước mặt Tiêu Hà.
Lư Chá nói:
- Là thế này, ngài có thể nói chuyện Lưu Ưng lang với Đại Vương được không? Ca ca ta hôm nay lại bị đánh!
- Ah!
Tiêu Hà ngẩn người, chợt vỗ đầu:
- Trí nhớ của ta thật không tốt, thiếu chút nữa quên mất, ca ca ngươi không việc gì chứ? Yên tâm, việc này không có vấn đề gì, chờ sau khi ta nói với Đại Vương một tiếng, Đại Vương tự nhiên sẽ trả công đạo cho ngươi, đừng lo lắng.
Có những lời này của Tiêu Hà, rốt cuộc người Lư gia cũng có thể thở phào một hơi.
Lưu Khám và Lư Quán ngồi ở thượng phòng.
Đám người Xa Trường đứng thủ vệ ngoài cửa, lúc này Lư Quán dâng lên Lưu Khám một ly rượu.
- Lão Lư, hôm nay ta đến đây là có một việc quan trọng.
Lưu Khám cũng không quá khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Ta từ Thằng Trì trở về, Tử Phòng hiến một kế sách, còn đề cử để ngươi hoàn thành.
- Vậy hả?
- Ngươi biết Lữ Thần Nam Dương chứ?
- Cái này... Thần biết!
- Ta muốn mời ngươi đi tới Nam Dương, thuyết hàng Lữ Thần, ngươi có đồng ý không?
Quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Lư Quán không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt.
- Thần nguyện làm khuyển mã dốc sức vì Đại Vương.
Lưu Khám lại nói:
- Lão Lư, tính ra chúng ta đã quen biết hơn mười năm rồi, tuy trước đây rất có khoảng cách, nhưng ai cũng vì chủ nấy, cũng không có gì là sai. Cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần ngươi tận tâm làm việc, tương lai sẽ có một lối đi, con cháu không cần lo lắng.
Lư Quán bái lạy trên mặt đất:
- Ngày xưa thần ngu dốt, nhiều lần đắc tội với Đại Vương. Nay Đại Vương không tính chuyện xưa, lại coi trọng Lư Quán như vậy, Lư Quán sao dám buông lỏng nửa điểm? Lữ Thần Nam Dương có quan hệ rất tốt với Oản, lần này Oản nhất định thay Đại Vương gỡ mối lo Nam Dương, tuyệt không phụ ơn dày của Đại Vương.
Lưu Khám nói, mềm rắn đủ cả: Bản thân ngươi hiểu rất rõ, làm bề tôi rất trắc trở, nhưng có thể có tiền đồ tốt. Ngươi làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi; nếu như người làm không tốt, hãy nghĩ đến người nhà của ngươi.
Lư Quán đã năm mươi tuổi, có thể sống được bao lâu, e là chỉ trời mới biết. Hiện tại y lo lắng nhiều nhất không phải tiền đồ của chính mình thế nào, mà con cháu của chính mình trong thời gian tới. Lưu Khám nói, đánh trúng tâm tư của Lư Quán.
Bầu không khí lúc này tựa hồ rất ôn hòa.
Tiêu Hà thầm nói chuyện của Lưu Tín cho Lưu Khám, Lưu Khám chỉ nhíu mày, nhưng không có bất cứ biểu hiện gì.
Trong nhà Lư Quán, khi dùng cơm nước xong, Lưu Khám và Tiêu Hà đứng dậy rời đi.
Khi hai người đi rồi, Lư Quán vẫn ngồi trong phòng lớn, tỉ mĩ suy nghĩ những lời Lưu Khám nói. Khoảng chừng đến giờ tuất, ngoài đình viện bỗng nhiên truyền tới một trận ầm ầm.
Lư Quán vội vàng ra ngoài cửa, liền thấy hai xe ngựa, đứng ở cửa viện.
Có một người thân thể vạm vỡ, cao gần một trượng, vai rộng eo thon từ trước xe đầu tiên đi tới.
- Tín Ưng Lang...
Lư Quán thấy đại hán kia, liền cảm thấy cột sống sởn gai ốc. Bởi không phải ai khác, mà chính là Lưu Tín. Chỉ có điều, y đi lại khập khiễng, tựa hồ có chút không thuận tiện. Thê tử Lư Quán mang theo hai nhi tử, đứng phía sau Lư Quán thấp thỏm lo âu.
- Lư lão đầu!
Lưu Tín nói ồm ồm, lại có chút trầm thấp:
- Ông chớ lo lắng, ta không phải tới gây phiền phức cho ông.
Vừa nói, y vừa xua tay ra hiệu để lão giả trên xe ngựa thứ hai tiến lên:
- Vương thúc sai ta dẫn theo thái y tới đây xem bệnh cho nhi tử của ông...Vương thúc nói, nam nhân đại trượng phu lòng dạ rộng mở, không nên tính toán chuyện nhỏ nhặt trước kia. Trong khoảng thời gian này, ta gây phiền phức với ông, còn đả thương nhi tử của ông. Vương Thúc rất không vui, sau khi trở về đã đánh ta, còn sai ta đến nhận lỗi với ông...Nếu như ông chưa hết giận, hãy đánh ta đi. Về sau, ta tuyệt đối không gây phiền phức đối với người nhà của ông nữa, ông thấy có được không?
Lưu Tín là ai?
Đó là cháu của Lưu Khám, nếu như sau này Lưu Khám đăng cơ, ít nhất Lưu Tín cũng là một công hầu.
Lư Quán nghìn vạn lần không ngờ, Lưu Khám vì chuyện của y, trách phạt Lưu Tín còn sai Lưu Tín đến nhận lỗi, hơn nữa lại mang theo thái y tới xem bệnh cho nhi tử của mình.
Ngơ ngác hồi lâu, Lư Quán đột nhiên tiến lên chắp tay:
- Tín Ưng Lang, trước đây Lư Quán có mắt như mù, đắc tội với mẫu tử Ưng Lang, cũng nên chịu chút giáo huấn. Chuyện không hay đó, không nên nhắc lại nữa...Sau này mong Tín Ưng Lang nể tình đồng hương trước kia, chiếu cố cho khuyển tử nhiều hơn.
Lưu Tín đưa tay vuốt mũi một cái:
- Mẹ ta cũng nói, ta không nên nhớ chuyện trước kia...Thế nhưng ta không thích ông, từ trước không thích ông, sau này cũng không thích ông. Đến nhận lỗi cứinh là Vương Thúc dặn bảo ta.
Vừa nói, Lưu Tín vừa khom người thi lễ đối với người Lô gia.
- Về chuyện khác, ta không quản được, mẹ ta cũng không sai ta quản. Nếu như có bản lĩnh, đương nhiên Vương Thúc ta sẽ không quên ông. Nếu không có bản lĩnh, ai giúp đỡ ông cũng không có tác dụng...Nói chung, ta xin lỗi rồi!
Lưu Tín nói xong, cũng không chờ Lư Quán mở miệng, xoay người lên ngựa rời đi.
- Phu quân, không ngờ đứa trẻ ngốc nghếch ngày xưa, hôm nay đã trưởng thành như vậy.
Thê tử của Lư Quán tiến lên, nhẹ giọng nói với Lư Quán:
- Chỉ là, không biết sau này y thực sự không gây phiền phức đối với chúng ta hay không?
Lư Quán thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu.
- Chuyện này bà yên tâm, nếu như Đại Vương đã mở miệng, còn bắt y đến xin lỗi, sẽ không có chuyện rắc rối gì nữa. Lưu Tín mặc dù ngốc nghếch, cũng không phải người không biết tha thứ. Nếu y nói, chắc chắn sẽ không đổi ý...Chỉ có điều, y nói cũng rất có đạo lý, tiền đồ cần tự mình nắm bắt lấy.
Lời nói này, đương nhiên là nói với nhi tử của y.
Lư Chá và con trai út Lư Phạm nghe xong đều nhẹ nhàng gật đầu xem như tán thành.
Còn Lư Quán, nhìn xe ngựa của Lưu Tín đi về phía xa xa, trong lòng đột nhiên hiện lên một cổ ý niệm cổ quái: Ngày xưa, nếu như ta không theo Lưu Quý, mà giúp đỡ Đường Vương, hôm nay sẽ thế nào? Có lẽ, cũng không xấu hơn so với tình hình hiện tại!
Mặc kệ tâm tư Lư Quán phức tạp thế nào, y cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó xoay người trở lại phòng.
Quan Trung trong một đêm tuyết lớn.
Sáng sớm hôm sau, Vị Thủy đóng băng, thành Hàm Dương được bao phủ bởi một máu trắng trong suốt.
Đối với Ba Mạn sinh sống tại núi Ba sông Thục mà nói, rất ít khi thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy. Cho nên, nàng mở khuê phòng pha một ấm trà, nhìn qua cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Chỉ thấy nàng khoác trên mình một kiện áo màu trắng bao quanh thân thể mềm mại, tóc mây xõa xuống, mái tóc đen óng rối bời giống như thác nước.
Trong phòng, than củi trong lò sưởi cháy hừng khiến không gian trong phòng vô cùng ấm áp. Ba Mạn nhấp một ngụm chè xanh, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, tiếp đến xuất hiện một đôi cánh tay cường tráng từ phía sau ôm Ba Mạn vào lòng.
- A Khám, đừng loạn mà!
Tuy không quay đầu lại, nhưng Ba Mạn biết rõ chủ nhân cánh tay kia là ai.
Mùi vị nam tính cực kỳ quen thuộc quanh quẩn trong mũi nàng, khiến tâm tình nàng nhộn nhạo một hồi.
Kỳ thực, từ khi nàng đến Hàm Dương hợp lực với Lưu Khám cũng đã có chuyện chăn gối. Hai người vào lúc này, chỉ thiếu một nghi thức nữa mà thôi. Khám phu lão nhân đã định ngày hôn lễ, cho nên Lưu Khám đêm qua ngủ lại trong phòng Ba Mạn.
Phủ Thừa Tướng Đại Tần trước kia rất lớn, đặc biệt sau khí Triệu Cao đảm nhiệm chức Trung Thừa, diện tích phủ Thừa Tướng lại được mở rộng gấp đôi.
Đứng trước cửa sổ, có thể thưởng thức cảnh sắc đẹp mắt trong hoa viên. Gió lạnh thổi vào mặt, khiến Ba Mạn có chút ớn lạnh, chỉ có điều trong thân thể giống như có một ngọn hỏa quang đang rực cháy.
Ngực nàng mát lạnh, một bàn tay to lớn từ phía trước từ từ dò xét vào trong áo, tay kia nhẹ nhàng cởi đai lưng của nàng.
- A Khám, đừng làm ở chỗ này...
Khi áo bào được cởi ra, lập tức xuất hiện một thân thể uyển chuyển động lòng người.
Lưu Khám nhẹ nhàng hôn môi lên vành tai gợi cảm của Ba Mạn, nhẹ giọng nói:
- Mạn nhi, nàng muốn cùng ta không?
- Ta...
Ba Mạn muốn cự tuyệt, cầm chặt bàn tay to lớn trước ngực nàng, nhưng đột nhiên theo bụng dưới bằng phẳng mà rắn chắc mềm mại trượt xuống.
Nàng thở càng lúc càng gấp, hai tay nắm chặt cửa sổ, da thịt trắng nõn lúc này hiện lên vẻ phấn hồng.
- A Khám, chẳng phải hôm nay chàng muốn bàn bạc với Tiêu Thừa Tướng sao? Còn không mau đi đi...
Ba Mạn cảm thấy xấu hổ, muốn giãy dụa chạy ra, nhưng không sao thoát nổi cánh tay của Lưu Khám, hoặc là nàng căn bản không muốn thoát ra.
- Thương nghị, cũng phải ăn bữa sáng đã.
Đối với Lưu Khám mà nói, bữa tiếc sáng này rất thỏa mãn.
Khi hắn xuất hiện trong phòng nghị sự, tinh thần rất hưng phấn, nét mặt hồng hào.
Sau khi cùng Tiêu Hà xử lý xong công sự, Tiêu Hà liền ra hiệu cho người bên cạnh xuống phía dưới.
- Đại Vương, hôm nay chiến sự với nước Nguyệt Thị sắp kết thúc, Nguyệt Thị Vương Hậu Mạt Lỵ cũng phái người đến đây, khẩn cầu tự lập quốc. Chỉ cần giải quyết Nan Đâu Mỹ xong, chiến sự Bắc cương sẽ kết thúc.
Lưu Khám ngẩn người, gật đầu xem như đã biết:
- Thừa Tướng, ngài có gì muốn nói phải không?
Tiêu Hà bỗng nhiên đứng dậy, cúi lạy trước mặt Lưu Khám nói:
- Đại Vương, hôm nay Đại Vương có được thiên mệnh, đại quân của ta đi tới đâu, chẳng phải dẹp yên tới đó sao? Hà Bắc bình định, Sở Hạng mặc dù còn tồn tại, chẳng qua chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, thực sự không đáng lo.
Diện tích đất đai trong tay Đại Vương càng lúc càng lớn, thực không còn thích hợp lấy vương mệnh mà hiệu triệu thiên hạ...Nay Quan Trung bình định, quả thật trời xanh ban tặng Đại Vương căn cơ. Doanh Tần đã vô lực xoay chuyển trời đất, Đại Vương sao không sớm đăng cơ, lập nên đế quốc Đại Đường? Chỉ có như vậy, mới không phụ ơn trời.
Tiêu Hà, chính là muốn khuyên nhủ Lưu Khám xưng Đế!
Kỳ thực cũng là ý nghĩ của mọi người.
Đế quốc Đại Tần từ lâu đã chỉ có trên danh nghĩa. Trước kia Lưu Khám không muốn đăng cơ, là muốn xoa dịu bách tính Quan Trung. Mà nay bách tính Quan Trung cũng bày tỏ ý ủng hộ, hơn nữa chiến sự tại Quan Đông và Bắc cương càng thúc đẩy thần tử Đường quốc hạ quyết tâm khuyên nhủ Lưu Khám đăng cơ...
Nhưng Lưu Khám nghe xong, lại có chút do dự...
- Đại Vương lo lắng, không phải Hạng Võ ở Quan Đông, mà là con gái Doanh Thị ở Hán Trung. Chỉ có điều, dựa vào tình hình hiện tại, con gái Doanh Thị tại Hán Trung cũng không đám lo. Đại Vương có thể sai người tới Hán Trung đón nàng qua đây. Nếu như nàng thông mình, sẽ phối hợp với Đại Vương; nếu như nàng vẫn còn tồn tại huyễn tưởng...
Tiêu Hà dừng lại một chút, cắn răng nói:
- Muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, mong Đại Vương sớm quyết đoán, chớ để nguội lạnh tâm tư các đại thần.
Lưu Khám nhất thời rơi vào trầm tư!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân