Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 528 - 532
hương 528: Hội sư Quan Trung (17)
Lúc chạng vàng tối, cuối cùng Lưu Bang cũng nhổ được ngụm khí bẩn ẩn chứa trong lòng.
Y trên binh xa trò chuyện vui vẻ, không có điểm nào giống như người vừa mới gặp thảm bại, thỉnh thoảng còn nói giỡn với hai người Chu Hà và Chu Bột.
Trương Lương theo phía sau nhìn bóng lưng Lưu Bang, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khó hiểu.
Có thể đắc ý, có thể thở phòm nhẹ nhõm...Đây chính là nguyên nhân chính khiến y trước kia chọn con đường theo Lưu Bang.
Đây chính là khí độ của chủ nhân, sẽ không vì thắng bại mà che mờ con mắt. Đặc biệt, khi thấy Lưu Bang khôi phục tinh thần, mọi người cũng cảm thấy phấn chấn. Trương Lương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thúc ngựa tiến lên, đi tới gần Lưu Bang.
Chu Hà và Chu Bột vừa thấy, liền vội vã thối lui sang một bên.
- Tử Phòng, khi chúng ta đến Hiểu Quan rồi, sẽ lập tức rời khỏi Quan Trung.
Trương Lương không khỏi ngẩn người:
- Vì sao không ở lại xem xét tình hình?
Lưu Bang cười lắc đầu:
- Tử Phòng, ngươi không biết Lưu gia tử kia. Đó là một là một kẻ cực kỳ ẩn nhẫn...Khi hắn bắt đầu hành động, sẽ không có bất cứ kẽ hở nào cho chúng ta. Mười năm trước, ta và Ung Xỉ bức bách hắn, muốn hắn buông bỏ cơ nghiệp tại huyện Bái. Cũng không ngờ, chỉ trong một đêm, Ung Xỉ mất mạng, Huyện Trưởng trở giáo, ta và những người khác rời khỏi huyện Bái, mới kết giao với ngươi.
Thoáng chốc đã là chuyện tình chục năm trước rồi!
Trương Lương không khỏi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Tình cảnh năm đó, ngược lại Lương vẫn nhớ rõ.
Lưu Bang nói:
- Nếu như tiếp tục dừng lại Quan Trung, chờ kết quả mịt mờ, chẳng bằng lập tức rời khỏi Quan Trung, cố thủ Nam Dương.
Bằng không, nếu như chờ Lưu gia tử đuổi tới, chúng ta muốn rút, e là gặp khó khăn.
Mười vạn binh mã, tuy chỉ còn hơn một vạn. Nhưng, nếu cộng thêm binh mã sở thuộc của Ly Thương tại Hiểu Quan, ít nhất cũng phải trên hai vạn người, chúng ta sẽ phục khởi tại quận Nam Dương. Ta biết Tử Phòng ngươi có ý gây tai họa, muốn vu oan cho Lưu Khám...Không tác dụng đâu, Lưu Khám há có thể như ngươi mong muốn?
Thà chúng ta cứ vách cái tiếng xấu trên lưng còn hơn.
Chí ít, khi chúng ta tiến nhập Quan Trung, vạch kế hoạch đánh Tần Nhị Thế, đối với đám chư hầu tại Sơn Đông, cũng xem như một đại công.
Trương Lương trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy biện pháp tiên đạo này khó thành.
Không thể đặt chân vào Quan Trung thật đáng tiếc, thế nhưng có thể đứng vững gót chân tại đất Sở, cũng không phải lựa chọn tồi.
Mắt thấy trời sắp tối, Lưu Bang liền hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ.
Khi còn chác Hiểu Quan hơn trăm dặm, liền thấy một đạo nhân mã xuất hiện phía trước, ngăn cản lối đi của đám người Lưu Bang.
- Chính là Võ An Hầu ở phía trước?
Lưu Bang nhìn thật kỹ, liền thấy tướng lĩnh trấn thủ Hiểu Quan, Ly Thương.
Y không khỏi cảm thấy kỳ quái, điều khiến xe tiến lên phía trước:
- Ly Thương, ngươi không ở Hiểu Quan, tới đây làm gì?
Ly Thương ngẩn người, vộ vàng thúc ngựa chạy đến, chắp tay hành lễ nói:
- Võ An Hầu, không phải ngài truyền tin đến nói, tình hình tiền phương rất khẩn cấp, mệnh quân sở bộ của ta đến trợ giúp sao? Trưa nay ta nhận được tin tức, liền thống lĩnh quân bản bộ chạy tới, ngài lúc này...
Lưu Bàng nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Y quay đầu nhìn Trương Lương, cũng thấy sắc mặt Trương Lương đã xám xịt.
- Xem ra, đã bị Võ An Hầu đoán trùng rồi!
Trương Lương nhẹ giọng nói một câu, sau đó lớn tiếng quát:
- Ly Thương, ngươi và Chu Bột lập tức xuất phát, trong đêm chạy về Hiểu Quan. Ta và Võ An Hầu đi phía sau.
Ly Thương không phải kẻ ngu, đầu tiên thấy sắc mặt đám người Lưu Bang rất khó coi, tiếp đến nghe Trương Lương nói vậy, sao lại không biết chính mình bị lừa...Nhất thời thẹn quá hóa giận, xoay người lên ngựa, cùng Chu Bột lĩnh binh lên đường. Bốn nghìn quân Sở nhanh như chớp điện rời đi.
- Võ An Hầu, hình như tình hình không ổn!
Lưu Bang cười khổ:
- Ta thực ra nghĩ tới mười năm trước, sau khi chúng ta bày mưu tìm Lưu Khám thất bại, bộ dáng hoảng sợ giống như khuyển tang gia bỏ chạy. Thủ đoạn này thực sự quá quen thuộc, mười năm trước, ta cũng bị gã Lưu Khám kia rơi vào đường cùng.
Không sai, mười năm trước, người bày kế cho Lưu Khám chính là Đường Lệ.
Mười năm sau, Lưu Bang lại phải đối mặt với Đường Lệ thêm lần nữa...
Keng, Lưu Bang rút bảo kiếm ra.
Nhưng lúc này Chu Hà sợ hãi, vội vàng xông lên:
- Bái công, trăm triệu lần không thể!
Vậy mà Lưu Bang không để ý tới Chu Hà, dữ tợn nói:
- Tướng sĩ ba quân, hôm nay, phía trước ta có quân địch đứng đợi, sau có truy binh...Muốn chạy khỏi Quan Trung, muốn giữ mạng sống, chỉ có thể mở một đường máu. Lưu Quý nguyện cùng sống cùng chết với mọi người, là nam nhi đại trượng phu, hãy theo ta phá tan Hiểu Quan.
- Phá Hiểu Quan, phá Hiểu Quan!
Sĩ khí trong nháy mắt được khôi phục trở lại.
Trương Lương và Chu Hà thấy bộ dáng này, cũng thở dài một hơi:
- Hóa ra, y rốt kiếm không phải muốn tự tử, mà muốn khơi dậy sĩ khí!
Kết quả là, binh mã quân Sở giẫm lên ánh chiều ta, phi nhanh về phía Hiểu Quan!
* * * * *
Vị Thủy cuồn cuộn chảy về phía đông.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống Vị Thủy, khiến sóng cả gợn lên lân quang màu đỏ, lộ ra dáng vẻ già nua.
Một đội thiết kỵ phi nhanh theo bờ Vị Thủy. Trên đại kỳ có thêu một chữ " Mông " rất lớn, dưới đại kỳ là một nam tử thanh niên, thần sắc nghiêm trang.
Bốn năm trôi qua, lại bước trên đại địa Quan Trung quen thuộc lần nữa, nhưng đã mất đi cuộc sống hạnh phúc trước kia.
- Nhị công tử, phía trước chính là huyện Mỹ dương!
Nam tử tráng kiện dùng roi ngựa chỉ về phía trước:
- Lập tức thông báo với Mỹ Dương Huyện lệnh, nói Mông gia đệ, phụng mệnh tới Hàm Dương báo thù nhà, xin y mở đường, Mông gia đệ vô cùng cảm kích... Truyền lệnh, đại quân vòng qua huyện Mỹ Dương mà đi, tối nay phải đến Hàm Dương.
- Rõ!
Mông gia đệ?
Trong vòng tám trăm dặm tại Tần Xuyên, có thể có mấy người Mông gia?
Nam tử tráng kiện này, chính là con thứ của Mông Điềm - Mông Khắc, trước kia bảo hộ Doanh Quả chạy vào Tứ Xuyên lánh nạn.
Lần này y dẫn theo Ba Mạn xuất binh đến Hán Trung, trong tay cầm theo chiếu lệnh của Doanh Quả, cộng thêm danh tiếng Mông gia đệ, có thể nói trên đường đi không gặp bất cứ trắc trở gì. Từ sáng sớm xuất kích, chỉ trong một ngày, liền vượt qua Vị Thủy, ghé qua huyện Quắc và huyện Hòa Mi, thẳng đến Hàm Dương.
Quan viên huyện Quắc và huyện Mi, xem như không thấy binh mã của Mông Khắc.
Thứ nhất, chính là hoảng sợ bởi đại thế của binh mã ba Thục, hai mươi vạn đại quân tiến nhập Quan Trung, đối với binh lực Quan Trung trống rỗng mà nói, có lực uy hiếp cực lớn. Thứ hai, tuy Mông Điềm chết đã biến thành đống xương khô, nhưng danh tiếng của Mông gia tại Quan Trung vẫn vang dội không giảm. Ai cũng biết, Mông Điềm chết rất mờ ám; cũng biết, đại công tử Phù Tô chết càng thêm cổ quái.
Cho nên, quan viên các huyện đều phái người thông báo với Mông Khắc: Chỉ âần binh mã Ba Thục không vào thành, bọn họ tuyệt đối không công kích Mông Khắc.
Nói cách khác, Mông Khắc hành quân từ Trần Thương đến Hàm Dương vô cùng thuận lợi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên chính là không được chiếm lĩnh quận, huyện!
Những quan viên này tựa hồ rất rõ ràng tình hình Quan Trung hiện nay.
Trước đó có người Sở nhập quan, hôm nay lại có Mông gia đệ muốn báo thù rửa hận...Só mệnh Doanh Tần thực sự sắp tận rồi. Muốn đi đâu, cần phải chuẩn bị thật tốt. So với người Sở mà nói, quan viên và bách tính Quan Trung càng có thể chấp nhận Mông gia đệ và binh mã Ba Thục. Dù sao, Ba Thục và Quan Trung có quan hệ rất tốt, mà Mông gia đệ càng đệ lại càng dễ được chấp nhận.
Mông gia tiến nhập Hàm Dương, lấy danh nghĩa phụ tá Doanh Tần?
Người Quan Trung cam tâm tình nguyện
Mông gia tiến nhập Hàm Dương, tự lập làm Vương?
Cũng không phải không thể chấp nhận...
Dù sao, trong lòng quan viên các nơi đều có suy tính nho nhỏ. Lúc này trong cảnh đại loạn trước nay chưa từng có, cần phải bảo vệ bản thân và thu được lợi ích? Tất cả đều có lựa chọn của riêng mình rồi! Người có gan thì đi theo Mông Khắc; người không có gan, ở bên đứng xem. Thế nhưng không ai, trong thời gian này, dưới tình hình này, lại lựa chọn chặn đánh binh mã Ba Thục? Như vậy chẳng khác gì bọ ngựa đá xe, tự tìm đường chết.
Mà trong lòng Mông Khắc nóng như lửa đốt.
Chờ đợi hơn bốn năm, ẩn nấp hơn bốn năm...
Hôm nay, Lưu Khám tại Bắc cương dựng lên nước Đường, vừa hợp thiên mệnh, vây cánh đã đủ. Mà ca ca của mình - Mông Tật đã trở thành tướng lĩnh, thống lĩnh binh mã một phương, đứng vững gót chân. Tuy rất rõ ràng quan hệ giữa Ba Thục và nước Đường, thế nhưng Mông Khắc khó tránh khỏi lo nghĩ. Nếu không thể thu hoạch được công trạng, làm sao có thể đứng vững gót chân tại nước Đường? Vậy sao có thể chiếu theo di mệnh của tổ tiên Mông gia?
Đối với người tâm cao khí ngạo như Mông Khắc, hiển nhiên không thể chấp nhận.
Chiếm lĩnh Hàm Dương, đánh tan quân Sở, đây mới ứng với việc chủ đạo của Mông Khắc!
Y thống lĩnh ba vạn binh mã, cấp tốc hành quân. Sau khi đi qua huyện Mỹ Dương, tiếp tục tiến lên, rốt cuộc trước giờ tuất đi qua Phế Khâu!
- Nhị công tử, phía trước có sứ giả Đường Vương chặn đường.
Mông Khắc nghe vậy, vội vàng dừng ngựa, ời sử giả tới.
- Vương Hấp, tại sao là ngươi?
Thấy rõ người rồi, Mông Khắc nhất thời giận dữ: Ngươi vốn là người Ba Thục ta, vì sao lại giương cờ hiệu Đường Vương ngăn cản lối đi?
Vương Hấp tiến lên phía trước vái chào:
- Nhị công tử, Đường Vương đã tới Hàm Dương.
- Hả?
Mông Khắc nghe vậy trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lưu Khám tiến nhập Quan Trung rồi? Vì sao trước đây, ta không nhận được chút tin tức nào?
- Đêm qua, quân Sở đánh lén đại doanh Phách Thượng, chỉ có điều đã bị Đường Vương thống lĩnh quân đội đánh tan.
Đường quân sư dẫn theo nhân mã bản bộ, đánh úp Hiểu Quân, dự định cắt đứt đường lui của quân Sở. Đường Vương sai ta đến đây thông báo, xin nhị công tử chia quân làm hai đường, một bộ tới Hiểu Quan trợ giúp, bộ khác đóng quân ở Đỗ Bưu...Mong nhị công tử mau chóng quyết định!
Sắc mặt Mông Khắc, thoáng chốc biến đổi bất định.
Y trầm ngâm một hồi, la lớn:
- Ba Chu!
- Có mạt tướng!
Một hán tử bốn mươi tuổi, vóc dáng lực lưỡng, cử chỉ trầm ổn, đánh xe mà đến.
- Đường Vương đã đến Hàm Dương, ngươi và ta lúc này chia làm hai đường. Ngươi thống lĩnh binh mã bản bộ, đi tới Đỗ Bưu đóng quân; ta tự mình thống lĩnh kỵ quân, đi tới Hiểu Quan trợ giúp Đường quân sư. Mặt khác, lập tức phái người thông báo với Mạn tiểu thư, nói Đường Vương đã đến Hàm Dương, mời nàng cấp tốc hành quân.
Ba Chu vốn tên là Tần Chu, trước kia là gia tướng của Tần Thanh, sau theo Ba Mạn, đổi họ là Ba.
Ba Mạn có bốn gia tướng, Ba Chu là một trong số đó. Đồng thời, Ba Chu cũng là người tiếp với Lưu Khám nhiều nhất, có quan hệ mật thiết nhất.
Ba Chu ngẩn người:
- Đường Vương đã đến Hàm Dương? Vì sao không có chút tin tức nào?
Mông Khắc cười khổ nói:
- Đại Vương dùng một đội kỵ binh đánh lén, trước kia tại Phú Bình cũng như vậy...Có lẽ, Đại Vương cũng dùng khinh kỵ nhập quan, cho nên thần không biết quỷ không hay. Ngươi lập tức đi trước trợ giúp, giúp Đại Vương ổn đại tình hình Quan Trung, ta dẫn người tới tiếp viện cho Đường quân sư!
Ba Chu gật đầu:
- Mạt tướng chúc nhị công tử, kỳ khai đắc thắng!
Y biết rõ tâm tư của Mông Khắc: Loại đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo này, nếu không lập được công lao, e là không có tâm tư đi gặp Đường Vương.
Hơn nữa, nếu như Đường Vương thống lĩnh khinh binh xuất kích, Mông Khắc thống lĩnh đại quân đến, khó tránh khỏi bị nghi kỵ.
Chẳng bằng chính mình ra mặt...Dù sao Ba Chu cũng là người của Ba Mạn, mà Ba Mạn có quan hệ rất tốt với Lưu Khám...Nhất định Ba Chu ra mặt là thích hợp nhất.
Tâm tư Mông Khắc rất tỉ mỉ, lúc này Ba Chu lập tức đồng ý.
Mà ngay khi Ba Chu dẫn bi tới Đỗ Bưu, một đội binh mã khoảng chừng ba vạn người, dưới sự thống lĩnh của Lữ Thích Chi và Quý Bố dọc theo bờ Kính Thủy, đi qua Hồ Khẩu, trong đêm trăng sáng cấp tốc chạy về Hàm Dương...
Chương 529: Hội sư Quan Trung (18)
Hưng Nhạc cung cũng không nằm bên trong thành Hàm Dương.
Trên thực tế, Thủy Hoàng Đế khởi công xây dựng một vài cung điện bên ngoài thành Hàm Dương, ví như Lịch Dương cung tại Lịch Dương, Cam Tuyền cung tại Vân Dương; cùng với Lương Sơn cung trong thành Hảo Chỉ ( này là huyện Kiền tỉnh Thiểm Tây)...Còn Hưng Nhạc cung nằm trên bờ Vị Thủy ngoài thành Hàm Dương.
Khi Thủy Hoàn Đế xử lý chính sự, phần lớn đều trong Hàm Dương cung.
Các cung điện khác đa số dùng làm nơi nghỉ ngơi. Bởi trung quân di chuyển tới khu vực Hà Tây, dẹp yên thân sĩ gia tộc quyền thế tại Hà Tây bao loạn. Thực sự binh mã trong thành Hàm Dương không quá nhiều. Ngoại trừ vệ úy đóng ở cửa cung, phụ trách bảo vệ Hoàng Đế, chỉ có đại doanh Phách Thượng cách thành Hàm Dương không xa. Từ Phách Thượng chạy đến Hàm Dương nhiều nhất chỉ mất nửa ngày, xem như là quân đội bảo vệ Hàm Dương.
Doanh Hồ Hợi tự vẫn trong Hưng Nhạc cung, đồng thời Hưng Nhạc cung bốc cháy.
Quan viên lưu thủ trong thành Hàm Dương không phải không biết, thế nhưng cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cửa lớn thành Hàm Dương đóng chặt, quả thực không cách nào thám thính. Phủ Thừa Tướng truyền đến tin tức, Hưng Nhạc cung bốc cháy, bởi vì cung nữ trong Hưng Nhạc cung vô ý gây nên, lúc này đã phái nhân mã tới cứu hỏa, cho nên mọi người không nên hốt hoảng. Đáp án này, cho dù không thể làm giảm nghi hoặc, nhưng có thể tạm thời bình ổn tình thế.
Bởi vì, không nhiều người biết chuyện Doanh Hồ Hợi rời khỏi Hàm Dương cung, ngủ lại Hưng Nhạc cung.
Từ khi Anh công tử bị năm ngựa phanh thây, quyền thế của Triệu Cao đã đạt tới cực hạn, căn bản không ai dám chống đối Triệu Cao.
Tất cả mọi chuyện chính sự, đều do phủ Thừa Tướng xử lý.
Doanh Hồ hợi đăng cơ bốn năm, nhưng số lần tham gia lên triều chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai ám đưa ra ý kiến?
Trong mắt vô số người, Doanh Hồ Hợi lúc này không chừng còn đang ăn chơi nhảy múa trong Hàm Dương cung!
Nhưng vẫn có người chú ý: Vệ Úy tại Hàm Dương cung tựa hồ đã cắt giảm rất nhiều...
Diêm Nhạc rất xui xẻo, khi dập tắt hỏa hoạn tại Hưng Nhạc cung, lại không phát hiện thấy tung tích Ngọc Tỷ Truyền Quốc. Bận bịu cả buổi tối, y lúc này tập hợp binh mã chạy về phía Hàm Dương. Nhưng y nghìn vạn lần không ngờ, trên đường trở về sẽ gặp Lưu Khám.
Lưu Khám thống lĩnh bốn nghìn Hắc Kỳ Quân, cấp tốc tiến về thành Hàm Dương.
Từ phía xa xa liền thấy một đạo nhân mã đang chạy nhanh về phía thành Hàm Dương.
Đường xá tuy rộng, nhưng mấy nghìn nhân mã thoáng chốc chen cùng một chỗ, vì thế không tránh khỏi ùn tắc.
Diêm Nhạc vốn quen thói kiêu ngạo, nhìn ký hiệu quân Tần trên đại kỳ, còn tưởng rằng đó là nhân mã quân Tần từ Phách Thượng tới, nhất thời chạy ngang.
Luận về vai vế, y ngang hàng với Triệu Ngải.
Nhưng luận về mức độ thân thích, tuy Diêm Nhạc là con rể của Triệu Cao, Triệu Ngải là cháu trai của Triệu Cao, nhưng Triệu Cao lại tin tưởng Diêm Nhạc hơn Triệu Ngải.
- Các người là chó mù mắt sao? Không biết xa trượng của ai hả?
Cái gọi là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, đại khái chính bộ dáng này.
Diêm Nhạc không nói gì, nhưng người nhà của y lại ngang ngược lớn tiếng quát mắng:
- Đây là xa trượng của Hàm Dương lệnh, còn không mau tránh sang một bên? Nếu làm trễ chuyện lớn, đầu đám người các ngươi rơi xuống đất cũng đừng hối hận.
Lưu Khám nắm lấy đại kỳ trên binh xa, nghe được đây là xa trượng của Diêm Nhạc, nhất thời vui vẻ.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Tất lập tức thúc ngựa tiến lên, la lớn nói:
- Hàm Dương lệnh có ở trên xe không? Ty chức phụng mệnh Triệu Ngải tướng quân, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Diêm Nhạc vừa nghe lời này, lông mày nhất thời chau lại.
Triệu Ngải lúc này phái người qua đây là có ý gì?
Tuy nói Diêm Nhạc được sủng ái hơn Triệu Ngải, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện rất xem trọng.
Hai ngươi, một người là quan văn, một người là võ tướng, luận về phẩm cấp không thể nói rõ ai cao ai thấp. Chỉ có điều, người ngoài nhìn nhận, có lẽ trước mặt Triệu Cao, suy cho cùng Diêm Nhạc vẫn biểu hiện nép vế hơn. Lưu Khám đứng trên binh xa, nhìn Diêm Nhạc béo ục ịch, đột nhiên nhếch miệng cười...
- Tín, qua đó bắt y lại cho ta!
- Rõ!
Lưu Tín không nói nhiều lời, nhảy khỏi binh xa.
- Tín, phải bắt sống, nghe rõ chưa?
Lưu Tín đáp ứng một tiếng, cầm Lang Nha Bổng bước nhanh về phía xa trượng của Diêm Nhạc.
Nhóm người Lưu Tín bên này vừa xuất động, không thể nghi ngờ chính là một tín hiệu. Lý Tất huýt một tiếng sáo sắc bén, bốn nghìn Hắc Kỳ Quân thoáng chốc tản ra, lao nhanh về phái Diêm Nhạc chém giết tùy tùng của y. Lúc này đây, Hắc Kỳ Quân không sử dụng giáo dài, mà tất cả đều dùng đao ngắn.
Trong nháy mắt, trên đường liên tục vang lên tiếng kêu la thảm thiết, máu thịt bắn tung tóe...
Diêm Nhạc còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một đội kỵ quân đột nhiên động thủ, nhìn cách phối hợp tuyệt đối đã trải qua huấn luyện thành thục. Ba hàng thành một tổ, năm tổ thành một đôi, tạo thành hình mũi khoan mà đi, tiểu trận kỵ binh nối đuôi nhau không rời, khiến đường đi trở thành chiến trường chém giết. Đám kỵ quân của Diêm Nhạc, chỉ sau một hồi chống đỡ những hung thần ác sát này đã không thể chịu nổi.
Trong tay Triệu Ngải, từ khi nào có đội binh mã đạt tới mức độ này?
Không đúng, những người này không phải quân Tần!
Diêm Nhạc tỉnh ngộ, liền lớn tiếng:
- Rút lui, rút lui!
Nhưng làm sao có thể lui?
Hắc Kỳ Quân hình thành một vòng vây, căn bản không để một người bỏ chạy. Hơn nữa hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, tựa hồ không lưu lại một người sống sót.
Diêm Nhạc liền thấy có một người to lớn chạy về phía y.
Đại hán này đi tới đâu, Hắc Kỳ Quân tự động tránh đường tới đó.
Quả thực là trời không diệt ta...Diêm Nhạc vui mừng, cầm dây cương, thúc ngựa chạy về phía Lưu Tín.
Xe ngựa của y có ba ngựa kéo, vì thế tốc độ chạy cực nhanh. Lúc này Diêm Nhạc cho rằng, Lưu Tín sẽ tránh đường.
Vậy mà Lưu Tín trợn tròn hai mắt, nhìn xe ngựa của y chạy tới cũng không tránh né.
Miệng rống lớn giống như sét đánh, hiên ngang nghênh đón xe ngựa cấp tốc bỏ chạy, cùng lúc thân thể xoay tròn một cái, Lang Nha Bổn nặng trăm cân trong tay kéo theo một cổ duệ phong quét ngang thiên quân. Bịch, đập vỡ óc một con chiến mã, nhưng thế lực của đại bổng không giảm, hung hăng đập vào cổ chiến mã thứ hai, khiến chiến mã bị đập trúng liên tục hét thảm.
Con chiến mã thứ ba, " Bịch " một tiếng ngã lăn xuống đất, khiến Diêm Nhạc thoáng chốc bị quăng trên mặt đất.
Không đợi Diêm Nhạc đứng dậy, Lưu Tín đã vọt tới trước mặt y, vươn bàn tay to lớn cầm lấy chân y, sau đó quăng về phía trước, một châm giẫm lên bàn tay Diêm Nhạc đang cầm kiếm, chỉ trong nháy mắt liền nghe thấy tiếng rắc rắc, xương cốt bàn tay Diêm Nhạc đã bị giẫm nát.
Diêm Nhạc liên tục kêu thảm, nước mắt nước mũi chảy như mưa.
Sắc mặt Lưu Tín không chút biển đổi, cầm chân Diêm Nhạc kéo y trở về...
- Bỏ ra, bỏ ta ra!
Diêm Nhạc lúc này không còn một chút uy phong của Hàm Dương lệnh. Khóc lớn giống như nữ tử bị cưỡng bức.
Lưu Tín kéo Diêm Nhạc tới binh xa phía trước, thoáng chốc ném y xuống dưới chân Lưu Khám.
- Ta là Lưu Khám, hẳn là ngươi từng nghe nói đến!
Lưu Khám lạnh lùng nói, nhìn Diêm Nhạc khóc ròng, hắn liền vung chân giẫm lên bàn tay còn nguyên vẹn của Diêm Nhạc.
- Ta chuẩn bị tiến vào thành Hàm Dương, thế nhưng cửa thành Hàm Dương đóng chặt, cho nên muốn thỉnh giáo một chút, Hàm Dương lệnh có thể giúp chứ?
Lưu Khám?
Diêm Nhạc giật nảy mình, trừng lớn hai mắt.
- Ngươi có thể không trả lời ta, thế nhưng ta sẽ tháo từng khớp xương của ngươi...Cho đến khi xác định ngươi không có cách nào giúp ta vào thành. Hàm Dương lệnh, ngươi là người thông minh...Bản Vương giết người như ma, muốn hành hạ ngươi ép ngươi nói, thực sự có vô số thủ đoạn có thể sử dụng.
Quân Sở đông nam Phách Thủy, đã bị ta đánh tan rồi!
Quân Tần tại đại doanh Lam Điền và đại doanh Phách Thượng, đều đã quy phục ta, nghe theo mệnh lệnh của ta.
Hai mươi vạn nhân mã Ba Thục và mười vạn đại quân Bắc cương của ta đều đã tiến nhập Quan Trung, trong vòng mười ngày có thể kiểm soát toàn bộ.
Cho nên, ta có đủ thời gian để trao đổi với ngươi, thành Hàm Dương chỉ là một tòa thành trống, ta muốn công kích thực sự dễ như trở bàn tay.
Bàn chân của Lưu Khám liên tục tăng lực đạo giẫm lên một ngón tay của Diêm Nhạc.
Tay đứt ruột đau, Diêm Nhạc liên tục kêu thảm:
- Đại Vương bớt giận, Đại Vương bớt giận...Nhạc có cách giúp Đại Vương vào thành.
Lưu Khám giơ chân lên, thoáng liếc nhìn quan đạo, thấy cảnh chém giết đã bình ổn trở lại, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười:
- Người đâu, đỡ Hàm Dương lệnh lên xe.
Chỉ là, trước khi hành động, nếu không có cách vào thành...Ha ha, Hàm Dương lệnh, đến lúc đó đừng trách Bản Vương vô tình.
Hai gã Hắc Kỳ Quân xuống ngựa, chạy tới đỡ Diêm Nhạc lên Binh xa.
Lưu Tín đứng bên cạnh, cười ha hả.
Lưu Khám chạy tới, ôm lấy tiểu tử ngốc nói:
- Tín, ngươi làm rất tốt!
Lưu Tín gật đầu thật mạnh, tuy không nói gì, nhưng nhận ra được, có thể được Lưu Khám khen ngợi, y rất thỏa mãn.
- Lý Tất, thu dọn chiến trường, một người cũng không tha.
- Rõ!
Lý Tất dẫn người thu dọn chiến trường, còn Lưu Khám quay lại Binh Xa.
Diêm Nhạc sợ hãi, thấy Lưu Khám đi tới liền vội vàng nói:
- Đại...Đại Vương, muốn vào thành Hàm Dương không khó, chỉ cần lệnh bài của ta là có thể thuận lợi tiến vào thành Hàm Dương.
- Ta hỏi ngươi, thành Hàm Dương hiện tại có bao nhiêu binh mã?
- Trung quân đã được điều động tới Hà Tây bình định bạo loạn, hiện tại binh mã trong thành Hàm Dương, ngoại trừ tám nghìn Vệ Úy quân, toàn bộ đều là binh lính mới được chiêu mộ.
- Vệ Úy Quân kia?
- Vệ Úy Quân, Vệ Úy Quân không phải do ta khống chế, mà dưới quyền Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Bách Lý Thuận.
- Vậy sao?
Lưu Khám chau mày:
- Vệ Úy Quân hiện tại ở nơi nào?
- Cái này, cái này ta thực sự không rõ...Trong Hàm Dương cung tổng cộng có sáu nghìn Vệ Úy Quân, trong đó năm nghìn người theo...Theo Doanh Hồ Hợi đi tới Hưng Nhạc cung.
- Doanh Hồ Hợi, bị ngươi giết?
Lưu Khám đột nhiên nói câu này.
Diêm Nhạc vô ý gật đầu, nhưng chợt hiểu ra, lại vội vàng lắc đầu:
- Đại Vương, không phải ta, ta không giết Bệ hạ.
- Ngươi xem, lúc trước ta rất vui vẻ phối hợp với ngươi. Thế nhưng lúc này ngươi không xứng, ta cảm thấy mất hứng rồi...
Lưu Khám vừa nói, vừa liếc nhìn Hắc Kỳ Quân bên cạnh Diêm Nhạc. Trong Hắc Kỳ Quân có một người mắt sắc, lập tức gật đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sau đó nắm lấy một ngón tay của Diêm Nhạc, bẻ thật mạnh...Diêm Nhạc há miệng tru lớn một tiếng giống như tiếng lợn kêu, sắc mặt trăng bệch, mồ hôi chảy nhễ nhại.
- Bệ hạ là ngươi giết sao?
Diêm Nhạc khóc...
- Không phải ta giết, Bệ hạ tự vẫn mà chết, không liên quan tới ta!
Trong đôi mắt của y liên tục dâng trào nước mắt:
- Bách Lý Thuật điều động vệ úy đến phương nào, ta thực sự không rõ lắm. Bệ Hạ chết là tự sát mà chết, hơn nữa còn đốt Hưng Nhạc cung.
Đại Vương, chuyện của ý, tiểu nhân thực sự không biết...Triệu Trung Thừa...Không, là Triệu hoạn quan chủ mưu, y có ước định với người Sở, muốn giết chết Bệ hạ. Tiểu nhân chỉ nghe lệnh mà đi, Triệu hoạn quan hiện tại còn trong phủ Thừa Tướng tại thành Hàm Dương, đợi tiểu nhân tới hồi báo!
A, a, a, đau quá...Ta xin thề, những gì ta biết đều đã nói với Đại Vương!
Lưu Khám gật đầu, xua tay ra hiệu cho Lý Tất tiến lên.
- Phái một đội kỵ quân, mang thằng nhãi này đi băm thành mảnh nhỏ, rồi quẳng đi.
Nói xong, hắn nhún mình nhảy lên binh xa.
Lưu Tín lập tức kéo dây cương, điều khiển xe ngựa từ từ mà đi.
- Hắc Kỳ Quân, theo Bản Vương tiến về Hàm Dương!
Chương 530: Hội sư Quan Trung (19)
Ngày 27 tháng 7 năm Tần Nhị Thế thứ tư, Hàm Dương.
Triệu Cao cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng, thoáng nhìn thấy y tâm thần hoảng hốt, đứng ngồi không yên. Sai Diêm Nhạc giết chết Doanh Hồ Hợi, nhưng không ngờ Nhạc Hưng cung lại bốc hỏa. Chẳng lẽ xảy ra sự cố? Chẳng lẽ Bách Lý Thuật đột nhiên thay đổi chủ ý?
Chỉ có điều, đại hỏa tại Hưng Nhạc cung cũng không duy trì lâu, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì bất lợi.
Điều này khiến Triệu Cao yên tâm hơn nhiều, sau khi trấn an quan viên trong triều, một mình ngồi trong thư phòng chờ đợi tin tức.
Trong thư phòng, có một khối Tùng Hương thượng đẳng, có thể trấn an tâm tình mọi người giúp bọn họ khỏi nôn nóng.
Triệu Cao chau đôi mày trắng, không yên lòng lật xem quyển sách trên tay, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại.
Thời gian trôi qua...
Đến giữa giờ ngọ, Triệu Cao cảm thấy bụng đói, vì vậy sai người hầu chuẩn bị cơm nước.
Ngay khi y đợi cơm, đột nhiên nghe được trong viện truyền đến một trận hỗn loạn.
Vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi thư phòng.
Triệu Cao quát hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao tranh cãi ầm ĩ như vậy?
- Trung Thừa, việc lớn không ổn!
Gã quản sự trong phủ Thừa Tướng tiến lên, quỳ gối trước bậc thang nói:
- Bên ngoài vừa truyền tin đến, có một đạo nhân mã đã đánh tới thành Hàm Dương!
- Cái gì?
Triệu Cao nghe vậy, liền ngẩn người:
- Là nhân mã phương nào?
- Không biết, chỉ biết khi những người đó vào thành, đều hô lớn...
Gã quản sự tựa hồ có chút do dự.
Triệu Cao cả giận nói:
- Chúng nói gì, mau nói đi!
- Bọn họ nói, Trung Thừa giết chết Bệ hạ, phải diệt trừ cẩu hoạn quan báo thù cho Bệ hạ!
- Aizzzz...
Sắc mặt Triệu Cao bởi vì không ngủ mà có chút nhợt nhạt. Nghe xong câu nói này, khuôn mặt lại càng không thấy chút huyết sắc nào, trong lòng bồi hồi, vô ý nắm lấy bội kiếm bên hông.
- Nhanh đi triệu tập nhân mã!
- Trung Thừa, trong thành Hàm Dương đã không còn binh mã, Vệ Úy Quân và binh lính mới chiêu mộ đều đã sai ra ngoài ngăn cản rồi!
Triệu Cao vừa nghe lời này, trong lòng an tâm hơn chút ít.
Chỉ có điều, tròng mắt y vừa xoay chuyển, lập tức tháo gỡ khối lệnh bài trên thắt lưng xuống, vẫy tay ra hiệu ột gã thân binh tiến lên:
- Lập tức dẫn tất cả người trong Trung Xa phủ đến đây cho ta.
Trung Xa phủ, sau khi trải qua hàng loạt biến cố, hôm nay chỉ còn lại khoảng ba trăm người.
Theo lý mà nói, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ Doanh Hồ Hợi xuất hành. Thế nhưng bởi vì khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, cả ngày ăn chơi trác táng, rất ít khi xuất hành, địa vị Trung Xa phủ này cũng vì thế mà không còn quan trọng gì nữa. Sau khi Triệu Cao trải qua vô số lần giao phong, đã mạnh mẽ lên kế hoạch giữ lại Trung Xa phủ. Tất cả điều phối vào phủ Thừa Tướng, lấy danh nghĩa là người từ Chiêm Sự phủ cắt cử tới, trở thành quân đội lệ thuộc phủ Thừa Tướng. Chỉ là, trước đây Triệu Cao chưa hề sử dụng người của Trung Xa phủ.
Xa sĩ Trung Xa phủ, tất cả đều là cao thủ có thể lấy một chọi mười, cũng là vũ khí bí mật của Triệu Cao.
Canh tốt binh, còn có Vệ Úy Quân, không hẳn có thể ngăn cản đội nhân mã thần bí kia, nhưng Triệu Cao muốn chính là dùng bọn họ bảo vệ Trung Xa phủ.
Thoáng chốc, ba trăm Lang trung Trung Xa phủ đi tới trước mặt Triệu Cao.
Triệu Cao đứng trên bậc thang, trầm giọng quát:
- Các vị anh hùng, hôm nay Hàm Dương có đại biến, Triệu mỗ bị tiểu nhân hãm hại, e là sẽ có nguy hiểm. Các vị theo ta ít nhất cũng đã mười năm rồi...Chỉ là, hôm nay không có yến tiệc, lúc này Triệu Cao ta gặp đại nạn, cũng không thể làm liên lụy các huynh đệ...Mọi người thu thập hành lý một chút, rồi cấp tốc rời khỏi đây.
Người Trung Xa phủ phần lớn đều là hán tử đến từ giang hồ.
Nghe Triệu Cao nói đến chính là hai chữ tình nghĩa, nhất thời không muốn rời đi.
- Trung Thừa hà tất phải nói ra lời này, ta nguyện ý ở lại bảo vệ Trung Thừa an toàn!
- Đúng vậy, chúng ta ở lại muốn xem ai dám gây bất lợi đối với Trung Thừa...
Trên khuôn mặt khô gầy của Triệu Cao thoáng chốc nhếch lên tia tươi cười, chắp tay nói:
- Các vị có lòng, Cao xin ghi nhận! Nếu như có thể tránh khỏi đại nạn này, Cao nguyện cùng hưởng phú quý với các vị!
- Nguyện liều mạng dốc sức vì Trung Thừa!
Đám xa sĩ đồng thanh hô lớn, nhao nhao chuẩn bị quyết chiến.
Còn Triệu Cao thay một thân khôi giáp, tay cầm giáo dài, đứng trên bậc thang biểu hiện một bộ dáng thấy chết không sợ, uy phong lẫm lẫm.
Chỉ có điều, bộ khôi giáp này được thiết kế từ mấy năm trước.
Thân hình Triệu Cao to lớn, dáng người vạm vỡ, mấy năm sống an nhàn, thân thể đã có chút mập mạp.
Khôi giáp y mặc trên người thoáng liếc nhìn cảm thấy rất quái dị. Ngay cả Triệu Cao cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cùng lúc đó, trên đường phố trong thành Hàm Dương không ngừng vang lên thanh âm hò hét.
Hắc Kỳ Quân sử dụng lệnh bài của Diêm Nhạc, chạy ào ào vào thành Hàm Dương, nhưng rất nhanh lại lộ ra kẽ hở, bị lính canh cửa ngăn cản lối đi.
Đường phố rộng rãi, lúc này đã trở thành chiến trường.
Khắp nơi đều có cảnh chết chóc, sau khi Hắc Kỳ Quân chạy ào vào thành, lực chiến của kỵ quân khó có thể phát huy, vì vậy đều xuống ngựa rút đao ứng chiến.
Lưu Khám đứng trên Binh xa, cầm Thương Long đại kỳ trong tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này trong lòng có chút tức giận!
- Tín!
- Nhị thúc, ta ở chỗ này!
Lưu Tín tay cầm Lang Nha Bổng, đứng một bên nóng lòng muốn chiến.
Nếu như không phải Lưu Khám hạ lệnh, e là y đã sớm xông đến chém giết.
- Dẫn theo đại đội của ngươi, mở một đường máu cho ta!
Lưu Khám nhảy xuống chiên xa, thân binh bên người lập tức dắt đến một con chiến mã, hắn liền nhấc chân bước tới. Con mắt Lưu Tín đã léo lên quang mang hưng phấn, Lưu Khám vừa dứt lời, y lập tức rống lớn:
- Đại đội theo ta xuất kích!
Theo Lưu Tín có bảy mươi đại hán thân hình vạm vỡ. Bọn họ rút đại khảm đao ra, bước nhanh theo Lưu Tín xông lên chém giết.
Lang Nha Bổng quay tròn giống như bánh xe, vù vù rung động, bay lên hạ xuống. Lưu Tin theo Lưu Khám từ năm 9 tuổi, đến nay đã trải qua hơn mười năm. Hơn mười năm nay, y chăm chỉ luyện tập võ nghệ, từ lâu đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.
Đừng nghĩ y có chút đần độn mà khinh thường, khi chiến đấu y còn hung hãn hơn cha y vài phần.
Lang Nha Bổng xoay tròn liền thấy máu thịt bắn tung tóe, kẻ nào bị đánh trúng không chết cũng bị thương. Lưu Tín giống như mảnh hổ xuống núi, sau khi dẫn theo bảy mươi hán tử vạm vỡ xông vào chiến đoàn, lập tức khiến tình hình chiến cuộc biến đổi. Trước đó, mặc dù Hắc Kỳ quân chiếm ưu thế, nhưng dù sao cũng không phải trên lưng ngựa, muốn nhanh chóng đánh tan quân phòng thủ Hàm Dương, hiển nhiên có chút khó khăn.
Nhưng lúc có thêm Lưu Tín, quân phòng thủ Hàm Dương tuy liều mạng chống đỡ lại không ai có thể ngăn cản y.
Người này giống như một sát thần, Lang Nha Bổng trong tay bay tới đâu, quân phòng thủ Hàm Dương gào thét thảm thiết tới đó.
Y dẫn theo đại đội từ đường lớn chém giết, vọt tới một đầu khác. Sau đó xoay người, quay lại chém giết, trên đường phố vốn dùng đá vụn xây thành lúc này trải đầy tay chân đứt đoạn, máu tươi hội tụ thành dòng suối nhỏ nhuộm đường phố thành một màu đỏ tươi.
Quân phòng thủ Hàm Dương, không phải duệ sĩ lão Tần ở thời Thủy Hoàng Đế được huấn luyện tỉ mỉ, thân trải qua trăm trận.
Mà đa phần đều là binh lính mới chiêu mộ, dưới sự điên cuồng chém giết của Lưu Tín, rất nhanh bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía, sĩ khí nhanh chóng suy giảm.
- Lui lại, lui lại!
Có tướng lĩnh cao giọng la lớn, quân phòng thủ đều lui về phía sau.
Lưu Tín mang theo nhân mã đi về phía trước, trong nháy mắt chém giết vượt qua ba đầu phố.
Đột nhiên, phía trước có người cao giọng nói:
- Vệ Úy Quân tới, viện quân tới!
Quân phòng thủ Hàm Dương đang hổn loạn bỏ chạy, lúc này nhanh chóng tránh sang hai bên, để lộ ra một đường đi. Chỉ thấy từ Hàm Dương cung phía xa xa, có một đạo nhân mã cấp tốc chạy tới. Nhân số thực ra không quá nhiều, cũng chỉ có hai nghìn người, nhưng bước đi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sức chiến đấu không hề tầm thường. Vệ Úy Quân quân, là binh lính bảo vệ Hoàng Cung, cũng là đội nhân mã tinh nhuệ nhất trong thành Hàm Dương.
Khi còn cách Hắc Kỳ Quân hai đầu phố, Vệ Úy Quân Quân thoáng chốc dừng lại.
Hàng loạt tiễn thủ xuất hiện phía trước, phía sau có có trăm người cầm trường mâu cấu thành phương trận, theo tiếng quát lớn, liền rào rào tiến về phía Hắc Kỳ Quân.
- Lưu Tín, ngừng công kích!
Lưu Khám vừa thấy Vệ Úy Quân Quân xuất hiện, vội vàng hô lớn lệnh cho Hắc Kỳ Quân ngừng chiến.
Hắn thúc ngựa tiến lên, quát lớn:
- Ta chính là Lưu Khám được Tiên Đế sắc phong làm Bắc Quảng Võ Quân, trong đám người các ngươi ai là chủ tướng, đứng ra trả lời ta!
Cái tên Lưu Khám đối với người Hàm Dương mà nói, cũng không quá xa lạ.
Vệ Úy Quân Quân vừa nghe vậy, cũng ngừng hành động, cả đám vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Khám.
Không lâu sau, một viên đại tướng trong Vệ Úy Quân Quân đánh xe đi ra, dừng lại trước trận tỉ mỉ quan sát Lưu Khám một hồi, sau đó chắp tay nói:
- Mạt tướng Dương Hổ, bái kiến Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc. Gia huynh Dương Hùng, từng dốc sức dưới trướng Quân Hầu và Thượng tướng quân, tác chiến tại Bắc cương...Gia huynh thường xuyên nhắc tới đại danh của Quân Hầu, nói Quân Hầu là người dũng cảm, nhân nghĩa đệ nhất thiên hạ, mạt tướng vô cùng kính nể.
Y nói xong lời này, Lưu Khám lập tức đặt ngang Xích Kỳ.
Nhưng Dương Hổ lập tức chuyển chủ đề, đột nhiên dữ tợn nói:
- Nhưng không biết, Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc xông vào Hàm Dương ta, giết quân tốt của ta là vì cớ gì?
Nói vậy, Dương Hổ cũng không biết tin Doanh Hồ Hợi đã chết.
Lưu Khám không nhớ rõ Dương Hùng là ai, nhưng lại biết, Dương Hùng từng là đại tướng dưới trướng Lý Do, sau lại theo Chương Hàm chinh phạt Trương Sở.
Khi Hạng Võ đánh quận Nãng, Dương Hùng chết trận tại Tuy Dương, cũng xem như một vị trung thần.
Vì vậy liền chắp tay nói:
- Dương tướng quân, Lưu Khám hôm nay đến đây chính là phụng lệnh Bệ hạ bình định loạn Quan Trung. Nhưng không ngờ, cẩu hoạn quan Triệu Cao lòng lang dạ sói cấu kết với Kinh Man, tàn sát lão Tần nhân trung nghĩa, hơn nữa còn mệnh cho đám người Diêm Nhạc, đêm qua đánh Hưng Nhạc cung, âm mưu làm phản. Dương tướng quân, Bệ hạ đã bị cẩu hoạn quan kia làm hại, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho y?
Trên đường phố Hàm Dương, hôm nay vô cùng tĩnh mịch, chỉ có Hắc Kỳ Quân, quân phòng thủ Hàm Dương và hơn một nghìn Vệ Úy Quân.
Nhưng không có nghĩa, không ai để ý tới nơi này.
Tuy thấy nhà cửa hai bên đường đóng chặt, thế nhưng có rất nhiều người đang đứng bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài...
Mới đầu Dương Hổ ngẩn người, hai mắt trợn tròn.
- Lưu Quân Hầu, ngài vừa nói cái gì?
Lưu Khám hét lớn:
- Cẩu hoạn quan cấu kết với Kinh Man hại chết Bệ hạ rồi, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho cẩu hoạn quan?
Người bên ngoài không biết Doanh Hồ Hợi không ở trong thành Hàm Dương, nhưng Dương Hổ thân là Vệ Úy Quân Lang Trung, sao có thể không biết chuyện này? Khi Lưu Khám nói Doanh Hồ Hợi đã bị hãm hại tại Hưng Nhạc cung, Dương Hổ lập tức tin tưởng...Hai tay y run rẩy, nắm chặt thành xe!
Đêm qua Hưng Nhạc cung bốc hỏa, y nghĩ nhất định phải ra khỏi thành kiểm tra.
Thế nhưng Triệu Cao lại lệnh Vệ Úy Quân thủ vệ cấm cung, mượn cớ trọng đại ngăn cản Dương Hổ ra khỏi thành, hơn nữa còn hứa sẽ phái Hàm Dương lệnh tới đó.
Thằng nhãi Triệu Cao tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là nguyên lão hai triều, lại là lão sư của Doanh Hồ Hợi. Y thực sự không ngờ, Triệu Cao sẽ làm phản.
Thế nhưng hiện tại...
Chương 531: Hội sư Quan Trung (20)
Dương Hổ nắm thành xe thật chặt, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng bi thảm.
- Bệ hạ!
" Bịch " một tiếng, y quỳ gối trên xe. Không chỉ có Dương Hổ quỳ xuống, toàn bộ hơn một nghìn Vệ Úy Quân Quân cũng đồng loạt quỳ gối trên đường phố.
Quân phòng thủ Hàm Dương cũng quỳ trên mặt đất, bi thảm kêu lớn hai chữ " Bệ hạ ".
Lưu Khám quát lớn:
- Mọi ngươi ở đó khóc rống làm gì, là nam nhi lão Tần, hãy theo ta đi vào chém giết cẩu hoạn quan, báo thù rửa hận cho Bệ hạ!
- Giết cẩu hoạn quan, giết cẩu hoạn quan!
Vệ Úy Quân Quân thu hồi vũ khí, vung tay hô lớn.
Thoáng chốc, liền thấy Dương Hổ đứng dậy, cả tiếng nói:
- Bảo vệ Bệ hạ không tốt, thực sự là Vệ Úy Quân ta không làm tròn trách nhiệm...Lưu Quân Hầu, Dương Hổ nguyện thống lĩnh binh mã bản bộ, chém đầu cẩu hoạn quan Triệu Cao báo thù rửa hận cho Bệ hạ!
Mặc kệ Doanh Hồ Hợi ngốc nghếch ra sao, sau khi đăng cơ ngang ngược thế nào?
Thế nhưng Doanh Thị đã tiếp quả Quan Trung năm trăm năm, tên tuổi đã khắc sâu trong xương cốt người Quan Trung. Doanh Tần, Doanh Tần...Trước họ Doanh, sau tên Tần!
Những lão Tần tâm huyết sót lại hơn bốn năm qua, lúc này theo Dương Hổ gầm rú.
- Diệt trừ cẩu hoạn quan, báo thù thay Bệ hạ!
Xoạt xoạt, Vệ Úy Quân và quân phòng thủ Hàm Dương tập hợp lại một chỗ, hóa thành dòng nước lũ trùng kích về phía phủ Thừa Tướng.
Lưu Tín ngu ngốc nhìn thấy tình cảnh này, lại có chút mơ màng.
Tại sao địch nhân lại đổi hướng?
Còn Lưu Khám âm thầm vui mừng: Từ khi khởi nghiệp tại xã Đại Trạch, đến khi hắn dựng lên nước Đường, chưa bao nói nhắc đến khẩu hiệu phản Tần.
Trong xương cốt người quan Trung, đều có cái bóng của Doanh Thị.
Chỉ có điều, có lẽ bộ tộc Doanh Thị xung quanh Tần Xuyên tám trăm dặm, sau cùng bạo phát một lần!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám cảm thấy may mắn, lại có chút tiếc nuối. Qua ngày hôm nay, Doanh Thị nước Tần sẽ trở thành quá khứ!
Tin tức Doanh Hồ Hợi bị hại, trong nháy mắt truyền khắp Hàm Dương.
Nếu như Doanh Hồ Hợi chết trong tay người Sở, có thể tình hình sẽ không thế này...Nhưng, y chết trong tay Triệu Cao, mà Triệu Cao lại cấu kết với Kinh Man, ý đồ bán đứng lão Tần! Liên hệ tới những hành động ngang ngược của y trước đây, toàn bộ thành Hàm Dương liền trở nên sôi động.
Rất nhiều quan viên lão Tần, mang theo nô bộc ra đinh rời khỏi phủ, đánh về phía phủ Thừa Tướng.
Vệ Úy Quân dưới sự thống lĩnh của Dương Hổ, tiên phong đi đầu, sau khi mất đi gần trăm người, cuối cùng cũng chạy vào cửa lớn phủ Thừa Tướng.
Xa sĩ Trung Xa phủ và Vệ Úy Quân ẩu đả thảm khốc trong phủ Thừa Tướng.
Không thể phủ nhận, những xa sĩ này thực sự rất lợi hại, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, lấy một chọi mười. Thế nhưng bọn họ lại không ngăn được đám Vệ Úy Quân người đông thế mạnh, điên cuồng tiến lến. Luận về võ nghệ, thân thủ của Xa sĩ Trung Xa phủ mạnh mẽ hơn, nhưng Vệ Uy Quân tuy điên cuồng, lại không loạn, tiến lui rất có trật tự, đánh giết vô cùng sắc bén.
Hơn nữa, số lượng người bao vây phủ Thừa Tướng càng lúc càng nhiều, Xa sĩ Trung Xa phủ cũng cảm thất chột dạ!
Một người giết mười người không chùn tay, nhưng đối mặt với toàn bộ thành Hàm Dương, đối mặt với hơn mười vạn người điên cuồng chém giết, cho dù Lưu Cự ở đây cũng phải đau đầu.
Chiến đấu giằng co khoảng chừng một canh giờ, rốt cuộc ngừng lại.
Thế nhưng khi Dương Hổ dẫn theo thân binh chạy vào nội viện, lại phát hiện Triệu Cao đã biến mất hình.
- Cẩu hoạn quan Triệu Cao đi đâu?
Dương Hổ tóm lấy một tỳ nữ xinh đẹp, lớn tiếng rít gào.
Tỳ nữ kia run run, nói:
- Trung Thừa, Trung Thừa...
- Trung Thừa cái gì, Trung Thừa chó má là cẩu hoạn quan, cẩu hoạn quan hiểu chưa?
- Vâng, cẩu hoạn quan nửa canh giờ trước biết tình hình không ổn, đã dẫn theo hơn mười Lang Trung lén trốn qua cửa sau ngoài hoa viên!
- Y đi đâu?
- Nô tỳ không biết, nô tỳ thực sự không biết!
- Tiện nhân!
Dương Hổ vung tay, chém xuống một kếm khiến tỳ nữ kia trở mình ngã trên mặt đất.
- Lục soát cho ta, tuyệt đối không thể để cẩu hoạn quan chạy thoát!
Lưu Khám lúc này, trong vòng vây của đám người Lưu Tín, chạy nhanh tới.
- Dương tướng quân, cẩu hoạn quan ở đâu?
Dương Hổ lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lưu Quân Hầu, cẩu cẩu hoạn quan đã bỏ chạy!
Ánh mắt Lưu Khám đột nhiên ngưng đọng:
- Chạy tới nơi nào?
- Không rõ!
Lúc này, một gã tỳ nữ bị quân tốt truy sát ngã xuống bậc thang, vừa vặn nghe thấy Lưu Khám và Dương Hổ trò chuyện, vội vàng la lớn:
- Tướng quân, tướng quân, nô tỳ biết, nô tỳ biết cẩu hoạn quan đi đâu.
Dương Hổ vội vàng kêu đám quân sĩ ngừng chém giết.
- Cẩu hoạn quan đi đâu?
Tỳ nữ kia lúc này sợ hãi, trên mặt cắt không còn chút máu:
- Vài ngày trước đó tiểu tỳ vô tình nghe thấy Trung Thừa...Không, là cẩu hoạn quan và Hàm Dương lệnh...Không, phải là Diêm Nhạc, bọn chúng nói, phải kêu Trung Úy Quân Hà Tây Trở về. Còn nói đại thế đã mất gì đó, cần phải sớm lo liệu...
Sắc mặt Dương Hổ, nhất thời biến đổi.
- Trung Úy Quân?
Lưu Khám hỏi:
- Có gì bất thường sao?
- Quân Hầu, Trung Úy Quân Úy chính là đệ đệ của cẩu hoạn quan.
Tuy nói Trung Úy Quân nay không bằng xưa, nhưng thực sự là đạo nhân mã tinh nhuệ nhất Quan Trung hiện nay. Chẳng lẽ y muốn nương nhờ đệ đệ y?
Triệu Cao có hai đệ đệ, một tên công kích Mông Điềm tại Cửu Nguyên đã bị giết chết, tên khác là Triệu Thành chấp chưởng Trung Úy Quân.
Đô Úy Quân Triệu Ngải chính là con trai của Triệu Thành.
Lưu Khám lắc đầu nói:
- Khi ta vào thành, sai người canh giữ cửa thành, không có quân lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào thành, y có thể chạy khỏi Hàm Dương sao?
Dương tướng quân, ngươi lập tức tập hợp bộ hạ của ngươi, không nên sát hại nô bộc trong phủ Thừa Tướng, mà hãy tập trung toàn bộ gia nô tỳ nữ lại. Nói không chừng, những gia nô này có thể biết một chút dấu vết, chúng ta tỉ mỉ điều tra nhất định có thể tìm ra nơi ẩn nấp của cẩu hoạn quan Triệu Cao.
Dương Hổ lập tức đáp ứng.
Vô tình, Dương Hổ đã trở thành thuộc hạ dưới trướng Lưu Khám.
Lúc này, Lý Tất đến thông báo, bên ngoài phủ Thừa Tướng tụ tập rất nhiều quan viên lão Tần, bọn họ muốn dò hỏi tình hình.
Lưu Khám vừa nghe, liền chau mày, nói với Dương Hổ:
- Dương tướng quân, ngươi qua đó ứng phó, còn ta ứng phó với tên cẩu hoạn quan kia?
Dương Hổ nhếch miệng cười:
- Việc này ta không thạo, ta ở nơi này, dò hỏi gia quyến phủ Thừa Tướng.
Lưu Khám gật đầu, cùng Lý Tất ra bên ngoài phủ Thừa Tướng.
Liền thấy bên ngoài phủ Thừa Tướng có rất nhiều người vây quanh, có một số mặc quan phục, còn lại đều khoác trên mình y phục gia nô.
Vừa thấy Lưu Khám đi ra, lập tức nhảy dựng lên, mở miệng nói.
Lưu Khám nghe vậy, liền chau mày, nhìn đám người trước mắt, rồi đột nhiên quát lớn:
- Các ngươi câm miệng hết cho ta.
Lời nói này giống như sấm nổ bên tai.
Trong nháy mắt, trước phủ Thừa Tướng liền im lặng như tờ.
Chương 532: Hội sư Quan Trung (21)
- Có điều gì, từng người từng người lần lượt nói.
Một gã quan viên tuổi cao sức yếu, khoảng chừng đã hơn bảy mươi, loạng choạng đứng ra hỏi:
- Ngươi là ai? Sao ở nơi này lớn tiếng?
- Mỗ gia Lưu Khám, được Tiên đế ngự phong chức Bắc Quảng Võ Quân, nay là Quốc chủ Đường Quốc tại Bắc cương, phụng mệnh nhập quan dẹp loạn...Ngươi là ai?
- Là ngươi nói, Triệu Trung Thừa giết chết Bệ hạ?
Lão quan kia không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lưu Khám gật đầu:
- Đúng vậy!
- Ai có thể chứng minh ngươi nói là thật?
Lưu Khám nheo mắt nói:
- Ngươi có ý gì?
- Biết đâu, người giết Bệ hạ là ngươi, rồi vu oan cho Triệu Trung Thừa?
- Đúng vậy, đúng vậy...
Không ít người mở miệng nói, khiến Lưu Khám lập tức ý thức được, tựa hồ tình hình có chút không ổn.
Lúc này, ngoài đám người có người lớn tiếng quát:
- Đám người các ngươi dám vô lễ với Quảng Võ Quân như vậy sao? Quảng Võ Quân chính là trung lương đại Tần, được Tiên Đế coi trọng. Trước kia tại Bình Tân Hành cung, mười bước uống một ly rượu, mà được phong chức Quảng Võ Quân, các ngươi vì sao dám vô lễ như thế?
Đoàn người rối loạn một hồi, sau đó mở ra một lối đi.
Hai người thanh niên nâng một vị lão giả đi tới, thoạt nhìn vị lão giả này khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc.
Lão giả này tựa hồ rất có uy danh. Vừa xuất hiện, rất nhiều người lập tức ngậm miệng không dám thở thành tiếng.
Ngược lại chỉ có lão quan viên lúc trước hỏi, cười lạnh một tiếng:
- Vương An, ngươi chẳng qua dựa vào cha ngươi, mà được đảm nhiệm chức tiến sĩ, có tư cách gì lớn tiếng ở đây?
- Người này là ai?
Lưu Khám quay đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Đó là đại công tử của lão Thừa Tướng - Vương Oản Công...Hiện tại đảm nhiệm chức tiến sĩ trong triều.
Con trai của Vương Oản, chẳng trách mọi người biểu hiện như vậy. Vương Oản là Thừa Tướng thời Thủy Hoàng Đế, có nói thể là người lập công lao hiển hách giúp Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước. Chỉ là, bởi vì y một mực phác thảo chế độ phân đất phong tước, bị Lý Tư phản đối, vì thế Thủy Hoàng Đế lạnh nhạt.
Sau lại mắc bệnh tuổi già, rất nhanh đã qua đời!
Tuy Vương Oản cố chấp phác thảo chế độ phân đất phong tước đối với các quận huyện, nhưng dù sao cũng là nguyên lão công thân, uy vong rất cao.
Dương Hổ từ phủ Thừa Tướng đi tới.
- Quân Hầu, theo như lời người nhà của cẩu hoạn quan nói, gần đây cẩu hoạn quan luôn luôn nghiên cứu bản đồ địa hình cung Hàm Dương. Ta nhớ mang máng, cha ta từng nói với ta về việc này, bởi trước kia người là thợ chuyên sửa chữa xây dựng Hàm Dương cung. Tiên đế từng sai người tu sửa một mật đạo, thông ra ngoài thành Hàm Dương...Chỉ có điều cửa mật đạo thông đi đâu, thì không ai rõ lắm...Quân Hầu, cẩu hoạn quan có thể chạy trốn từ mật đạo này hay không?
- Có tìm được bản đồ không?
- Đã tìm được rồi!
Dương Hổ nói xong, liền đưa một tấm lụa cho Lưu Khám.
Còn dưới bậc thang, lão quan kia và một nhóm người đang tranh cãi với đám người Vương An.
- Lão gia hỏa kia là ai?
- A, y là Thái Ủy phủ Trường Sử Cảnh Đằng, có người nói y rất thân thiết với cẩu hoạn quan.
Lưu Khám gật đầu, xẹt một tiếng, rút bảo kiếm dắt trên hông Dương Hổ, bước xuống bậc thang. Mọi người nhất thời ngậm miệng lại, liền thấy Lưu Khám đi tới trước mặt Cảnh Đằng, không chút do dự, lập tức vung kiếm chặt đầu Cảnh Đằng.
- Lão thất phu, còn dám già mồm?
Lưu Khám quát lớn:
- Mọi người lập tức quay về phủ, nếu có người còn dám cả gan lớn tiếng, giết không luận tội!
Máu tươi, chảy xuôi dưới mặt đất.
Vương An liên tục ho khan, nhưng không kiềm chế được niềm vui trong lòng, liên tục vỗ tay cười lớn.
- Tiễn Vương tiến sĩ trở về nghỉ ngơi...
Lưu Khám nói một câu với hai gã thanh niên đỡ Vương An, sau đó nói với Vương An:
- Lão tiến sĩ, không phải Lưu mỗ không báo đáp, mà lúc này thời gian có hạn, khi có thời gian, sẽ báo đáp hết thảy...Hôm nay, mong lão tiến sĩ trở về nghỉ ngơi, đợi tới khi ổn định tình thế, Lưu mỗ sẽ đến bái kiến.
Vương An chắp tay, sau đó dưới sự nâng đỡ của hai thanh niên, chậm rãi rời đi.
Hắn giẫm lên máu của Cảnh Đằng, làm vang lên tiếng kêu bẹp bẹp khiến kẻ khác nghe thấy mà ớn lạnh.
- Lý Tất, ngươi dẫn người đi vào Cảnh gia, tra rõ chứng cứ phạm tội.
Ánh mắt Lưu Khám như đao sắc đảo qua đám người dưới bậc thang, khiến bọn họ lập tức hít sâu một ngụm khí, khom người thoái lui.
- Dương tướng quân, chúng ta tiến đến Hàm Dương cung!
Lưu Khám và và Dương Hổ leo lên Binh xa, dưới sự điều khiến của Dương Hổ tiến về phía trước.
Đại đội nhân mã theo sát phía sau. Trước cửa phủ Thừa Tướng, Lưu Tín cầm Lang Nha Bổng đập mạnh lên mặt đất, hơn mười tráng hán lập tức chạy tới phong tỏa cửa lớn phủ Thừa Tướng.
- Quân Hầu, vừa nãy ta hỏi gia nô phủ Thừa Tướng, nghe bọn chúng nói, năm ngày trước, Triệu Cao đã phái người đi tới Hà Tây.
Dương Hổ vừa điều khiển xe, vừa hạ giọng nói.
- Vậy sao?
- Dựa theo lộ trình đi, lúc này Trung Úy Quân e là đang trên đường quay về Hàm Dương.
Trong lòng Lưu Khám khẽ bồi hồi:
- Dương tướng quân, ý của ngươi là...
- Trung Úy Quân đóng quân ở đầu nguồn, cách Hàm Dương khoảng ba ngày đường. Nếu như sứ giả lên đường từ năm ngày trước, như vậy khoảng hai ngày nữa Trung Úy Quân sẽ đến thành Hàm Dương. Chắc chắn Trung Úy Quân trở về là một trong những nguyên nhân để Triệu Cao dám động thủ đối với Bệ hạ.
Lưu Khám nhẹ giọng hỏi:
- Trung Úy Quân, chẳng phải rất trung thành với Bệ hạ sao?
- Đó là Tây Thùy Trung Úy!
Dương Hổ trả lời:
- Trung Úy Quân hôm nay đã được đổi mới khi Bệ hạ đăng cơ, mà Trung Úy Quân Úy chính là đệ đệ của cẩu hoạn quan.
Ngụ ý: Trung Úy Quân này không phải Trung Úy Quân của Tần Vương nữa rồi.
Sau khi Lưu Khám nghe xong lời này, trong lòng đã có thể khai thông...
Quân Tần ở Phách Thượng có hơn vạn người, nhưng vì canh giữ mấy vạn hàng binh quân Sở, cho nên không thể gọi đến.
Không biết binh mã Ba Thục và binh mã Trung Hộ Quân của Lữ Thích Chi đã tới đâu rồi, nếu như bọn họ có thể chạy tới đúng lúc thì thật tốt...
Đang suy nghĩ, Binh xa đã đến trước cửa cung Hàm Dương.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám đến nơi này, vì thế khi đứng ngoài cửa cung, không khỏi bị khí thế nghiêm trang hù dọa!
15 năm trước, Thủy Hoàng Đế từng đi vào cửa lớn cung điện, chính thức trở thành Hoàng Đế thiên cổ!
10 năm trước, Cao Tiệm Ly ôm đồng trúc đi vào Hàm Dương cung ám sát Tần Thủy Hoàng. Quả thực bên trong tòa cung điện này xảy ra rất nhiều chuyện tình? Thông qua phim ảnh, ký ức kiếp trước của Lưu Khám có ấn tượng rất sâu sắc về tòa cung điện này!
Nhưng lúc này... Tòa cung điện nguy nga tráng lệ, khí thế hùng trong ánh hoàng hôn, lộ ra dáng vẻ già nua hiển hiện trước mắt.
Lưu Khám đi lên phía trước, vuốt vuốt bức tường thành màu đen, trong lòng vô cùng cảm khái.
- Quân Hầu, một canh giờ trước cẩu hoạn quan từ một chỗ khác đi vào trong cung!
Ngay khi Lưu Khám đang suy tư, Dương Hổ đã hỏi rõ tình hình.
- Y đi đâu? Chúng ta lúc này sẽ tới đó!
Dương Hổ lên tiếng đáp ứng, dẫn theo Lưu Khám vội vàng đi vào cửa lớn Hàm Dương cung. Đoàn người đi vào sâu trong cung, sau khi lòng vòng một hồi, cuối cùng đi tới cửa cung điện.
Cửa cung điện mở rộng.
Ngoài cửa còn có thi thể mười mấy gã nội thị và vệ binh nằm ngổn ngang.
- Đây là nơi Bệ hạ cúng tế Tiên Vương!
Dương Hổ vừa nói vừa dẫn Lưu Khám đi vào.
Trong đại điện tối đen như mực, có hơn mười ly đèn lóe sáng.
Dưới một tòa tế đàn, xuất hiện một cánh cửa ngầm tối đen như mực, có lẽ chính là lối vào mật đạo.
- Không ngờ, Tiên đế sắp xếp cửa mật đạo ở nơi này?
Dương Hổ nhìn cảnh cửa mật đạo, không khỏi lẩm bẩm. Đột nhiên, y xoay người nói với Lưu Khám:
- Quân Hầu, ta dẫn ngài tiến vào mật đạo, đuổi theo cẩu hoạn quan.
Thế nhưng Lưu Khám lại ngăn cản y!
- Cẩu hoạn quan không đáng lo lắng, việc cấp bách chính là ổn định thế cục Hàm Dương.
Nếu như cẩu hoạn quan hội hợp với Trung Úy Quân, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ...Nếu như y không thể hội hợp với Trung Úy Quân, cũng khó làm được việc gì.
Ngược lại, e là trong thành Hàm Dương, có một số người sẽ không ngồi yên.
Dương tướng quân, ngươi lập tức niêm phong Hàm Dương cung, ngươi và ta dẫn binh dò xét Hàm Dương, từ giờ trở đi, thực thi chính sách cấm đi lại vào ban đêm.
Chậm nhất, đến ngày mai, tất cả sẽ có kết quả...
Vừa nói chuyện, Lưu Khám cất bước rời khỏi cửa lớn cung điện, đứng trên bậc thang, nhìn Hàm Dương cung nguy nga tráng lệ, đột nhiên nói:
- Dương tướng quân, " Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu "!
Gió thu hiu quạnh lùa vào Hàm Dương cung, khiến Thương Long kỳ đón ánh hoàng hôn tung bay phấp phới trên tường thành...
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân