Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 445-450
hương 445-446: Trường chinh (7-8)
Có Tiêu Hà, đối với Lưu Khám mà nói không thể nghi ngờ là quan trọng nhất. Đây là một thiên tài trù tính quy hoạch kế hoạch! Thuộc hạ của Lưu Khám hiện nay cũng coi như nhân tài đông đúc. Nhưng tổng thể mà nói, nhiều người sở trường âm mưu, nhiều người tinh mưu lược, nhưng về phương diện khác cũng vẫn rất thiếu nhân tài. Bấm tay tính toán cũng chỉ có Tào Tham là có thể cùng ngồi bàn bạc, Lý Thành trước đây từng là Xá Nhân thủ hạ của công tử Phù Tô, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể cùng ngồi mưu tính, ngoài ra thì lại không chọn được người nào nữa.
Thúc Tôn Thông là một học giả, có thể trở thành phụ tá ưu tú, nhưng lại không thể đảm đương một phía. Điểm này, Thúc Tôn Thông cũng rất hiểu rõ, cho nên lúc ở Lâu Thương ông không tham gia phát biểu ý kiến xây dựng tại nội bộ Lâu Thương.
Thẩm Thực Kỳ, Chu Xương tại Ba Thục cũng không kém, nhưng dù sao cơ nghiệp đã đặt tại Ba Thục, rất khó bứt ra. Trước đây, chỉ một thành Lâu Thương nho nhỏ còn được, nhưng rồi lại tăng thêm một huyện Từ nữa, Lưu Khám còn không thấy khẩn trương, nhưng tương lai muốn đứng vững gót chân tại quận Cửu Nguyên, gần bốn mươi mốt thị trấn, cũng đủ để khiến hắn đau đầu.
Khống chế đại cục, chung quy Tào Tham vẫn kém một chút. Dùng lời kiếp trước Lưu Khám mà nói, quy mô nhỏ một chút, thì Tào Thàm là một người làm được việc thật sự, là một người chấp hành vô cùng xứng chức.
Mà Tiêu Hà lại là nhà hoạch định. Đây chính là khởi nguồn của "Tiêu quy Tào tùy", không chỉ bởi Tiêu Hà lớn tuổi hơn Tào Tham, mà bản lĩnh của hai người cũng chênh lệch nhau.
(Tiêu quy Tào tùy: Tiêu Hà định ra, Tào Tham làm theo)
Tiêu Hà vừa mới tiếp nhận, lập tức vạch ra những vấn đề tồn tại trong kế hoạch rút lui trước đó đã đặt ra của Lưu Khám, đồng thời còn cấp tốc tiến hành điều chỉnh, đặc biệt là đem quy định bách tính tự giải quyết thức ăn lúc trước thành khẩu phần lương thực cho vay thống nhất lại. Đối với quyết định này, Lưu Khám rất không hiểu.
- Quân hầu trong tay ngài có bao nhiêu lương thực?
- Cái này do Lão Tào quản lý, hẳn là cũng đủ dùng.
Tào Tham ở bên gật đầu, biểu thị Lưu Khám nói không sai. Tiêu Hà cười:
- Cũng đủ theo như lời lão Tào, chỉ là đối với nhân số lúc rút khỏi Lâu Thương mà thôi. Lúc Quân hầu rút khỏi Lâu Thương, nhân số đi theo tổng cộng có một vạn sáu ngàn người, phương diện này bao gồm cả bốn ngàn hộ đội lúc mộ binh. Ngoài ra, còn có kỵ quân một nghìn một trăm người, chiến xa trên một trăm lẻ ba chiếc, chưa tới hai nghìn tám trăm chín mươi bảy người, cộng lai năm nghìn bốn trăm mười bốn người. Lão Tào, ta nói có chính xác không?
Tào Tham nói:
- Rất chính xác.
- Ngựa chạy chậm một nghìn hai trăm con, trâu chín trăm hai mươi mốt con...
Tiêu Hà chậm rãi báo ra lực lượng mà Lưu Khám nắm trong tay một cách làu làu, khiến Lưu Khám không khỏi bội phục. Đây chính là người gần năm mươi tuổi nhưng trí nhớ lai kinh người như vậy. Chỉ một buổi tối mà đã ghi nhớ hết tư liệu trong đầu rồi.
Tiêu Hà nói:
- Nhưng vấn đề là, Quân hầu một đường bắc tiến, nhân số này chắc chắn có biến động, tử thương khó tránh khỏi, điều này có thể tạm không lo lắng, vậy thì những người mộ danh mà đến, thì xử trí thế nào đây? Huyện Bái sẽ tăng thêm hơn một vạn người, Nguyên Võ sẽ có ba ngàn người, con số này gia tăng, thủ hạ của Quân hầu thì có ba vạn bách tính đi theo, ngoài ra, từ Cự Dã đến Đốn Khâu còn có lưu dân không ngừng thêm vào nữa.
Chương 447-448: Trường chinh (9-10)
Lúc nửa đêm, bầu trời Cự Dã trạch rộng lớn, mây đen mù mịt.
Trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa!
Lưu Khám ngồi trên lưng ngựa, trầm tĩnh nhìn dịch trạm Triệu Vương đình quan thắp đèn sang trưng, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cô đơn.
Bạn tốt ngày xưa, hôm nay sẽ lựa chọn thế nào đây?
Mặc kệ Bành Việt không xuất phát từ nội tâm, nhưng chỉ cần một khi chuyện phát sinh đúng như lời Phùng Kính nói, thì phần tình nghĩa giữa y và Lưu Khám cũng theo gió tiêu tan. Trong nội tâm tồn tại vài phần khúc mắc, sau này phòng bị lẫn nhau, tính kế lẫn nhau...Huynh đệ như vậy, có hay không cũng vậy!
- Quân Hầu, có động tĩnh!
Từ phía xa xa truyền đến hai tiếng chim gáy kêu, đó là Hắc y vệ Tần Đồng cảnh báo Lưu Khám.
Hai gò má giật mạnh, Lưu Khám giơ tay lên, bốn trăm kỵ quận Lâu Thương phía sau, đồng loạt lui vào bụi cỏ, không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, vào giờ dần, bắt đầu xuất hiện một đạo nhân mã từ phía xa xa chạy tới.
Cự Dã trạch đột nhiên nổi gió lớn, tiếng gió rít gào che lấp tiếng vang hơn phân nửa. Đội quân kia đột nhiên dừng lại, Hồ Yển đột nhiên ghìm chặt chiến mã, nhìn lên chòi mát trạm dịch thắp đèn sang trưng, trên mặt hiện ra vẻ u ám lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Nhị Hắc huynh đệ.
- Hồ tiên sinh...
- Thấy chưa? Gã Lưu Khám kia tự ình an toàn, không có sắp xếp thủ vệ.
Hồ Yển nhẹ nhàng nói:
- Ta và Vương Đại công tử từng trao đổi, chỉ cần giết chết Lưu Khám, trước mặt Bái công...Khà khà, ta, ngươi và lão Bành xem như ghi công đầu. Bái công chính là tâm phúc của Sở Vương, chỉ cần y nói tốt trước mặt Sở Vương vài lời, sau này ta và ngươi sẽ ung dung ngồi hưởng vinh hoa phú quý, không cần lo lắng binh mã Hạng Lương cướp đoạt Hạ Bì.
Lý Nhị Hắc là hương nhân Cự Dã trạch, từ nhỏ đi theo Bành Việt, vì thế một lòng trung thành đối với Bành Việt.
Bên cạnh Bành Việt có hai tâm phúc, một người là Hỗ Triếp, một người là Lý Đại Hắc, cũng chính là huynh trưởng Lý Nhị Hắc.
Trong tay y có một đội nhân mã tinh nhuệ, là năm đó theo Bành Việt làm đạo tặc tại Cự Dã trạch tích góp mà thành. Bành Việt không muốn bội bạc, cũng không có nghĩa người bên cạnh Bành Việt cũng vậy. Ít nhất là gã Lý Nhị Hắc này, đã cảm thấy cần phải giết Lưu Khám.
Bởi vì, ai bảo Lưu Khám mang theo nhiều vật tư như vậy?
Lý Nhị Hắc thuộc về hạng người đậm tính thổ phỉ, nhìn thấy nhiều vật tư, đã sớm động tâm.
Nếu như trước kia, y có lẽ không dám nghĩ tới ý đồ xấu. Nhưng hiện tại Lưu Khám thực sự sắp gặp xui xẻo, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, tâm tư Lý Nhị Hắc liền nháy động. Có thể giết chết Lưu Khám đoạt được vật tư, còn có thể thay Bành Việt dựng lên con đường phú quý...Lý Nhị Hắc đương nhiên đồng ý. Cho nên, sau khi Hồ Yển tìm thấy y, hai người lập tức phối hợp ăn ý, quyết định động thủ trong đêm.
Nghe Hồ Yển nói xong, Lý Nhị Hắc mạnh mẽ gật đầu.
Trong đêm tối, y giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm, sau đó vung về phía trước một cái.
Mấy trăm người “ Xoạt xoạt “ trong nháy mắt tản ra, nhanh chóng nhào tới dịch trạm Triệu Vương đình quan. Lý Nhị Hắc càng lúc càng tiến tới gần, rất nhanh tiến tới cửa dịch trạm. Bên trong yên tĩnh, cửa ra vào cũng không có người trông côi. Y hít sâu một ngụm khí lạnh, rống lớn một tiếng:
- Giết!
Dẫn đầu tiến vào trạm dịch.
Mấy trăm tên sĩ tốt, theo sát Lý Nhị Hắc tràn vào bên trong trạm dịch.
Thế nhưng sau khi tiến vào, Lý Nhị Hắc cảm thấy có điểm bất thường...
Trong trạm dịch không có bất cứ ai, trong sân chất đầy cỏ khô, hơn nữa tỏa ra mùi dầu hỏa nồng đậm.
- Không xong, bị lừa rồi!
Đôi mắt Lý Nhị Hắc co rụt lại, quay người hô lớn:
- Có mai phục, mau chóng rút lui!
Tiến vào thì dễ, đi ra thì khó. Vài trăm tên hỗn loạn khắp trong ngoài cửa trạm dịch, người bên ngoài muốn xông vào trong, kẻ bên trong lại muốn chạy ra ngoài. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng hàng loạt tiếng rít gào vang vọng trên bầu trời, che lấp tiếng gió gầm rú.
Thương Lang tiễn, đây chính là Thương Lang tiễn!
Lý Nhị Hắc không có gì lạ lẫm đối với Thương Lang tiễn quân Tần, nghe được thanh âm này, trong lòng không khỏi có phần hồi hộp.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thoạt nhìn, trong lòng cảm giác vô cùng kinh hoàng...
Từng mũi hỏa tiễn từ không trung bay vào sân cỏ, có tiễn rơi xuống mặt đất, có mũi trực tiếp bắn vào đống cỏ khô. Đống cỏ khô được phủ bởi vô số dầu hỏa, bị một mũi hỏa tiễn bắn tới, cũng đủ để dẫn phát hỏa hoạn thật lớn. Một đống cỏ khô bị cháy, tiếp đến lan tràn sang đống khác.
Hỏa tiễn như mưa, bay thấp trong nội viện, lập tức khiến trạm dịch Triệu Vương đình bốc cháy hừng hực.
Hỏa mượn gió, gió trợ uy hỏa!
Đại hỏa hợp cùng một chỗ, muốn dập cũng không thể dập được, hơn nữa lan tràn rất nhanh, thoáng chốc toàn bộ dịch trạm biến thành biển lửa.
Cây cổ thụ cao ngất ngưởng trong nội viện giống như bó đuốc lớn, bốc cháy trong màn đêm đặc biệt bắt mắt.
- Rút lui, rút lui!
Lý Nhị Hắc la lớn, lại không ngờ, bên ngoài trạm dịch lúc này xuất hiện rất nhiều kỵ quân. Những kỵ quân này không phát động trùng kích, mà vây quanh trạm dịch, phóng ngựa chạy vòng quanh. Kỵ sĩ trên lưng ngựa cầm cung cài tên, điên cuồng bắn về phía binh lính đứng trước cửa trạm dịch.
Binh lính phía ngoài lập tức biến thành con nhím.
Những người còn lại muốn xông vào bên trong, người bên trong lại muốn chạy ra ngoài...
Người người chen lấn nhau, người người giẫm lên nhau...Tiếng kêu thảm thiết văng vẳng không dứt, Lý Nhị Hắc thoạt nhìn đau đớn như đứt từng khúc ruột, rống lớn:
- Không nên hốt hoảng, không nên hốt hoảng...Chạy ra ngoài, mọi người lao ra ngoài, mở đường màu đi ra...
Cứ ở trong đình viện, khẳng định sẽ bị đốt thành tro bụi.
Lý Nhị Hắc cũng không muốn chết như vậy, nghiến răng nghiến lợi la lớn, cuối cùng giúp đám sĩ tốt ổn định hơn một chút.
Thật vất vả lao ra trạm dịch, thoát khỏi biển lửa.
Lý Nhị Hắc còn chưa kịp chỉnh đốn đội ngũ, đã thấy kỵ quân đột nhiên biến đổi đội hình. Nếu như lúc trước nói kỵ quân chỉ đứng lộn xộn, thì sau khi biến đổi đội hình, liền biến thành nhiều đội, từng nhóm kỵ quân vậy quanh đám sĩ tốt này, tiễn bắn như mưa.
Lý Nhị Khắc gạt lông chim trên mũ ra, nghiêm nghị quát mắng:
- Cẩu Tần, không phải anh hùng! Có gan cùng ta độc đấu?
Liền nghe thấy trong đám người truyền đến thanh âm cười lớn, Lưu Khám phóng ngựa chạy nhanh như bay tới:
- Tiểu tặc ngu xuẩn, cũng dám mạo danh anh hùng? Đợi mỗ gia tới bắt ngươi!
Chương 449-450: Trường chinh (11-12)
Dính máu tươi, Xích Kỳ mang theo hơi lạnh đặt trên cổ Lý Đại Hắc, sau lưng còn có Lý Nhị Hắc và Hồ Yển bị dây thừng siết chặt khiến sắc mặt tái nhợt.
- Lưu Khám huynh đệ, hạ thủ lưu tình!
Bành Việt phóng ngựa chạy nhanh tới, nhưng không chờ y tới gần, chợt nghe thấy Lưu Khám rống lớn một tiếng:
- Bành Việt, ngươi tiến thêm một bước, đầu ba người này liền lìa khỏi cổ!
Xuyyyyy!
Bành Việt vội vàng ghìm chặt cương ngựa, sắc mặt tỏ vẻ lúng nhìn Lưu Khám. Tiến không được, lui chẳng xong, hai ngươi đứng cách xa nhau khoảng chừng hai mươi bước, bốn mắt nhìn nhau.
- Lưu Khám huynh đệ, chuyện này kỳ thực...
- Bành đại ca!
Lưu Khám cắt ngang lời Bành Việt nói...
- Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng đại ca...Hiểu lầm hay không hiểu lầm, ta không muốn nghe, cũng không muốn biết.
- Mười năm giao tình, đã bị đốt sạch bởi trận đại hỏa này.
- Ta và ngươi nghi kỵ lẫn nhau, chẳng bằng hôm nay nói cho rõ ràng. Đừng nói với ta rằng ngươi không biết, nếu như ngươi thực sự coi trọng giao tình của ta và ngươi, tất nhiên sẽ không giữ gã sứ giả Vương Khác kia lại điền trang. Ngươi giữ y lại, đã nói rõ, ngươi thực sự động tâm!
- Ta...
Không biết vì sao, Bành Việt không có dũng khí phủ nhận lời Lưu Khám nói.
Lưu Khám cười nhẹ một tiếng:
- Có điều ta vẫn rất cảm kích, cảm kích người trên tiệc rượu ngày hôm qua, không có hạ sát thủ, hơn nữa còn để Cự và Tần kết bái làm huynh đệ. Không vì điều gì khác, chỉ vì tình huynh đệ giữa Tần và Cự, ta hôm nay tha mạng cho tính mệnh ba người này. Nhưng có hai lời trong lòng, nhất định phải nói.
- Bành huynh, ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, những dễ bị người kích động.
- Một số thời điểm ngươi không xác định được mục tiêu, để tâm ý dao động...Ngươi không phải người có chủ ý lớn, hơn nữa không có lập trường của chính mình.
- Lưu Khám huynh đệ...
Lưu Khám thu hồi Xích Kỳ, một đao chặt đứt dây thòng lọng trên lưng ngựa.
Chắp tay nói với Bành Việt:
- Hôm nay từ biệt, sau này không gặp lại...Bành huynh, ngươi bảo trọng, ta xin cáo từ!
Xích Thố ngửa đầu hí lớn, tại chỗ quanh tròn một vòng, nhanh như gió chạy về phía phương xa!
Mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, nhưng Bành Việt dường như vẫn mơ màng.
- Em rẻ, không thể thả hắn đi, nếu không...
- Ngươi im ngay!
Trong lòng Bành Việt đột nhiên trào dâng một cơn thịnh nộ, đưa tay hung hăng quất một roi về phía Hồ Yển. Một roi này, xen lẫn sự phẫn nộ và áy náy trong lòng Bành Việt, vì thế lực lượng cực kỳ mạnh. Chỉ một vụt này đã khiến Hồ Yển hét thảm một tiếng, trên mặt da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân