You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 433-438
hương 433-434: Cuộc chiến Lâu Thương (9-10)
Sau khi thỏa thuận xong xuôi với quân Sở, mọi người trong Lâu Thương bắt đầu rút đi. Chỉ có điều, vì không muốn tiết lộ tin tức này ra ngoài sớm, để tránh khỏi tai mắt của Chương Hàm, Lưu Khám rút đi vô cùng cẩn thận. Tình huống Tứ Thủy quận rất phức tạp, quân Ngụy, quân Sở, quân Lâu Thương, quân Tần... Mấy phe thế lực quấn bện lấy nhau, các lộ thám báo mật thám chạy tới chạy lui khắp vùng Tứ Hồng.
Cái này gọi là một nhà nữ, ba nhà hứa.
Tình huống của Lưu Khám hiện nay chính là như vậy. Tuy nhiên, tương đối mà nói, quân Ngụy tập trung ở đây để kiếm cơ hội thở lấy hơi, đối với Lâu Thương cũng không phải tình thế bắt buộc. Vì thế, sau khi Lục Giả bí mật đi sứ, liền được Ngụy Cữu thông cảm. Trên thực tế, Ngụy Cữu bây giờ cũng cần Hạng Lương mau chóng mạnh lên, kiềm chế Chương Hàm. Chỉ cần quân Sở có thể kiềm chế Chương Hàm, nước Ngụy dốc lực, mới có thể đối phó với Lý Do.
Binh lực Lý do vốn không cường thịnh như Chương Hàm,nhưng quý ở tinh nhuệ, đặc biệt sau khi hắn đóng quân ở Tảo Dĩ, có thể trực tiếp từ Huỳnh Dương thu được đồ quân nhu bổ sung, lực uy hiếp đối với Đại Lương lại càng lớn. Ở bề ngoài xem như thế giằng co, chỉ khi nào có lý do chính đáng sẽ cấp tốc công kích thành Đại Lương. Mặc dù Ngụy Cữu cũng không muốn quân Sở thu được đồ quân nhu của Lâu Thương, nhưng cũng không thể không tiếp thu điều kiện này. Chỉ có điều khi trao đổi, Lưu Khám đồng ý rút đi khỏi huyện Bái, các loại công việc tại huyện Bái, Cự Dã... đều giao cho Ngụy Cữu. Đối với kết quả như vậy, người Ngụy quốc cơ bản có thể chấp nhận.
Nhưng có thể thâu tóm được Cự Dã hay không...
Hãy để Ngụy Cữu và Vương Khác thương lượng đi thôi. Ngược lại trong năm trăm năm thời kì Xuân thu - Chiến quốc, không chỉ trăm nhà đua nhau xuất thế, lừa gạt mưu quyền, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Khổng Phu Tử nói, Xuân thu là lễ nhạc tan vỡ. Chiến quốc tranh bá, chính là những cuộc tranh tài quyền mưu. Lưu Khám muốn đứng vững gót chân tại thời đại này, nhất định phải thích ứng được với những chuyện này.
Sau ngày thứ nhất thỏa thuận, Lưu Khám phân bách tính Lâu Thương làm ba đợt, đưa đi khoảng chừng sáu, bảy trăm người. Trong đó không có người bị thương cùng người già trẻ em, cũng sắp xếp một chiếc xa trượng, phụ trách rút đi. Lâu Thương không thiếu xa trượng, lại càng không khuyết đồ quân nhu lương thảo, cái thiếu chính là căn cơ. Những bách tính đổ máu giữ Lâu Thương một lòng muốn theo Lưu Khám, Lưu Khám không thể đi thẳng một mạch, chẳng quan tâm tới ai. Dù sao, ở thời đại này, chuyện thảm như đồ thành diệt môn, cũng không hiếm thấy. Hắn đi rồi, dân chúng cả thành sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mang những người dân này rút đi, tất nhiên sẽ rất phiền phức. Nhưng có hại thì cũng có lợi, đó là thu mua được lòng người, cái gọi là 'Nhân nghĩa', không phải là chậm rãi tích tụ như vậy sao? Đối với quyết định này, trong Lâu Thương cũng chia thành hai phái.
Lấy đám người Giả Thiệu dẫn đầu phản đối chuyện dẫn theo bách tính rút đi, nhưng Thúc Tôn Thông và Tào Tham, đối với chuyện này lại rất tán thành.
Danh tiếng, cũng là một loại căn cơ! Tại sao Hạng Lương sau khi qua sông, có thể ung dung tiếp nhận nhân mã Trương Sở? Hạng Vũ mới đánh tới Quảng Lăng, vì sao các nơi tại Đông Dương lại không bàn mà cùng nhau dâng thành? Nguyên nhân đơn giản là vì danh tiếng của Hạng gia. Còn có Điền Đam, Ngụy Cữu... những người này, không phải cũng nhờ danh tiếng mà tạo uy sao? Thậm chí trong lịch sử, Lưu Bang xuất thân từ hạng chân đất, cũng dựa vào việc nhập quan trong ước pháp Tam Chương, tranh thủ tạo nên danh tiếng, lúc này mới đi Hán Trung, bách tình bên trong quan ải dồn dập đi theo làm kinh động Hàn Ngu Vương. Mà trước khi Lưu Bang nhập quan, chẳng qua chỉ là chư hầu bình thường mà thôi.
Đây chính là tác dụng của "Danh Tiếng".
Hôm nay gặp phải chút phiền phức, khó khăn, thế nhưng chỗ tốt của việc này, sau này sẽ từ từ lộ ra.
Ngày thứ hai, Lâu Thương đưa đi năm trăm người!
Chương 435-436: Cuộc chiến Lâu Thương (11-12)
Trong thành Lâu Thương, lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Nhưng khi Hạng Vũ dẫn người vọt tới chân thành Lâu Thương, thì phát hiện cửa thành đã mở rộng, cầu treo cũng được thả xuống, trên tường thành không có một bóng người.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Vũ chính là: có mai phục!
Y lập tức thét ra lệnh cho đám nhân mã ngừng lại, đứng trước cửa thành quan sát hồi lâu.
Phóng tầm mắt nhìn vào cửa thành Lâu Thường, thì toàn thành đã không có bất kỳ ai nữa. Ngoại trừ những đống lửa bốc cháy hừng hực, lại không có bất cứ động tĩnh gì. Nếu như trước đây, Hạng Vũ sẽ không chút do dự mang người vọt vào Lâu Thương. Nhưng sau khi liên tiếp chịu thua thiệt trước Lưu Khám, khiến y không thể không cẩn thận. Nói cách khác, trước đây Hạng Vũ đã bị Thảo Mộc Giai Binh của Lưu Khámhành hạ.
Thời gian chừng một chén trà, rốt cục cũng đã xác nhận trong thành Lâu Thương không có người. Hạng Vũ lúc này mới hạ lệnh tiến vào Lâu Thương cứu hoả...
Thế nhưng, khi Hạng Vũ đứng ở trước đám cháy, y lại trợn mắt ngoác mồm, đến nửa ngày cũng nói không ra lời. Trong thành Lâu Thương quả thực là bị đốt, chẳng qua thứ bị thiêu cháy không phải là đồ quân nhu lương thảo trong kho lương, mà là những đống cỏ khô và củi khô ở điền trang. Cũng không biết Lưu Khám làm sao có thể tìm được nhiều củi như vậy, đông một đống, tây một bó, đâu đâu cũng có. Không chỉ có riêng điền trang của Lưu gia, mà còn có điền trang của Trần gia, điền trang của Lữ gia, tình huống cũng giống nhau. Lửa cháy rừng rực, xông thẳng trời xanh.
Gã Lưu Khám này muốn diễn trò gì??
Hạng Vũ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: chẳng lẽ uy tín của Hạng mỗ kém đến thế sao? Kém đến mức dù đã thề, cũng không thể khiến người ta tin tưởng?
Y đương nhiên biết rõ tâm tư Lưu Khám, trong ba mươi sáu kế, có một kế tên là kế ve sầu thoát xác. Lưu Khám sợ mình đổi ý truy kích nên mới phải làm như thế! Nghĩ chắc bản liệt kê khi Lưu Khám trình báo lên trước khi rời đi, không phải không có điểm đáng ngờ. Nói không chừng, đã sớm rút đi sạch sẽ rồi... Sở dĩ vẫn bất động, chính là đang đợi thời cơ, dựng nên một màn này để hấp dẫn sự chú ý của mình, sau đó tùy thời bỏ chạy, thần không biết quỷ không hay!
Mưu tính thật chu đáo...
Hạng Vũ có thể khẳng định, trong điền trang này, nếu có thể lẳng lặng rút đi thì ở phía sau Lâu Thương nhất định tồn tại cửa sau.
- Thiếu tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn những bó củi đang cháy hừng hực, tướng sĩ quân Sở không nhịn được chạy tới hỏi dò:
- Đám cháy này rốt cuộc cứu hay là không cứu?
- Cứu đi, cứu đi!
Hạng Vũ thở dài nói:
- Một toà thành tốt như vậy, không nên vì một đợt hỏa hoạn này, mà lụi tàn theo lửa. Truyền quân lệnh cho ta, Vương Ế dẫn binh mã bản bộ đi cứu hoả, những người còn lại theo ta bảo vệ nhà kho, kiểm kê lương thảo và đồ quân nhu. Mặt khác, phái người hoả tốc đi tới Phù Cách thông báo cho Đại tướng quân, nói Lâu Thương đã nằm trong tay chúng ta, Đại tướng quân tạm thời có thể lui về phía sau!
- Rõ.
Tướng sĩ quân Sở đồng loạt tuân mệnh.
Hạng Vũ thống lĩnh nhân mã bản bộ, đi tới nhà kho kiểm kê đồ quân nhu và lương thảo. Khi y nhìn thấy binh khí và khôi giáp chất thành từng hàng trong thương khố, tâm tình y trở nên rất thoải mái.
- Mau chóng kiểm kê số lượng.
Ngay lập tức có đám Trường Sử, Tư Mã trong quân xông tới, bắt đầu tiến lên kiểm kê vật tư.
- Thiếu tướng quân, nơi này có một bản danh sách.
Một tên quan văn từ sương phòng trong nhà kho lấy ra một quyển danh sách, vui mừng lớn tiếng kêu gào. Có bản danh sách này, công tác kiểm kê sẽ bớt đi nhiều thời gian. Phải biết, nếu như không có danh sách, nhất định phải thống kê thành một vài quyển khác. Vật tư của Lâu Thương tích lũy nhiều năm như vậy, bây giờ muốn chỉnh lý lại thì lượng công việc phải làm sẽ rất lớn. Nếu không có thời gian hai tháng, sợ rằng khó có thể kiểm kê xong. Hiện tại, chỉ cần dựa theo con số trên danh sách để kiểm kê, là có thể cấp tốc thống kê, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hạng Vũ khẽ mỉm cười,
- Như này, ngươi cứ theo danh sách mà kiểm tra.
Trong lòng, đột nhiên phát sinh một tia cô quạnh: Lưu lão Bi cũng là người đáng tin, biết tình thế của Sở quân ta bây giờ rất nguy cấp, nên mới để lại bản danh sách, đây cũng có thể xem là một phần tình ý. Chỉ tiếc, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, nhớ tới chuyện này trong lòng quả thực có chút hoài niệm!
Chương 437-438: Cuộc chiến Lâu thương (13-14)
Lúc này quân Sở còn ý chí nữa sao?
Trần Anh hô gọi như thế nào, cũng không thể khiến quân Sở lay động. Người Sở là loại người dũng mãnh vô địch khi gặp được tình thế thuận lợi, nhưng khi lâm vào nghịch cảnh lại không hề có đấu chí, vào đúng lúc này bọn họ lộ ra tật xấu là điều không cần bàn cãi. Đối với tiếng quát của Trần Anh cũng thờ ơ không động lòng, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ hoang mang lo sợ, có người ngay cảbinh khí cũng cầm không nỗi.
Đám người Lưu Khám, Quán Anh cười ha ha.
Sắc mặt của Trần Anh đỏ lừ, hung tợn nhìn Lưu Khám.
Hắn đột nhiên giơ cao trường kiếm, thúc chiến mã dưới háng, lớn tiếng hô:
- Tần cẩu, ta và ngươi không thể cùng đường, thề không chết thì không thôi. Hôm nay cho dù phải chết trận ở chỗ này, ta cũng tuyệt không hối hận.
Lưu Khám cười lạnh, hai chân thúc mạnh khiến Xích Thố dưới háng ngửa mặt lên trời hống lên một tiếng, rồi nhanh như chớp giật, lao về phía quân địch.
Quán Anh và Lưu Khám tương giao đã nhiều năm, vì thế rất hiểu ý nghĩ của Lưu Khám. Y giơ cây đại kích lên cao, quát một tiếng nói chói tai:
- Lão Bi doanh, xung phong!
Kỵ quân Lâu thương đồng thanh reo hò, vung giáo dài, thúc ngựa cùng nhau xung kích. Trường giáo sắc bén, xuyên qua lồng ngực quân Sở, tiếng vang trầm nặng kèm theo tiếng kêu rên thê thảm của quân Sở, ở trong khe núi vang vọng liên tục. Bồng, bồng, tiếng đâm liên tục vang lên, cho dù trường giáo có cứng rắn hơn nữa cũng không chịu nổi loại lực đạo hung lực đạo này. Sau khi giết chết bốn năm người, rất nhiều trường giáo đã bị gãy.
Nhưng những kỵ quân này không chút kinh hoảng, nhanh chóng vứt bỏ trường giáo, rút trường đao sáng loáng từ bên hông ra. Loại trường đao này cũng do Thiết Lư Lâu thương chế tạo ra, dài khoảng bốn thước, lưỡi đao sắc bén, thích hợp cho việc chặt chém. Chuôi đao dùng vải thô quấn quanh, có thể phòng ngừa chuyện bị nhiễm máu tươi khiến tay trơn tuột. Tên gọi là Hoán Thủ Đao, cũng là nhóm binh khí đầu tiên Thiết Lư chế tạo, hôm nay đã xuất hiện trên chiến.
Lưỡi Hoán Thủ Đao lập lòe, đi qua nơi đâu, máu thịt văng tung tóe tới đó.
Còn Trần Anh và Lưu Khám đối mặt với nhau, Trần Anh không nói hai lời, ngồi trên ngựa cầm kiếm đâm tới.
Lưu Khám khẽ mỉm cười, xích kỳ trong tay xoay chuyển, chặn ngang trường kiếm,
- Quân sư nếu tự mình đưa tiễn, sao ngay cả một chén rượu cũng không cần, đi vội vã như vậy? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người khác lại nói Lưu Khám ta không hiểu lễ nghi... Theo ta đi Bành thành làm khách đi!
Nói xong, hai con ngựa phi nhanh, tay trái Lưu Khám thu xích kì lại, tay phải nhanh chóng vươn ra, tóm lấy đai lưng Trần Anh.
Một vai bị bóp mạnh, Trần Anh bống thé lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người bị nhấc bổng lên khỏi chiến mã. Lưu Khám xoay ngang người Trần Anh đặt lên trên lưng ngựa, tay trái giơ lên, dùng chuôi xích kỳ, đập vào đầu Trần Anh. Ngay lập tức, Trần Anh hôn mê bất tỉnh, không biết trời đất gì nữa.
Lưu Khám quay đầu ngựa.
- Lão Quán, trở về!
Quán Anh gật đầu, ra lệnh cho kỵ quân cấp tốc theo Lưu Khám rút về phía ngã rẽ tại Đường Hà.
Khoảng chừng hơn nửa giờ, Hạng Vũ mới dẫn kỵ binh chạy tới khe núi, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là tử thi...
- Quân sư ở đâu?
Hạng Vũ nắm lấy một tên binh sĩ may mắn sống sót, lớn tiếng hỏi dò.
- Quân sư, quân sư bị Tần cẩu bắt đi rồi!
- Vậy Tiêu Công Giác đâu?
-Tiêu Công Giác tướng quân... bị Lưu Cự chém chết...
- A nha nha!
Hạng Vũ ở trên ngựa tức giận đến mức phát điên liên tục hét hỏi,
- Binh mã đâu hết rồi? Quân lính của Tiêu Công Giác, đi tới nơi nào rồi?
- Thiếu tướng quân, Tần cẩu mai phục ở ngã rẽ tại Đường Hà, dẫn lửa đốt cỏ lau. Toàn quân bị thương vong nặng nề, sau đó lại bị tần Cẩu Tử liên tục chặn đường, hầu như toàn quân bị diệt... Chỉ còn lại mấy người chúng ta, những người khác không rõ sống chết ra sao!
Đầu Hạng Vũ ù ù một tiếng, suýt nữa ngã khỏi ngựa.
Đó là bảy, tám ngàn nhân mã đấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế mà chỉ còn lại đám tàn binh bại tướng trước mắt này sao? Chỉ có điều, trong lòng y cũng có chút đắc ý, tên Trần Anh kia cả ngày luôn nói phải thật thận trọng, thận trọng để giảm thiểu tổn thất, kết quả cũng hao binh tổn tướng? Hơn nữa ngay cả người cũng bị bắt đi, thử hỏi sau này còn có tư cách gì hung hăng giảng đạo trước mặt ta!
Cái ý nghĩ quái dị này nảy sinh khiến cho Hạng Vũ sợ hết hồn.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân