People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 397 - 402
hương 397-398: Chủ động trên nước
Lý Tư bị bỏ tù, với Lão Tần mà nói đại biểu cho cái gì?
Không chỉ có đám người Lưu Khám rõ ràng. Quả thực thủ lĩnh các nghĩa quân cũng hiểu rõ, đó trụ cốt cuối cùng của lão Tần.
Trên thực tế, khi tin tức Lý Tư bị nhốt vào thiên lao lan truyền ra ngoài. Mới đầu tất cả thủ lĩnh các nghĩa quân đều không tin.
Có âm mưu! Đó nhất định là thủ đoạn bịp bợm của lão Tần.
Phải biết rằng, Lý Tư vừa đề bạt Chương Hàm, Chương Hàm lập tức tới bờ sông Vị Thủy đánh tan hơn mười vạn đại quân của Chu Chương. Theo lý mà nói, Lý Tư hôm nay hẳn là rất được Tần nhị thế trọng dụng. Tại sao có thể bị nhốt vào thiên lao? Hơn nữa, con trưởng của Lý Tư, Lý Do hiện nay còn phải dốc sức chống đỡ tình hình tại Huỳnh Dương...Lẽ nào Tần nhị thế không sợ Huỳnh Dương tạo phản?
Không thể, nhất định không thể!
Vào lúc này, tin tức Lý Tư Bị bỏ tù, ngược lại còn gây sự chú ý hơn cả chuyện Chu Chương bị đánh bại.
Kế hoạch công kích của Điền thị lập tức chậm lại. Lưu Bang cũng lui về huyện Bái. Trương Nhĩ, Trần Dư tại Cư Lộc yên lặng quan sát thời cuộc.
Ánh mắt mọi người, đều tập trung tại Hàm Dương và huyện Trần.
Thám mã thám báo phi ngựa rong ruổi trên đường nối liền không dứt truyền về đủ loại tin tức.
- Lão Tần lúc này đây e là không thực sự không còn hy vọng rồi!
Công Thúc Liễu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen nhánh của Lưu Tần, ngửa mặt lên trời thở dài. Trong mắt bất giác toát ra vẻ đau thương.
Lão Tần thống nhất thiên hạ, Công Thúc Liễu có thể nói là người vất vả nhất có công lao lớn nhất.
Nhớ năm xưa, Thủy Hoàng Đế vừa mới tự mình chấp chính, liền xuất hiện loạn trong giặc ngoài, cử quốc kinh sợ. Những người như Lý Tư, Công Thúc Liễu thầm lặng bên cạnh Thủy Hoàng Đế cố gắng cứu vãn thế cục. Nhưng không ngờ Thủy Hoàng Đế vừa mới băng hà, Lão Tần đã ầm ầm sụp đổ.
Tần nhị thế chính là tự hủy trường thành ah!
- Công Thúc gia gia, vì sao Lý Tư lại bị bắt?
Lưu Tần ngửa đầu, nhìn Công Thúc Liễu hiếu kỳ hỏi. Cậu cũng không hiểu rõ ý nghĩa của Lý Tư đối với lão Tần, tuy cậu mười tuổi, cũng hiểu thông rất nhiều chuyện. Chỉ cần nhìn hôm nay phụ thân mang theo các phụ tá đến đây bái vọng, Lưu Tần đã biết, sự tình rất nghiêm trọng.
Lưu Khám tin tưởng, Lý Tư lúc này bị giam vào thiên lao, không phải âm mưu quỷ kế gì. Bởi vì trên sử sách, Lý Tư thực sự chết bất đắc kỳ tử. Nhưng hắn có một điểm không rõ, Hàm Dương vì sao vào lúc này lại bắt Lý Tư?
Công Thúc Liễu cười. Thần tình lãnh đạm nói:
- Không hắn. Tùy cơ ứng biến!
Chỉ một câu nói như thế, tất cả nỗi băn khoăn đều tan biến thành mây khói. Những người đang ngồi đây, bất luận là Lục Giả hay Thúc Tông Thông, Tào Tham tất cả đều là chi sĩ có một không hai. Công Thúc Liễu chỉ cần nhắc nhở một chút, mọi người lập tức phản ứng, bao gồm cả Lưu Khám trong đó.
Từ khi quay lại Lâu Thương tới nay. Lưu Khám vẫn chưa buông lỏng sự chú ý đối với Hàm Dương.
Lý Tư chống đỡ triều chính, thế cục Sơn Đông tuy hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nỗ lực chống đỡ. Cùng lúc đó ông và Triệu Cao xung đột quyền lợi, càng lúc càng thêm gay gắt. Triệu Cao đương nhiên không mong muốn có một Lý Tư như vậy tồn tại. Chỉ là lúc trước đối mặt với các đại nghĩa quân, Triệu Cao không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hôm nay, Lý Tư đề bạt Chương Hàm, hơn nữa còn đánh bại Chu Chương. Việc này khiến cho danh vọng của Lý Tư trong triều được đề cao hơn rất nhiều. Nếu không ra tay, Triệu Cao sự rằng khó có thể kìm hãm.
Về phương diện khác, Chương Hàm đánh tan Chu Chương, Hàm Dương theo đó cũng hóa giải được tình thế nguy hiểm. Có lẽ Triệu Cao cho rằng hiện tại xuất thủ chính là cơ hội tốt. Lão có quan hệ rất mật thiết với Tần nhị thế, vượt xa so với Lý Tư và Hồ Hợi. Chỉ cần đưa ra một tội danh là có thể bắt giam Lý Tư.
- Công Thúc tiên sinh, lẽ nào Triệu Cao không sợ Lý Do tạo phản sao?
Tào Tham không kiềm chế nổi mở miệng hỏi.
Công Thúc Liễu không trả lời, mà chuyển ánh mắt tới trên người Lưu Khám. Rõ ràng có ý: Vấn đề này ngươi giải thích đi.
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Triệu Cao mặc dù không có tài cán nhưng lắm âm mưu quỷ kế, ngược lại thủ đoạn rất tốt. Ngươi thấy đấy, lão chỉ nhốt Lý Tư vào thiên lao, không có bất cứ hành động gì cũng chính là muốn cảnh cáo Lý do: nếu như ngươi tạo phản, trước hết ta sẽ giết phụ thân và huynh đệ ngươi. Hơn nữa lão cho Lý Do một hy vọng, khiến Lý Do liều mạng tác chiến tại Huỳnh Dương, cầu lập công trạng, để triều đình đặc xá cho Lý Tư.
Nhìn vào tình hình chiến sự quận Tam Xuyên, e là rất nhanh sẽ kết thúc. Đến lúc đó, đại quân Chương Hàm sẽ từ Hàm Cốc Quan đông tiến, nắm trong tay thế cục Sơn Đông...Ha ha. Chỉ là thời gian đó, cũng là lúc Lý Tư rơi đầu. Sau khi đại quân Chương Hàm đông tiến rời khỏi Hàm Cốc Quan, thì tầm ảnh hưởng của Lý Do cũng theo đó suy yếu. Cũng không có ảnh hưởng tới Triệu Cao.
- Nhưng Triệu Cao làm như vậy, chẳng phải...
Công Thúc Liễu cười lạnh một tiếng:
- Trong mắt tên hoạn quan, ngoài lợi nhuận còn có thể nhìn thấy cái gì? Bệ hạ một đời anh minh, nhưng trọng dụng tên hoạn quan này thực sự có chút hồ đồ!
Công Thúc Liễu cũng không cảm thấy Triệu Cao này có điểm gì tốt.
Về phần hai người trong lúc đó có ân oán gì? Lưu Khám không hỏi, cũng không muốn hỏi. Hắn hiện tại quan tâm chỉ có một việc, đó chính là làm sao có thể thoát khỏi cục diện thối nát tại Sơn Đông, đến quận Cửu Nguyên bình an. Dọc đường từ Lâu Thương đến quận Cửu Nguyên nguy hiểm trung trùng, các chư tướng đều hiểu rõ đây chính là vấn đề khiến người ta rất đau đầu.
Chu Chương thất bại. Chương Hàm vượt ra ngoài Quan Trung...
Tiếp đến sẽ là gì?
Mặc dù Lưu Khám không biết đoạn lịch sử này, nhưng cũng có thể phỏng đoán. Trần Thắng, Ngô Quảng lúc trước thuận buồm xuôi gió, nói trắng ra chỉ là may mắn mà thôi. Binh lực Sơn Đông trống rỗng, triều đình coi thường bọn họ, vì thế đại quân quê mùa này mới có thể cấp tốc phát triển. Chỉ có điều, quê mùa dù sao vẫn là quê mùa. Sau khi cơ quan triều đình Đại Tần hoạt động, bọn họ lập tức thất bại. Đánh vào Hàm Cốc Quan chỉ làm lão Tần kích động mà thôi.
Chương Hàm rời Quan Trung, Trần Thắng khó tránh khỏi thất bại. Sau khi Trần Thắng thất bại, e là toàn bộ cục diện Sơn Đông càng thêm phức tạp, thậm chí không còn khoảng thời gian bình yên.
Bất luận là Hàm Dương, hay các lộ nghĩa quân. Vào lúc này đều vô cùng mẫn cảm đa nghi. Nếu như vào lúc này lên phía bắc, rất có thể gặp vào cảnh bị bao vây diệt trừ khắp nơi. Lưu Khám cũng không cho rằng, hắn có đủ năng lực đối kháng được toàn bộ thiên hạ!
Cần thời cơ thích hợp!
Lưu Khám cần thời cơ thích hợp....
Chỉ khi các lộ nghĩa quân và lão Tần dấy lên ngọn lửa chiến tranh, Lưu Khám mới có cơ hội, thuận lợi bắc thượng tới quận Cửu Nguyên.
Lưu Khám nghĩ như thế, cũng giống như cách nghĩ của đám người Khoái Triệt là làm thế nào có thể quấy đục nước ao? Mới có thể lập tức bắc tiến.
Lưu Khám biết. Sau khi Trần Thắng thất bại, nhân mã khắp nơi sẽ hành quân lặng lẽ, bình tĩnh quan sát tình thế biến đổi.
Mà phá hư cục diện yên tĩnh này, chính là khi binh mã Hạng gia vượt sông mà tới. Trước khi binh mã Hạng gia vượt sông tới, Lưu Khám muốn chiếm ưu thế trước. Chỉ như vậy, hắn mới có cơ hội cùng các lộ binh mã tiến hành can thiệp, mới có thể thuận lợi bắc tiến quận Cửu Nguyên.
Thế nhưng, làm thế nào có thể chiếm trên nước? Mắt thấy sắp tiến nhập tháng tám. Theo việc quân Tần xuất kích, thế cục Sơn Đông thoáng chốc xảy ra biết hóa nghiêng trời lệch đất.
Chu Chương liên tiếp bại lui, đầu tiên là lui giữ về Tào Dương ( Nay là tây nam Tam Môn Hạp tỉnh Hà Nam). Không để quân đội Chu Chương nghỉ ngơi hồi sức, Chương Hàm sai Trường Sử Tư Mã Hân làm tiên phong, dẫn theo tám nghìn Trung Úy Quân tiến tới trước thành Tào Dương. Tại Vị Thủy, Chu Chương từng chứng kiến sức chiến đấu cường hãn của Trung Úy quân lão Tần, đội quân này quả thực không sợ chết, hơn nữa còn thông thạo chiến trận.
Lúc đó Chương Hàm tổ chức tù phạm Ly Sơn giả xưng có trăm vạn quân nhưng không xuất kích, gần như dựa vào Trung Úy quân, chỉ trong nháy mắt nghiền nát trung quân Chu Chương thành mảnh nhỏ.
Chương Hàm rất thông mình, biết rõ lúc đó thành lập tạm thời đội binh mã trăm vạn người, chẳng qua chỉ là đám ô hợp, hơn nữa quân tâm không ổn đình. Cho nên thời gian ứng chiến tại Vị Hà, y chỉ điều động Trung Úy quân xuất kích, một mực chỉ dựa vào hơn một vạn Trung Úy quân, chẳng những đánh tan đại quân Chu Chương, hơn nữa còn khiến binh mã dưới trướng kinh sợ. Còn khiến cho những tù phạm lòng vốn mang ý xấu sau đó lập tức ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.
Chu Chương tại Tào Dương, vẻn vẻn trụ vững mười năm ngày, đã bị Tư Mã Hân đánh tan thành trì. Dưới tình thế thành trì tan tác, Chu Chương chỉ có thể thoái lui về Thằng Trì. Trải qua ba mươi ngày ngắn ngủi quân Tần nghỉ ngơi lấy lại sức, Chương Hàm đích thân chỉ huy đến đánh Thằng Trì. Chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, Thằng Trì thất thủ, Chu Chung rơi vào ngõ cụt, đã tự vẫn tại Thằng Trì.
Cùng lúc đó. Lý Do vì muốn giải cứu phụ thân đã liều mạng nghênh tiếp địch, có chuyển biến tốt.
Ngô Quảng lâu ngày không công kích được Huỳnh Dương, lòng quân dao động. Trần Thắng thấy Chu Chương rơi vào tình thế bất lợi, liền lệnh Ngô Quảng thống lĩnh quân đội hỏa tốc nhập quan, gấp rút tiếp viện Chu Chương.
Khi mệnh lệnh của Trần Thắng truyền tới dưới chân thành Huỳnh Dương, Huỳnh Dương đã thế suy sức yếu.
Ngô Quảng không muốn bỏ lỡ trang gang tấc, vì thế không tiếp thu mệnh lệnh của Trần Thắng. Vì vậy, Trần Thắng sai người mua chuộc cấp dưới của Ngô Quảng là Điền Tang, để Điền Tang giết chết Ngô Quảng. Sau đó, Điền Tang lên lĩnh chức Thượng Tướng Quân, để lại cấp dưới tiếp tục vây khốn Huỳnh Dương, còn bản thân đích thân thống lĩnh binh mã tinh nhuệ dưới trướng nỗ lực tây tiến cứu viện Chu Chương.
Nhưng, khi Điền Tang đến Lạc Dương, toàn quân Chu Chương đã bị tiêu diệt. Vào lúc này, Điền Tang cũng do dự. Chính vào lúc Điền Tang còn đang do dự, Chương Hàm thừa thắng xông lên, cấp tốc thống lĩnh đại quân chém giết vượt khỏi Quan Trung.
Trận chiến Ngao Thương, quân Trương Sở tiếp tục thua nặng. Điền Tang bị giết trong loạn quân. Quân Tần thừa cơ truy kích, đánh tan toàn bộ quân bản bộ ngoài thành Hàm Dương.
Trận chiến Huỳnh Dương giằng co tròn sáu mươi ngày, lúc này kết thúc. Quận Tam Xuyên lại trở về tay đế quốc Đại Tần. Chương Hàm đóng quân tại Lạc Dương, trừng trừng nhìn các lộ binh mã Sơn Đông.
Từ lúc Chương Hàm đánh tan Chu Chương tại Vị Hà, đến khi đoạn lại quận Tam Xuyên, quân Tần tổng cộng chỉ mất năm mươi ngày đã hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc. Đối mặt với quân Tần thế tiến công như vũ bão, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Giữa tháng chín, Trần nhị thế lại phát chiếu lệnh lần thứ hai, mệnh lệnh Quận Thủ quận Cửu Nguyên - Thượng Tướng Quân Vương Ly tận lực thống lĩnh ba mươi vạn quân Tần tại Bắc Cương từ cửa Vân Trung Nhạn xuất kích các quận Thái Nguyên, bình định tiêu diệt các lộ binh mã. Trương Nhĩ Trần Dư không dám tiếp tục bắc tiến, mà ở lại Cự Lộc ủng hộ Võ Thần làm Triệu Vương. Tại khu Hà Bắc, gắng sức ngăn chặn đại quân của Vương Ly. Đồng thời Trương Nhĩ phái người tới Tề, xin Điền Đam cứu viện.
- Tử Phòng, lúc này nên làm thế nào cho phải?
Lưu Bang có chút sợ hãi. Điền Đam lui binh, Vương Khác Tư Mã Lan không có kiềm chế quân Tề, tất nhiên sẽ hợp binh một chỗ bao vây diệt trừ huyện Bái ta.
Trương Lương không khỏi cười khổ lắc đầu.
- Không ngờ Lão Tần thiện chiến như vậy, hơn mười vạn đại quân Chu Chương, trong vòng mười ngày đã bị tiêu diệt toàn bộ. Thật sự nằm ngoài dự liệu của ta.
Y suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười nói:
- Chỉ là Bái công không cần lo lắng. Quân đội bản bộ của Chương Hàm mặc dù đoạt được Tam Xuyên, e cũng mệt mỏi không chống đỡ được. Trăm vạn quân của y cũng chỉ là tạm thời chắp vá mà gia tăng lên thôi. Trước đó chủ yếu là dựa vào Trung Úy quân để chấn nhiếp, hiện tại đoạt được lại Tam Xuyên, việc cấp bách trước mắt Chương Hàm phải làm chính là tiêu hóa trăm vạn người dưới trướng. Hơn nữa, cho dù xuất kích, Bái công cũng nằm ngoài tầm ngắm.
-Chương Hàm đầu tiên muốn tiêu diệt chính là Trần Thắng Trương Sở. ( Trương Sở chính là nghĩa quân nông dân do Trần Thắng lãnh đạo, thành lập cuối thời Tần, năm 209 trước Công Nguyên ). Mà binh mã Bắc Cương, e là trong thời gian ngắn khó có thể đánh tới. Vương Khác quận Tiết mặc dù không kiềm hãm quân Tề, nhưng trước đó hai mặt thụ địch e là cũng đại thương nguyên khí, lực bất tòng tâm. Về phần quận Đông Hải, ngược lại không đáng lo. Lương chỉ như chó sành gà đất, phải chờ đại Phì công tử thống lĩnh quân bản bộ xuất kích. Như vậy...Cho dù Tư Mã Lan hành động cũng không tạo nên bất cứ uy hiếp gì đối với Bái Công.
Trương Lương tràn đầy tự tin, sau khi nói thầm bên tai Lưu Bang một hồi, khiến Lưu Bang vui mừng khôn xiết.
Chỉ là y rất nhanh liền nhíu mày:
- Cho dù như vậy, thì với huyện Bái là nơi chật hẹp nhỏ bé, sớm muộn gì cũng bị chiến hỏa lan đến. Không bằng thế này: Hôm nay Doanh Tráng đã chết, quận Tứ Thủy chỉ còn Lâu Thương thực sự là binh mã quân Tần. Chúng ta sao không đến đó công chiếm?. Như vậy, còn có thể phối hợp với Trương Sở...
- Bái công, nghìn vạn lần không thể chiếm đoạt huyện Tương.
Trương Lương nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi:
- Bái công, suy đi tính lại, nếu như chiếm đoạt huyện Tương, e là tai vạ sẽ ấp đến. Trần Thắng hôm nay xem như cường thịnh, nhưng sớm muộn gì cũng thất bại. Đợi tới khi binh mã của Chương Hàm nghỉ ngơi lấy lại sức, tất nhiên sẽ có một kích trí mạng đối với Trương Sở. Theo như Lương suy đoán, chậm thì cuối năm nay, Chương Hàm nhất định phát động công kích. Đến lúc đó, Tương công đứng mũi chịu sào, phải đối mặt với sự đả kích của quân Tần hung mãnh. Hơn nữa, Trần Thắng cũng không phải kẻ thiện lương. Huyện Tương gần đó, y há có thể để Bái công yên giấc sao? Vì vậy, nếu như Bái công chiếm lĩnh huyện Tương, rất có thể không cần đợi tới khi Chương Hàm xuất kích, Trần Thắng trước hết đã thôn tính Bái công. Khi đó, Bái công phải làm thế nào?
Lưu Bang biến sắc, liên tục gật đầu nói:
- Nếu như không có Tử Phòng, ta suýt nữa làm hỏng việc lớn. Theo ý kiến của Tử Phòng, phải làm thế nào cho phải?
Trương Lương nói:
- Bái công lo lắng, không phải không có lý. Huyện Bái quá nhỏ, thực sự không thích hợp để phát triển...Chỉ là muốn phát triển, cũng không nhất định phải đứng tại huyện Tương. Tứ Hồng là nơi nhân số đông đúc, thành cao hào sâu, binh lực trống rỗng. Bái công có thể cấp tốc lấy Bành Thành làm căn cứ, tùy thời ứng đối. Chờ tới khi Chương Hàm và Trương Sở giao chiến say máu, thì Bái công thống lĩnh quân đội đánh chiếm quận Nãng. Khi đó, Chương Hàm e là cũng khó có thể bận tâm. Sau khi Bái công chiếm lĩnh quận Nãng, có thể phối hợp với Trương Sở, tùy thời cướp đoạt Toánh Xuyên. Đoạt được quận Nãng và Toánh Xuyên, Bái Công có thể tiếp tục phối hợp với Trương Sở công chiếm Tam Xuyên, tiến đến đoạt Võ Quan, giành Quan Trung; ngược lại cũng có thể tùy thời xác nhập binh mã Trương Sở, phát triển mạnh mẽ. Bái công chính là con cháu vương thất nước Sở, có thể mượn danh nghĩa Sở Vương, đặt chân lên đất Sở, như vậy xem như một lối đi.
Lưu Bang ngay cả nghe cũng không kịp!
Trương Lương lại nói tiếp:
- Chỉ là kế hai hổ tranh mồi này còn cần Trương Sở có thể chống đỡ được Chương Hàm mới có thể thực thi. Với lực lượng của Trương Sở e là cũng có chút không an toàn...Lương cho rằng: Cần phải trợ giúp Trương Sở một tay. Chi bằng Bái công phái một người biết ăn nói qua huyện Phiên, thuyết phục Phiên Quân Ngô Nhuế, mời y xuất binh trợ giúp Trương Sở. Phiên Quân này chính là hậu duệ Ngô Vương trước kia, là người có kiến thức, rất có thể sẽ đồng ý.
Lưu Bang gật đầu nói:
- Kế hoạch của Tử Phòng thực sự rất tốt. Theo Tử Phòng, nên phái ai tới thuyết phục Phiên Quân?
Trương Lương mỉm cười:
- Trong lòng ta thực ra đã chọn một người...Chỉ có điều muốn thuyết phục người này, Lương cần tự mình tới Trần Lưu một chuyến, mời y xuất núi.
Chương 399-400: Hậu hắc
Buổi sáng, ánh nắng ban mai đã bắt đầu trãi khắp mặt đất.
Sau khi Lưu Khám đã vận động thân thể xong, xoay Xích Kỳ, đi vào võ đài điền trang.
Đây là một diễn võ trường diện tích không lớn lắm, mọi thứ đều được bố trí giống y như ở bên bờ sông Tứ Thủy trước kia. Phía đông thì dựng Thái cực thung giống như Thái cực đồ, là công cụ chuyên dùng để luyện tập Tam cung bộ.
Phía tây có một khoảng đất trống, đặt sẵn những dụng cụ bằng đá giống nhau. Tiếp theo phía sau võ đài là một con sông nhỏ, bên bờ bố trí một dãy mao trúc dài ngắn lớn nhỏ khác nhau. Ở chính giữa, đặt một loạt bia ngắm bằng mao trúc.
Cũng đừng xem thường những bia ngắm này, tất cả đều đã qua xử lý đặc biệt, mặc dù là cầm trong tay bảo kiếm chém sắt như chém bùn cũng chưa hẳn đã chém đứt dễ dàng. Loại bia ngắm hình người đã qua xử lý đặc biệt này có thể chống lại được năm trăm cân lực tác động từ bên ngoài, có thể dùng để rèn luyện sức lực.
Võ đài này cũng tốn hao không ít công sức mới dựng xong.
Mà nguyên nhân tạo ra võ đài này cũng bởi vì Lưu Cự và Lưu Tín, là hai cha con có sức phá hoại vô cùng lớn khi tập võ. Những dụng cụ thông thường căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của hai cha con này, phu nhân không thể làm gì khác hơn là hao tốn tâm tư dựng lên võ đài ở chỗ này.
Còn chưa vào tới võ đài, chợt nghe từ giữa võ đài truyền đến tiếng hét lớn cùng với tiếng vỗ đôm đốp.
Lưu Khám không khỏi có chút hiếu kỳ, đi vào võ đài xem thử. Chỉ thấy cánh tay của Lưu Cự, quơ một cây gậy bằng mao trúc to lớn nặng trịch, đang đánh mạnh vào bia ngắm hình người ở giữa võ đài. Nhìn cây gậy to lớn ở trong tay của y, khoảng chừng cả trăm cân, đập xuống nước, mỗi một lần đập, bọt nước văng khắp nơi. Một cái bia ngắm hình người bị đánh cho nát bấy, thân thể của Lưu Cự sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mồ hôi lẫn với bọt nước đã không còn phân biệt được nữa.
Lưu Khám nhìn trong chốc lát, mặt không khỏi biến sắc. Sức lực của Lưu Cự càng ngày càng phát ra mạnh mẽ, hơn nữa kỹ xảo cũng càng lúc càng thành thục.
Từ sau khi quay về Lâu Thương, Lưu Khám đã nghe nói chuyện giết chết đại tướng ở dưới thành Lâu Thương.
Vốn Lưu Khám cho rằng chuyện này cũng bình thường. Bởi vì sức lực của Lưu Cự rất kinh người. Do đó tướng giặc đâu phải là đối thủ của y? Nhưng hiện tại, Lưu Khám có phần khiếp sợ. Hắn có thể nhìn ra được, Lưu Cự đang học theo kỹ xảo của hắn.
Về sức lực, Lưu Khám vốn kém hơn Lưu Cự một bậc.
Hiện nay chiếm ưu thế duy nhất chính là kỹ xảo. Chỉ sợ sau một thời gian cũng không còn như thế nữa.
Tuổi thực của Lưu Cự, có lẽ đã hơn ba mươi. Theo lý mà nói, người đến tuổi này, sức khỏe về mọi mặt đều trở nên suy yếu. Nhưng mà bộ dạng của cái tên Lưu Cự này thế mà lại càng trở nên hung hãn và mạnh mẽ, thậm chí về mặt kỹ xảo, cũng tiến bộ rất nhanh. Đương nhiên, việc này cũng có liên quan tới sự nỗ lực của Lưu Cự…Hãy nhìn Lưu Cự mồ hôi như mưa, trong lòng của Lưu Khám cũng không tránh khỏi hoang mang.
Người khác không biết lai lịch của Lưu Cự, nhưng hắn thì lại biết rất rõ ràng.
Lưu Cự hiện tại đúng là mất trí nhớ, nhưng nếu như khôi phục ký ức, còn có thể giống như hiện giờ một lòng đi theo mình sao? Y, chính là người của Trương Lương a…Biết đâu lúc này mẫu thân còn, Lưu Cự không có hành động gì. Nhưng nếu mẫu thân không còn nữa, còn có ai có thể chế phục được y?
Không chỉ có Lưu Khám mới có sự lo sợ này, thật ra Khoái Triệt cũng đã từng đề cập với hắn vấn đề này.
Chỉ vì trước kia Lưu Khám không có thời gian, nhưng khi hắn thấy Lưu Cự càng ngày càng mạnh, trong lòng không khỏi nảy sinh bất an.
Bất an ở trong lòng nảy sinh cũng theo đó mà sinh ra sát ý.
Giết chết y?
Nhân lúc này mình còn nắm chắc là có thể giết được y, đem y giết chết…
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu, lập tức Lưu Khám cố hết sức lắc đầu. Không được, bỗng dưng không từ mà biệt, nếu thật sự tính mạng của Lưu Cự không còn, chỉ sợ mẫu thân là người thứ nhất không chịu nổi. Những năm gần đây, hắn hối hả ngược xuôi, không có một phút giây yên ổn chứ đừng nói ở dưới gối phu nhân tận hiếu. Ít nhiều gì cũng có Lưu Cự làm bạn với mẫu thân. Nếu như Lưu Cự xảy ra chuyện, chỉ sợ mẫu thân sẽ rất khổ sở.
- Đệ đệ?
Lưu Cự đang nện vào bia ngắm, đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám.
Đó là một người thật thà chất phác hơi có phần ngốc nghếch, nhưng trời sinh có nhạy cảm sắc bén. Sát ý ở trong lòng của Lưu Khám, lập tức Lưu Cự cảm nhận được có một loại bất an. Đương nhiên y không xác định rõ lắm là điều gì uy hiếp y, chỉ là theo bản năng mà cảnh giác.
Xoay người nhìn lại, phát hiện là Lưu Khám.
Lưu Cự giống như nhẹ nhỏm cả người, cười hề hề, nói cộc lốc:
- Đệ đệ, đệ dậy thật sớm…Mẫu thân nói đệ trong khoảng thời gian này rất khổ cực, cũng có rất nhiều việc, cho nên không cho ta quấy rầy đệ. Đệ có mệt hay không? Hay là ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức làm đại sự.
- Đại ca, ta không có việc gì, mỗi ngày đại ca đều ở đây luyện võ sao?
- Phải, phải…
Lưu Cự liên tục gật đầu:
- Tín và đệ đều không có ở đây, ngoại trừ Anh và Chung Ly, không ai có thể đỡ nổi một gậy của ta. Mẫu thân không cho ta đả thương người, cho nên mới ở nơi này chơi đùa…Đệ đệ, lúc trước đệ dạy cho ta Tam cung bộ, ta đã luyện được rất nhuần nhuyễn rồi. Khi nào sẽ dạy cho ta trò chơi mới vậy? Lúc trước ta cùng với người khác giao đấu một trận, không đã ghiền chút nào.
Lưu Cự nói đánh nhau, chính là chuyện liên tiếp giết năm tên tướng dưới thành Lâu Thương.
Trong lòng Lưu Khám không khỏi khẽ động, cười nói:
- Ca ca, tính ra đã lâu chúng ta chưa có so chiêu với nhau, hay là cũng nhau luyện tập vậy?
- Tốt, tốt!
Lưu Cự giống như một đứa trẻ, gật đầu vỗ tay liên tục.
Nhưng y lại không biết, trong lúc y đồng ý, trong mắt của Lưu Khám hiện lên một tia sắc bén.
- Binh khí của đại ca đâu?
- Ồ, đệ chờ một chút a…
Lưu Cự không biết được tâm tư của Lưu Khám, xoay người nhấc lên Lang nha bổng ở bên sân. Lưu Khám cũng nâng Xích Kỳ, đứng vững vàng bên bờ sông.
- Đệ đệ, ta ra tay đây, đệ cẩn thận!
Lưu Cự cười ngây ngô một cái, rảo bước tiến lên hai bước, đột nhiên giẫm chân nhảy lên cao. Trong nháy mắt Lang nha bổng thẳng tắp hướng lên trời giơ lên, hoá thành hỏa thiêu thiên thức, theo thân hình hạ xuống dữ dội, mạnh mẽ đập về phía Lưu Khám. Đôi mắt Lưu Khám híp lại, thân hình đột nhiên xoay tròn, Xích Kỳ lập tức vẽ ra một vòng lửa chói lọi, đón lấy Lang nha bổng của Lưu Cự chém qua.
Kỳ - bổng chạm nhau, phát ra một tiếng choang.
Lưu Khám cảm thấy có một lực rất mạnh truyền đến, hắn cả kinh không khỏi vội vã lui về phía sau ba bốn bước, mới có thể hóa giải được lực lượng to lớn từ Lang nha bổng của Lưu Cự.
Hay thật, sức lực của y vậy mà lại lớn hơn rất nhiều so với trước kia…
Lưu Khám thầm kêu một tiếng không hay, thuận thế lui bước, thừa dịp đổi tay, cánh tay khẽ run rẩy.
Chỉ mới chốc lát mà đã làm cho cánh tay hắn tê dại. Mà Lưu Cự cũng lui ba bốn bước, trong mắt tỏa ánh sáng, mừng đến mức kêu to oa oa:
- Đệ đệ, thật có bản lĩnh, lại tiếp ta một chiêu nữa đi!
Xem ra, một hiệp vừa rồi, Lưu Khám và Lưu Cự bất phân thắng bại.
Nhưng Lưu Khám lại biết, vừa rồi hắn dùng kỹ xảo rốt cuộc mới có thể hóa giải được chiêu số của Lưu Cự. Nhưng còn Lưu Cự, chỉ là mạnh mẽ dùng sức lực của bản thân, cũng không có bất kỳ kỹ xảo gì đáng nói. Ngay từ lúc bắt đầu mà nói, với một hiệp vừa rồi Lưu Khám đã rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy Lưu Cự hình như không có việc gì, cả người đã đánh tới, Lưu Khám cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa.
Xích Kỳ múa ra, thân cũng theo Kỳ mà đi, từng vòng lửa theo thân hình của hắn mà phát ra, giao thoa cùng một chỗ, vô cùng chói lọi. Mà Lưu Cự cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, Lang nha bổng vang lên vù vù, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy từng vệt hình ảnh còn sót lại.
Keng keng keng…
Tiếng nổ liên tiếp phát ra, Lưu Khám lui về phía sau liên tục.
Càng đánh, hắn càng kinh hãi, sát khí trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Người này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khó có thể tin nổi. Phải biết rằng, trên thực tế mỗi một kích của Lưu Khám đều phải dùng kỹ xảo mới có thể hóa giải được.
Sức mạnh. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ Lưu Cự chính là dùng cứng đối cứng để tranh thắng thua. Những cái khác không nói, chỉ với thân thể và tố chất của y cũng đủ để cho Lưu Khám líu lưỡi. Sức mạnh của Lưu Khám lớn được bao nhiêu? Trong lòng hắn biết rất rõ.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sử dụng Thái cực quyền và phương pháp hóa kính, cũng đồng nghĩa với Lưu Cự mỗi một lần chống đỡ, ngoài trừ sức mạnh của bản thân Lưu Khám ra, còn có sức mạnh của chính bản thân y. Gia tăng như vậy, sợ là lực có đến một nghìn cân, người bình thường có thể chịu được sao?
Nhưng người này lại hình như không có việc gì cả!
Nếu như có một ngày nào đó, y khôi phục được ký ức; nếu có một ngày nào đó, y phải trở về phía Trương Lương, trên đời này còn có ai là đối thủ của y nữa?
Hạng Võ?
Cũng đánh ngang nhau mà thôi!
Nhưng đừng quên, Lưu Cự còn có đứa con riêng của vợ. Cậu ta cũng là một tiểu quái vật vạn người không đỡ nổi.
Càng nghĩ lại càng thêm lo lắng, Lưu Khám lại càng thêm kích động khó có thể kìm nén ý muốn giết chết Lưu Cự. Đột nhiên hắn xoay người, kéo Xích Kỳ mà đi.
Lưu Cự đang đánh thỏa thích thấy điệu bộ của Lưu Khám như vậy, vội vã hét lớn:
- Đệ đệ, đừng đi, chúng ta lại tiếp tục.
Vừa nói y vừa đuổi theo.
Lưu Khám lui một bước, đã có một kế, là Tha đao kế.
Chỉ thấy lúc hắn chạy đi, đột nhiên bước kế tiếp lảo đảo, nhìn giống như là muốn ngã sấp xuống vậy. Lưu Cự ngẩn ra, vội vã thu hồi Lang nha bổng muốn tới nâng dậy, nhưng sau đó, bỗng nhiên Lưu Khám xoay người lại, Kỳ theo thân đi, một đường vòng lửa chói lọi chợt xuất hiện.
- A!
Bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Trong lòng Lưu Khám run rẩy, đối diện là ánh mắt quan tâm của Lưu Cự.
Trong mắt này mang theo tự trách cùng xấu hổ, hướng về phía Lưu Khám, vươn tay đến, tựa như không hề cảm nhận được một kích này của Lưu Khám là muốn giết chết y.
Tay mềm nhũn, trong đầu của Lưu Khám hiện ra hình ảnh mẫu thân tóc bạc.
Một Kỳ này nếu như thực sự hạ xuống, chỉ e là mẫu thân đau buồn đến chết…
Nghĩ tới đây, Lưu Khám chẳng đành lòng. Xích Kỳ ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, lưỡi thương sắc bén chỉ còn cách một ngón tay là chém xuống người của Lưu Cự.
- Đệ đệ, đây là chiêu số gì của đệ vậy, thật là lợi hại!
Lưu Cự vẫn không biết là y vừa mới từ quỷ môn quan trở về, đôi mắt mở lớn, hiếu kỳ nhìn Lưu Khám.
Lưu Khám quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa võ đài, Vương Cơ cầm một cái áo lớn, đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt.
Lại nhìn Lưu Cự một chút, đột nhiên Lưu Khám thở dài một hơi, thu hồi Xích Kỳ, vỗ vỗ vai Lưu Cự nói:
- Ca ca, huynh phải nhớ kỹ, trên chiến trường, thiên biến vạn hóa, không thể có một chút lơi lỏng. Nếu vừa rồi là đối thủ của ta, hiện giờ đầu của huynh đã rơi xuống đất rồi.
Nói xong, cũng không xem phản ứng của Lưu Cự, hắn kéo Xích Kỳ, hướng ngoài võ đài mà đi.
Trong lúc đi qua cạnh Vương Cơ, Lưu Khám có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của Vương Cơ.
Ta thật không thể làm một người có tâm địa đen tối được a!
Bên ngoài võ đài, Lưu Khám ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng khẽ thở dài. Hắn so ra kém Lưu Bang! Lúc Lưu Bang bị Hạng Võ uy hiếp sẽ nấu chín cha của y, y còn cười tủm tỉm nói với Hạng Võ, đừng quên để dành cho y một chén canh. Lòng dạ sao mà đen tối, bộ mặt sao lại dày đến thế…Lưu Khám không hiểu, một người như vậy, ở trong lịch sử đến tột cùng là làm thế nào mà có được thiên hạ? Lại còn được vô số người tán thưởng?
Khi không có ai là anh hùng cho nên mới để một thằng nhãi ranh thành danh sao!
Trong đầu bỗng hiện ra một câu nói như thế.
Lưu Khám cố sức nắm chặt Xích Kỳ: Ta không phải anh hùng, nhưng cũng không thể bắt chước theo kẻ tiểu nhân…Lưu Bang, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện.
**
Tắm rửa sạch sẽ, Lưu Khám đi tới phòng khách phủ nha.
Mới vừa ngồi xuống, đã thấy Tư Mã Hỉ vội vã từ ngoài cửa chạy vào.
Sau khi được An Kỳ chữa trị, lại điều dưỡng hơn một tháng, thân thể Tư Mã Hỉ đã tốt hơn. Chỉ có điều cánh tay đã mất thì không thể nào hàn gắn lại được.
Nhưng Tư Mã Hỉ không vì vậy mà chán nản.
Không đợi cơ thể phục hồi hoàn toàn, cậu đã không thể chịu nổi, cầu xin Thích Cơ tìm bọn người Khoái Triệt, muốn tìm đọc các loại thư từ. Bởi vì mất một cánh tay cho nên phần lớn thời gian đều để Thích Cơ ở bên cạnh cậu mà đọc. Thích Cơ cũng đã từng học với Trương Thương, sau lại học với Trình Mạc, ngoại trừ biết được chữ tiểu triện của nước Tần, thậm chí bao gồm các chữ của sáu nước ít nhiều cũng biết được.
Lúc Thủy Hoàng đế hạ lệnh đốt sách, Lưu Khám đã từng không ngại ngần cho Lữ Tu thu gom lại.
Đương nhiên, phần lớn sách vở được bảo vệ, bị cháy chỉ là ở chỗ trống của mộc giản mà thôi. Dù sao Lâu Thương cũng chiếm một phần ba diện tích, cho nên không có một ai dám tìm Lưu Khám gây phiền phức. Chỉ là có rất nhiều thư tịch Lưu Khám còn chưa kịp xem, cho nên hiện giờ Tư Mã Hỉ được tiện lợi tất cả.
Lữ Tu cùng phu nhân, cũng hết sức giảm việc cho Thích Cơ, để cho nàng chuyên tâm đọc sách cho Tư Mã Hỉ.
Ai cũng có thể nhận ra, Tư Mã Hỉ biểu hiện hỉ hả giống như trước, thế nhưng tận sâu trong lòng lại cất chứa mối hận thật lớn.
Lúc Lưu Khám trở về, Tư Mã Hỉ đã hoạt động như thường.
Chỉ là thấy tay áo của cậu trống trải làm Lưu Khám cảm thấy hổ thẹn.
Nếu lúc trước không phải Lưu Khám khăng khăng bồi dưỡng cho Hàn Tín, cánh tay của Tư Mã Hỉ cũng sẽ không mất. Cũng là xuất phát từ ý muốn bồi thường, lúc Lưu Tần xin làm học trò của Công Thúc Liêu, Lưu Khám hết lòng sắp xếp cho Tư Mã Hỉ cùng vào, làm thư đồng cho Lưu Tần.
Thật ra chính là để cho Tư Mã Hỉ làm học trò của Công Thúc Liêu.
Mà Tư Mã Hỉ này, cũng không phụ lòng kỳ vọng của Lưu Khám. Một lòng cố gắng học tập, mặt khác cũng chủ động yêu cầu Lưu Khám cho làm việc.
Cậu đã trưởng thành, thân thể cũng trở nên cao gầy.
Lưu Khám cũng biết, Tư Mã Hỉ học cũng có chỗ dùng. Vì vậy mới sắp xếp cho cậu làm Trung Quyên, làm thư tá môn hạ của Lưu Khám, phụ trách xử lý công văn. Là Trung Quyên, chính là người thân cận. Ở hậu thế ý nghĩa của Trung Quyên, phần lớn là chỉ thái giám hoạn quan, nhưng trường hợp này ở lúc này là chỉ người thân cận.
- Hỉ tử, có chuyện gì mà vội vã vậy?
Cử chỉ của Tư Mã Hỉ rất chững chạc, khom người trả lời:
- Chủ công, ngoài cửa có một người tự xưng là bạn cũ của ngài, muốn cầu kiến chủ công.
Bạn cũ?
Lưu Khám thật sự là không nghĩ ra, hôm nay hắn còn có bạn cũ nào.
Lẽ nào là người Ba Thục sao? Vừa nghĩ đến Ba Thục, Lưu Khám không khỏi có chút kích động, vội vã đứng lên nói:
- Mau mau ời.
Tư Mã Hỉ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc ra ngoài, cậu hướng về phía trong đình viện, đưa mắt ra hiệu cho Quý Bố đang đi tuần tra phủ nha, Quý Bố lập tức hiểu ý.
Lưu Khám tài ật lớn, ở trong nhà cứ một mực chờ đợi tin tức của Ba Thục, vì vậy không thèm để ý.
Nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng không thèm để ý. Tư Mã Hỉ đã trải qua chuyện của Hàn Tín, càng trở nên cẩn thận hơn.
Cậu ra hiệu cho Quý Bố tăng cường thủ vệ để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó mới mang theo người đi vào phòng khách. Lưu Khám vừa thấy người, không khỏi nao nao.
Không phải là người ba Thục nhưng quả thật là hắn có quen biết. Người này nói cũng không sai, thật sự là bạn cũ…Lưu Khám đứng dậy, bước nhanh về phía người ấy mà đón tiếp.
- Chu tiên sinh, sao ngài lại đến đây?
Chương 401-402. Ninh Lăng Quân
Chương 401-402. Ninh Lăng Quân
Người vừa vào phòng khách, khuôn mặt tròn trĩnh, lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Từ lúc giã biệt nhau ở Đại Lương, thoáng chốc mà đã hơn nửa năm. Chu Thị nhìn qua có vẻ mập hơn lúc trước, khuôn mặt cũng tròn hơn lúc trước một chút.
Lúc Lưu Khám quay về Lâu Thương đã nói với bọn người Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt về cảnh ngộ ở Đại Lương.
Khoái Triệt nói:
- Quân Hầu, Chu Thị này không đơn giản a!
Y suy nghĩ một chút rồi phân tích với Lưu Khám:
- Đại Lương là chỗ quan trọng của Sơn Đông, có liên quan với các nơi. Tuy là hiện giờ bị tàn phá không còn được sôi nổi như Ngụy đô năm xưa. Nhưng vị trí này lại mở ra ở đây, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ không kém hai thành Lạc, Huỳnh bao nhiêu.
Chu Thị lúc toàn thành bị phong tỏa, còn có thể giúp Quân Hầu ra thành, hiển nhiên là một nhân vật ở Đại Lương. Sao y lại không thể biết chuyện của Quân Hầu được? Quân đến Đại Lương, nhưng lại mai danh ẩn tích, không dám bại lộ thân phận. Nếu như đổi lại là bất kì một người nào khác, tất nhiên sẽ bị hoài nghi. Hết lần này tới lần khác y chẳng quan tâm, lại còn hết sức giúp Quân Hầu ra khỏi thành. Về mặt này, chỉ sợ là có dụng ý. Gặp lại người này, phải cẩn thận.
Suy nghĩ kĩ lại, quả thật cũng có lý.
Sau này Lưu Khám cũng có hỏi Công Thúc Liêu về chuyện này. Công Thúc Liêu vốn là người Đại Lương. Hơn nữa ở Đại Lương đã nhiều năm. Đối với mọi việc trong thành rõ như lòng bàn tay.
Thấy Lưu Khám hỏi, Công Thúc Liêu chỉ nói một câu:
- Hậu nhân của lão Ngụy còn hay mất?
Sau đó thì không nói gì nữa cả, vội làm việc của mình.
Nhưng chỉ một câu nói ấy cũng đã đủ cho Lưu Khám đoán ra đại khái.
Chẳng lẽ Chu Thị này là hậu duệ của nước Ngụy?
Hắn còn hỏi Tào Tham chút ít về tình hình của Chu Thị. Biết được Chu Thị trước kia cũng không phải là người huyện Bái, cũng không khác gì mấy so với Đường Lệ. Lúc nước Ngụy bị công phá hai năm mới định cư ở huyện Bái. Tính toán ra, Chu Thị định cư ở huyện Bái không giống với Đường Lệ cả nhà ở suốt hai năm. Chỉ có điều trong lúc đó hai người chẳng có liên hệ gì với nhau. Một người thì ở trong thành, một người thì lại ở ngoại ô, thậm chí cũng chưa từng nói với nhau một câu nào.
Hừ, không ngờ Chu Thị này cũng là một người có vấn đề!
Lưu Khám biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại Chu Thị. Nhưng không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.
Chu Thị nhìn qua vẫn thật thà chất phác giống như vẫn còn ở Đại Lương lúc trước.
Nhưng Lưu Khám cũng không dám xem thường người này. Với thân phận là hậu duệ của nước Ngụy, ở dưới mắt của người Tần nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện, cũng không phải là loại người hiền lành gì. Đến nay, Lưu Khám cũng không còn giống như lúc vừa mới xuyên qua. Đã sinh sống ở thời đại này mười hai năm, đối với một người nối tiếng trong lịch sử cũng phải nhận biết sáng suốt. Ai nói cổ nhân là thật lương thiện? Ai nói những cổ nhân này không giỏi gạt người?
Năm trăm năm Xuân thu Chiến quốc biến đổi thăng trầm, cũng là những năm của nền văn minh rực rỡ nhất Trung Hoa. Người tài ba xuất hiện lớp lớp, người có sức mạnh cũng xuất hiện lớp lớp. Trí tuệ của những cổ nhân này, người hậu thế cũng không thể khinh thường. Bằng không, một bộ Tôn Tử binh pháp kia cũng sẽ cũng sẽ không lưu truyền ngàn năm vẫn được người người tôn sùng như trước.
Các anh hùng ở cuối thời kì Chiến quốc, e là không có nổi danh như ở thời đại Tam quốc, nhưng người mạnh tuyệt đối sẽ không kém so với thời Tam quốc.
Giao tiếp với những người này, Lưu Khám nhất định phải hết sức cẩn thận.
Chu Thị cười ha hả nói:
- Quân Hầu, từ lúc từ biệt ở Đại Lương, phong thái vẫn như xưa. Hôm nay Thị gặp lại Quân Hầu, trong lòng thật sự rất vui mừng a.
- Chu tiên sinh, ta cũng rất nhớ ngài a!
Lưu Khám nắm lấy cánh tay Chu Thị cười nói:
- Lúc rời khỏi Đại Lương, ta nghĩ kĩ lại, càng phát hiện Chu tiên sinh khác hẳn người thường. Gặp người đại hiền mà không biết, thật sự là có mắt mà cũng như không. Thật thẹn, thật thẹn…Xin mời ngồi. Hỉ tử, mau căn dặn mọi người chuẩn bị tiệc rượu.
Tư Mã Hỉ ở ngoài cửa lên tiếng, vội vã rời đi.
Mà Lưu Khám cùng với Chu Thị phân chủ khách ngồi xuống.
Chu Thị nghiêm mặt nói:
- Lúc ở Đại Lương, không phải ta có ý định giấu diếm, quả thật là không biết làm sao mở miệng. Lúc đó Quân Hầu dường như có điều cố kỵ, ta cũng không thể nói thẳng ra. Không dám giấu Quân Hầu, sáu đời của tổ tiên ta đều là thần tử của nước Ngụy. Năm đó thành Đại Lương bị phá, lúc ấy mới lưu lạc đến huyện Bái. Nếu không có Quân Hầu cao thượng, trên chiến trận không ngại cứu ta, thì hôm nay xương cốt đã mục rửa từ lâu rồi…
Ân cứu mạng, Thị không bao giờ quên. Huống hồ lúc ở Đại Lương, Thị cũng chưa từng giúp được gì, hơn nữa tài trí của Thị cũng thấp kém hơn ngài.
Chu Thị hết sức thẳng thắn, nhưng thật ra làm cho Lưu Khám ít nhiều được yên lòng.
- Chu tiên sinh cho là tài trí thấp kém, nhưng với Lưu mỗ cũng là ơn cứu mạng. Thoáng cái đã mười năm, xây dựng lực lượng, hiện nay đều mới lạ.
Có thể gặp lại tiên sinh, trong lòng Lưu Khám thật vui mừng. Ta ở trong thành lâu Thương, cũng có chút nhớ về những năm trước. Tiên sinh đến đây phải ở lại với ta một thời gian mới hết tình hết nghĩa. Đáng tiếc…Lão Đường Vô Thương cùng với Kỳ ca bọn họ cũng không có ở đây, bằng không nhìn thấy tiên sinh tất nhiên sẽ hết sức vui mừng.
Hai người nói huyên thuyên một hồi, chỉ chốc lát sau Tư Mã Hỉ đã sai người bưng rượu và thức ăn lên.
Chu Thị thu hồi vẻ cười trên mặt, nhìn Lưu Khám nói:
- Quân Hầu, hôm nay Thị đến đây, là có chuyện muốn nói cùng Quân Hầu. Nhưng không biết Quân Hầu cảm thấy tình hình hiện giờ như thế nào?
- Tình hình thiên hạ hiện nay?
Lưu Khám biết, trò hay đã tới.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Tiên sinh cũng không phải người ngoài, ta cũng không giấu diếm. Hiện giờ người Tần quả thật ở vào thế yếu nhưng cũng không phải để Trương Sở hay Trần tặc kia có thể kháng cự. Theo ta thấy, trước xuân, chắc chắn Chương Hàm phát động tiến công Trương Sở. Với thực lực của Trương Sở, sợ là dữ nhiều lành ít.
Chu Thị tay vịn trường án:
- Nếu Trương Sở mất thì thiên hạ sẽ như thế nào?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, thản nhiên nói:
- Trương Sở mất nhưng thiên hạ này chỉ sợ cũng khó mà trở lại yên ổn được.
- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần khó có thể ổn định được cục diện sao?
Lưu Khám cười nói:
- Tiên sinh ngươi đã biết rõ cần gì phải hỏi nữa. Mặc dù là lão Tần muốn ổn định, nhưng còn có các ngươi sẽ đồng ý sao? Hiện giờ cũng không giống như lúc bệ hạ càn quét sáu nước. Không nói tới Nhị Thế không thể sánh bằng bệ hạ, chỉ sợ lão Tần cũng thấy mình hữu tâm vô lực. Các ngươi mười năm mưu đồ mọi việc há có thể đồng ý sao?
Chu Thị không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
Một lát sau, y than nhẹ một tiếng, nói:
- Quân Hầu là thần tử của lão Tần, đã biết tâm ý của bọn ta, sao không bắt ta để trừ hậu hoạn?
- Người Tần, Người Tần cũng không phải là của họ Doanh. Là người Tần của trăm họ ở Quan Trung. Nhị Thế ngu ngốc, sử dụng tiểu nhân, làm điều ngang ngược, thực không thể tha thứ. Tuy ta có lòng, nhưng một là vì hữu tâm vô lực, hai là vì không dám trái với ý trời….Nếu lúc này ta ra tay, chỉ sợ chưa hành động đã trở thành kẻ địch của tất cả người trong thiên hạ.
Chu Thị nở nụ cười:
- Thì ra Quân Hầu cũng biết đại thế...
Chỉ có điều, Quân Hầu ngươi trấn giữ Lâu Thương, trấn giữ Hoài Hán, chung quy cũng là một mối họa lớn của tất cả mọi người. Huống hồ, Lâu Thương cách Quan Trung đường xá xa xôi. Quân Hầu một thân một mình trấn giữ, xung quanh đều có hổ lang dòm ngó, chẳng phải rất nguy hiểm sao? Mà khi Chương Hàm khai chiến với Trương Sở, sợ cũng chính là ngày các hổ lang cùng nhau vây công Lâu Thương. Quân Hầu là người thông minh, sao không sớm ra một quyết định, để bảo toàn thân mình, mưu cầu cho sau này chứ?
- Không biết tiên sinh có đề xuất gì?
Lưu Khám biết, câu tiếp theo mới thật sự là mục đích của Chu Thị tới đây.
Chu Thị nói:
- Quân Hầu có biết Ninh Lăng Quân?
- Có nghe qua…Chu tiên sinh, không lẽ ngươi muốn ta đầu hàng Ninh Lăng Quân sao?Ta nói trước, nếu là như thế, tốt nhất tiên sinh đừng nói nữa.
Chu Thị lắc đầu cười nói:
- Ta biết trong lòng của Quân Hầu vì bách tính của Lão Tần. Nhất định sẽ không thể nào quy thuận bất kì một ai. Ta đến đây là muốn hợp tác với Quân Hầu…Thiết tưởng Quân Hầu cũng đã biết, Ninh Lăng Quân là hậu duệ của Ngụy Vương, hiện nay là lực lượng của Trương Sở, ở Đại Lương xưng là Ngụy Vương. Ninh Lăng Quân từ lâu đã nghe tên của Quân Hầu, muốn kết làm đồng minh với Quân Hầu. Quân Hầu là người Tần, trấn giữ Hoài Hán, nhất định sẽ bị người coi là cừu địch, vả lại Doanh thị bất hòa với Quân Hầu. Lúc Trương Sở diệt vong, Doanh thị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quân Hầu…Lúc đó, Lâu Thương sẽ bị nguy!
Chu Thị nói một hơi, nhưng cũng không hẳn là đe dọa.
Lưu Khám chắp tay dưới hàm, lẳng lặng nhìn Chu Thị.
- Ta hợp tác với Ninh Lăng Quân thì có lợi gì?
- Ngụy Vương muốn quận Nãng thần quy Đại Lục.
- Tiếp đó?
- Xin Quân Hầu giúp đỡ!
Thì ra là thế...
Lưu Khám đã hiểu rõ ràng ý tứ của Chu Thị. Chả trách, Ninh Lăng Quân chiếm được Đại Lương, cần phải nhanh chóng khuếch trương, nhằm tăng cường thực lực của nước Ngụy.
Tình hình của Đại lương, đại khái Lưu Khám có thể hiểu được. Nếu nói trong phủ kho không có hàng tồn đọng thì không có khả năng. Nhưng lúc này là loạn thế, muốn khuếch trương, chỉ dựa vào kho trong phủ của thành Đại Lương thì không thể nào. Cho nên ánh mắt của Ninh Lăng Quân sẽ không nhìn vào nơi nào khác. Tam Xuyên, Tể Bắc. với thực lực hiện nay của Ninh Lăng Quân, chắc chắn không dám đụng chạm một cách đơn giản. Mặc dù nơi đó đã từng là của nước Ngụy trước đây, nhưng đối mặt với quân Tần tinh nhuệ, Ninh Lăng Quân cũng phải cẩn thận.
Không thể lấy lại những gì của nước Ngụy trước kia, vậy thì chỉ có thể nhìn về những nơi như quận Toánh Xuyên và quận Tứ Thủy này.
Toánh Xuyên hiện nay đã bị Trương Sở chiếm lĩnh. Một ngày nào đó Tần phát động công kích với Trương Sở, vậy thì Toánh Xuyên là trận chiến đầu tiên. Ninh Lăng Quân không dám lấy.
Không thể đi Toánh Xuyên, vậy chỉ còn lại có hai quận là quận Nãng và Tứ Thủy. Mà quận Nãng gần kề với Đại Lương. Cho nên Ninh Lăng Quân mới đặt mục tiêu ở quận Nãng. Nhưng mặc dù công chiếm quận Nãng, Ninh Lăng Quân còn phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là thiếu thốn về lương thực và đồ quân nhu.
Vùng phía nam Sơn Đông lương thực đồ quân nhu hầu như đều được tích trữ ở Lạc Dương và Lâu Thương.
Đánh Lạc Dương?
Đó là tìm đường chết…
Ánh mắt của Ninh Lăng Quân cũng chỉ có thể đặt ở Lâu Thương. Đúng lúc Chu Thị quen biết với Lưu Khám, cho nên Ninh Lăng Quân này phái Chu Thị đến đây du thuyết.
Vậy thì liên quan đến vấn đề hợp tác.
Hai trăm năm Chiến quốc, hợp tung liên hoành vốn là chuyện bình thường. Hôm nay là địch, ngày mai là bằng hữu, biến đổi qua lại khó mà biết được. Chỉ có điều Lưu Khám không ngờ tới, hiện giờ hắn đang bị khốn ở Lâu Thương thì có người tìm tới tận nơi để hợp tác. Từ góc độ của Lưu Khám mà nói, Ninh Lăng Quân chiếm cứ ở quận Nãng, đương nhiên là đối với hắn mới có lợi. Ít nhất là lúc Chương Hàm diệt Trương Sở, sẽ ở bên cạnh mà chế trụ quân Tần.
Hơn nữa, Lưu Khám còn có thể thông qua Ninh Lăng Quân, trong lúc bọn người phản Tần tìm được một vài sự giúp đỡ cần thiết.
Đây cũng là điều hiện giờ hắn rất cần…
Chỉ có điều, Lưu Khám mong muốn đứng giữa chuyện này xử sự cho tốt để mưu cầu lớn hơn nữa.
Lập tức, hắn viện cớ là cần phải suy nghĩ, không trực tiếp trả lời ngay với Chu Thị. Mà lúc này, Tào Tham cũng tới, Lưu Khám cũng ngừng ngay việc thảo luận vấn đề này. Tào Tham dẫn Chu Thị lui xuống nghỉ ngơi. Nhân cơ hội này Lưu Khám cho gọi bọn người Khoái Triệt, Thúc Tôn Thông tới để thảo luận về chuyện này.
Khoái Triệt giành nói:
- Người này đến đây cũng là cơ hội cho Quân Hầu. Nếu có sự phối hợp của Ninh Lăng Quân, việc Quân Hầu bắc tiến cũng sẽ giảm bớt nhiều phiền phức. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận.
- Lão Khoái, theo ngươi thì phải làm thế nào?
- Từ Lâu Thương đi về Bắc, trên đường đi sẽ có rất nhiều trở ngại. Quân Hầu, ngươi đã quyết tâm đi về Bắc, Triệt nguyện ý làm lính hầu, dựa vào ba tấc lưỡi, noi theo Tô Tần, Trương Nghi, tìm một con đường cho Quân Hầu. Hiện nay Ninh Lăng Quân đã tới, sao không để hắn đứng ra mở một con đường về phía Bắc cho Quân Hầu ở quận Tứ Thủy?
Tâm ý của Khoái Triệt, Lưu Khám ít nhiều gì cũng biết đôi phần. Lúc Trần Bình đi Hà Nam, Khoái Triệt vẫn lo nghĩ. Xét quan hệ, Khoái Triệt là gia nô của Lưu Khám, có quan hệ gần gũi với Lưu Khám, so với Trần Bình, cũng không hề kém…Lúc Trần Bình theo Lưu Khám, không ngắn hơn so với Khoái Triệt. Hơn nữa y với Lưu Khám có tình đồng đội, đã từng cùng nhau vào sinh ra tử ở Hà Nam, được Lưu Khám rất xem trọng.
Về mặt tài năng mà nói, Khoái Triệt và Trần Bình ngang nhau. Điều này làm cho Khoái Triệt sinh lòng so sánh…
Nếu như Trần Bình ở Hà Nam lập được công trạng, vậy thì Khoái Triệt kém hơn Trần Bình một chút. Với Khoái Triệt mà nói cũng không muốn bị Trần Bình ngăn chặn. Vì vậy một mực tìm kiếm cơ hội, nỗ lực thể hiện mình. Mà hiện tại, cơ hội đã tới rồi! Khoái Triệt đã không thể chờ nữa mà đã muốn ra tay.
Lưu Khám gật đầu:
- Đã như vậy theo ý của ngươi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Khám lại tiếp đãi Chu Thị lần nữa.
Hắn nói với Chu Thị hết sức rõ ràng: Ta có thể giúp đỡ Ninh Lăng Quân lương thực và đồ quân nhu. Thế nhưng ta có chuyện muốn nhờ Ninh Lăng Quân hỗ trợ.
- Không biết là chuyện gì?
Lưu Khám mỉm cười:
- Ta cùng với Lưu Quý ở huyện Bái có cừu oán. Hiện giờ, y đóng quân ở huyện Bái, rất muốn Bành Thành. Đã thành mối hiểm họa của ta. Ta đã muốn đánh y nhưng lại sợ kích động hào kiệt khắp nơi. Vì vậy ta mong muốn Ninh Lăng Quân xuất thủ, giết chết Lưu Quý cho ta, đánh chiếm huyện Bái. Không biết Chu tiên sinh có đồng ý hay không? Nếu việc này có thể thành công, ngày ta trở về Quan Trung, đồ quân nhu ở Lâu Thương này nguyện ý dâng tặng cho Ngụy vương.
Chu Thị cũng nghe nói Lưu Quý tự xưng là họ hàng của Sở vương. Xưng là Bái Công chiếm cứ huyện Bái, thanh thế không nhỏ. Đương nhiên y cũng biết rõ là Lưu Quý và Lưu Khám không hợp nhau. Lúc Lưu Khám lúc vừa mới tới huyện Bái định cư, giữa hai người dường như đã hình thành mâu thuẫn. Nhưng rốt cuộc là mâu thuẫn gì Chu Thị cũng không rõ lắm. Nhưng y biết, Lưu Quý liên thủ với Ung Xỉ, nỗ lực giành gia nghiệp của Lưu Khám. Về sau nếu không phải trong lúc đó Quận trưởng quận Tứ Thủy Nhâm Hiêu khuyên can, nói không chừng Lưu Khám đã giết Lưu Quý.
Mà bản thân Chu Thị cũng không ưa gì Lưu Quý.
Nghe Lưu Khám nói xong, cặp mắt Chu Thị không khỏi sáng lên…
- Quân Hầu xuất thủ quả thật có điều cố kỵ. Lưu Quý lúc trước cũng chỉ là một tên vô danh ở huyện Bái, có đức tài gì mà chiếm cứ huyện Bái lại xưng là Bái Công? Quân Hầu nếu mở miệng, Thị nhất định không chối từ. Chẳng qua chuyện này Ninh Lăng Quân không nên xuất thủ. Đợi Chu mỗ ra một kế nhỏ cũng đủ để cho lưu Quý không thể đứng được ở huyện Bái.
- Thật sao?
Lưu Khám không khỏi lấy làm thích thú.
Không ngờ, vị Chu Thị này lại là một người đa mưu túc trí.
- Tiên sinh tính kế như thế nào?
- Quân Hầu, như thế này, như thế này…Nhất định sẽ khiến cho Lưu Quý chết không có chỗ chôn…
Chu Thị ở bên tai Lưu Khám thấp giọng hiến kế. Lưu Khám gật đầu liên tục trên mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Chu Thị đã có chút khác biệt.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân