Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 391 - 396
hương 391-392: Thuyết hàng
Nguyên niên Tần Nhị thế đã định trước một thời kỳ không yên bình.
Bắt đầu từ cuộc đại loạn Trần Thắng, Ngô Quảng, tình hình phức tạp càng lan rộng, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng. Toàn bộ khu Quan Đông, ngoại trừ Lâu Thương một lần đại thắng, quân Tần các nơi không có bất cứ tin chiến thắng nào. Mặc dù quận Tiết và quận Tam Xuyên có trọng binh trấn giữ, cũng chỉ thể hiện ở trạng thái giằng co, khiến người ta không thấy được bất cứ chiến thắng nào như mong muốn. Theo Điền Đam khởi binh tại Giao Châu, cố Tề liên tiếp hưởng ứng. Uy phong đại Tề ngày xưa đủ khiến rất nhiều người Tề nhớ lại, mặc dù Tam Điền gây loạn thất bại làm bài học, nhưng vẫn có rất nhiều người mang trong lòng hi vọng may mắn. Sau khi Điền Đam khởi binh, khiến rất nhiều không cam chịu, lại xuất hiện.
Trong cuộc gây loạn Tam Điền có Điền Phúc cá lọt lưới, lúc này dẫn đầu làm khó dễ...
Quận Thủ quận Đông Hải Tư Mã thấy thế cục quận Tiết càng ngày càng trở nên hỗn loạn, thay vì chú ý tới Lưu Bang ở huyện Bái, ngược lại y dồn binh vào quận Tiết. Lưỡng binh hợp cùng một chỗ, tạo thành hai tuyến phòng thủ, nỗ lực dùng chiến hỏa ngăn cản bên ngoài quận Tiết.
Trong lúc thế cục càng ngày càng thối nát, quận Tiết và quận Đông Hải cũng bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, đồng thời nhanh chóng mở rộng. Toàn bộ Quan Đông, từ đầu tháng năm, bốn bề báo hiệu bất ổn. Vốn binh lực quân Tần như trứng chọi đá, phải co cụm lại phòng thủ, cùng với quân khởi nghĩa tại Tam Xuyên và quận Tiết nhiều lần giằng co chiến đấu.
Tới tháng sáu, Trương Nhĩ và Trần Dư đề xuất với Trần Thắng, suất binh bắc thượng, công chiếm vùng đất cũ nước Triệu và nước Yến. Cùng lúc đó, sau khi Chu Chương trải qua nhiều phen khổ chiến, đã cấp tốc quật khởi. Nhân mã dưới trướng lớn mạnh giống như quả cầu tuyết, đến cuối tháng sáu, binh mã sở thuộc Chu Chương đã có sáu bảy mươi vạn. Đồng thời dưới sự chỉ huy của Chu Chương, đã tới gần Hàm Cốc Quan.
Lý Do tại thành Huỳnh Dương, bị quân đội của Ngô Quảng quấn lấy gắt gao, không có cách nào thoát thân. Mà Ngô Quảng, mặc dù hiểu được dụng ý của Trần Thắng. Nhưng đại chiến đã tới mức độ này, y muốn bứt ra cũng không được. Vì vậy, mặc kệ Lý Do hay Ngô Quảng, đều chỉ có thể trừng mắt nhìn quân đội của Chu Chương áp sát, mà không có biện pháp gì.
Hàm Cốc Quan chính là cửa ngõ Quan Trung.
Đánh tan Hàm Cốc Quan, là có thể tây tiến, thẳng đến Hàm Dương.
Đầu tháng bảy, Hàm Cốc Quan được xưng là hùng quan bị Chu Chương thống lĩnh quân đội một lần đánh tan, khiến thiên hạ náo động. Nếu như nói trước kia còn có người dự định quan sát tình thế, nhưng hiện tại Hàm Cốc Quan bị đánh tan, nếu không sớm hành động. Chắc chắn hối hận không kịp!
Mà người hành động trước, cũng là anh hào các nơi vùng Quan Đông...
* * * * *
Nguyên niên tháng bảy Tần Nhị thế, huyện Ngô quận Hội Kê.
Ân Thông là người đã qua tuổi năm mươi, gốc ở Lâm Truy, vốn là học trò của Tắc Hạ Học Cung. Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất, Ân Thông nhận lệnh làm quan. Đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Bác Sĩ hai năm ở Hàm Dương, bởi vì giỏi về hình luật, mà được Lý Tư coi trọng, đề cử trước mặt Thủy Hoàng Đế Doanh Chính. Năm Thủy Hoàng Đế thứ 34, Ân Thông được ủy nhiệm làm Quận Thủ Hội Kê. Tới Trấn Nam quận Hội Kê, từng một thời phồn hoa tại thời kỳ Ngô Việt.
Nhưng sau khi vào thời kỳ Chiến Quốc. Ngô Việt trước kia đã biến thành kho lúa của nước Sở.
Tuy quận Hội Kê kém xa vùng Trung Nguyên sung túc giàu có, nhưng so với Giang Nam phần lớn là vùng đất hoang dã mà nói, không cần bàn cãi quận Hội Kê phồn hoa hơn nhiều. Nơi này có tiểu giai nhân yểu điệu, có thần binh tuyệt thế chém sắt như chém bùn, còn có sông ngòi dày đặc...Đồng thời, quận Hội Kê cũng là kho lúa nước Sở trước kia, sau khi đầu nhập nước Tần, lại cung cấp đồ quân nhu cho đại quân phương nam.
Tổng thể mà nói, so với những nơi giàu có sung túc như Lạc Dương, Hàm Dương...Quận Hội Kê không tính là gì.
Nhưng, nơi này thực sự có nguồn tài nguyên trời ban. Đệ tử Ngô Việt, có tâm huyết lão Sở nhân nhanh nhẹn dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến.
Ân Thông vừa mới tới Hội Kê, lập tức cảm thụ được phong tình đặc biệt ở đây. Khi tin tức Thủy Hoàng Đế băng hà truyền tới, Ân Thông cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.
Thế nhưng việc Tần Nhị thế bạo ngược, theo Trần Thắng, Ngô Quảng khởi nghĩa...Trái tim Ân Thông bắt đầu rạo rực.
Nếu lão Tần diệt vong, cho dù ta không chiếm được toàn bộ thiên hạ, dựa vào nước sông rãnh trời, ít nhất có thể trở thành chư hầu một phương. Nếu may mắn, nói không chừng có thể hùng bá Giang Nam, dựng lên cơ nghiệp nước Sở trước kia! Ý nghĩ này không xuất hiện cũng đành thôi, một khi xuất hiện thực sự giống hạt giống rơi xuống đất, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm. Theo thế cục vùng Trung Nguyên chuyển biến càng ngày càng xấu, ý nghĩ này của Ân Thông càng ngày càng mãnh liệt. Tới sau cùng, Ân Thông đã không còn cách nào khống chế, trong nội tâm hình như có một thanh âm kêu gọi, kêu gọi y dựng nghiệp. Mà Trần Thắng kia có gan tự xưng Vương, khiến y khó có thể kìm chế.
Sắc trời có chút u ám, giống như sắp mưa.
Giang Nam vốn mưa nhiều, vì thế không có gì quá lạ. Ân Thông thay một thân thường phục, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, leo lên xe ngựa, rời khỏi phủ nha.
Trời đã tối đen.
Xe ngựa dừng tại cửa trạch viên phía nam huyện Ngô. Trạch viên này, chiếm hơn mười khoảng, tường xung quanh rất cao, trên vách tường tràn đầy vết tích loang lổ bởi năm tháng, hiện ra màu xám tro dày đặc.
Liền có một gia tướng tiến đến, gõ gõ cửa chính sơn màu đen.
- Là ai đó?
Bên trong cửa truyền đến thanh âm đậm chất Ngô Việt, tiếp đến cửa chính hé mở một khe nhỏ, từ bên trong xuất hiện một tiểu lại.
- Quận Thủ đến đây tuần tra, đừng kinh động người khác.
Gia tướng kia lấy ấn tính ra. Cai ngục vừa thấy, liền vội vàng từ trên bậc thang chạy tới, khom người thi lễ.
Ân Thông xuống xe, nhẹ giọng nói:
- Gần đây vẫn yên bình chứ?
Bởi vì Ân Thông xuất thân là người nước Tề, quen gọi là ngục. Cai ngục vội vàng nói:
- Khởi bẩm Quận Thủ, tất cả vẫn như thường.
- Tân!
Ân Thông nhìn hoành phi màu đen treo cao tại đầu cổng, trên mặt có hai chữ lớn đỏ thẫm " Tân ngục " nói rõ Tân ngục này có lai lịch không tầm thường. Tương truyền trước kia Ngô Việt tranh đấu, nước Việt thất bại, Việt Vương Câu Tiễn trở thành tù binh của Ngô Vương, nằm gai nếm mật, chính là tại Tân Ngục này. Đương nhiên, lúc đó không gọi là Tân, cũng không nguy nga tráng lệ như ngày hôm nay.
Sau khi nước Ngô thất bại, Câu Tiễn khởi công xây dựng phủ đệ này. Về sau Ngô Việt diệt vong, Tân ngục này trở thành nơi giam giữ phạm nhân. Chỉ có điều người được giam giữ ở đây đều không phải thường nhân.
Ân Thông gật đầu, cất bước đi lên bậc thang.
Lão nhân kia đi sát theo sau y, rất nhanh đi tới hành lang lao ngục.
Có một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn kéo tới, khiến Ân Thông không nhịn được nhướng mày, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Trong lao ngục nhất định có mùi vị như vậy. Cho dù là lao ngục sang trọng, cũng khó tránh tình trạng này. Ân Thông không để ý, nhẹ giọng hỏi:
- Hạng Lương ở nhà lao nào?
- Hạng Lương?
Lão nhân kia ngẩn người:
- Hạng tiên sinh ở tại lao ngục trong cùng. Dọc theo đường đi về phía trước, tới chỗ rẽ là đến.
Trong giọng nói, lộ ra vẻ cung kính. Hang gia tại đất Sở có uy danh rất cao, tại vùng đất Ngô Việt trước kia cũng như vậy.
Trong lòng Ân Thông có thể có chút khó chịu.
Trong mắt y, hiện tại lão Tần tràn ngập nguy cơ, y mới là chủ nhân thực sự ở quận Hội Kê này. Cai ngục khi nói chuyện với y, tuy nói hết sức khiêm tốn, nhưng cũng không quá cung kính. Loại cung kính phát ra từ nội tâm mới chính là cảm giác Ân Thông cần. Hạng gia, không hổ là một trong Kinh Sở Thập Bát Tính, tại quận Hộ Kê cũng có địa vị rất cao. Còn mình đã tính là gì?
Nếu như không cần Hạng Lương, Ân Thông hiện tại đã chém chết Hạng Lương rồi.
- Ngươi xuống phía dưới, ta có chuyện muốn nói với Hạng tiên sinh...Mấy người các ngươi thủ hộ ở đây.
Ân Thông phân phó xong, chỉ dẫn theo một gia tướng, mang theo cặp đồ ăn đi vào bên trong. Những người còn lại đứng ở hành lang. Sau khi cai ngục đi, bọn họ đứng đó thủ hộ.
Phòng ngục này rất tối, Ân Thông chỉ có thể nhìn thấy một nam tử đầu tóc rối bù, ngồi giữa phòng ngục. Phòng ngục này không coi là quá mức lộn xộn, nam tử kia ngồi chồm hỗm ở giữa, bộ dạng rất nghiêm tục. Không thấy rõ tướng mạo y, nhưng Ân Thông biết người này chính là Hạng Lương.
- Hạng tiên sinh, vẫn khỏe chứ?
Ân Thâm đứng bên ngoài phòng ngục, trong miệng líu nhíu hai tiếng:
- Ngươi xem, ngươi xem, bọn cai ngục làm gì thế này? Tại sao để Hạng tiên sinh ở chỗ này? Thực sự đáng trách, thực sự đáng trách...Đều là mỗ gia sơ suất, mong tiên sinh thứ lỗi.
- Quận Thủ không cần khách khí!
Nam tử trong tù, khi nói mang theo khí âm nhu. Thanh âm rất dễ nghe, cũng rất hòa nhã. Thế nhưng, lại thiếu chút khí tức hùng liệt, mà yếu đuối, khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.
- Lương ta chẳng qua chỉ là tù nhân, có thể ở trong Tân Ngục này, đã coi như được Quận Thủ chiếu cố, sao dám có yêu cầu khác?
- Sau một lần gặp mặt tiên sinh, Thông rất muốn trở lại tiếp kiến. Chỉ tiếc...Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thông khó có thể bứt ra. Hôm nay nhàn rỗi, vì vậy đến đây viếng thăm...Người đâu, mang đồ ăn tới, ta và tiên sinh tâm tình một phen.
Gia tướng mở cửa ngục, thấp đuốc sáng trưng.
Chỉ thấy nam nhân trong phòng ngục, đang ngồi nghiêm chỉnh.
Gạt búi tóc ra, liền hé lộ khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đao phong năm xưa để lại vết tích trên mặt y, cũng không thể che giấu vẻ anh tuấn vốn có của y. Y thoáng liếc nhìn đồ ăn trước mặt, lại thấy Ân Thông mỉm cười, rót đầy một chén rượu.
- Lương đa tạ Quận Thủ.
- Mời!
Ân Thông xua tay ra hiệu cho gia tướng ra ngoài, sau đó ngồi đối diện Hạng Lương.
- Quận thủ hôm nay đến đây, e là không chỉ đơn giản mời Hạng mỗ uống rượu.
- Hạng tiên sinh quả nhiên thông mình.
Ân Thông cười ha hả:
- Đã vậy, Thông sẽ thẳng thắn nói. Trước kia giam Hạng tiên sinh, cũng không phải ý của Thông. Thực là Thánh mệnh khó trái, buộc phải làm như vậy. Hạng tiên sinh là người tài giỏi, Thông sớm đã nghe danh tiếng, xưa nay luôn luôn kính trọng.
Tuy rằng nói là nói thẳng, nhưng Ân Thông trước hết vẫn muốn dò xét ý tứ.
Hạng Lương bình tĩnh cười:
- Lòng tốt của Quận Thủ, Lương thay mặt tổ tiên, tạ ơn Quận Thủ!
- Hàm Dương mấy lần phát chiếu lệnh, muốn dẫn tiên sinh qua Hàm Dương, nhưng Thông đều cự tuyệt...Tiên sinh cũng biết, vì sao Thông làm như vậy?
Hạng Lương uống một ngụm rượu, trầm ngầm một hồi, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ đã băng hà!
Những lời này nói rất xảo diệu. Ngụ ý nói là, không phải ngươi muốn cự tuyệt, mà bởi vì Tần Thủy Hoàng đã chết, vì thế ngươi nghĩ cách cự tuyệt.
Ân Thông vừa nghe lời này, không khỏi mỉm cười.
- Tiên sinh quả nhiên thông mình, thoạt nhìn tiên sinh đã hiểu, Thông hôm nay vì sao tới đây?
- Biết chút ít...
- Như vậy, ta nói thẳng. Tiên sinh tuy là kẻ tù tội, vây khốn trong một tấc vuông, nhưng chắc cũng nghe nói đến chuyện bên ngoài. Nhị thế đăng cơ tới nay, luôn luôn tín nhiệm bọn nghịch tặc làm điều ngang ngược. Ta thấy, không phải minh chủ có thể ổn định lâu dài...Hiện tại, quần hùng thiên hạ quật khởi, chiến hỏa không ngừng. Ân mỗ tuy không phải người Hội Kê, nhưng trấn thủ nhiều năm, cũng có rất nhiều tifnh cảm đối với Hội Kê. Thực không đành lòng chứng kiến một ngày nào đó chiến hỏa lan tràn tới Giang Nam, đến lúc đó khó tránh khỏi tình cảnh sinh linh lầm than. Ta mong tiên sinh trợ giúp ta, giữ gìn nơi này bình an, bảo vệ bách tính Hội Kê. Chỉ là, không biết tiên sinh có nguyện ý tương trợ hay không? Ta biết tiên sinh còn có tâm tư hoài nghi, nhưng lúc này Ân mỗ hết sức chân thành, kính mong tiên sinh đừng hoài nghi.
Hạng Lương cười khà khà:
- Quận thủ muốn ta trợ giúp thế nào? Lương ngồi trong Tân Ngục đã gần hai năm. Mặc dù biết được tình hình bên ngoài, thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Hiện tại, Lương là tội nhân, Quận Thủ lại muốn ta tương trợ? Lương thật sự không nghĩ ra được, ta có thể giúp Quận Thủ cái gì? Nếu như có lực, nhất đinh không từ chối.
- Khà khà. Tội nhân, chẳng qua chỉ đối với lão Tần mà thôi. Là bách tính nơi cố Sở, nào ai không biết Hạng tiên sinh là một người có tài? Hạng gia, tại đất sở rất có uy danh. Hạng tiên sinh chỉ cần đứng lên, hô một tiếng, liền có vô số người hưởng ứng. Hơn nữa, cháu trai tiên sinh đang ở đâu, tiên sinh biết chứ?
Hạng Lương ngẩn người, sau đó thở dài một hồi.
- Lương nghe nói sơ qua, nghiệt tử tụ tập một đoàn người làm phỉ, thường lui tới Chấn Trạch, làm hại bách tính. Nghĩ lại Hạng gia ta mấy đời trung lương, nhưng lại sinh ra một nghiệt tử như thế, thực sự cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên, thẹn với tổ tiên...
Miệng nói thẹn với tổ tiên, nhưng từ miệng Hạng Lương lại không nghe ra ý tứ xấu hổ.
Ân Thông ngầm cắn răng, trên mặt lại nhếch lên tia tươi cười:
- Hạng tiên sinh không cần phải như vậy, cũng là lệnh điệt (cháu) sốt ruột cứu người, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Ta xưa nay luôn kính nể lệnh điệt là người trung hiếu, vì vậy không đành lòng truy bắt. Hiện tại...Ha ha, hiện tại thiên hạ đại loạn, vì sự an bình của Hội Kê, Thông nguyện chiêu hàng lệnh điệt. Làm thủy tặc Chấn Trạch, suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài. Thông nguyện mời tiên sinh làm Huyện Úy, lệnh điệt dưới trướng phò tá tiên sinh. Chuyện trước kia, Thông không tính toán...Không biết điều kiện như vậy, tiên sinh có đồng ý hay không?
Hạng Lương nghe vậy, xem như vô cùng kích động. Đứng phắt dậy, chắp tay nói:
- Quận Thủ một lòng vì bách tính Hội Kê, bách tính Hội Kê có hi vọng, bách tính Ngô Việt có hi vọng rồi? Lương nguyện làm chó làm ngựa dốc sức cho Quận Thủ. Chỉ là, ta bị giam trong lao ngục thời gian dài, không biết Hạng Tịnh hiện tại ở đâu. Lương nguyện viết một phong thư, mong Quận Thủ giúp ta chuyển giao. Nghiệt tử này xưa nay nghe lời ta nói, nếu như nhìn thấy thư của ta, chắc chắn sẽ vui vẻ đến đây.
Nếu như Hạng Lương nói muốn đích thân đi gặp Hạng Tịch, Ân Thông sẽ không đồng ý, thậm chí có điều hoài nghi.
Nhưng hiện tại, Hạng Lương nằm trong tay y. Trong huyện Ngô, đều là nhân mã của y, cho dù Hạng Tịch không theo, cũng có gì đáng sợ.
Nghĩ tới đây, Ân Thông nói:
- Như vậy, mời tiên sinh mong chóng viết một lá thứ, ta lập tức phái người đi tìm lệnh điệt.
- Chuyện này nào có đáng gì? Mời Quận Thủ chuẩn bị giấy bút, Lương viết ngay bây giờ.
Ân Thông lập tức phái người mang giấy bút tới, Hạng Lương biểu diễn trước mặt Ân Thông, múa bút thành văn, rất nhanh viết được một phong thư. Sau khi Ân Thông tiếp nhận, thoáng liếc nhìn, thấy trên mặt giấy đúng là viết một văn thư. Cũng khó trách, người Hạng gia thời đại này làm quý tộc nước Sở, viết văn thư chẳng qua chỉ là chuyện tình hết sức bình thường. Trong văn thư thực ra có mấy chữ Tần rất nhỏ, nhưng Ân Thông không quá lưu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm bút vô tình quên, cũng không thể trách được.
Dùng mấy chữ nhỏ nước Tần thay thế cũng không vấn đề gì.
Thư Thông đọc một hồi, thấy giọng điệu trang nhã lưu loát, hơn nữa từ ngữ hoa mỹ khác thường, một mực thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng.
Như vậy coi như giải quyết được một cái cọc đóng trong lòng y! Ân Thông lập tức cất thư đi, sau đó mang theo Hạng Lương đi ra ngoài rửa mặt, thay y phục. Đồng thời, y phái người mang thư của Hạng Lương đưa tới huyện Ngô, đến Chấn Trạch tìm Hạng Tịch. Ân Thông sao lại không biết Hạng Tịch ở đâu? Ngày xưa thủy tặc Chấn Trạch Hoàn Sở, có quan hệ mật thiết với Ân Thông. Hạng Tịch năm ngoái đầu nhập vào Hoàn Sở, không lâu sau giết chết Hoàn Sở, Ân Thông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, mấy lần bao vây diệt trừ Hạng Tịch, đều bị Hạng Tịch đánh đại bại, hoặc để Hạng Tịch trốn mất.
Chỉ có điều, nếu như thực sự có thể thuyết phục Hạng Tịch đầu hàng dốc sức vì chính mình, thì cho dù chết mười Hoàn Sở, cũng hề gì?
- Mang phong thư này giao cho Hạng Tịch, nói thúc phụ y hôm nay tại quý phủ ta làm khách. Trong vòng mười ngày, nếu không đến đây, đừng trách ta không khí.
Ân Thông dặn đi dặn lại, sau đó mới để gia tướng kia rời đi.
Y đứng trên bậc thang trước cửa Tân ngục, ngẩng đầu nhìn trời cao, đột nhiên nở nụ cười.
Thúc điệt Hạng gia danh vọng cao, thì sao?
Chỉ cần một ngày ta còn ở quận Hội Kê này, thì đây chính là lãnh địa của ta. Chờ sau này ta binh hùng tướng mạnh, thu thập thúc điệt Hạng gia cũng không muộn!
Chương 393-394: Lục Giả
Quận Tứ Thủy, Lâu Thương.
Toàn bộ thiên hạ trong cảnh hỗn loạn đều rung chuyển.
Đại quân Chu Chương phá tan Hàm Cốc Quan, đế quốc lão Tần hùng bá vùng trời phía tây trước kia đang lung lay sắp đổ, lộ rõ khí tức thê lương.
Nhưng Lâu Thương vẫn bình ổn như thường!
Bình ổn, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phía chân trời, Lưu Khám đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề. Lữ Tu nằm trên giường, dùng đôi mắt mê ly nhìn bóng lưng hùng tráng của Lưu Khám. Trong nhà nam nhân chống đỡ, quả nhiên rất nhẹ nhàng. Sau khi Lưu Khám trở về, nàng nhàn nhã hơn nhiều. Ngoại trừ một chút việc vặt, rất ít khi phải tiếp quản chuyện tình Lâu Thương. Quan trọng hơn chính là, sau khi trải qua chuyện Lữ Trạch, Lữ Tu cảm thụ được thái độ của người xung quanh đối với nàng đã thay đổi.
Kính nể! Tất nhiên sẽ có một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng đồng thời, Lữ Tu còn cảm giác được một chút mệt mỏi và thống khổ.
Hiện tại, ác mộng đã qua. Có Lưu Khám ở đây, nàng không cần hao tổn tâm tư nữa. Vợ chồng Lữ Văn sau khi trải qua sóng gió, thái độ cũng trở an phận hơn nhiều. Mà Lưu Khám cũng không tra xét lại đối với vợ chồng họ.
Kỳ thực ngẫm lại. Vợ chồng Lữ Văn đã rất thê thảm. Trưởng nữ Lữ Trĩ thông minh nhạy bén, nhưng phải chết trong tay chồng mình. Tuy rằng nói Lữ Trĩ không phải bị Lưu Quý ra tay sát hại, nhưng chung quy là bởi vì Lưu Quý mà gặp nạn. Sau cùng chết trong tay con trai Lưu Quý.
Trưởng tử Lữ Trạch, bởi vì Lữ Văn một mực cưng chiều đã rơi vào kết thúc bi thọt chân, hơn nữa bởi vì việc này mà kết thù với Lưu Khám, cuối cùng bị em gái giết chết...Vợ chồng Lữ Văn tổng cộng có bốn người con, hiện tại mất đi hai người.
Đối với Lữ Văn luôn luôn muốn trục lợi mà nói, loại đau xót này, có lẽ đến chết cũng khó có thể xoa dịu.
Sau khi bị lão phu nhân đuổi đi, vợ chồng Lữ Văn chỉ ru rú trong xó nhà. Trên cơ bản không có tiếp xúc với bên ngoài. Ngoại trừ Lữ Thích Chi thì không có gặp ai.
- A Khám, sớm vậy đã muốn đi đâu?
Lưu Khám không quay đầu lại, đặt chiếc khăn vào chậu nước, sau đó lau lau nhuyễn giáp.
- Không ngờ, trong lúc hỗn loạn này, không ngờ Lâu Thương lúc này lại thành cây ngô đồng hấp dẫn phượng hoàng. Vị Sở cuồng nhân kia trong thành cất cao giọng hát, nếu như ta không gặp y, thực sự có thể nói là có mắt như mù. A Tu, buổi trưa mang theo Tiểu Tần qua tiếp Công Thúc tiên sinh một chút. Hà công đã nói tốt thay ta, thỉnh cầu Công Thúc tiên sinh dạy bảo Tiểu Tần...Ha ha, đây chính là cơ hội hiếm có.
Đôi mắt Lữ Tu léo sáng, đuôi lông mày hiện lên vẻ vui mừng hớn hở.
- Công Thúc tiên sinh đồng ý chỉ dạy Tiểu Tần?
- Đúng vậy!
Lưu Khám nghiêm túc gật đầu nói:
- Công Thúc tiên sinh đương thời là người hiền đức, Tiểu Tần được ông dạy bảo, cũng là kỳ ngộ khó có được. Nàng phải nhớ kỹ, dặn bảo Tiểu Tần không được vô lễ.
Công Thúc tiên sinh, hiển nhiên chính là Quốc Úy lão Tần thần bí kia, Công Thúc Liêu.
Từ khi bị Thúc Tôn Thông lừa tới Lâu Thương, vị Quốc Úy lão Tần trước kia vẫn âm trầm như nước, không hề hỏi đến chuyện của Lưu Khám.
Đây là một người vô cùng trầm tĩnh nhưng lại có phần yêu mến Lưu Tần. Vì vậy Trần Bình đưa ra chủ ý, nhờ Thúc Tôn Thông đứng ra nói tốt, thỉnh cầu Công Thúc Liễu dạy bảo Lưu Tần. Cùng lúc có thể mượn danh tiếng của Công Thúc, về phương diện khác, lúc này cục diện hỗn loạn, đám người Trần Bình đều bận việc chính sự, thực sự khó có thể dạy bảo Lưu Tần.
Về phần Lưu Khám, ngày đầu tiên quay về Lâu Thương, đã khó có thời gian nhàn rỗi.
Ngoài dự liệu của Lưu Khám khi Thúc Tôn Thông thỉnh cầu Công Thúc Liêu, Công Thúc Liêu đã đồng ý.
Lữ Tu thở phào một cái, Lưu Tần bái Công Thúc Liêu làm thầy, như vậy từ bất kể góc độ nào đi nữa, xem như Lưu Tần đủ tư cách kế thừa Lưu Khám.
Chuyện này đối với Lữ Tu mà nói, không cần bàn cãi chính là chuyện vô cùng quan tọng.
Lưu Khám không có nhiều hồng nhan tri kỷ, chỉ có một người nữa là Ba Mạn, nhưng cũng đủ khiến Lữ Tu cảm thấy một loại áp lực khó hiểu. Luận về lai lịch, nàng không sánh bằng Ba Mạn; luận về học vấn, nàng càng không thể nào sánh ngang Ba Mạn. Mặc dù Ba Mạn không có bối cảnh giống như Tiểu Thanh trước kia, nhưng mấy năm nay Ba Mạn một thân thiếu nữ kinh doanh tại Ba Thục, mà Lưu Khám không trách cứ lời nào, chỉ một mực để ý tới mảnh trời tây nam. Điều này đủ khiến cho Lữ Tu cảm thấy một tia uy hiếp. Hiện tại khác xưa, nếu như không thể nhân cơ hội Ba Mạn không có ở đây, ngồi vững, sau này e là...
Lữ Tu không thể không lo lắng những thứ này. Mà Lưu Tần bái Công Thúc Liêu làm thầy, chẳng khác nào một viên thuốc an thần đối với nàng.
- Chuyện này muội biết, nhất định sẽ không để Tiểu Tần vô lễ.
Lữ Tư gật đồng đáp ứng.
- Mặt khác, nàng thông báo với Đạo Tử, để y nghĩ cách liên hệ với Ba Thục...Khi quân Ngô công phá huyện, đã khiến việc liên lạc của chúng ta và Ba Thục tạm thời bị gián đoạn, thực sự không phải chuyện tốt. Không biết được tình hình Ba thục hiện tại thế nào, thực sự không ổn, tiếp đến cần phái người liên hệ với Ba Thục. Ta hiện tại nghĩ, Mạn Nhi và lão Đường hiện tại đang rất sốt ruột muốn liên lạc với chúng ta, việc này quả thực không thể kéo dài thêm nữa.
Nếu như có điện thoại thì thật tốt!
Lưu Khám nói xong những lời này, trong đầu không khỏi hiện lên ý niệm kỳ quái: Cho dù là điện báo cũng được a...
Chỉ là ý niệm này vừa hiện lên trong đầu lại vụt tắt. Lưu Khám hiểu rất rõ, cho dù hắn biết kỹ thuật này, cũng khó có thể phát triển tại thời đại này.
Thục quận, không biết Thục quận hiện tại thế nào?
Ngay sau khi Lưu Khám trở lại Lâu Thương thời gian ngắn, Nguyên Phiên Dương Lệnh Ngô Nhuế rốt cuộc không chịu ngồi yên, đã khởi binh tạo phản.
Phiên Dương này, cũng chính là huyện Phàn Dương Giang Tây tại hậu thế. Năm Tần Vương Chính thứ hai mươi bảy, cũng chính là lúc lão Tần diệt Tề, thống nhất sáu nước tại Phiên Dương này. Phiên Dương Lệnh Ngô, có người nói là con cháu chín đời của Ngô Vương Thái Bá, võ nghệ cao cường, mưu lược xuất chúng.
Y vốn là người trong vương thất nước Ngô, sau khi Ngô Vương Phù Sai bị Câu Tiễn tiêu diệt, con cháu lưu lạc xuống phía nam.
Năm Tần Vương Chính thứ hai mươi, hay chính là năm hai trăm bảy mươi tám Công Nguyên, quân Tần công phá nước Sở tại Dĩnh Ấp, Sở Vương bại trận di chuyển tới Thọ Xuân. Quân Tần vì truy kích vương thất nước Sở, cho nên không bận tâm tới khu Phiên Dương này, bởi vậy khu Phiên Dương này đạo tặc mọc thành bụi. Ngô Nhuế chính xuất thân bởi tình huống như vậy, mau chóng tụ tập hơn vạn binh mã, đứng vững gót chân tại huyện Phiên. Về sau Ngô Nhuế tiếp nhận sự bổ nhiệm của lão Tần, chính thức trở thành Phiên Dương Lệnh.
Từ góc độ nào đó mà nói, lão Tần trước kia bổ nhiệm Ngô Nhuế làm Phiên lệnh, cũng là hành động bất đắc dĩ. Một mặt vì Ngô Nhuế tại địa phương có danh vọng rất cao, mặt khác cũng vì không thể cắt cử ai đến. Sau này, Ngô Nhuế biểu hiện thành tích rất rõ ràng, nhưng Thủy Hoàng Đế cũng không có tâm tư lo lắng tới vùng Giang Nam hoang dã. Thế cho nên, hơn mười năm, Ngô Nhuế thủy chung không thăng chức.
Hôm nay, Ngô Nhuế cũng khởi binh! Hơn nữa thoáng chốc công chiếm huyện Chu (nay là Tây Bắc Hoàng Cương Hồ Bắc), chặt đứt sự liên hệ giữa Lưu Khám và quận Thục. Ngược lại khộng phải Ngô Nhuế cố ý muốn gây khó dễ đối với Lưu Khám, mà ở huyện Liễu này thực sự là một thị trấn quan trọng. Sau lưng có đại trạch Vân Mông thông tới Trường Giang, phía đông giáp Hội Kê, Hành Sơn, phía nam tiếp cận Lĩnh Nam. Vùng đất này tụ tập lượng hàng hóa rất lớn, có thể trở khiến huyện Chu trở thành khu thương nghiệp đầu mối lớn nhất Giang Nam, vì thế huyện Chu là vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Ngô Nhuế chiếm cứ huyện Chu, xem như xây dựng được vị thế.
Lữ Tu đối với Ba Mạn mặc dù có chút cố kỵ, nhưng nàng hiểu rõ hiện tại không phải thời điểm tranh giành tình nhân, lúc này nàng mạnh mẽ gật đầu.
* * * * *
Lưu Khám không cưỡi kỵ mã, mà ngồi trên một chiếc Khinh xa, chỉ mang theo hai người Quý Bố và Ly Khâu, đi ra từ cửa sau phủ nha.
Dọc theo đường phố Lâu Thương bằng phẳng mà đi, Lưu Khám ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ nhỏ trên thùng xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên phố người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt. Thời cuộc hỗn loạn, không có ảnh hưởng xấu đến Lâu Thương. Trong thời gian ngắn, trên đường phố Lâu Thương không có nửa điểm vết tích chiến hỏa.
Cửa hàng vẫn buôn bán, bách tính vẫn sinh hoạt bình thường.
Đây chính là nền tảng một tay ta tạo lên!
Trong lòng Lưu Khám tự hào không gì sánh được. Nhưng đồng thời lại xuất hiện cảm giác bi ai khó hiểu. Bởi vì hắn biết, sớm muộn gì sẽ có một ngày, Lâu Thương nhất định bị chiến hỏa vùi lấp. Mà hắn, cũng đã dự định không ở lại nơi này lâu. Không thể làm gì khác được, Lâu Thương mặc dù tốt, chung quy không phải nơi có thể làm lên nghiệp lớn. Ở đây quá nhỏ, nhân khẩu quá ít, lại là nơi tứ chiến, cho dù giàu có đông đúc, cũng khó có thể phát triển lớn mạnh.
Chỉ có điều, thế cục phát triển tới tình trạng này, vì sao Lĩnh Nam không có bất cứ động tĩnh gì?
Mấy ngày nay, Lưu Khám luôn nghi ngờ một việc.
Nam Hải Úy Nhâm Hiêu Tổng đốc quân sự Lĩnh Nam, vì sao hành động chậm chạp như vậy? Phải biết rằng, trong tay Nhâm Hiêu có trong tay hơn mười vạn quân Tần tinh nhuệ. Trong thời cuộc hỗn loạn, y nếu như lĩnh binh cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn, có thể nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng lão Thượng ti trung thành tận tâm tận lực đối với lão Tần, đến nay vẫn chưa có bất cứ hành động gì, ngay có một chút tin tức liên quan cũng không có. Dường như hơn mười vạn quân, thoáng chốc bị chôn vùi trong núi trùng trùng điệp điệp tại Lĩnh Nam. Đây tuyệt đối không phải chuyện tình bình thường.
Chẳng lẽ, Nhâm Hiêu có dự định khác?
Lưu Khám nghĩ tới đây, không khỏi giật mình một cái.
Hẳn là không thể...Nhâm Hiêu một lòng trung thành đối với lão Tần, sao có thể có dự định khác? Mà nếu như thực sự không có hành động khác, sao không có bất cứ hành động gì? Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Lưu Khám ngờ vực càng thêm sâu sắc, lông mày không tự chủ được chau lại đan chéo thành hình chữ " Xuyên ".
Xem ra, hẳn là phái Đạo Tử để ý tới tình hình Lĩnh Nam rồi!
- Chủ công, chúng ta tới rồi!
Quý Bố bên ngoài xe nhẹ giọng nhắc nhở, làm Lưu Khám tỉnh khỏi cơn mê. Từ khe rèm cửa nhìn lại, xe ngựa đã chạy đến cửa khách sạn. Lý Khâu đứng ở trên càng xe nhấc rèm che lên, Lưu Khám từ trong xe đi ra. Thân ảnh hùng tráng vừa xuất hiện, lập tức khiến người xung quanh khách sạn chú ý. Cũng bởi vì Lưu Khám có hình thể bắt mắt, toàn bộ Lâu Thương chỉ có hai người có sánh bằng hắn.
Từ ngõ nhỏ khách sạn bình dân, Lữ Thích Chi vội vội vàng vàng chạy tới. Thân thể gã mập mạp, sau khi cởi khôi giáp xuống, đổi lại là kiện áo bào dài, thoáng liếc nhìn có chút khí độ của thương nhân.
- Tỷ phu!
- Y tỉnh chưa?
- Sáng sớm tỉnh rồi...Hiện tại đang trong hậu viện uống rượu, ngoại trừ lão nô bộc đi theo y ra, ta đã sắp xếp ổn thỏa, xung quanh không có bất cứ người nào.
Lữ Thích Chi cười nói:
- Chỉ có điều, Cuồng Nhân đó hình như có cảm giác biết, tỷ phu hôm nay sẽ đến.
Trong giọng nói hời hợt, nhưng Lưu Khám lại nghe được một chút ý tứ khác. Hắn vỗ vỗ vai Lữ Thích Chi nói:
- Tiểu Trư, cẩn thận một chút là tốt, nếu như bởi vì cẩn thận mà nghi ngờ mọi người, có chút hơi quá. Y ở chỗ này cất cao giọng hát, là bắt trước Phùng Huyên "Thực vô ngư, xuất vô xa, vô dĩ vi gia" đấy. Ha ha, nếu tự xưng là Phùng Huyên, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? E là nhất cử nhất động của ta, đều bị hắn tính ra, sao có thể vì thế mà ngờ vực?
- Chỉ là một cuồng nhân mà thôi, có bản lĩnh gì tự xưng là Phùng Huyên chứ?
Lữ Thích Chi không kiềm chế được lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn gật đầu, lui lại phía sau.
Phùng Huyên, ngày xưa làm môn khách cho Mạnh Thường Quân, từng hiến kế " Giảo thỏ tam quật " cho Mạnh Thường Quân, giúp Mạnh Thường Quân vô tư lự.
(Giảo thỏ tam quật: Thỏ khôn có ba hang: ví với có nhiều chỗ ẩn náu)
Ông chủ khách sạn bình dân vừa thấy Lưu Khám liền tiến đến, vội vàng muốn hành lễ, thế nhưng bị Lưu Khám ngăn lại. Hắn dẫn theo người, thẳng đến cửa sau khách sạn bình dân đi ra ngoài, đi tới bên ngoài cửa tiểu đình viện. Trước cửa có một lão bộc, nhìn thấy Lưu Khám từ xa xa đi tới, y cũng không nhích người. Lưu Khám vừa thấy thế, không khỏi nở nụ cười. Xem chừng cuồng nhân này muốn khảo sát ta một phen.
- Tên này thật không biết phép tắc, biết rõ tỷ phu đến đây, lại sai lão bộc nghênh đón, thật quá đáng.
- Tiểu Trư, đừng vô lễ!
Lưu khám trừng mắt:
- Nếu còn nhiều lời, ta liền cho ngươi quay về, có nghe rõ không?
Lữ Thích Chi tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời Lưu Khám, vì thế vừa thấy Lưu Khám trừng mắt, gã lập tức ngậm miệng lại.
Lưu Khám đi tới cửa tiểu viện:
- Lão nhân gia, xin hỏi quý chủ nhân ở đâu?
- Ở ngay trước mặt Quảng Võ Quân?
- Vậy hả?
- Chủ nhân nhà ta biết Quân Hầu trong hai ngày này sẽ tới bái phỏng, vì vậy sai lão nô đợi đây đã lâu. Chủ nhân nói, chỉ mời một mình Quân Hầu vào trong nói chuyện.
Lão bộc cung kính nói với Lưu Khám.
Không ngờ, những lời này lại chọc giận Quý Bố bên cạnh, Quý Bố tức giận quát:
- Chủ nhân ngươi thật không biết lễ nghĩa, chủ công nhà ta đến đây tiếp kiến, vậy mà...
- Quý Bố không được vô lễ!
Lưu Khám trầm giọng quát. Hắn quan sát lão bộc một chút, đột nhiên cười nói:
- Lão tiên sinh quả nhiên có định lực.
Nếu nói, Lưu Khám là người từ thiên quân vạn mã chém giết đi ra, mặc dù không dồn hết lực, nhưng sát khí ngưng tụ trên người trong lúc không tự chủ được vẫn biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được. Nhưng lão bộc này, bị Lưu Khám quan sát một hồi lại không sợ hãi, mà biểu hiện rất thỏa đáng, thần tình tự nhiên, cũng không phải người thường có thể có được.
Lão bộc ngược lại biểu hiện bộ dáng không quan tâm thiệt hơn, cung kính nói:
- Chủ nhân nói, Quân Hầu chính là đại anh hào đương đại, sao có thể chấp tiểu nhân vật như ta?
- Khà khà, nếu như ông là tiểu nhân vật, vậy trên đời này có mấy người có thể là đại nhân vật.
Lưu Khám cười nói, bước vào đình viện.
Đình viện này không lớn, dựa vào trạm dịch Lâu Đình trước đó chỉnh sửa mà thành. Một gốc cây cổ thụ cao ngất um tùm, dưới tàng cây có một văn sĩ đang ngồi, vừa uống rượu vừa cầm bên mình một cây đàn cổ. Thỉnh thoảng, y gảy đàn, tru lên tiếng hát du dương.
Lưu Khám tiến đến, văn sĩ kia thoáng nhìn hắn một cái, nhưng không trả lời.
Còn Lưu Khám cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống trước mặt văn sĩ:
- Để tiên sinh đợi lâu, Lưu mỗ tới trễ tự phạt ba chén rượu.
Văn si đưa ngón tay gảy dây đàn coong một tiếng, nhẹ nhàng mà êm tai...
- Quân Hầu bận rộn trăm việc, vì sao tới gặp một người vô danh như ta?
Lưu Khám cười nói:
- Ta biết tiên sinh đi mà không có xe, cho nên cố ý mang xe đến tặng tiên sinh.
Tại thời kỳ Chiến Quốc, môn khách xứng với xa trượng là vị khách được đãi ngộ tốt nhất. Lưu Khám nói mang xe đến tặng, chính là muốn nói với văn sĩ kia, ta muốn ngài xuống núi trợ giúp, ta rất coi ngươi, sẽ trọng dụng ngươi. Văn sĩ mỉm cười:
- Ta hạng người vô danh, sao dám nhận sự ưu ái của Quân Hầu?
- Hạng người vô danh? Tiên sinh e là quá khiêm nhường!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Lục tiên sinh chính là Lục Nguyên Hầu, một danh sĩ đất Sở sao có thể nói là hạng người vô danh? Lưu mỗ hôm nay, đến đây chính vì muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong tiên sinh đừng từ chối.
Lục Nguyên Hầu tên Lục Thông, cùng thời với Khổng Phu Tử.
Không tử chu du khắp nơi, người ngăn Khổng Phu Tử hát bài ca Sở cuồng Tiếp Dư, chính là Lục Thông. Lưu Khám từ miệng Thúc Tôn Thông biết được lai lịch người trước mặt. Ngươi này tên là Lục Giả, tài trí hơn người, tài hùng biện vô sông, ở đất Sở có tiếng tăm rất lớn, từng làm quan triều Sở.
Lục Giả?
Trong trí nhớ kiếp trước của Lưu Khám, mơ hồ có ấn tượng về người này, tựa hồ khá có danh tiếng.
Một nhân vật như vậy, Lưu Khám tự nhiên không đơn giản bỏ qua. Vì vậy sau khi biết rõ thân phận của Lục Giả, hắn lập tức tới bái phỏng.
Lục Giả cười nói:
- Không ngờ, Quân Hầu cũng biết tới cái tên Lục Giả này?
Trong lời nói thực sự mang theo một tia tự cao.
Y trầm ngâm một chút:
- Nhưng không biết, Quân Hầu mời ta vì điều gì?
Ý tứ những lời này rất rõ ràng, chính là muốn hỏi Lưu Khám, ngươi muốn mời ta xuống núi, vậy lý tưởng của ngươi là gì?
Vấn đề tương tự như này, Công Thúc Liêu từng hỏi qua, Thúc Tôn Thông cũng hỏi, Trần Bình cũng hỏi...Hôm nay Lục Giả cũng hỏi vấn đề tương tự, Lưu Khám vốn đã suy tính kỹ trong lòng.
- Nay Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột. Khám mặc dù bất tài, nhưng cũng không cam lòng thua kém; Nay Nhị thế ngu ngốc, yêm hoạn (quan lại thái giám) lộng quyền, bách tính thân ở trong lúc nước sối lửa bỏng, Khám không đành lòng chứng kiến lão Tần mất đi khí khái "Tần Phong" năm xưa, hôm nay đến đây bái kiến tiến sinh quả thực muốn hỏi vấn đề này. Nhưng không biết, tiên sinh có diệu kế gì chỉ dạy?
Ngươi hỏi ta lý tưởng là gì?
Ta cho ngươi biết, ta muốn tranh giành thiên hạ.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám bày tỏ ý tưởng của chính mình.
Về phần các ngôn từ giải cứu bách tính, chẳng qua chỉ là lời xã giao. Lưu Khám nói xong, lẳng lặng nhìn Lục Giả, trên mặt mang theo ý tứ nhàn nhạt.
Vấn đề của ngươi ta trả lời, như vậy ngươi đáp lại thế nào.
- Doanh Thị mất Kỳ Lộc, quần hùng xung đột?
Lục Giả nhẹ nhàng vỗ tay, gật đầu cười nói:
- Quân Hầu nói lời này rất hay, rất hay!!!
Y suy nghĩ một chút, nói:
- Chỉ có điều, như Quân Hầu nói, Nhị thế ngu ngốc, hoạn quan lộng hành, lão Tần bấp bênh. Vào lúc này, nguyên khí Doanh thị chưa mất, trong có Lý Tư đa mưu túc trí, ngoài có đại quân Bắc Cương Vương Ly...Doanh Thị sống tại Quan Trung lâu năm, nội tình hùng hậu. Quân Hầu là người Tần, ắt bị sáu nước cố kỵ, đồng thời chịu ơn của Doanh thị, khởi binh phản Tần, e là khó có thể đứng vững.
Lâu Thương là nơi chật hẹp, không đủ chống đỡ. Quân Hầu nếu muốn tranh giành thiên hạ, cần lựa chọn nơi khác làm nền tảng, Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung, vừa có thể thu phục lòng lão Tần nhân, lại vừa có thể tranh giành cùng quần hùng. Về phần Trương Sở, không phải người làm nên đại sự, cho dù đánh vào Quan Trung cũng khó đứng vững.
Thanh Quân Trắc, nương tựa Quan Trung?
Qua cuộc nói chuyện với Lục Giả, khiến đôi mắt Lưu Khám sáng ngời.
Không cần bàn cãi, trong lời Lục Giả nói có thể nhận thấy, y cũng không coi trọng Trần Thắng. Thế nhưng nếu như khởi binh phản Tần, cũng không phải chuyện tốt.
Lục Giả, không cần bàn cãi chính là người chỉ ra cho Lưu Khám một lối đi.
Trước đó, Lưu Khám mơ hồ có chủ ý, nhưng sau khi nghe lời này của Lục Giả, khiến Lưu Khám càng xác định rõ hướng đi của chính mình.
- Tiên sinh cho rằng, nơi nào có thể làm bình chắn?
- Quân Hầu đã có phương án, cần gì phải cùng ta suy xét?
Lưu Khám cười nói:
- Tuy đã có chủ ý, nhưng không biết có suy nghĩ giống tiên sinh hay không? Không bằng ta và tiên sinh cùng viết ra một chữ trên lòng bàn tay, xem có giống hay không?
Lục Giả gật đầy, vỗ vỗ nhẹ tay, lão bộc lập tức đi vào nội viện. Chỉ trong chốc lát, lão bộc mang tới hai cây bút lông. Lưu Khám và Lục Giả đều từ viết vào lòng bàn tay, sau đó nhìn nhau cười, vươn tay ra.
Trong tay Lục Giả viết ba chữ: Đất Hà Nam!
Mà trong tay Lưu Khám chỉ có hai chữ: Cửu Nguyên...
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên cười lớn. Cười xong, Lưu Khám đứng dậy bái lạy:
- Tiên sinh quả nhiên kiến thức phi phàm, Lưu Khám được tiên sinh trợ giúp, chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào. Xin tiên sinh xuống núi trợ giúp ta, đừng từ chối.
Lục Giả cũng đứng dậy:
- Ta vốn có ý này, thực không dám nhận lễ!
Lúc này, hai người nhìn nhau cười lớn một hồi...
*Chú thích: Lục Giả: Là mưu thần nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia giúp Hán Cao Tổ trong chiến tranh với nước Sở và thuyết phục vua Nam Việt là Triệu Đà thần phục nhà Hán.
Chương 395-396: Thay đổi bất ngờ
Sau khi được Công Thúc Liêu chỉ điểm, Lưu Khám một lòng suy tư, cố gắng tìm kiếm một nơi căn cơ thích hợp, mưu đồ sau này có thể phát triển lớn hơn nữa.
Vùng Tứ Hồng bị Lưu Khám loại trừ đầu tiên.
Vùng Giang Nam thuộc nước Sở cũ, cũng không phồn hoa giàu có như hậu thế tưởng tượng. Khi đó nhân khẩu rất tí, rất nhiều nơi còn là đất hoang, chủ yếu là người Bách Việt. Trong trí nhớ của Lưu Khám, phương nam bắt đầu phát triển thực sự, là từ Ngũ Hồ Loạn Hoa. Một lượng lớn sĩ tộc phương bắc theo Vương Triều Tây Tấn di chuyển xuống phía nam, ngoài việc mang theo lượng lớn nhân khẩu xuống phía nam, còn mang đến rất nhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến và nền văn mới. Sau Ngũ Hồ Loạn Hoa, phía nam rốt cuộc mới phồn vinh.
Đó là nguyên nhân vì sao Lưu Khám không nghĩ tới Giang Nam
Còn Ba Thục...Ngược lại cũng là một nơi có thể phát triển.
Trong lịch sử Hán cao tổ Lưu Bang không phải dựa vào Ba Thục mà lập nghiệp sao? Nhưng Công Thúc Liêu nói không sai, Ba Thục cũng tồn tại vấn đề giống vậy.
Ba Thục không được; Tứ Hồng không thích hợp; Giang Nam càng bị loại bỏ...
Vùng Sơn Đông thì thế nào? Sơn Đông tại thời kỳ Tần mạt, không phải tỉnh Sơn Đông nhỏ bé như hậu thế nghĩ, mà là chỉ Hào Sơn ( là toàn bộ phía đông huyện Lạc Trữ tỉnh Hà Nam hiện nay). Hào Sơn ngày xưa là khu vực trọng yếu của nước Tấn, liên kết với Hàm Cốc Quan tạo thành lá chắn cho Quan Trung. Từ Sơn Đông phát triển lớn mạnh, ắt phải đối mặt trước sự trùng kích của dư nghiệt sáu nước. Cũng không phải Lưu Khám e sợ, nhưng quanh năm chinh chiến, sao có thể phát triển ổn định và lớn mạnh?
Như vậy Sơn Đông cũng bị loại trừ!
Đang suy nghĩ! Lý Tả Xa lại đưa ra một ý kiến.
Hà Nam đất đai màu mỡ, lại không nhiều người coi trọng. Bởi có câu " Hoàng Hà bách hại". Chỉ lợi một chỗ, Hà Nam sau khi đại chiến, Thủy Hoàng Đế tại Hà Nam thành lập quận Cửu Nguyên, quản lý bốn mươi bốn thành trì. Sau đó di chuyển nhân khẩu đến đây, tổng cộng hơn ba vạn hộ. Trước khi Mông Điền chết, lại liên tục di dời thêm hai vạn nhân khẩu tới đây. Tất thảy có hơn hai mươi vạn người.
Số lượng nhân khẩu này, so với nhân khẩu toàn bộ đế quốc lão Tần, tựa hồ không tính là nhiều. Nhưng phải biết rằng, nhân khẩu lão Tần có một nghìn bảy trăm vạn. Phần lớn tập trung tại Quan Trung và Sơn Đông. Mà diện tích lớn như Ba Thục và Giang Nam cũng chỉ có hơn trăm vạn mà thôi. Dựa vào diện tích quận Cửu Nguyên, nắm giữ hai mươi vạn nhân khẩu, tính mật độ nhân khẩu mà nói, vượt xa Giang Nam và Ba thục. Hơn nữa, quận Cửu Nguyên rất gần Sơn Đông và Quan Trung, không gian triển khai cũng vượt xa so với Giang Nam và Ba Thục.
Lý Tả Xa đưa ra ưu thế khiến tất cả mọi người khẽ động lòng.
Nắm trong tay quận Cửu Nguyên, xem như nắm trong tay một đội kỵ quân khổng lồ.. Dùng yên ngựa và bàn đạp cao kiều tại Lâu Thương phối hợp với đội kỵ quân khổng lồ, chỉ trong thời gian ngắn có thể quét sạch Quan Trung và Sơn Đông. Điều này khiến đôi mắt đám người Lưu Khám đều bừng sáng.
Đúng vậy, nắm trong tay yên ngựa và bàn đạp cao kiều, cộng thêm đội kỵ quân khổng lồ, thực sự làm người ta động lòng.
- Thế nhưng, đất Hà Nam hôm nay nằm trong tay Vương Ly, có hai mươi vạn biên quân trấn giữ, nên giải quyết như thế nào?
Giả Thiệu không kiềm chế được phản bác nói:
- Hà Nam tuy có sông lớn rãnh trời, thế nhưng tiếp giáp với người Hồ. Lực lượng Đông Hồ không thể khinh thường, nước Nguyệt Thị cũng có hơn mười vạn chi sĩ huyện Khống. Chúng ta chiếm cứ Hà Nam, cho dù có thể tránh xung đột khắp nơi, nhưng phải đề phòng họa Hồ tàn sát.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, ánh mắt không tự chủ được rơi trên người Trần Bình.
Trên mặt Trần Bình mang theo vẻ tươi cười cổ quái, khiến Lưu Khám nhất thời nhớ tới bên cạnh hắn có một người không kém gì mưu thánh Trương Lương.
- Năm năm trước, chúng ta có thể đánh cho dân tộc Hung Nô chật vật bỏ chạy, sao phải sợ họa Hồ?
Hắn cố quên mất một sự thực, đó chính là binh lực trong tay Lưu Khám hắn kém xa lực lượng trong tay Mông Điềm trước kia.
Nhưng không nói, trận chiến Hà Nam khiến Lưu Khám hắn tâm đắc nhất.
Mông Tật nghe vậy, lập tức vỗ tay hét lớn:
- Quân Hầu nói rất đúng, trước kia chúng ta có thể đánh tan dân tộc Hung Nô, hôm nay há có thể e ngại họa Hồ?
Chung Ly Muội không nói lời nào, còn Quán Anh chau mày. Về phần những ngườ khác, cũng đều không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tuy Lưu Khám cố quên thực lực Lâu Thương và binh lực trong tay Mông Điền trước kia chênh lệch rất lớn, nhưng không có nghĩa những người khác đều nghĩ như hắn. Khoái Triệt nhẹ nhàng vung tay vỗ trường án, Thúc Tôn Thông cũng chau mày.
Lưu Khám không hề để ý, chằm chằm nhìn Trần Bình:
- Nhìn thần sắc Đạo Tử thoải mái như vậy, có lẽ đã có tính toán?
- Người Hồ không đáng ngại!
Trần Bình trâm ngâm một hồi nói:
- Người Hồ là hạng người xu lợi, nếu như Quân Hầu quyết định đặt chân tới Cửu Nguyên, Bình nguyện thay Quân Hầu giải quyết nỗi lo này. Chỉ là, họa Hồ không đáng ngại, thế nhưng Vương Ly...
- Nếu họa Hồ không đáng ngại, thì Vương Ly cũng không đáng ngại!
Lưu Khám trầm giọng trả lời, sau đó dò hỏi:
- Chỉ là không biết, Đạo Tử giải quyết họa Hồ cần điều kiện gì?
- Một vạn Hoàng Kim!
- Hả?
Mọi người đang ngồi, không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tào Tham không kiềm chế nổi mở miệng nói:
- Quân Hầu, từ khi Lâu Thương bắt tay vào khâu chuẩn bị rời đi tới nay, tổng cộng tài sản đổi ra chỉ được ba vạn Hoàng Kim mà thôi. Trước khi dời đi, cần có một nửa số tài sản để vận chuyển...Mà nay trong ngân khố Lâu Thương ta, chỉ có hơn một vạn hoàng kim...Còn phải chi tiêu, nếu như Quân Hầu quyết ý chuyển tới quận Cửu Nguyên, cũng cần đủ tiền bạc chống đỡ a.
Một hoàng kim nếu như chuyển đổi, xấp xỉ một nạng sáu lượng.
Trần Bình mở miệng chẳng khác nào vét sách thương khố Lâu Thương...Điều này làm cho Lưu Khám không khỏi có chút do dự.
- Đạo Tử, không phải ta muốn làm khó dễ ngươi.
Tào Tham nghiêm mặt nói:
- Hiện tại chúng ta bị cắt đứt liên lạc với Thục quận, khó có thể có nhiều tiền bạc dư thừa. Quân Hầu nếu muốn đặt chân lên Cửu Nguyên, cần có lượng bạc lớn để tiến hành kiến thiết. Vạn Hoàng Kim, ta thực sự khó có thể cung cấp...Nhiều nhất ta chỉ có thể trích ra năm nghìn.
- Năm nghìn, không đủ!
Lưu Khám trầm ngâm, cắn răng một cái nói:
- Lão Tào, lấy tất cả Hoàng Kim trong ngân khố cấp cho Đạo Tử sử dụng...Về phần chi phí sau này dùng để di chuyển và kiến thiết Cửu Nguyên, chúng ta nghĩ cách khác. Đạo Tử, ta cho ngươi Hoàng Kim, ngươi cần ta cung cấp gì nữa?
- Hai người!
- Ai?
Trần Bình mỉm cười:
- Hai vị Thiếu Quân.
Mông Tật và Lý Tả Xa?
Người đang ngồi trong đại sảnh, không ai không biết hai chữ Thiếu Quân chỉ có Lý Tả Xa và Mông Tật.
Lưu Khám lo lắng một chút, sau đó gật đầu nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, nhưng không biết ý của hai vị Thiếu Quân thế nào?
- Đương nhiên nghe theo mệnh của Quân Hầu!
Hai người Lý Tả Xa và Mông Tật đứng dậy, chắp tay lĩnh mệnh.
Lưu Khám nói:
- Đã như vậy, Đạo Tử mang theo lão Mông và Tả Xa, theo lão Tào lấy Hoàng Kim, rồi chuẩn bị rời đi. Cần cái gì, có thể trao đổi với lão Tào và Giả Tư Mã. Về phần Vương Ly...Ha ha, người này không đáng lo. Nếu như ta đoán không nhầm, Chu Chương đánh tan Hàm Cốc Quân, tất nhiên sẽ gây chấn động Hàm Dương. Cuối năm nay, Vương Ly nhất định sẽ thống lĩnh Biên quân sát nhập Sơn Đông, ngươi có thể nhân cơ hội này hành sự.
Vương Ly sẽ rời khỏi Cửu Nguyên sao?
Lưu Khám cũng không thể xác định...
Nhưng có một phần có thể khẳng định, đó chính là sau khi Chu Chương đánh tan Hàm Cốc Quân, Tần nhị thế tất nhiên sẽ còn bình thản như trước. Phía nam Nhâm Hiêu không có động tĩnh, kỳ thực không rõ tâm tư thế nào. Như vậy binh mã Tần nhị thế có thể điều động ngoại trừ quân đội Quan Trung, cũng chỉ có Biên quân Cửu Nguyên. Trừ khi Tần nhị thế muốn đứng nhìn tình thế Sơn Đông càng ngày càng loạn, bằng không Vương Ly ắt sẽ xuất kích.
Hơn nữa trong trí nhớ kiếp trước, người thống lĩnh quân Tần trong trận chiến Cự Lộc, tựa hồ chính là Vương Ly.
Trần Bình đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, khi đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn Lưu Khám nói:
- Quân Hầu, lẽ nào không muốn biết ta dùng Hoàng Kim làm gì sao?
Lưu Khám mới đầu ngẩn người, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Trần Bình.
Trần Bình lo lắng y nắm trong tay nhiều Hoàng Kim như vậy, một khi có tiểu nhân gây chia rẽ, tất sẽ khiến Lưu Khám ngờ vực y.
- Đã dùng thì không hỏi!
Lưu Khám cười nói:
- Đạo Tử, ta và ngươi tương giao mười năm, tính cách của ngươi, ta hiểu rất rõ. Nếu như thiếu, ngươi nói ta biết, ta sẽ nghĩ cách gom tiền cho ngươi. Về những chuyện khác, ngươi không cần lo lắng...Nói chung, chuyên tâm làm chuyện của ngươi là tốt rồi.
Lời này không chỉ nói với riêng Trần Bình, mà chính là nhắc nhở những người đang ngồi ở đây.
Trần Bình không nói nhiều lời, chỉ chắp tay vái chào Lưu Khám thật sâu, sau đó xoay người rời đi!
- Đạo Tử!
- Chủ công còn điều gì phân phó?
- Lúc này đến quận Cửu Nguyên, e là sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức. Sau khi người tới Cửu Nguyên rồi, hãy nghĩ cách liên lạc với Ô Thị. Ô Thị bây giờ xây dựng nông trường tại Cửu Nguyên, thầy dạy của Ly Khâu - Cái Nhiếp cũng ở đó, có vấn đề gì có thể nhờ Ô Thị giúp đỡ. Ngoài ra, ta sẽ sai Quý Tâm theo ngươi đi vào Cửu Nguyên...Hắn võ nghệ cao cường, có têể bảo vệ an toàn cho ngươi. Đạo Tử, dọc đường phải cẩn thận.
Quý Tâm, bây giờ đã là cận vệ của Lưu Khám.
Lưu Khám phái Quý Tâm đi theo, từ phương diện khác, cũng biểu lộ sự quan tâm của hắn đối với Trần Bình.
Trần Bình gật đầu, lúc này mới cáo từ rời đi...
Trần Bình đi rồi, tiếp đến là Lục Cổ.
Đối với Lưu Khám mà nói, hắn hiện nay thực sự có rất nhiều việc phải làm. Về phương diện Hàm Dương, Lưu Khám không có tâm tư để ý tới. Ngược lại hắn rõ ràng một việc, nhìn tình hình hiện tại của Chu Chương, thậm chí đánh tan Hàm Cốc Quan, một đường chém giết tới Hàm Dương. Nhưng y vẫn chưa gặp phải quân Tần tinh nhuệ chân chính. Trung quân đóng ở Hàm Dương, không phải đám ô hợp Chu Chương có thể chống đối. Hơn nữa, trong ký ức kiếp trước, Chu Chương đánh vào Quan Trung, chỉ gây dựng chút thành tựu nhỏ mà thôi.
Nói vậy Chu Chương sắp xuất thủ!
Hai ngày kế tiếp, Lưu Khám vừa đốc thúc Giả Thiệu để y nghĩ cách liên lạc với Thục quận. Mặt khác, hắn dốc toàn bộ tinh thần tập trung thành lập năm trăm kỵ binh Lâu Thương. Yên ngựa và bàn đạp xuất hiện, trong lịch sử có ảnh hưởng lớn như thế nào? Trong lòng Lưu Khám không phải không rõ ràng.
Yên ngựa và bàn đạp, đặc biệt là bàn đạp xuất hiện trực tiếp thúc đẩy sự phát triển giáp kỵ.
Rất nhiều người có thể không hiểu rõ hàm nghĩa của giáp kỵ.
Theo cách giải thích dễ hiểu, đó chính là trọng kỵ binh!
Trọng kỵ binh, không cần miêu tả quá nhiều. Căn bản thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa mới có, nếu như tại thời kỳ này xuất hiện, sẽ sản sinh lực uy hiếp tới cỡ nào? Thực sự không cần nói nhiều. Nhưng muốn chế tạo trọng kỵ binh, Lưu Khám cần đối mặt với sự khó khăn cực lớn. Đó chính là tài nguyên chế tạo giáp kỵ, cùng với kiểu cơ bản của giáp kỵ này.
Trong đó, vật liệu thép chế tạo giáp kỵ là vấn đề Lưu Khám cần phải lo lắng.
Dựa vào khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói, muốn chế tạo giáp kỵ giống như hậu thế, hiển nhiên không đủ khả năng. Thời đại này dùng đồng khí là chính, binh khí chế tạo từ sắt tuy đã xuất hiện, nhưng bất kể về phương diện độ cứng hay phương diện khác đều kém xa so với yêu cầu của giáp kỵ. Hậu thế, điều kiện thúc đẩy phát triển giáp kỵ, chính là sự tiến bộ về kỹ thuật luyện thép. Tại thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, kỹ thuật luyện thép đã hoàn toàn thành thục, đồng thời phát triển thêm một bước mới có thể thành lập trọng kỵ binh.
Còn hiện tại, mặc dù trong tay Lưu Khám có đại sư đúc kiếm Bàn Dã lão, vẻn vẹn chỉ hiểu sơ qua phương pháp luyện thép Thất thập nhị luyện.
Tuy rằng, Bàn Dã lão quy thuận Lưu Khám, trong khoảng mấy năm không ngừng hoàn thiện kỹ thuật luyện thép Thất thập nhị luyện, nhưng vẫn không thể nào đạt yêu cầu của Lưu Khám.
Lâu Thương, Thiết Lư.
Khi Bàn Dã lão nỗ lực trùng kích kỹ thuật bách luyện cương thất bại thêm lần nữa, lão cụt hứng ngồi trên mặt đất.
- Quân Hầu, ngài suy nghĩ tuy tốt, nhưng cần điều kiện rất cao. Dựa vào tình hình hiện nay của chúng ta, muốn đạt được trình độ bách luyện cương, căn bản không có cách nào đạt được. Quân Hầu, ta thực ra có một cách, nếu chúng ta tạm thời không thể thành công, sao không dùng đồng khí tạm thời thay thế? Tuy rằng không đạt được yêu cầu của ngài, nhưng phương pháp đúc đồng khí lại rất thành thục, hẳn là có thể thay thế một chút.
- Về phương pháp bách luyện cương, ta nghĩ rằng tạm thời không nên lo lắng. Việc cấp bách, là phải để phương pháp thất thập nhị luyện cương ổn định, sau đó phát sinh quy mô lớn, từ đó nâng tầm kỹ thuật thêm bước nữa.
Lưu Khám cũng biết, chính mình e là có chút sốt ruột.
Hắn suy nghĩ một chút, nghĩ Bàn Dã lão nói không phải không có đạo lý. Nhiều thời điểm, khoa học kỹ thuật bị kìm hãm. Cho dù có kỹ thuật, cũng có rất nhiều điều kiện kìm hãm. Mình chỉ yêu cầu nguyên liệu trang bị, cũng cần nghiên cứu trong thời gian dài.
- Đã như vậy, làm theo Bàn Dã lão nói đi.
Lưu Khám và Bàn Dã lão trao đổi một hồi, rồi rời khỏi Thiết Lư.
Những năm trước, lúc này hẳn là mùa thu hoạch. Thế nhưng năm nay, bởi vì thế cục rung chuyển, khiến rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang. Bao gồm cả điền trang Lưu Khám đã bán trên danh nghĩa không có người trông nom, cũng bỏ hoang rồi...
Ngồi trên lưng ngựa, Lưu Khám thúc ngựa đi qua điền trang hoang vắng.
Không biết tình hình Thục quận thế nào?
Lưu Khám trước mắt lo lắng rất nhiều. Thời cuộc thay đổi, cũng khiến kế hoạch của hắn thay đổi. Hy vọng, Thục quận không gặp sự cố là tốt rồi.
Trong khi đang nghĩ ngợi, từ phía xa có tiếng vó ngựa truyền tới.
Mấy con khoái mã chạy nhanh về phía phủ nha Lâu Thương, trong đó có một người chính là Khoái Triệt. Hộ tống Khoái Triệt đến đây, còn có Lục Giả và Thúc Tông Thông. Ba người tới trước mặt Lưu Khám liền xoay người xuống ngựa, thần sắc có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng bất an.
- Quân Hầu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc nhìn ba người:
- Xảy ra chuyện gì khiến ba vị tiên sinh hốt hoảng như vậy?
- Như Quân Hầu nói, Chu Chương đã thất bại!
- Vậy sao?
Lưu Khám đột nhiên mở to hai mắt, nhìn ba người Khoái Triệt:
- Các người có thể khẳng định Chu Chương thất bại?
- Thám mã hồi báo, ba ngày trước, Chu Chương tiến quân vào Vị Thủy quyết chiến với Quân Tần, toàn quân bị giết tan tác, đã cấp tốc lui ra ngoài Hàm Cốc Quan.
- Có thể điều tra ra, ai là người thống lĩnh quân Tần không?
- Chính là Tần Thiếu Phủ Chương Hàm..
Quả nhiên là y, y thực sự xuất hiện rồi.
Chỉ có điều, Lưu Khám không rõ, cho dù Chương Hàm thắng, đối với Lâu Thương mà nói cũng không coi là tin tức tốt? Phải biết rằng, Lưu Khám đối với những người Hàm Dương đó, cũng không coi là người một nhà. Nhưng vì sao, đám người Khoái Triệt, Lục Giả, còn cả Thúc Tôn Thông đều vui vẻ như vậy?
- Ba vị tiên sinh, có phải còn có tin tức gì nữa không?
Thúc Tông Thông không khỏi cười cười:
- Khà khà, quả nhiên không giấu được Quân Hầu...Mật thám mang về hai tin, ngoài trừ Chu Chương bị đánh tan, thừa tướng lão Tần Lý Tư đã bị nhốt vào thiên lao.
- Hả?
Thân thể Lưu Khám không khỏi run rẩy:
- Lý Tư, bị nhốt vào thiên lao?
- Đúng vậy, hôm nay tiếp nhận chức vụ thừa tướng chính là tên hoạn quan Triệu Cao...Lý Tư không còn, Quân Hầu cũng không cần lo ngại lão Tần rồi!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân