Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341 - 345
hương 341: Cửu Nguyên (6)
Trong lòng hắn tuy rằng giật mình thế nhưng Xích kỳ trên tay không chần chừ chút nào. Xích kỳ dựng lên, thân chuyển theo Kỳ bổ tới. Kỳ chạm tới, một chiêu Khóa giản trục hổ của Lưu Khám đánh bật ra trường của đối phương. Nhưng nam tử cũng không kinh hoàng, trường mặc dù bị đẩy ra, nhưng không lùi mà tiến tới, thiết kiếm lóe hàn quang, đâm về phía Lưu Khám. Đây là thủ đoạn điển hình của người trong giang hồ.
Trách không được phủ Giám quân không thể đỡ được!
Có thể thấy Triệu Cao đã quyết định hạ quyết tâm rồi…
Xem ra, trong ba bốn trăm người đuổi theo ít nhất cũng có một phần ba là cao thủ Trung xa phủ. Lưu Khám đón đối thủ, mặt không đổi sắc. Dọc theo đường đi, xa sĩ Trung xa phủ chết trong tay hắn không ít người, lại e ngại sao?
- Bảo hộ Đại công tử rút lui!
Lời còn chưa dứt, Xích kỳ gục đầu, bước xuống ba bước, đầu cờ hướng sang phải, thân mình chuyển theo cờ, vai trái lùi lại vừa lúc tránh được thiết kiếm kéo đến. Xích kỳ thuận thế móc lên, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tia máu xối xả, người đã bị chặt đứt ngang. Chỉ một chiêu này, có tên là Câu kỳ thuật, chiêu số giống như là búa rìu, thích hợp nhất với vật lộn gần người, uy lực vô cùng.
Thiết giáp sĩ phía sau Lưu Khám rất có huấn luyện.
Lúc Lưu Khám chém đối thủ ở đường dài thìtự động chia làm hai đạo nhân mã, một đạo che trở Phù Tô đi, một đạo khác theo Lưu Khám xông lên, ngăn cản truy binh lại. Xích kỳ của Lưu Khám bay múa, giống như hoa tuyết bay bay giữa không trung. Nơi hàn quang đi qua, chỉ còn máu thịt bay ngang, tứ chi đều cụt. Độ rộng của đoạn đường dài đã phát huy ưu thế hạn chế truy binh, lại thêm Lưu Khám hung hăng đánh một trận. Từ lúc hắn rời khỏi đám người, trên đường đã ngã lung tung bảy tám tử thi.
- Trung xa phủ lùi ra phía sau, thiết giáp quân bày trận!
Vương Ly khôi giáp sáng loáng, từ trong Phủ Giám quân giục ngựa bay ra nhìn thấy tình hình như vậy không khỏi lớn tiếng quát.
Võ nghệ của Xa sĩ Trung xa phủ, đích xác là cao hơn thiết giáp binh của Vương Ly. Nhưng ở không gian chật hẹp, đám người này trái lại lại tạo thành hỗn loạn cho Thiết giáp binh. Vì Lưu Khám hiểu rõ điểm này, nên cố tác động để cho xa sĩ Trung xa phủ tùy ý chém giết. Một đối một, xa sĩ Trung xa phủ rất lợi hại. Thế nhưng kết trận để đánh, lại kém rất xa.
Theo một tiếng hô to của Vương Ly, sáu bảy mươi người trong nháy mắt lui ra phía sau.
Thiết giáp binh kết thành quân trận, một loạt trường thứ kích sắc bén đưa lên trước làm cho áp lực lên Lưu Khám nhất thời tăng lên.
- Lui ra phía sau, lui lại theo hướng phủ Thượng tướng quân!
Lưu Khám vừa đánh vừa hét nói.
Ngay lúc đám người Lưu Khám lúc sắp thối lui đến phủ Thượng tướng quân, đã thấy Mông Điềm suất lĩnh bản bộ nhân mã, cũng đang bại lui trở về.
- Thượng tướng quân, trước tiên lui vào trong phủ, ta chặn phía sau!
Lưu Khám hét lớn một tiếng, Xích kỳ trong tay vùng vẫy càng nhanh. Liên tiếp chém quân tốt tới gần, cùng nhân mã của Mông Điềm hội hợp cùng một chỗ.
- Đồ Đồ, cùng Quân hầu ngăn cản bọn họ!
Mông Điềm thấy Phù Tô trọng thương bất tỉnh, cũng không khách khí với Lưu Khám.
Đồ Đồ lên tiếng, một tay cầm thuẫn, một tay cầm việt, cùng Lưu Khám sóng vai chiến đấu. Vừa đánh y vừa nói:
- Quân hầu, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi!
“Nếu có thể, bố đây chẳng muốn đâu.”
Lưu Khám cười khổ trong lòng, hét lớn một tiếng, Xích kỳ quét ngang nghìn quân, chém liền hai tên quân sĩ.
Lúc này, Mông Điềm bảo hộ Phù Tô, tiến về bên trong phủ Thượng tướng quân. Có người ở trước cửa phủ hô to:
- Quân hầu, mau lui!
Xa xa, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe truyền đến.
Tiếng người hô ngựa hí, quanh quẩn giữa trời. Hai người Lưu Khám, Đồ Đồ lùi vào phủ Thượng tướng quân cuối cùng, vừa lúc hai người lùi vào trong, cửa lớn ầm ầm đóng lại. Những tiếng chém giết từ ngoài cửa phủ truyền đến, càng ngày càng lớn, làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
- So với ở Phú Bình năm xưa, chút cảnh này vẫncòn kém hơn!
Đồ Đồ tựa hồ không chút sợ sệt, cười ha hả đứng ở trên bậc thềm. Sau khi nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hét lớn:
- Thiết giáp quân, chuẩn bị cung tiễn!
Nói xong, y quay lại nói với Lưu Khám:
- Quân hầu, mời trở về đi… Nơi này có ta ở đây, tuyệt không để bọn tặc tử xông tới. Thượng tướng quân nói còn có sự tình muốn thương nghị với Quân hầu, mau đi thôi.
Lưu Khám gật đầu, cũng không khách khí với Đồ Đồ.
Hắn cầm Kỳ đi vào trong. Đối diện gặp ngay Lưu Tín mang theo lang nha bổng, cũng chạy tới hướng này.
- Nhị thúc!
- Ngươi vừa đi đâu? Sao không nhìn thấy bóng ngươi?
Nói xong, cũng không chờ Lưu Tín trả lời, tức giận nói:
- Theo ta, chớ có tùy tiện chạy lung tung… theo ta cùng đến phòng khách đợi mệnh.
Lưu Tín lên tiếng, yên lặng theo sát phía sau Lưu Khám, đi thẳng đến phòng khách.
Phù Tô đã được người đưa tới hậu trạch trị liệu, sắc mặt Mông Điềm tái mét đứng lắng nghe túc vệ thuật lại sự việc vừa qua.
- Đại công tử hồi phủ không lâu, Tì tướng quân tới bái phỏng.
Về sau cũng không biết là thế nào tùy tùng của Tì tướng quân với Túc vệ môn xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau. Đại công tử cùng Tì tướng quân đi ra ngăn lại, nhưng đột nhiên Tì tướng quân rút ra bảo kiếm, một kiếm chém ngã Đại công tử. Y còn cầm một tờ chiếu thư, nói là Đại công tử và Thượng tướng quân ở Bắc Cương kết bè kết cánh, mưu đồ gây rối… làm người bất hiếu, mất nhiều binh tốt mà công trạng lại nhỏ.
Còn nói Đại công tử cấu kết đồng đảng, dâng thư phỉ báng triều đình…. Cố bệ hạ mệnh Tì tướng quân cầm chiếu tru sát Đại công tử.
Lúc đó Túc vệ quân trong phủ rối loạn, thủ hạ của Tì tướng quân cũng nhân cơ hội giết chóc. Chúng ta không tin những người này, vì vậy liều mạng đoạt lại Đại công tử…
Bất ngờ hành động, đánh úp!
Đây chính là mưu kế xuất từ tay của Lý Tư rồi…
Lưu Khám lẳng lặng đứng một bên nghe, tâm tư cũng đảo chuyển. vốn tưởng rằng mình có thể cải biến lịch sử, không nghĩ tới đi vòng một vòng lại trở về chỗ cũ. Cảm giác bất lực nảy lên trong lòng, lập tức làm Lưu Khám mất đi phương hướng.
Hồi lâu, hắn ngẩng lên nhìn Mông Điềm.
- Thượng tướng quân, các ngươi…
Mông Điềm cũng không khỏi cười khổ:
- Quân hầu, đúng như sự suy đoán của gươi. Lúc chiều tối, Vương Ly dẫn người xông vào Giáo trường thành môn cướp đi nửa khối hổ phù, binh tướng doanh nằm trong tay y. Đệ của Triệu Cao là Triệu Thắng, đem theo hai trăm Xa sĩ Trung xa phủ hiệp trợ Vương Ly làm việc.
Triệu Thắng đó đặt cạm bẫy ở trong giáo trường, đợi khi ta đến giáo trường thì bắt ta.
May mà Đồ Đồ cơ trí, lúc Vương Ly khống chế giáo trường, y nhìn thấy không có cơ hội, cho nên ra sức phối hợp. Sau khi nhìn thấy ta đi tới, mang theo nhân mã bản bộ giết từ trong giáo trường ra báo nguy, lúc này ta mới may mắn thoát khỏi nguy nan. Hôm nay, Hổ phù rơi vào tay Vương Ly, quả thật là nguy rồi!
- Mông Tật, Mông Khắc bọn họ…
- Mông Tật Mông Khắc không đóng quân ở Cửu Nguyên. Ta để lại phó tướng Dương Hùng ở giáo trường, cũng bị thân tín của Vương Ly là đại tướng Tô Giác giết chết.
- Như vậy cũng là nói, chúng ta một chút cơ hội cũng không có sao?
Lưu Khám không khỏi cười khổ lắc đầu, nhìn Mông Điềm, lại nhìn Xích kỳ loang lổ vết máu trong tay, không kìm nổi khẽ thở dài một hơi.
Sớm biết như vậy, lúc trước trực tiếp quay về Lâu Thương cho rồi.
Nói không chừng lúc này mang theo binh mã Lâu Thương, lui về hướng đất Thục.
Thật là thiên ý như đao … Mất rất nhiều trắc trở, kết quả cũng là công dã tràng. Lưu Khám nghĩ, ngay cả ông trời đều đứng về phía Hồ Hợi. Sự tình bi ai nhất của nhân sinh là gì? Không phải là không có hy vọng, mà là khi ngươi nghĩ rõ ràng sẽ thắng lợi, kết quả đột nhiên lại thất bại. Loại cảm giác thay đổi thật nhanh này, quả nhiên làm cho người ta không có cách nào tiếp nhận được. Lưu Khám không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này, có gia binh chạy lại.
- Thượng tướng quân, Đại công tử tỉnh rồi!
Phù Tô còn sống?
Tinh thần Lưu Khám đột nhiên run lên. Lúc trước thấy Phù Tô, hắn còn cho rằng y đã chết, không nghĩ tới y còn sống… chỉ cần Phù Tô còn sống, thì có hi vọng. Không nói đến uy vọng của Phù Tô ở Bắc Cương cao thế nào. Trong tay y còn có ngọc tỷ, nói không chừng còn có khả năng xoay chuyển cục diện.
Nghĩ tới đây, tinh thần Lưu Khám tỉnh táo lại. Hắn đang muốn đi cùng Mông Điềm xem Phù Tô, thì ngoài phủ Thượng tướng quân truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao rối loạn.
Ngay sau đó, một giọng nói dõng dạc từ ngoài phủ truyền tới:
- Mông Điềm, chiếu lệnh của Bệ hạ, tru sát Đại công tử… Hôm nay, thành Cửu Nguyên đã trong sự khống chế của ta, ngươi có chạy đằng trời. Nếu thông minh, dâng thủ cấp của Phù Tô, ra cửa chịu trói. Mặc dù Bệ hạ hạ lệnh tru sát Phù Tô, nhưng không bao gồm ngươi ở bên trong. Chỉ cần ngươi nghe theo chiếu lệnh, nói không chừng Bệ hạ còn có thể tha cho tính mệnh của ngươi! Mông Điềm, còn không tới tiếp chỉ?
Thân thể Lưu Khám không khỏi run lên.
Chiếu lệnh?
Hồ Hợi không có ngọc tỷ, làm sao có thể phát ra chiếu lệnh được?
Mông Điềm nhíu mày, xoay người định đi ra ngoài. Lúc này Lưu Khám đưa tay ngăn cản ông lại:
- Thượng tướng quân, ông đi xem Đại công tử, ta ra ngoài chống đỡ.
- Ngươi…
Mông Điềm tựa hồ có chút do dự.
Lưu Khám cười:
- Thượng tướng quân, ta ngàn dăm xa xôi tìm nơi nương tựa, ông và ta đã cột với nhau từ lâu. Chẳng phải Vương Ly giả mạo chỉ dụ nói Đại công tử câu kết đồng đảng, phỉ báng triều đình sao? Ta nghĩ cái đồng đảng này, hắn là để ta đi… tới lúc này rồi, ông và ta đều không thể quay đầu. Ngươi đi chăm sóc Đại công tử, chỉ cần Đại công tử còn sống, nói không chừng chúng ta còn một phần hi vọng!
Chương 342: Thiên khốc (1)
Kỳ thực trong lòng Lưu Khám biết rất rõ ràng, sự tình biến hóa đến bước này, bọn người Vương Ly nếu dám trắng trợn lấy ra chiếu thư tuyên đọc, nguyên nhân chỉ có một: Chiếu thư là thật! Sự thật này cũng không phải là chiếu thư được xuất từ tay của Thủy Hoàng đế. Thủy Hoàng đế đã chết, làm sao có khả năng ra chiếu thư nữa? Phần chiếu thư trong tay Vương Ly, nhất định là Chiếu thư có tất cả những chi tiết phù hợp chính xác.
Một phần chiếu thư, ngoại trừ chất liệu gỗ, cách thức hành văn, quan trọng nhất là ấn tỳ của Hoàng đế. Ngọc tỷ đã bị Vương Ly lấy đi rồi! Lưu Khám có thể khẳng định chuyện này, nhưng trước sau vẫn hi vọng. Hắn không muốn chính tai nghe Phù Tô nói ra chân tướng, không thể làm gì hơn là mượn cớ chống đối Vương Ly. Trên đường đi ra ngoài cửa lớn Thượng tướng quân phủ, Lưu Khám đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ cách ứng đối.
Thủ hạ của Mông Điềm đều là những giáp sĩ trung thành, không đến mức hoài nghi. Thế nhưng đối mặt với một chiếu thư chân chính, thì sự trung thành của những giáp sĩ này có thể còn lại bao nhiêu? Chỉ sợ cũng cần phải xem lại! Mông Điềm cũng vậy, Phù Tô cũng thế, quyền thế của bọn họ đến từ chính Hoàng đế…
Lưu Khám bước từng bước ra cửa phủ, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, bước lên bậc thang. Đồ Đồ nghênh tiến lại đây, nhìn dáng dấp y, tựa hồ không có gì dao động. Dù sao Đồ Đồ có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay Mông Điềm, Phù Tô bồi dưỡng. Không nói hắn không tin hai người Mông Điềm, Phù Tô tạo phản, với tư cách cá nhân mà nói, cho dù chiếu thư là thật, Đồ Đồ cũng không có khả năng bản bội.
- Quân hầu…
Đồ Đồ đi tới bên cạnh Lưu Khám, định mở miệng nói.
Lưu Khám giơ tay ngăn cản y.
Kỳ thực, từ những hành động của thiết giáp sĩ này mà xem, tin tưởng đã có người bắt đầu dao động. Dù sao, bọn họ trước sau vẫn đều là người Tần.
- Theo ta lên vọng đài quan sát!
Vọng đài là kiến trúc mà trong nhà các đại hào môn đều xây dựng.
Hiệu dụng giống như vọng tháp. Năm trăm năm Xuân thu Chiến quốc, đặc biệt tới thời kỳ cuối của Chiến quốc, quy mô chiến tranh càng lúc càng lớn, số lần cũng càng ngày càng nhiều. Đại chiến qua đi, người chết đói khắp nơi, mọi thứ tan hoang. Vì vậy, cũng đạo phỉ xuất hiện như cỏ, các nơi hỗn loạn không chịu nổi. Binh mã các quốc gia, đều hỗn chiến cùng một chỗ, rất khó nói có thể xuất binh tiêu diệt hết đạo phỉ. Triều đình chấp quyền không được tín nhiệm, mọi người không thể né tránh mà đem hi vọng ký thác lên chính bản thân mình. Phần lớn những người giàu, vì bảo vệ tài sản của mình, liền tăng mạnh phòng ngự trong phủ. Vọng đài này cũng vì vậy mà dựng lên, chủ yếu là để quan sát tình hình quân địch.
Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất sáu nước, vọng đài vốn có tác dụng ngăn địch từ trước, từ từ biến hóa thành dùng để tiêu khiển. Chỉ là thành Cửu Nguyên là một tòa quân trấn, trong phủ của Mông Điềm tất nhiên cũng xây nên loại kiến trúc này, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy lại dùng tới.
Diện tích của vọng đài không lớn, có thể chứa được bốn năm người. Lưu Khám lên đài nhìn phía ngoài phủ, chỉ thấy ngoài đường, giáp sĩ kéo dài. Xa xa phía giáo trường ở thành môn, tiếng tù và vẫn bên tai không dứt, có thể mờ mờ thấy một ít quân giới không ngừng vận chuyển tới.
Xem ra, Vương Ly đã chuẩn bị tiến công mạnh mẽ rồi!
Vị trí của phủ Thượng tướng quân ở ngay trung tâm thành Cửu Nguyên, trước phủ là một khoảng trống hình quạt, phạm vị khá rộng lớn, có khoảng chừng trên dưới một nghìn giáp sĩ quân Tần bày trận ở ngoài cửa. Cách cửa phủ khoảng chừng trên dưới ba trăm bước, Vương Ly một thân quân trang, đứng trên binh xa. Bên cạnh Vương Ly còn có một chiếc khinhh xa, có một chiếc ô xanh. Bên dưới là một nam tử mặc hoa phục, đang đắc ý dào dạt nói gì đó với Vương Ly. Ở khoảng cách xa, Lưu Khám không nghe được, nhưng hắn có thể nhìn ra, lai lịch người này không tầm thường.
- Đồ Đồ, người kia là ai?
Ngón tay Lưu Khám chỉ vào nam tử mặc hoa phục trên xe hỏi?
Đồ Đồ vươn ta che mắt, nhẹ giọng nói:
- Người kia chính là sứ giả của triều đình, mới nhậm chức giám quân Cửu Nguyên - Triệu Thắng.
Triệu Cao có hai người huynh đệ.
Đừng thấy lão là một hoạn quan, thế nhưng đối với thân nhân mình lại vô cùng chiếu cố. Đại đệ đệ Triệu Thành đã được lão ã an bài tại quân doanh. Sau lại điều đến Trung úy quân, trước là nhậm chức Lang trung, sau là Kỵ tư mã, cùng với chức Trung lang kỵ tướng của Lưu Khám về cơ bản là đồng cấp, hiện tại còn là Chủ tước Trung úy. Còn một đệ đệ khác là Triệu Thắng được Triệu Cao sắp xếp học pháp luật của Đại Tần, sau đó ở trong phủ Thừa tướng nhậm chức Xá nhân. Chức Xá nhân này, không phải là quan vị, hiện nay nhảy vọt lên trở thành khâm sai, lại còn là Giám quân của thành Cửu Nguyên, tất nhiên là vô cùng đắc ý.
Lưu Khám lên vọng đài, Vương Ly cũng thấy được Lưu Khám. Lão nhíu mày, vô thức nắm chặt vòng bảo hộ trước người. Lão không thích Lưu Khám, bởi vì cái tên này quá nổi trội. Thế nhưng lão rất thưởng thức Lưu Khám, từ lúc ở Vĩnh Chính Nguyên, Lưu Khám lấy bộ tốt sống mái với kỵ quân hổ khúc của Mông Tật, Vương Ly cũng rất quan tâm.
Lúc Lưu Khám gây chiến ở Phú Bình, Vương Ly từng phái người tìm Mông Điềm, xin Mông Điềm xuất binh viện trợ. Nhưng bởi lo lắng cho toàn cục mà Mông Điềm không đồng ý. Về sau, khi cuộc chiến ở Hà Nam bạo phát, Vương Ly vốn đảm nhiệm chủ lực, nhưng lại thành người đứng xem. Điều này làm cho Vương Ly rất căm tức, cảm giác như mình bị lừa rút ra. Nhưng lúc đó danh tiếng của Mông Điềm đang lên cao, lão cũng không có cách nào. Một bụng tức giận, liền chuyển về hướng Lưu Khám… nhưng sau khi ngẫm lại, lại nghĩ tới chuyện này, không liên quan đến Lưu Khám.
Nói trắng ra, Lưu Khám chỉ là may mắn gặp dịp, chỉ là một quân cờ của Mông Điềm mà thôi.
Đồng thời, Vương Ly cũng chăm chú theo dõi chiến báo từ Phú Bình mà vô cùng ca ngợi đối với những kỳ mưu diệu kế ùn ùn của Lưu Khám.
Nếu không phải “âm soa dương thác”, lão thực sự có thể cùng Lưu Khám uống vài chén.
Vương Ly khẽ cắn môi, đang muốn đánh xe lên trước, Triệu Thắng ở một bên đột nhiên mở miệng nói:
- Vương tướng quân, vì sao lại không hạ lệnh công kích?
Tên kháng hóa này!
Vương Ly dở khóc dở cười.
Ngươi cũng không phải là không lĩnh giáo sự lợi hại của thiết giáp quân của Mông Điềm? Nếu như cứ cường công, tổn thất sẽ thảm trọng như thế nào? Mặc kệ là thiết giáp sĩ của Mông Điềm, chính là biên quân trong tay mình đều là binh mã của Đại Tần! Chỉ cần mang chiếu lệnh tuyên đọc, thời gian càng lâu, Thiết giáp sĩ trong phủ lại càng dao động, đến lúc đó có thể không đánh mà chiếm lĩnh phủ Thượng tướng quân, cần gì phải tiêu hao tính mệnh của những hảo hán tử này? Thật là một kẻ không hiểu chiến sự, lại ở đây khoa tay múa chân.
- Triệu giám quân, việc này ngươi đừng hỏi nữa, Ly tự có chủ trương!
Vừa nói chuyện, Vương Ly vừa đánh xe tiến lên khoảng chục bước, lớn tiếng quát dẹp đường:
- Trên vọng đài có phải là lão Bi ở Phú Bình?
- Tất nhiên!
- Bắc Quảng Võ quân, ngươi thân thụ hoàng ân, vì sao lại kháng chỉ không tuân? Mông Điềm, Phù Tô kéo bè kết cánh, chứng cớ vô cùng xác thực. Chiếu lệnh của bệ hạ tru sát Phù Tô, tập nã Mông Điềm. Ta kính trọng ngươi là một hảo hán tử, nhất định là bị Mông Điềm che mắt mới làm ra chuyện hồ đồ bậc này.
Nếu như ngươi thức thời, hiện tại hối hận vẫn còn kịp.
Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi mở cửa đầu hàng, dâng thủ cấp của Phù Tô, bắt trói Mông Điềm, lập kỳ công. Việc này sẽ bỏ qua, sẽ không truy cứu lại.
Vừa nói chuyện, Vương Ly đưa tay ra, liền có người thân tùy giơ lên chiếu thư về phía trước.
- Còn đây là Chiếu thư của Bệ hạ, các ngươi còn không tiếp chỉ?
- Tì tướng quân, Chiếu thư trong tay ngươi từ đâu mà đến, trong lòng ngươi, ta đều biết rõ ràng. Ngươi làm bị thương Đại công tử, cướp Ngọc tỷ, đầu nhập vào gian tặc đã hành thích vua, giết cha. Đáng tiếc, Vương gia sinh ra danh tướng, hai vị tướng quân Vương Tiễn, Vương Bân một đời anh minh, nhưng lại bị hủy trong tay một tên vô phụ vô quân như ngươi. Lưu mỗ bất tài, hôm nay giết ngươi trước, để an ủi linh hồn Bệ hạ trên trời.
Hành thích vua, giết cha?
Dù là bên trong hay bên ngoài phủ, quân Tần nghe thấy tin tức này không khỏi rối loạn.
Chẳng lẽ, Bệ hạ đã chết rồi?
Lời của Lưu Khám còn chưa dứt, liền nhận cây Đại hoàng cung từ trong tay Lưu Tín, đặt lên Xích Hành bạch vũ tiễn, giương cung, chỉ nghe “ông” một tiếng, tên dài xé rách không khí, bắn thẳng đến hướng Vương Ly. Tài bắn cung của Lưu Khám, từ lúc kết bạn với Quán Anh liền khổ luyện không ngừng. Mặc dù không làm cho Lưu Khám trở thành thần xạ thủ nhưng thuật bắn đã tiến bộ từng bước. Hơn nữa, Đại hoàng cung là mười hai thạch cường cung, lực đạo mạnh mẽ đến cực điểm.
Vương Ly tốt xấu gì cũng là người có kinh nghiệm chiến trận, chỉ nghe thấy tiếng xé gió đã biết không ổn.
Theo bản năng lão co rụt đầu lại, đuôi tên xẹt qua mũ khôi, không đợi lão đứng dậy đã nghe phía sau hét lên một tiếng thảm thiết.
Quay đầu nhìn, đã thấy Triệu Thắng bị mũi tên Xích hành bạch vũ xuyên thấu thân thể.
Mũi tên to bằng ngón tay kia mang theo lực thật lớn, đem thân thể Triệu Thắng găm thẳng vào xe.
- Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn!
Đồ Đồ đột nhiên vung tay hô to. Thiết giáp sĩ Mông gia phía sau cửa phủ trước tiên ngẩn ra, bỗng dưng bộc phát một trận như núi hô biển gào:
- Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn. thề giết gian tặc, báo thù vì bệ hạ … Oai hùng lão Tần, cùng chung quốc nạn!
Phía sau cửa phủ, tinh thần Thiết giáp sĩ sôi sục.
Mà ngoài cửa phủ, quân Tần cũng rối loạn không ngừng.
Vương Ly thấy tình thế không tốt, lập tức quyết đoán hạ lệnh, phát động công kích về hướng phủ Thượng tướng quân.
- Binh phù Đại Tần ở đây, ba quân theo ta xuất kích!
Vương Ly sai người giơ cao hổ phù, để chứng minh thân phận chủ tể Tần quân của lão. Quân Tần theo lệnh xuất hành, mặc dù tâm tư có chút dao động, nhưng không chút do dự hướng về phủ Thượng tướng quân. Trong khoảnh khắc mưa tên bay toán loạn, tiếng kêu vang một vùng, đem rối loạn lúc trước che giấu hết.
- Đồ Đồ, ở đây theo dõi tình huống cho ta!
Lưu Khám thấp giọng phân phó nói:
- Theo tình hình hiện nay của Vương Ly, khó có thể tạo ra công kích hữu hiệu… Ta đi xem tình hình của Đại công tử.
Đồ Đồ gật đầu:
- Sóng to gió lớn đều đã trải qua, thế này tính là gì? Chỉ là động thủ đối với huynh đệ mình, ít nhiều có chút không thích ứng!
Đúng vậy, một ngày trước còn là đồng đội kề vai chiến đấu hưng hôm nay lại chống lại lẫn nhau. Chuyện như thế này đặt trên người ai cũng đều khó có thể chấp nhận. Lưu Khám có thể hiểu được tâm tình của Đồ Đồ, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai y, không nói câu nào, mang theo Lưu Tín đi xuống vọng đài, đi về hướng hậu viện.
Khi trăng lên, Lưu Khám gặp Mông Điềm.
- Tình hình Đại công tử thế nào?
Mông Điềm nói:
- Thương thế rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mệnh, Tiểu công chúa đã ở bên đó chăm sóc Đại công tử… Quân hầu, ta có một tin tức không tốt.
- Ngọc tỷ bị cướp đi rồi?
Lưu Khám cười cay đắng:
- Nếu là tin tức này, ta đã đoán được. Bằng không Vương Ly cũng không dám gióng trống khua chiêng tấn công phủ Thượng tướng quân.
- Vương Ly…
Mông Điềm thở dài, thần sắc có chút buồn bã:
- Ta cùng Vương Ly quen biết từ nhỏ, y rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn ta, ở nhà có tiếng là học hành giỏi giang, vốn nên là lương đống của Đại Tần ta. Nhưng y lại tự cho là mình quá cao, lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, không tránh khỏi thành thấp kém. Năm xưa Bân thúc phụ từng nói, lòng tranh quyền đoạt lợi của Ly quá thịnh, chung quy khó thành châu báu. Y trợ Trụ vi ngược, ta cũng không nghĩ đến.
Lúc còn nhỏ là bạn tốt, hôm nay lại trở mặt thành thù, trong lòng khẳng định là rất khó chịu.
Chương 343: Thiên khốc (2)
Nhưng Lưu Khám cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến cảm thụ của Mông Điềm, trầm giọng nói:
- Thượng tướng quân, hiện nay Vương Ly đã cầm binh mã của thành Cửu Nguyên trong tay. Mặc dù tạm thời bị ta dao động sĩ khí, nhưng khi huyết chiến, sẽ là không còn đường quay lại. Đi con đường nào, Thượng tướng quân mau chóng đưa ra quyết định mới phải.
Đi con đường nào?
Mông Điềm hiểu được hàm ý của Lưu Khám. Đây là Lưu Khám đang khuyên ông, mau chóng xông ra khỏi vòng vây, nhưng với tình hình hiện nay, có thể xông ra khỏi vòng vây sao? Cứ cho là xông ra được, rồi làm thế nào?
Mông Điềm suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai Lưu Khám thật mạnh.
- Quân hầu, ta không nhìn lầm ngươi, ĐĐại công tử cũng không nhìn lầm ngươi a!
Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên nhìn Mông Điềm. Không rõ vì sao, Mông Điềm đột nhiên lại nói những lời vô nghĩa này, là có ý tứ gì?
- Quân hầu, ngươi hãy nghe ta nói. Tặc tử hôm nay đã quyết tâm lấy tính mệnh ta và ĐĐại công tử. Vương Ly có được binh phù, khẳng định sẽ triệu tập nhân mã đến đây. Phủ Thượng tướng quân này có khả năng không chống đỡ được lâu lắm. Nếu như Vương Ly toàn lực công kích, phối hợp với đồ quân nhu trong tay y, chống đỡ chỉ được đến hừng đông… Cho nên, ta không thể đi…Quân hầu, ngươi có hiểu ý của ta?
- Ông không đi?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, há miệng cả kinh nói:
- Thượng tướng quân, ý ông là…
- Đại Tần có thể không có Mông Điềm nhưng không thể không có Đại công tử. Tình hình hiện nay, ta chỉ cầu xin quân hầu, nhất định phải bảo vệ tốt Đại công tử.
- Điều này làm sao có thể?
Lưu Khám bật thốt lên nói:
- Không bằng để ta ở lại ngăn chặn bọn họ.
Lời vừa khỏi miệng, trong lòng Lưu Khám không khỏi có chút hối hận. Bất tri bất giác, mình đã trở thành một phần tử của Đại Tần rồi! Trước đây, câu nói như thế này, Lưu Khám quyết không có khả năng nói ra. Ha, không nghĩ tới hôm nay hắn lại thuận miệng như thế mà không có nửa chút do dự.
Oai hùng lão tần, cùng chung quốc nạn!
Đây không phải là một câu khẩu hiệu, mà là một loại tinh thần, một loại khí khái. Sống tại thời đại lâu, ở chung cùng với Lão Tần Nhân này, bất tri bất giác hắn cũng đã bị ảnh hưởng.
Mông Điềm nở nụ cười, vỗ vỗ vai Lưu Khám.
- Hai mươi năm nữa, ngươi nhất định có tư cách ở lại.
Ngụ ý nói cho Lưu Khám: Ngươi bây giờ còn chưa có tư cách này…
- Quân hầu, ở trong phủ đệ ta còn là Thượng tướng quân, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta. Ta đã sai người chuẩn bị, đợi đến khi Vương Ly công kích mãnh liệt nhất, ngươi mang theo Đại công tử và Tiểu công chúa chạy theo mật đạo. Mật đạo này, vốn là ban đầu ta nhất thời xây dựng, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày dùng tới… Cửa ra mật đạo này ở phía tây thành Cửu Nguyên.
Đến lúc đó ta sẽ tận hết khả năng thu hút sự chú ý của Vương Ly sang một bên, thủ vệ ở cửa tây sẽ không quá nghiêm mật, ngươi có thể thuận thế lao ra.
Sau khi ra khỏi thành, đừng quay lại.
Đi hướng Quảng Võ thành, che chở Đại công tử đi tìm Đông Lăng hầu.
Hiện giờ ta mất hổ phù, binh mã Dương Châu khó có thể điều động, chỉ có thể xin Đông Lăng hầu tạm thời bỏ ngỏ bến thuyền, suất bộ đi xuống phía nam.
Ta phỏng chừng lúc Vương Ly tiếp nhận binh mã Bắc Cương, chí ít cần một hai tháng mới có thể bình định xuống được.
Cho nên, trước khi Vương Ly ổn định, ngươi và Đông Lăng hầu phải bảo hộ Đại công tử công chiếm Hàm Dương, phụ tá Đại công tử đăng cơ. Tuy rằng chúng ta không có hổ phù, ngọc tỷ nhưng trung thần tại thành Hàm Dương vẫn còn… Ngươi nhớ kỹ, Đại công tử còn, Đại Tần ta vẫn còn hy vọng.
Mông Điềm ân cần chỉ bảo, nghe ra tựa hồ như không có vấn đề gì lớn lao.
Nhưng Lưu Khám lại biết, đây chỉ sợ là lần cuối cùng trên đời này Mông Điềm chỉ bảo.
- Kỳ thực, năm đó Bệ hạ đưa ta đến chỗ người Hung Nô ở Hà Nam, ta đã biết, sẽ không có kết cục tốt.
Ông trời phù hộ ta, mặc dù không được chết già, nhưng có thể chết trận chung quy còn tốt hơn so với Võ An quân, chỉ có thể tự sát mà chết.
Quân hầu, đừng nói rườm rà… ngươi nhanh đi chuẩn bị, lúc thời cơ đến, ta sẽ phái người thông tri ngươi. Chuyện ở ngoài phủ, ngươi đừng xen vào nữa.
Thời kỳ chiến quốctổng cộng có bốn người Võ An quân.
Sớm nhất chính là tể tướng của sáu nước Tô Tần, được nước Triệu phong làm Võ An quân; sau là danh tướng nước Tần Bạch Khởi, là người có kỳ năng chăm sóc quân sĩ; Sau Bạch Khởi là danh tướng Lý Mục của nước Triệuc, ngoài ra còn có danh tướng Hạng Yến của nước Sở ũng được phong hiệu là Võ An quân. Nhưng nghĩ lại, hình như những người được phong là Võ An quân đều không thể chết già.
Mông Điềm đã nói tới mức này rồi, không thể nghi ngờ là đã hiện rõ lòng phải chết.
Lưu Khám cũng biết, không thể khuyên được Mông Điềm.
Hắn chỉ có thể lấy nghi thức chào của quân đội, chào Mông Điềm, sau đó mang theo Lưu Tín xoay người rời đi.
Đúng theo lời của Mông Điềm, Vương Ly có thể làm đến chức Tì tướng quân của biên quân Bắc Cương, không chỉ dựa vào xuất thân hiển hách của lão.
Lâm trận, chỉ huy rất có trình tự, lúc trước bị Lưu Khám dao động quân tâm, rất nhanh đã bị bình ổn xuống.
Quân Tần phát động công kích thật mạnh hướng về Thượng tướng quân phủ. Vương Ly vì tốc chiến tốc thắng, thậm chí vận dụng cả quân giới là Liên nỏ Đại hoàng tham.
Binh lực gấp mấy lần giáp sĩ trong phủ, phát động công kích,trong khoảnh khắc, trước cửa phủ Thượng tướng quân nguy hiểm vô cùng.
Nhưng lúc này, người chỉ huy sau cửa phủ lại đổi thành Mông Điềm.
Đây cũng coi như là một lần giao phong giữa hai danh tướng của Đại Tần. Tuy rằng không phải rất công bình, nhưng trên đời này, chưa từng có công bình. Dưới sự chỉ huy của Mông Điềm, công kích của Vương Ly lần lượt bị đẩy lùi. Thế nhưng giết địch một nghìn, bị tổn hại tám trăm. Mông Điềm chỉ có thể dựa vào tường viện kiên cố của phủ Thượng tướng quân mà phòng ngự. Thế nhưng Vương Ly dưới sự phụ trợ mạnh mẽ của quân giới, làm cho tổn thất của Mông Điềm cực kỳ thảm trọng.
Qua giờ tý, cửa tiền viện phủ bị công phá.
quân Tần đã giết người đỏ cả mắt rồi, giẫm lên thi thể, chạy ào ào vào phủ Thượng tướng quân.
Nhưng trước lúc cửa tiền viện bị công phá, Mông Điềm đã suất lĩnh bộ binh lui giữ tại trạch viện thứ hai, tổ chức gia nhân tiếp tục chống đỡ. Phủ Thượng tướng quân tổng cộng có chín cửa tiến vào trạch viện, nếu như cứ đánh tiếp như vậy, coi như đạt được thắng lợi, Vương Ly cũng không vinh quang.
- Xe bắn đá, oanh kích!
Quân giới cỡ lớn bắt đầu phát huy uy lực, Vương Ly liên tục công kích. Trong nửa canh giờ, liên tục đột phá ba đạo phòng tuyến.
Thiết giáp sĩ của phủ Thượng tướng quân đã bị thương vong quá bán. Thế nhưng quân Tần cũng bị tổn hại mất gần nghìn người. Điều này làm cho Vương Ly không khỏi thẹn quá thành giận.
Phù Tô nằm trên một cái cáng đơn giản, lại một lần nữa hôn mê.
Lưu Khám sai người khiêng Phù Tô, tập hợp ở phòng củi phía sau viện. Trừ đám người Phù Tô, Lưu Khám chỉ có hai mươi người đi theo. Phía Lưu Khám còn có khoảng bảy tám Lâu phiền giáp sĩ, còn lại đều túc vệ của Phù Tô. Lần này đột phá vòng vây, không thể nhiều người quá, bằng không sẽ bại lộ hành tung. Ngay cả Lưu Khám, Phù Tô, Doanh Quả, Lưu Tín và Cáp Vô Lương, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi lăm người mà thôi.
Hoàng Nhất Phẩm không đi theo!
Y mất đi một cánh tay, nên hiểu rõ mình là một trói buộc, cho nên ở lại tác chiến.
Lúc này quân Tần đã công phá ba đạo phòng ngự, Hoàng Nhất Phẩm có thể sẽ chết trận. Nhưng ở những lúc như thế này, cũng không có người quan tâm đến vấn đề này nữa.
Lưu Khám canh giữ ở lối vào mật đạo, lẳng lặng chà lau Xích kỳ.
Ngựa Xích Thố bên người hắn, thỉnh thoảng lại đạp vó sắt. Những tiếng vó ngựa này đạp lên tảng đá, rung động thành từng hồi. Trong đường hầm lạnh lẽo tràn ngập mùi tanh. Lưu Khám nhìn mọi người, đột nhiên mở miệng nói:
- Tín, ngươi cõng Tiểu công chúa, phụ trách bảo hộ nàng an toàn. Con ngựa Thanh Lưu của Thượng tướng quân ngươi cưỡi đi… Tiểu Cáp mang theo mười người, phụ trách hộ vệ an toàn của Tiểu công chúa.
- A?
Lưu Tín ngẩn ra.
Để cậu cõng Doanh Quả?
Điều này làm cho Lưu Tín có chút xấu hổ. Mà Doanh Quả mặt đỏ lên nhưng không cự tuyệt. Nàng có thể nhìn ra được, trong rất nhiều người này, chỉ có thúc cháu Lưu Khám là võ lực cao nhất. Lưu Khám khẳng định phải bảo hộ huynh trưởng, như vậy để cho Lưu Tín bảo hộ nàng, tựa hồ cũng rất bình thường.
Trong loạn chiến, mọi người không nên phân tán.
Chỉ có ở cùng một chỗ, mới là chủ ý hay nhất.
Thanh Lưu của Mông Điềm chính là lương câu của Đại Uyên, hãn huyết bảo mã, phụ trách đưa hai người Lưu Tín cũng sẽ không cật lực.
Lưu Khám đứng dậy, ý bảo tùy tùng đi lên, nâng Phù Tô lên, sau đó dùng dây đem Phù Tô buộc vào thân mình, xoay người lên ngựa.
Lúc này đã thấy Đồ Đồ mang theo Hoàng Nhất Phẩm tới.
- Quân hầu, Thượng tướng quân mệnh ngươi hiện tại hành động.
Lúc nói lời này, Đồ Đồ cúi đầu, nhưng nhìn ra được, hai mắt y đỏ bừng. Hoàng Nhất Phẩm đem theo một con chiến mã, đưa dây cương cho Đồ Đồ.
- Quân hầu, xin nhờ cả vào ngươi rồi!
Trên người y loang lổ vết máu, hướng về phía Lưu Khám thi lễ thật sâu.
Xem ra, Đồ Đồ phụng mệnh Mông Điềm, muốn cùng Lưu Khám cùng nhau đột phá vòng vây. Nếu bình thường, nói không chừng Lưu Khám sẽ nói vài câu an ủi. Nhưng lúc này mặt hắn trầm như nước, không nói bất kỳ lời nào. Sai người mở cửa mật đạo, sau đó ghìm ngựa xoay người, ý bảo Lưu Tín dẫn đầu.
- Nhất Phẩm, ngươi…
- Tiểu Cáp, chớ lo lắng cho ta.
Hoàng Nhất Phẩm cười khanh khách, không nhìn ra chút sợ hãi nào:
- Sau khi các ngươi đi, ta ở lại chỗ này thả đá, ngăn chặn đường vào mật đạo. Có một số việc, luôn luôn phải có người để làm… Tiểu Cáp, bảo vệ Tốt tiểu công chúa.
Quân hầu, các ngươi bảo trọng!
Hai mắt Cáp Vô Lương hồng hồng, hướng Hoàng Nhất Phẩm chắp tay, thúc ngựa vào mật đạo.
Theo sau, Lưu Khám cũng suất bộ tiến lên, trước khi vào mật đạo, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Nhất Phẩm, đột nhiên nói:
- Nhất Phẩm, nếu có kiếp sau, chúng ta cùng uống ba trăm chén.
Thanh âm hơi nghẹn ngào, thế nhưng Lưu Khám cũng không dám biểu lộ trước mặt mọi người, thúc ngựa đi vào mật đạo.
Lúc này Đồ Đồ cũng xoay người lên ngựa.
Y muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Hoàng Nhất Phẩm ngăn cản:
- Đồ Đồ, Quân hầu, đừng mất thời gian nữa, cùng quân hầu đi đi.
- Bảo trọng!
Đồ Đồ quay đầu ngựa, tiến nhập mật đạo. Đợi đến khi bóng dáng của mọi người hoàn toàn biến mất trong mật đạo, Hoàng Nhất Phẩm đi tới một bên cửa nhập, một cánh tay xoay một khối đá, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một khối đá hạ xuống, vừa đủ ngăn chặn cửa vào.
Lau đi vết máu trên mặt, cánh tay còn lại của y huy kiếm, đem mọi thứ trong phòng củi đập vỡ.
Dầu đen, trong nháy mắt chảy tràn ra.
Lúc này, những tiếng hò hét ngoài tiền viện càng gần hơn, hiển nhiên là do Vương Ly suất bộ sắp xông đến đây rồi. Coi như là huy hoàng quá rồi, đời này làm được Thiết ưng duệ sĩ lập được không ít chiến công, có thể vì nước Tần mà chết, Hoàng Nhất Phẩm cho dù chết cũng không tiếc nuối.
Y thổi lên mồi lửa, ném xuống đất. Dầu đen gặp lửa, thoáng cái bốc cháy lên, trong nháy mắt cháy hết cả phòng củi.
Hoàng Nhất Phẩm đưa kiếm ngang cổ, nhẹ nhàng hát một khúc quân ca của nước Tần: “Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu, dữ tử đồng cừu...” Trong lửa cháy mạnh mẽ, truyền đến một tiếng ca thê lương. Khi hát đến câu “đồng cừu chi tế” Hoàng Nhất Phẩm cắn răng một cái, trong tay dùng một chút lực, thiết kiếm cắt ngang, vết máu phun trào.
Chương 344: Thiên khốc (3)
Gió ở Bắc Cương lạnh thấu xương, cuồng dã mãnh liệt.
Hậu viện Phủ Thượng tướng quân trong lửa lớn, nháy mắt khuếch tán ra. Có câu gió giúp thế lửa, lửa mượn sức gió. Thế lửa tàn sát bừa bãi, không cách nào khống chế được. Huống chi, Mông Điềm sớm đã có chủ ý làm ngọc nát, trong hậu viện đã chồng chất vật phẩm dầu hỏa và củi. Cho nên khi đốt lửa, toàn bộ Phủ Thượng tướng quân trong nháy mắt biến thành một biển lửa.
Vương Ly như đang mộng!
Như thế nào lão cũng nghĩ ngờ được xưa nay tao nhã như Mông Điềm, cư nhiên lại xuất ra thủ đoạn dữ dằn như vậy.
Lão đã vào đến đình viện thứ sáu, nhìn thấy sẽ công hãm cửa lớn đại trạch, thủ hạ thiết giáp sĩ của Mông Điềm chết trận vô số, còn sót lại chỉ còn khoảng hai ba trăm người thôi. Chỉ cần phá bên trong, cùng Mông Điềm đánh ván cờ này, Vương Ly lão có thể coi như là giành được đại thắng.
Vậy mà Mông Điềm lại sử dụng thủ đoạn như vậy, làm cho Vương Ly nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lại nói, lão và Mông Điềm không có thâm cừu đại hận gì, thậm chí còn có một chút quan hệ huyết thống. Phụ thân Vương Bân của Vương Ly với phụ thân Mông Vũ của Mông Điềm năm xưa cùng xuất phát từ đại doanh Lam Điền. Sau lại cùng nhau hiệu lực dưới trướng Vương Tiễn, điềuv này đó cũng có thể coi là khá thân mật.
Tiểu cô của Vương Ly cũng là gả cho Mông gia.
Chỉ là năm đó bộ tộc Vương thị đang hưng thịnh, hai đại danh tướng đã định trước Vương gia sẽ trở thành gia tộc có khả năng đánh giặc nhất bên cạnh Thủy Hoàng Đế. Mà Mông gia lại không giống. Mông Ngao cũng tốt, Mông Vũ cũng giỏi, tuy nói là chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng không có cách nào đánh đồng cùng phụ tử Vương Tiễn. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bản thân Vương Ly sẽ có cảm giác mình giỏi giang, tài trí hơn người. Hơn nữa, xuất thân của lão đích xác cũng tốt hơn Mông Điềm.
Vương Ly một mực dốc sức trong quân.
Mà Mông Điềm đi ra từ đại doanh Lam Điền, lại từ bỏ quân chức, đảm nhiệm chức Hàm Dương lệnh, sau đó lại chuyển nhập vào trong quân, tương đối pha tạp.
Vương Ly tự nhận mình lợi hại hơn Mông Điềm, nhưng lại không nghĩ rằng vẫn nhiều lần bị Mông Điềm đè ép.
Đặc biệt là trận quyết chiến với dân Hung Nô, làm cho Vương Ly càng thêm bất mãn đối với Mông Điềm. Huống hồ học tông Tuân của nho gia Triệu quốc từng nói: “Nhân tính vốn là ác”, có lẽ có chút bất công, nhưng cũng không phải là không có đạo lý. Nếu dựa theo cách nói của Cơ Đốc giáo ở hậu thế thì “đố kỵ là căn nguyên tội lỗi của con người”. Khi lòng đố kỵ nổi lên, sẽ làm cho con người mất đi rất nhiều thứ. Càng ngày càng cố chấp, càng ngày càng hẹp hòi, cho đến một ngày nào đó sẽ bạo phát.
Vương Ly hẳn là một điển hình cho loại người này …
- Cứu hỏa, mau cứu hỏa!
Lúc thế lửa lan tràn ra phía ngoài, non một nửa thành Cửu Nguyên đều bị lan đến.
Những quân Tần nhảy vào Phủ Thượng tướng quân bị bức bách dưới lửa cháy hừng hực phải tạm thời lui về phía sau, đang ở lớp thứ sáu của đình viện, phải lui lại đến lớp thứ tư của đình viện. trong tình cảnh đó, rất nhiều người táng thân nơi biển lửa. Đứng ở giữa sân của đình viện thứ tư, Vương Ly có thể cảm nhận được sức lửa cháy rừng rực.
- Mông tặc ở đâu?
Vương Ly nhịn không được hỏi một tên thân binh bên cạnh.
- Tướng quân, lúc trước có người thấy Thượng tướng ngồi ngay ngắn trong đại sảnh ở nội trạch, lúc lửa cháy, thì không có người nào thấy y nữa.
- Triệu tập quân tốt Cửu Nguyên, nhanh chóng dập lửa.
Vương Ly hạ lệnh, sau đó giữ lại một tên lính liên lạc:
- Truyền mệnh lệnh của ta, nghiêm mật tuần tra, không thể buông tha một người lọt lưới.
Ngay tại lúc đốt lửa, nói không chừng Mông Điềm đã nhân cơ hội đột phá vòng vây, mệnh lệnh cho quân ở cửa thành phong tỏa các đường xung quanh phủ đệ. Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý đi ra… Ta không tin, Mông Điềm y không thể không để ý đến sinh tử của bản thân?
- Tướng quân, chuyện về Giám quân, còn phải xử lý cẩn thận mới được.
Một gã phụ tá thấp giọng nói bên tai Vương Ly.
Đúng vậy. việc của Triệu Thắng đích thực là một phiền phức. Mặc kệ Vương Ly nhìn nhận thế nào về người này, nhưng chung quy cũng đại biểu cho triều đình.
Lão trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào cho phải?
- Khi Giám quân chết, những người nhìn thấy đa số đều là thân tín của tướng quân. Trừ đó ra, còn có những Xa sĩ Trung xa phủ. Có thể sai những người này đến cùng một chỗ, sau đó…
Tên này làm một động tác giết người, sau đó nói tiếp:
- Đối với bên ngoài chỉ cần nói với triều đình, Giám quân suất bộ truy bắt dư nghiệt, trong lúc ẩu đả, không phải là ta giết người thì chính là người giết ta, ai có thể nói đến tột cùng là xảy ra việc gì?
Vương Ly lộ vẻ mặt tươi cười, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ti hạ tên là Trương Tái người Thượng quận!
- Trương Tái?
Vương Ly vỗ vỗ bờ vai gã.
- Chủ ý của ngươi rất tốt, vậy do ngươi đứng ra giải quyết việc này đi…
Khi đang nói chuyện, lửa ở phía trước đã được khống chế, Vương Ly không hề lo lắng cái khác, mang theo thân binh cất bước bước đi. Tuy nói thế lửa mãnh liệt, nhưng may là các sân đều đã bị phá hủy một lần, mọi vật cũng không tính là bị tàn phá nhiều lắm. Cứ như vậy, đi trên mặt đất cách một lớp giày rồi mà vẫn cảm thụ được nhiệt độ của mặt đất. lửa ở sân viện thứ bảy cũng đã được khống chế, thế nhưng Vương Ly cũng không bước ra một bước.
Khắp nơi trên mặt đất đều là tử thi…
Tất cả đều là Thiết giáp sĩ của Mông Điềm.
Lúc lửa lớn mạnh nhất, không ai ra đầu hàng, mỗi người đều hướng đầu ra ngoài phủ phủ phục trên mặt đất, khắp nơi trên đất đều là máu đen. Lướt qua thân thể một người, Vương Ly không khỏi nhíu mày. Những người này đều là tự vẫn mà chết, làm cho lão không khỏi hít sâu một hơi.
Cho dù là chết cũng muốn chết như người Tần.
Đối mặt với địch nhân tự vẫn mà chết, đây là tập tục của nước Tần truyền thừa đã mấy trăm năm rồi, làm ặt Vương Ly co quắp liên tục.
Mông Điềm ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, tựa lưng vào một tấm bình phong bằng ngọc thạch, y quan chỉnh tề, trên mặt vẫn còn lộ ra một nét tươi cười trào phúng.
Trên thạch án trước người đặt một chiếc đỉnh đồng tước.
Chết rất an tường, hẳn là uống thuốc độc tự sát…
- Ly, nếu có một ngày ngươi và ta đối mặt với tuyệt cảnh, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Bên tai đột nhiên vang lên lời nói năm xưa từng ở đại doanh Lam Điền, lúc cùng Mông Điềm nói chuyện phiếm.
Vương Ly hăng hái vung tay nói:
- Ta vì nước Tần, có thể chết trận, tuyệt không lùi bước… Lão Mông, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
- Ta ấy à… sợ nhất là đau!
Mông Điềm cười hì hì trả lời:
- Nếu có thể, ta tình nguyện uống một chén rượu độc. Ta nghe nói, người có thể không chảy máu mà chết, kiếp sau nhất định có thể nhớ kỹ ký ức của kiếp trước. Đến khi đó, ta còn có thể nâng kiếm lên ngựa, giết địch cho Đại Tần ta.
Lúc đó, câu trả lời này của Mông Điềm bị Vương Ly đố kị khinh bỉ.
Hôm nay, dường như Mông Điềm đã thực hiện nguyện vọng của mình…
Thà rằng chết, cũng không muốn chịu thua ta, đầu hàng ta sao?
Không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể của Mông Điềm, trong lòng Vương Ly không cảm thấy vui sướng, thay vào đó là trống rỗng, như mất hồn mất phách.
Thật là phải đi đến bước này sao?
Kỳ thực, mặc kệ là thuần phục ai, chúng ta không phải đều vì Đại Tần mà chiến đấu sao?
Vương Ly xoay người đi ra khỏi đại sảnh, đứng ở trên bậc thang, thật lâu không nói gì.
- Tướng quân, còn có hai tiểu Mông tướng quân không ở trong thành, ngài xem…
Trương Tái lại mở miệng một lần nữa, nhắc nhở Vương Ly. Đúng vậy, hai người Mông Tật, Mông Khắc cũng không đóng quân tại thành Cửu Nguyên, nên không thể bắt ra hai người này.
- Trương Tái, ngươi lập tức phái người cầm hổ phù của ta đi Tương Đình trước, đem Mông Tật, Mông Khắc áp giải về Cửu Nguyên.
Tương Đình ở thành tây Thượng quận Chiêu Vương, phía bắc Phu Thi, gần Thần Mộc Lĩnh, là quan ải cực kỳ quan trọng của Thượng quận. Hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc suất lĩnh hai đạo nhân mã đóng quân ở đây. Vương Ly thật không có nghĩ tới phải trảm thảo trừ căn. Nhưng để cho huynh đệ bọn họ tiếp tục nắm binh, thật sự là một sự uy hiếp. Nếu lấy đi binh mã của hai người bọn họ, Mông Tật, Mông Khắc dù lợi hại cũng vô dụng.
Trương Tái gật đầu, lĩnh mệnh đi.
Trời đã sáng rồi, lửa cũng đã tắt.
Thế nhưng trong Phủ Thượng tướng quân không phát hiện thi thể đám người Phù Tô. Vương Ly ý thức được sự tình tựa hồ thoát ly khỏi sự khống chế của lão. Lão vừa mới chuẩn bị hạ lệnh tìm lần thứ hai thì có một tiểu giáo đột nhiên tới bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, đại sự không tốt… Nửa canh giờ trước đây, có một nhóm người đột nhiên xuất hiện, giết chết quân tốt thủ vệ, đoạt cửa ra khỏi thành đi rồi.
Vương Ly giật nảy mình, nửa canh giờ trước? không phải chính là lúc lửa ở Phủ Thượng tướng quân đang mãnh liệt sao?
- Vì sao bây giờ mới báo?
- Tướng quân, lúc đó binh mã toàn thành đều ở một bên cứu hỏa, thành tây chỉ còn lại mười mấy tiểu tốt. Những người đó vô cùng ác độc, không để một người nào sống.
Đến khi chúng ta phát hiện, những người đó đã không biết đi đâu…
A nha nha!
Vương Ly giận quá dậm chân, bỗng nhiên xoay người, dừng ở chỗ thi thể của Mông Điềm, ánh mắt có chút dữ tợn.
- Lão Mông, đây là chủ ý của ngươi sao?
Ngươi thà rằng chết, cũng muốn yểm hộ bọn họ chạy trốn. Đem đốt Phủ Thượng tướng quân để cho bọn họ thừa dịp rời khỏi Cửu Nguyên, có phải thế không?
Chương 345: Thiên khốc (4)
Vương Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau một lát, lão đột nhiên cụt hứng thở dài. Nếu như vậy, chẳng phải nói rõ Mông Điềm inh gấp trăm lần so với lão sao? Nói cách khác, trong lúc hỗn loạn, tất cả những quyết định của Vương Ly lão đều nằm trong sự khống chế của Mông Điềm. Mông Điềm ơi Mông Điềm, ngươi thực sự là có chết cũng vẫn muốn đối địch với ta… Nhưng ngươi cho là ngươi có thể thực hiện được sao?
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, binh mã một đường từ hướng tây Cửu Nguyên, Nghi Lương, Hà Âm tới tây An Dương, toàn bộ ở trạng thái lâm chiến. Ven đường thiết lập các trạm kiểm soát, nếu không có ấn tín quan điệp, bất kỳ kẻ nào đều không thể đi qua. Người nào không tuân lệnh, giết không cần hỏi.
- Vâng!
Thân binh vội vã đi truyền lệnh.
Còn Vương Ly chậm rãi đi tới cửa đại sảnh, nhìn thi thể của Mông Điềm bên trong, hai tay nắm chặt.
Chiến trận, có lẽ là Mông Điềm ngươi thực sự rất lợi hại….
Thế nhưng ngươi cũng biết thủ đoạn của Thừa tướng? Ngươi lấy tính mệnh của mình để bảo hộ Đại công tử rời đi, không biết chính ngươi đã rơi vào tính toán của Thừa tướng. Chết sớm một ngày, muộn một ngày cũng khác nhau, làm sao lại khổ như thế?
Lúc Phủ Thượng tướng quân đốt lửa, đám người Lưu Khám vừa từ một tòa phế khí ở thành tây đi ra, cách cửa tây khoảng mấy trăm bước mà thôi. Lúc lửa cháy to nhất, quân coi cửa thành đều bị điều đi. Canh giữ cửa tây thành chỉ còn lại hơn mười tên tốt. Đám người Lưu Khám tất cả đều cưỡi ngựa bay nhanh, lúc mấy tên tốt còn chưa kịp phản ứng thìđã vọt tới trước mặt. Hai mươi sáu người, hai mươi bốn con ngựa, giống như hổ cuồng, chém sạch sẽ mấy tên tốt.
Thuận lợi chạy ra khỏi cửa thành, đám người Lưu Khám không dừng lại, chạy thẳng theo hướng Phú Bình. Khoảng chừng giữa trưa bọn họ mới dừng bước, nghỉ ngơi tại chỗ. Lúc này Phù Tô tỉnh lại, khẽ gọi tên Mông Điềm.
- Thượng tướng quân ở đâu, Thượng tướng quân ở đâu?
- Ca ca, ta là Quả nhi, ta là Quả nhi …
Doanh Quả liên thanh kêu gào, gọi Lưu Khám tới:
- Quân hầu, hoàng huynh ta tỉnh rồi.
Lưu Khám vội vã bước tới bên người Phù Tô, đưa tay thử xem nhiệt độ trên người Phù Tô, khá nóng rực.
- Đại công tử, ta là Lưu Khám!
- Là Qquân hầu a!
Tinh thần Phù Tô có chút uể oải, cầm tay Lưu Khám, thấp giọng hỏi:
- Quân hầu, chúng ta đang ở nơi nào?
Thượng tướng quân đang ở chỗ nào?
Lưu Khám thực sự không biết có nên nói hết mọi chuyện của Mông Điềm cho Phù Tô hay không.
Hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định đem chân tướng nói cho Phù Tô. Dù sao chuyện như thế này cũng không thể giấu giếm lâu, giấu càng lâu đối với Phù Tô đả kích lại càng lớn.
- Đại công tử, chúng ta hiện tại đang ở ngoài thành Cửu Nguyên, đi về phía tây. Lúc trời tối thì có thể đến huyện Hà Âm.
Thượng tướng quân y… Đại công tử, ngươi ngàn vạn lần phải chịu đựng, Thượng tướng quân vì yểm hộ chúng ta thoát khỏi thành Cửu Nguyên, chỉ sợ đã chết rồi!
Phù Tô ngẩn ra, buông cánh tay đang ôm Lưu Khám, trên mặt ửng đỏ.
- Thượng tướng quân y, y, y…Làm sao vậy?
- Ca ca, Thượng tướng quân đi rồi!
- A a a, đau chết ta…
Phù Tô nhịn không được kêu to một tiếng, miệng vết thương vỡ toang, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ quần áo y. Mà Phù Tô tựa hồ không còn cảm giác, nhịn không được hu hu khóc:
- Đều là ta hại Thượng tướng quân, đều là ta hại Thượng tướng quân… Nếu không phải ban đầu ta giữ lại Vương Ly ở Cửu Nguyên, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này?
Kỳ thực, hồi trước Mông Điềm từng có ý để cho Vương Ly đến quận Vân Trung.
Nhưng Phù Tô cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng thì cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, y muốn có một người ở lại quận Cửu Nguyên để chế hành Mông Điềm. Dù sao, tuy rằng Phù Tô tín nhiệm Mông Điềm, nhưng không hi vọng Mông Điềm có thế lực quá lớn trong quân, tạo thành cục diện không thể khống chế được.
Mà người duy nhất có thể chế ước Mông Điềm, cũng chỉ có Vương Ly.
Nhưng không nghĩ tới, chính là tư tâm của y lúc đó, đã tạo nên tai nạn hôm nay.
Phù Tô tự trách không ngớt, rất nhanh lại lâm vào hôn mê. Lưu Khám để Doanh Quả hỗ trợ, bỏ những băng vải bọc trên người Phù Tô, lại từ bọc hành lý lấy ra một cuộn băng vải đã xử lý, dùng thảo dược đắp lên vết thương, lại dùng băng vải buộc chặt lại, lúc này rốt cuộc mới thở phào một tiếng.
- Tiểu công chúa, từ nơi này đến Phú Bình, đường xá xa xôi, xóc nảy… tình hình của Đại công tử lúc này, thực sự không thích hợp lặn lội đường xa a.
Lúc này Doanh Quả đã không còn non nớt trước kia.
Nàng nói khẽ:
- Quân hầu, Mông thúc thúc đã nói chúng ta phải nhanh chóng tới Phú Bình, hội hợp tại một chỗ cùng Bình hầu. Ta cũng biết thương thế của ca ca không thích hợp lặn lội đường xa, nhưng hiện tại chúng ta không còn cách nào khác, mong Quân hầu cố gắng nhiều hơn.
Lưu Khám vò đầu bứt tai.
Suy nghĩ một chút, hắn tìm Cáp Vô Lương, thấp giọng phân phó vài câu, Cáp Vô Lương xoay người rời đi.
- Tiểu công chúa, cưỡi ngựa khẳng định là không thể rồi, ta để Tiểu Cáp nghĩ cách tìm ở gần đây một chiếc xe ngựa, sau đó chúng ta che chở Đại công tử đi.
Ban ngày mà nói, sợ là không tiện hành tẩu, chúng ta đợi trời tối hãy đi.
Đường thẳng cũng không thể đi, khẳng định Vương Ly sẽ phái người thiết lập các trạm kiểm soát trên đường… cho nên chúng ta chỉ có đi đường nhỏ mới được. Nhưng như vậy, khả năng chúng ta sẽ bị chậm một chút thời gian. Như vậy đi, ta phái người đi tới trước Phú Bình, thỉnh cầu phía Bình hầu tiếp ứng cho ta.
Chúng ta hai bút cùng vẽ, ngươi xem thế nào?
- Như Quân hầu phân phó!
Cứ như vậy, chờ Cáp Vô Lương tìm được xe ngựa, đám người Lưu Khám nâng Phù Tô vào trong xe, để Doanh Quả ở trên xe nghỉ ngơi, Đồ Đồ đánh xe, Cáp Vô Lương và Lưu Tín phụ trách hộ vệ. Còn Lưu Khám mang theo tám gã Lâu Phiền kỵ binh của mình, đi ven đường mở đường. Về phần xe ngựa này tìm bằng cách nào? Cáp Vô Lương dùng thủ đoạn gì? Lưu Khám đều tạm thời bỏ qua.
Lúc trời tối, đoàn người bắt đầu tiến vào đường nhỏ, đúng như Lưu Khám suy đoán, đường thông từ Cửu Nguyên đến phía Bắc, đã thiết lập các trạm kiểm soát.
Vương Ly lấy hổ phù điều động binh mã Cửu Nguyên, ven đường truy tìm dấu vết của Lưu Khám. Cũng may đám người Lưu Khám cẩn thận, không để lại đầu mối.
Nhưng mà, phiền phức thực sự lại xuất hiện giữa lúc không để ý.
Đám người Lưu Khám đi qua sườn núi Hàng Cẩm, vết thương của Phù Tô bị nhiễm trùng, nên sốt cao.
Trước kia có lang trung xử lý vết thương của Phù Tô, nhưng chung quy thiếu triệt để.
Sau đó bôn ba một đường, vết thương bị vỡ, điều kiện của Lưu Khám lại hạn chế, tuy rằng tinh thông thuật băng bó, nhưng cũng chỉ có thể xử lý qua loa. Thân thể vốn không tốt, trong lòng lại chất chứa uất ức, đồ ăn lại qua loa ứng phó, thương thế Phù Tô lại càng nặng thêm.
Sốt cao không lùi, bắt đầu nói mê sảng.
Lúc thì bỗng nhiên kêu to tên của Thủy Hoàng Đế, bỗng nhiên lại mắng Hồ Hợi, Triệu Cao, rồi chợt lại thấp giọng khóc, nhắc tới tên của một nữ nhân.
Đó là tên của mẫu thân Phù Tô.
Lúc này chính là lúc Phù Tô mềm yếu nhất.
- Quân hầu, cứ như thế này tiếp, sợ là không được!
Cáp Vô Lương nhịn không được thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình của ĐĐại công tử, thật không tốt lắm.
Lưu Khám sao lại không biết cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Nhưng hắn cũng không có cách nào a…
- Quân hầu, ta nhớ lúc chúng ta ở Dương Thảo câu, bên kia có một thị trấn, nói không chừng sẽ có lang trung ở đó. Nếu thực sự không được chúng ta cướp một tên lang trung đến đây? Thuận tiện cũng có thể đoạt một ít thảo dược, nói không chừng sẽ có lợi đối với Đại công tử.
Dương Thảo câu?
Thật ra Lưu Khám cũng có một chút ấn tượng, nhưng lúc đó nóng lòng chạy đi, không có quá lưu ý. Nơi đó tựa hồ có một thị trấn, hơn nữa cách nơi này cũng không xa. Hiện tại nếu chạy trở lại, nếu tất cả thuận lợi, trước hừng đông là có thể quay trở về.
Nhưng nếu như vậy sợ sẽ bị bại lộ hành tung mất.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phù Tô, không khỏi nhẹ nhàng dậm chân. Nếu như Phù Tô thực xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì giấu giếm hành tung cũng không khác gì lấy giỏ trúc múc nước. Bảo trụ tính mệnh của Phù Tô lúc này mới là việc quan trọng nhất. Nếu thực sự bại lộ hành tung, cùng lắm thì mở một đường máu mà di ra. Nghĩ tới đây, Lưu Khám hít sâu một hơi, gật đầu, rốt cuộc đồng ý với chủ ý của Cáp Vô Lương.
Hắn nói với Doanh Quả việc này, Doanh Quả cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
- Nhị thúc, cháu đi cùng thúc!
Lưu Tín tiến lên, nhìn Lưu Khám nói.
- Tín, ngươi ở lại bảo hộ Tiểu công chúa.
Lưu Khám cự tuyệt thỉnh cầu của Lưu Tín. Theo hắn nhìn thấy, bảo hộ Tiểu công chúa cũng vô cùng quan trọng.
Cáp Vô Lương tuy rằng trung thành, nhưng nếu luận võ nghệ lại kém Lưu Tín rất nhiều.
- Tín, ở nguyên chỗ này chờ ta trở về. Chuyện này kết thúc… chúng ta cùng nhau về nhà.
Lưu Tín cắn môi, gật đầu thật mạnh. Cậu kéo theo lang nha bổng, đi sang một bên ngồi xuống. Đồ Đồ chuẩn bị binh khí, thay áo giáp, cùng Lưu Khám phi thân lên ngựa, mang theo tám gã Lâu Phiền kỵ quân, nhanh như chớp, dọc theo đường quay lại.
Lúc này, trời đã tối.
Mây đen phía xa bắt đầu đùn lên, hướng về bên này cuồn cuộn mà đến.
Nổi gió rồi!
Lưu Khám vô thức nắm chặt Xích kỳ, ngẩng đầu quan sát sắc trời, thầm nói: rõ ràng, là gió thổi mưa giông trước cơn bão…
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân