There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 336 - 340
hương 336: Cửu Nguyên (1)
Mùa mưa ở phương bắc luôn muộn hơn mấy tháng so với phương nam.
Khi Giang Nam đã lất phất mưa bụi từ lâu thì mưa ở Bắc Cương vẫn chậm chạp không chịu tới. Thẳng đến cuối tháng bảy, mưa to rốt cục mới tới.
Mưa lớn, mưa như trút nước…
Liên tiếp hơn mười ngày, làm nước sông Hoàng Hà đầy ắp, rít gào cuồn cuộn chảy xuôi.
Khi mưa qua, một vòng cầu vồng bắc ngang phía chân trời…
Nhiệt độ không khí thay đổi, tựa hồ đang nói ọi người, trời đông đang từng bước tới gần!
Phù Tô đứng ở trên xe diêu, tay khum khum che nắng hướng ánh mắt về phương bắc. Y mặc một chiếc đại bào màu xanh đen, đầu cài truy kế, tóc buộc một sợi dây vàng, hai sợi buông xuống hai bên trán. Một tay kéo hàm thiếc và dây cương, một tay cầm bảo kiếm, ánh mắt sáng lấp lánh.
Phù Tô đã trải nghiệm gian nan vất vả năm năm ở Bắc Cương, đã không còn mang dáng dấp thư sinh như năm đó mới tới Bắc Cương nữa. Cằm có chút râu ngắn, khuôn mặt đen sạm, giống một chiến sĩ đã trải qua phong sương.
Gió từ mạn Hà Bắc kéo tới, thật mát mẻ làm lá cờ bay phần phật.
Tâm tình Phù Tô rất tối tăm. Mấy ngày nay y nghe được lời đồn, nói Hồ Hợi và Triệu Cao giết cha, hành thích vua. Lúc nhận được tin, Phù Tô hoảng sợ thật sự, thế nhưng đột nhiên, nghi trượng của Thủy Hoàng Đế từ Bình Nguyên Tân vượt qua Hoàng Hà, tiếp tục tuần thú phương bắc.
Toàn bộ lời đồn, tựa hồ thoáng cái tự sụp đổ.
Nhưng lúc phụ hoàng vượt qua Hoàng Hà, còn chưa từng lộ mặt, có người nói bị sinh bệnh…
Kỳ thực, vừa nghe được tin phụ hoàng bị giết, Phù Tô tuyệt không tin, nhưng sau khi xa trượng qua sông, lại khiến cho Doanh Phù Tô hoài nghi. Người khác không hiểu Thủy Hoàng Đế, nhưng Phù Tô hiểu. Cha mình bảo thủ, hơn nữa lại đa nghi. Việc này cũng không có nói sai, nhưng Thủy Hoàng Đế có khác một chút, đó chính là đã quyết định một chuyện nào đó tuyệt sẽ không đơn giản thay đổi. Trước đó ông ở huyện Trứ còn nói phải trở về Hàm Dương, cũng không được vài ngày, lại tự nuốt lời, tiếp tục tuần thú phương bắc. Ở trong mắt người bên cạnh có thể không coi là sự cố gì. Nhưng Phù Tô biết, đây không phải là tính cách của cha mình. Chẳng lẽ nói, phụ hoàng thực sự đã xảy ra chuyện gì? Mà nếu quả thật phụ hoàng đã xảy ra chuyện, vì sao thừa tướng Lý Tư phải nói dối? Lý Tư và phụ hoàng kề vai chiến đấu cả đời… Từ khi Lã Bất Vi còn nắm trong tay triều chính, Lý Tư và phụ hoàng đã trải qua bao nhiêu mưa gió. Hai người liên thủ, quét ngang sáu nước, tình cảm sâu nặng.
Nếu nói Lý Tư phản Tần?
Phù Tô chết cũng không tin tưởng.
Nhưng nếu như không phải… lẽ nào, phụ hoàng thực sự không có việc gì?
Nghĩ tới đây, Phù Tô cảm thấy tâm tình rất áp lực. Xa trượng của phụ hoàng đã đến Tấn Dương, thế nhưng sự nghi hoặc của Phù Tô càng ngày càng nặng.
- Đại công tử, nổi gió rồi!
Lý Thành ghìm ngựa lại, chiến mã dừng ở bên cạnh xe diêu. Nhẹ giọng nói:
- Ở đây gió mạnh, chúng ta trở về thôi, đừng để bị ốm.
Lý Thành thân phận hiện nay đã là Xá nhân, cũng là phụ tá đắc lực của Phù Tô.
Theo như lời của chính y thì đời này đều không có khả năng trở thành danh tướng như tổ phụ. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại, y trở thành một phụ tá ưu tú. Lý Thành không chỉ học mỗi binh pháp, mà cái gì cũng học. Suy nghĩ của y rất mẫn tiệp, hơn nữa hiểu biết uyên bác, có thể nghĩ ra cách ứng đối trong nháy mắt. Xá nhân, không có bất cứ phẩm trật gì… thế nhưng Lý Thành lại làm rất thích thú, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Phù Tô rất tín nhiệm y! Bởi vậy Phù Tô đem Lý Thành từ Hòe Lý tới, tiến cử cho Mông Điềm.
Phù Tô quay đầu, đạm đạm cười:
- Thủ Thận, ngươi nói hơi quá rồi, chút gió ấy, lại có thể làm gì được ta? Gió mát thật tốt, đầu minh mẫn hơn, có một số việc có thể suy nghĩ rõ ràng…
A, Thượng tướng quân đã quay về chưa?
Thượng tướng quân tất nhiên là Mông Điềm. Hai năm lại đây, phía Đông Hồ nhiều lần khấu biên rục rịch. Không giống với trước đây, hành động khấu biên của Đông Hồ có trật tự hơn rất nhiều. Trước đây, người Đông Hồ khấu biên đều đốt giết cướp của, không việc ác nào không làm. Mỗi đợt qua đi, mọi chỗ đều là một mảnh phế tích. Nhưng hai năm nay, người Đông Hồ cải biến sách lược… Bọn họ chỉ cướp súc vật trâu bò dê, cũng không dễ dàng đại khai sát giới. Có thời gian, khi có tai kiếp, bọn họ còn có thể cho thương hộ một chút bồi thường thích hợp.
Đây cũng là lý do vì sao một số người ở phương bắc, không hề bài xích như trước. Có rất nhiều thương nhân gặp được vụ làm ăn lớn, còn chủ động liên hệ với người Hung Nô, buôn bán một số vật phẩm bị cấm. Mặc dù giết rất nhiều người, thế nhưng lũ cấm vẫn không ngừng. Đặc biệt đầu năm nay, người Đông Hồ ở vùng thượng du Duyên Thủy khai trương bán hàng, đã hấp dẫn rất nhiều thương nhân.
Phù Tô đã phái người hỏi thăm rõ ràng. Hai năm nay, người chủ trì các hoạt động khấu biên và mở bán hàng chính là Tả hiền vương của dân tộc Hung Nô năm xưa. Là con trai thứ của Đầu Mạn, Loan Đề A Lợi.
Năm đó dân tộc Hung Nô bại trận, sau khi con trai của Đầu Mạn chết, những người Hung Nô may mắn còn tồn tại liền chia thành hai bộ phận. Một bộ phận là trưởng tử của Đầu Mạn, Mạo Đốn, đã đi Lang Cư Tư sơn, rất nhanh đã đứng vững ở đây. Sau khi chiếm đoạt một số nước nhỏ, Mạo Đốn xây dựng nên Thiền Vu dựa vào dưới chân núi Yến Nhiên Sơn, gần với bờ sông An Hầu, lấy tên là Long thành, mở rộng ra bốn phía.
Mà một chi khác của người Hung Nô, phần lớn là những người năm đó chạy tới Hà Nam, không thể trở lại Hung Nô. Bọn họ theo Loan Đề A Lợi tìm nơi nương tựa ngay tại Đông Hồ, lúc đầu là mở tiểu trướng, từng bước phát triển, đến nay, Loan Đề A Lợi lại từng bước tuyển nhận một số con dân của Yến, Triệu không muốn sống dưới pháp luật của Đại Tần, trong đó không ít người là những quân sĩ tốt của Yến Triệu năm xưa. Sau khi có những người này, quân đội của Loan Đề A Lợi không ngừng lớn mạnh. Đông Hồ có Bát đại trướng, là những bộ tộc mạnh mẽ thế lực nhất, mà quân đội sở thuộc Loan Đề A Lợi, trong năm năm này cũng không kém Bát đại trướng này dù chỉ một chút. Thế nhưng Loan Đề A Lợi từ đầu đến cuối vẫn duy trì yên tĩnh.
Y hiểu rất rõ nỗi khổ của nội chiến, nên dưới sự chỉ điểm của mưu sĩ Yến Triệu, bắt đầu xem xét thời thế.
A Lợi dựa vào Đông Hồ, vì vậy y sẽ không trở mặt với Đông Hồ… chí ít hiện nay, y tuyệt đối sẽ không trở mặt với người Đông Hồ. Cho nên, Loan Đề A Lợi chọn cách đi xuống phía Nam Hạ nhưng không phải cầm binh cầm mác như trước, mà cách khắc chế Nam Hạ chính là liên tục tiếp xúc với người Trung Nguyên. Để lấy được thiện cảm của người Trung Nguyên, A Lợi còn mời người chọn cho y một cái tên Trung Nguyên. Bộ lạc của y gần với nước Yến cũ, vì vậy lấy Yến làm họ, tên là Nô, tự là Thập Nhị Lang.
Lang thông, lang âm…
A Lợi tuyệt đối sẽ không quên mình có huyết mạch của người Hung Nô trong người. Rất nhiều người dân bản xứ thậm chí xưng hô thân thiết với y là Thập Nhị Lang, vì những hoạt động ở Nam Hạ, lại càng thêm vài phần lực lượng.
Mạo Đốn ở tận Yến Nhiên Sơn, trung gian có nước Nguyệt Thị, tạm thời không cần phí tâm. Trong khi đó Loan Đề A Lợi lại thành một mối họa lớn.
Mông Điềm đối với Yến Nô vô cùng cảnh giác.
Vì vậy, lúc Duyên Thủy khai trương vào tháng ba, Mông Điềm liền đến đó kiểm tra.
Hung Nô! Tâm tư muốn giết ta vẫn chưa chết!
Chương 337: Cửu Nguyên (2)
Lý Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Đại công tử yên tâm, Thủ Thận đã phái người tới thông tri Thượng tướng quân rồi… phỏng chừng một hai đêm, chắc chắn sẽ đến.
Thủ Thận, là tên của Lý Thành do phụ thân đặt cho. Theo lời của phụ thân y, Lý Tín là tổ phụ của Lý Thành năm xưa, hết sức lông bông kiêu ngạo, dẫn đến phạt Sở thất bại. Vì vậy mong muốn Lý Thành mọi việc đều phải suy nghĩ thật kỹ, thận trọng mà đi. Lý Thành cũng đích xác làm được điểm này, gặp chuyện gì, mặc dù đã có đối sách, y cũng sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Phù Tô đột nhiên hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
- A, thấy cái gì?
- Đừng có giả vờ, trong lòng ngươi rõ ràng biết ta đang hỏi ngươi cái gì.
- Có phải là lời đồn về Bệ hạ?
Phù Tô không nói gì, chỉ là dùng kiếm gõ gõ nhẹ vào càng xe, ý tứ chính là: “Ngươi nói đúng!”
Lý Thành cảm thấy nhức đầu…
Đây chính là việc liên quan đến chuyện trong hoàng gia, mình chỉ là một ngoại thần, sao có thể tùy tiện bình luận? Y trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Đại công tử, lúc thần nghe thấy lời đồn, vô cùng giật mình. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói… lời đồn đến đây, có kỳ quái.
- Ý ngươi là, có thể đó là sự thực?
Lý Thành cúi đầu nhưng không mở miệng.
- Nếu không phải là sự thật, vì sao xa giá không trở về Hàm Dương, trái lại lại đi tới phương bắc?
- Y theo lẽ thường mà nói, xa giá hẳn là phải về Hàm Dương trước, lập tức xứng danh, một khi đã xứng danh, đến lúc đó Đại công tử cũng chỉ có thể lấy lễ thần để yết kiến. Thế nhưng xa giá lại không trở về Hàm Dương, mà lại lên phía bắc… thần cho rằng, có lẽ là thiếu một thứ gì đó rất quan trọng, không hề thấy danh chính ngôn thuận.
Thân thể Phù Tô run lên, quay đầu chăm chú nhìn Lý Thành.
- Sẽ là vật gì đây?
- Cái này, hạ thần cũng không biết.
Phù Tô gõ kiếm vào càng xe càng nhanh, thanh âm leng keng quanh quẩn trong bầu trời đêm tịch liêu, ánh mắt Phù Tô cực kỳ ngưng trọng.
Sau một lát, y nói:
- Lý Thành, ngươi lập tức truyền lệnh xuống dưới. Bảo ba người Mông Tật, Mông Khắc, Đồ Đồ suất bộ một đường từ Cửu Nguyên đến Du Trung, tuần tra nghiêm mật. Đặc biệt là vùng Quật Dã Hà, Thần Mộc Lĩnh. Cẩn thận kiểm tra người qua lại, nếu như quả thật có người muốn mang đồ gì đến, vậy Thần Mộc Lĩnh chính là chỗ duy nhất có thể đi qua cửa, cũng chính là đường bọn họ nhất định phải đi qua. Nếu có tin tức, lập tức hồi báo.
Lý Thành “dạ” một tiếng, chuẩn bị quay đầu ngựa.
Đúng lúc này, nghe thấy một tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
- Đại công tử, Đại công tử!
Người trên ngựa ghìm ngựa trước xe diêu, xuống ngựa quỳ một gối xuống nói:
- Đại công tử, Thượng tướng quân đã trở về!
- A?
- Thượng tướng quân còn nói, mời Đại công tử lập tức trở về thành, y có chuyện quan trọng cần thương nghị với Đại công tử.
Phù Tô nghe vậy, không nói hai lời, túm lấy dây cương, thoáng một cái xe diêu vòng một vòng:
- Lý Thành ngươi đi truyền lệnh, những người khác theo ta trở về thành!
Lời còn chưa dứt, chiến mã hí dài.
Xe diêu cuồn cuộn nổi lên một mảnh khói bụi, phi nhanh như tên bắn.
Lý Thành cũng không dám chậm trễ, quay đầu ngựa chạy đi. Thật vất vả mới có được chút thanh nhàn, nếu như lời đồn là sự thật, chỉ sợ lại chiến hỏa tới nơi rồi!
Thành Cửu Nguyên, sông Hoàng Hà chảy từ phía bắc về hướng đông. Thành trì mới xây dựng, hùng tráng, uy nghiêm. Lúc đầu xây thành, Lý Thành từ Lâu Thương trở về, đối với cách thiết kế của Lâu Thương trấn khiến Lý Thành khen không dứt miệng. Vì vậy Phù Tô liền tiếp thu kiến nghị của Lý Thành, xây thành theo phương pháp của Lưu Khám, mới tạo nên tòa thành trì hiện nay.
Tính ra, thành Cửu Nguyên là thành quan trọng nhất Bắc Cương. Sau khi Thủy Hoàng Đế hạ lệnh thiết lập quận Cửu Nguyên, người dân trước sau đã di dời đến quận Cửu Nguyên ở được sáu mươi nghìn hộ, ước chừng hai trăm bảy mươi nghìn nhân khẩu, làm cho nơi đây nhanh chóng phồn vinh lên. Thành Cửu Nguyên có sáu mươi nghìn nhân khẩu, đối với Bắc Cương nhiều lần chiến sự mà nói, cũng là tòa thành lớn hiếm có. Sau khi Mông Điềm và Phù Tô ở đây khổ tâm tính toán, càng ngày càng trở nên phồn hoa. Là nơi giao thoa giữa các con đường, gần như thành Hàm Dương.
Phù Tô chạy xe đến gần cửa phủ tướng quân, ghìm ngựa, nhảy xuống xe diêu.
- Đồ Đồ, sao ngươi lại ở đây?
Phù Tô ngoài ý muốn khi thấy Đồ Đồ đứng ngoài cửa phủ, không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Đại công tử, mạt tướng theo Thượng tướng quân đến đây… Thượng tướng quân mệnh mạt tướng ở đây chờ Đại công tử, y đang ở thư phòng tương hầu.
Nghe lời này, Phù Tô ngẩn ra. Luận về chức quan, tất nhiên là Mông Điềm cao hơn y, nhưng vì nguyên nhân thân phận, mỗi lần Phù Tô đến đây, Mông Điềm đều ra cửa đón, cái này gọi là làm đủ cấp bậc lễ nghĩa. Thế nhưng hôm nay Mông Điềm lại không có nghênh tiếp, trái lại chỉ phái Đồ Đồ ở đây chờ mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đồ Đồ, Phù Tô lập tức ý thức được việc này nhất định có vấn đề.
- Nhanh đưa ta đi vào!
Phủ Thượng tướng quân phủ, Phù Tô rất quen thuộc, căn bản không cần Đồ Đồ dẫn đường. Thế nhưng chẳng biết vì sao, Phù Tô lúc này để Đồ Đồ đi trước dẫn đường. Kết quả một đường đi tới, Phù Tô không khỏi giật mình kinh hãi. Phủ Thượng tướng quân chiếm khoảng ba trăm khoảnh đất, phân thành trong ngoài chín cửa, có xây các võ đài nhỏ.
Mông Điềm có tám trăm thiết giáp quân, ở ngay tại phủ Thượng tướng quân. Dọc đường đi tới chỉ thấy hai bên quân tốt san sát, thủ vệ sâm nghiêm. Mỗi người đều cầm trong tay thương, kiếm, kích lóng lánh, đằng đằng sát khí.
Xem ra, đã xảy ra đại sự rồi
Phù Tô vừa nghĩ, vừa theo sau Đồ Đồ đi tới ngoài thư phòng. Chỉ thấy bên cạnh thư phòng, trên hành lang gấp khúc ngồi chồm hỗm một người thân thể to lớn, dũng mãnh, áo giáp tê giác rách mướp, tóc xõa tung, lưng đeo trường kiếm.
Nhìn trang phục, Phù Tô liếc mắt cũng nhận ra là trang phục của Thiết ưng duệ sĩ. Vừa nhìn thấy người kia, Phù Tô còn tưởng là Lưu Khám, nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện ra không phải. Hắn ta tựa hồ so với Lưu Khám trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lộ ra nét ngây ngô.
Tên nhóc này là ai?
Trông giống như lão Bi…
Người to lớn kia ngẩng đầu, ánh mắt chạm với Phù Tô.
Phù Tô là một người cơ linh, ánh mắt của tên nhóc này thật đúng là mãnh liệt. Nếu so với lão Bi năm đó, tên nhóc này càng nhiều vài phần khí hung độc.
- Đồ Đồ, đó là người phương nào?
Đồ Đồ vừa định mở miệng trả lời, cửa thư phòng mở ra.
Mông Điềm thấy Phù Tô, liền tiến lên phía trước hành lễ, sau đó bất chấp lễ nghĩa quân thần, kéo cánh tay Phù Tô, miệng nhanh chóng nói:
- Đại công tử, mau theo ta đến đây!
- Thượng tướng quân, ngài có việc gì vậy? Có chuyện gì kinh hoàng như thế?
Trong trí nhớ của Phù Tô, Mông Điềm vẫn là người trầm ổn, nhưng lúc này, nhìn Mông Điềm hoang mang rối loạn, như mất hồn mất phách. Điều này làm cho Phù Tô không hiểu, lảo đảo đã bị Mông Điềm kéo vào thư phòng. Vừa mới đứng vững thân mình, mới phát hiện trong thư phòng còn có một người.
Người nọi vừa thấy Phù Tô, liền bước lên hành lễ.
Hình thể hắn thật lớn, vai rộng eo tròn, trên người mặc một bộ nhuyễn giáp rách nát, quần áo ngoài màu đen, trên áo choàng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy được vết máu loang lổ. Còn có một mùi lạ, hình như thời gian rất lâu không tắm, vẻ mặt phong trần, đầy mệt mỏi.
Phù Tô nhìn người nọ, đầu tiên là ngẩn ra, chợt tỉ mỉ quan sát, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Bắc Quảng võ quân? Sao lại là ngươi… Ngươi, sao ngươi lại có bộ dạng này!
* Lời Canh Tân: Các chương phía trước có chút sai sót, đáng nhẽ là quận Cửu Nguyên thì lão Tân lại viết thành quận Ngũ Nguyên. Quận Ngũ Nguyên được gọi từ thời Hán. Nên từ chương này trở đi lão Tân sẽ đổi lại là Cửu Nguyên.
• Lời người dịch, biên: Mình cũng không để ý nha. Giờ sẽ theo tác giả, cũng gọi là Cửu Nguyên từ chương này.
Chương 338: Cửu Nguyên (3)
Nhìn bề ngoài Lưu Khám rất thảm hại!
Trên thực tế hắn cũng không thể không thảm hại được…
Từ Bình Nguyên Tân mang theo Doanh Quả chạy chốn, dọc theo đường đi không một chút nào nghỉ ngơi. Doanh Quả tuy rằng hiểu chuyện, nhưng cuộc sống từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại lớn lên trong sự che chở của phụ thân, làm sao đã từng trải qua khổ sở như vậy? Hiểu chuyện, cũng có trình độ không giống nhau. Chờ khi tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, tính tình tiểu thư lại phát tác, làm cho Lưu Khám rất đau đầu.
Cũng may trên đường còn có Cáp Vô Lương, ít nhiều có thể chăm sóc cho nàng một ít.
Nhưng mặc dù là như vậy, tiểu nha đầu này dọc đường đi vẫn oán giận ít nhiều…
Mà đám người Triệu Cao cố nhiên là không dám công khai đuổi theo bọn họ. Nhưng ngầm phái ra sát thủ truy sát, cũng là chuyện rất bình thường.
Đặc biệt trong Trung xa phủ của Triệu Cao, cao thủ như mây.
Những người này trong chiến trận tác dụng không quá lớn, thế nhưng luận về đơn đả độc đấu, thì cũng không kém.
Đáng sợ nhất chính là, những người này dùng thủ đoạn giang hồ cực kỳ inh. Bọn họ không dùng theo phương thức phổ thông, mà là căn cứ theo kinh nghiệm hành sự.
Qua sông ở Bình Nguyên Tân khẳng định là không có khả năng!
Lại thêm những truy binh này… đám người Lưu Khám trong ba ngày đầu hầu như không nghỉ ngơi, hoàn toàn ngồi trên lưng ngựa mà vượt qua. Mấy lần gặp phải bài bố nghi trận, thật vất vả mới thoát khỏi truy binh. Thế nhưng khi đi qua huyện Huyện Cách, lại bị XXa sĩ Trung xa phủ đuổi theo, huyết chiến một trận.
Cũng may khi Xa sĩ Trung xa phủ thông tri cho quan lại Huyện Cách, Huyện úy Huyện Cách vừa vặn là Ngô Thần, năm xưa cùng Lưu Khám bình định loạn ở Tam Điền. Nên lúclâm trận đột nhiên phản chiến, đem hơn hai mươi tên Xa sĩ trung xa phủ đánh chết tại bến Hoàng Hà. Sau khi Ngô Thần hỏi rõ tình hình, không hề tin lời nói của Lưu Khám.
Một người vừa được Bệ hạ phong làm Bắc Quảng võ quân, sao có thể đột nhiên nói Bệ hạ bị mưu hại?
Nhưng sau khi Doanh Quả đưa ra Ngọc tỷ, Ngô Thần mới đối mặt với hiện thực này. Vốn là, Ngô Thần chuẩn bị đi cùng Lưu Khám tới Cửu Nguyên, thế nhưng bị Lưu Khám ngăn cản. Cùng đi tới quận Cửu Nguyên, có thể nói là lành ít dữ nhiều. Ngô Thần tuy không phải là văn nhược thư sinh trói gà không chặt, nhưng chung quy cũng không cường tráng được như đám người Lưu Khám. Một đường đến đây, không nhớ được hết bao nhiêu trận ẩu đả, mang theo một Doanh Quả, đã là một cái đại phiền toái. Nếu thêm một người Ngô Thần, Lưu Khám thật là không còn tinh lực đi chiếu cố y.
Vì vậy, Lưu Khám đề nghị Ngô Thần đi Lâu Thương trước.
Ở bến thuyền Huyện Cách đã gây ra một việc lớn, chung quy cũng không thể giấu được, chẳng bằng tới Lâu Thương, thuận tiện còn có thể thông tri cho Doanh Tráng.
Mặc kệ Doanh Tráng sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng có một việc Lưu Khám có thể khẳng định, Doanh Tráng tuyệt sẽ không động thủ đối với Lâu Thương.
Vì vậy, sau khi Ngô Thần chia tay Lưu Khám ở bến thuyền Huyện Cách, liền theo hướng Tứ Thủy mà đi. Còn Lưu Khám mang theo đám người Doanh Quả, đi ngày đi đêm, chỉ chọn đường nhỏ, một đường phong trần mệt mỏi. Dọc theo đường đi, sáu lần giao chiến cùng người của Triệu Cao, hai mươi Lâu Phiền kỵ quân đi cùng tử thương quá nửa. Lúc đi qua Phần Thủy, lại gặp Xa sĩ Trung xa phủ phục kích, Tiết Âu chết trận tại đây.
Còn Doanh Quả, khi qua Đại Hà, đến bến sông Tam Xuyên bị trúng phong hàn, cũng ngã bệnh, không thể dậy nổi.
Nếu không phải Lưu Khám biết một chút y lý, khả năng Doanh Quả đã chết bệnh trên đường. Thật vất vả qua Thần Mộc Lĩnh, lúc này mới bí mật liên hệ với Đồ Đồ đang đóng quân nơi này. Dọc đường đi, Lưu Khám cũng đôi lần dao động. Đặc biệt khi Doanh Quả bị bệnh nặng, Lưu Khám thậm chí đã sinh ra ý niệm từ bỏ trong đầu. Nhưng đến cuối cùng, lại giống như quỷ thần thúc giục, tiếp tục đi tới.
Đương nhiên, những lời này Lưu Khám sẽ không thể nói với Phù Tô.
Hắn chỉ đem nguyên do sự tình, đại thể nói một lần, sau đó lấy từ bên hông lấy ra Ngọc tỷ đã được Thương Long kỳ gói lại.
- Hồ Hợi thật không phải con người.
Phù Tô nghe xong, đã sớm giận dữ sôi người, phẫn nộ rít gào.
Mà sắc mặt Mông Điềm âm tình bất định, ngồi một bên lẳng lặng không nói gì. Tuy rằng không nói gì, nhưng có thể thấy được, sự phẫn nộ của Mông Điềm lúc này, hai tay nắm chặt, hai vai rộng run nhè nhẹ, nghiến răng nghiến lợi.
- Ta đi tập hợp binh mã Bắc Cương, không giết Hồ Hợi, Triệu Cao, thề không làm người.
Phù Tô giống như một con dã thú bị thương, quanh quẩn ở trong ở trong chuồng:
- Lý Tư, Lý Tư vì sao lại phản bội phụ hoàng, vì sao hắn phải phản bội phụ hoàng!
Kỳ thực, trong lòng Phù Tô cũng hiểu được nguyên nhân Lý Tư phản bội.
Nói thật, bản thân y cũng rất chướng mắt Lý Tư.
Lý Tư kinh nghiệm phong phú, hơn nữa năng lực xuất chúng, điểm này Phù Tô biết rõ ràng. Nếu không có thực học, Thủy Hoàng Đế cũng sẽ không trọng dụng Lý Tư như vậy. Thế nhưng Phù Tô và Thủy Hoàng Đế là hai loại người. Thủy Hoàng Đế sinh ra trong gian khổ, đứng dậy từ khi còn nhỏ.
Lúc nhỏ, Thủy Hoàng Đế lớn lên ở thành Hàm Đan nước Triệu.
Khắp nơi đều có địch nhân của ông, mọi người đối với ông đều là địch ý. Lớn lên trong hoàn cảnh đó, có thể nghĩ được ảnh hưởng đến Thủy Hoàng Đế như thế nào, thậm chí ông đã trải qua khổ sở của bách tính, nên càng biết ở phố phường, người tài năng vô số. Cho nên ông phân công nhân tài không dựa vào một khuôn mẫu nào. Mặc kệ là Lý Tư tinh thông triết học, hay Vương Quán bác học đại nho, ông đều có thể nhân tẫn kỳ tai, phát huy hết năng lực của bọn họ.
Thế nhưng Phù Tô lại không giống vậy!
Lúc Phù Tô sinh ra, Thủy Hoàng Đế đã nắm triều chính đại Tần trong tay.
Bị tru sát, Lã Bất Vi cũng bị đoạt quyền bãi tướng, Phù Tô tuy rằng già dặn, nhưng ông vẫn tín nhiệm những người có xuất thân này.
Điểm này, có thể nhìn những người ông dùng mà đoán ra.
Mông Điềm, không cần phải nói rồi!
Lý Thành, là con của danh tướng Đại Tần Lý Tín; Giám quân Phủ hộ quân Mông Tật, Mông Khắc, Đồ Đồ, Phùng Kính tất cả đều là hậu nhân của danh môn. Lý Tất, Lạc Giáp xuất thân từ đại doanh Lam Điền, cũng được trọng dụng. Mà trừ những người đó ra, bình dân hoặc người ở ngoài Tam Tần cũng rất ít.
Ngoại lệ duy nhất đó là Lưu Khám.
Mà trên người Lưu Khám còn mang một cái thân phận là hậu nhân của Lưu thị Đường quốc, hậu duệ của Kỵ tướng Vũ vương Lưu Tủng.
Nếu không có như vậy, việc Phù Tô sử dụng Lưu Khám, chỉ sợ sẽ càng thêm cẩn thận. Mà Lý Tư, tuy có tài năng, thế nhưng phẩm chất không tốt..
Phù Tô nhìn người mà đoán tính.
Mà hai điểm này, vừa vặn chính là điểm yếu của Lý Tư. Đặc biệt năm xưa chuyện lão hại chết Hàn Phi, cũng làm cho Phù Tô có chút bất mãn.
Tuy nói lúc đó Hàn Phi nhập Tần, cũng không yên phận.
Cũng gây nên thị phi, tóm lại là không được người yêu mến. Điều bây giờ Phù Tô lo lắng không phải là Lý Tư, Hồ Hợi, mà quan trọng hơn là trưởng tử của Lý Tư, Lý Do. Nói chính xác ra là tỷ phu của Phù Tô. Y nắm trong tay quận Tam Xuyên, ngoại trừ Quan Trung, đây là nơi cực kỳ giàu có và đông đúc. Lý Do ở quận Tam Xuyên kinh doanh nhiều năm, rất có thực lực. Nếu phụ tử y cấu kết lại, nguy hiểm sẽ rất lớn.
Đợi bình tĩnh một lát, Phù Tô hỏi:
- Quả nhi hiện tại thế nào?
- Tiểu công chúa đang nghỉ ngơi rồi…
Mông Điềm nhẹ giọng nói:
- Từ Bình Nguyên Tân đến đây, dọc theo đường đi Tiểu công chúa bị nhiều kinh hách, lại thêm bị phong hàn, lúc qua Thần Mộc Lĩnh, liền bệnh không dậy nổi, tình hình vẫn rất mờ mịt. Nếu không có Lưu Quân hầu, chỉ sợ Tiểu công chúa đã mất mạng lâu rồi.
Thần đã an bài Tiểu công chúa nghỉ ngơi ngay trong phủ, đại phu nói cũng không quá đáng ngại. Tĩnh dưỡng chút thời gian là có thể khang phục, Đại công tử không cần lo lắng.
Phù Tô sau khi nghe xong, hướng Lưu Khám cúi đầu thi lễ cảm tạ.
- Quân hầu trung nghĩa vô song, Phù Tô thật không biết làm sao đáp tạ, mong Quân hầu nhận một cúi đầu của ta!
- Đây là bổn phận của thần, làm sao có thể kể công?
Lúc này Lưu Khám đã thay đổi xưng hô.
Trên thực tế không chỉ là hắn thay đổi, Mông Điềm cũng thay đổi.
Trước đây Mông Điềm cũng vậy, Lưu Khám cũng thế đều xưng là mạt tướng. Mà hiện tại, miệng xưng thần, đồng nghĩa với xác lập địa vị của Phù Tô.
Đây cũng là quá trình biến hóa của một người từ phụ quân thành chủ quân.
Đặt biệt là Mông Điềm, ông xưng thần với Phù Tô, cũng cho thấy binh mã Bắc Cương tùy ý để Phù Tô điều động.
Phù Tô nắm hai tay, nhắm mắt trầm ngâm một lát, cắn răng một cái:
- Tặc tử đại nghịch bất đạo, ta quyết vì phụ hoàng báo thù, chuẩn bị binh mã Bắc Cương.
Việc này không nên chậm trễ, lúc này do Mông tướng quân ngươi tới chủ trì.
Lập tức cầm phù ấn của ta, phái người đi Bắc Quảng, Võ Thành, mời Đông Lăng hầu Triệu Bình đến đây; Thượng tướng quân mau chóng khởi hành, đi Phu Thi đốc điểm binh mã, mệnh cho Thiệp Gian tại Dương Chu xuất binh. Trong vòng mười ngày, nhân mã quân tiên phong phải chiếm lĩnh Nha quan, mở thông đến môn hộ quận Nội Sử.
Lưu Khám đứng một bên nghe, không khỏi âm thầm gật đầu.
Phù Tô quả nhiên là giàu kinh nghiệm…
Những mệnh lệnh liên tiếp này, chữ nghĩa ngay ngắn. Binh mã Bắc Cương, đã trải qua trăm trận, có thể nói là tinh nhuệ của Đại Tần. Nếu quả thật triển khai công kích, trong thiên hạ ít người có thể chống đối. Mông Điềm, càng là tuyệt thế danh tướng, binh pháp xuất chúng, do ông giám sát binh mã là hợp nhất.
Mà điều cả Triệu Bình điều tới, với cá tính ổn trọng, có thể làm cho đồ quân nhu lương thảo không dứt.
: Chương 339: Cửu Nguyên (4)
Ở Bắc Cương, trừ Mông Điềm ra, uy vọng tối cao chính là Vương Ly, Triệu Bình. Có Triệu Bình tới trấn giữ Cửu Nguyên, cùng lúc tạo nên hậu phương vững chắc, mặt khác có thể đề phòng dị tộc xuất động. Triệu Bình tuy hơi bốc đồng, nhưng thủ thành thì thừa sức, thật ra cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.
Lúc Phù Tô hạ lệnh, khẽ vuốt trán.
- Lưu Quân hầu, ngươi dọc đường đi chịu khổ cực, tạm thời nghỉ ngơi đã. Ừm, ở lại ngay trong phủ Tướng quân đi, đợi đại quân hành động, còn cần Quân hầu xuất mã, vì phụ hoàng báo thủ rửa hận, tiêu diệt tặc tử.
Dứt lời, Phù Tô lẳng lặng nhìn Lưu Khám. Trong nháy mắt, Lưu Khám thậm chí sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Trên người vị Đại công tử này lại có khí độ của Thủy Hoàng Đế.
Hắn lập tức chắp tay hành lễ:
- Thần đợi Đại công tử điều khiển.
Nói xong, hắn khom người rời khỏi thư phòng, ở bậc thang thở phào một cái.
Phù Tô sẽ không chết đâu! Đại Tần có vị Đại công tử này ở đây, nói vậy sẽ không tái diễn như lịch sử, bị một đám ô hợp lật đổ. Mình tuy rằng không thể bảo trụ tính mệnh của Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng đã cải biến lịch sử vốn có. Sự thật đã thay đổi rồi, sầu lo nhiều năm qua, ở trong giây phút biến mất không còn hình bóng.
Phù Tô tuy rằng khôn khéo, chung quy so ra vẫn kém so với Thủy Hoàng Đế. Chuyện của Lưu Cự… ha ha, tùy tiện lập ra một cái cớ là được. Nhưng trước đó, cần phải giết Trương Lương kia mới được.
- Tín, đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút.
Lưu Khám nhìn thấy Lưu Tín đang ngồi chồm hỗm ở hành lang, đi qua xoa đầu y, nhẹ giọng khuyên. Tên nhóc này, thật đúng là bị cây tình cảm đâm sâu vào rồi. Lúc ở bến thuyền Tam Xuyên, nhìn thấy chiếc xe Doanh Quả bị lật, tên nhóc này giống như điên rồi, căn bản không để ý an toàn của mình, liều mạng giữa nguy hiểm, bị trường mâu của đối phương đâm bị thương, cứ thế nâng xe lên. Lúc Doanh Quả bị bệnh, Lưu Tín biến thành thần thủ hộ, không ăn không ngủ, cả ngày canh giữ bên cạnh. Chẳng bao lâu, hai má vốn phúng phính, cũng đã bị gầy đi, dưới hàm, râu cũng dài như thổ phỉ.
Lưu Tín ngẩng đầu lên, ồm ồm nói:
- Nhị thúc, cháu không phiền lụy!
- Còn nói, ngươi đã bao lâu không có nghỉ ngơi rồi?
Lưu Khám không khỏi nổi giận, kéo Lưu Tín:
- Nhị thúc biết tâm tư của ngươi, thế nhưng… Được rồi, khác không nói, chẳng lẽ ngươi muốn chờ Tiểu công chúa tỉnh lại, liền thấy cái bộ dáng lôi thôi này?
- Cháu…
- Nghe lời, đi tắm, ăn chút gì, ngủ một giấc thật ngon. Đại phu không phải đã nói sao? Tiểu công chúa không có trở ngại, nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại. Ngươi ở chỗ này canh giữ trái lại sẽ ảnh hưởng đến Tiểu công chúa nghỉ ngơi… Nghe lời, theo ta xuống dưới nghỉ ngơi đi.
Lưu Tín nghiêng đầu, một lát sau nhe răng, nở nụ cười. Cậu gật đầu:
- Vâng, cháu đã đói bụng rồi!
Nói nhảm, có thể không đói sao? Sức ăn của Lưu Tín vốn đã kinh người, dọc đường ăn không ngon ngủ không yên, làm sao có thể không cảm thấy đói?
Cứ như vậy, Lưu Khám mang theo Lưu Tín xuống dưới nghỉ ngơi.
Bên cạnh cửa sổ thư phòng, Phù Tô nhìn bóng lưng thúc cháu Lưu Khám, nhịn không được cười một tiếng:
- Thượng tướng quân, thế nào mà người Lưu gia đều sinh ra hùng hổ chi sĩ thế? Trước đây ta nghe Mông Tật nói, ca ca của Lưu Quân hầu, so với hắn còn kinh người hơn, hơn nữa vũ lực siêu quần, ở Lâu Thương có danh xưng là cự hùng.
Mông Điềm đi tới bên cạnh Phù Tô, cười gật đầu.
- Thần cũng cho người thăm dò qua một số chuyện cũ về Lưu gia… tổ tiên của Lưu Quân hầu Lưu Tủng cũng là hùng hổ chi sĩ, ngẫm lại cũng có đạo lý. Vũ vương yêu quý hùng hổ chi sĩ, người có thể là kỵ tướng của Vũ vương, há lại có thể là người bình thường? Chỉ là lúc đó có Ô Mạnh Hoạch Bí, nên thanh danh của ông ta chưa hiển lộ ra mà thôi.. Nhưng theo ta thấy hiện nay, Tam hùng Lưu gia này sợ là cũng không kém bao nhiêu so với lực sĩ của Vũ Vương năm xưa.
- Có những mãnh tướng như vậy, quả thực là phúc của Đại Tần ta!
Phù Tô dứt lời, xoay người lại:
- Thượng tướng quân, lúc xuất binh mong ngươi càng nhanh càng tốt. Chớ để cho tặc tử có cơ hội nghỉ ngơi… Như vậy đi, ta điều thêm đám người Mông Tật tới, cùng ta làm hậu quân, đợi Thượng tướng quân khởi binh, chúng ta xuất phát đằng sau.
Mông Điềm gật đầu:
- Rất tốt!
Ông nhẹ vươn cánh tay, nhìn sa bàn đặt ở thư phòng, đột nhiên cười khổ:
- Không nghĩ tới Bệ hạ lại đột ngột đi như vậy.
Phù Tô lặng lẽ không nói gì…
Có câu, binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Khúc mở đầu của binh pháp Tôn Tử nói: Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã. (Việc quân là việc đại sự của quốc gia, là nơi sống chết, là đạo mất còn, không thể không suy xét)
Khi đại quân khẽ động, mọi sự tình sẽ theo nhau mà đến. Tiền thuế tổn hao, vô cùng kinh người. Lúc ban đầu, Mông Điềm phát động quyết chiến ở Hà Nam, trên mặt là dùng hơn một trăm nghìn binh mã. Nhưng thực tế là điều động người ở các nơi, đạt được hơn trăm vạnngười; đến chiến sự ở Nam cương, Nhâm Hiêu nói là thống binh năm mươi vạn, nhưng thực tế binh mã không quá ba mươi vạn. Tôi tớ lao dịch còn nhiều hơn cả so với binh mã.
Phù Tô và Mông Điềm đều là người hiểu binh. Biết rõ binh mã một khi điều động, sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện, Phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị các bài luyện tập cho người làm đại tướng, Cái gọi là “Phu vị chiến nhi miếu toán giả thắng, đắc toán đa dã; vị chiến nhi miếu toán bất thắng giả, đắc toán thiểu dã. Đa toán giả thắng, thiểu toán bất thắng, nhi huống vu vô toán hồ!” (Phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ. Trước khi khai chiến mà đoán không thắng là tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống chi không tính toán gì. Quan sát đủ các mặt, ai thắng ai bại có thể đoán trước được.)
Bất kệ là Phù Tô hay Mông Điềm, đều đã đọc binh pháp. Tôn tử mười ba thiên, đọc thuộc làu làu. Chuyện binh giả đại sự, nhìn biểu hiện thì giản đơn, nhưng tính toán nội tình thì vô cùng rườm rà. Hai người thậm chí ngay cả cơm trưa đều không kịp ăn, mãi cho đến khi bầu trời tối đen, mới tính toán đưa ra được một chương trình.
Mông Điềm sẽ xuất phát vào ngày thứ hai, đi Phu Thi giám sát binh mã.
Mà Phù Tô cũng có chút mệt mỏi, vì vậy đứng dậy cáo từ.
Phủ đệ của y chỉ cách phủ của Mông Điềm một cái chợ. Ra khỏi Thượng tướng quân phủ, Phù Tô cảm thấy có chút uể oải, bụng đói kêu vang.
Xuống xe ngoài cửa phủ, y đi thẳng tới thư phòng.
Có gia nhân mang nước ấm tới, rửa mặt xong, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Bọn hạ nhân đã chuẩn bị sẵn cơm nước, bày trước mặt Phù Tô. Đừng thấy Phù Tô sinh ra trong hoàng gia mà cẩm y ngọc thực, ngược lại thói quen sinh hoạt lại ảnh hưởng rất nhiều từ phụ thân Doanh Chính, rất đơn giản, không xa hoa lắm. Nhớ ban đầu, Doanh Chính dùng binh đánh sáu nước, trong phủ phải giảm chi.
Bữa cơm chỉ có một bát canh hoàng dương, một nồi thịt, một tấm bánh mà thôi.
Phù Tô cũng là thói quen này!
Mặc dù rời xa Hàm Dương, trời cao hoàng đế ở xa, nhưng vẫn duy trì sinh hoạt đơn giản, cơm nước vẫn là một canh một thịt, một bánh.
Y bẻ bánh, ngâm vào bát canh, lại bỏ thêm một chút hành thái, sao đó gắp một miếng thịt, một ngụm ăn hết.
Đang chuẩn bị ăn canh, đột nhiên nghe gia nhân bẩm báo:
- Tỳ tướng quân Vương Ly đang ở ngoài phủ cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Đại công tử.
Trước đó đã nói, Phù Tô dùng người, nhìn xuất thân, nhìn gia thế…
So về năng lực, Vương Ly đích thực là kém hơn Mông Điềm, thế nhưng Vương Ly cũng có chỗ xuất sắc của lão, tỷ như cầm binh, đích thực là vô cùng xuất chúng. Về mặt cầm binh, Vương Ly có chút kế thừa của tổ phụ Vương Tiễn và phụ thân Vương Bân. Luận binh pháp, nói thật lão cũng không kém Mông Điềm bao nhiêu.
Chỗ thiếu hụt của Vương Ly là tính cách lão, thiếu kiên định.
Ví như, năm đó Lưu Khám giao thủ với người Hung Nô ở Phú Bình, huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc đều ở bên trong, nhưng Mông Điềm không có nửa chút xao động. Mặc dù Phù Tô xin ông xuất binh, Mông Điềm cũng không chút dao động. Đó là người một khi đã quyết định, liền tuyệt đối sẽ không có một chút do dự nào.
Mà Vương Ly không làm được như thế.
Đây cũng là nguyên nhân Phù Tô coi trọng Mông Điềm.
Vì người làm tướng, then chốt chính là niềm tin. Nếu tùy tiện dao động, sẽ liên lụy ba quân. Từ sau khi kết thúc đại chiến ở Nam Hạ, Vương Ly vẫn ở quận Cửu Nguyên và Vân Trung luyện binh, vài năm gần đây, làm rất tận tâm tận lực, Phù Tô đối với lão cũng có chút tin tưởng.
Hơn nữa Vương Ly là tôn tử của Vương Tiễn, sao Phù Tô có thể không tin tưởng lão?
Nghe nói Vương Ly cầu kiến, Phù Tô đầu tiên là ngẩn ra, thầm nghĩ:
- Đã muộn thế này, Vương Ly tới tìm ta. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
- Mời!
Phù Tô nói xong, ăn vài ba miếng hết bát canh. Lúc này, Vương Ly theo gia nhân vào thư phòng của Phù Tô, trước tiên hành lễ, sau đó hỏi;
- Đại công tử, mạt tướng hôm nay thấy binh mã Cửu Nguyên hình như có điều động, chẳng lẽ người của Nguyệt thị và Đông Hồ tới khiêu khích?
- Chuyện này, vốn ta dự định ngày mai mới công bố với dân chúng!
Phù Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Vương Ly nói:
- Phụ hoàng băng hà rồi…
- A?
Vương Ly nhìn như rất giật mình, nhưng lại tựa hồ có chút làm ra vẻ. Chỉ là ngọn đèn hôn ám, Phù Tô cũng không thấy rõ ràng. Vương Ly nói:
- Bệ hạ băng hà rồi ư?
Phù Tô gật đầu, từ thư án lấy ra Ngọc tỷ:
- Là bị tặc tử làm hại… Hoàng muội trước khi phụ hoàng lâm chung, nhận ủy thác bảo quản Ngọc tỷ. Lúc phát hiện ra việc này, muội ấy không kịp ngăn cản cho nên mang theo Ngọc tỷ, trốn ra hành doanh, một đường gian nan đến đây truyền tin.
Nói đến đây, trong lòng Phù Tô không khỏi run lên.
Chương 340: Cửu Nguyên (5)
Lưu Khám nằm ở trên tháp, nhưng không ngủ sâu.
Không thể phủ nhận một việc, hắn rất mệt mỏi. Dù là thân thể hay tinh thần, đều vô cùng mệt mỏi. Nhưng dù vậy hắn vẫn ngủ rất tỉnh. Một đường từ Bình Nguyên Tân tới đây, trước sau hắn vẫn duy trì cách ngủ như vậy, tựa hồ đã thành thói quen, mặc dù hôm nay đã an toàn, nhưng Lưu Khám cũng không cách nào thay đổi được. Hắn nằm ở trên tháp, Xích kỳ lẳng lặng nằm ở bên cạnh.
Mơ màng, Lưu Khám nghe được tiếng tù và sừng trâu hú vang. Quân Tần thường dùng tù và sừng trâu để tập kết binh mã, ba hồi dài, một hồi ngắn, âm thanh mạnh mẽ mà hùng hồn. Lưu Khám bỗng mở choàng mắt, nắm lấy Xích kỳ, vụt đứng dậy.
- Tín, mau dậy thôi!
Tựa hồ đã thành thói quen. Trước đây mỗi lần đang lẩn trốn, mỗi lần gặp phải tình huống gì, Lưu Khám luôn là người đầu tiên đánh thức Lưu Tín. Nhưng lúc này đây, Lưu Khám gọi xong mới nhớ tới hiện tại hắn không phải đang ở vùng đất hoang vu, Lưu Tín cũng không ngủ cùng phòng với hắn. Trong phủ Thượng tướng quân cũng không thiếu phòng trống, nên Lưu Khám và Lưu Tín mỗi người ở một phòng. Lưu Khám tỉnh lại, càng thêm nghi hoặc. Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại thổi tập kết?
Hắn cầm Xích kỳ lao ra khỏi phòng, Lưu Khám chạy đến phòng Lưu Tín sát vách hô một tiếng:
- Lưu Tín, dậy mau, bên ngoài khả năng có việc!
Gọi xong, hắn không chờ Lưu Tín mà chạy thẳng ra hướng tiền viện.
Dọc đường đi, lại thấy thiết giáp quân trong phủ Thượng tướng quân đang cấp tốc tập kết. Lưu Khám liên tiếp kéo lại hai người, nhưng không hỏi ra kết quả gì, lại càng thêm nghi hoặc. Lúc vừa qua cửa ngách thì thấy Mông Điềm cầm bảo kiếm trong tay, đi ra thư phòng.
Nhìn trang phục của Mông Điềm, hẳn là còn chưa nghỉ ngơi. Người mặc nhuyễn giáp tê giác, bên ngoài khoác một chiếc đại bào màu đen, không đội mũ giáp, có vẻ vội vội vàng vàng. Lưu Khám ngẩn ra, lẽ nào lệnh tập kết vừa nãy không phải do Mông Điềm hạ lệnh thổi? nếu không phải Mông Điềm hạ lệnh, như vậy lệnh tập kết từ đâu mà đến?
- Thượng tướng quân!
Vẻ mặt Mông Điềm ngưng trọng, trong vòng vây của thiết giáp vệ sĩ, vút đi nhanh xuỗng bậc thềm.
Gật đầu với Lưu Khám xem như là bắt chuyện. Mông Điềm lớn tiếng quát hỏi:
- Đã tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là vì sao thổi lệnh, vì sao mãi không dứt?
- Thượng tướng quân, hình như hướng ngoài giáo trường thành môn truyền lại.
- Giáo trường thành môn?
Mông Điềm không khỏi thất kinh, vội vã đi ra ngoài. Vừa đi Mông Điềm vừa nói:
- Nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa, chúng ta lập tức đi tới giáo trường.
Giáo trường thành môn là nơi đóng quân của quân doanh ở trong thành Cửu Nguyên.
Hai đạo nhân mã thủ vệ quân, khoảng chừng trên dưới năm nghìn người. Dựa theo luật Tần, nếu không có mệnh lệnh của chủ tướng, quân trú ở giáo trường không được tự ý hành động. Nhưng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng kèn… chẳng lẽ là trong doanh gọi? hoặc có lẽ, đã xảy ra biến cố khác?
Mông Điềm rất lo lắng!
Vào thời khắc này. Bất luận là biến cố thật nhỏ gì, đều có khả năng tạo thành đại họa.
Mà Lưu Khám càng cảm thấy vô cùng lo sợ, ngờ ngợ, hắn nhớ tới một việc…
Nhớ đến lịch sử kiếp trước đã đọc, từng đọc qua một chuyện phát sinh ở thời kỳ Hán Sở: lúc Lưu Bang, Hạng Vũ giao chiến, Hàn Tín một mình lĩnh binh ở Tề, Lỗ. Khi Lưu Bang đại bại, mà Hàn Tín lại thắng lợi liên tục, trong tay binh hùng tướng mạnh. Lúc Lưu Bang binh bại, để khống chế binh mã trong tay Hàn Tín, vì vậy thừa dịp Hàn Tín không ở trong binh doanh, liền xông vào binh doanh của Hàn Tín, chiếm hổ phù làm của mình. Cũng bởi vậy, Hàn Tín mất đi binh quyền, cuối cùng không được chết yên lành. Nội quy quân đội thời kỳ Hán Sở, trên cơ bản là phỏng theo Đại Tần, nếu như Mông Điềm cũng đặt binh phù ở trong quân trướng…
Lưu Khám nghĩ tới đây không khỏi giật nảy mình. Chỉ mong Mông Điềm không đặt binh phù ở quân doanh, bằng không phiền phức sẽ rất lớn.
Hắn chạy lên hai bước, túm lấy cánh tay Mông Điềm.
- Thượng tướng quân!
- Quân hầu, chuyện gì?
- Hổ phù của ông để ở đâu?
Một câu hỏi, làm Mông Điềm ngẩn ra, thuận miệng nói:
- Tất nhiên là trong quân trướng, nhưng có vệ sĩ thủ hộ, người bình thường không được vào.
- Không tốt!
Lưu Khám cực kỳ hoảng sợ:
- Người bình thường không được vào, nhưng nếu trong quân cũng có đại tướng, lại có binh phù Hàm Dương trong tay, vậy chẳng phải là đơn giản có thể lấy được hổ phù của biên quân? Thượng tướng quân… bên phía Đại công tử chỉ sợ có nguy hiểm, sợ là người của Triệu Cao, Hồ Hợi đã tới.
Sắc mặt Mông Điềm biến đổi ngay lập tức. Nói thật, ông và Phù Tô sở dĩ nóng lòng xuất binh như thế, là sợ binh phù rơi vào trong tay Hồ Hợi.
Quân Tần xưa nay chỉ nhận hổ phù mà không nhận người, nếu có người cầm hổ phù của Hoàng đế trong tay là có thể lấy được hổ phù biên quân. Khi đó phía Mông Điềm không cách nào nắm trụ được biên quân trong tay… Tuy rằng Phù Tô có ngọc tỷ trong tay, nhưng chưa chính danh. Chỉ có Phù Tô cướp được Hàm Dương, đăng cơ bằng ngọc tỷ, mới có thể thay đổi được hổ phù. Khi đó, binh phù trong tay Hồ Hợi mới thành phế liệu, không đáng quan tâm.
Bình thường, trong quân, hổ phù khó ra khỏi binh doanh. Trên cơ bản là để trong quân trướng, có vệ sĩ chuyên môn thủ hộ. Người của Triệu Cao, Hồ Hợi phái tới, mơ tưởng tới gần quân trướng… nhưng nếu là đại tướng biên quân, lại có hổ phù của hoàng đế, sự tình đã không dễ làm rồi!
Không nghĩ tới, người của Hồ Hợi lại đến nhanh như vậy…
- Quân hầu, ta cho ngươi hai trăm thiết giáp sĩ, nhanh chóng đến phủ Phủ Giám quân bảo hộ ĐĐại công tử.
- Vậy còn ngài?
Mông Điềm cắn răng một cái, trầm giọng nói:
- Phía bên kia có tiếng tù và thổi, ta đi đến giáo trường thành môn tìm hiểu. Nếu như có thể đoạt lại hổ phù, tất cả đều vẫn còn; nếu như không thể đoạt lại, Quân hầu nhanh chóng bảo hộ Đại công tử và Tiểu công chúa đi ra thành Cửu Nguyên… chỉ mong trời cứu nước Tần, không quá muộn!
Lưu Khám nghe những lời này, chỉ biết Mông Điềm là muốn liều mạng.
Nhìn thiết giáp sĩ bên cạnh Mông Điềm, Lưu Khám nghĩ cũng không phải không có sức liều mạng, những lời cát ngôn của Mông Điềm, chỉ mong tất cả còn chưa muộn.
Nghĩ tới đây, Lưu Khám chắp tay tuân mệnh, mang theo hai trăm thiết giáp sĩ, đi về hướng phủ Giám quân.
Mà Mông Điềm cũng không dám chần chờ, leo lên xe diêu, dẫn theo nhân mã phóng theo hướng giáo trường. Hai đạo nhân mã nhanh như chớp bắt đầu hành động. Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe cuồn cuộn. từ lúc tiếng giác hào vang lên, chỉ trong nháy mắt, cư dân quận Cửu Nguyên đều đóng chặt cửa.
Đây cũng là quy định luật pháp của quận Cửu Nguyên.
Âm hưởng của tiếng tù vào đại biểu cho có hành động quân sự. Bách tính tầm thường lập tức quay về nhà, để dọn quang đường. Nhưng hôm nay đã muộn rồi, cư dân Cửu Nguyên thành cũng đã nghỉ ngơi. Tiếng tù và làm cho bọn họ giật mình tỉnh giấc, thế nhưng không ai mở cửa để kiểm tra tình hình.
Rẽ sang góc đường, chợt nghe thấy tiếng kêu không ngừng.
Lưu Khám nhíu mày đang định hạ lệnh tiến công vào phủ Giám quân, đột nhiên từ trong một hẻm nhỏ chạy ra một nhóm người. Người dẫn đầu, từ cách xa liền la lên:
- Phía trước là ai? nói tên báo họ?
- Ta là Bắc Quảng võ quân Lưu Khám, các ngươi là người phương nào?
- Bắc Quảng võ quân?
Đám người kia nghe vậy, vô cùng vui mừng. Người dẫn đầu la lớn:
- Quân hầu, chúng ta là túc vệ của Đại công tử… Tì tướng quân Vương Ly tạo phản. Đại công tử đang bị trọng thương. Chúng ta liều mạng đưa Đại công tử đi ra, xin Quân hầu nhanh chóng ngăn cản người phía sau.
- Vương Ly?
Lại đúng là Vương Ly!
Lưu Khám đầu tiên là cả kinh, chợt bình thường trở lại.
Nếu nói trong biên quân, ngoại trừ Mông Điềm và Phù Tô, người có thể nắm trong tay binh mã cũng chỉ có Vương Ly thôi. Triệu Bình đang ở xa tận Bắc Quảng Võ thành, năm nay mới tới huyện Phú Bình, chủ yếu là phòng ngự một đường ven sông và bến thuyền. Vương Ly xưa nay không phục Mông Điềm, điều này không phải là Lưu Khám chưa từng nghe nói qua. Năm xưa, trận chiến ở Hà Nam, Mông Điềm đột nhiên cải biến sách lược, khiến cho Vương Ly vuột mất quyền nắm trọng binh, đành phải nhẫn nhịn. Bởi vì chuyện này mà Vương Ly bất mãn đối với Mông Điềm có thể nói là đến cực hạn. Nếu không có Phù Tô ở đó, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi.
Bên người Hồ Hợi tuy rằng không có người tài ba, nhưng lại có một Lý Tư.
Với sự từng trải của Lý Tư, với năng lực hiểu thấu trò đời, làm sao có thể nhìn không ra mâu thuẫn giữa hai người Vương – Mông? Nếu y đã biết, sao có thể không lợi dụng? chỉ tiếc Phù Tô song song với việc tín nhiệm Mông Điềm, đối với Vương Ly cũng không hề có bất cứ hoài nghi gì. Dù sao, xuất thân của Vương Ly… Người như vậy, dù thế nào cũng không phản bội lại Đại Tần. Y không phản bội lại Đại Tần, nhưng lại có thể phản bội Phù Tô.
Lưu Khám đã nghĩ thông suốt, nhưng đã muộn.
Chớp mắt, túc vệ bảo hộ Phù Tô đã đi tới. Trong ánh sáng mờ ảo, Lưu Khám thấy cả người Phù Tô toàn là máu, được một gã túc vệ cõng, hôn mê bất tỉnh. Xa xa có hai đạo nhân mã đang nhanh chóng tới gần. Một đạo đến từ cửa chính phủ Giám quân, một đạo khác cũng từ một cửa nhỏ lao tới. Hai đạo nhân mã tới đây, Lưu Khám tính sơ ước chừng khoảng ba bốn trăm người.
Đi đầu là một nam tử, dáng đi mạnh mẽ, một tay cầm trường, một tay cầm thiết kiếm, như gió vọt tới.
- Quân hầu cẩn thận, người này võ nghệ cao cường, không phải là người bình thường!
Thanh âm của túc vệ còn chưa hạ xuống, nam tử đó đã nhào tới trước mặt Lưu Khám. Trường ở trong tay uy run lên, bỗng nhiên nghiêng người bước lướt tới, tay nắm đấm lại vươn cánh tay ra, hô một tiếng, đánh về phía Lưu Khám, tốc độ này nhanh như chớp.
Người này vừa ra tay, Lưu Khám cảm thấy gã không giống với quân tốt bình thường.
Chiêu số khác biệt với chiêu số trong quân tướng… nhưng Lưu Khám lại rất quen thuộc, không kìm được bật hô lên:
- Xa sĩ Trung xa phủ?
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân