Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 331 - 332: Bình Nguyên Tân (1+2)
hương 331: Bình Nguyên Tân (1)
Sau khi ở thành Sơn Giác bắn chết một con cá lớn, Thủy Hoàng Đế cảm thấy thật uể oải khó hiểu.
Đăng cơ năm mười ba tuổi chớp mắt đã ba mươi tám năm rồi… Thiếu niên hòa hoa phong nhã năm đó hôm nay đã là lão ông đầu hai thứ tóc. Từ lúc đăng cơ tới nay, mỗi ngày đều trăm phương ngàn kế, không có một khắc thả lỏng.
Lúc mới bắt đầu, toàn bộ căn cơ đều không có gì, luôn trong trạng thái đối mặt với sự hăm dọa của Lã Bất Vi, không dám có nửa điểm lơi lỏng; sau đó lại chính mẫu thân yêu thương của mình cấu kết với người khác, luôn luôn muốn giành lấy vương vị của mình. Bên ngoài có Lã Bất Vi và Công tử, bên trong là mẫu thân bức bách. Dưới hoàn cảnh như vậy, Thủy Hoàng Đế mỗi bước đi đều khó khăn, làm sao còn dám nghĩ đến cái khác?
Những đứa con của người khác, mười ba tuổi là những năm vui vẻ. Mà Thủy Hoàng Đế Doanh Chính lại phải đối mặt với cục diện hỗn loạn biến hóa quỷ quyệt. Đầu tiên là dùng kế diệt Công tử, sau đó là trừ Lã Bất Vi, Doanh Chính lúc này mới rốt cuộc chân chính trở thành chủ nhân của Đại Tần. Nhưng mà, ngay khi Doanh Chính có thể thở một hơi, uy hiếp của sáu nước Sơn Đông lại tới đánh thẳng vào mặt.
Hai năm đầu tự mình chấp chính, Doanh Chính càng cẩn cẩn thận thận, như đang đi trên miếng băng mỏng. Thiên tai, lũ lụt, tặc phỉ… hết thảy tai nạn hầu như đều chồng chất cùng đến một lúc. Khởi công xây dựng kênh rạch, tiếp thu “Gián trục khách thư”, trấn an nhân tâm, chỉnh đốn và sắp xếp binh mã. Từng bước từng bước, những gian khổ trong đó, chỉ có Doanh Chính rõ ràng. Phải mất mười bảy năm, ông rốt cuộc thống nhất được thiên hạ, trở thành một Thiên cổ nhất đế của Tam Hoàng.
Thế nhưng, lúc thống nhất rồi, lại nghênh đón một vòng khiêu chiến mới. Có lúc, Doanh Chính nghĩ rằng, trời sinh ra mình chính là để khắc phục trở ngại. Nhưng, lúc bắn chết con cá lớn kia, khi Doanh Chính nhìn thấy hình ảnh của mình mệt mỏi trong gương đồng, thật sự ông cũng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi. Cuối cùng ông hạ quyết tâm sắc lập Phù Tô làm Thái tử, cho nên bãi bỏ kế hoạch tiếp tục tuần thú, đi vòng trở về Hàm Dương.
An bài Mông Nghị chỉ là một tín hiệu. Nhìn hiện nay, các triều thần đối với quyết định này, trên cơ bản cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Giấc mộng trường sinh bất lão, đã không thể thực hiện. Kỳ thực, một khắc từ lúc Tần Thanh mất, Thủy Hoàng Đế cũng đã buông tha ộng tưởng này. Đợi sau khi giao triều chính cho Phù Tô, bản thân mình có thể nhẹ nhàng hơn một chút, suy nghĩ những việc trước đây chưa từng suy nghĩ qua.
Nghĩ tới đây, Doanh Chính nhắm mắt lại, yên lặng một lát lại mở ra, nhấc bút lông trên thư án.
Trước khi Phù Tô còn chưa hoàn toàn có thể nắm giữ tất cả, thì vẫn phải do ông tốn chút tâm tư rồi.
- Bệ hạ, Hàm Dương gửi tới tấu chương, đều đã xử lý xong.
Trong đại trướng, chỉ có Lý Tư làm bạn.
Y dùng chính chữ tiểu triện của Đại Tần viết xong một lượt, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, thần xin cáo lui trước.
- A, thong thả đã!
Thủy Hoàng Đế khoát tay áo, ý bảo Lý Tư đừng đi vội. Tấu chương trước mặt, là do Mông Điềm phái người đưa tới Hàm Dương, sau đó do Thái úy phủ và Thừa tướng phủ liên hợp phê chỉ thị, hỏa tốc sáu trăm dặm đưa tới Bình Nguyên Tân.
Tấu chương vẫn thường xuyên được đưa tới, Mông Điềm dùng chữ giản lược đem sự tình nói vô cùng rõ ràng.
Quận Ngũ Nguyên hiện nay cơ bản đã ổn định, còn nói việc hoàn thành xây dựng, tu sửa công trình Trường Thành giữa các quốc gia đang tiến vào giai đoạn cuối.
Các nơi như Ngũ Nguyên, Vân Trung, Thượng quận bởi vì mấy năm chiến sự, nhân khẩu rất thưa thớt.
Đối với trạng huống hiện nay, binh mã quân Tần đóng ở ba vùng này, phải cắt giảm một bộ phận, bằng không sẽ tạo thành áp lực lớn đối với Bắc Cương.
Ý của Mông Điềm là, hiện nay vùng Trung Nguyên binh lực bạc nhược, có thể nhân cơ hội này từ ba quận trên điều ra mười lăm vạn binh mã, đóng quân tại năm quận: Thái Nguyên, Thượng Đảng, Hằng Sơn, Cự Lộc, Hàm Đan. Chỉ cần mười lăm vạn nhân mã tiến vào chiếm giữ ba quận trên, thì Sơn Đông có thể được yên ổn.
Đồng thời binh mã Bắc Cương cũng giảm được ba mươi lăm vạn, đối với các quận Bắc Cương mà nói, cũng có tác dụng giảm bớt.
Thủy Hoàng Đế suy nghĩ một chút, ở phần tấu chương đó, phê một chữ “khả”. Sau đó khép lại tấu chương, duỗi lưng một cái.
- Triệu Cao, mang hai bình rượu lên đây!
Không bao lâu, Triệu Cao mang hai thương rượu Hoa Điêu lên, đặt trước mặt Thủy Hoàng Đế và Lý Tư.
- Lý Tư, ngươi cũng già rồi…
- A!
- Trẫm vẫn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, dáng của ngươi là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Thoáng cái đã hơn bao mươi năm, đầu ngươi cũng đầy tóc bạc, trẫm cũng hai thứ tóc.
Ngoại tôn của trẫm năm nay cũng đã mười tuổi rồi.
Lý Tư lúc đầu ngẩn ra, không nhịn được cũng sinh ra chút cảm khái, nhẹ nhàng gật đầu.
- Sau khi trẫm trở về, sẽ gọi Phù Tô trở về!
Lý Tư kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thủy Hoàng Đế. Nếu là trước đây, Thủy Hoàng Đế sẽ không thương lượng cùng với y loại việc như thế này. Ban đầu, mình và các đại thần liên can cực lực phản đối Thủy Hoàng Đế để Phù Tô ra ngoài, nhưng Thủy Hoàng Đế không có thỏa hiệp. Hôm nay, thế nào lại bàn bạc lại?
- Tính đi tính lại, Đại công tử ở Bắc Cương rèn luyện cũng đã được ba năm.
Hiện nay Bắc Cương yên bình, tuy Đông Hồ thỉnh thoảng cũng có nổi loạn nhưng không đáng kể. Nước Nguyệt Thị cũng rất ngoan ngoãn, lần trước còn có ý đồ đưa công chúa Nguyệt Thị đến hòa thân, nghĩ ra cũng là một việc đảm lược. Gọi Đại công tử về Hàm Dương, ngược lại cũng không phải là vấn đề, thần đương nhiên là tán thành.
- Để Hồ Hợi đến Bắc Cương rèn luyện một chút đi!
- Việc này…
- Đứa con này càng ngày càng không nên thân, trước đó vài ngày trẫm nghe người ta nói, nó không thèm để ý hỏi han đến Thiết ưng duệ sĩ đã bảo vệ nó ở Trữ La Sơn.
Duệ sĩ đó vì nó mà mất một cánh tay, thế nhưng nó lại nghĩ Duệ sĩ đó làm mất mặt nó.
Đối nhân xử thế lạnh bạc như vậy, không phải là cách làm người. Trước đây, trẫm vẫn nghĩ nó còn nhỏ tuổi, ở lại bên người trẫm cũng tốt, không ngờ lại thành cái dạng này, trẫm thực sự đau lòng. Để cho nó đi rèn luyện tại Ngũ Nguyên một thời gian, nếu không thể thành tài, trẫm cũng chỉ có thể để nó buông tha.
Đây là việc Hoàng gia, Lý Tư cũng thật không dám nói gì.
Là người làm cha, mong muốn còn thành rồng, y cũng có thể lý giải được.
Thủy Hoàng Đế rất yêu thương Hồ Hợi, kỳ vọng đối với cậu cũng không sai, Chính là chuyện nà cũng không biết nói cái gì mới tốt…
Trong lòng Lý Tư lại thầm nói: “Nếu là Phù Tô trở về, mình còn có thể có được quyền thế trước đó nữa không? So ra, Phù Tô lại càng tín nhiệm huynh đệ họ Mông rồi… Nói không chừng, còn tín nhiệm hơn cả vị Bắc Quảng Võ quân kia, đến khi đó, mình sẽ như thế nào?”
Tranh giành danh lợi một đời, kết quả lại còn phải vì danh lợi này mà lo được lo mất.
Lý Tư không khỏi có chút cảm khái, thế cho nên Thủy Hoàng Đế nói cái gì, y cũng không nghe rõ.
- Lý Tư, ngươi và trẫm đã bao lâu không thức trắng đêm nói chuyện giống như ngày hôm nay rồi?
- A… cũng lâu rồi!
Lý Tư phục hồi lại tinh thần, cười đáp lại:
- Bệ hạ mỗi ngày bận rộn, vi thần không thể vì bệ hạ phân ưu, chung quy cũng không nên tới quấy rầy.
- Ha ha, chớ nói đến mặt đó, hôm nay quân thần chúng ta cùng ngủ chung, ngươi thấy thế nào?
Ngủ chung cùng Thủy Hoàng Đế, thức trắng đêm bàn luận?
Việc này trước đây cũng không phải là chưa từng có, nhưng từ khi Thủy Hoàng Đế bắt đầu chinh phạt sáu nước, thì không có như vậy nữa.
Trong lòng Lý Tư, trào lên cảm giác ấm áp.
Chút oán niệm với Thủy Hoàng Đế trước kia thoáng cái tan biến không còn sót lại chút gì. Cho dù tương lại đại công tử kế vị, làm cho ta mất quyền thế, hôm nay có thể nhận được ưu ái như vậy, cũng không còn chút tiếc nuối nào nữa rồi. Mà thôi mà thôi, mọi chuyện đã qua, cũng đã già rồi, cần gì phải quyến luyến quyền thế đâu?
Triệu Cao bưng tới hai bát canh thịt dê, trên mặt còn tản ra một vệt dầu mỡ màu xanh mượt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn.
Lý Tư lớn tuổi hơn, đối với món ăn béo ngậy này đã mất hứng thú từ lâu. Ngược lại Thủy Hoàng Đế nhìn qua là thấy đói bụng, ăn ngấu nghiến phần thịt dê trong bát canh đó đến sạch sẽ. Sau đó lại uống hết chỗ canh kia, lúc này cảm thấy mỹ mãn ngưng lại.
- Lý Tư, sao ngươi không ăn?
Thủy Hoàng Đế nhìn thấy Lý Tư không hề động đến bát canh thịt dê, kinh ngạc hỏi:
- Trẫm nhớ kỹ, năm đó ngươi còn ăn được ba bát cơ.
- Ha ha, thần thật sự đã già rồi!
Lý Tư cảm khái nói:
- Nếu là hồi trước, nhìn thấy món ăn ngon như vậy, sợ sớm đã không nhịn nổi. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy béo ngậy như vậy, đừng nói là ba bát, ngay cả một bát, sợ đều ăn không vào.
- Nào nào nào, quân thần chúng ta, chia ra mà ăn!
Lý Tư cười nhấc bát canh lên, đem chia cho Thủy Hoàng Đế một nửa.
Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến thanh âm của Triệu Cao:
- Bệ hạ, Tiểu công tử có việc cầu kiến!
- Hồ Hợi?
Thủy Hoàng Đế không khỏi có chút kinh ngạc: “Đã trễ thế này, Hồ Hợi còn tới làm cái gì? Hơn nữa nó có thể có chuyện gì? Lại muốn nói vào lúc này?”
Tuy rằng đối với Hồ Hợi rất bất mãn, nhưng dù sao cũng là đứa con mà ông yêu thương nhất.
Cho nên dù bất mãn, cũng không thể hiện rõ ràng. Thủy Hoàng Đế suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Để nó vào đi. truyện copy từ
Hồ Hợi rụt rè đi và đại trướng, Triệu Cao đi theo phía sau cậu.
- Hồ Hợi, đã muộn thế này còn có việc gì không thể đợi đến ngày mai nói?
- A! Thần xin cáo lui trước!
Lý Tư nhìn thấy tình hình như thế vội vã đứng dậy cáo từ. Thế nhưng lại bị Thủy Hoàng Đế ngăn cản, bảo y ngồi xuống một bên.
Khuôn mặt Hồ Hợi tròn tròn nhỏ nhắn, lúc này đang bày ra vẻ bệnh trạng nhợt nhạt.
Sự sợ hãi đối với phụ thân, làm cho cậu từ một khắc kia đi vào đại trướng, thân thể đã run run, há miệng muốn nói, nhưng lại không dám mở miệng. Thủy Hoàng Đế ghét nhất là nhìn thấy người cái dạng này, đặc biệt người như vậy, lại là con ông, trong lòng không khỏi nổi giận.
- Có muốn nói gì nói mau, không có việc gì thì lui ra đi.
Triệu Cao đứng ở phía sau Hồ Hợi, nhẹ nhàng đẩy chân sau của Hồ Hợi một chút.
Hồ Hợi cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói:
- Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, người muốn nhi thần đến quận Ngũ Nguyên, không biết chuyện này có thật không?
Lúc đầu giọng nói rất rõ ràng, nhưng nói xong lời cuối cùng, thanh âm bất giác nhỏ dần đi.
Thủy Hoàng Đế híp mắt:
- Ngươi nghe ai nói?
Ánh mắt rất nhanh liền rơi vào Triệu Cao đang ở phía sau Hồ Hợi.
Hồ Hợi cắn răng một cái nói:
- Phụ hoàng, Người đừng hỏi nhi thần là nghe ai nói… Nhi thần muốn nói chính là, nhi thần không muốn đến Ngũ Nguyên.
A, thật to gan!
Lý Tư cũng không thể không hiếu kỳ quan sát Hồ Hợi. Mọi ngày nhìn không ra, tiểu tử này lại có gan lớn như vậy. Nhưng mà, nhìn thế nào cũng thấy Hồ Hợi này là người ngoài mạnh trong yếu. Sở dĩ có thể nói ra những lời này, nhất định là có người phía sau dạy gã. Về phần người dạy gã là ai…
Không cần đoán, Lý Tư đại khái cũng có thể nhìn ra. Thế nhưng Triệu Cao vì sao lại có can đảm xúi giục Hồ Hợi nói như thế?
Trong lòng Lý Tư đột nhiên sinh ra một điềm báo chẳng lành…
Chương 332: Bình Nguyên Tân (2)
Mí mắt Lưu Khám giật liên tục, làm cho lòng hắn khó có thể bình tĩnh.
Máy mắt báo có tai họa… sao lại máy mắt như vậy? Lưu Khám đi lại hai vòng trong quân trướng, gọi Lưu Tín giúp hắn thay khôi giáp, thuận tay nhấc lên Xích kỳ. Từ lúc hộ giá tới này, Xích kỳ này chưa có cơ hội xử dụng, nhưng Lưu Khám mỗi ngày đều lau dầu. Làm cho Xích kỳ vẫn duy trì độ sắc bén kinh người. Nói chung, hắn đi tuần thị sẽ không mang theo Xích kỳ này. Nhưng hôm nay mí mắt giật lợi hại, cho nên mang Xích kỳ theo.
Theo đạo lý mà nói, đến lúc này hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.
Nhưng ngày hôm nay không biết là làm sao, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cho nên Lưu Khám cũng không dám chủ quan, so với ngày xưa còn phải cẩn thận hơn.
Sau khi vào Bình Nguyên Tân, sự mệt mỏi do say rượu đã biến mất.
Bước đi của hắn đến giờ vẫn còn có chút bay bay, nhưng trên cơ bản là không có gì đáng ngại.
- Tín, ngươi cũng mang theo binh khí, cùng ta đi tuần thị.
- Vâng!
Đồ trang bị của Lưu Tín đơn giản hơn nhiều, một bộ áo giáp tê giác, một bộ cung, một bó tên. Trừ những thứ đó, còn có một con ngựa Đại Uyên màu đỏ thẫm. Lưu Tín đánh giá con ngựa, so với ngựa của Thiết ưng duệ sĩ khác thì mạnh hơn rất nhiều. Đây là của Doanh Quả tạ ơn cậu đã xuất thủ tại Trữ La Sơn, bảo người lựa chọn một con ngựa tốt từ doanh mã Lang trung. Tuy không nói là ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm nhưng cũng chạy nhanh như gió.
Cậu mang theo lang nha bổng móc vào yên ngựa, trên móc treo còn có một thanh kiếm bản to.
Lên ngựa, theo Lưu Khám đi tuần thị trong doanh.
Đêm nay, trăng sáng sao thưa, không một gợn mây. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu trong doanh, giống như phủ thêm một làn lụa trắng mỏng.
Các tiểu trướng đều rất yên tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng dị thường nào.
Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?
Lưu Khám kéo dây cương, dùng roi ngựa khẽ khẽ gõ vào giày, nghi hoặc nhìn khắp nơi xung quanh.
Xa xa, có thể thấy mờ mờ hành doanh đại trướng của Thủy Hoàng đế, biểu hiện Thủy Hoàng đế bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi. Đây chính là một Đế vương rất chăm chỉ! Mặc kệ hậu thế đánh giá thế nào, đều không thể che giấu được sự thực này. Có lẽ chính sự chăm chỉ của ông đã tạo nên một đế quốc Đại Tần huy hoàng.
- Tín, hôm nay ta tổng cảm thấy có chút không thích hợp. Giống như là sắp có chuyện không may.
Chúng ta cẩn thận dò xét một chút, đi nhiều thêm vài vòng. Ngươi và ta tối nay khổ cực một chút đi… Mẹ ơi, đi một chuyến thế này, chí ít làm cho người ta giảm thọ mất mười năm đấy.
Những lời nói bực tức này hắncũng chỉ có thể nói thầm với Lưu Tín.
Từ lúc bắt đầu đi theo giá, Lưu Khám vẫn thấp tha thấp thỏm.
Có câu gần vua như gần cọp, cũng không biết khi nào tỉnh lại, đầu đã không còn là của mình nữa. Kích thích! Lần du hí này thật là kích thích đến tận khi về nhà… cả ngày đều có cảm giác giống như là làm xiếc đi trên dây, thật không có chút nào an tâm. Lưu Khám nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài.
Mà Lưu Tín đi theo phía sau Lưu Khám, nhếch môi cười thô lỗ.
Giữa tháng sáu, là thời tiết cuối hạ. Gió buổi tối đã mang theo cảm giác mát rượi, rất sảng khoái.
Lưu Khám cưỡi ngựa tuần thị hai vòng, toàn thân ướt mồ hôi. Cảm giác suy yếu lúc trước trên cơ bản đã không còn. Nhưng là, dạ dày cảm thấy có chút đói…
Hai thúc cháu trở lại quân trướng, vừa mới chuẩn bị tìm chút gì để nhét đầy bao tử đột nhiên, mành trướng bị nhấc lên, Cáp Vô Lương từ bên ngoài đi vào.
- Quân hầu, Vô Lương có chuyện quan trọng bẩm báo.
Lưu Khám nhíu mày:
- Tiểu Cáp, đã muộn thế này rồi, còn có việc gì quan trọng vậy? Vừa lúc, ta vừa mới chuẩn bị ăn chút đồ, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.
- Quân hầu, đừng ăn nữa… Đêm nay khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn!
- Chuyện lớn gì?
- Có người...có người mưu đồ gây rối đối với Bệ hạ!
- A?
Lưu Khám giật mình há hốc miệng, nhìn Cáp Vô Lương. Rất nhanh, hắn phục hồi lại tinh thần, giữ chặt lấy vai Cáp Vô Lương:
- Tiểu Cáp, ngươi từ đâu mà biết được?
- Quân hầu còn nhớ Nhất Phẩm không?
Lưu Khám ngẩn ra, sau một lát nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nhất Phẩm nào?
- Chính là Duệ sĩ mất một cánh tay ở Trữ La Sơn, Hoàng Nhất Phẩm!
- A, thật ra ta cũng có chút ấn tượng… Không phải y bị tiểu công tử vứt ở tiểu trướng không xem không hỏi sao? Ta còn cho y một đơn thuốc.
- Chính là y!
Cáp Vô Lương bị Lưu Khám bám chặt đau đến nhe răng nhếch miệng gã cốchịu đựng đau đớn trên vai, liên tục gật đầu:
- Quân hầu, ngươi có thể buông tay ra trước hay không?
Khí lực của Lưu Khám vô cùng kinh người.
Vì đang khẩn trương, trên tay không tự chủ sử dụng hơi nhiều khí lực. Tuy nói Cáp Vô Lương là Thiết ưng duệ sĩ, nhưng cũng không thừa nhận nổi lực đạo như vậy. Lúc này Lưu Khám mới phát giác ra, mình đã căng thẳng quá rồi liền ội vã thả tay ra, thấp giọng nói xin lỗi Cáp Vô Lương vài câu.
Cáp Vô Lương xoa nhẹ cánh tay mình, lúc này mới nói:
- May mà Quân hầu ngài hạ lệnh cho ngự y khám chữa bệnh cho Nhất Phẩm, lại viết ra ột đơn thuốc dưỡng thân thể. Chỉ là ta thực sự nhịn không được, vì vậy mới nói việc này với tiểu công chúa. Sau khi tiểu công chúa biết, vô cùng tức giận, cũng ngày đó để người an trí thỏa đáng cho Nhất Phẩm. Nhất Phẩm đã mất một cánh tay, hiện nay đang ở trong doanh, làm một ít việc tạp dịch.
Doanh Quả thật ra cũng là một người có tình, không lãnh bạc giống như Hồ Hợi.
Lưu Khám gật đầu, nhưng lại có chút không chịu nổi nói:
- Tiểu Cáp, nói trọng điểm!
- Quân hầu, tình hình là như thế này. Trước đó vài ngày, Nhất Phẩm tìm ta nói một việc. Quân hầu còn nhớ cơn bão ở Lang Gia không?
Lưu Khám ngẩn ra:
- Đương nhiên là nhớ! Cơn bão đó rất mạnh, ta ở trên thuyền, cả đêm không thể ngủ được.
- Ngày đó Nhất Phẩm theo Bệ hạ lên bờ. Lúc y đến, ở tại một góc khuất của tiểu trướng trong hành doanh, tối hôm đó, y nghe được ở bên ngoài tiểu trướng có người nói chuyện, vì vậy mới đứng dậy nhìn ra ngoài nhìn thấy… Trung xa phủ Lang trung lệnh Triệu Cao mang theo hai Xa sĩ đứng im ở ngoài tiểu trướng chứng nửa canh giờ. Sau đó lại tới một nội thị, nhìn tư thế, tựa hồ là phụng mệnh của Triệu Cao đi ra ngoài. Vốn là Nhất Phẩm cũng không để ý.
Nhưng nào ngờ Triệu Cao vừa mới đi, hai Xa sĩ liền giết nội thị kia, sau đó mang thi thể của nội thị kia đi, vứt trong rừng. Lúc đó Nhất Phẩm cảm thấy không thích hợp, vì vậy liền đi theo. Ngươi cũng biết, mặc dù y không còn cánh tay, nhưng thân thủ vẫn còn. Hai tên Xa sĩ kia cũng không phát hiện ra y. Nhất Phẩm đợi hai Xa sĩ đi rồi mới chạy đến kiểm tra một chút, phát hiện nội thị kia vẫn còn thở.
Nhưng là chỉ kịp nói với Nhất Phẩm ba chữ “cCông tử Anh”…
Từ ngày đó Nhất Phẩm bắt đầu để tâm, về sau y lại phát hiện, Triệu Cao và công tử Anh tiếp xúc rất nhiều lần. Biểu hiện tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng liên tưởng đến chuyện đêm hôm đó, Nhất Phẩm cảm thấy rất đáng khả nghi. Đặc biệt sau đó, công tử Anh lại thủ hộ đại trướng.
Sau khi tế tự ở Phù Sơn xong, Thủy Hoàng đế để công tử Anh phụ trách thủ vệ đại trướng.
Lưu Khám khi đó cũng nghe nói đến nhiệm vụ này, chính là cũng không cảm thấy có chỗ nào cổ quái. Nhưng ngày hôm nay nghe Cáp Vô Lương nói như thế, nghĩ lại, tựa hồ thật là có chút không thích hợp. Theo đạo lý mà nói, việc ở đại trướng liên quan đến an toàn của Thủy Hoàng đế, Ưng lang tướng há có thể tùy ý thay đổi? Thủ vệ thay đổi thành Doanh Anh, thời gian mất hơn mười ngày, lại từ thủ hộ tiểu doanh, thoáng cái bắt đầu thủ hộ hành doanh đại trướng.
Thủ hộ Thủy Hoàng đế, cũng không phải là trò đùa đâu!
Lưu Khám nhíu mày, ngón tay khe khẽ gõ và hộ giáp.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân