No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326-329
hương 326: Mật nghị ở Lang Gia (1)
Trong trí nhớ mơ hồ của Lưu Khám, loáng thoáng nhớ lại khi Tần Hán giao tranh, có một người là vương tử Anh.
Vương tử Anh, cũng không phải nói gã họ Vương. Người này là đời thứ ba của Tần, tên là Anh. Bởi vì đến cuối đời Tần, người này là Tần vương, do đó được gọi là vương tử Anh. Chuẩn xác mà nói, gã chính là Doanh Anh. Một vài sách ở hậu thế có nói, Doanh Anh là nhi tử của Doanh Phù Tô, cũng là chất tử đời thứ hai của Tần Hồ Hợi.
Đối với cách nói này, Lưu Khám đặc biệt không tin. Thái độ nghiên cứu học vấn của các nhà sử học hậu thế… thật là inh. Nếu Doanh Anh là nhi tử của Doanh Phù Tô, vậy thế hệ thứ hai của nước Tần bức tử Phù Tô, lại như thế nào có khả năng buông tha Doanh Anh? Phải biết rằng, lúc Hồ Hợi kế vị, đã đại khai sát giới, đem tôn thất Doanh thị giết sạch sẽ. Các ca ca tỷ tỷ của y, không một ai lọt lưới, thậm chí còn bị ngũ mã phanh thây.
Doanh Anh nếu là nhi tử của Phù Tô, chẳng phải là mầm họa lớn của Hồ Hợi. Y theo tính tình của Hồ Hợi, không đem Doanh Anh bầm thây vạn đoạn, đã là thiên đại ban ân rồi, như thế nào lại có thể dễ dàng tha cho Doanh Anh sống? Cho nên khẳng định Doanh Anh không phải là nhi tử của Phù Tô. Hơn nữa, Thủy Hoàng Đế hiện nay còn chưa đến năm mươi, đăng cơ từ năm mười ba tuổi, tranh đấu với Lã Bất Vi, đến năm hai mươi tuổi rốt cục cũng ngồi ổn trên vương vị. Cũng năm đó, Phù Tô sinh ra… Phù Tô hiện tại hai mươi tám tuổi, Doanh Anh nhìn bề ngoài cùng độ tuổi với Phù Tô, như vậy hai người sao có thể có quan hệ huyết thống? Theo kinh nghiệm của bản thân về rất nhiều việc, nên đối với các sử học gia của hậu thế, Lưu Khám thực sự là bội phục vô cùng.
Bách Lý Thuật giải thích lai lịch của Doanh Anh cho Lưu Khám. Cuộc đời Thủy Hoàng Đế có ba huynh đệ, trong đó có hai người là nhi tử của Triệu Cơ, lúc còn nhỏ thì đã bị Thủy Hoàng Đế giết chết. Chính xác là hai đứa trẻ cùng mẹ khác cha với Thủy Hoàng Đế, cũng không phải huynh đệ. Chân chính huynh đệ có huyết mạch của Doanh thị chỉ có một, đó chính là một công tử cùng cha khác mẹ với Thủy Hoàng Đế.
Phụ thân của Doanh Anh chính là Doanh Thành. Quan hệ của Doanh Thành và Thủy Hoàng Đế cũng không tốt. Dù sao, những năm tuổi thơ của Thủy Hoàng Đế vẫn sinh sống tại nước Triệu.
Ban đầu, Tần Trang Tương vương bị bệnh nguy kịch, lập Doanh Chính làm Tần vương. Thái hậu Hoa Dương phu nhân lại cho rằng huyết thống của Doanh Chính không thuần khiết, cho nên dự định lập Doanh Thành làm vương tử. Tuy rằng đến cuối cùng, Thủy Hoàng Đế kế thừa vương vị, thế nhưng cũng sinh lòng kiêng kỵ đối với Doanh Thành. Mà Doanh Thành, sau khi Thủy Hoàng Đế đăng cơ, cũng không phải là rất phối hợp.
Năm Tần vương Chính thứ tám (năm 239 trước CN) Doanh Thành mười tám tuổi phụng mệnh đem quân phá Triệu.
Năm đó khi đi qua Truân Lưu, lại bị quân tốt dưới trướng hiếp bách bức tạo phản, sau đó tự sát bỏ mình. Mà Thủy Hoàng Đế lúc đó đang tranh quyền cùng Lã Bất Vi, vì vậy để biểu hiện sự rộng lượng, đặc xá tội danh của Doanh Thành, đồng thời đem tất cả binh mã Doanh Thành đang nắm giữ đều thu lại. Sang năm thứ hai, Thủy Hoàng Đế lật đổ Lã Bất Vi, đánh chết, từ đó về sau rốt cuộc chân chính nắm giữ nước Tần.
Mà Doanh Anh sau khi Doanh Thành chết mới sinh ra. Thủy Hoàng Đế đem Doanh Anh về nuôi, coi như con đẻ. Ở một mức độ nào đó, cũng là để trấn an nhân mã của Doanh Thành.Hiện nay, Doanh Anh hai mươi chín tuổi, kế thừa tước Triệt hầu, phong quan Vệ tướng quân lang trung, cũng chính là Ưng lang tướng Bát đại Lang trung theo như lời của Bách Lý Thuật. Sang năm, gã sẽ ba mươi tuổi, dựa theo pháp luật Tần, có thể ra ngoài nhậm chức. Mà trong một năm này, đối với Doanh Anh mà nói cũng là năm then chốt. Nhưng không nghĩ tới, đến phút cuối cùng, sự việc của Doanh Quả khiến Doanh Anh gặp tai bay vạ gió.
Theo ghi chép của lịch sử, đối với việc giết chết Triệu Cao của Hồ Hợi, Quải Ấn xin hàng, đến cuối cùng vương tử Anh bị Hạng Vũ giết chết, Lưu Khám vẫn ôm đồng tình.
Trong ấn tượng của Lưu Khám, đó là một nhân vật rất bị kịch. Cũng không biết vì sao, lúc hắn gặp Doanh Anh, lại có một cảm giác đây cũng không phải là người nhu nhược.
Chỉ là, hắn có thể nói gì đây?
Là một ngoại thần, tuy rằng được Thủy Hoàng Đế tín nhiệm, vào danh sách Bát đại lang trung, nhưng việc này liên quan đến gia sự hoàng tộc, Lưu Khám cũng bất lực. Hắn có thể làm đó là cẩn thận nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem, là một người từ nhỏ lưng đeo tội danh phụ thân mưu nghịch, lớn lên trong hoàng thất lục đục với nhau. Tai nghe mắt thấy, đều là ngươi lừa ta gạt, một người như vậy, tâm tư sao có thể giản đơn!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám không khỏi cười khổ trong lòng một lần nữa.
Bị quấn vào trong hoàng thất, thật đúng là một phiền toái lớn…
Hắn đi cùng Bách Lý Thuật tuần sát hậu doanh, sau đó lại gặp mặt Thiết ưng duệ sĩ đang ở hậu doanh, tổng thể mà nói tất cả đều rất thuận lợi.
Thiết ưng duệ sĩ chỉ trung thành với Thủy Hoàng Đế. Nói cách khác, người nắm trong tay Thiết ưng duệ sĩ chỉ có một mình Thủy Hoàng Đế. Để hiệu lệnh Thiết ưng duệ sĩ cần có hai vật, một là Ngân ấn của Ưng lang tướng, một cái là Phù tiết hoàn chỉnh. Trong tay Lưu Khám có nửa miếng phù tiết, nửa còn lại trong tay Thủy Hoàng Đế. Trên danh nghĩa, Ưng Lang tướng khống chế trăm tên Thiết ưng duệ sĩ, nhưng thực tế, không có sự đồng ý của Thủy Hoàng Đế, hắn cũng không có quyền điều động Thiết ưng duệ sĩ xuất động. Đây cũng là nguyên nhân khi đám người Doanh Quả chạy mất, Thiết ưng duệ sĩ không xuất động. Thủy Hoàng Đế ở trên núi Cối Kê, chỉ có một mình Doanh Anh tất nhiên là không cách nào điều Thiết ưng duệ sĩ xuất doanh làm việc.
Thậm chí về sau lại phải điều động binh mã Chư Kỵ vào Trữ La Sơn cứu viện.
Thủy Hoàng Đế đối với việc khống chế binh phù cực kỳ nghiêm mật.
Cũng khó trách, từ cuộc cải cách pháp luật của Thương Ưởng tới nay, Đại Tần đã trải qua bao nhiêu khó khăn, đặc biệt danh tướng xuất hiện liên tục, khiến Thủy Hoàng Đế phải làm như vậy.
Điều làm Lưu Khám vui vẻ đó là trong số Thiết ưng duệ sĩ ở hậu doanh có một người quen: Cáp Vô Lương!
Trước đây y đã cùng Lưu Khám tác chiến ở Trữ La Sơn, đối với Lưu Khám vẫn có lòng cảm ơn. Nếu không có thúc cháu Lưu Khám, tỷ đệ Doanh Quả đã chết từ lâu, kéo theo Cáp Vô Lương cũng chết không toàn thây. Y bị thương nhưng chỉ bị thương ngoài da, hiện nay đã khỏe nên ở trong doanh nghe lệnh. Có một người như vậy ở đây, đối với việc làm quen với Thiết ưng duệ sĩ của Lưu Khám tất nhiên sẽ sinh ra ích lợi rất lớn.
Sau khi Bách Lý Thuật bàn giao xong cho Lưu Khám, liền cáo từ rời đi. Thân là Chiêm sự, y còn rất nhiều việc phải xử lý, nên không thể giới thiệu tất cả trong doanh cho Lưu Khám. Vì vậy, Cáp Vô Lương liền trở thành người dẫn đường cho Lưu Khám. Sau khi đã giới thiệu Lưu Khám với mọi người trong Thiết ưng duệ sĩ, liền đưa Lưu Khám đi xung quanh trong doanh.
- Đó là hành trướng của Hàn phi, kia là hành trướng của tiểu công chúa…
Cáp Vô Lương vừa giới thiệu với Lưu Khám vừa nói:
- Từ khi xảy ra việc kia, thủ vệ hậu doanh so với trước đây còn nghiêm mật hơn rất nhiều. Xung quanh mỗi chỗ ngồi đều có mười tên Thiết ưng duệ sĩ thủ hộ, chia làm hai tổ, thay phiên dò xét. Còn bốn mươi tên Thiết ưng duệ sĩ khác cũng chia thành hai tổ, đi tuần thị bên trong doanh. Đã sắp xếp nhân viên thỏa đáng, Lưu lang trung cũng không cần làm gì nữa. Lang trung chỉ cần bảo đảm bên trong doanh an ổn, thừa người cũng không phải là việc lớn. Bên phía Bệ hạ đã có Xa sĩ Trung xa phủ cùng Kỳ dư duệ sĩ thủ hộ, trừ phi Bệ hạ giá lâm nội doanh, Lang trung không cần tiếp xúc với người khác.
Cáp Vô Lương giới thiệu rất chu đáo, Lưu Khám cũng rất chăm chú nghe.
Đây chính là đem sức lực phục vụ đối với Thủy Hoàng Đế, chẳng may nếu xảy ra sự cố, Doanh Anh có thể điều dời đi, bởi vì y chính là vương tộc.
Nhưng chính mình… Lưu Khám phải dùng tất cả tinh thần, làm thật tốt những việc của một Thương lang tướng.
Đi qua một cái trướng nhỏ, ngửi thấy một mùi hôi thối, Lưu Khám dừng chân, hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Ở trong này là ai?
- Điều này…
Cáp Vô Lương lộ ra vẻ đau thương, nhẹ giọng nói:
- Người ở bên trong, là người Lang tướng cũng biết… trước kia hắn cùng tiểu tướng là duệ sĩ hộ vệ của tiểu công tử, tên là Hoàng Nhất Phẩm. Trận đánh ở Trữ La Sơn, hắn bị mất một cánh tay, cho nên Bệ hạ cũng không có truy cứu hắn.
Nhưng nằm ở đây cũng không có ai đếm xỉa đến hắn.
Nghe người ta nói đó là do tiểu công tử mệnh lệnh như vậy… Nói Nhất Phẩm làm mất mặt y, phải nghiêm phạt hắn. Lang trung trong doanh cũng không dám hỏi đến, chúng ta chỉ có thể âm thầm chăm sóc. Hôm nay ngẫm lại, Cáp mỗ coi như là vận khí tốt, tuy tiểu công chúa cũng bị thương, nhưng không phải là người tuyệt tình giống như tiểu công tử ngoan độc kia!
Lời này vừa ra khỏi miệng, Cáp Vô Lương lập tức ý thức được không ổn.
Đây chính là tội danh bàn luận về chủ thượng, nếu bị người khác biết, lại phải chịu không ít khổ sở.
Y quay đầu nhìn lại, lại ngoài ý muốn phát hiện Lưu Khám tựa hồ như không có nghe thấy lời nói của y, chỉ thấy Lưu Khám cất bước đi tới doanh trướng, nhắc rèm đi vào. Trong trướng, ánh sáng âm u, hàng đống tạp vật. Lưu Khám đi tới bên người Hoàng Nhất Phẩm, ngồi xuống bên cạnh người, vươn tay xem mạch đập của Hoàng Nhất Phẩm. Hoàn cảnh này, tao ngộ này, thương thế này… nếu đổi lại là một người khác sợ là đã chết rồi.
Nhưng Hoàng Nhất Phẩm vẫn sống, mạch đập dù rất nhẹ nhưng cũng coi như vẫn còn đập.
Đây chắc là do bọn Cáp Vô Lương âm thầm chăm sóc. Cái gọi là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thấy đồng liêu hình dáng như vậy, trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu.
- Bảo thái y đến khám và chữa bệnh một chút đi.
Lưu Khám nhẹ giọng nói:
- Nếu tiểu công tử trách tội, một mình ta sẽ gánh chịu thay. Lát nữa ta sẽ viết một phương thuốc bổ hư, chăm sóc cẩn thận.
- A…
Cáp Vô Lương nghe vậy, không khỏi kích động một trận. nhưng y vẫn còn có chút lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Lang trung, không phải là ta… Tiểu công tử gần đây tính tình rất tàn bạo, cổ quái. Nếu bị y biết, chắc chắn sẽ cho rằng ngài vượt mặt y, sẽ không vui.
- Không vui thì thế nào, tốt xấu cũng vì Bệ hạ ra sống vào chết. Nếu nhận được kết quả ấy, các huynh đệ sẽ nghĩ như thế nào? Sao có thể vẫn vì bệ hạ mà xuất lực? Tiểu công tử muốn trách tội ta, giỏi lắm thì tước đi tước vị của ta bãi đi chức quan của ta… Hắc, cùng lắm thì về nhà buôn bán, sợ cái gì?
Lưu Khám ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Hoàng Nhất Phẩm, không nói thêm gì, xoay người ra khỏi trướng.
Chương 328: Mật nghị ở Lang Gia (2)
Đối với nhận thức về Hồ Hợi trong lòng hắn vì chuyện này mà khắc sâu thêm vài phần. Trong sử sách vẫn nói Thủy Hoàng Đế hà khắc ít tình cảm, nhưng theo ta thấy Hồ Hợi mới là kiểu mẫu của hà khắc ít tình cảm. Cũng thật kỳ quái, Thủy Hoàng Đế hùng tài đại lược, Phù Tô cẩn thận trầm ổn, sao lại có một người con như thế?
Thật đúng là rồng sinh được chín con thì không ai giống ai.
Thậm chí ngay cả Doanh Quả, biểu hiện so với Hồ Hợi vẫn còn mạnh mẽ hơn…
Đại Tần nếu thực sự rơi vào tay Hồ Hợi, vậy không sụp đổ mới là chuyện lạ.
Giờ khắc này, Lưu Khám cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cái kiểu đã biết kết quả nhưng cảm giác không thể nào cải biến, nói thật, rất là khó chịu.
Tiền đồ hỗn loạn khó hiểu, làm cho Lưu Khám có chút mất phương hướng.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong lòng sinh ra cảm giác tịch liêu.
Tiểu mãn, khổ thái tú, mỹ thảo tử, tiểu thử chí!
Hàm nghĩa của những lời này là vào mùa hạ, cây trồng bắt đầu làm đòng, nhưng bây giờ vẫn còn chưa chín để thu hoạch, cho nên gọi là tiểu mãn.
Năm Tần vương Chính thứ ba mươi tám, Tề Lỗ đại hạn…
Thủy Hoàng Đế ngay tại ngày tiểu mãn này, rời khỏi Đông Môn Khuyết, tiếp tục lên đường tuần thú.
Tuy rằng, thời Tần còn chưa có cách gọi là hải quyền, nhưng đó có thể thấy được, Thủy Hoàng Đế vô cùng coi trọng việc đóng thuyền. Các vùng Thục Trung, Lạc Dương, Cối Kê cùng với Lang Gia đều có các xưởng đóng thuyền. Hơn nữa nói về kỹ thuật thời đại này, phương Tây thậm chí còn không biết đến kỹ thuật đóng thuyền “Bình tương pháp”, thế nhưng ở nước Tần, cũng đã xuất hiện kỹ thuật đóng thuyền, đồng thời phát minh ra mái chèo.
Ở hậu thế, trong tác phẩm “Lịch sử khoa học kỹ thuật Trung Quốc” của học giả Anh Joseph Needham phát minh ra mái chèo, được biết đến như những phát minh khoa học nhất.
Lưu Khám đứng ở mạn thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền lầu hùng vĩ phía trước, không khỏi sinh ra một niềm tự hào.
Đây chính là tổ tiên của ta, khi châu Âu vẫn còn là xứ man di, tổ tiên của chúng ta đã giương buồm đi xa… Khoan đã, sao lại không thấy buồm nhỉ?
Lưu Khám kinh ngạc phát hiện, trên thuyền này đã có mái chèo, có bánh lái, thế nhưng lại không thấy buồm.
Nghĩ lại, hắn cũng ngồi thuyền không biết bao nhiều lần, hình như cũng chưa từng sử dụng buồm, nói cách khác, thời đại này còn chưa có buồm?
- Lang trung, lại đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lưu Khám quay đầu nhìn lại, thì ra là Bách Lý Thuật đã đi tới.
Đây là một chiếc hải thuyền, có thể chở được nghìn người. Trên thuyền thiết kế bốn tầng lầu, đều có kỳ danh.
Trên thuyền, ngoài Lưu Khám và trăm tên Thiết ưng duệ sĩ, các phi tần của Thủy Hoàng Đế cũng đều ở trên thuyền. Bách Lý Thuật là Chiêm sự chủ chưởng hành nghi của hậu cung, tất nhiên là cũng ở trên hải thuyền này. Lưu Khám và trăm tên Thiết ưng duệ sĩ ở tại khoang thuyền; bên trên là lần lượt có cung nữ nội thị hoàng tử hoàng nữ và tần phi. Nói theo đạo lý, lúc này Bách Lý Thuật hẳn là phải ở tầng hai trong khoang thuyền xử lý công vụ, hoặc hầu hạ tần phi.
Lúc này lại chạy tới đây, là vì sao?
- Chiêm sự, có gì phân phó?
- A, chỉ là ở trong khoang thuyền bực mình, nên đi ra ngoài hít thở không khí.
Bách Lý Thuật vừa nói chuyện vừa đến gần trước mặt Lưu Khám, thần bí nói:
- Lưu Lang trung, có nghe nói hay không?
- Nghe nói gì?
Dáng vẻ Bách Lý Thuật thần thần bí bí, làm cho Lưu Khám không khỏi hiếu kỳ, người này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lắm chuyện.
Nhưng như thế cũng tốt, qua lại thân thiết với những người như thế, có thể biết rất nhiều tin tức không dễ nghe được.
Bách Lý Thuật nói:
- Trước khi rời bến, ta nghe người ta nói, bệ hạ đã hủy bỏ Hành phù tỳ sự của Triệu Cao rồi.
- A?
Hành phù tỳ sự là quyền lực lớn nhất của Triệu Cao, giống với chưởng ấn thái giám của thời Minh ở hậu thế. Ấn tỳ của Thủy Hoàng Đế, toàn bộ đều do Triệu Cao một tay chưởng quản. Một tay là Trung xa phủ, một tay nắm giữ phù tỳ, hai quyền lực này tạo nên thân phận đệ nhất nội thị Tần cung của Triệu Cao.
Thủy Hoàng Đế mà bãi đi Hành phù tỳ sự của Triệu Cao, chẳng lẽ đã sinh khoảng cách đối với y?
Lưu Khám cũng nghe nói, bởi vì chuyện của Hồ Hợi, Thủy Hoàng Đế đối với Triệu Cao vô cùng bất mãn. Chỉ là vẫn không ngờ, cư nhiên bỏ đi chức Hành phù tỳ sự của y. Trong lịch sử, Hồ Hợi sở dĩ có thể đăng cơ, không phải là vì Triệu Cao nắm trong tay phù tỳ, có thể giả tạo di chiếu đó sao?
Hiện nay đã không có phù tỳ, đám người Triệu Cao như bị chặt đứt một cánh tay.
Với tình hình hiện nay, đợi lúc Thủy Hoàng Đế trở về Hàm Dương, khẳng định sẽ bỏ đi nốt cánh tay kia của Triệu Cao. Nếu như Triệu Cao không có quyền lực, vậy Đại Tần có thể diệt vong không? Lưu Khám không khỏi cảm thấy nghi hoặc, đồng thời trong lòng, lại cảm thấy khủng hoảng.
Tựa hồ lịch sử đã lệch khỏi quỹ đạo phương hướng ban đầu. Nếu Hồ Hợi không thể đăng cơ, vậy Đại Tần sẽ thành cái dạng gì?
Nếu Đại Tần không vong, chính mình sẽ đi về đâu?
Đếm trên đầu ngón tay, Lưu Khám dốc sức vì Đại Tần, cũng đã có thời gian khoảng bảy tám năm. Bảy tám năm này, cũng đủ để Lưu Khám sinh ra nhiều cảm tình đối với Đại Tần. Không thể phủ nhận, sự thiết huyết của Đại Tần, sự cường ngạnh của Đại Tần, pháp luật và kỷ luật của Đại Tần làm cho Lưu Khám rất có hảo cảm.
Từ nội tâm mà nói, xác thực Lưu Khám cũng không hy vọng Đại Tần sẽ vong.
- Bãi đi Phù tỳ sự của Triệu Cao, vậy sẽ do ai tới tiếp chưởng?
Bách Lý Thuật lắc đầu:
- Tâm tư của bệ hạ, chúng ta có thể phỏng đoán sao? Theo ta thấy, lúc này đây, không chỉ có Triệu Cao đã hết thời, ngay cả Tiểu công tử cũng gặp phải tai ương. Hôm qua ta nghe trộm được Hàn phi và tiểu công chúa nói chuyện, hình như là sau khi về Hàm Dương, sẽ cho tiểu công tử đi rèn luyện ở Ngũ Nguyên.
Aiz, năm đó bệ hạ cho đại công tử đi rèn luyện, ai có thể nghĩ đến, tiểu công tử cũng sẽ như vậy?
Được rồi, ta trở lại làm việc đây… Mấy ngày trên biển này, thực là khổ sở. Nghe người ta nói, lúc bầu trời tối đen, nói không chừng sẽ có sóng gió.
Lang trung ngươi cũng nên lưu tâm nhiều một chút, đừng để gây ra rắc rối.
Còn có một việc, đứa cháu kia của ngươi… ta vẫn cảm thấy rất cổ quái, cả ngày không nói một câu, ôm binh khí ngồi xổm ở cửa lầu, thật dọa người.
Lưu Khám nhìn theo ánh mắt của Bách Lý Thuật, chỉ thấy Lưu Tín một thân khôi giáp, ôm một thanh lang nha bổng, lẳng lặng ngồi ở một bên mạn thuyền.
Không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, Lưu Khám thở dài.
Tuy rằng Lưu Tín không nói gì, nhưng Lưu Khám cũng loáng thoáng được tâm tư của y. Liên tưởng đến trước kia y theo Doanh Quả ở tại hành dinh Chư Kỵ, ở Trữ La Sơn, Hoán Sa Từ liều mạng quyết chiến… nhưng chung quy cũng không có khả năng. Một người trên trời, một người dưới đất, tiểu công chúa đó, làm sao có thể thích tên tiểu tử ngốc Lưu Tín này? Mặc dù Doanh Quả thích, Thủy Hoàng Đế cũng không có khả năng đồng ý việc này.
Hắn có lòng muốn khuyên bảo Lưu Tín, nhưng cũng không biết mở miệng thế nào.
Lưu Khám gật đầu, hướng Bách Lý Thuật nói lời tạ ơn. Sau khi nhìn thấy y rời đi, liền cất bước đi tới trước mặt Lưu Tín.
Lưu Tín búi tóc cài truy kế, mặc áo giáp tê giác, uy phong lẫm liệt.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, Lưu Khám khẽ đẩy Lưu Tín một cái:
- Tín, đang suy nghĩ cái gì?
- Không nghĩ cái gì!
Lưu Tín giống như trước đây, giọng nói ồm ồm, nhưng tựa hồ có chút ngượng ngùng, mặt đen dần đỏ lên, cúi đầu không nhìn Lưu Khám.
Càng là cái dạng này, Lưu Khám lại càng có thể khẳng định.
- Tín, lần này ta về, mẹ cháu đã nói chuyện với ta chuẩn bị tìm cho cháu một hôn sự. Cháui thích cô nương như thế nào? Để khi gặp mẹ cháu, ta cũng dễ trả lời.
Lưu Tín nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.
Một lát, cậu đứng lên buồn bực nói một câu:
- Cháu không cần!
Nói xong câu đó, không đợi Lưu Khám mở miệng, quay đầu đi luôn.
Tiểu tử ngốc này, tình tình càng lúc càng nóng nảy… cái quật tính này, thật đúng là làm cho Lưu Khám cũng hết cách!
Lúc trời chạng vạng, quả thật như lời Bách Lý Thuật, trên biển bắt đầu nổi gió.
Gió rất lớn, sóng rất cao!
Bất đắc dĩ, phải ngừng thuyền ở bãi đất cao của một đảo nhỏ gần Lang Gia. Quan viên đóng ở Lang Gia đã chuẩn bị xong từ lâu, đợi khi đội thuyền cập bờ, lập tức đến đây nghênh tiếp.
Thủy Hoàng Đế quyết định cập thuyền nghỉ một đêm ở Lang Gia.
Chỉ là không cho phép thuyền lầu của tần phi được cập bờ, mọi người vẫn ở trên thuyền như trước.
Đến sau nửa đêm, gió thổi càng lúc càng lớn. sóng biển đánh vào các rạn san hô, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Cho dù đứng trên bờ, vẫn có thể cảm thụ được uy lực của sóng. Rất nhiều người đều cảm thấy sợ hãi, phảng phất như toàn bộ thế giới đền bị chôn vùi trong những tiếng ầm ĩ này.
Mây đen đầy trời, không một ánh sao.
Doanh Anh dẫn người đi tuần quanh doanh địa, vừa chuẩn bị quay về tiểu trướng, thì thấy tùy tùng tiến lên bẩm báo:
- Công tử, vừa có người đưa tới một cái tráp, nói là phải giao tận tay công tử.
Vừa nói, gã vừa đưa cho Doanh Anh một cái hộp gỗ lim.
Doanh Anh ngẩn ra, nhận lấy cái tráp, vô thức hỏi:
- Là ai đưa tới, có để lại họ tên không?
- Trời quá tối, người kia lại cầm đèn lồng, không thấy rõ lắm tướng mạo. Để lại cái tráp liền đi luôn, còn nói sẽ trở lại bái phỏng công tử.
Không hiểu ra sao!
Doanh Anh nhíu mày, trong lòng tự nhủ: Thần thần bí bí làm cái gì? Xem ra cũng không phải là cái thứ gì tốt…
Nghĩ tới đây, y mang theo hộp gỗ đi vào tiểu trướng.
Cởi ra khôi giáp, có một người tùy tùng dâng nước nóng lên. Sau khi lau sạch khuôn mặt, lại thay một bộ y phục khô mát, ánh mắt không tự chủ được lại rơi về phía cái tráp đặt trên thư án. Là vật gì vậy? là ai đưa đến đây? Doanh Anh ngồi xuống, đánh giá cẩn thận vài lần, phát hiện cái tráp này từ trong cung ra, chốt mở tráp còn có một lớp niêm phong.
Doanh Anh suy nghĩ một chút, hai tay vuốt cái nắp tráp, ấn một cái nút, chỉ nghe tạch một tiếng nắp tráp mở ra.
Bên trong là một quyển thẻ tre, xem ra cũng có chút lâu năm, trừ cái đó ra, không còn cái gì nữa.
Doanh Anh cẩn thận cầm lấy quyển thẻ tre, dưới ánh sáng mờ ảo, mở ra.
“Thần cúi lạy trước vương thượng…”
Là tấu chương của Quốc úy Úy Liêu.
Doanh Anh không khỏi hiếu kỳ, đọc xuống dưới. Sắc mặt nguyên bản rất nhẹ nhàng, nhưng dần dần đã thay đổi. Một hồi lâu, y cuộn thẻ tre lại, đặt trở về cái tráp, hai gò má giật giật, trong mắt một vết sát khí dần dần hiện lên.
Nắm chặt tay, hung hăng đấm xuống thư án.
Doanh Anh kìm nén gầm nhẹ:
- Không báo thù này, Anh thề không làm người!
Chương 328: Bắc Quảng Võ quân (1)
Mưa vẫn lớn như cũ.
Giống như là toàn bộ sông Ngân Hà đều đổ xuống, không có dấu hiệu dựng lại, trái lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng cuống bạo, thỉnh thoảng lại thêm sấm chớp, nương theo trong đó.
Cuồng phong bạo ngược, tàn sát bừa bãi…
Xa xa tiếng sóng biển gầm gừ, càng đinh tai nhức óc.
Trong hành dinh, thủ vệ vẫn sâm nghiêm như cũ. Ở đây hiếm thấy một cơn lốc mạnh như vậy, cho dù là trung úy quân tinh nhuệ, cũng không thể buông lỏng. Triệu Cao khoác áo tơi nón lá, mang một cái lạp, đứng ở một bên tiểu trướng.
Hai gã Xa sĩ Trung xa phủ đứng cách lão chừng hơn chục bước, mặc trang phục giống Triệu Cao. Một người nội thị cầm trong tay đèn trúc, khoác áo tơi từ bên ngoài đi tới. Gã dừng bước trước mặt Triệu Cao, cung kính hành lễ sau đó lấy một khối yêu bài đưa cho Triệu Cao.
Trong hành dinh này, ba bước có một tốp, năm bước có một trạm canh gác, nếu không có yêu bài, dù là nhân vật như đám người thừa tướng Lý Tư cũng mơ tưởng tùy ý đi lại. Triệu Cao tiếp nhận lệnh bài, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Đồ đã đưa qua chưa?
- Phủ lệnh yên tâm, nô tàiài đã đem đồ đưa qua rồi.
- Trên đường đi có gặp người nào không?
Nội thị suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Thật ra không có… dọc đường đi nô tài rất cẩn thận. Mưa gió lớn như vậy, đám vệ sĩ tuần thị cũng không nghiêm mật như bình thường, cho nên không gặp phải ai, rất thuận lợi trở về.
- Vậy ngươi có từng lộ mặt không?
- Cũng không có, lúc nô tài giao đồ, đã dùng trúc đăng giấu xuống, đứng ở một nơi bí mật gần đó.
Triệu Cao rất thỏa mãn gật đầu:
- Tiểu Tam, làm rất tốt!
- Vì Phủ lệnh mà dốc sức, nô tài làm sao dám không cẩn thận?
- Vậy trở về nghỉ ngơi đi, sẽ cho người mang thưởng tới cho ngươi.
- Vâng, đa tạ Phủ lệnh!
Nội thị vô cùng vui vẻ xoay người, chuẩn bị đi tới trong doanh trướng của mình. Lại không biết, trong nháy mắt khi gã xoay người, Triệu Cao cũng nghiêng thân gật đầu với hai tên XXa sĩ, rồi quay đầu đi. Hai gã Xa sĩ đột nhiên hành động, giống như quỷ mị, rất nhanh liền đuổi theo tên nội thị kia. Trong đó một gã vươn tay tới, vỗ vai nội thị, nội thị dừng bước quay đầu lại.
Chỉ thấy trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng, một thanh đoản kiếm sắc bén lau qua yết hầu gã, máu bắn tung tóe. Gã Xa sĩ lấy từ trong người ra một cái túi to, cầm đầu của tên nội thị, dùng lực một cái đã vặn gãy cổ tên nội thị kia. Hai gã Xa sĩ phối hợp vô cùng ăn ý, nói thì chậm, xảy ra khi đó thì nhanh, tất cả đều phát sinh trong nháy mắt. Cả hai đem thi thể của tên nội thị bọc lại, một gã Xa sĩ nâng lên đi mất. Máu phun tung tóe lúc nãy nháy mắt bị nước mưa rửa sạch sẽ.
Một tên Xa sĩ ở lại kiểm tra tình huống bốn phía xung quanh, lúc này mới xoay người đuổi theo.
Trên bầu trời đen kịt, xuất hiện một tia chớp giống ngân xà như muốn xé rách bầu trời đêm. Ánh sáng chớp lên, chiếu lên phía nóc tiểu trướng.
Chỉ thấy mành trướng được nâng lên, lộ ra một cái đầu thanh niên. Một ống tay áo bay bay, hiển nhiên là thiếu mất một cánh tay. Y đầu tiên là nhìn theo hướng Triệu Cao rời đi, rồi lại nhìn về hướng xã sĩ vừa đi… Suy nghĩ một lát, xoay người quay về trướng. Một lát sau, một bóng đen nhỏ từ trong trướng rời đi.
Tính mệnh một tên nội thị, đối với cung Tần mà nói, giống như là muối bỏ biển, không đáng nhắc tới. Chết đi một người, căn bản là không ai để ý, cũng không có người biết. Triệu Cao lại là người quản lý những người này, muốn làm cũng chỉ là ở trên danh lục viết tên những người này lên, đợi đến khi quay lại cung Tần, đem tư liệu của những người này lấy đi, thần không biết quỷ không hay. Thủy Hoàng Đế sẽ không lưu ý bên người nhiều hơn hay ít hơn một tên nội thị. Mà Triệu Cao không nói cũng không có người biết chuyện này. Cùng lắm thì sẽ có vài tên nội thị thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng cũng sẽ không quá lưu ý.
Ngày thứ hai, mưa giảm hơn.
Thủy Hoàng Đế lên thuyền lần thứ hai, tiếp tục chuyến đi trên biển của y.
Bão tố qua đi, gió êm sóng lặng.
Đội thuyền cũng không gặp phải điều gì nguy hiểm, một đường rồng rồng rắn rắn đi tới. Từ Lang Gia thai chạy thẳng tới phía đông bắc. Lúc đi qua thành Sơn Giác, Thủy Hoàng Đế quá hăng hái, dùng liên nỏ Đại hoàng tham bắn chết một con cá lớn, liền phanh thây cá, chia cho các thần tử.
Lưu Khám cũng may mắn có một chén canh cá, coi như là hoàng ân mênh mông đi.
Nhưng hắn tuyệt không thấy cảm kích, canh cá này rất tanh, hơn nữa thịt cá có vẻ hơi dai, vị cũng không phải rất ngon. Nhưng đây là do Thủy Hoàng Đế ban ân, không thể không dùng. Lưu Khám thậm chí còn mong muốn có người có thể uống hộ hắn, nhưng trăm tên thủ hạ duệ sĩ, cả đám đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn hắn ăn, không ai dám đứng ra vì hắn phân ưu. Về phần Lưu Tín, càng không thể trông cậy vào.
Tiểu tử ngốc này, tựa hồ bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi khi Doanh Quả xuất hiện, luôn luôn ngu si nhìn bóng lưng của nàng.
Ai bảo “Thiếu niên không hiểu được tư vị của ưu sầu”?
Chỉ nhìn thấy Lưu Tín như vậy, liền biết cậu đang vì thế mà phiền não. Cậu có thể chân chất, có lẽ có chút ngu si, nhưng có một số việc không thể không biết. Cậu hiểu rõ, mình cùng Doanh Quả một người trên trời, một người dưới đất, căn bản là không có khả năng. Dù vậy, chỉ là nhìn Doanh Quả từ xa, thậm chí chỉ là bóng lưng thôi, cậu cũng đều cảm nhận được một loại hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Lưu Khám thấy vậy, cũng đành bất lực.
Đây là tâm bệnh.
Có câu trị tâm bệnh phải dùng tâm dược, Lưu Khám biết Lưu Tín càng trong tình hình này, lại càng không dễ khuyên bảo. Chỉ hi vọng thời gian trôi qua, cảm giác khắc cốt ghi tâm này có thể dần dần phai nhạt. Nếu dùng thủ đoạn cứng rắn để ngăn cản, trái lại khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Chỉ mong tiểu tử này, đừng rước lấy chuyện đi…
Lưu Khám chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, đồng thời đối với trong lòng lại càng quan tâm tới Lưu Tín hơn nữa.
Đội thuyền cập bờ ở Phù Sơn.
Thủy Hoàng Đế xuống hải thuyền, cũng không nóng lòng rời đi, trái lại lại dừng lại dưới chân núi. Bởi vì Thủy Hoàng Đế còn muốn tế tự thần linh trên Phù Sơn.
Thiên địa có tám thần, thần thái dương chiếm thứ nhất.
Tám thần phân biệt này chính là: Thiên thần, tế tự ở Uyên Thủy (nay là Trấn Nam, Lâm Truy, Sơn Đông); Địa thần, tế tự ở Thái Sơn, Lương Phụ sơn; Binh thần, tế tự ở Bình Lục (nay là Huyền Bắc, Vấn Thượng, Sơn Đông), cũng chính là Xi Vưu trong truyền thuyết. Âm thần, tế tự ở Tam Sơn (nay là Thị Bắc, Lai Châu Sơn Đông); Dương thần tế tự ở Chi Phù sơn. Ngoài ra còn có Nguyệt thần ở Lai Sơn (nay là đông nam Long Khẩu, Sơn Đông), Nhật thần ở Thành Sơn (nay là đông bắc thành Sơn Giác, Quanh Vinh, Sơn Đông); Tứ quý thần ở Lang Gia sơn. Tập tục tám thần, bắt nguồn từ thời Khương Thái công.
Từ khi trời đất phân chia, trọc khí là đất, thanh khí là trời.
Dương thần có thể tính là thần linh quan trọng nhất trong trời đất.
Lúc Thủy Hoàng Đế đang tế tự Dương thần, cũng không có nửa điểm sơ sẩy. Mọi việc trai giới tắm rửa, mỗi chuyện cũng không dám qua loa.
Đó gọi là nâng đầu ba thước có thần minh.
Thủy Hoàng Đế dù là cuồng ngạo bảo thủ, tự hào tổ long, đối với thần minh cũng cực kỳ cung kính.
Lưu Khám cũng căng thẳng lên, bởi vì ngủ lại dưới chân núi Chi Phù sơn, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là phải thủ hộ trong doanh an toàn.
Nhưng lúc lên bờ, Lưu Khám ngoài ý muốn lại phát hiện, số lần Doanh Quả ra vào đại trướng của Thủy Hoàng Đế càng tăng lên.
Phải biết rằng, trước đây Doanh Quả tuy rằng có thể tự do ra vào đại trướng, thế nhưng lúc Thủy Hoàng Đế xử lý công vụ, bất kể người nào ngay cả nàng lại càng phải cẩn thận.
Nhưng hiện tại, việc hạn chế số lần Doanh Quả tới đại trướng, tựa hồ đã bị bãi bỏ.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái!
Nhưng việc của hoàng gia, hắn sao lại có thể nhúng tay hỏi đến?
Ngày hôm nay, Doanh Quả gọi Cáp Vô Lương tới đại trướng của Thủy Hoàng Đế. Lưu Khám vẫn như bình thường, mang theo Lưu Tín tuần thị xung quanh doanh.
Khi đi ngang qua tiểu trướng của Hồ Hợi, Lưu Khám bất ngờ nhìn thấy Triệu Cao từ trong đó đi ra.
Theo đạo lý mà nói, Triệu Cao từng là lão sư của Hồ Hợi, bình thường hai người đi lại tương đối gần, ra vào doanh trướng của Hồ Hợi cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng lúc Triệu Cao nhìn thấy Lưu Khám, thái độ khác thường gật đầu với Lưu Khám, còn nở một nụ cười. Ít nhiều cũng làm cho Lưu Khám cảm thấy kỳ quái!
Phải biết rằng, từ khi ở Trữ La sơn, Triệu Cao vừa gặp Lưu Khám sẽ không có chút sắc mặt hòa nhã nào. Đôi khi, tuy rằng trưng ra khuôn mặt đón chào, nhưng trong giọng nói âm dương quái khí luôn làm Lưu Khám rất khó chịu. Vậy mà lúc này đây, Triệu Cao lại cười đến rất xán lạn.
Thậm chí, xán lạn tới mức làm cho Lưu Khám dựng tóc gáy.
Lão này cười rất cổ quái!
Đây là ý nghĩ bản năng đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Khám… Triệu Cao rất khách khí tiến lên, làm một hành động chào xã giao với Lưu Khám, sau đó rời đi.
- Tín, ngươi có thấy cổ quái hay không?
Lưu Khám nhịn không được nhẹ giọng hỏi Lưu Khám. Trong nội doanh này, ngoài Lưu Tín ra, Lưu Khám ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Cho dù là Cáp Vô Lương, Bách Lý Thuật ngoài biểu hiện thì đối với hắn vô cùng hữu hảo, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, có một số việc chỉ nên để ở trong lòng, không thể nói ra ngoài.
Lưu Tín tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng rất cẩn thận. Điều nói ra với cậu, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài…
Vốn hắn cũng không trông cậy vào việc Lưu Tín sẽ trả lời. Vậy mà lúc này đây, Lưu Tín lại mở miệng:
- Nhị thúc, có cổ quái!
Chương 329: Bắc Quảng Võ quân (2)
- Hả?
- Ta là nói, người kia có cổ quái!
Hỏi thêm nữa Lưu Tín cũng sẽ không mở miệng. Kỳ thực thì cậu có mở miệng phỏng chừng cũng nói linh tinh cái gì đó, nhưng Lưu Khám cũng cẩn thận nhiều hơn.
Nếu cậu chỉ cảm thấy cổ quái tức có vấn đề. Loại người khờ khạo như Lưu Tín có thể phản ứng không nhanh, nhưng trực giác lại vô cùng nhạy cảm. Lưu Khám nhíu mày, nhìn bóng dáng Triệu Cao dần biến mất ở góc khuất của tiểu doanh, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần cẩn thận, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tín, hai ngày này… ngươi ở đây lâu thêm một chút.
Không được nói với ai những điều đã nói hôm nay, ngươi nghe có hiểu không?
- Hiểu rồi!
Lưu Tín lên tiếng đáp ứng, Lưu Khám lo lắng căn dặn hai câu, sau đó nhìn tiểu doanh của Hồ Hợi một chút, lúc này mới tiếp tục đi tuần tra.
Sau khi chấm dứt tế tự ở Phù sơn, Thủy Hoàng Đế tiếp tục đi tuần thú.
Mà sau khi Triệu Cao bị bãi Phù tỳ sự, Thủy Hoàng Đế vẫn chưa tuyên bố người nào sẽ đảm nhiệm quyền lực của Phù tỳ sự này. Có thể nhìn ra, Phù tỳ đều do một mình Thủy Hoàng Đế giữ. Đây là một quyền lực rất lớn, Thủy Hoàng Đế cần lựa chọn người đáng tin tưởng.
Xa trượng tiếp tục tiến lên, một đường đi tới Lai Sơn, Dạ ấp (nay là huyện Dịch, Sơn Đông), đi qua quận Lâm Truy, qua Tể Thủy ở huyện Bác Xương. Đến đây, mục đích tuần thú phương đông của Thủy Hoàng Đế cơ bản đã hoàn thành.
Vượt qua Tể Thủy, đến huyện Trứ (nay là huyện Tể Dương, Sơn Đông), Thủy Hoàng Đế triệu tập văn võ đại thần, tuyên bố bỏ dở tuần thú, quay lại Hàm Dương. Khởi hành ở huyện Trứ, từ Bình Nguyên Tân, thuận theo Hoàng Hà mà đi, thẳng đến quận Tam Xuyên, quay lại Hàm Dương.
Khi Lưu Khám nghe được tin tức này, cảm thấy không hiểu. Không tuần thú nữa sao? Nói thật ra, nếu Thủy Hoàng Đế tiếp tục bắc tuần, Lưu Khám thật ra lại càng phải cẩn thận. Bởi vì lộ tuyến Bắc tuần, có một nơi làm cho hắn cảm thấy rất kiêng kỵ.
Sa Khâu cung!
Tiếp tục bắc tuần, khẳng định sẽ đi qua Sa Khâu cung.
Năm xưa Linh Vương Triệu Vũ cưỡi ngựa bắn cung, một đời võ công hiển hách. Nhưng rồi tới cuối cùng cũng chết đói ở Sa Khâu cung, chết không nhắm mắt. Đó không phải là nơi tốt đẹp gì để đi, không chỉ có Linh vương Triệu Vũ! Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế hình như trên đường đi tuần thú, cũng chết bệnh ở Sa Khâu.
Hiện tại, Thủy Hoàng Đế không đi Sa Khâu nữa? Chẳng phải là nói Thủy Hoàng Đế sẽ không chết… Hoặc là lần đi tuần thú tiếp, đi ngang qua Sa Khâu mới có thể chết?
Về phần bao giờ Thủy Hoàng Đế đi tuần thú tiếp, đó đã không phải là chuyện Lưu Khám lo lắng. Cùng lúc vì Đại Tần mà cảm thấy may mắn, thế nhưng kèm theo, Lưu Khám cảm thấy một loại bất an. Thủy Hoàng Đế không chết, chẳng phải là nói mình sẽ có nguy hiểm rồi?
Đây là một loại mâu thuẫn tâm lý.
Cùng với mong muốn vị Thiên cổ nhất đế này có thể trường mệnh trăm tuổi, mặt khác lại vì tính mệnh mình mà lo lắng.
Mang theo loại tâm tình mâu thuẫn này, Lưu Khám tham gia tửu yến của Thủy Hoàng Đế ở huyện Trứ. Mục đích của tửu yến dĩ nhiên là mừng thành công của chuyến tuần thú. Thế nhưng về phương diện khác, đây cũng có thể cho là điềm báo cho sự thay đổi quyền lực ở Hàm Dương.
Trên tửu yến, Thủy Hoàng Đế chính thức hạ chiếu: Thượng khanh Mông Nghị xuất nhậm chức Ngự Sử đại phu.
Chiếu này vừa ra, những quan viên ở tại yến cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Dù sao với sự tín sủng của Thủy Hoàng Đế đối với Mông Nghị, phong cho y làm Ngự Sử đại phu cũng không có gì là không thích hợp, thậm chí theo đánh giá của rất nhiều người, Mông Nghị nhậm chức Ngự Sử đại phu là chuyện tất nhiên, không cần quá kinh ngạc.
Chức Ngự Sử đại phu này cũng là một trong “Tam công”.
Trên phẩm trật tuy chỉ là Ngân ấn thanh thụ, nhưng quyền lực không kém chút nào so với quan viên Kim ấn tử thụ.
Lưu Khám ngồi ở vị trí cuối cùng nhất, nhưng rõ ràng thấy được sắc mặt của thừa tướng Lý Tư trong khoảnh khắc trở nên vô cùng khó coi. Suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ cũng có thể lý giải. Ngự Sử đại phu cùng vị trí với Phó thừa tướng, nói cách khác, tuy là trên phẩm trật, Lý Tư so với Mông Nghị cao hơn một bậc, thế nhưng trên quyền lực, cũng ngang hàng. Lý Tư làm chức tả thừa tướng này rất uất ức, sau khi Vương Oản từ quan, Thủy Hoàng Đế liền bắt tay vào làm suy yếu tướng quyền. Cho nên vị trí Tả thừa tướng của Lý Tư, quyền lực cũng không lớn như của Vương Quán trước đây. Huống chi chức Thừa tướng bị Thủy Hoàng Đế phân làm hai, Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng tương hỗ kiềm chế, quyền lực trên tay Lý Tư vốn có cũng không nhiều lắm.
Hiện nay, Mông Nghị lại tiếp chưởng chức vị Ngự sử đại phu, cũng đã nói lên, quyền lực nguyên bản trong tay Lý Tư đã không nhiều, sắp sửa lại bị xuất ra một bộ phận. Điều này đối với một người cầu danh lợi quyền thế như Lý Tư mà mói, không khác gì sấm nổ bên tai. Trước kia, mặc dù quyền lực trong tay y không nhiều lắm, chính chí ít vẫn còn nắm Đình úy trong tay. Nhưng Ngự sử đại phu, trực tiếp nắm Đình úy trong tay, nói cách khác, bộ phận quyền lực then chốt trong tay Lý Tư, đã bị rút ra…
Sắc mặt y khó coi cũng là chuyện bình thường.
Mà đối với Lưu Khám mà nói thì sao?
Thủy Hoàng Đế bổ nhiệm Mông Nghị là Ngự sử đại phu, cũng là vì mở đường cho Doanh Phù Tô kế vị, ai chẳng biết Mông Nghị và Phù Tô đi lại vô cùng thân cận. Hiện nay, Mông Điềm là Thượng tướng quân, nắm trong tay thủ vệ quân tinh nhuệ của Đại Tần. Mông Nghị lại là Ngự sử đại phu, văn võ hai hệ cùng đưa vào tay đại công tử Phù Tô. Mà Lý Tư đã già rồi! y cũng đã qua tuổi thất tuần rồi, càng thêm mưu cầu danh lợi quyền lực, cũng không thích hợp với triều đình của đại công tử Phù Tô. Thủy Hoàng Đế chính là vì ngày sau mà đưa ra quyết định này.
Không khỏi khổ sở thay cho Lý Tư. Vị này hiện nay đã trở thành một lão nhân tóc trắng, năm xưa chỉ là một Tiểu lại của nước Sở, lại theo Tuân Tử học đế vương thuật, sau đó nhập Tần. Ngay từ đầu làm môn khách của Lã Bất Vi, sau lại phụ tá Thủy Hoàng Đế, diệt chư hầu, thành đế nghiệp, có thể nói là tận tâm tận lực. Năm Tần vương chính thứ mười (năm 237 trước CN), Thủy Hoàng Đế hạ lệnh khu trục Khách khanh sáu nước, nhưng một thiên “Gián trục khách thư” vang danh hậu thế của Lý Tư đã làm Thủy Hoàng Đế cải biến chủ ý, không lâu sau, thăng nhiệm y làm Đình úy, vì Thủy Hoàng Đế thống nhất sáu nước, lập được công trạng hiển hách.
Ở hậu thế, đối với Lý Tư khen chê không đồng nhất. Nhưng khi Lưu Khám chân chính sinh hoạt ở thời đại này một thời gian, cũng có thể lý giải được thương thử triết học của Lý Tư. Chỉ là y không nhìn được tiến thoái, không hiểu được buông tay. Tuổi thất tuần rồi mà vẫn mưu cầu danh lợi quyền thế, kết quả có thể tưởng tượng được.
Trên điểm này, Lưu Khám nghĩ, Lý Tư còn kém Lý Do con y.
Không khỏi thở dài trong lòng một hơi, Lưu Khám nâng chén rượu, đang định uống vào, lại nghe tiếng của Thủy Hoàng Đế:
- Lang trung Lưu Khám ở đâu?
Dưới tràng điện tụ đủ các quần thần này, Lưu Khám chỉ có thể kính bồi ở ghế cuối cùng.
Thủy Hoàng Đế vừa hô tên của hắn, làm cho Lưu Khám ngẩn ra, không phản ứng kịp.
Một gã Lang trung ngồi bên cạnh Lưu Khám, đẩy khẽ hắn một cái, lúc này mới làm cho Lưu Khám phản ứng lại, vội vã đứng dậy, tiến lên nói:
- Lưu Khám ở đây!
- Chư vị ái khanh có biết người này không?
Nói thật, trên yến tịch này, người biết đến Lưu Khám cũng không quá nhiều. Từ đầu là Lang trung kỵ tướng, đến hiện nay là Ưng lang tướng, Lưu Khám trước sau cũng là quan viên thuộc về bên ngoài triều đình. Ngoại trừ đám người Lý Tư ra thì không bao nhiêu người gặp qua hắn, thậm chí chưa từng nghe nói tới hắn.
Ngày hôm nay, Thủy Hoàng Đế đột nhiên hô cái tên Lưu Khám lên làm cho rất nhiều người cảm thấy kỳ quái. Không chỉ có các đại thần kỳ quái, ngay chính Lưu Khám cũng cảm thấy vô cùng quái dị…
- Vị Lưu Lang trung này của chúng ta lại đảm lược rất lớn!
Một câu nói ra khỏi miệng của Thủy Hoàng Đế, làm Lưu Khám trong lòng có quỷ, trong đầu ông một tiếng vang lên, vô thức nắm chặt tay.
- Chư vị ái khanh, có thể thấy Lưu lang trung tuổi cũng không lớn, nhưng nếu là luận công trạng, chỉ sợ những người ở trong này, rất ít người có thể so sánh với hắn.
A, có ý tứ gì?
Lưu Khám không khỏi cảm thấy kỳ quái, không rõ Thủy Hoàng Đế đến tột cùng là muốn diễn cái xiếc gì.
Thủy Hoàng Đế cười nói:
- Triệu Cao, ngươi tới tuyên đọc công trạng của Lưu Khám…Lưu Khám, thưởng cho ngươi một công một thương rượu Vạn tuế.
Một công một thương rượu Vạn tuế sao?
Rượu Vạn tuế này chính là từ tay Lưu Khám mà ra, không phải dũng sĩ thì không uống được. Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Khám, nhiều quan viên chưa biết nhiều về Lưu Khám không khỏi cười nhạt, tuổi còn trẻ như vậy, có thể có bao nhiêu công trạng?
- Con trai Lưu thị tên Khám, người Tần Dương Đông Hương. Tổ là Lưu Tủng, từng là Vũ vương kỵ tướng… Khám thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, sinh ở Tam Xuyên, lớn lên ở Đan Phụ, sau theo mẫu Khám chuyển tới huyện Bái.
“Ồ, cũng là một tiểu tử lớn lên ở đất Tề!”
Một số quan viên người Tề ánh mắt nhìn Lưu Khám trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
- Năm mười bốn tuổi, theo lệnh chiêu mộ đi diệt phỉ, chém đầu trùm phỉ Kinh Man Vương Lăng, giết ba giáp sĩ Kinh Man. Lưu Khám tiến lên trước năm bước, ban thưởng một thương rượu Vạn tuế.
Từ vị trí của Lưu Khám đứng đến vị trí của Thủy Hoàng Đế, khoảng chừng hơn trăm bước.
Theo một tiếng đọc của Triệu Cao, Lưu Khám tiến lên phía trước năm bước, tự có nội thị mang tới một thương rượu Vạn tuế, Lưu Khám nâng chén, một hơi uống hết.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân