Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 311-315
hương 311: Theo giá (3)
Trung lang kỵ tướng, nói một cách dễ hiểu, chính là kỵ quân cấm vệ quan, là một giáo kỵ quân thống lĩnh Trung úy quân. Phẩm trật đương nhiên không bằng chức Đô Úy Tứ Thủy vốn có của Lưu Khám, nhưng những người muốn làm chức Trung lang kỵ tướng đếm không xuể. Nguyên nhân không ngoài điều gì khác: Trung úy quân là cấm vệ quân của Thủy Hoàng đế, cũng là hộ vệ quân của cung Hàm Dương. Ai cũng biết, Đại Tần có trăm vạn hùng sư, nhưng luận về tinh nhuệ nhất, có sức chiến đấu nhất, đứng đầu là Trung úy quân. Bất luận là trang bị hay là đãi ngộ, thậm chí đến Thú vệ quân đều không bì được.
Còn Trung lang Kỵ tướng, lại là quan cấm vệ quân của Thủy Hoàng đế, không phải người tâm phúc thì không thể đảm đương. Không chỉ cần trung thành, mà còn cần chân tài thực học. Muốn dựa vào mối quan hệ mà vào quân Trung Úy, gần như là một chuyện không thể nào. Bởi vì quân chức trong Trung Úy quân, vượt qua phủ Đại tướng quân, phải do Thủy Hoàng đế trực tiếp ban chức. Cho dù là một quân tốt bình thường trong Trung Úy quân, cũng phải phù hợp với ba điều kiện. Đầu tiên, là người Lão Tần. Người Lão Tần ở Tây Thùy đương nhiên là tốt nhất.
Tây Thùy là cách gọi phía Tây thời nhà Ân. Cũng là nơi Lão Tần hưng thịnh. Thuở ban đầu, người Lão Tần vì giỏi nuôi ngụa, nên ngụ ở Tây Thùy. Chu Hiếu Vương phong Doanh Phi Tử là nước chư hầu, từ đó có bộ tộc Lão Tần. Năm 770 trước công nguyên, Tần Tương Công hộ tống Chu Bình Vương di chuyển về phía đông, vì công phong thưởng, khởi đầu xây dựng nước Tần. Nguyên Châu Triều bị người Nhung và người Địch bá chiếm, là lãnh địa Thiểm Tây thời hậu thế. Đây mới bắt đầu bước chân Đại Tần bành trướng. Năm 677 trước Công nguyên, Tần lập đô ở đất Ung. Sau đó ba trăm năm, đô thành nhiều lần thay đổi, lãnh địa cũng thay đổi theo, diện tích trở nên càng ngày càng rộng.
Từ bước đầu tiên Lão Tần đi đến Tây Thùy trở đi, Đô Thành đã thay đổi tám lần. Từ Tần Ấp (nay Cam Túc), đến Ấp (nay Đông Nam, huyện Lũng, Sơn Tây), sau đó Vị Chi Hội (nay Đông Bắc, huyện Mi, Sơn Tây), Bình Dương (nay huyện Mi, Thiểm Tây), Ung Thành (nay huyện Phượng TƯờng, Thiểm Tây), Kính Dương, Lịch Dương (nay bắc huyện Đồng, Thiểm Tây), đến Hàm Dương sau cùng.
Năm trăm năm hưng suy luân đổi, người Lão Tần cuối cùng sừng sững ở Quan Trung.
Trong quá trình này, người Tây Thùy chiến đấu đẫm máu, tử thương khó mà đếm hết. Nhẫn nhục chịu khó, trong khó khăn cuối cùng, trước sau kiên định đứng bên cạnh bộ tộc Doanh Thị. Đến nay, vùng đất Tây Thùy, người không quá một vạn, nhưng lại nghe đợi triệu gọi từ cung Hàm Dương bất cứ lúc nào. Cho nên, từ lúc Tần Thủy Hoàng tự mình chấp chính đến nay, lấy người Tây Thùy làm gốc, xây dựng Trung Úy quân, thế nhưng, trước nay không chịu để cho Trung Úy quân tham chiến.
Đội nhân mã này, trừ Đế Vương Doanh Thị ra, không ai có thể triệu gọi. Điều kiện thứ hai tham dự gia vào Trung Úy quân, cần phải có võ nghệ cao cường. Trừ những điều cơ bản này ra, còn cần phải dày công tu luyện chiến thuật, tinh thông quân trận pháp. Lão Tần từ thời Tư Mã Thác trở đi, đã có kĩ thuật đào tạo Thiết Ưng Duệ sĩ. Tuy nhiên, muốn trở thành duệ sĩ, đúng là vô cùng gian nan. Nghìn người chọn một, vạn người chọn một, mới có thể trở thành Thiết ưng Duệ sĩ, trở thành dũng sĩ của Đại Tần. Lại bố trí như thế nào? Thế là Tư Mã Thác lại từ trong những dũng sĩ, chọn ra những người tinh nhuệ, tập hợp thành tiền thân của Trung Úy quân.
Đến lúc Thủy Hoàng đế đăng cơ, lại có cách nói âm dương ngũ hành Trâu Diễn. Quốc Úy Úy Liêu dựa vào âm dương ngũ hành này, lại diễn ra trận Ngũ Chùy, chuyên dùng cho diễn luyện Trung Úy quân. Bộ Tốt Ngũ Chùy Trận, Kỵ Quân Tam Chùy Trận, có thể chia thành tiểu trận, cũng có thể hội tụ thành đại trận, nghe nói uy lực vô song.
Nhưng, sức chiến đấu của Trung Úy quân trước nay chưa ai được nhìn thấy. Chỉ là người bên ngoài đồn đại, Trung Úy quân đệ nhất Quan Trung, đệ nhất thiên hạ. Một đội binh mã như vậy, nếu như không phải là người tâm phúc của Thủy Hoàng đế, sao có thể thống lĩnh? Cho nên nói, lúc Lưu Khám tiếp nhận Trung Lang Kỵ tướng, ngay lập tức ngẩn người.
Niềm vinh hạnh này, thật sự là đến quá nhanh!
Nhanh đến nỗi khiến Lưu Khám có chút khó có thể tiếp nhận...
Đêm đó, có nội thị dâng đến trang bị áo giáp của Trung lang kỵ tướng, cùng với một quyển binh có đóng dấu son đỏ của Nội phủ, là binh tác chiến chỉ huy trận Tam Chùy. Lưu Khám nâng áo giáp, có chút khóc không nổi cười không xong. Người khác nhìn vào, đây chính là vinh quang, nhưng đối với hắn mà nói lại là áp lực!
Đêm đã sâu. Giờ Tuất, gió thổi mạnh, nhiệt độ bỗng nhiên giảm. Trong cung Lạc Dương lại ấm áp như xuân. Mười mấy chậu than đặt ở trong đại điển. Thủy Hoàng đế ngồi ở phía trên cao lật xem công văn. Những công văn này đều là từ Hàm Dương dùng sáu trăm dặm cấp tốc gửi đến.
Tuy là Thủy Hoàng đế không ở Hàm Dương, nhưng đối với chính sự vẫn siêng năng như cũ. Cha con Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật ngày nào cũng dâng công văn lên cho Bệ hạ. Nếu như là trước đây, lúc chưa phát minh là giấy trình công, tấu chương mấy trăm cân, vận chuyển vô cùng khó khăn. Nhưng mà bây giờ, có giấy Trình công rồi, vận chuyển công văn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thủy Hoàng đế vô cùng chăm chú phê duyệt công văn. Dưới đại điện, nội thị Triệu Cao lặng lẽ chắp tay đứng thẳng, một hơi thở phải chia thành nhiều lần thở ra.
Chương 312: Theo giá (4)
Thủy Hoàng đế nói tiếp:
- Mấy ngày trước, bảo hắn đứng ngoài cung hầu chỉ, tên tiểu tử này cũng rất kiên trì, hơn nữa lại cực kỳ cảnh giác. Trẫm đã sắp xếp hơn mười tên Thiết Ưng duệ sĩ âm thầm quan sát. Mặc dù không có hành động gì, nhưng có thể nhìn ra, hắn đã phát hiện ra. Người như vậy, nhậm chức Trung Lang Kỵ tướng là thích hợp nhất... Lão An tuổi cũng lớn rồi, cũng đến lúc hưởng phúc rồi!
Lão An vốn là Trung Lang Kỵ tướng Trung Úy Quân, nhân mã mà Lưu Khám tiếp nhận, vốn dĩ do Lão An chỉ huy.
- Trẫm dự định, nhân dịp tuần thú này tiếp tục quan sát tên tiểu tử kia một chút. Nếu như có thể, để hắn rèn luyện một thời gian trong Trung Úy quân, đợi tuổi lớn một chút, là có thể một mình đảm đương một phía Lão Tần ta. Hà, tên tiểu tử Phù Tô, tầm nhìn cũng thật là không tồi.
Một câu nói dường như là vô tâm của Thủy Hoàng đế, lại khiến cho Triệu Cao trong lòng sợ hãi.
Lưu Khám là người của Phù Tô!
Bây giờ xem ý của Thủy Hoàng đế, rõ ràng là muốn bồi dưỡng Lưu Khám. Nói cách khác, Bệ hạ chính là muốn bồi dưỡng nhân tài cho Đại công tử. Nếu như vậy, có phải là, bệ hạ đã có ý lập Đại công tử làm Thái tử? Nếu không, thanh niên toàn triều tài tuấn đông đảo như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác coi trọng Lưu Khám? Bọn người Phùng Kính, không phải là xuất thân cao quý hay sao?
Nghĩ tới đây, Triệu Cao không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Trước đây, Bệ hạ không lập Thái tử, lại sủng ái con út Doanh Hồ Hợi. Triệu Cao là thầy giáo của Doanh Hồ Hợi, mặc dù là nội thị, nhưng trong lòng đã có tính toán khác. Bất luận nói như thế nào, nếu như Hồ Hợi đăng cơ, lão ta cũng có thể coi như là một nửa đế sư rồi... Đến lúc đó quyền cao chức trọng phú quý cuồn cuộn kéo đến. Nhưng nếu như Đại công tử Phù Tô đăng cơ, thì lão có đáng là gì? Đến lúc đó... là công dã tràng!
Những ý nghĩ này cứ thi nhau kéo đến trong đầu lão. Cũng may Triệu Cao hầu hạ Thủy Hoàng đế đã nhiều năm, hơn nữa trước kia cũng đã suýt mất mạng, tâm tính đã tôi luyện được vững như đá. Trong lòng tuy rằng lo lắng nhiều điều, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh lạ thường. Lão lặng lẽ đi theo sau Thủy Hoàng đế, con ngươi đảo đi đảo lại không ngừng.
Trung Úy quân chỉ trung thành với Thủy Hoàng đế. Cho nên đối với sự thay đổi Trung Lang kỵ tướng cũng không có nhiều sự phản đối lắm.
Ngày thứ hai Lưu Khám nhận được thánh chỉ, chính thức trở thành Trung Lang kỵ tướng. Lưu Tín và hai mươi tên hầu cận cùng được gia nhập vào trong biên chế Trung Úy Quân, nhưng chỉ thuộc về Lưu Khám. Lưu Tín là Tiểu tướng kỵ quân, đi theo Lưu Khám. Trong Trung Úy quân, Tiểu tướng kỵ quận tương đương với Lư trưởng, có thể cai quản năm mươi người. Nhưng tên Tiểu tướng kỵ quân Lưu Tín này, trên thực tế không có thuộc hạ.
Trong Trung Úy quân quen thuộc được hai ngày.
Đến ngày thức ba, Thủy Hoàng đế khởi giá đi về Huỳnh Dương.
Kỵ quân là tiên phong. Lưu Khám dẫn hai nghìn kỵ quân xuất phát trước.
Lúc đến Huỳnh Dương, bọn người Doanh Tráng đã nghênh đón ở ngoài thành. Nhìn thấy Lưu Khám, Doanh Tráng không khỏi sững sờ. Còn Lưu Khám, chỉ có thể cười gượng với y, sau đó dẫn binh mã, xếp thành hàng cảnh giới, dọn dẹp quang cảnh xung quanh ngoài thành Huỳnh Dương, lập một đại trướng Hành Doanh.
Thủy Hoàng đế không định vào trong thành!
Lão sẽ ở trong lều ngoài thành Huỳnh Dương tiếp kiến các quan viên.
Một ngày sau, Thủy Hoàng đế lại khởi giá, chính thức bắt đầu hành trình đi tuần phía đông. Lưu Khám thậm chí còn không thể nói với Doanh Tráng được một câu. Cả ngày hắn đều dò xét bên ngoài Hành Doanh, đến tận đêm khuya mới có thể về nghỉ ngơi. Không thể nói chuyện với Doanh Tráng, càng không thể gặp mặt bọn Giả Thiệu. Thân là Trung Lang kỵ tướng, tất cả đều phải lấy sự an nguy của Thủy Hoàng đế là chủ, những việc khác đều là chuyện nhỏ.
Chương 313: Theo giá (5)
Tiểu công chúa rơi xuống nước rồi!
Lưu Khám thân là Trung Lang kỵ tướng, chủ yếu là phụ trách canh giới bên ngoài. Vì vậy lúc đoàn người cùng Thủy Hoàng đế ngắm thủy triều, hắn vẫn chưa ở đây mà dẫn kỵ quân tản ra, canh giới động tĩnh xung quanh!
Nghe thấy tin tiểu công chúa rơi xuống nước, Lưu Khám vẫn chưa có phản ứng lại: Tiểu công chúa này, rốt cuộc là người như thế nào?
Tiểu công chúa là con út nữ mà hoàng đế cực kỳ sủng ái – Doanh Quả, cũng là chị của Doanh Hồ Hợi. Trong số các con, Phù Tô được theo giá hai lần, Hồ Hợi đây là lần đầu tiên, chỉ có Doanh Quả, ba lần Hoàng đế đi tuần thú, đều chỉ danh nàng đi cùng là có thể thấy rõ sự sủng ái của Thủy Hoàng đế với nàng.
May mà mình không theo giá đến xem thủy triều, nếu không xảy ra chuyện thế này, không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lưu Khám là cảm thấy may mắn. Còn về phần tiểu công chúa nhìn thế nào, có xinh đẹp hay không, lại không suy nghĩ gì nhiều.
Lúc ở kiếp trước, là một người theo chủ nghĩa độc thân. Còn ở kiếp này, sau khi dung hợp kí ức của cả hai kiếp, tuổi tác thật sự của Lưu Khám, e là đã qua bốn mươi rồi. Sức khỏe tuy là đang ở tuổi thanh xuân khỏe mạnh, nhưng tư tưởng đã trở nên già nua. Đặc biệt là sau khi Lữ Trĩ mất, khiến cho Lưu Khám có rất nhiều cảm xúc. Trong nhà có thê tử xinh đẹp, Thục Trung có hồng nhan tri kỷ, ý niệm trêu hoa ghẹo nguyệt sớm đã phai nhạt rất nhiều. Điều mà hắn mong đợi nhất bây giờ, chỉ là thiên hạ thái bình, một đời bình an thôi.
- Nhị thúc, tiểu công chúa nhìn thế nào?
Ngược lại Lưu Tín lại rất có hứng thú, kéo Lưu Khám hỏi hết cái này đến cái kia. Cũng khó trách, cả ngày cậu ngoài luyện võ ra cũng chỉ có luyện võ, nữ nhân mà cả đời tiếp xúc được, ngoài Lữ Tu và Khám lão phu nhân ra, cũng chỉ có mỗi tiểu Thích Cơ thôi... Nhưng Thích Cơ kia cũng không có hứng thú nhiều lắm với cậu, còn nói chuyện với Hàn Tín và Tư Mã Hỉ nhiều hơn. Hai người đó đều dáng vẻ đường đường, oai hùng nho nhã. Còn Lưu Tín, cao lớn thô kệch đã đành, lại khiến người khác khiếp sợ. Ở bên cậu rất dễ khiến cho người ta cảm giác bức bách. Hơn nữa, người hiền như khúc gỗ như vậy, sao có thể làm cho nữ nhi vui mừng?
Cũng vì nguyên nhân này mà Vương Cơ mới nghĩ ra cách để Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín đi rèn luyện kinh nghiệm.
Lưu Khám nghe xong câu hỏi này, nghĩ một lát, cười:
- Một cái mũi hai con mắt, một cái miệng hai cái tai, tóm lại không phải là người hai mũi ba mắt.
- Vậy không phải là như người bình thường sao?
- Thì vốn là người bình thường mà...
- Nhưng mà mọi người đều rất sợ nàng ấy? Hai ngày qua cháu đi qua Trung Quân, nhìn thấy bọn họ đều chau mày nhăn mặt. Còn có những viên quan, cũng đều có dáng dấp như vậy. Nếu nàng là người bình thường, tại sao lại có tình trạng như vậy? Mẫu thân và thím đều không khiến người khác sợ hãi như vậy.
Thời đại này, mặc dù nói Hoàng quyền không vượng, nhưng sự uy nghiêm của Thủy Hoàng đế cũng khiến người khác phải khiếp sợ.
Chương 314: Theo giá (6)
Lưu Khám là Trung Lang Kỵ Tướng, nên phụng mệnh ở lại bảo vệ Hành Dinh.
Đây không phải là một chuyện tồi, Hành Dinh trong ngoài chia làm hai phần.
Trong doanh là nơi ở của Thủy Hoàng đế lúc chuẩn bị lên đường, còn các phi tử đa số sống ở bên ngoài. Các đại thần đi theo, đều sống ở gần, bên ngoài doanh, có năm trăm Thiết Ưng duệ sĩ đóng quân ở đây. Trung Úy quân được phân ra đóng ở bên ngoài, còn có bộ quân, xa binh và kỵ quân.
Kỵ quân vốn dĩ không đóng trong Hành Doanh, mà ở một tiểu doanh khác ở bên cạnh Hành Doanh.
Thủy Hoàng đế lên núi bái tế, dẫn theo phần lớn binh mã. Nhưng trong Hành Doanh, trừ kỵ binh của sở bộ Lưu Khám, còn có quân tốt bảo vệ.
Kỵ quân của Lưu Khám, cũng từ Tiểu doanh ra đến bên ngoài Đại Doanh.
Thủy Hoàng Đế leo lên núi Hội Kê... Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, Thủy Hoàng đế chọn thời khắc này lên núi, vừa may cũng trùng với tập tục bái tế. Nhưng hai ngày đầu tiết Thanh Minh vẫn còn có một lễ Hàn Thực. Nghe nói đây là vì kỉ niệm Đại thần Tấn Công Văn mà tạo nên tập tục này.
Trong lễ Hàn Thực, không được tạo ra khói và dùng thức ăn chín.
Lưu Khám sớm đã có chuẩn bị, lệnh cho người chuẩn bị rất nhiều bánh mạch, phòng khi trong lễ Hàn Thực xảy ra sự cố.
Ngày này, Lưu Khám tuần tra Hành Dinh xong, quay về ngồi trong quân trướng.
- Tín, đem bánh mạch đến đây!
Giờ Dần dẫn bộ tuần tra, thấy đã sắp giờ Thìn, bụng của Lưu Khám không khỏi kêu gào.
Nếu là bình thường, Lưu Khám gọi như vậy, Lưu Tín đã bước nhanh đến nghe lệnh. Cũng không biết tại sao hôm nay lại có chút kỳ quái. Lưu Khám gọi liền hai tiếng, vẫn không thấy Lưu Tín xuất hiện. Hắn không khỏi chau mày, đứng dậy, bước ra ngoài quân trướng.
- Tiết Âu, có nhìn thấy Lưu Tín đâu không?
Tiết Âu lắc đầu:
- Không thấy... Đô Úy có chuyện gì sao? Tiểu tướng đi tìm hắn về.
- Thôi đi, đem cho ta mấy cái bánh mạch trước đã.
Lưu Khám nghĩ một lát, lại dặn dò:
- Nhân tiện đi vào trong doanh trướng xem xem, gọi nó về.
- Dạ!
Tiết Âu phụng mệnh đi, một lát sau có thân binh đem một đĩa bánh mạch đến, đặt trước mặt Lưu Khám. Đồng thời, còn đem đến một hộc nước, đặt trên bàn. Lưu Khám cắn một miếng banh, bưng nước lên đang định uống, lúc này bên ngoài quân trướng vọng lại tiếng hỗn loạn.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Lưu Khám buông miếng bánh trong tay, chau mày hỏi.
- Khởi bẩm Trung Lang kỵ tướng, Hành Cung Nội Doanh phái sứ giả đến,
Hành Cung Nội Doanh? Đó không phải là nơi các phi tần ở hay sao? Lưu Khám nghi hoặc đứng dậy, có chút khó hiểu, nội thị đến tìm hắn có chuyện gì. Phải biết là, Trung Úy Quân tuy là thân quân vương tộc, nhưng trước nay không có liên quan đến trong triều đình. Thủy Hoàng đế cũng rất kiêng kị điều này.
Nghĩ lại năm đó, Hoàng Thái Hậu Triệu Cơ dâm ô cung đình, suýt chút nữa tạo thành mối đe dọa đối với Thủy Hoàng đế.
Do vậy Thủy Hoàng đế tuyệt đối không cho phép người trong cung vua có liên quan với ngoại thần. Cho dù là Triệu Cao, người mà lão thân tín nhất, trong tay cũng chỉ có phủ Trung Xa mà thôi. Không có mệnh lệnh của Thủy Hoàng đế, Triệu Cao không có cách nào khoa tay múa chân với các ngoại thần. Còn đối với các phi tần trong cung, quyền lực lại càng nhỏ.
Lưu Khám bước ra khỏi quân trướng, nhìn thấy bên ngoài có một nội thị mặc áo đen đang đứng khoanh tay.
Không phải là Triệu Cao... Triệu Cao là Trung Xa phủ lệnh, đi theo Thủy Hoàng đế lên núi rồi. Gã nội thị trước mặt, mặc trang phục tuy rằng không khác với Triệu Cao, nhưng cho dù là phong độ hay là ngoại hình, đều khác biệt một trời một vực, là một gã nội thị bình thường.
- Lưu Trung lang!
Nội thị vừa nhìn thấy Lưu Khám bước ra, tiến nhanh lên phía trước.
Lưu Tín trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? Sao lại đến đây?
- Nội thần là Hoàng môn bên cạnh Hàn Phi, tên Bách Lý Thuật... Bên trong xảy ra chuyện rồi! Hàn Phi lệnh cho nội thần đến hỏi, hôm nay có ai ra khỏi doanh không?
Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
Chương 315: Theo giá (7)
Trữ La Sơn ở phía Nam Chư Kỵ, phong cảnh tú mỹ tuyệt luân, vốn thuộc cai quản của nước Cổ Việt, các tiên dân cư trú ở đó không có tiếng tăm gì, tận đến một ngày, từ trong núi đi ra hai cô nương mỹ lệ, từ đó về sau mà hậu thế nghe tiếng. Thi Di Quang, Trịnh Đán! Hai nữ tử giặt bông tay trói gà không chặt này vô cùng mỹ lệ, bị bắt làm quân cờ đưa đến nước Ngô. Nước Việt bởi vậy mà phục hưng, nhưng Thi Di Quang và Trịnh Đán lại trở thành cái tên "Hồng nhan họa thủy".
Số phận của một quốc gia bị hai nữ tử yếu đuối gánh trên vai, quốc gia này còn hy vọng gì nữa?
Thế nhân chỉ nhớ rõ Phạm Lãi kỳ mưu, Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nhưng với sự nỗ lực của hai người Thi Di Quang và Trịnh Đán thì lại cố tình quên đi. Thậm chí, không ai biết kết cục của Thi Di Quang và Trịnh Đán như thế nào. Thi Di Quang còn đỡ, bởi có tên là Tây Thi nên thế nhân còn biết tới, nhưng Trịnh Đán thì sao? Người biết nàng rất ít.
Phù Sai chết, Câu Tiễn phục quốc, đương lúc toàn bộ nước Cổ Việt đều chìm đắm trong niềm hân hoan, thì bách tính Trữ La Sơn chỉ nhớ Thi Di Quang. Có thể người Cổ Việt vô thức muốn quên đi là đã dựa vào thân thể hai nữ nhân để phục khởi nước Cổ Việt, vì vậy mà ra sức làm phai mờ tên tuổi của Tây Thi và Trịnh Đán. Thậm chí còn tự tạo ra giai thoại Phạm Lãi nắm tay mỹ nhân đi du thuyền Tây Hồ, đủ để người khác chế nhạo.
Tiên dân môn Trữ La Sơn không nhớ được tên của Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho họ được, họ dùng một phương thức khác để tưởng nhớ hai nữ nhân này. Vì vậy, có Hoán sa khê thì có Hoán sa lễ vào mùng sáu tháng ba, cùng nhau kể lại truyền thuyết về hai nữ hoán sa mỹ lệ.
Trong mắt người trưởng thành, đó chỉ là một câu chuyện cũ đầy hoang đường, nhưng trong lòng thiếu nữ đang kể chuyện thì lại có sức hấp dẫn khôn cùng.
Mùng sáu tháng ba, lễ Hàn thực!
Đây là phong tục Tam Tấn, là phong tục Giang Bắc, không liên quan gì đến Trữ La Sơn, vào ngày này, Trữ La Sơn chỉ nhớ chiêu hồn Thi Di Quang bên Hoán sa khê. Đã qua giờ Thìn, Trữ La Sơn giữa tháng hai ngập trong màu xanh mướt đầy xuân sắc, giờ Dần, trong núi tỏa sương mù như ngàn tơ, phủ lên Trữ La Sơn một tầng lụa mỏng. Tới giờ mão, sương khói dày đặc, cả tòa núi bao trong sương mù dày đặc như ẩn như hiện, tựa như là hồi tưởng, lại tựa như là kỷ niệm, thương cảm, nức nở...Từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi trong khoảng thời gian một chén trà đến giờ thìn thì ngừng, sương khói dần tan đi, nhưng vẫn như sợi tơ bay lơ lửng tại khe núi.
Doanh Quả hứng trí thúc ngựa lao đi.
Bên cạnh nàng, Hồ Hợi trừng đôi mắt đen tròn quan sát mọi nơi, thỉnh thoảng bị cảnh sắc mỹ lệ tại Trữ La Sơn này làm cho cảm thán khen ngợi.
- Tiểu Cáp!
- Có ty chức!
Theo tiếng gọi của Doanh Quả, trong hơn mười tùy tùng đi theo sau có một người giục ngựa tiến đến vượt qua Doanh Quả. Nhưng ngay khi nửa thân chiến mã đến ngay sát sau Doanh Quả thì ghìm chiến mã lại.
Thanh niên trên ngựa khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, da trắng nõn hơn người bình thường, ngũ quan thanh tú, chỉ có hốc mắt sâu hơn, mũi cao thẳng có nét của người Khương, dáng người cao lớn, cũng rất khôi ngô, cưỡi trên con ngựa cao tám xích, cánh tay thon dài. Gã hơi hạ thấp người:
- Công chúa, có gì phân phó?
- Tên đại ngốc kia có đi theo sau không?
Thanh niên đầu tiên là ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía sau, thoáng bất đắc dĩ gật đầu.
- Khởi bẩm công chúa, tiểu tử kia vẫn còn theo sau.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân