The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 301-305
hương 301: Châu Nam – Quan Thư (1)
Tinh thần của Lữ Trĩ xem ra rất tốt. Sắc mặt hồng nhuận, có sức sống, nếu như không phải là An Kỳ dặn dò trước, Lưu Khám tuyệt đối không liên tưởng đến sự thực là tính mạng Lữ Trĩ đã đèn treo trước gió. Nếu như dùng từ ngữ của hậu thế, thì tình cảnh của Lữ Trĩ bây giờ có thể gọi là ngọn đèn sắp tắt.
Thời khắc Lưu Khám bước vào trong phòng, vẫn giống như giây phút hắn tới thời đại này. Tuy là nhân phụ, nhưng dáng vẻ yêu kiều vẫn không thay đổi. Trong nụ cười rạng rỡ, có cả nét ngây thơ và nhanh nhẹn mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến tim Lưu Khám đập thình thịch.
Không thể phủ nhận, lúc Lưu Khám sống lại, cũng có thiện cảm với Lữ Trĩ. Lúc đó, Lữ Trĩ cũng vô cùng quan tâm tới Lưu Khám, thường xuyên dẫn Lữ Tu đến nhà chơi, thậm chí còn được lão phu nhân yêu mến. Nhưng Lưu Khám lại vì những truyền thuyết mà hậu thế lưu truyền về Lữ Trĩ, mà từ đầu đến cuối lúc nóng lúc lạnh với Lữ Trĩ... Thậm chí trong sâu thẳm, còn có chút sợ hãi Lữ Trĩ, hơn nữa còn có chút ghét bỏ.
Kỳ thực Lữ Trĩ lúc đó rất ngây thơ, rất rực rỡ. Nếu như lúc đó Lưu Khám có thể chủ động một chút, hoàn toàn có thể tránh cho Lữ Trĩ đi vào con đường ban đầu. Chỉ tiếc là, chịu ảnh hưởng của hậu thế, nên Lưu Khám cho rằng Lữ Trĩ bản tính trời sinh là độc ác, vì vậy thường cách xa Lữ Trĩ. Tuy nhiên, cùng với những hiểu biết về thời đại này, lúc Lưu Khám đứng ở góc độ của Lữ Trĩ mà nhìn vấn đề, không thể không thừa nhận, Lữ Trĩ không hề làm sai.
Cả cuộc đời thăng trầm, vận mệnh trớ trêu. Là khắc họa chân thực nhất về Lữ Trĩ...
Trong lịch sử ghi chép lại, Lữ Trĩ vì Lưu Bang để mất phạm nhân, y dẫn theo người lẩn trốn vào vùng đầm hồ Nãng Sơn, liên lụy Lữ Trĩ bị quan phủ tróc nã, chịu biết bao khổ cực. Sau đó, sau khi Lữ Trĩ tự do, cũng không hề oán hận. cũng không biết làmưu ma chước quỷ do ai nghĩ ra, muốn lập Lưu Bang trở thành chân mệnh thiên tử, vì vậy khuyên bảo Lữ Trĩ phối hợp. Có quý nhân tương trợ, đương nhiên có thể làm nên đại sự. Sau đó là trung thành phò tá, nhưng đổi lại là đau khổ triền miên. Khởi nghĩa Lưu Bang Trảm Xà, Lữ Trĩ bị Phạm Tăng giam giữ, lúc chiến sự Bành Thành, Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh bại, Lữ Trĩ lại một lần nữa rơi vào tay Hạng Vũ. Những cực khổ mà thời gian đó phải chịu đựng, ai có thể biết? Khó khăn lắm mới được tự do, Lưu Bang lại có mới nới cũ, thậm chí còn định phế lập Thái tử.
Thích phu nhân đó chưa chắc đã là một người tốt. Lúc được quyền thế, đâu có xem trọng người thất sủng là Lữ Trĩ? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong lòng Lữ Trĩ không thể tránh khỏi sinh oán hận. Chỉ tiếc là, những chuyên gia thời hậu thế không nói đến những khổ nạn mà Lữ Trĩ trải qua, chỉ nói nàng bản tính độc ác.
Bao nhiêu người vì thế mà bị nhầm lẫn... Thậm chí cả Lưu Khám cũng bị những tư tưởng đó ảnh hưởng, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả.
Một cái miệng của văn nhân, một cây bút của sử quan!
Lúc Lưu Khám tỉnh ngộ lại, Lữ Trĩ đã là phụ nữ của người khác.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Lưu Khám đứng bên trong cửa, ngẩn ngơ nhìn Lữ Trĩ cười tươi như hoa, trong lòng quặn đau.
- Là ngươi, đúng không? - Lữ Trĩ khẽ cắn bờ môi anh đào, khẽ nói:
- Tất cả đều là ngươi âm thầm tính kế, âm thầm điều khiển, có đúng không? A Khám, đừng gạt ta.
Lưu Khám ngồi xuống trước mặt Lữ Trĩ, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài.
- A Trĩ, tỷ đừng lúc nào cũng thông minh như thế, có được không?
Hắn và Lữ Trĩ đều là người thông minh, ý của Lữ Trĩ là: chuyện của Lưu Phì, là từ kế hoạch của Lưu Khám, bao gồm tất cả những gì phía sau. Còn câu trả lời của Lưu Khám, chắc chắn là thừa nhận sự phỏng đoán của Lữ Trĩ.
Đến bước này, có giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Đôi khi, Lưu Khám đúng là đang nghĩ: nếu như Lữ Trĩ không thông minh như vậy, nói không chừng ban đầu ta cũng không sợ nàng ấy như vậy. Nếu như ta không sợ nàng? Có lẽ... Ai, trên thế giới này, không có thuốc hối hận!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám lắc lắc đầu:
- Nhưng Lưu Phì tấn công xe chở tù, thật sự là ngoài dự kiến của ta. Vốn cho rằng tên tiểu tử đó đã chết, nhưng không ngờ, y với lão già của y không khác biệt nhau lắm, đều lươn lẹo như cá trạch, lại tạo nên kết quả thế này.
Lữ Trĩ cũng vậy, Lưu Khám cũng thế, trong lòng đều hiểu rõ.
Vì vậy cả hai người đều vô ý thức không đi lo lắng cho tình trạng vết thương của Lữ Trĩ, mà ngược lại thong thả trò chuyện.
- Bao nhiêu năm rồi?
Lữ Trĩ khẽ nói.
- Hả?
- Ta nói, đã bao nhiêu năm, A Khám không ngồi nói chuyện cùng ta như thế này rồi?- Lữ Trĩ than thở:
- Từ sau khi ngươi sống lại, đã không còn nói chuyện bình thường với ta nữa... Trước đây, ngươi thường đi theo ta và A Tu giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Lưu Khám trầm mặc...
Đột nhiên Lữ Trĩ nắm lấy tay Lưu Khám, khẽ nói:
- Ngươi không thể tha cho hắn được sao?
Chợt nàng lại giống như tự lẩm bẩm một mình, cười tự giễu:
- A Khám, các ngươi đều cho rằng ta rất thông minh, nhưng ngươi xem, ta lại làm điều ngu ngốc rồi... Đến bước này rồi, ngươi tuyệt đối không thể tha cho hắn! Mặc dù ta không biết vì sao ngươi làm vậy, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định có lí do của mình... Đừng cười ta, hắn dù sao cũng ta trượng phu của ta. Phu thê bao năm, khó tránh khỏi bận lòng.
Lần này Lưu Khám không rút tay ra, chỉ là cảm thấy sống mũi cay cay, vì vậy hít hơi một cái thật mạnh, muốn ổn định tâm trạng của hắn.
- Thật ra, ta rất hận ngươi! - Lữ Trĩ mỉm cười nhìn Lưu Khám:
- Năm xưa rõ ràng là ngươi có thể ngăn cản ta... Ta cũng biết, ngươi có khả năng ngăn cản ta gả cho hắn, thế nhưng ngươi không chịu ra tay. A Khám, chớ có trách ta! Lần đó, ta thật sự rất oán hận. Vì vậy lúc ta biết ngươi định giết chết hắn, ta không chút do dự mà chọn giúp hắn.
Nhưng sau khi ngươi đi rồi... đi đến Lâu Thương, ta nghĩ lại cẩn thận, hình như cũng không thể trách ngươi. Ngươi đã giúp Lữ gia ta quá nhiều. Thật ra là Lữ gia ta đã nợ Lưu Khám ngươi, chứ không phải ngươi nợ Lữ gia ta. Vì Lữ gia, phụ thân ngươi đã chết thảm ở Đan Phụ, đến nay xương cốt cũng không còn. Vì Lữ gia, ngươi bị phạt hai năm, còn mất đi công danh... Những yêu cầu của Lữ gia quá nhiều. Ngươi không hề làm sai, nhìn thấy ngươi mấy năm nay thăng chức nhanh chóng, ta thật sự vô cùng vui mừng.
Cơ thể Lưu Khám không hiểu sao tự nhiên run lên, hắn cúi đầu, khịt mũi mạnh một cái, như muốn che giấu cái gì.
- Thực ra, ngươi không hề thay đổi.
Lữ Trĩ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lưu Khám:
- Chỉ là ngươi hiểu chuyện rồi, thông suốt rồi... Ngươi xem, lúc ngươi buồn, vẫn giống như lúc trước, cúi đầu, muốn che giấu. Hì hì, A Khám đừng buồn nữa, thật ra tỷ tỷ bây giờ không biết vui mừng đến cỡ nào nữa.
- A Trĩ tỷ tỷ, ta...
Lưu Khám cắn răng, muốn nói mấy lời thân thiết. Nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay, hung hăng đấm vào trên giường.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...”
Lữ Trĩ khẽ ngâm khiến Lưu Khám đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Đó không phải là cảm giác của hắn, mà là chính xác là cảm giác của linh hồn Lưu Khám đã chết ẩn nấp sâu trong tâm hồn hắn.
Hắn không nén nổi nắm lấy bàn tay của Lữ Trĩ.
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc...”
Mạch suy nghĩ đột nhiên trống rỗng, trong khoảnh khắc trong đầu hiện ra một cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Ngoài thành Đan Phụ, cây cỏ xanh tốt.
Ánh nắng long lanh chiếu sáng khắp nơi... Lưu Khám mặc một chiếc áo lót, đầu đầy mồ hôi đang chạy, trong miệng còn đang hô:
- A Trĩ tỷ tỷ, a Trĩ tỷ tỷ!
Lữ Trĩ thì đang chạy ở phía trước. Chạy mệt rồi, nàng ngồi ở bờ sông, gót ngọc trắng ngần thả trong làn nước trong suốt, nhẹ nhàng lau trán đầy mồ hôi của Lưu Khám.
- A Khám, tỷ dạy đệ một bài thơ nhé?
Lưu Khám ngây ngô gật đầu nói:
- Được, A Trĩ tỷ tỷ hát là A Khám thích nghe nhất!
Bài hát mà Lữ Trĩ dạy cho Lưu Khám chính là bản đầu tiên của “ kinh thi- quốc phong – chu nam” -Quan Thư, vỗn dĩ là bài thơ về tình cảm nam nữ, Lữ Trĩ dạy từng câu từng câu cho Lưu Khám, còn Lưu Khám cũng nghiêm túc học từng câu từng câu một. Vừa học, vừa ngâm…
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.”
Tiếng ngâm rung động lòng người của Lữ Trĩ vang vọng bên tai Lưu Khám.
Lưu Khám như bị quỷ thần xui khiến, nghẹn ngào cất tiếng ngâm cùng Lữ Trĩ:
“Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.”
Một mảnh tình trong sáng, nhưng bởi vì thành kiến của hậu thế, cuối cùng đã mất đi.
Lưu Khám mặt đầy nước mắt, nắm lấy tay Lữ Trĩ. Trong nước mắt ấy, có sự hối hận của hắn, cũng có nỗi bi thương bản năng ẩn giấu trong cơ thể này.
Mất đi rồi mới biết trân trọng!
Hóa ra Lữ Trĩ vẫn luôn thích Lưu Khám, còn Lưu Khám, trước nay vẫn luôn yêu Lữ Trĩ. Trong tiếng ngâm của Lưu Khám, Lữ Trĩ nhắm nghiền mắt lại, nàng nằm trên chân của hắn, trên khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì nàng biết A Khám chưa từng quên nàng... Còn đối với những chuyện đã qua, đều không còn quan trọng nữa. Tình yêu trong sáng chôn sâu trong lòng, bây giờ đã được đền đáp. Đủ rồi. Như thế đã là đủ rồi... Lữ Trĩ dường như lại quay lại quãng thời gian còn nhỏ.
- A Trĩ. A Trĩ!
Lúc Lưu Khám tỉnh táo lại, Lữ Trĩ đã hôn mê.
Hắn hoảng sợ gọi lớn:
- An Kỳ. An Kỳ tiên sinh. Mau vào đây. A Trĩ tỷ ấy. A Trĩ tỷ ấy...
Cửa phòng mở ra.
An Kỳ xông vào trong phòng, chạy đến để Lưu Khám đặt Lữ Trĩ nằm trên giường, lấy kim châm ra, nhanh chóng đâm vào trên huyệt của Lữ Trĩ.
- Đô úy, xin tạm thời tránh đi!
Lưu Khám hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi phòng, ngồi xuống bậc cầu thang.
Trần Bình và Chung Ly Muội đều không dám nói gì.
Lưu Nguyên lặng lẽ đến bên Lưu Khám, ngồi xuống an ủi mấy câu... Lưu Khám Quay đầu lại nhìn nó, từ ánh mắt của Lưu Nguyên, Lưu Khám mơ hồ nhìn thấy Lữ Trĩ hồi thiếu nữ, trong lòng lại đau nhói. Hắn vươn tay ôm lấy Lưu Nguyên, không nói lời nào.
Lúc này, An Kỳ đi ra khỏi phòng.
Gã đi tới bên Lưu Khám:
- Đô úy, Lữ cô nương muốn gặp Nguyên tiểu thư.
- A Trĩ tỷ ấy...
An Kỳ lắc đầu, không nói gì, chỉ kéo tay Lưu Nguyên đi vào trong phòng. Lữ Trĩ chắc chắn có gì muốn dặn dò với Lưu Nguyên.
Còn việc nói cái gì, Lưu Khám không được biết.
Hắn ngồi ở trên thềm đá, ngâm đi ngâm lại “Quan Thư”.
Chỉ là trong tiếng ngâm không hề có chút vui vẻ, mà đem theo nỗi bi thương sâu sắc, vang vọng trong không trung.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc...
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi... Yểu điệu thục nữ. Chung cổ nhạc chi.”
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng bi thương:
- Mẹ. Mẹ tỉnh lại đi. Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!
Chương 302: Châu Nam – Quan Thư (2)
Tiếng ngâm đột nhiên ngắt đoạn, cả người Lưu Khám run lên, hắn cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, rất lâu sau cũng không cử động.
An Kỳ bước ra khỏi phòng:
- Đô úy, xin lỗi!
Lưu Khám khẽ nói:
- Tiên sinh đừng tự trách mình, mạng này của Lữ Trĩ không thể trách ngươi.
Hắn ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt:
- Lập tức sai người về phủ nói với phu nhân và Thích Chi, mời bọn họ lập tức phái người đến chăm nom. Chung Ly truyền mệnh lệnh của ta, điều động toàn bộ bốn doanh Lữ Trĩ, tìm tung tích tên nghịch tặc Lưu Phì.
Thông báo cho quận Tứ Thủy, người nào biết được hành tung của Lưu Phì, thưởng mười dật hoàng kim, trăm thạch hạt kê; người nào giết được Lưu Phì, thưởng trăm dật hoàng kim, năm trăm thạch hạt kê...
Đạo Tử, ngươi đi suốt đêm đến Kỳ Hương, nhất định phải giết chết tên kia cho ta.
- Dạ!
Hai người Trần Bình và Chung Ly Muội cùng chắp tay tuân mệnh, quay người vội vã rời đi.
Lưu Khám đứng ngẩn ngơ ở ngoài phòng, dường như chốc lát đã già nua đi rất nhiều. Sức lực của toàn thân như bị rút kiệt.
Lữ Trĩ đi rồi!
Trong ý thức còn sót lại của Lưu Khám, chỉ còn nỗi lo lắng này cũng đi rồi...
Nếu có kiếp sau, chỉ mong hắn và Lữ Trĩ có thể đi cùng nhau.
Lưu Khám này, không phải Lưu Khám đang sống, mà là Lưu Khám đã chết cách đây rất nhiều năm.
Nhân duyên kiếp này, đến từ sự quan tâm kiếp trước; mối quan tâm kiếp này, chỉ mong kiếp sau những người yêu nhau sẽ được sống bên nhau! Còn về Lưu Bang, Lưu Khám nắm chặt tay, bất kể Đại Tần có diệt vong hay không, giữa hắn và Lưu Bang, không phải ngươi chết thì là ta chết.
Trong phòng, Lưu Nguyên nằm gục trên người Lữ Trĩ, khóc nức nở.
Thần sắc Lữ Trĩ rất điềm tĩnh, không hề có chút biểu hiện của sự đau khổ. Chỉ là ở vùng lông mày còn sót lại chút lưu luyến với thế giới này. Lưu Khám ngồi xuống bên cạnh Lưu Khám, ôm Lưu Nguyên vào trong lòng.
Một tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Lữ Trĩ, trong khoảnh khắc, dường như hắn nhìn thấy Lữ Trĩ đang cười với hắn!
- A Trĩ tỷ tỷ, tạm biệt!
Hắn thì thầm.
- Tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt Nguyên Nhi, cho dù là nó là con gái của người kia, ta cũng sẽ coi như con ruột của mình.
Đúng lúc này, Lưu Nguyên nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Lưu Khám.
- Dượng, mẹ đưa cho dượng cái này!
Trong tay Lưu Khám có thêm một tấm ngọc bài, được làm từ ngọc trắng, bên trên có hình uyên ương được điêu khắc theo kỹ xảo Tần Bát Đao. Tấm ngọc bài uyên ương nhìn rất quen mắt. Lưu Khám không khỏi biến sắc, vừa nhận ra tấm ngọc bài này, giống với tấm ngọc bài trong tay hắn.
Năm đó lúc hắn và Lữ gia mỗi người một ngả, trên người Lưu Khám cũng có một tấm ngọc bài như vậy. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, còn cho rằng là lễ vật mà Khám phu nhân tặng cho hắn. Loáng một cái đã bao năm trôi qua, tấm ngọc bài này đã được Lưu Khám đặt trong hộp ngọc, giao cho Lữ Tu bảo quản. Bây giờ lúc hắn nhìn thấy Lưu Nguyên đưa tấm ngọc bài cho hắn, lập tức nhận ra hai tấm ngọc bài này là từ tay một người.
Lẽ nào, tấm ngọc bài của hắn, là Lữ Trĩ tặng?
Nghĩ lại, cũng rất có khả năng... Ngày xưa Lưu gia không có danh tiếng, lúc rời khỏi Lữ gia, tài sản trong tay có thể đếm trên đầu ngón tay. Tấm ngọc bài này ấm nhuận tròn trịa, vừa nhìn là biết giá trị không tầm thường. Với tình trạng lúc đó của Lưu gia, sao có thể giữ tấm ngọc bài như vậy?
Có lẽ đây là vật đính ước của Lữ Trĩ với Lưu Khám.
Nhưng Lữ Trĩ lại bảo Lưu Nguyên đem nó đưa cho Lưu Khám, là để uyên ương kết hợp, hay là có dụng ý khác? Một ý nghĩ cổ quái lướt nhanh trong đầu Lưu Khám. Hắn không khỏi quan sát tỉ mỉ Lưu Nguyên một lượt, trong lòng khẽ run rẩy.
- Nguyên, cháu bao nhiêu tuổi?
- Năm nay tám tuổi ạ!
- Sinh tháng nào?
Lưu Nguyên nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc, nói:
- Mồng tám tháng mười hai!
Trong lòng Lưu Khám bỗng run rẩy, năm mà Lữ Trĩ và Lưu Bang thành thân là tháng mười hai, nàng với mình đã có...Tính toán thời gian, nếu như... Không phải đúng là đầu tháng mười hai hay sao? Lữ Trĩ để Lưu Nguyên đem miếng ngọc này cho Lưu Khám, lẽ nào muốn nói với hắn: Lưu Nguyên không phải là con gái của Lưu Bang, mà là con gái của ta?
Càng nhìn lại càng giống!
Lưu Khám nhắm mắt lại, hít thật sâu, ôm Lưu Nguyên thật chặt vào trong lòng.
Nó - là con gái của ta...
- Đại tỷ, Đại tỷ!
Ngoài cửa vọng lại tiếng khóc thảm thiết. Lữ Thích Chi, Lữ Tu dìu phu phụ Lữ Văn chạy vào trong phòng. Lưu Khám ôm Lưu Nguyên, không nói lời nào bước ra khỏi phòng. Khám phu nhân cũng đã tới, được Thích Cơ dìu đỡ, đứng ở trong viện. Lưu Cự, Vương Cơ chưa đến, cũng không thể để bọn họ đến. Ngày đại hỉ lại đầy rẫy những đau buồn không đâu.
Quán Anh và Chung Ly Muội đã quay về quân doanh, chấp hành mệnh lệnh của Lưu Khám. Mông Tật và Đồ Đồ cũng đi theo. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Phủ người ra người vào liên tiếp, cho dù là kẻ ngu cũng có thể đoán ra, nhất định đã xảy ra chuyện lớn!
Thế nhưng Lưu Khám không ở đây, sứ giả các phương đương nhiên không tiện hỏi. Mông Tật và Đồ Đồ thì không như thế. Giữa Lưu Khám và hai người bọn họ có tình chiến hữu, đó là giao tình đã từng trải qua sống chết, đương nhiên không hề khách khí mà đi theo.
- A Khám, rốt cuộc là chuyện gì?
Lưu Khám giao Lưu Nguyên ẫu thân, tạm thời để Khám phu nhân chăm sóc.
Hắn khẽ kể lại nguyên do mọi chuyện một lượt, nhưng nội dung có thay đổi một chút.
Lưu Phì có liên quan đến phản tặc, vì vậy cả gia đình bị bắt vào ngục, nhưng Lữ Trĩ và Lưu Khám hắn có quan hệ thông gia, vì vậy muốn tiếp nhận phạm nhân về đây. Một mặt có thể chăm lo nhiều hơn, mặt khác cũng là vì tiện phá án. Nhưng không ngờ, Lưu Phì lòng lang dạ thú, đã phục kích trên đường...
Mông Tật và Đồ Đồ đều bản tích hung dữ, không đợi Lưu Khám nói xong, liền tức giận đến nỗi hét ầm lên.
- Thằng nhãi ấy chết cũng chưa đền hết tội. Thằng nhãi chết chưa đền hết tội...
Mông Tật nắm lấy cánh tay Lưu Khám:
- A Khám, ngươi yên tâm. Chuyện này không liên quan đến ngươi, nhất định sẽ không bị liên lụy. Ta sẽ quay lại Bình Dương, bẩm báo chuyện này với Nhị Thúc, sau đó dùng toàn bộ binh mã của ta ở Bình Dương giúp ngươi truy bắt tung tích thằng nhãi Lưu Phì.
Đồ Đồ, ngươi ở lại Lâu Thương. Xảy ra chuyện này, A Khám nhất định bận tối tăm mặt mũi. Ngươi giúp hắn truy bắt tên nhãi... Sau khi ta quay về, sẽ lệnh cho bộ nhân mã của ngươi đến Lâu Thương tụ hợp với ngươi.
Lưu Khám định từ chối, nhưng không tìm được lí do thích hợp vì vậy gật đầu, coi như là đã đồng ý. Nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết chuyện này trước khi Đồ Đồ bắt được Lưu Phì.
Cứ như vậy, một buổi đại hôn đã kết thúc trong thương cảm.
Trong thời gian đó Lâu Thương thần hồn nát thần tính, Trinh kỵ khắp nơi, binh mã bốn doanh lũ lượt hành động. Trong lúc Lâu Thương tung ra thiên la địa võng, thì cùng lúc đó, Doanh Tráng nhận được tin tức cũng giận tím mặt, lệnh cho quan viên các huyện tìm ra tung tích của Lưu Phì, đồng thời cũng thông báo cho các quận huyện khác, xin trợ giúp.
Đầu tháng một, hai vùng Đông Hải, Đãng Quận lần lượt bắt tay vào hành động. Theo đó, Thượng Khanh Mông Nghị đóng ở Bình Dương cũng hạ lệnh điều tra chuyện này, mệnh lệnh cho các quận huyện liên hợp điều tra truy bắt bọn người Lưu Phì.
Một trận tinh phong huyết vũ xảy ra một cách vô ý như vậy.
Các quận huyện cũng thật sự rất nỗ lực, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tiêu diệt toàn bộ hai mươi tám lộ thổ phỉ, điều tra những người có liên quan đến thổ phỉ. Gần nghìn người. Đối với chuyện này, trên có Mông Nghị, dưới có quan sử các huyện, đều không hề nương tay, bắt được lập tức giết chết.
Chỉ riêng quận Tứ Thủy, đã có hơn nghìn người đầu rơi xuống đất. Chỉ là, cuộc điều tra thanh thế lớn như vậy, cũng không phát hiện ra hành tung của Lưu Phì.
Lưu Khám không nén được tức giận, tính cách cũng trở nên vô cùng kì quái, ở trong phủ thường quát đánh hạ nhân, càng nghiêm lệnh với Lâu Thương quân tăng cường lục soát.
Tiết Vũ Thủy cũng đã sắp qua, Kinh Trập sắp đến.
Ngày này, sau khi Lưu Khám suất bộ từ Từ Hiền quay về, mệt mỏi trở về phòng, dỡ bỏ khôi giáp, ngồi ngẩn ngơ bên án.
Trên án thư, bày một cặp ngọc bài uyên ương. Dưới ánh nắng, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Lưu Khám cầm lấy ngọc bài, nhẹ nhàng vuốt ve, tinh thần trống rỗng.
Có tiếng gõ cửa, Tào Tham bước vào trong.
- Lão Tào, có chuyện gì vậy?
Tào Tham dường như có chút khó xử, do dự một hồi mới khẽ nói:
- Chủ công, đại tiểu thư tuy rằng đi rồi, nhưng... Hôm nay lão Tiêu phái người đến, nghe khẩu khí, hình như là muốn nghe ngóng tình hình. Ngươi định xử lý già trẻ Lữ gia thế nào? Ngươi cũng biết, Lão Tiêu rất khó xử.
Đồ Tử và Hạ Hầu Quán không dưới một lần tìm y hỏi, hình như là muốn xin tha thứ.
Chỉ là...
Già trẻ Lưu gia?
Lưu Khám nhíu mày, hình như có chút do dự.
Trần Bình đi giải quyết Lưu Bang, bây giờ vẫn chưa quay về, còn hắn trong quãng thời gian này bận đi điều tra hành tung của Lưu Phì. Đối với già trẻ Lưu gia, cũng không có thời gian để ý tới. Kỳ thực, thẩm vấn hay không thẩm vấn, đối với Lưu Khám mà nói cũng như nhau cả. Chân tướng sự việc hắn biết rất rõ.
Gia đình Lưu Thái Công chắc chắn cũng không biết tung tích của Lưu Phì.
Nghe người ta nói, gia đình Lưu Thái Công, trừ Lưu Tứ và Lưu Giao ra thì không người nào là ưa Lưu Bang. Đặc biệt là gia đình Lão Đại lại càng như vậy. Lưu Phì chỉ cướp Lưu Giao đi, e là cũng chỉ vì nguyên nhân này. Cho nên nói, giữ lại gia đình này, cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Bất luận trước đây Lưu Phì có mưu nghịch hay không, bây giờ xảy ra chuyện này, y cũng chỉ có một con đường chết.
Lưu Khám không trông mong Lưu Phì sẽ đến giải cứu gia đình Lưu Thái Công, hơn nữa điều hắn để tâm hơn là Trần Bình có giết chết được Lưu Bang kia không.
- Lão Tào, ngươi không cần nói nữa.
Lưu Khám ngăn Tào Tham lại, nhẹ giọng nói:
- Chuyện của Lưu Phì rất lớn, chiếu theo pháp luật là tội danh tru di tam tộc. Bây giờ không chỉ là vấn đề của già trẻ Lưu gia, còn có vấn đề của già trẻ nhà Lữ gia. Mặc dù Lưu Phì không phải là do A Trĩ sinh ra, nhưng Lữ gia vẫn nằm trong tam tộc.
Ta sẽ nghĩ cách giải vây, nhưng đã không thể quay về huyện Bái.
Nhẹ nhất cũng là trọng tội thâu tác... Ngươi nói với Đồ Tử và Lão Tiêu, cứ nói ta sẽ nghĩ cách đưa Lưu gia thâu tác ở quận Thục. Đây cũng là điều lớn nhất mà ta có thể làm, hơn nữa có thể thành công hay không, ta cũng không dám bảo đảm. Điều ta cần làm, không phải là giữ lại già trẻ nhà họ Lưu mà là phải giữ lại già trẻ nhà họ Lữ. Nếu như bọn họ không hài lòng, ta cũng hết cách. Dù sao ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện đó thôi.
Cái gọi là tam tộc, là chỉ phụ gia, mẫu gia, còn có thông gia.
Lưu Phì chưa thành thân, đương nhiên không có thông gia. Như vậy, chỉ còn lại Lưu gia và Lữ gia.
Đầu tiên Lưu Khám phải bảo vệ Lưu gia, cũng là chuyện thường tình. Đối với chuyện này, Tào Tham cũng không nói gì. Dù sao, nếu như thật sự chỉ là di chuyển Lưu gia đến Thục trung, đã là ân tình to lớn lắm rồi. Lưu Khám có thể làm tới bước này, cũng coi như là nể mặt Tiêu Hà và Phàn Khoái.
- Vậy thì, Tham biết nên hồi báo như thế nào rồi.
Tào Tham rút ra ngoài, thư phòng lại trở về tĩnh mịch như trước.
Nhưng đúng lúc Lưu Khám muốn yên tĩnh một chút, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.
Khoái Triệt vội vã xông vào, thở hổn hển nói:
- Chủ công, phía Đạo Tử đã có tin tức rồi!
Chương 303: Thủy Hoàng Đế đông tuần (1)
đông bắc huyện Nghị quận Nãng thì bị bắt giam lại.
Quán Đình, còn gọi là Quán Trạch.
Thời kỳ Xuân Thu, ở đây thuộc về lãnh địa nước Tống, nhưng do quan viên của nước Lương phái đến quản lí. Sau khi gia nhập Chiến quốc, Quán Trạch trước sau lệ thuộc vào nước Tống và nước Tề. Thủy Hoàng đế thống nhất Lục Quốc, lập tức nằm dưới sự cai trị quận Nãng, đồng thời thiết lập Quán Đình, để tiện quản lí.
Quan viên giam giữ Lưu Bang là Huyện lại huyện Bái – Trang Bất Thức. Sở dĩ để quan lại của huyện Bái đến giam giữ Lưu Bang, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Lúc Tần thống nhất thiên hạ, mặc dù đã sắp xếp các quan viên ở khắp các vùng, nhưng từ sau khi Tần Thủy Hoàng hạ lệnh đốt sách, liên tục xảy ra chuyện quan lại bỏ trốn. Không còn cách nào, ảnh hưởng từ chuyện đốt sách đem lại, thật sự quá nghiêm trọng, rất nhiều nho sinh thậm chí đã không tiếc tính mạng để phản kháng. Quan viên gốc Đại Tần, vốn dĩ đã thiếu nghiêm trọng. Bất đắc dĩ mới sắp xếp cho rất nhiều nho sinh sáu nước, tuy rằng hòa hoãn được tình thế quẫn bách, nhưng lại không ổn định lắm.
Huyện Mông huyện có xảy ra tình trạng như vậy. Hơn nữa, những quan viên bỏ trốn, quan chức cũng không nhỏ, là Huyện thừa của huyện Mông. Chính bởi vị Huyện thừa đại nhân này bỏ trốn, khiến cho cả thành huyện Mông hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều không thể nào giải quyết ổn thỏa. Nhân thủ ở huyện Mông vốn dĩ đã thiếu thốn, sao có thể điều động người coi giữ Lưu Bang? Vì vậy, chuyện này giao cho quan sử huyện Bái, người cùng với Lưu Bang áp giải tù nhân, đồng thời cùng quay về huyện Bái. Dù sao, Lưu Bang phải áp giải về huyện Tương để cho quan sử của huyện Bái áp giải, cũng coi như ổn thỏa, còn có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện, sao lại không làm?
Trang Bất Thức, người Ngão Tang, hai mươi sáu tuổi, là một người Sở chuẩn mực! Dáng người không cao lắm, khoảng chừng trên dưới bảy thước, theo như cách nói của hậu thế, cũng khoảng một mét sáu. Thân thể cường tráng. Da mặt trắng ngần, có chút dáng vẻ thư sinh. Cánh tay thon dài, giỏi sử dụng một đôi đoản mâu năm thước gia truyền. Thanh đoản mâu đó là do danh tượng nước Sở chế tạo, một thanh nặng mười bảy mười tám cân, một thanh nặng hai mươi lăm cân.
Mà Trang Bất Thức này võ nghệ cũng không phải tầm thường. Gã dấn thân vào quan phủ tương đối muộn, ba năm trước được đề cử trở thành quan coi ngục ở huyện Bái. Mới gặp lần đầu, rất dễ bị ngoài hình của lừa gạt: cười chúm chím, có vẻ như vô hại, nhưng người huyện Bái đều biết, người này thủ đoạn độc ác. Đối với phạm nhân, tàn ác chết người. Bất kể là người nào bị bắt vào trong đại lao, bất luận là tội danh gì, đều phải chịu hai mươi gậy.
Theo như cách nói của Trang Bất Thức, những phạm nhân này đều là những tên gian ác, không chịu phục tùng, hai mươi gậy, chỉ là để giết chết uy phong của bọn chúng. Nếu như còn không nghe lời, còn có cuộc sống khác. Nhưng, đại đa số phạm nhân, sau khi ăn hai mươi gậy này, cũng đều ngoan ngoãn không dám gây chuyện thị phi.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà thành tích của Trang Bất Thức nổi bật. Lí Phóng thì vô cùng xem trọng gã, nhưng ngược lại, Tiêu Hà lại không có thiện cảm với người này.
Thế nhưng, một người bạo ngược như vậy, lại vô cùng kính trọng Lưu Bang.
Cũng khó trách, trong mắt bọn người Lưu Khám, Lưu Bang là một tên vô lại không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng. Nhưng đối với đại đa số những người sống ở tầng dưới xã hội mà nói, Lưu Bang tính tình dũng cảm, độ lượng rộng rãi, là một anh hùng hào kiệt đáng để đi theo, là một người rất giỏi.
Lúc Lưu Bang bị bắt, còn có ba người Chu Bột, Lư Quán, Chu Hà cũng bị liên lụy. Trang Bất Thức không hề làm khó bọn chúng, trên danh nghĩa tuy rằng là gã giam giữ Lưu Bang, nhưng trên thực tế, lại không hề ngược đãi bốn người Lưu Bang.
Từ Quán Trạch khởi hành, Trang Bất Thức đem theo bảy tám Huyện lại, áp giải bốn người Lưu Bang đi. Vốn dĩ, trước khi bị bắt ở Quán Trạch, bọn người Lưu Bang đã chuẩn bị chuyển đường ở chỗ này, đi về phía huyện Ngu, sau khi vượt qua Mạnh Trư Trạch đi về phía đông, chính là Phong Ấp rồi. Nhưng bây giờ, sau khi Lưu Bang bị bắt, bọn họ phụng mệnh áp giải Lưu Bang về phía huyện Tương.
Trên đường đi, Trang Bất Thức không khỏi nghi hoặc:
- Lưu đại ca, các huynh phạm phải tội gì vậy? Lão Tần sao lại bắt huynh?
Lúc này, vừa hay Lưu Phì tập kích xe chở tù ở Tứ Thủy quận, làm lớn chuyện lên.
Nhưng trước lúc này, phía huyện Bái vẫn chưa nói rõ chuyện này. Chỉ nói Lưu Bang phạm tội, cho nên muốn áp giải đến huyện Tương thẩm vấn.
Phía Huyện Mông cũng không bàn giao rõ ràng.
Còn Lưu Bang, thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Y nghĩ, hình như y không làm chuyện gì phạm pháp. Những năm gần đây hắn làm việc ở Tứ Thủy hết sức cẩn trọng, nói không chừng chỉ là một vụ hiểu nhầm?
Nghe thấy Trang Bất Thức hỏi, Lưu Bang cũng ngỡ ngàng.
Muốn nói y đã đắc tội với người nào... E là cũng chỉ có Lưu Khám ở Lâu Thương!
Nhưng chuyện xảy ra năm đó, đã qua bao nhiêu năm rồi, không phải sao? Hơn nữa, nếu như Lưu Khám thật sự muốn giải quyết y, chắc chắn sẽ tự mình phái người đến.
Vì vậy, Lưu Bang sau một hồi nghi ngờ, lập tức phủ định suy nghĩ này.
Nếu trừ Lưu Khám ra, mấy năm nay y thật sự không đắc tội với ai... Có thể có chuyện gì? Lưu Bang lắc đầu.
- Có thể là chỗ nào đó sai lầm thôi... Hai năm nay, ta không gây chuyện mà!
Vừa nói chuyện, y vừa liếc nhìn hai người Lư Quán và Chu Bột, có ý định hỏi hai người bọn họ: Có phải là hai người các ngươi sau lưng với ta gây chuyện thị phi không?
Lư Quán, Chu Bột cũng lắc đầu.
Còn về phần Chu Hà...
Không phải là người hay gây chuyện.
Hơn nữa, anh họ của y – Chu Xương làm việc ở Lâu Thương, thậm chí được Lưu Khám tín nhiệm. Tuy là quan niệm của hai người không giống nhau, nhưng rốt cục cũng là thân thích. Nếu như Lưu Khám thật sự có hành động gì, Chu Xương chắc chắn sẽ nghĩ cách thông báo cho Chu Hà. Cho nên, Lưu Bang một lần nữa lại loại trừ khả năng Lưu Khám gây chuyện này.
Thật không ngờ, tất cả những chuyện này, đều là do Trần Bình bí mật bày ra.
Nếu Lưu Khám không hỏi, thậm chí còn mơ hồ, càng không nói đến Chu Xương.
Đoàn người từ Quán Đình đi về nam, sau nhiều ngày, đã đến Kỳ Hương. Phía trước chính là huyện thành Nãng Sơn rồi. Qua Nãng Sơn, là đi vào quận Tứ Thủy.
Thân phận của Lưu Bang là phạm nhân, đương nhiên không được vào huyện thành.
Cho nên Trang Bất Thúc để y lưu lại Kỳ Hương, bảo người chăm sóc tốt cho bốn người Lưu Bang, một mình đi đến Nãng Sơn.
Qua huyện Nãng Sơn, cần thay đổi Quan Điệp, đây cũng là luật lệ mà luật lệ thời Tần quy định. Luật lệ thời Tần vô cùng coi trọng Quan Điệp, đặc biệt là loạn Tam Điền Tề Lỗ, vốn dĩ là nơi hiểm yếu có phần lơi lỏng, đột nhiên khôi phục lại trạng thái nghiêm mật ban đầu. Nếu như không thông quan Quan Điệp, vậy thì không kẻ nào có thể đi qua nơi hiểm yếu. Cho nên, Trang Bất Thúc đầu tiên phải đổi thành đi qua Quan Điệp, sau đó mới có thể đi qua huyện Nãng Sơn.
Trang Bất Thúc đi rồi!
Đám người Lưu Bang bị giam giữ trong đại lao Kỳ Đình, mấy tên quan lại huyện Bái ở bên ngoài trông coi.
Đến trưa, mọi người đều cảm thấy đói bụng. Đúng lúc này, Đình trưởng Kỳ Đình cũng một người hương lão đi đến bên ngoài đại lao.
- Những tên phạm nhân này từ đâu đến?
- Khởi bẩm Du Khiếu, những người này là phạm nhân áp giải đến huyện Tương. Trên đường cần phải thay đổi Quan Điệp, cho nên tạm thời giam giữ phạm nhân ở đây.
Hóa ra là tuần tra vùng này.
Lưu Bang từ trong ngục nhìn ra ngoài, chỉ thấy vị Du Khiếu mặc bộ võ quan.
Du Khiếu, là một trong Tam Lão, chuyên phụ trạch truy bắt phạm nhân. Gã đến điều tra hỏi han cũng không phải là chuyện kì lạ. Cho nên Lưu Bang cũng không để tâm. Y ngồi trên đống cỏ khô, dựa vào tường, không khỏi có chút nhớ nhung ngôi nhà nhỏ trong thành Phong Ấp!
Trước đây cũng không cảm thấy gì, nhưng khi lâm vào cảnh khó khắn rồi, mới biết ngôi nhà rách nát kia, mới là ấm áp.
Y không nhịn được thở dài một tiếng, nhìn một lượt ba người Chu Bột, Lư Quán không khỏi có chút hổ thẹn nói:
- Mấy vị huynh đệ, Lưu Quý làm liên lụy các ngươi rồi!
- Đại ca hà cớ nói như vậy!
Lư Quán vội vàng nói:
- Dù sao thì chúng ta cũng không phạm tội gì, chắc là phủ nha nhầm lẫn rồi... Đợi đến Huyện Tương, tự nhiên sẽ có thể rửa oan giải tội.
- Rửa oan giải tội?
Chu Bột khá trầm mặc, lúc này mở miệng nói:
- Ta thấy không dễ dàng như vậy đâu.
- Lão Chu xin chỉ giáo?
Chu Bột lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm. Chỉ là cảm thấy, hình như không đơn giản như vậy...
Mấy người đang nói chuyện, chợt thấy mùi cơm bay đến.
Lưu Bang ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đình Trưởng Kỳ Đình dẫn theo người, vác theo hai thùng gỗ, bên trong mùi thơm ngào ngạt bốc ra.
- Các huynh đệ vất vả rồi, Đan Du Khiếu nói chư vị đã đến Kỳ Hương rồi, không thể không lo việc ăn uống.
Vị Đình trưởng này vẻ mặt tươi cười, đặt thùng cơm ra trước mặt quan lại huyện Bái.
- Nào nào, ăn chút gì đi... Ở đây ta cũng không thể chiêu đãi món gì ngon được nhưng ăn no thì không thành vấn đề... Còn có mấy thứ trong đây, các người căn đi, kẻo lại đói bụng, làm lỡ hành trình.
Qua huyện Nãng Sơn, cả một đoạn đường dài, khó mà ăn được một bữa cơm nóng hổi. Khà khà, đi về phía trước là Đại Trạch Nãng Sơn rồi!
Gã Đình trưởng kia nói không sai.
Mấy tên quan lại đều đứng lên cảm ơn, bưng bát cơm, ngồi xổm bên ngoài lao ăn lấy ăn để.
- Lưu Đình trưởng, sao ngươi không ăn? Gạo Nãng Sơn mùi vị rất ngon, còn thơm ngon hơn gạo huyện Bái của chúng ta rất nhiều.
Chương 304: Thủy Hoàng Đế đông tuần (2)
Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Tuy rằng Lưu Bang là phạm nhân, nhưng những tên quan lại này đối với hắn vẫn có thể coi là kính trọng. Đều là những người từ tầng lớp thấp, được Trang Bất Thúc nhắc nhở, các quan lại cũng có thể nhớ kĩ bốn người Lưu Bang trong nhà lao.
Một vị quan lại lớn tuổi, bưng bốn bát cơm đặt ở cửa nhà lao.
- Lưu Quý à, các ngươi cũng ăn chút gì đi... Đình Trưởng nói đúng, vào Đại Trạch Nãng Sơn rồi, trước khi đến Huyện Tương, có muốn ăn cơm nóng cũng khó. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, dù sao cũng không làm chuyện gì sai, đợi đến huyện Tương rồi nói rõ ràng ra là được.
- Cảm ơn Trần Lão đầu!
Lư Quán đang nói chuyện, bên ngoài đem cơm vào, đặt trước mặt Lưu Bang, sau đó lại đưa cho Chu Bột và Chu Hà mỗi người một bát. Lư Quán tay bưng bát cơm, ngồi xổm bên cạnh cửa nhà lao, há miệng định ăn.
Nhưng đúng lúc này, Chu Bột bỗng nhiên nói một câu:
- Quán, đừng ăn vội!
- Sao vậy?
Lưu Bang bên cạnh đang định ăn, nghe thấy câu nói này của Chu Bột, ngẩng đầu lên nhìn y đầy nghi hoặc.
- Đại ca, đợi bọn họ ăn xong trước đã, chúng ta hãy ăn!
Chu Bột nói, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua phía bên ngoài nhà lao.
- Ý ngươi là...
- Ta không biết!
Chu Bột khẽ nói:
- Đại ca bỗng nhiên gặp nạn, chuyện vốn là bình thường, bọn ta phải cẩn thận mới phải.
Lưu Bang suy nghĩ một chút:
- Ngươi nói cũng có lí!
Tuy rằng trong lòng rất không vừa lòng, nhưng Lưu Bang đã nói như vậy, Lư Quán cũng đành bỏ bát cơm xuống, khẽ lầm bầm mấy câu.
Ngoài cửa đại lao, các quan lại ăn ngấu nghiến một cách ngon lành. Mấy người Lưu Bang bụng sôi lên òng ọc, không nhịn được nuốt nước bọt. Thấy bọn quan lại ăn xong, Lư Quán không nhịn được nói:
- Lão Chu, đừng có nghi thần nghi quỷ nữa. Ngươi xem, bọn chúng sắp ăn xong rồi, nếu chúng ta còn không ăn, cơm sẽ nguội mất.
- Quán, đợi chút đã!
Cổ họng của Chu Bột run run, y nuốt nước bọt.
- Ta mặc kệ, các ngươi không ăn, nhưng ta đói lắm rồi, ta ăn!
Lư Quán vừa nói, vừa bưng bát cơm từ dưới đất lên, đang định ăn. Lưu Bang đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lô Quán, khẽ nói:
- Quán, nhìn bên ngoài kìa.
Lời nói của Lưu Bang, Lư Quán không thể không nghe. Quay đầu lại xem, chỉ thấy bọn quan lại vừa nãy đang ăn ngấu nghiến, ai nấy lảo đảo, giống như là uống phải rượu vậy, rất nhanh ngã lăn xuống đất. Lư Quán không khỏi giật mình, trong lòng thấp thỏm:
- Trong cơm này có vấn đề?
Y nhìn qua cơm trong bát, khẽ giật mình.
- Ta nói mà, không có chuyện gì mà xum xoe nịnh bợ, không phải gian thì cũng là cướp.
Chu Bột vừa nói chuyện, vừa hắt cơm trong bát xuống đất, lấy rơm rạ che lại, sau đó khẽ nói:
- Đại ca, mau mau đổ cơm xuống, giả vờ hôn mê... Nhìn xem rốt cuộc ai muốn hãm hại chúng ta? Ta đã nói mà, chuyện này không phải đơn giản.
- Nghe lời Lão Chu đi, mau làm đi...
Lúc này Lưu Bang không hề do dự đổ cơm xuống, học theo bộ dạng của Chu Bột, dùng rơm rạ phủ lên, sau đó ngã xuống mặt đất. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân vọng lại. Chỉ thấy tên Du Khiếu đó dẫn theo Kỳ Đình Đình Trưởng, cùng với năm sáu tên sai dịch đi tới.
- Đều ngã hết rồi sao?
Du Khiếu nhìn thoáng qua, khẽ nói:
- Mọi người ra tay gọn gàng một chút, giải quyết hết, năm mươi dật hoàng kim này, sẽ đều là của chúng ta.
- Đan lão. Những tên quan sai này cũng giải quyết hết chứ?
- Đương nhiên là giải quyết rồi!
Du Khiếu cười lạnh một tiếng.
- Sống không thấy người, chết không thấy xác... Giết xong bọn họ thì vứt xuống dưới khe núi, hai ba ngày sau, dã thú trong núi tự nhiên sẽ giúp chúng ta hủy thi thể diệt chứng cứ. Đã có kẻ cướp cướp sạch, chúng ta đương nhiên phải làm nghiêm túc một chút. Được rồi, đừng nói nhiều lời nữa, nhanh lên một chút.
Nói xong, gã Du Khiếu này rút kiếm từ bên hông ra, đi tới tên quan sai trước mặt, tay nhấc kiếm, chặt đầu tên quan lại. Có người dẫn đầu, những tên thuộc hạ đương nhiên cũng không nhân từ nương tay. Tuy nói Tần pháp nghiêm khắc, nhưng vùng đất hoang sơ này, giết một người có đáng là gì!
Trong nháy mắt, mấy tên quan sai đầu rơi xuống đất! Gã Du Khiếu chỉ cần dùng một ánh mắt, Kỳ Đình Đình Trưởng dẫn theo người, đi về phía nhà lao.
Lộc cộc, cửa nhà lao mở ra. Đình Trưởng tay cầm thanh kiếm dính đầy máu, đi đến trước mặt Lư Quán. Nhấc tay lên, đang định hạ đao chém đầu Lư Quán, đột nhiên thấy Chu Bột trong đống cỏ bỗng vùng dậy, đứng lên, bước lên phía trước, một tay nắm lấy cánh tay gã, thuận thế giống như động tác bắt tay thời hậu thế, cướp lấy thanh bảo kiếm trong tay Đình Trưởng.
- Đại ca ra tay đi!
Chu Bột vừa nói, tay vừa nâng kiếm, chém Đình Trưởng ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó, ba người Lưu Bang, Chu Bột, Lư Quán lần lượt nhảy ra khỏi đống cỏ, nhào về phía những người khác. Mấy tên quan sai Kỳ Đình, hiển nhiên không nghĩ tới mấy người Lưu Bang đột nhiên ra tay, ngẩn người một lát. Đình Trưởng kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống vũng máu.
Tuổi tác của Lưu Bang đúng là không nhỏ. Nhưng dù sao cũng là xuất thân hiệp khách, thân thủ phi phàm nhanh nhẹn. Một tay đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, thuận thế cất bước vung kiếm, chém đầu một gã quan sai. Còn Chu Hà và Lư Quán, cũng không tỏ ra yếu kém, đang tranh đấu với hai gã quan sử, nhất thời bất phân thắng bại. Lúc này, Chu Bột đã ngăn chặn được gã quan sai cuối cùng, hét lớn lên một tiếng, vung kiếm đâm chết đối phương, sau đó giết chết hai tên đang tranh đấu với Lư Quán và Chu Hà.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh... Kỳ Đình Đình Trưởng và mấy tên quan sai khác trong chớp mắt đã bị giải quyết!
Bên ngoài nhà lao, Du Khiếu sợ hãi hét to lên một tiếng, quay đầu chạy. Gã vạn lần không ngờ được, mấy người Lưu Bang lại khó đối phó đến vậy, càn không ngờ được, bọn Lưu Bang chưa ăn bát cơm có thuốc. Kinh hồn thất phách, gã lảo đảo chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy sắp đi ra cổng Kỳ Đình, chợt nhìn thấy một người tiến đến.
- Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
- Bọn cướp tạo phản, bọn cướp tạo phản rồi...
Du Khiếu thậm chí còn chưa nhìn rõ người vừa đến là ai, thất kinh kêu to lên một tiếng.
Bọn cướp tạo phản. Người đó đầu tiên là ngẩn người ra, tựa hồ như hiểu ra cái gì, cất bước đi về phía trước, phất tay đụng vào Du Khiếu, gã bất ngờ ngã nhào xuống đất. Nhất thời tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một người nam tử da mặt trắng bóc, vóc người hơi thấp nhưng khôi ngô.
- Ngươi, ngươi là người nào?
- Những lời này, hẳn là ta hỏi mới đúng.
Người vừa nói chuyện, trong tay cầm một thanh đoản mâu Thanh Đồng, tạo thế như sắp ra tay. Đúng lúc này, bọn người Lưu Bang chạy tới, lớn tiếng hét:
- Bất Thúc huynh đệ, thủ hạ lưu nhân!
Mũi nhọn của thanh đoản mâu với cổ họng của gã Du Khiếu chỉ cách nhau một ngón tay, bỗng nhiên dừng lại.
Trang Bất Thúc quay đầu nói:
- Lưu đại ca, huynh không sao chứ?
Lưu Bang không nói gì, cất bước tiến về phía trước, tóm lấy cổ áo của gã Du Khiếu, lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết ta?
- Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Đan Ninh, là Đan Khiếu ở vùng này...
- Vì sao phải giết ta, nói mau!
Đan Ninh mặt trắng bệch, sợ hãi nói:
- Không phải là tiểu nhân muốn giết anh hùng, thật sự là bị người ta bắt ép. Mười mấy ngày trước, có người tìm tiểu nhân, nói là đồng ý bỏ ra trăm dật hoàng kim để giết chết anh hùng.
Lưu Bang ngẩn người!
Ai muốn giết ta....
Chu Bột đặt thanh kiếm lên cổ Đan Ninh:
- Người đó có lai lịch thế nào? Sao lại phải giết đại ca?
- Tiểu nhân cũng không rõ... Đúng là tiểu nhân không rõ.
Đan Ninh đối mặt với thanh đao sáng loáng, rên rỉ nói:
- Tiểu nhân cũng chỉ là nhất thời tham tiền, bị người ta mê hoặc... A, tiểu nhân nhớ ra rồi, có người nói, anh hùng, ngươi chặn việc tốt của người khác nên mới định giết ngươi. Tiểu nhân nhận dược tiền, cũng không hỏi nhiều. Nhưng có cảm giác rằng, người đó là người trong quan phủ.
- Lưu Khám, chắc chắn là thằng con Lưu gia rồi!
Lư Quán không nhịn được chửi ầm lên.
Nhưng Lưu Bang lắc đầu:
- Không thể nào... Lưu Khám bây giờ là Đô úy Tứ Thủy, bổng lọc hai nghìn thạch, gần như cùng cấp với Quận thủ. Hắn muốn giết ta, hà cớ phải dùng thủ đoạn này? chặn đường của người khác? Mấy năm này, ta luôn ở huyện Bái, sao có thể chặn đường của người khác? Trừ phi...
Y nói đến đây, đột nhiên im lặng.
Chu Hà khẽ nói:
- Lý PHóng!
Hình như chỉ có người này... Y ở huyện Bái, mặc dù không được coi là người cấp trên, nhưng ít nhiều, cũng có mối quan hệ rộng với nhiều người.
Đặc biệt là bọn du côn này, đa số đều là nghe theo sự sắp đặt của Lưu Bang.
Lý Phóng cũng rất đau đầu với chuyện này, mấy lần đều muốn loại bỏ Lưu Bang, cuối cùng cũng dừng tay rồi. Đặc biệt là sau khi Phàn Khoái làm Huyện úy, Lý Phóng càng không yên tâm với y. Đến cả Phàn Khoái cũng nghe lời của Lưu Khám... Xem ra, Lưu Bang và Huyện lệnh, có gì khác nhau chứ?
Lúc này Trang Bất Thúc kéo tay Lưu Bang đi ra một bên.
- Đại ca, xảy ra chuyện rồi!
- Chuyện gì?
- Tuyệt đối không thể đi huyện Bái!
Trang Bất Thúc hít một hơi sâu, bình tĩnh một chút:
- Nếu như bây giờ huynh đi huyện Bái, là con đường chết.
- Xin chỉ giáo?
Lưu Bang nhất thời quá sợ hãi, vội vã nắm lấy cánh tay Trang Bất Thúc, vộ vàng hỏi.
Trang Bất Thúc nói:
- Ta vừa đi vào trong huyện Nãng Sơn thay đổi Quan Điệp, từ trong miệng của Huyện thừa huyện Nãng Sơn nhận được tin... Phì Công tử đã xảy ra chuyện rồi!
- Phì Công Tử?
Ban đầu Lưu Bang không có phản ứng gì, có chút nghi hoặc nhìn Trang Bất Thúc. Nhưng, y rất nhanh đã phản ứng lại, Phì công tử mà Trang Bất Thúc nói, chính là con trai cả Lưu Phì của y. Trong lòng hồi hộp, y vội vã hỏi:
- Lưu Phì? Lưu Phì nó xảy ra chuyện gì?
Chương 305: Thủy Hoàng Đế đông tuần (3)
- Nghe nói, Phì công tử cấu kết với bọn đạo tặc ở huyện Thích, đã bị liệt vào danh sách phản tặc. Đại ca sở dĩ bị bắt, chính là vì nguyên nhân này. Phụ mẫu huynh trưởng của đại ca, còn có chị dâu, đều bị bắt lại và áp giải đến Lâu Thương.
Áp giải đến Lâu Thương?
Lưu Bang đầu tiên hơi căng thẳng, sau đó chợt tỉnh táo lại:
- Cái này cũng không có gì... Đô Úy Tứ Thủy vốn phụ trách việc hình ngục của hai quận Tứ Thủy và Đông Hải, cộngthêm thằng con Lưu gia trước đây đã từng dẹp loạn Tam Điền ở Thái Bình, chuyện này là do hắn tiếp nhận cũng không phải là không hợp lý. Hơn nữa, nếu như do Lưu Khám tiếp nhận, nói không chừng sẽ không có chuyện gì... Khà khà, nói như vậy, hai nhà chúng ta là thân thích. Nếu như hắn không muốn một nhà mẹ vợ của hắn chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách giải vây cho ta. Không có chuyện gì đâu. Chuyện này không đáng gì.
Y nói rất nhẹ nhõm, Trang Bất Thúc chỉ cười gượng lắc đầu.
- Đại ca, chuyện là ở chỗ, Lâu Thương này thay thế cấp trên!
- Xin chỉ giáo?
- Phì công tử dẫn người tập kích trên đường, tập kích xe chở từ... Nhưng nó chỉ cứu Tứ gia thôi!
- Cái gì?
Lúc này Lưu Bang không thể nhẹ nhõm được nữa. Nếu như nói lúc trước Lưu Phì cấu kết với đạo phỉ, bị liệt vào danh sách phản tặc, Lưu Khám còn có thể giải thoát khỏi vụ này. Nhưng tập kích xe chở tù, chuyện này là chuyện lớn. như vậy, đồng nghĩa với việc chứng tỏ Lưu Phì là phản tặc.
- Nghịch tử chết tiệt, nghịch tử chết tiệt!
Lưu Bang giậm chân đấm ngực, Chu Bột và Tiêu Hà đứng bên cạnh khẽ khuyên bảo.
Trang Bất Thúc do dự một lát:
- Đại ca, không chỉ như vậy đâu... Lúc Phì công tử tập kích xe chở tù, đã làm cho các quan lại hộ tống xe bị thương... Còn nữa, còn nữa... nó còn làm bị thương chị dâu. Nghe Huyện thừa ở Nãng Sơn huyện nói, chị dâu đã không chữa trị được, đã ra đi ngay hôm đó rồi!
Lần này, cả hai người Chu Bột và Chu Hà đều ngẩn người.
Lưu Bang càng há to miệng, hơn nửa cười gượng một tiếng rất lâu:
- Tên nghịch tử này, không hại chết ta không được sao?
- Đô Úy Tứ Thủy vì chuyện này đã rất tức giận, thông báo tới tất cả các quan lại gần bốn quận điều tra tung tích bọn người này. Còn về chuyện khác, người đó không nói thêm nữa, ta cũng không dám hỏi nhiều.
À, còn một chuyện nữa... Lữ gia vì cái chết của chị dâu, đã tuyên bố hủy bỏ hôn sự của đại ca và chị dâu. Cho nên, ta đoán rằng lần này đại ca đi huyện Bái chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ, đại ca lại giết Kỳ Đình Đình Trưởng ở chỗ này, khác gì giết quan tạo phản! Tội danh này, sao có thể rửa sạch? Cứ coi như Đô úy tứ thủy đó giúp huynh, đến lúc đó, cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Lưu Bang lúc này trong đầu đã trống rỗng.
- Đại ca, chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã, rồi tiếp tục tính toán.
Hầu như tất cả mọi người đều không chú ý tới, từ đầu tới cuối, Lưu Khám không hề hỏi thăm sự tình của phụ mẫu. Có thể là không để ý, cũng có thể là cố tình bỏ qua. Nhưng những người này đều biết, Lưu Bang và phụ mẫu của y quan hệ cũng không tốt lắm.
- Đúng, rời khỏi nơi này trước đã!
- Chúng ta chạy trốn tới Đại Trạch Nãng Sơn, sau đó tính sau!
Chu Hà đứng bên cạnh đưa ra ý kiến.
Sau khi hoang mang trong chốc lát, Lưu Bang ngay lập tức tỉnh táo lại, liên tục lắc đầu:
- Nếu như chúng ta không giết quan sai, chạy trốn tới Đại Trạch Nãng Sơn là cách ổn thỏa. Nhưng bây giờ, chúng ta đã giết những người này, chẳng khác nào khẳng định tội danh tạo phản. Trên dưới Nãng Quận cứ coi như không muốn điều tra, cũng không thể... Chỉ cần phong tỏa cửa ra vào Đại Trạch Nãng Sơn, chúng ta có chạy đằng trời!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lưu Bang cũng không nóng lòng trả lời, mà nhìn Trang Bất Thúc:
- Bất Thúc huynh đệ, vì chuyện của ta mà liên lụy đệ đến mức này, Lưu Quý thật sự...
- Đại ca, đừng nói những lời ấy!
Trang Bất Thúc nói:
- Ta coi đại ca như huynh ruột, sao còn nói đến liên lụy? chỉ hận Bất Thúc không có khả năng, không giúp được đại ca thoát khỏi tội danh. Nhưng Bất Thức sớm đã đưa ra quyết định rồi, đại ca là huynh trưởng của ta, đại ca đi nơi đâu, Bất Thúc sẽ đi nơi đó. Chỉ cần đại ca không cảm thấy Bất Thúc vô dụng, Bất Thúc nguyện vì đại ca máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ.
Nếu đổi lại là Lưu Khám, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước hành động như thế này của Trang Bất Thức.
Nói cổ nhân chất phác?
Hay là nói như thế này đi... Nếu như đã tin phục một người, sẽ đi theo một cách quên mình, không cần phải có bất cứ đạo lý nào. Thật giống như Tống Giang trong “Thủy Hử Truyện” thời hậu thế, có lẽ đến ngón chân của Lưu Bang cũng không bì được, nhưng lại có bao nhiêu người nguyện sinh tử tương tùy, không từ bỏ.
Chữ nghĩa đầu tiên, đại khái là như vậy.
- Đã như vậy, chúng ta đi huyện Trần!
Lưu Bang quyết định rất nhanh.
Huyện Trần?
Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng gì, Lư Quán hình như chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ đại ca muốn đi nhờ cậy...
- Đừng nói nhiều lời vô ích!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Tên cẩu tặc đó mặc dù đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, tuyệt đối không thể giữ lại tính mạng hắn. Bất Thúc, giết tên cẩu tặc này đi... Lão Chu, hai người các ngươi, vào trong phòng thu dọn ít đồ đạc, xem xem có đồ gì có thể đem đi hay không. Mang nhiều lương khô một chút, chúng ta mau mau xuất phát!
- Anh hùng tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối không.... A!
Trang Bất Thúc không đợi gã nói xong, giơ tay chém đao xuống, đâm vào tim gã Đan Ninh. Mấy người Lư Quán, Chu Bột nhanh chóng vào trong đình thu một số đồ đạc hữu dụng đem đi. Sau đó theo Lưu Bang, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bước đi về con đường phía nam.
Huyện Trần mặc dù có Trần quân canh gác, nhưng cũng coi như là một điểm mù. Ai lại có thể tin được, bọn họ lại chạy tới Trần quận?
Ngày thứ ba, Trần Bình dẫn theo người, tìm đến Kỳ Đình...
- Nói như vậy, Lưu Quý đã chạy thoát...
Lưu Khám nghe Khoái Triệt báo lại xong, sắc mặt trầm xuống.
- Đạo Tử bây giờ còn đang ở Kỳ Đình, nghe nói Nãng Quận rất kinh sợ chuyện này, đã phái binh mã phong tỏa đường thông lộ ở Đại Trạch Nãng Sơn, thề muốn bắt bọn người Lưu Quý... Chuyện này vốn dĩ không có chút kẽ hở, lại gây ra sơ suất như vậy.
Lưu Khám lắc đầu:
- Lưu Quý không thể ở lại Nãng Quận. Ta đã nói lâu rồi, tên đó giống như cá trạch vậy, rất nhanh nhẹn, tuyệt đối không thể có chút khinh thường. Nếu không, năm đó ta ở Bái huyện, đã giết chết y. Bảo Đạo Tử quay về đi, chúng ta cùng suy nghĩ, xem Lưu Quý có thể chạy đến nơi nào. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót. Cẩn thận mấy cũng có sơ sót... Lần này không giết được Lưu Quý, lần sau càng khó khăn hơn.
Khoái Triệt tuân mệnh, quay người rời đi.
Lúc đi đến cửa, Lưu Khám đột nhiên gọi lại:
- Lão Triệt, bảo Tiểu Trư bí mật phái vài người đi huyện Bái, theo dõi những người bạn của Lưu Quý, đặc biệt là Hạ Hầu Anh và Phàn Khoái. Ta đoán rằng, Lưu Quý không thể dễ dàng mà từ bỏ cơ nghiệp ở huyện Bái. Bất luận y đi đầu, nhất định sẽ nghĩ cách liên hệ với bọn người Hạ Hầu Anh... Nếu như có nhân vật khả nghĩ, lập tức quay về bẩm báo, rõ chưa?
Khoái Triệt gật đầu:
- Rõ!
Trời đã vào đêm!
Trong nhà, già trẻ đều đã ngủ hết.
Lưu Khám trằn trọc, khoác áo đi ra khỏi phòng, đi theo con đường nhỏ trong phủ, hắn đi tới linh đường của Lữ Trĩ. Cũng sắp qua bốn chín ngày rồi, đợi qua bốn chín ngày, Lữ Trĩ sẽ nhập thổ rồi. Theo lý, Lữ Trĩ nên nhập thổ trong mồ mả tổ tiên Lưu gia, nhưng Lữ Văn đã tuyên bố hủy bỏ hôn sự của Lữ Trĩ với Lưu Bang, cho nên cuối cùng quyết định an bài Lữ Trĩ tại mồ mả tổ tiên Lữ Gia. Mấy ngày này, Lữ Tu theo vợ chồng Lữ Thị, trông coi linh cữu của Lữ Trĩ quay về quê nhà Đan Phụ. Chuyện sắp xếp Lữ Trĩ nhập thổ, mặc dù rời khỏi Tổ Trạch Đan Phụ đã nhiều năm, phần mộ của quê nhà cũng đã hoang tàn. Nhưng từ lúc Lưu Khám quật khởi, Lữ gia đã bắt đầu giành lại phần mộ tổ tiên ở Đan Phụ.
Đối với chuyện này, Lưu Khám không có cách nào. Người ở thời đai này, rất quan trọng chuyện thổ địa, đặc biệt là đối với tổ trạch, là một chuyện khó mà dứt bỏ.
Hơn nữa, đối với chuyện này, Lưu Khám đã phái người đến thông báo cho Quận thủ Tiết Quận Vương Khác. Vương Khác cũng không có ý kiến, đương nhiên cũng không có nhiều phiền phức lắm. Trên linh đường, Lữ Tu cùng với Lưu Nguyên túc trực bên linh cữu Lữ Trĩ. Hương nhang lượn lờ, khiến cho linh đường đầy ắp không khí bi thương.
Lưu Khám đứng một hồi ngoài linh đường, lại quay người rời đi...
Một mình dạo bước trong hoa viên điền trang, trong lòng Lưu Khám có cảm giác đau thương không nói nên lời.
Lữ Trĩ đã chết!
Lưu Bang bỏ chạy rồi...
Lịch sử còn có thể trở thành như thế nào nữa?
Hiện nay, không ai có thể nói rõ ràng...
Bóng đêm mông lung, lúc này xuân về hoa nở, nhưng Lưu Khám cảm thấy rất lạnh, rất lạnh!
Thời gian, cứ như vậy, trong vô thức trôi đi lặng lẽ.
Sau khi trải qua một trận rung chuyển không quá lớn, quận Tứ Thủy nhanh chóng khôi phục lại sự bình yên ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lưu Phì từ sau khi tập kích xe chở tù, đầu tiên là xuất hiện một lần ở quận Đông Hải, sau đó không có tin tức gì. Theo như Khoái Triệt dự đoán, Lưu Phì rất có thể đi về phía nam, chạy tới phía nam sông Hoài, Cửu Giang, khu tiếp giáp giữa Tứ Thủy quận và Hội Kê. Vùng đất đó rừng cây rậm rạp, sông ngòi ngang dọc, đồi núi trập trùng... Mấy trăm người trốn vào trong đó, giống như đá chìm đáy biển, rất khó tìm.
Huống chi, Lão Tần vẫn còn chưa khống chế nghiêm ngặt vùng này.
Còn Lưu Bang? Càng không có tin tức, giống như đã bốc hơi vậy.
Tháng ba, Thủy Hoàng đế chính thức thiết lập quận Nam Hải ở Nam Cương, do Nhâm Hiêu chủ soái đại quân Nam Cương trước kia nhậm chức Quận thủ Nam Hải quận.
Đồng thời, Nam Hải Quận và Mân Trung Quận, giống như hai quận một quận thủ!
Sau mấy năm xa cách, Nhâm Hiêu cuối cùng cũng phái người tới báo tin, một mặt là cảm ơn Lưu Khám trước kia đã đóng góp nhiều cho đại quân phía nam, mặt khác là dâng một ít đặc sản của Nam Cương. Trong đó, điều làm Lưu Khám kinh ngạc là, đặc sản tên khoai ngọt là một loại sinh trưởng ở Quận Mân Trung.
Lưu Khám lúc nhìn thấy danh mục lễ vật, cũng không để ý lắm.
Thế nhưng lúc hắn nhìn thấy khoai ngọt, không khỏi kinh ngạc.
Khoai ngọt này, bất ngờ chính là khoai lang thời hậu thế. Dựa vào sự hiểu biết của Lưu Khám với khoai lang, nơi sản xuất của thứ này đáng lẽ là châu Mỹ mới đúng, thời Minh mới truyền vào Trung Quốc. Nhưng sao bây giờ... lại xuất hiện thứ này? Hơn nữa lại từ Mân Trung?
Theo sứ giả mà Nhâm Hiêu phái đến giải thích, đây chính là một đặc sản của vùng núi Mân Trung, nhưng dân bản sứ rất ít khi dùng làm thức ăn, dùng nhiều vào nuôi súc vật. Cho nên, khoai ngọt mà Nhâm Hiêu đưa tới cũng không coi là quá nhiều, theo như cách nói của y, chính là đem đến cho Lưu Khám chút mới mẻ mà thôi.
Thế nhưng theo Lưu Khám thấy, khoai ngọt mà Nhâm Hiêu đưa tới, giá trị thậm chí còn vượt quá cả tổng số lễ vật khác cộng lại.
Hắn lập tức phái người đi đến Nam Hải quận, một mặt đi gặp Nhâm Hiêu, mặt khác hi vọng Nhâm Hiêu chuẩn bị cho hắn thêm giống khoai ngọt.
Lưu Khám không hề biết, trong lịch sử vốn có, Nhâm Hiêu ở thời điểm này đã chết rồi.
Phía nam nhiều khí độc, Nhâm Hiêu chỉ huy Tần quân công chiếm Lĩnh Nam xong, bị nhiễm khí độc cho nên không chữa trị được, đã bỏ mạng. Nhưng hiện tại, có lẽ là do Lưu Khám biếu rượu thuốc bí truyền, Nhâm Hiêu vẫn sống khỏe mạnh như thường. Còn Triệu Đà, đảm nhiệm Giáo úy quận Long Xuyên, ở lại trong quân.
Đương nhiên rồi, Triệu Đà sẽ phát triển thành bộ dạng gì nữa?
Lưu Khám đã không còn lo lắng nữa rồi...
Bởi vì trong tháng tư, Ba Mạn dẫn một đội buôn Ba Nhân, từ Giang Dương đến Lâu Thương.
Bây giờ, Ba Mạn qua tuổi hai mươi, sớm đã qua tuổi kết hôn rồi. Vốn dĩ, Khám Phu nhân cũng tán thành Lưu Khám cưới Ba Mạn, nhưng do thời gian chịu tang của Ba Mạn chưa hết, cho nên đành thôi. Nhưng mặc dù là như vậy, Khám phu nhân vẫn phái người đến nói chuyện nghiêm túc một chuyến, thăm hỏi tứ thúc của Ba Mạn - Ba Cức. Phụ mẫu của Ba Mạn đã mất, nhị thúc tam thúc không thừa nhận nàng, mấy người bác đều ở vùng khác.
Người thân duy nhất của nàng hiện giờ chính là Ba Cức.
Khám phu nhân và Ba Cức làm chủ, quyết định hôn sự của Lưu Khám và Ba Mạn.
Chỉ chờ qua ngày chịu tang, hai người sẽ lập tức thành thân. Hơn nữa, cửa hàng người Ba bây giờ ở Ba Thục chính là bước ngoặt quan trọng. Chỉ cần Ba Mạn có thể đứng vững gót chân ở Thục Quận, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đối với Ba Mạn mà nói, một năm nay, là một năm vô cùng quan trọng.
Cho nên sau khi ở Lâu Thương ba tháng, Ba Mạn và Lưu Khám lưu luyến không rời mà xa cách, quay lại quận Thục.
Loáng một cái, đã đến tháng chín.
Ngày này, Lưu Khám đang xử lí công vụ, bỗng nhiên bên ngoài có Tiết Âu bẩm báo:
- Bẩm Đô Úy, Doanh quận thủ phái người đến cầu kiến.
Lưu Khám buông cây bút trong tay, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Mười ngày trước, hắn vừa từ huyện Tương trở về, Doanh Tráng đột nhiên phái người đến, lại có chuyện gì sao?
- Mau mời vào!
Lưu Khám đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Một lát sau, thấy một thanh niên rảo bước đi vào.
À, hóa ra là con trai của Doanh Tráng – Doanh Hoạch.
Doanh Hoạch này, tuổi tác còn kém Lưu Khám hai tuổi, nay đang nhiệm chức Trường Lại dưới trướng Doanh Tráng, là một thanh niên hào sảng.
Lưu Khám cười tiến lên phía trước nghênh đón:
- Hoạch huynh đệ, sao hôm nay lại có thời gian đến Lâu Thương làm khách?
Doanh Hoạch vội vàng hành lễ:
- Khởi bẩm Đô úy, Doanh Hoạch phụng mệnh gia phụ, mời Đô Úy lập tức chuẩn bị, trong vòng năm ngày, hội tụ với gia phụ ở huyện Tương.
Lưu Khám ngẩn người:
- Hội tụ?
Doanh Hoạch tiến lên một bước, khẽ nói:
- Lưu đại ca, có điều huynh chưa biết. Ngày một tháng mười, bệ hạ đi tuần phía đông... Lần tuần thú này, quy mô có chút long trọng. Những quan viên chủ yếu ở những vùng Tam Xuyên, Nãng Quận, Dĩnh Xuyên, Tứ Thủy, Tiết Quận đều phải đến Huỳnh Dương hậu giá.
Đô Úy cũng ở trong danh sách này, bây giờ sứ giả đã ở huyện Tương, gia phụ bảo ta đến nói cho huynh, lập tức chuẩn bị đến hậu giá.
Thủy Hoàng đế đông tuần?
Lưu Khám không khỏi ngẩn người.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, chính là: Hắn, đã có được tư cách hậu giá!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân