Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 286: Đáng Hay Không Đáng? (3)
ăn cứ sự hiểu biết của Lưu Khám đối với Bành Việt, người này rất có tham vọng. Năm đó làm giặc nước là vì tìm ấm no; hiện nay ấm no đã được giải quyết rồi, lại khát vọng trở nên nổi bật, làm một người cao hơn người khác. Nếu gã có tham vọng, vậy thì tốt rồi.
Hiện nay Lưu Khám cũng không phải là Lưu Khám năm đó vất vả, cực nhọc làm việc.
Sau lưng hắn, có Mông Điềm, Phù Tô làm chỗ dựa. Mặc dù không nhất định có thể mang đến cho Bành Việt quan to hậu lộc, nhưng đề bạt nho nhỏ thì không thành vấn đề. Lại nói, có thể thông qua Doanh Tráng, vì Bành Việt kiếm một chức quan, chắc Doanh Tráng cũng không cự tuyệt.
Đúng như Lưu Khám sở liệu, quá trình khuyên bảo Bành Việt cũng không có gì khó khăn.
Bành Việt xuất thân từ Du Vạn, cho nên không được người khác coi trọng. Có vài lần, nếu không phải trong tay gã có hộ đội khiến quan lại địa phương sợ hãi, thì đã sớm tìm gã gây phiền phức rồi. Đặc biệt hiện tai Bành Việt đã lấy vợ sinh con, có hai nhi tử, càng mong muốn được người khác tôn trọng. Không vì cái gì khác, chỉ vì tiền đồ tốt cho tương lai của con. Cho nên, khi Lưu Khám khuyên bảo, Bành Việt lập tức gật đầu đồng ý.
Gã tuy là người Tề, thế nhưng đối với Đại Tề cũng không có nhiều cảm tình lắm, lập tức tập hợp hai trăm thân tín, lặng yên tiến vào Bình Dương. Đang lúc quân Tần nguy cấp, Bành Việt dẫn người cướp cửa thành, mà Lưu Khám lại nhắm ngay mục tiêu là Điền Đô. Điền Đô này cũng là thủ lĩnh của người Bình Dương. Mà người phe mình cũng không nhiều, nếu để cho Điền Đô phản ứng lại, tất nhiên sẽ tạo nên phiền phức đối với hành động cướp cửa thành. Nên chỉ có thể cầm trụ được Điền Đô, làm cho Điền Đô không rảnh điều động nhân mã là Bành Việt có thể nắm chắc thành công.
Đương nhiên là làm như thế rất nguy hiểm!
Nhưng nếu đã tới rồi, cũng chỉ có thể phóng tay mà làm…
Hướng cửa Đông ánh lửa ngập trời, tựa hồ tuyên bố với mọi người điều gì đó.
Điền Đô giật mình bừng tỉnh, nhìn Lưu Khám giống như thiên thần, trong mắt sát khí bắn ra, giơ lên bảo kiếm, lớn tiếng quát:
- Đừng vội nghe Tần cẩu nói nhảm… Người Tần tàn bạo, nếu hiện tại đầu hàng, chỉ có con đường chết. Giết, mở một đường máu thì may ra còn có một đường sống.
Gia thần trong Điền phủ đại đa số đều là thân tín của Điền Đô. Chỉ trong chốc lát, kinh hoàng qua đi, rất nhanh tỉnh táo lại. Đông chủ nói không sai, việc đã đến nước này, với sự bạo ngược của Tần, đầu hàng cũng chỉ có chết. Giết đi, nói không chừng còn có thể tạo một đường sống! Nghĩ tới đây, các gia thần lúc trước chậm chạp giơ lên binh khí thì lần thứ hai hướng đám người Lưu Khám mãnh liệt công kích. Lưu Khám huy việt, múa thuẫn, chém một gã gian tướng ngã xuống đất. Nhìn thấy quanh mình địch nhân ngày càng nhiều, trong lòng hắn không khỏi nôn nóng. Hắc việt tung bay, vù vù rung động, một chiêu quét ngang nghìn quân, chặt đứt hai tên gia tướng, thuận thế bước tới nghiêng người, dùng đồng thuẫn lại lấy tính mệnh của một tên. Khi ngẩng đầu nhìn, lại ngoài ý muốn phát hiện không thấy hình bóng của Điền Đô đâu.
- Điền Đô đã chạy trốn, các ngươi nếu như vẫn khăng khăng một mực, vậy đừng trách ta thủ hạ vô tình.
Bọn gia tướng nghe vậy ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, trên bậc thang đã không còn cái bóng của Điền Đô.
- Dừng tay, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…
Một gã gia tướng đột nhiên hô to, gia tướng Điền phủ lập tức ngừng công kích. Tên gia tướng kia tiến lên hai bước, quan sát Lưu Khám từ trên xuống dưới.
- Nếu chúng ta quy hàng, ngươi có thể đảm bảo mạng sống cho chúng ta hay không?
Gia tướng này tuổi chừng hai bảy hai tám, trông khá dũng mãnh, xem ra trong Điền phủ cũng rất có uy tín.
- Ngươi tên là gì?
- Mỗ gia Tiết Âu, là người địa phương. Lưu Đô úy, ngươi có thể làm chủ được hay không? Nếu chúng ta đầu hàng, ngươi có thể bảo trụ danh tính của chúng ta hay không?
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Nếu chỉ là đầu hàng, Lưu mỗ không dám cam đoan. Nhưng nếu các ngươi có thể bắt giữ Điền Đô cho ta. Lưu mỗ lấy danh Đình úy bảo vệ tính mạng cho các ngươi. Không những như vậy, Lưu mỗ còn có thể cho các ngươi phú quý mà sống. Về phần có thể nắm được cơ hội hay không, còn phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi… Hỗ Triếp, Nhị Hắc! Tất cả đều ngừng tay.
Hỗ Triếp, Nhị Hắc là người của Bành Việt.
Nghe thấy Lưu Khám hạ lệnh, toàn bộ đều thu hồi binh khí.
Tiết Âu nghe Lưu Khám nói xong, hơi híp mắt, đột nhiên tiến lên nói:
- Thảo dân chúng ta vốn là không hiểu chân tướng, theo Điền Đô khởi sự là do bất đắc dĩ. Nay Đô úy lĩnh binh tiến đến, Tiết Âu xin làm lính hầu của Đô úy, xin Đô úy hãy thu lưu tiểu dân chúng ta.
Lưu Khám vui vẻ.
Tiết Âu này cũng là người có ý chí….
- Nếu ngươi nguyện ý cống hiến, Lưu mỗ tất nhiên vô cùng vui vẻ. Từ giờ trở đi, ngươi chính là nội ứng ta phái tới Bình Dương, ta bảo đảm cho các ngươi bình an.
- Đa tạ Đô úy thu nhận!
Tiết Âu là một người rất có con mắt, cũng đã nhìn ra đại thế đã mất.
Ban đầu đầu nhập vào Điền Đô, cơ bản chính là vì cầu một lối ra. Hôm nay Điền Đô đã xong đời rồi, sao không nhân cơ hội này, tìm một lối đi khác.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ là mệnh lệnh Hỗ Triếp bảo vệ tốt cửa lớn, liền bảo Tiết Âu mang theo các gia tướng đến hậu viện khống chế toàn bộ gia nhân của Điền Đô, sau đó đi tới đình thượng. Một màn phát sinh ở tiền viện, tất cả mọi người ở đình thượng đều nhìn thấy rõ ràng, trong lòng biết tình huống không ổn, nên khi Lưu Khám vào đại thính, thì tất cả mọi người đều câm như hến, nhìn nhau không biết làm thế nào cho phải.
Điền Đô liền kết thúc như vậy sao? Các gia tướng ở đình thượng, hàng đã hàng, chết cũng chết, còn lại bảo vệ tại cửa. Lưu Khám không nói gì, ngồi xuống ghế chủ vị, tự rót một chén rượu, yên lặng thưởng thức.
- Tiểu dân tội đáng muôn chết…
Ngoài Điền phủ, tiếng kêu càng ngày càng vang. Ở hậu trạch của Điền phủ truyền đến từng đợt tiếng la khóc thê lương.
Một người trung niên rốt cục nhịn không nổi, đứng ra quỳ gối ở đình thượng, run giọng khóc ròng nói:
- Đều là Điền Đô kia yêu ngôn hoặc chúng, tiểu dân nhất thời không hỏi rõ ràng, trúng mưu của y. Nếu không có Đô úy giải cứu, tiểu dân nhất định sẽ bị Điền Đô lừa cho tan cửa nát nhà.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nhất thời không hỏi cho rõ ràng, bị Điền Đô che mắt, mong Đô úy minh xét!
Lưu Khám không nói câu nào, nhìn mọi người trước mắt, đáy lòng bắt đầu tính toán.
Dựa theo luật Tần, những người này đều khó thoát tội chết. Với tính cách của Thủy Hoàng Đế, không chỉ có những người này, sợ rằng người của toàn bộ Bình Dương thành đều bị liên lụy đến. Tàn sát một trận, sẽ có bao nhiêu người còn lại? Lưu Khám thật sự không dám tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng.
- Các ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây!
Suy nghĩ chốc lát, Lưu Khám nâng chén rượu uống cạn, đứng dậy:
- Chiến sự phá vỡ, lúc đại quân vào thành, ta cần các ngươi đứng ra trấn an bách tính. Có thể bảo trụ tính mệnh hay không, cũng chỉ chờ một ý niệm của các ngươi. Ngẫm lại cho kỹ, nên làm như thế nào cho thỏa đáng.
- Chúng ta hiểu rõ, chúng ta hiểu rõ.
Mọi người liên tục dập đầu, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ.
Lưu Khám ra khỏi thính phòng, chỉ thấy Hỗ Triếp đang đi tới chắp tay nói:
- Chúc mừng Đô úy, cửa Đông đã bị phá, đại quân ta đã thuận lợi tiếp chưởng Bình Dương.
- Thật nhanh!
Lưu Khám ngẩng đầu, nhìn sắc trời, đã qua canh tư, trời cũng gần sáng.
Trận chiến này ở Bình Dương vừa mới bắt đầu liền tuyên bố kết thúc. Lưu Khám thở dài một hơi, hắng giọng nói tiếp:
- Hỗ Triếp dẫn người trông coi nơi này, Nhị Hắc cùng ta đi hội hợp với đại quân.
Hỗ Triếp lên tiếng, xoay người dẫn người rời đi.
Lưu Khám và Nhị Hắc ra khỏi Điền phủ, cũng chưa đi xa bao nhiêu liền thấy một đạo nhân mã bay nhanh mà đến.
Người dẫn đầu chính là Bành Việt.
Chỉ thấy gã cả người đầy máu, nhưng vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
Đến trước mặt Lưu Khám nhảy xuống ngựa, cười lớn tiến lên:
- Đô úy, đại sự đã thành, đại sự đã thành… Phản tặc, giết được thật thoải mái. Cửa thành vừa mở, những tên này đều dâng khí giới đầu hàng. Thật vất vả mới gặp được một cảnh như thế này thế mà đã kết thúc rồi.
Lưu Khám ôm Bành Việt một cái thật chặt:
- Bành huynh, lần này thật là cảm ơn ngươi rồi!
- Ngươi là huynh đệ của ta, cần gì phải nói câu cảm ơn?
Đột nhiên Bành Việt nói:
- Ở cửa Đông ta bắt được một tiểu tử, tất cả mọi người đều đầu hàng, chỉ có tên này ngoan cố chống lại.
Ta thấy bên người gã có hộ vệ tùy thân, chắc là một đại nhân vật.
Vì vậy lúc bắt được gã cũng không giết ngay tại chỗ. Chờ lát nữa ổn định, ta sẽ phái người mang tiểu tử đó đến chỗ ngươi.
- Như vậy, cảm ơn rồi!
Lưu Khám và Bành Việt hàn huyên được hai câu đã thấy Thúc Tôn Thông mang theo nhân mã vội tới.
Nhìn thấy Lưu Khám bình yên vô sự, Thúc Tôn Thông thở phào một hơi, tiến lên chắp tay hành lễ:
- Đô úy, lần sau không nên lấy thân phạm hiểm như vậy… Vương quận thủ nghe ngài tới Bình Dương đã bị dọa không nhẹ, không nói hai lời liền phân phối thêm nhiều nhân mã… Chỉ là ngay cả ta cũng thật không ngờ Bình Dương lại để ngài công chiếm dễ dàng như vậy. Phú Bình lão Bi, can đảm cẩn trọng, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lưu Khám chỉ cười cười, cũng không nói nhiều những lời khách sáo làm gì.
- Hà công, ta có một việc muốn thỉnh giáo, không biết Hà công có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?
Bận rộn cả một buổi sáng, đợi khi Bình Dương cơ bản ổn định, Lưu Khám kéo Thúc Tôn Thông lại, nhẹ giọng mà hỏi:
- Mặc dù đã bình định được Bình Dương, nhưng việc này vẫn còn chưa kết thúc. Ngươi cũng biết, bệ hạ tính tình cương liệt, không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện phát sinh này. Ta phỏng chừng, bệ hạ khẳng định sẽ có chiếu lệnh tàn sát toàn bộ bách tính thành Bình Dương. Ta thực không đành lòng nhìn loại chuyện này phát sinh, không biết tiên sinh có thể chỉ giáo cho ta hay không?
Thúc Tôn Thông vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lưu Khám, tựa hồ cách nghĩ của Lưu Khám là rất kỳ quái.
- Vốn tưởng rằng Đô úy là một người lãnh huyết, lại không nghĩ trạch tâm nhân hậu như vậy… Chuyện này đích thực là vô cùng phiền phức, bệ hạ cũng không có khả năng sẽ từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu Đô úy muốn cứu tính mệnh của bọn họ, ngược lại cũng không phải là không có khả năng. Ta nghe nói, hiện nay Bắc Cương đang tu sửa trường thành để phòng ngừa Hồ Lỗ phương bắc. Đại nhân có thể kiến nghị với triều đình, đem người Bình Dương đến Bắc Cương, lệnh cho bọn họ tu sửa Trường thành.
Cứ như vậy, tuy có lặn lội đường xa gian khổ, nhưng cũng có thể giữ được tính mạng của bọn họ.
Nhưng ta không dám cam đoan, bệ hạ sẽ tán thành việc này. Nếu có tán thành thì bách tính Bình Dương cũng không thoát khỏi thân phận nô lệ.
- Vậy ta liền viết một tấu chương?
Thúc Tôn Thông nhìn Lưu Khám một lúc, thấp giọng nói:
- Đô úy hãy suy nghĩ cho kỹ, một khi trình lên tấu chương này, sẽ có ba khả năng.
Thứ nhất, có thể triều đình sẽ tiếp thu đề nghị của ngươi; thứ hai, có thể triều đình hờ hững đối với đề nghị của ngươi. Nếu chỉ có hai khả năng này thì cũng thôi, đáng sợ nhất chính là khả năng thứ ba, triều đình không những không tiếp thu kiến nghị của ngươi, ngược lại lại bởi vậy mà trách tội ngươi. Đến lúc đó, không nói tiền đồ của ngươi bị hủy trong chốc lát, thậm chí có thể có tai ương lao ngục. Đô úy suy nghĩ cho kỹ.
Lưu Khám không khỏi trầm mặc!
Thúc Tôn Thông cũng không nói dọa, loại chuyện này, thực sự có khả năng xảy ra.
Vì ba bốn vạn tính mệnh của bách tính mà vứt bỏ đi tiền đồ, thậm chí có thể là cả tính mệnh, có đáng không? Lưu Khám do dự.
Lúc này ngoài cửa có người đến báo: Tiết Âu cầu kiến...
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân