With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 260-266
hương 260: Tâm tư Đế vương
Tần Thanh đã chết!
Cái chết vô cùng đột ngột, đột ngột đến mức không ai có khả năng dự liệu đến. Thế cho nên lúc Doanh Chính biết tin tức, dĩ nhiên là kinh ngạc không biết nói gì.
Nói chung, Doanh Chính sẽ không đơn giản triệu mời Tần Thanh tới Hàm Dương.
Hai năm nay, thân thể Tần Thanh càng ngày càng kém, không phải Doanh Chính không biết chuyện này. Cho nên, không có chuyện đặc biệt quan trọng, Doanh Chính cũng sẽ không làm cho Tần Thanh lặn lội đường xa như vậy. Nhưng lúc này đây Doanh Chính cũng không có cách nào khác, Tần Thanh không thể không đến.
Từ khi Doanh Chính tru sát diệt trừ Lã Bất Vi liền bắt tay vào khởi công xây dựng lăng Ly Sơn.
Lăng Ly Sơn này cũng chính là nơi mà hậu thế gọi là lăng Thủy Hoàng. Thử nghĩ, một người dã tâm bừng, một Đế vương muốn thống nhất thiên hạ, đối với việc xây dựng lăng tẩm tự nhiên là cực kỳ coi trọng. Huống chi là vị Đế vương dã tâm bừng bừng này, vẫn mong cơ nghiệp của mình có thể đến thiên thu vạn thế.
Thuyết Phong thủy, từ thời thượng cổ đã xuất hiện.
Ban đầu, người xác định phong thủy của lăng Thủy Hoàng chính là người Doanh Chính tín nhiệm nhất – Tần Thanh. Không chỉ có như vậy, toàn bộ thiết kế của lăng Thủy Hoàng, đặc biệt là thiết kế của nội bộ tẩm lăng, cũng là do một tay Tần Thanh xử lý. Trong tẩm lăng, có rất nhiều cơ quan. Đồng thời cũng liên quan đến số mệnh của Đại Tần, càng thể hiện tầm quan trọng của Tần Thanh. Theo kế hoạch của Tần Thanh, lăng Ly Sơn này chí ít còn mười năm nữa mới có thể hoàn thành.
Thủy Hoàng Đế mới hơn bốn mươi tuổi, chính là độ tuổi đang cường thịnh.
Lần này Tần Thanh nhận lệnh tới Hàm Dương, chính là vì giám định một mắt xích quan trọng nhất của lăng Ly Sơn, tên là Càn Khôn đồ. Theo như Âm dương gia nói, thì Càn Khôn đồ này chính là một cái trận phong thủy. Chỉ cần phải bài bố thật tốt cái trận phong thủy này, còn lại dựa theo bản vẽ mà thi công.
Tần Thanh là thủ lĩnh Vu Minh ở Ba Thục, đương nhiên tinh thông thuật âm dương này.
Vốn là bà chỉ cần tới chỉ đạo một số chi tiết, lượng công việc cũng không tính là nhiều, có thể rất nhẹ nhàng hoàn thành. Nhưng không ngờ, lúc đến Ly Sơn, à đã kinh hoàng phát hiện ra một vấn đề, Đăng Thiên Đài, chính là cung A Phòng mà hậu thế vẫn gọi, lại chặt đứt mạch của chòm sao Thương Long, hình thành bố cục Thanh Long hàm thi, phá hủy Càn Khôn đồ mà bà khổ tâm xây dựng nên.
Là cố tình? Hay là vô ý?
Tần Thanh không thể nào biết được.
Bởi vì hiện nay, Lô Tử Cao đã trở thành người mà Doanh Chính tín nhiệm nhất.
Hơn nữa, hiện nay Thủy Hoàng Đế không ở một chỗ nào cố định. Rất ít người biết được hành tung của ông… Muốn yết kiến để hỏi rõ tình hình, tựa hồ là không có khả năng.
Cho nên Tần Thanh cũng không có lập tức đem chuyện này nói với Thủy Hoàng Đế, mà chỉ nói một chút với người phụ trách tiếp đón bà là Mông Nghị. Rồi lại nhanh chóng vào Hoàng lăng, sửa chữa trận pháp một chút, với việc phá giải ảnh hưởng của Đăng Thiên Đài, Tần Thanh nghĩ rất đơn giản…Khi bà xem đến, Thanh Long Hàm Thi đó tuy rằng phá hủy bố cục của lăng Ly Sơn, nhưng muốn hóa giải cũng không phải là việc khó. Chính là Tần Thanh đã quên một điều, đó chính là thân thể của bà.
Ở hậu thế, thuyết phong thủy là huyền diệu khó giải thích, dường như là lấy gạt người làm trò đùa.
Nhưng thực tế ở đây, trong đó ẩn chứa đủ loại pháp tắc, vô cùng bí hiểm. Bố trí một cái trận phong thủy, hóa giải một cái bố cục, cần tiêu hao rất nhiều tâm lực. Nếu như sớm mười năm, vào lúc thân thể Tần Thanh khỏe mạnh, thì đây cũng không phải là việc khó. Nhưng vấn đề chính là, thân thể của bà nay không bằng xưa. Thế cho nên lúc sửa chữa Càn Khôn đồ, một lần nữa bày binh bố trận, đã sức tàn lực kiệt.
Càn Khôn đồ một chút nữa hoàn thành thì Tần Thanh đã hôn mê.
Mà lần hôn mê này, đã không tỉnh lại… Nếu như lúc đó lập tức được đưa đi trị liệu, cũng không phải là không thể cứu được.
Nhưng Càn Khôn đồ lại ở dưới đáy của lăng Ly Sơn, vừa là hạch tâm của lăng Thủy Hoàng.
Khi bày binh bố trận, cũng chỉ có một mình Tần Thanh. Nếu không phải Phụng Thường đang đợi ở bên ngoài cảm thấy có chút không bình thường, thì có khả năng càng lâu được người phát hiện. Do bị hôn mê lâu như vậy, đợi khi Tần Thanh được đưa ra khỏi lăng Ly Sơn đã sớm khí tuyệt thân vong.
Mặc kệ Tần Thanh định liệu về Tần gia như thế nào, nhìn thấy tương lai của Đại Tần như thế nào.
Nhưng trong lúc làm việc, không hề có một chút tư tâm tạp niệm nào. Sâu trong nội tâm của Tần Thanh, sao lại không hy vọng Đại Tần có thể thiên thu vạn thế?
Chỉ là hôm nay số trời…
Từ xưa tới nay, không ai có thể thực sự giải thích được cái gì là số trời. Đây là một khái niệm cực kỳ phức tạp và thập phần huyền diệu. Cũng có thể Tần Thanh đã cảm thấy được, nhưng cũng không cách nào giải thích. Vốn là nghĩ muốn bày bố xong Càn Khôn đồ, coi như là kết thúc một khối tâm sự trong lòng bà. Cùng Doanh Chính bao nhiêu năm, bà làm sao có thể quyết tâm tàn nhẫn bỏ mặc Doanh Chính cùng Đại Tần?
Vì thế, vì một phần tình nghĩa, Tần Thanh đã mất đi tính mệnh.
Trong đại điện ở cung Hàm Dương, đặt một tòa quan tài bằng vàng.
Trên điện đường vắng vẻ, chỉ có một mình Doanh Chính. Ông lẳng lặng đứng bên cạnh quan tài, nhìn Tần Thanh đang hiền lành ngủ yên, cảm giác một cỗ hàn ý kéo tới, trong lòng cảm thấy một tia rung động. Trong bốn mươi sáu năm của Doanh Chính, có hai nữ nhân vô cùng quan trọng.
Mẫu thân Triệu Cơ, vì ông nỗ lực nhiều nhất.
Nhưng Doanh Chính cũng không cách nào tha thứ, vị mẫu thân đã cấu kết với nam nhân, thậm chí đến cuối, vẫn cùng tình nhân uy hiếp vương vị của ông. Triệu Cơ đã đi rồi… Ngay cả cho đến ngày mẫu thân chết, Doanh Chính cũng chưa từng tới thăm hỏi bà. Vừa cảm kích, lại vừa oán hận… Thế nhưng lúc mẫu thân Triệu Cơ rời đi, Doanh Chính cũng cảm thấy cái cảm giác vô cùng trống rống và tịch mịch chưa từng có này.
Hiện tại, có một nữ nhân đối với y cực kỳ thân thiết cũng đi mất.
Tuy rằng Tần Thanh cũng không phải là mẹ đẻ của ông, thế nhưng trong lòng ông, chỉ có bà là phù hợp với yêu cầu của hai chữ mẫu thân.
- Trinh mẫu!
Mũi có chút cay cay, Doanh Chính đặt tay lên quan tài, nhẹ giọng gọi.
Từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm yêu thương ông như Tần Thanh nữa… Thủy Hoàng Đế nhắm hai mắt, hồi lâu, ông cất một tiếng thở dài yếu ớt, cất bước ra ngoài cung điện.
- Triệu Cao, tuyên chiếu thiên hạ, nói trẫm muốn tổ chức tang sự cho Trinh mẫu tại Hàm Dương cung. Đợi sau khi tang sự ở Hàm Dương chấm dứt, sẽ đi đến Giang Châu.
- Vâng!
Triệu Cao trả lời một tiếng, không nói gì thêm.
Gã vào cung theo Tần vương từ năm mười một tuổi, đến nay đã có hai mươi ba năm.
Trong hai mươi ba năm này, Triệu Cao đã chứng kiến biết bao gió tanh mưa máu, đồng thời cũng vô cùng hiểu rõ phần tình cảm của Thủy Hoàng Đế đối với Tần Thanh. Được Thủy Hoàng Đế tự mình lo liệu tang sự, đây là vinh quang đến mức nào! Trong lòng gã không khỏi có chút hâm mộ, khom người, lẳng lặng đứng hầu.
Gã biết, bệ hạ nhất định còn có việc dặn dò.
Quả nhiên, Doanh Chính trầm mặc một lát, lần thứ hai mở miệng nói;
- Tin tức Trinh mẫu chết, phải chăng đã truyền tới Giang Châu?
- Theo lý thuyết, hẳn là đã truyền tới rồi.
Triệu Cao cẩn thận trả lời.
- Trẫm nhớ kĩ Trinh mẫu đã từng nói, chuẩn bị cho Mạn Nhi tiếp quản gia nghiệp. Chỉ là Mạn Nhi còn nhỏ tuổi, trẫm lo lắng nàng không thể chống đỡ nổi.
Là lo lắng Tần Mạn không chống đỡ nổi? Hay là mong muốn Tần Mạn không chống đỡ nổi?
Hay là cả hai đều có…
Triệu Cao lại một lần nữa chuẩn xác nắm được hàm nghĩa trong lời nói của Thủy Hoàng Đế. Vì vậy do dự một lúc, nhẹ giọng hồi bẩm:
- Bệ hạ, Mạn tiểu thư quả thật là còn nhỏ tuổi một chút. Tuy rằng rất có khả năng, nhưng chung quy chỉ có hai mươi tuổi, sợ rằng người của Tần gia sẽ không chịu phục nàng. Hơn nữa, lão nô còn nghe nói, trước khi Thanh lão đến phụng mệnh, từng gọi Đô úy Tứ Thủy đến Giang Châu.
Có thể nhìn thấy ý tứ của Thanh Lão là muốn gả Mạn Tiểu thư cho Đô úy Tứ Thủy.
Cứ như vậy, chỉ sợ là người của Tần gia lại càng không hài lòng… Nếu như bệ hạ không ra mặt nói, sợ rằng Mạn tiểu thư rất khó thượng vị.
Thủy Hoàng Đế Doanh Chính hơi sửng sốt.
- Đô úy Tứ Thủy? Là ai?
Đô úy Tứ Thủy tuy nói là phải được sự đồng ý của Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng chỉ là có chút ấn tượng, cũng không quá khắc sâu.
Triệu cao vội vã hồi bẩm:
- Đô úy Tứ Thủy này, nguyên bản là người Tần Dương, Đông Hương, cũng là đồng hương của tướng quân Vương Ly. Chỉ là tổ tiên từng bị liên lụy do việc của Võ Vương, sau đó thoát đi Quan Trung. Đầu tiên là làm du hiệp ở Lạc Dương, sau đó lại làm môn khách ở nhà một phú hộ tại Đan Phụ.
Hiện nay chính là Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám, vì lập được chiến công, mà được Đại công tử tán thưởng.
Đặc biệt, trận chiến ở Bắc Cương, càng bởi vì hắn phát động quyết chiến, tại Bắc Cương có danh hiệu là Lão Bi. Có người nói, hắn vũ lực kinh người, có trí dũng vạn người không đỡ được.
- A, trẫm nhớ ra rồi… Chính là Lão Bi Phú Bình!
Thủy Hoàng Đế bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng gật đầu:
- Tráng đã từng nhắc tới người này với trẫm, hình như Nhâm Hiêu và Tráng đối với hắn có chút coi trọng. Không nghĩ tới ngay cả Thanh lão cũng coi trọng hắn như vậy, chắc là có chân tài thực học.
Nói đến đây, Doanh Chính lại nói chuyển câu chuyện:
- Thoáng một cái, Mạn Nhi đã đến tuổi lập gia đình. Trẫm nhớ kỹ, so ra Mạn Nhi lớn hơn Quả Nhi hai tuổi… Có đúng không?
- Trí nhớ bệ hạ quả nhiên là tốt.
Triệu Cao lén nhìn sắc mặt Doanh Chính:
- Vậy bệ hạ có muốn hay không đứng ra giúp đỡ Mạn tiểu thư một chút?
Vậy mà Doanh Chính lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chuyện này, nếu là trẫm đứng ra, sợ rằng không tốt lắm đâu. Dù sao cũng là chuyện nhà của Trinh mẫu, nếu là Mạn Nhi quả thực có năng lực, nói vậy dễ dàng giải quyết. Nhưng nếu như… Như vậy đi, truyền ý chỉ của trẫm, quan lại hai quận Ba, Thục không được nhúng tay vào việc nhà Tần gia. Việc của Tần gia, do chính Tần gia giải quyết thỏa đáng. Chỉ cần không gây ra sự tình gì lớn, trẫm sẽ không ra mặt.
Trong mắt Triệu Cao, hiện lên một vệt vui mừng. Trong một câu nói của Doanh Chính, gã đã nhìn ra ý đồ thực sự của Doanh Chính.
Trước đây, lúc Tần Thanh vẫn còn, Doanh Chính đích thực là không tiện nhúng tay vào sự vụ của Ba Thục. hơn nữa với quan hệ của Tần Thanh và Doanh Chính, cũng có thể là Doanh Chính nguyện ý để Tần Thanh nắm trong tay Ba Thục. Chú ý, ở đây là Tần Thanh chứ không phải là Tần gia. Trên thực tế, bất kỳ Đế vương nào, cũng sẽ không mong muốn dưới trướng của mình lại có một vùng lãnh địa không có cách nào khống chế. Tần Thanh đã chết, cũng là lúc thu hồi lại quyền khống chế Ba Thục rồi.
Thế nhưng lại không dễ nói ra. Hôm nay Tần gia xuất hiện phân chia, thế tất sẽ gây ra một sự việc. Mặc kệ việc này cực kỳ nhỏ, Thủy Hoàng Đế đều có thể thuận lý thành chương tiếp thu Ba Thục… cái gì việc nhà Tần gia, cũng chỉ là một cái cớ.
Triệu Cao mặc kệ là ai sẽ chấp chưởng Tần gia. Then chốt chính là, gã chỉ cần đem ý tứ của Thủy Hoàng Đế cho Tần Mông biết là được. Dù sao, thu của người tiền tài, phải cùng người tiêu tai a!
Trong lòng Triệu Cao bắt đầu tính toán làm thế nào để từ Tần Mông ép ra càng nhiều tài vật càng tốt. Mà Doanh Chính lại xoay người, lẳng lặng nhìn quan tài trong đại điện, trong mắt toát ra một vệt bi thương.
Đúng lúc này, tiểu hoàng môn vội vã đến đây bẩm báo:
- Thượng khanh Mông Nghị ở ngoài cửa cung cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo bệ hạ.
Thủy Hoàng Đế hít sâu một hơi, ổn định tâm tình.
- Tuyên Mông Nghị yết kiến!
Ông trầm giọng chiếu lệnh, chỉ là trong lòng cũng không khỏi có chút kỳ quái: Mông Nghị cầu kiến lúc này, chứ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Chương 261-262: Biến động ở Ba Thục (1-2)
Mông Nghị trình lên một tấu chương, kể lại những nội dung Tần Thanh nói với Mông Nghị trước khi vào tẩm lăng.
Đương nhiên là, không thể nói đầy đủ tất cả nội dung, thế nhưng cũng biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của Tần Thanh. Vốn Tần Thanh cũng không định đem chuyện về Đăng Thiên Đài nói cho Doanh Chính. Một mặt là xuất phát từ cách bố trí của nhất mạch đồng tông, mặt khác bởi vì không có chứng cớ chứng minh Lô Tử Cao có phải hay không cố ý phá hoại phong thủy của lăng Ly Sơn, cho nên mới thỉnh cầu Mông Nghị bí mật tìm kiếm chứng cứ ở gần đó.
Thế nhưng, Tần Thanh đã chết rồi!
Mông Nghị vốn cũng không thích con người của Lô Tử Cao, đặc biệt thầy trò Lô Tử Cao, Thân Vô Bệnh giả thần giả quỷ, khiến Thủy Hoàng Đế bất hòa với triều thần, làm cho Mông Nghị càng căm thù đến tận xương tủy. Hai thầy trò này, ỷ vào sự tin tưởng của Thủy Hoàng Đế đối với bọn chúng, làm cho Hàm Dương bị giày vò đến gà bay chó sủa.
Mông Nghị một mực tìm kiếm cơ hội trừng trị thầy trò Lô Tử Cao, hiện nay Tần Thanh đã chết rồi, Mông Nghị nhìn thấy đây chính là cơ hội tốt.
Trong ngự thư phòng ở cung Hàm Dương, ánh nến chớp động. Vẻ mặt Doanh Chính âm trầm, xem xong tấu chương của Mông Nghị, trong mắt lóe ra sát khí.
- Mông Nghị, việc ngươi tấu lên, là sự thực?
Mông Nghị vẫn quỳ gối trước thư án, trầm giọng nói:
- Thần dám dùng tính mệnh đảm bảo, việc đã tấu là thiên chân vạn xác. Thanh lão lần đầu tiên vào lăng Ly Sơn, liền phát hiện vấn đề trong đó. Chỉ là khổ nỗi lúc đó không có chứng cứ, vì vậy không bẩm báo lên bệ hạ… Không thể làm gì khác hơn là nói ra với thần, nhờ vả vi thần điều tra việc này. Nhưng thần thật không ngờ, Thanh lão lại vì việc này mà bỏ mệnh.
Bệ hạ, Thanh lão không phải là ốm chết, thật sự chính là bị loại người Lô Tử Cao hại chết a!
Mông Nghị cũng không có đem tất cả lời của Tần Thanh nói ra…
Ngày đó, lúc cáo từ, Tần Thanh cực kỳ nghiêm túc nói:
- Bệ hạ hiện nay tin lời phương sĩ, thân tiểu nhân mà xa hiền thần, với Đại Tần mà nói, tuyệt không có ích. Trước đây, bệ hạ ngày đêm cần cù, mỗi lần gặp đại sự, bất kể là lúc nào, chúng thần tử cũng có thể yết kiến trao đổi.
Mà hiện nay, mỗi ngày, cửa cung đóng chặt.
Thậm chí ngay cả hoàng hậu đều không rõ ràng lắm bệ hạ đến tột cùng là ở nơi nào. Cứ thế mãi, chỉ sợ càng làm cho bệ hạ bất hòa với thần tử, gây thành đại họa.
Mông Nghị nhìn ra, lời Tần Thanh nói mặc dù rất có đạo lý, nhưng cũng không dám nói ra những chuyện đáng sợ này.
Nếu như đường đột nói ra, chỉ sợ bệ hạ cũng không hoàn toàn tiếp thu. Chẳng bằng từ từ khuyên bảo, tìm cách chậm rãi cải biến bệ hạ.
Doanh Chính không khỏi nắm chặt tay, hung hăng đấm vào thư án.
- Tặc Sơn Đông quá mức khinh thường trẫm, quá khinh thường trẫm…
Trong mắt ưng lộ ra một cỗ sát khí nồng nặc, Doanh Chính nhắm mắt trầm tư trong chốc lát:
- Triệu Cao, ngươi lập tức mang Trung xa thủ vệ xuất cung, truy nã hai người Lô Tử Cao và Thân Vô Bệnh… phàm là những người có quan hệ với hai người bọn chúng, không cần biết chức quan lớn nhỏ, truy bắt tất cả, triệt để diệt trừ đồng đảng của bọn chúng tại Hàm Dương, ngươi biết rõ phải làm việc như thế nào!
Triệu Cao nghe vậy, lên tiếng rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại có Doanh Chính và Mông Nghị:
- Thượng khanh, trở về đi, trẫm mệt mỏi rồi.
Doanh Chính yếu ớt thở dài một hơi, đứng dậy nói vậy.
- Thần, tuân chỉ!
Mông Nghị lên tiếng nhưng không có lập tức cáo từ. Y do dự một lúc, nhẹ giọng dò hỏi:
- Bệ hạ, không biết chuyện Tần gia ở Ba Thục…
Doanh Chính hơi nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói:
- Mông Nghị, chuyện ở Ba Thục không liên quan đến ngươi, chớ nhúng tay vào việc này. Trinh mẫu với trẫm tình như mẫu tử. Hôm nay chính là vì trẫm và đại nghiệp Đại Tần… Ngươi yên tâm đi, mặc kệ như thế nào, trẫm cũng không làm khó Tần gia.
Tuy không nói đến thực chất vấn đề, nhưng Mông Nghị nghe ra trong đó chút đầu mối.
Xem ra bệ hạ đã thôi quyết tâm sẽ động thủ đối với Ba Thục rồi… Như vậy cũng tốt. Ba Thục chính là Ba Thục của bệ hạ. nếu không thể nắm trong tay, đối với Đại Tần mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Thanh lão đã mất rồi, chỉ sợ bệ hạ sẽ không yên tâm đem Ba Thục giao cho người khác. Chính là như vậy cũng tốt, mặc dù Tần gia mất đi quyền khống chế đối với Ba Thục, nhưng bệ hạ nhất định sẽ bồi thường theo một phương diện khác.
Cuối cùng một ngày kia, bệ hạ cũng sẽ mạnh tay thu lại quyền khống chế Ba Thục.
Nghĩ tới đây, Mông Nghị cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Nhìn Thủy Hoàng Đế chuẩn bị rời đi, y đột nhiên lại nghĩ tới một việc, vội vã gọi Thủy Hoàng Đế, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, vi thần còn chuyện bẩm báo.
Doanh Chính đi tới cửa, nghe Mông Nghị nói, không khỏi dừng bước:
- Thượng khanh còn có việc gì?
- Lần này Thanh lão đến Hàm Dương, từng mang theo một kiện lễ vật, nói là muốn trình lên bệ hạ. Vốn là Thanh lão dự định sau khi xử lý xong công việc ở lăng Ly Sơn, sẽ đích thân trình lên bệ hạ, nhưng bây giờ… Lễ vật đó hiện tại đang ở phủ của thần, không biết bệ hạ có hứng thú?
Doanh Chính nghe vậy, nỗi đau lại dâng lên.
Trước kia, mỗi lần Tần Thanh tới Hàm Dương, đều sẽ mang một ít đặc sản của Ba Thục coi như lễ vật. ngược lại cũng không phải là cái gì đáng giá, nhưng trong lòng Doanh Chính, những lễ vật nho nhỏ này, góp phần ràng buộc tình cảm giữa ông và Tần Thanh.
Sau này, chỉ sợ cũng không cách nào nhận được những lễ vật như vậy nữa…
- Trình lên đây đi!
Doanh Chính thở dài một hơi:
- Trẫm đợi ở đây, thượng khanh về đem lễ vật của Trinh mẫu tới đây.
Trên mặt Mông Nghị, không khỏi hiện lên một nét cười nhàn nhạt.
Tin tức Tần Thanh chết, rốt cục truyền tới Giang Châu.
Với sức ảnh hưởng của Tần Thanh tại Ba Thục, một khi tin tức truyền ra, có thể nghĩ sẽ tạo nên oanh động như thế nào. Chỉ trong ngắn ngủi một ngày, đất Ba Thục bỗng nhiên rung động. Những môn hạ ở tại Tần gia, còn có người dân bản xứ nhiều năm qua được Tần Thanh chiếu cố, ai cũng vô cùng đau đớn bi thương.
Nhưng đồng thời với nỗi đau đớn bi thương, lại sinh ra một tia sợ hãi.
Lúc Tần Thanh còn sống, người Ba có thể sống dưới bộ cánh của Tần Thanh, cứ sống cuộc sống của mình; hôm nay, Tần Thanh đi, bọn họ còn có thể giống như thế, sinh sống vô lo vô nghĩ hay không?
- Nghe nói Thanh lão sớm đã có dự định, để Mạn tiểu thư tiếp chưởng Tần gia.
- Mạn tiểu thư… có phải hay không vẫn còn quá trẻ? Lại nói, Mạn tiểu thư sớm muộn cũng phải lập gia đình… Nghe nói Thanh lão đã tìm vị hôn phu cho Mạn tiểu thư, vậy làm sao có thể săn sóc chúng ta giống Thanh lão? Theo ta thấy, chính là nhị lão gia còn tương đối phù hợp.
Người Ba thích nói chuyện phiếm, tụ cùng một chỗ, dù sao cũng không tránh được sẽ nghị luận một hồi.
- Nhị lão gia rất được!
Một khách uống rượu trung niên gật gù nói:
- Nghe nói những năm gần đây, Thanh lão rất ít đứng ra, lo liệu việc nhà đều là Nhị lão gia, mới có thể duy trì cục diện của Tần gia hiện nay. Hơn nữa, Nhị lão gia tính tình hào sảng, có phong phạm của Mạnh Thường Quân. Đối đãi với người Ba chúng ta cũng tốt, nếu là do y chủ trì Tần gia, khẳng định có thể làm cho người Ba sống rất tốt.
Những lời như thế, trong thời gian ngắn đã nhanh chóng lan truyền ra…
Tần Mạn cũng rất kinh hoàng!
Cho tới nay, bà nội luôn là người đáng tin cậy trong lòng nàng.
Tuy rằng sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua, nhưng Tần Mạn lại càng mong muốn, bà nội có thể trường mệnh trăm tuổi.
Bà nội đi rồi… Ta nên làm thế nào cho phải đây?
Tần Mạn ngồi một mình trong khuê phòng, nhìn hoa tuyết đang nhẹ nhàng tung bay, trong đầu trống rỗng, đôi mắt sưng đỏ, cả người như mất hồn, không biết làm thế nào cho phải.
Tin Tần Thanh chết truyền tới Giang Châu hai ngày trước, hai ngày nữa chính là ngày tế tổ. Trong hai ngày này, Tần Mạn có thể rõ ràng cảm nhận được, sự biến hóa trong nội bộ Tần gia. Nhị thúc Tần Chỉ về đến Giang Châu từ mười ngày trước, cả ngày đều gặp gỡ các tộc lão, bận túi bụi.
Lúc đó, Tần Mạn vẫn chưa cảm thấy có gì quái dị!
Nhưng hiện tại, tỉ mỉ nghĩ lại, Tần Mạn không thể không hoài nghi, Tần Chỉ động chân động tay ở bên trong.
Nhưng là Tần Mạn vẫn rõ ràng, việc bà nộichết, không có khả năng liên quan đến Tần Chỉ. Thế nhưng… liên hệ đến những sự khác lạ của Tần Chỉ trong thời gian này, trong lòng Tần Mạn không khỏi sinh nghi. Nói như vậy, lẽ nào nhị thúc đã sớm biết tin tổ mẫu chết? nhưng vì sao, y lại không phát tang?
- Tiểu thư, tiểu thư!
Thanh âm của nha hoàn Tiểu Cẩm làm Tần Mạn bỗng dưng tỉnh táo lại.
Nàng che miệng, ngẩng đầu nhìn sang:
- Trong nhà hiện nay có còn bình yên không?
Tiểu Cẩm năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ được Tần Thanh thu dưỡng, cùng lớn lên với Tần Mạn. Danh là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội, là người tinh tế, nghe được câu hỏi của Tần Mạn, tiểu nha hoàn bĩu môi vẻ không hài lòng, nhẹ giọng nói:
- Tam lão gia đã trở về!
- Tam thúc đã trở về? Sao không ai cho ta biết?
Tiểu Cẩm thở hổn hển nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người còn không nhìn ra sao? Từ khi tin tức về lão tổ tông truyền ra, mọi người nơi đây đều vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nhị lão gia. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ lại, tiểu thư mới là người được lão tổ tông chỉ định thừa kế… Tam lão gia đến vào giờ ngọ, trực tiếp đi tìm nhị lão gia. Nếu không phải lúc nãy Ba Văn từ bên kia đi qua, chỉ sợ đến giờ tiểu thư còn không biết đâu.
Qua cửa sổ, Tần Mạn hướng ngoài lầu nhìn ra.
Điền trang của Tần gia rất lớn, mỗi nhà mỗi phòng đều có nơi ở riêng.
Hôm nay, trong vườn của mình lạnh lùng….Ngoại trừ những thân tín bà nộian bài ình, cũng chỉ còn có hai trăm năm mươi lính Lâu phiền kỵ quân do Lưu Khám để lại. Thoạt nhìn, nhị thúc thực sự sớm đã biết tin tức về bà nội, nhưng vẫn giấu kín không nói.
Nguyên bản Tần Mạn chỉ là hoài nghi, nhưng hiện tại, Tần Mạn tin chắc chứ không nghi ngờ nữa.
Ngay cả Tam thúc cũng đứng về phía Nhị thúc.
Chỉ sợ các phòng tộc lão trong tộc, đều đã thành người của Nhị thúc rồi… Tứ thúc Tần Cức làm huyện thừa tại Thành Đô phỏng chừng cũng đang trên đường về tới. Nhưng là cứ cho là y tới, thì có lợi gì? Tứ thúc Tần Cức tính tình ôn hòa, không thích tranh đấu, là một người thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Sợ rằng y cũng không muốn cuốn vào chuyện này đi.
Tâm tình Tần Mạn có chút trầm trọng…
- Tiểu Cẩm, người phái đi Giang Dương, hẳn là đã tới rồi đi.
Tiểu Cẩm đếm đếm ngón tay tính thời gian:
- Hắn là tới rồi đi. Nhưng là tiểu thư, coi như Lưu đô úy biết tin tức, sợ cũng không có cách nào đi.
Có biện pháp nào hay không, thực ra Tần Mạn cũng không thèm để ý.
Nàng chỉ hy vọng, Lưu Khám có thể nhanh chút trở về. Mặc kệ có thể giúp nàng hay không, thế nhưng lúc nàng đau khổ, lúc nàng uể oải, có thể có một bờ vai để dựa vào.
Trời đã tối rồi!
Xa xa trong viện của Tần Chỉ, vẫn sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Tần Mạn một mình đứng trên khuê lầu, cắn môi, lẳng lặng nhìn về phía ồn ào, trong lòng lan tràn một chút khổ tâm.
Bây giờ Nhị thúc nhất định là đường làm quan rộng mở đi.
- Tiểu thư, bên ngoài viện có người cầu kiến!
Tiểu Cẩm leo lên lầu lần thứ hai, thấp giọng bẩm báo. Nàng rất rõ ràng sự phiền muộn lúc này của tiểu thư, nên thanh âm cũng không quá lớn.
Tần Mạn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Tiểu Cẩm:
- Ai?
- Là người của Nhị lão gia, thật ra ta đã gặp qua y… hình như tên là Đường Lệ.
Chẳng lẽ là Nhị thúc phái người đến thuyết khách sao?
Tần Mạn nhíu mày, lạnh như băng nói:
- Không gặp!
- Thế nhưng, thế nhưng người kia đã đi vào viện, đang chờ ở ngoài lầu đây.
Tần Mạn nhất thời cả giận nói:
- Lâm bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Không phải ta đã nói không gặp bất cứ kẻ nào sao, vì sao còn để cho y tiến vào?
Đồng thời trong lòng sinh ra một tia bất an.
A Khám đã nói qua, những Lâu phiền kỵ quân này là thượng tướng quân Mông Điềm đưa cho teenN vì sao lại tự ý để người tiến vào? Chẳng lẽ, Lâm bọn họ…
Tiểu Cẩm vẻ mặt cầu xin:
- Ta cũng không biết, hình như là sau khi người kia đưa cho Lâm bọn họ vật gì đó, liền vào được.
- A?
Tần Mạn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Đã như vậy, để cho y lên đây!
Tiểu Cẩm lên tiếng đáp, xoay người đi xuống. Một lát sau, chỉ thấy nàng dẫn theo một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi lên lầu. Người thanh niên này nhìn qua rất thanh tú, trên trán lộ ra một cỗ khí khái anh hùng. Mặc một bộ thanh sam, râu ngắn quanh hàm, cử chỉ lộ vẻ trang trọng khí khái.
- Ngươi là ai? Vì sao tới đây?
Tần Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.
Thế nhưng thanh niên kia chỉ mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một khối hổ phù bằng đồng, hai tay đưa cho Tần Mạn:
- Tại hạ Đường Lệ chịu sự ủy thác, đến đây bảo hộ Mạn tiểu thư.
Chương 263-264: Biến động ở Ba Thục (3-4)
A Khám từng nói qua: bỏ được bỏ được, có bỏ có được!
Mạn tiểu thư nếu muốn bảo toàn Tần gia, thứ nhất phải cùng nhị lão gia tranh đoạt; thứ hai, trong lúc tranh đấu, phải luôn giữ vững một phương, cũng phải tranh thủ lấy được quản lý phía Hàm Dương. Tuy rằng việc này sẽ làm cho danh vọng của Tần gia tại Ba Thục giảm bớt, nhưng lại là phương pháp bảo toàn tốt nhất.
Đường Lệ một hơi nói xong, thở phào một cái.
- Trong lúc gấp gáp này, Lệ cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy. Về phần cụ thể hành động, chờ khi rời khỏi Giang Châu, sẽ tính toán lại cho chu đáo.
Tần Mạn trầm ngâm không nói…
Không thể nghi ngờ, đây là một việc rất khó quyết định.
Đồng thời, sau khi Tần Thanh chết, Tần Mạn là người thứ nhất phải hóa giải nguy cơ.
Trước đây, luôn núp dưới cánh của Tần Thanh, Tần Mạn không cần quá mức hao tổn tâm trí. Chỉ cần dựa theo phương hướng hành động trước đó mà làm… Thế nhưng hiện tại, mặc kệ là quyết định như thế nào, đều sẽ gây nên ảnh hưởng thật lớn đối với Tần gia. Đi theo con đường nào, đích xác là một vấn đề lớn.
- Tiên sinh, ta nghe lời ngươi!
Tần Mạn cắn răng một cái, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta rời Giang Châu, trước tiên nghĩ cách đến Giang Dương, hội hợp với A Khám. Bao giờ rời đi, đi như thế nào, Mạn theo tiên sinh phân phó.
Đường Lệ nói:
- Lập tức rời khỏi Giang Châu!
- Ngay bây giờ?
- Đúng vậy!
Đường Lệ nói:
- Hôm nay Tam lão gia đã trở về, qua đêm nay, Nhị lão gia nhất định sẽ có hành động. Hôm nay, Nhị lão gia, Tam lão gia, còn có các nguyên lão trong tộc, đều ở đó bàn bạc sự tình. Phỏng chừng một chốc không thể phân thân. Thủ vệ trong điền trang cũng không nghiêm mật, ta đã mệnh lệnh Lâm bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, bảo hộ tiểu thư đêm nay rời đi.
Thẩm Thực Kỳ từ Giang Dương đưa ra ba chiếc lâu thuyền, hôm nay sẽ dừng tại phía tây nam Giang Châu, chỗ Song Sơn Tụ, đủ để đưa ta đi Giang Dương trước.
Xem chừng, Đường Lệ đã có an bài thích đáng!
Tần Mạn quyết định thật nhanh, lập tức cho gọi hai người Tiểu Cẩm và Ba Văn thu thập hành lý.
Tiểu Cẩm, Ba Văn đều là thân tín của Tần Mạn, tự nhiên là muốn cùng nhau rời đi. Trong biệt viện còn có mười mấy nô bộc, nhưng Tần Mạn không tin được.
Vào lúc này, biểu hiện của Tần Mạn cũng đủ quyết đoán. Nàng bảo Đường Lệ giải quyết hết những nô bộc này… Mà trên thực tế, trước khi Tần Mạn hạ lệnh, Lâm đã mang toàn bộ nô bộc trong viện giam lại. Làm sao giải quyết? có thể nghĩ, việc liên quan đến tồn vong của Tần gia, Tần Mạn quyết không thể có nửa điểm nhân từ nương tay.
Đồ đạc rất đơn giản, ngoại trừ vài món cần để thay giặt, chính là ấn tín của Tần Thanh.
Tần Mạn đem ấn tín cất vào trong người, sau đó mặc khôi giáp. Đi tới cửa viện, đã thấy Ba Văn nắm chiến mã chờ, Tần Mạn không nói hai lời, xoay người lên ngựa.
Mà Lâu Phiền kỵ quân cũng đã thu thập thỏa đáng, dưới sự chỉ huy của Lâm Tô bảo vệ Tần Mạn, Đường Lệ, thừa dịp bóng đêm lặng yên rời khỏi điền trang.
Thật đúng như lời nói của Đường Lệ, thủ vệ điền trang cũng không nghiêm mật.
Có lẽ là bởi vì nắm chắc thắng lợi trong tay đi, Tần Chỉ cũng không có phái người chuyên môn giám thị Tần Mạn, cho nên dọc theo đường đi ngược lại vô cùng thuận lợi.
Lúc ra khỏi điền trang, bọn người Tần Mạn lập tức ra roi thúc ngựa, hướng Song Sơn Tụ vội đi.
Song Sơn Tụ này, nguyên nhân là vì phía bắc có hai ngọn núi nên gọi thành tên. Hai ngọn song song, xanh thẫm như ngọc bích, là nơi phong cảnh rất đẹp của Giang Châu. Nước sông tràn đầy, phẳng lặng. Khi đám người Tần Mạn tới Song Sơn Tụ, đã qua giờ Tý. Từ xa đã thấy ba chiếc thuyền lớn, yên lặng bỏ neo tại bến thuyền. Ánh trăng sáng tỏ, Thương Long kỳ ở ngay đầu thuyền phần phật lay động trong đêm, một nam tử trung niên đang đứng trên sàn thuyền.
Thân mặc áo khoác, bên trong là hủy bì giáp, tay cầm một thanh đồng qua đen nặng trịch, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy đoàn người Tần Mạn, trung niên nam tử kia vội nhảy xuống thuyền, bước nhanh tới trước mặt đội ngũ, chắp tay hành lễ:
- Giang Dương Tá Sử Lý Hưng phụng mệnh Huyện trưởng đến đây nghênh tiếp Mạn tiểu thư. Thuyền đã chuẩn bị xong, mời Mạn tiểu thư nhanh chóng lên thuyền, chúng ta lập tức khởi hành.
Tần Mạn mỉm cười liếc mắt nhìn nam tử trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Đường Lệ.
Đường Lệ nhẹ nhàng gật đầu:
- Mạn tiểu thư lên thuyền đi… Lý Tá Sử là thân tín của A Kỳ, là Cung Thương tiên sinh đề cử, tuyệt đối tin cậy.
- Làm phiền Lý Tá Sử! đọc tại bàn long chấm us.
Nếu Đường Lệ đã nói như vậy, Tần Mạn tất nhiên sẽ không hoài nghi nữa, lập tức an bài nhân mã lên thuyền, hơn hai trăm Lâu Phiền kỵ quân đều lên thuyền đâu vào đấy, mà bốn người Tần Mạn, Lâm Tô, Đường Lệ, Lý Hưng không có lập tức đi tới, suất lĩnh mười quân tốt, sẵn sàng đón quân địch tại bến tàu. Dù sao, ở đây chính là địa phận Giang Châu.
Hơn hai trăm người, bởi vì có ngựa nên cũng không vội vàng.
Đã qua giờ tý, nhìn thấy toàn bộ nhân mã đã lên thuyền, từ hướng Giang Châu, loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.
Kỵ quân Lâu Phiền của Lâm Tô tại Bắc Cương rất có kinh nghiệm sa trường, cho nên sáng sớm đã sắp xếp thám báo. Tiếng vó ngựa truyền đến bên kia chính là thám báo trở về.
Dùng một loại ngôn ngữ Tần Mạn nghe không hiểu, rất nhanh nói hai câu.
Nhưng thật ra Đường Lệ từng du lịch đến phương bắc, nên thoáng cái cũng nghe ra, đây là tiếng nói đặc hữu của người Lâu Phiền.
- Mạn tiểu thư, phía Giang Châu có truy binh tiếp cận… nhân số khoảng chừng ba bốn trăm người. mời Mạn tiểu thư, Đường tiên sinh nhanh chóng lên thuyền, suất bộ đi trước ngăn chặn truy binh đuổi theo.
- Mời Mạn tiểu thư, Đường tiên sinh lên thuyền!
Lý Hưng cũng khuyên.
Nhưng bất luận là Đường Lệ có đồng ý hay không, chỉ thấy Tần Mạn xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói:
- Ta chính là Gia chủ do Tổ mẫu đã chỉ định, ngược lại muốn nhìn những người đó nói cái gì. Đường tiên sinh hãy lên thuyền trước. Lý Hưng, Lâm cùng ta trở lại ngăn địch.
Trong người Tần Mạn có một loại kiêu ngạo mà người bình thường không thể giải thích được.
Nàng có thể rời khỏi Giang Dương, nhưng nàng lại là người thừa kế được Tần Thanh chỉ định, là người chủ chân chính của Tần gia. Mặc dù là rời đi, nàng cũng không muốn phải đi như trốn chạy. Nàng muốn nhìn, các tộc lão trưởng bối ngày thường luôn a dua hùa theo này, hôm nay còn có lý do gì để thoái thác?
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tần Mạn, Lý Hưng và Lâm Tô cũng không có cách nào.
Lý Hưng thì thầm bên người Đường Lệ vài câu, Đường Lệ vốn đang căng thẳng, tức khắc lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu leo lên lâu thuyền.
Từ xa, đám người càng ngày càng gần lại! Hơn mười chiến mã cùng hơn bốn trăm trang đinh nhanh chóng tới gần.
Người dẫn đầu chính là Tần Mông, chỉ thấy y mặc khôi giáp, tay cầm một thanh Khai Sơn việt, thúc ngựa bay nhanh mà đến.
Vừa đi vừa lên tiếng gọi:
- Mạn chất nữ, vì sao đột nhiên rời đi? Chớ nghe tiểu nhân gây xích mích, có gì muốn nói, chúng ta nói cho rõ đã.
Lời còn chưa dứt, Tần Mông đã dẫn người tới gần. Khi cách Tần Mạn khoảng chừng hai trăm bước, liền ghìm cương ngựa, tức giận nói:
- Mạn chất nữ, cháu lẳng lặng ra đi như vậy là có ý tứ gì? Mẫu thân mới mất, đại điển tế tổ cũng gần bắt đầu. Cháu không ngồi yên ở trong nhà, vì sao không nói mà đi?
Tần Mạn lạnh lùng cười, xoay ngang người:
- Tam thúc hỏi ta là có ý tứ gì? Mạn lại muốn hỏi Tam thúc, các ngươi muốn gì?
Tổ mẫu mất đã nhiều ngày, thế nhưng các ngươi lại giấu giếm tin tức hơn mười ngày. Hôm nay lại cấu kết các tộc lão, nỗ lực làm cho ta mất quyền lực… Ta mặc dù đối với vị trí gia chủ này không có hứng thú, nhưng là người thừa kế được tổ mẫu chỉ định, các ngươi làm việc gì sau lưng ta, tưởng ta không biết sao?
Cũng không ngại nói rõ, quỷ kế của các ngươi, ta đã biết toàn bộ. Đơn giản là các ngươi muốn tại ngày tế tổ, cưỡng chế làm cho Nhị thúc leo lên vị trí gia chủ. Mạn muốn nói cho các ngươi chính là, quyết định của các ngươi, ta tuyệt đối không đồng ý. Thi cốt của tổ mẫu còn chưa lạnh, các ngươi đã làm ra chuyện như vậy… ta không muốn thông đồng làm bậy với các ngươi, cũng tuyệt đối không khuất phục các ngươi.
Sắc mặt của Tần Mông tức khắc thay đổi, mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Tần Mạn, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Mạn Nhi, cháu làm sao lại có thể có suy nghĩ này? Cháu và ta chung quy là người một nhà, Nhị thúc Tam thúc sao lại có ác ý đối với cháu? Chỉ là tuổi cháu còn nhỏ, chưa đảm đương nổi việc lớn mức này. Cho nên Nhị thúc cháu mới quyết định đứng ra phụ tá ngươi, chờ sau này, tuổi ngươi lớn hơn, tự nhiên sẽ đem quyền lực trả lại cho cháu. Đây chính là một phen khổ tâm, cháu cháu không nên hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Tần Mạn nghe vậy, liên thanh cười mỉa mai, làm Tần Mông cũng không cảm thấy thẹn thùng.
- Là hiểu lầm sao? Dù sao hiện tại ta phải đi… Tam thúc, nếu đúng như ngươi nói, vậy mong ngài giơ cao đánh khẽ, thế nào?
Tần Mông nghiêm mặt nói;
- Mạn Nhi, cháu đối với chúng ta hiểu lầm, ta và Nhị thúc cháu cũng không muốn giải thích gì nhiều. Cháu muốn rời khỏi Giang Châu, đi chỗ khác giải sầu, ta tuyệt không ý kiến. Nhưng cháu đi thì có thể, nhưng phải giao ấn tín của mẫu thân ra đây, cháu thấy thế nào?
- Giao ra ấn tín, ta còn có mệnh để sống sao?
Tần Mạn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ấn tín ta sẽ không giao ra, Tam thúc muốn ngăn cản, vậy phóng ngựa tới đây.
- Đã như vậy, đành đắc tội rồi!
Đã tới tình trạng này rồi, Tần Mông cũng chỉ có thể xé rách da mặt. Y lạnh giọng nói:
- Mạn Nhi nếu cứ khư khư cố chấp, vậy để tam thúc tới giáo huấn ngươi một chút, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng.
Vừa nói chuyện, Tần Mông vừa nâng lên Khai Sơn việt trong tay lên, thúc ngựa tiến tới.
Bên phía Tần Mạn, Lâm Tô cũng chuẩn bị lao ra…
Nhưng đúng lúc này, từ rừng câu hai bên bến đò, đột nhiên truyền đến một tiếng trống trận. Một thất bảo mã đỏ như lửa từ trong rừng bay vọt ra. Đại tướng trên ngựa một thân huyền giáp, tay cầm trường mâu, giống như thiên thần.
- Tặc tử, đừng vội càn rỡ, nhận một mâu của ta!
Đại tướng kia người ngựa hợp nhất, trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Tần Mông. Người mượn thế ngựa, ngựa mượn uy người, tiếng rống giận dữ như sấm sét nổ vang trên không trung, chỉ thấy hắn bỗng nhiên dựng thẳng người trên lưng ngựa, trường mâu loáng một cái hung hăng phóng về phía Tần Mông…
Chương 265-266: Biến động ở Ba Thục (5-6)
:Giữa lúc nhóm người Lưu Khám đang mưu tính làm thế nào đứng vững ở Giang Dương thì thành Hàm Dương lại xảy ra một chuyện, nói lớn không tính là lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ. Sở dĩ nói lớn, là ở hậu thế, vì chuyện này chính là một trong những chứng cứ quan trọng khiến Thủy Hoàng Đế bị gọi là tàn bạo.
Có rất nhiều người nói rằng, vì việc này, từ rày về sau, Thủy Hoàng Đế cùng kẻ sĩ trong thiên hạ đứng ở hai mặt đối lập, càng hủy diệt nền văn minh Hoa Hạ.
Mà nếu nói chuyện này nhỏ, đích thực là cũng không lớn. Bởi vì chuyện này cũng không có gây ra động tĩnh quá lớn đối với sự cai trị của Đại Tần.
Năm Tần vương Chính thứ ba mươi lăm, cũng chính là năm thứ chín Tần quốc thống nhất thiên hạ (năm 213 trước CN). Đầu mùa xuân, trong thành Hàm Dương bộc phát ra một đại án kinh thiên động địa. Khách quý của Thủy Hoàng Đế - tiên sư Lô Tử Cao và đồ đệ của Lô Tử Cao là Thân Vô Bệnh do ý đồ mưu hại Thủy Hoàng Đế, âm mưu lật đổ xã tắc Đại Tần bị Trung Xa phủ tróc nã. Qua thẩm tra, chứng cứ phạm tội của hai người Lô, Thân vô cùng xác thực, bị xử cực hình ngũ xa phanh thây.
Ngũ xa phanh thây ở hậu thế chính là ngũ mã phanh thây.
Mặc dù hai người Lô, Thân có uy vọng rất lớn ở Hàm Dương, nhưng chung quy cũng chỉ là một phương sĩ.
Huống chi, lại liên lụy đến tội danh ám sát, mưu nghịch. Cho dù có người muốn đứng ra vì bọn họ giải vây, cũng cần suy nghĩ hậu quả một chút.
Lúc hai người Lô, Thân bị xử tử, Đình úy Lý Tư lại phụng mệnh, phối hợp cùng Trung Xa phủ tróc nã một nhóm phương sĩ giả danh lừa bịp khác trong thành Hàm Dương. Nhóm phương sĩ này khoảng chừng bốn năm trăm người, toàn bộ bị giết ngoài thành Hàm Dương, cũng tỏ rõ tác dụng răn đe thiên hạ. Sâu trong cung Hàm Dương, trời chiều hiện lên một không khí âm trầm.
Doanh Chính nhẹ vỗ về chồng giấy trước mặt, trên mặt hiện lên một nét cười hiếm hoi, nhấc lên bút lông, viết xuống trang giấy ba cái chữ triện, thở dài thỏa mãn, nhẹ nhàng thả bút lông xuống.
- Giấy này quả nhiên là thứ tốt a!
Ông ngẩng đầu, nhìn Mông Nghị đang ngồi một bên, cười nói:
- Nếu như có thể phát triển ra, trẫm cũng không cần mỗi ngày cầm phê duyệt mấy trăm cân tấu chương. Trinh mẫu mặc dù mất đi, nhưng thật là đưa tới cho trẫm một kiện lễ vật tốt… Chỉ là, từ nay về sau lại không có người như Trinh mẫu vì trẫm phân ưu, lo lắng cho trẫm rồi!
Khi nói chuyện, ngữ khí ngày càng sa sút, buồn bã.
Mông Nghị không mở miệng. Y biết rõ, Thủy Hoàng Đế cũng không cần bất kỳ kẻ nào an ủi. Hơn nữa, vào lúc này, cũng không có ai có thể an ủi.
- Mông Nghị, trước đó ngươi nói, lễ vật này của Trinh mẫu là của Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám sáng chế?
- Đúng như vậy!
Mông Nghị ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:
- Theo như Thanh lão nói, lễ vật này vốn là lễ vật Lưu Khám dâng để cưới Mạn tiểu thư. Nhưng lúc Thanh lão nhận lấy, nghĩ vật phẩm này đối với bệ hạ rất có ích, cho nên bà thừa dịp lần này tới Hàm Dương mang theo để dâng lên bệ hạ.
- Trinh mẫu đối với trẫm thật sự là quá tốt rồi!
Ánh mắt của Doanh Chính, có chút mê ly. Hơn nửa ngày, ông tỉnh táo lại, vừa cười vừa nói:
- Ánh mắt Trinh mẫu rất tốt, Lưu Khám này cũng không tệ… Đúng rồi, tình hình Ba Thục như thế nào rồi? Có tin tức mới truyền đến không?
Mông Nghị lập tức hồi bẩm:
- Tin tức truyền đến sau giờ ngọ, vào mười mấy ngày trước, Mạn tiểu thư trốn ra khỏi Giang Châu. Nhị công tử Tần gia còn nỗ lực ngăn cản, thế nhưng bị Đô úy Lưu Khám đánh tan. Sau đó, lúc Mạn tiểu thư lên bờ, người Ba bản xứ ở Thiển Khâu Khoan Cốc còn ý đồ tập kích Mạn tiểu thư. Nhưng huyện trưởng Giang Dương Thẩm Thực Kỳ đã có chuẩn bị. Tại rừng Hoàng Kinh phục kích người Ba ở Thiển Khâu, nghênh tiếp đám người Mạn tiểu thư đến Giang Dương.
Còn có, Tứ công tử Tần gia là Tần Cức cũng không có tham gia đại điển tế tổ của Tần gia, mà tại lúc Mạn tiểu thư rời khỏi Giang Châu, cùng ngày cũng quay lại Thành Đô. Dựa theo cước trình, hẳn là một hai ngày nữa sẽ đến Thành Đô. Thần đã phái người thông báo cho Quận thủ quận Thục nghiêm mật giám sát rồi.
- Vậy còn Tần Chỉ, Tần Mông thì sao?
- Tần Chỉ đã tuyên bố với bên ngoài, y tiếp chưởng vị trí gia chủ Tần gia.
Đồng thời còn công bố trục xuất Mạn tiểu thư ra khỏi Tần gia. Hiện nay, dưới sự quản lý của Ba quận, trong bảy huyện tổng cộng có bốn mươi tám bộ người Ba bản xứ, thì hơn hai mươi bộ nói nguyện ý nghe mệnh lệnh của Tần Chỉ. Còn có hơn mười bộ người Ba hiện đang xem chừng… tình hình của Mạn tiểu thư tựa hồ không quá tốt a. Nếu không thì triều đình đứng ra giúp đỡ một chút? Bằng không, với thế lực hiện tại của Mạn tiểu thư, tuyệt không phải là đối thủ của Tần Chỉ.
Doanh Chính trầm tư trong chốc lát, lắc đầu.
- Hiện nay còn chưa đến thời cơ triều đình đứng ra… Việc cấp bách là cần thay đổi quan cai trị Ba Thục. Nhóm quan viên đầu tiên đã xuất phát đi quận Thục chưa? Hiện tại đứng ra, rất khả năng sẽ làm cho Tần Chỉ phản ứng càng thêm kịch liệt. Thượng khanh, ngươi hắn là hiểu rõ, trẫm chỉ muốn thu hồi quyền khống chế Ba Thục, cũng không muốn ở Ba Thục gặp thị phi. Huống chi, bọn họ là hậu nhân của Trinh mẫu.
Mông Nghị hiểu được tâm tư của Doanh Chính.
Đích xác, bọn họ hiểu rõ Tần Chỉ đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm, rốt cục leo được lên ghế gia chủ, tất nhiên là muốn phô trương thanh thế.
Nhưng vấn đề là, Tần Chỉ không phải là Tần Thanh, triều đình cũng không hi vọng y phô trương thanh thế.
Một khi triều đình đứng ra, rất khả năng sẽ làm Tần Chỉ bất mãn, thậm chí có thể gặp phải những cử động khác thường. Đương nhiên là, với thực lực của một nước như Đại Tần, chính là Tần gia ở Ba Thục căn bản không có khả năng đặt vào mắt. Nhưng Doanh Chính không muốn tiêu diệt Tần gia, tuyệt đi hậu đại của Tần Thanh.
Bây giờ, có Tần Mạn đứng ra, đến chế trụ lực chú ý của Tần gia…
Doanh Chính có thể dựa theo kế hoạch mà thực hiện, trước tiên là thay đổi quan lại ở Ba Thục, sau đó làm giảm bớt sức khống chế của Tần gia ở Ba Thục, đến cuối cùng, một lần thu hồi quyền khống chế đối với Ba Thục. Cứ như vậy, Doanh Chính không cần phải diệt Tần gia, còn có thể không phát binh, không đổ máu thu hồi Ba Thục. Đợi lúc Ba Thục trở về do triều đình khống chế, ông có thể cấp cho Tần gia một đời, thậm chí là muôn đời phú quý, như vậy là đủ rồi.
Một loạt hoạt động này, từ lúc Tần Thanh mất cũng bắt đầu tiến hành.
Đầu tiên là thay đổi quan lại của quận Thục, sau đó là quận Ba… Đến khi Tần Chỉ phát hiện ra thìtoàn bộ Ba Thục đã nằm trong sự khống chế của Thủy Hoàng Đế.
Nếu như gã thông minh mà nói, sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.
Mà Doanh Chính cũng sẽ cho Tần Chỉ cơ hội; nhưng nếu Tần Chỉ không biết tốt xấu, Doanh Chính cũng sẽ không để ý mà hủy diệt gã.
- Nhưng ngộ nhỡ Mạn tiểu thư chống đỡ không được?
Mông Nghị không khỏi có chút lo lắng hòi. Dù sao từ thế cục hiện nay có thể thấy, phía Tần Mạn rõ ràng là ở vào thế yếu, tựa hồ có chút nguy hiểm.
Doanh Chính bình tĩnh cười:
- Thượng khanh, ngươi quá coi thường Thanh lão rồi.
Với sự nhìn xa hiểu rộng của Thanh lão, làm sao có thể không nhìn ra dã tâm của Tần Chỉ? Làm sao có thể không đoán được lúc bà mất, Tần gia sẽ xuất hiện tình huống gì. Ta tin tưởng, Thanh lão nhất định có chuẩn bị ở phía sau cho Mạn nha đầu… Chớ quên rằng, Vu Minh ở Ba Thục đến nay còn chưa ra mặt.
Vu Minh Ba Thục, một loại tổ chức liên minh phương sĩ. Không giống với phương sĩ bình thường, thành viên của Vu Minh cư trú ở Ba Thục. Vu sư ở ven bờ Đại Giang.
Những người này phần lớn đều không quá để ý tới thế sự, cũng không có thân phận hiển hách. Nhưng những Vu sư này ở trong dân bản xứ Ba có uy vọng cực cao. Ban đầu, Tần Thanh có thể nắm trong tay Ba Thục, cũng bởi vì huyết thống hoàng tộc của người Ba, mặt khác, chính là vì bà nắm trong tay Vu Minh Ba Thục. Mà nay, Tần Thanh đã chết… tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Vu Minh của bà là ai? Đây cũng là vấn đề Doanh Chính quan tâm.
E rằng không lâu nữa, là có thể xuất hiện rồi!
Thấy Mông Nghị có chút lo lắng, Doanh Chính đứng dậy, đi tới bên người y:
- Thượng khanh, ngươi không nên quá lo lắng. Trẫm cũng rất thích Mạn nha đầu, tuyệt sẽ không ngồi nhìn nàng chịu thiệt. Hơn nữa, ngươi lẽ nào đã quên bên cạnh Mạn nha đầu, còn có Đô úy Tứ Thủy của trẫm?
Một người có thể được huynh trưởng ngươi coi trọng, người có thể được Thanh lão hạ quyết tâm chọn làm rể, cũng sẽ không phải là người hiền lành.
Hãy chờ mà xem, Lão Bi này nhất định sẽ có biện pháp vì Mạn nha đầu xoay chuyển cục diện… đợi xong chuyện Ba Thục, trẫm muốn gặp Lão Bi này.
- A… Thần tuân chỉ!
Đã nói tới mức này rồi, Mông Nghị cũng không nói thêm gì nữa.
Vì vậy y lĩnh mệnh rời đi, chỉ là ở trong lòng không khỏi cảm thấy một tia sầu lo cho Lưu Khám: Lưu Khám, ngươi lại có thủ đoạn nào để giải quyết vấn đề hiện nay đây?
Mặt trời chiếu sáng!
Ở trong huyện thành Giang Dương, tất cả đều có vẻ vô cùng yên ổn.
Huyện thành từ lúc thiết lập đến khởi công xây dựng, phát triển đến hiện tại không quá ba năm, từ khi Đỗ Lăng Lão Diếu xuất hiện, trong bảy huyện ở quận Ba, huyện thành là nơi duy nhất có thể đẹp ngang thành trấn Giang Châu. Tuy nói rằng, đường xá có xa xôi một chút, giao thông cũng không quá thuận tiện. thế nhưng dựa vào sự tiện lợi của Đại Giang, làm cho lượng tiêu thụ của Đỗ Lăng Lão Diếu không những không có giảm, trái lại so với ban đầu, càng thêm thịnh vượng.
Chương 266: Biến động ở Ba Thục (6)
Thế nhân đều biết, Tứ Thủy Hoa Điêu ngày trước chính là Đỗ Lăng Lão Diếu hiện nay.
Hơn nữa từ lúc tiến vào chiếm giữ Ba Thục dường như lại càng thêm phong phú hơn, làm vô số thương nhân đến, xua đi không hết. Đường xa một chút cũng không thành vấn đề, huyện thành Giang Dương này có một thương hành, chuyên phụ trách vận chuyển hàng hóa. Có hơn ba mươi thương thuyền cỡ lớn, thương thuyền cỡ trung gần trăm chiếc. Tên thương hành là “Đỗ Lăng thương hành”, ở ven bờ Đại Giang, thành thị quan trọng, đều thiết lập chi nhánh.
Thương hành này thành lập cũng không lâu, chỉ có hai năm mà thôi. Thế nhưng phát triển vừa nhanh vừa mạnh, kẻ khác nhìn phải đố kỵ. Ra khỏi quận Ba, một đường đi về phía Đông, tới Chu huyện của quận Trường Sa. Sau đó là trung chuyển ở huyện Chu, nam tới Trường Sa, bắc đi Hán Thủy tới quận Nam Dương; đi hướng đông mãi cho đến huyện Lịch Dương, quận Cửu Giang, tất cả đều có chi nhánh của thương hành.
Cần rượu nước sao? Rất đơn giản! Mang tiền đến Giang Dương mua sắm vật phẩm, sau đó phái người đến địa điểm chỉ định nhận hàng hóa. Về sự tình khác, chớ cần làm gì cả. Các thương nhân cũng thuận tiện, mà thương hành cũng có thể thu lợi nhuận. Không chỉ như vậy, thương hành còn phụ trách vận tải các phương diện khác… điều này làm cho các thương nhân Ba Thục cảm thấy từ trước đến nay chưa từng được thoải mái như thế.
Đỗ Lăng thương hành! Từ tên có thể nghe ra chủ nhân của thương hành là thần thánh phương nào. Không sai, tên thương hành, chính là dựa trên danh hào Đỗ Lăng Tửu Thần của Lưu Khám. Ban đầu, sau khi Thẩm Thực Kỳ tới Giang Dương, liền nhạy cảm cảm thấy được cái tài lộ này. Trong quyền khống chế Giang Thủy của Tần gia ở Ba Thục, trước đó tuy rằng cũng có đội thuyền, nhưng phần lớn đều là để vận tải hàng hóa phục vụ buôn bán của chính mình là chính, vẫn chưa chú ý việc khác.
Vì vậy Thẩm Thực Kỳ liền suy xét, sau khi bàn bạc với Tần Mạn, quyết định thành lập Thương hành lấy vận tải là việc chính, do Tần Mạn đứng đầu, hơn nữa lại có năm nhà hùn vốn là Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ, Trần Vũ, Quán Tước cùng Lữ Văn cùng nhau nhận hết những nhiệm vụ vận tải đường thủy ở Ba Thục cùng Trung Nguyên. Cũng đừng xem nhẹ việc buôn bán này! Ba Thục là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, tuy rằng ở thời đại này, so với Trung Nguyên chỉ là một nơi hoang dã, nhưng sản vật vô cùng phong phú, một chút cũng không thẹn với danh hào là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên nhất nước.
Nhiều loại đặc sản như tre bương, sáp ong, xuyên bối, xạ hương, đông trùng hạ thảo… có thể nói là vô số kể. Nhưng đường đi ghập ghềnh, muốn đem núi hàng hóa này vận chuyển tất cả ra ngoài, thì cần phải có chi phí thực sự là quá mức kinh người.
Ba Thục nhiều núi, mà nhiều núi tất nhiều đạo phỉ. Nếu như muốn đi theo đường thủy, tựa hồ cũng không an toàn lắm. Thuyền nhỏ bình thường không đủ để chống lại sự nguy hiểm của Đại Giang. Đội thuyền quá lớn, tựa hồ lại lãng phí. Cho nên, trừ phi là hào tộc một phương có năng lực tiến hành vận tải hàng hóa ra ngoài. Còn lại chính là tiểu thương, chỉ có thể nhìn bao nhiêu hàng hóa chồng chất tại chỗ. Đồng thời vùng Trung Nguyên cũng có rất nhiều hàng hóa, bởi vì nguyên nhân đường xá mà dừng lại ở bên ngoài Ba Sơn, Thục Thủy.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Thực Kỳ có những ý nghĩ mà người bình thường không thể nghĩ ra được. Khai trương một Thương hành như thế, trong mắt người thường không thể nghi ngờ là một việc vô cùng khó khăn, thế nhưng đối với y mà nói lại cực kỳ đơn giản.
Trong khu vực Ba Thục, có Quán Tước phụ trách để ý vận chuyển ra ngoài. Bên ngoài Ba Thục, có Trần Vũ đứng ra tổ chức vận chuyển hàng hóa vào Ba Thục… Như thế chẳng những có thể nối liền Ba Thục và Trung Nguyên, đồng thời cũng có thể kiếm được lợi nhuận lớn. Quan trọng nhất, Thẩm Thực Kỳ đã thu nạp được một nhóm lớn dân bản xứ Ba kiếm ăn trên sông nước. Táo bạo tổ chức một hộ đội trên nước con số lên đến hơn ba nghìn người. Tuy rằng chi tiêu rất lớn, nhưng lợi nhuận cũng cực kỳ kinh người. Một thương thuyền loại lớn, qua lại Giang Dương và Chu huyện một lần phải mất khoảng chừng ba tháng, trừ đi các loại chi phí, tiền lời cao tới ba mươi dật hoàng kim.
Từ sau khi thương hành kiến lập, ba mươi thương thuyền cỡ lớn, gần trăm thương thuyền cỡ trung hầu như không lúc nào rảnh rỗi. Gần nhất, chỉ tính phí chuyên chở, tiền lời của Đỗ Lăng thương hành đã có vạn dật hoàng kim. Thế cho nên, lúc Lưu Khám đến Giang Dương, đã bị thương hành làm cho hoảng sợ…bởi vì lúc thương hành được thiết lập, Lưu Khám đang ở Bắc Cương, đối với việc này căn bản cũng không hiểu. Hơn nữa với tiền lời của Đỗ Lăng tửu tràng, Lưu Khám tính toán một chút, trong vòng ba năm, tài sản của hắn đã tăng hơn ba mươi nghìn vàng! Khi nghe Thẩm Thực Kỳ bẩm báo, Lưu Khám càng không ngừng hít sâu: Ba Thục này thực sự là nơi đất lộc a.
- Quanh Giang Dương có ba bộ chín mươi tám trại dân bản xứ Ba, vì xưởng rượu Đỗ Lăng đã khiến hơn hai mươi trại người Ba đi ra khỏi núi cao rừng sâu. Trong Đỗ Lăng thương hành, thu nạp người Ba ở khu vực Giang Dương với Tây Thanh, Y Thủy cùng Mạt Thủy gần mười nghìn người… Nếu tính toán hết, ba bộ chín mươi tám trại người Ba bản xứ này đều được hưởng lợi từ chúng ta. Tuy rằng còn không ít người chưa rõ lập trường, thế nhưng ta biết, nếu có ai thật sự làm nguy hại đến lợi ích của chúng ta ở Giang Dương, ba bộ chín mươi tám trại người Ba bản xứ này tuyệt sẽ không để yên.
Lúc nói đến đây, Thẩm Thực Kỳ tựa hồ vô cùng đắc ý. Trương Thương vẫn luôn duy trì trầm mặc, cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu không có như vậy, chuyện Ba Hộ ở Thiển Khâu tập kích đô úy, chúng ta cũng không có khả năng lập tức phát hiện ra, đồng thời nhanh chóng phản ứng lại… Đô úy, nói đến chuyện này ít nhiều cũng nhờ vào Tào huyện úy đi.
Lúc nói đến đây, thật hiếm khi thấy Tào Vô Thương đỏ mặt. Tần Mạn ngồi giữa nhìn sang Lưu Khám, không nhịn được hỏi:
- Vô Thương đại ca như thế nào nhanh như vậy đã triệu tập nhân mã rồi?
- Hợp Giang tụ là cửa ra của Đại Giang, các ngươi chỉ có thể lên bờ duy nhất ở bến thuyền Thủy Long. Thủ lĩnh người Ba ở Hoàng Kinh Lâm nói cho ta biết. Ba Hộ kia triệu tập hơn hai nghìn sơn dân tập kết tại rừng Hoàng Kinh. Lúc đó Khoái tiên sinh lập tức đoán ra bọn họ là muốn phục kích các ngươi. Người Ba ở Thiển Khâu ngang ngược, không thích lao động, chỉ thích cướp đoạt của người khác. Trong chu vi Giang Dương, danh tiếng vô cùng xấu… nếu bọn họ không dựa vào Tần Chỉ, hai bộ người Ba khác đã sớm ra tay giải quyết bọn họ rồi. Cho nên lúc đó ta cùng Khoái tiên sinh cấp tốc chạy tới nói chuyện với hai bộ người Ba khác, liên thủ phục kích lại ở Hoàng Kinh Lâm… Chỉ tiếc, lại để người Ba Thiển Khâu chạy thoát!
Nếu không, lão tử lập tức tập hợp người của năm mươi sáu trại khác giết chết bọn họ.
- Vô Thương đại ca rất quen thuộc với các trại người Ba sao?
Tần Mạn không nhịn được hỏi Tào Vô Thương. Về mặt này, Tần Mạn đúng là không thể bằng Tần Chỉ. Nàng không tiếp xúc nhiều lắm người Ba bản xứ, tuy rằng Tần Thanh cũng có ý thức làm cho nàng đi giao tế nhiều hơn. Nhưng ngoài mấy bộ lạc người Ba ở bên ngoài, nàng rất ít chủ động tới kết thân.
Thẩm Thực Kỳ cười nói:
- Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại ở Giang Dương ít nhất có đến bảy phần xưng huynh gọi đệ với lão Tào. Thậm chí người Ba ở quanh Thiển Khâu cũng có hơn mười thủ lĩnh có quan hệ mật thiết với y. Nhưng chỉ vì Ba Hộ nên không hay gặp gỡ lộ liễu.
Lưu Khám nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn Tào Vô Thương một cái
Không nghĩ tới Tào Vô Thương lại có tài năng như thế. Trước đây khi ở Phái huyện, còn nghĩ y không giỏi gặp gỡ người khác, Nhưng hiện tại xem ra từ lúc tới Giang Dương hình như thay đổi rất nhiều.
Tào Vô Thương nói:
- Đây không phải là vì không có cách nào khác! Người Ba hào phóng, Trương tiên sinh lại là người có thân phận, A Kỳ thân là huyện trưởng, càng không thể dễ dàng ra mặt. Cho nên ta đành phải đi ra tiếp xúc với bọn họ, chính là giao tiếp với bọn họ đích thực là rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ dàng.
Thích chính là thích. Không thích chính là không thích…Không có vòng vo. Trong hai năm gần đây, ta thực là giao lưu không ít bằng hữu. Hôm nay ngẫm lại so với khi ở Phái huyện, đích thực là làm có phần hơn
Đây cũng là một cách trưởng thành đi!
Lưu Khám liếc mắt nhìn Tào Vô Thương đầy tán thưởng, nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nói:
- Vô Thương, ba ngày nữa ta chuẩn bị bày tiệc rượu tại nha phủ Giang Dương. Thủ lĩnh ba bộ chín mươi tám trại có thể mời được bao nhiêu thì mời bấy nhiêu… Chuyện này, ta cần ngươi ra mặt.
- Không thể chối từ!
Tào Vô Thương không chút do dự đứng lên nhận lời.
- Lâm Tô, Lý Hưng!
- Vâng!
Lưu Khám trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi điểm binh mã bản bộ, sáng sớm ngày mai cùng ta lên đường… Việc của ba ngày sau do Mạn tiểu thư ra mặt. Kỳ ca cùng Trương lão phụ trách mọi việc trong phủ nha. Lão Đường và lão Khoái, việc trong thành Giang Dương đều do hai người phụ trách.
Về mặt nhân thủ, ta nghĩ các người không trở ngại gì. Ta đoán chừng bên phía Tần Chỉ hiện tại cũng rất đau đầu. Không có ấn tín của Thanh lão, cứ cho y thành gia chủ, sợ cũng không thể phục chúng.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, y sẽ không rảnh bận tâm Giang Dương bên này. Việc chúng ta cần làm, chính là trước khi Tần Chỉ xuất thủ đối phó lại chúng ta thì cầnổn định cục diện Giang Dương. Ba bộ chín mươi tám trại ở Giang Dương phải do chúng ta sử dụng mới có thể lập thế được. Việc sau đó, có thể từ từ suy tính… Ta tin tưởng, không lâu lắm, triều đình nhất định sẽ có động tác đối với Ba Thục!
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân