Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241-245
hương 241-242: Lễ vật không tưởng
Lưu Khám trở về Lâu Thương đã được ba tháng! Trong ba tháng này, đầu tiên một lần nữa Lưu Khám lại khảo sát Lâu Thương, bởi vì trong một năm qua, Lâu Thương phát triển quá mạnh mẽ. Rất nhiều người, rất nhiều sự tình, đều phát sinh biến hóa. Đương nhiên biến hóa lớn nhất trong lúc này, chính là những người trong gia đình Lưu Khám.
Tiểu Lưu Tần hai tuổi rồi, đã có thể bi bô tập nói, hơn nữa không cần người trợ giúp, tự mình có thể trong thời gian chạy được vài bước. Có lẽ do nguyên nhân di truyền, Lưu Tần khỏe mạnh hơn nhiều so với những đứa bé cùng tuổi. Thế cho nên Vương Cơ thường đùa giỡn, mười tám năm sau, Lưu gia nhất định sẽ lại có một Lão Bi nữa. Tuy nhiên bởi vì trong một năm này Lưu Khám không ở tại Lâu Thương, cũng khiến cho Tiểu Lưu Tần đối với Lưu Khám rất lạ lẫm, thậm chí không chịu gọi hắn là ba ba. Lưu Khám dù đang bận về công vụ nhưng đồng thời cũng nhất định phải tăng cường tình cảm phụ tử mới được. Cũng may, trải qua ba tháng cố gắng, Lưu Tần đã không hề coi Lưu Khám giống như người lạ nữa.
Khám phu nhân cũng không tiếp tục chủ trì việc nhà nữa. Tất cả những việc lớn nhỏ trong nhà, trên cơ bản đều giao cho Lữ Tu quản lý. Không thể phủ nhận, ở phương diện này Lữ Tu làm rất tốt. Điền trang rất lớn, thế nhưng mà Lữ Tu lại quản lý ngăn nắp rõ ràng. Tuy nhiên cũng có chút những việc, nàng lại không thể quả quyết, nhưng cũng không thể nói nàng là nàng làm sai. Bởi vì Lữ Tu làm như vậy, cũng là từ góc độ lo lắng cho Lưu Khám mà thôi.
Việc khiến Lưu Khám cảm thấy giật mình nhất, vẫn là do Lưu Cự gây ra. Khám phu nhân lén nói cho Lưu Khám, Lưu Cự cùng Vương Cơ tựa hồ có ý tứ với nhau. Lưu Cự đã mất đi trí nhớ, tính tình cũng rất chất phác, biết cách thương người. Mà Vương Cơ cũng đã trải qua rất nhiều ngăn trở cùng trắc trở, hai người ở cùng một chỗ, có vẻ như cũng không tệ lắm. Nhưng Lưu Khám vẫn có chút do dự, bởi vì thân phận thật sự của Lưu Cự, thủy chung vẫn là một nỗi ám ảnh ở trong lòng hắn không cách nào cởi được. Hiện nay gã mất đi nhớ mới trở thành người như trước mắt. Nhưng khi gã khôi phục trí nhớ, sẽ trở thành người như thế nào đây?
Cho nên, Lưu Khám thường xuyên đứng xem Lưu Cự luyện võ ở trong hậu viện đến xuất thần. Trong nội tâm cũng thường xuyên tính toán, rốt cuộc có nên đồng ý hay không? Vì vậy hắn đành phải dùng lý do đồng khóa trên người Lưu Cự chưa cởi được để trì hoãn thời gian. Nhưng Lưu Khám cũng biết, lý do này kéo dài không được quá lâu. Nếu không, Khám phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ thể hiện ý bất mãn đối với hắn.
Ngoại trừ chuyện trong nhà ra, còn có rất nhiều việc phát sinh mà Lưu Khám không thể nào tưởng tượng được, trong đó, khiến cho Lưu Khám cảm thấy giật mình nhất là một sự kiện đáng vui mừng kinh ngạc do Trình Mạc mang đến cho hắn
Một ngày đầu năm mới, Lưu Khám đang ở trong phủ nha trong đọc qua công văn còn tồn đọng trong năm qua, Trình Mạc thần thần bí bí đi đến trước mặt Lưu Khám. Nhìn bộ dạng tươi cười quỷ dị của lão khiến cho Lưu Khám cảm thấy vô cùng kỳ quái.
- Trình lão, ngài có chuyện gì không?
Trình Mạc lại mỉm cười, từ phía sau lấy ra một cái bao.
- Đô Úy, ở chỗ này tiểu lão nhân có một kiện bảo bối, mời Đô Úy xem qua.
- Bảo bối?
Lưu Khám càng cảm thấy kì quái hơn! Quen biết Trình Mạc cũng hơn bốn hay năm năm rồi, hắn chưa từng thấy bộ dạng cổ quái của lão như hôm nay. Mà ngay cả tại hai năm trước, Trình Mạc hao hết tâm tư hoàn thành cải tạo hơn hai ngàn văn tự thuộc thể chữ lệ, cũng không lộ ra loại vẻ mặt này. Lão nhân này, hôm nay làm sao vậy?
Ánh mắt Lưu Khám chuyển dời đến trên cái bao kia.
- Trình lão, đừng có làm ta chóng mặt nữa, rốt cuộc là bảo bối gì thì để cho ta mở mang tầm mắt nào.
Trình Mạc cười hắc hắc, ngồi xuống đối diện với Lưu Khám, đặt cái túi đồ ở trên thư án, mở một lớp tơ lụa màu đen ở phía ngoài, bên trong xác thực có một cái hộp làm bằng gỗ nhãn hương. Loại gỗ nhãn hương này vốn là một loại hương liệu sau khi thiêu đốt, sẽ sinh ra một loại mùi thơm, có thể nâng cao tinh thần, hương thơm làm người ta thư thái. Tuy nhiên loại này gỗ này rất quý. Hơn nữa cũng ít khi thấy ở Trung Nguyên. Trong nhà Lưu Khám có một ít, đấy là do thông qua quan hệ với Tần gia Ba Thục, mua từ Tây Vực về. Khám phu nhân đã lớn tuổi, vì vậy Tần Mạn đã mang đến một khối gỗ nhãn hương lớn, nói là để hiếu kính Lão phu nhân. Khám phu nhân cũng hết sức yêu thích loại hương liệu này, thậm chí còn không dám dùng đến. Cũng không biết Trình Mạc từ đâu mà có một khối hương nhãn mộc như vậy, lại còn làm thành hộp.
- Đô Úy, đoán xem xem trong này là vật gì?
Lưu Khám không thích mùi hương của gỗ nhãn hương cho lắm, vì thế hắn nhăn lông mày lại cười nói:
- Trình lão, lão cứ thần thần bí bí như vậy, làm sao ta biết được đây?
Trình Mạc nghe vậy thì nở một nụ cười đắc ý. Lão chậm rãi mở ra hộp gỗ, sau đó đem cái hộp xoay đi xoay lại vài lần. Lưu Khám hiếu kỳ nhìn thoáng qua thứ ở trong hộp, nhưng vừa nhìn thì không kìm được bật hét lên, dường như là bản năng vươn tay ra.
Thứ ở trong hộp kia, rõ ràng là một chồng giấy! Màu sắc hơi vàng, cầm vào dường như có thể xuyên thấu, hoa văn trên trang giấy cũng hết sức thô ráp. Nhưng đây quả thật là giấy!
Một trong bốn phát minh nổi tiếng, không nghĩ tới lại xuất hiện ở ngay trước mặt. Lưu Khám sử dụng vải gấm, tơ lụa hay thẻ tre thay cho giấy viết đã thành thói, khi hắn nhìn thấy trang giấy này, lập tức sinh ra cảm giác thân thiết. Nhưng ngay lập tức, trong lòng Lưu Khám, lại sinh ra một nghi vấn.
Theo như lịch sử ghi lại thì không phải đến thơi Đông Hán Thái Luân mới phát minh ra giấy sao? Hôm nay Lưu Bang còn không rõ Hán triều cũng chưa thành lập, sao trang giấy này lại xuất hiện nơi này? Trên thực tế, nghi vấn này của Lưu Khám là hoàn toàn sai lầm. Đời sau các nhà khảo cổ học từng phát hiện qua giấy trong huyệt mộ ở Đôn Hoàng. Nấm mộ kia, là một trong năm huyệt một thuộc thời kì Tây Hán. Theo các nhà khảo cổ học suy đoán, giấy ở thời kì Hán Vũ Đế cũng đã xuất hiện. Nhưng thời gian cụ thể nó xuất hiện thì không có cách nào xác định được. Bởi vì nấm mộ phát hiện ra giấy thuộc vào thời kì Vũ Đế nhà Tây Hán. Nói cách khác, chậm nhất đến thời kì Võ Đế, giấy thật sự đã xuất hiện. Còn về sau lại được Thái Luân cải tiến chất lượng, tăng khả năng bền, tiện sử dụng hơn thôi, chứ không phải ông ta là người phát minh ra giấy.
Tay của Lưu Khám, hơi run rẩy, bưng lấy cái hộp gỗ hương nhãn mộc chứa trang giấy kia, sau nửa ngày cũng không nói lời nào. Nói thật, chất lượng loại giấy mà Trình Mạc dâng lên hết sức kém cỏi, so với giấy vệ sinh của đời sau cũng không khác nhau là mấy, nhưng lại có chút cứng cáp.
Nhưng đây đúng là giấy!
Đã có cái này xuất hiện, về sau sẽ không bao giờ cần dùng những thứ như kia nữa rồi...
Đương nhiên, Lưu Khám cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình. Nếu để cho Trình Mạc biết rõ lão khổ cực nghiên chế tạo ra vật này, lại bị người ta dùng để đi vệ sinh, thì không cần phải nói gì nữa mà ngay lập tức sẽ rút bảo kiếm ra dốc sức liều mạng với Lưu Khám. Tuy thế, trong nội tâm Lưu Khám cũng thật sự rất vui mừng.
Sau khi hỏi thăm, Lưu Khám mới biết được lai lịch của giấy này. Hóa ra, Trình Mạc xuất thân từ Mặc môn, đối với chiến sự thì không tinh thông lắm. Lão chỉ ưa thích một số ít đồ vật kỳ lạ quý hiếm vật cổ quái mà thôi. Trước kia từng ở Ba Quận nhận được một cuốn bí lục, nghe nói là do hai vị bậc thầy Công Thâu Bàn và Mặc Địch ở nước Lỗ đồng tác giả, trên đó có ghi lại một ít câu chuyện một ít những công trình do họ nghĩ ra một ít câu chuyện nhưng tất cả đều vượt quá mức tưởng tượng của mọi người. Đương nhiên, đấy cũng chỉ là ý tưởng mà thôi, hơn nữa khi Trình Mạc lấy được nó, thì cuốn sách đó đã không còn trọn vẹn, trên đó có viết về cách chế tạo ra giấy. Chỉ tiếc là trước kia Trình Mạc không có năng lực để tiến hành làm thí nghiệm, mãi đến khi lão đi theo Lưu Khám thì mới có điều kiện để hoàn thành việc này.
Lúc xây dựng Điền Trang, ở đằng sau Điền Trang Trình Mạc có mở một hồ nước, chính là để tiến hành thí nghiệm này cùng với các nghiên cứu khác của lão. Suốt ba năm, Trình Mạc cuối cùng cũng hoàn thành được bước đầu tiên. Lưu Khám cũng không biết làm như thế nào để chế tác nên một trang giấy, thế nhưng sau khi hỏi thăm tài liệu mà Trình Mạc sử dụng, hắn lập tức phát hiện ra có vài vấn đề, vì vậy nói ra đề nghị của hắn với Trình Mạc. Hơn nữa còn để cho Trình Mạc an tâm tiến hành thí nghiệm.
Chương 243-244: Điều kiện của Tần Thanh
Quang cảnh Ba Thục từ xưa đã hùng vĩ. Giang Dương phụ núi ngăn sông, hơn nữa còn trấn giữ những nơi xung yếu như Thục Nam, Du Tây - Tứ Xuyên, Kiềm bắc, Điền Đông, vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Hôm nay, Giang Dương lập huyện, bình đẳng với Ba Thục, tiếp theo là kiến tạo nên một quan ải một người giữ quan ải, hùng quan thông suốt, cũng làm cho rất nhiều người chú ý.
Trung Nguyên lúc này trời đã nắng chang chang.
Tần Thanh chống quải trượng, chậm rãi leo lên Ngọc Thiềm sơn. Ở trên đỉnh núi, có thể nhìn xuống thành Giang Dương đang khởi công xây dựng, ánh mắt lộ ra mười phần mê ly. Lớn tuổi, thân thể Tần Thanh cũng không bằng được lúc trước nữa. Đặc biệt là đầu năm lại phải chịu một cơn bạo bệnh, khiến cho bà phải nằm trên giường suốt hai mươi ngày. Trước kia, khi trèo lên Ngọc Thiềm sơn, có thể bước đi như bay. Nhưng hiện tại, mới đi được một chút đã lập tức hội thở dốc. Tại thời điểm trèo lên đến đỉnh núi, người đã đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Tần Mạn yên lặng đi theo phía sau lưng Tần Thanh. Nàng vừa mới từ Đông Hải trở lại, còn mang theo gửi gắm của Lưu Khám, đến bái kiến Tần Thanh.
Tuy nàng rất ít khi trò chuyện cùng Lưu Khám, thế nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, quan hệ của Tần Mạn và Lưu Khám thật sự có chút không bình thường. Nếu không, Tần Mạn cũng không bởi được gặp Lưu Khám mà thúc ngựa chạy không dừng vó, ngày đêm đi gấp về Ba Thục này.
Nàng thích Lưu Khám! Ngay cả loại người thần kinh chậm phát triển như Tào Vô Thương cũng có thể nhìn ra, huống chi là mấy người lõi đời như Tần Thanh? Tuy thế, Tần Thanh cũng không có ý kiến gì.
Ngày hôm sau khi Tần Mạn trở về, bà liền mang theo Tần Mạn đi tới Giang Dương. Lấy danh nghĩa là muốn thị sát tiến độ kiến thiết huyện Giang Dương, nhưng trên thực tế, trong nội tâm bà đến tột cùng là nghĩ như thế nào, thì Tần Mạn cũng không biết, hỉ yên lặng đi theo sau Tần Thanh, nàng tin tưởng dù tổ mẫu có cơ trí đến đâu, thì có rất nhiều chuyện mặc dù cái gì cũng không nói, tổ mẫu cũng có thể nhìn ra được chân tướng sự việc. Nàng chỉ có thể chờ đợi thời cơ mà thôi.
Lưu Khám đã nhờ Tần Mạn mang đến một lễ vật cực kỳ trân quý, nhưng nàng vẫn còn chưa kịp đưa cho Tần Thanh...
Phía sau Tần Mạn, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương cách bà cháu Tần Thanh khoảng chừng chỉ hơn ba mươi bước nữa mà thôi. Đã sớm nghe nói qua Tần Thanh là người rất inh. Nhưng không đến Ba Quận, thì vĩnh viễn cũng không có khả năng hiểu rõ sức ảnh hưởng của Tần Thanh tại Ba Quận. Mà ảnh hường của bà ở Hàm Dương lại càng kinh người, chỉ có sau khi thể nghiệm qua, mới có thể hiểu rõ.
Thiết lập Huyện phủ, đây là chuyện đại sự trọng yếu đến mức nào? Thế mà Tần Thanh chỉ cần phái người đi một chuyến đến Hàm Dương. Thủy hoàng đế đã hạ lệnh thiết lập huyện Giang Dương tại Ba Quận. Thời gian yêu cầu, thậm chí không đến hai tháng. Nếu chỉ là chuyện thiết lập huyện Giang Dương thì cũng thôi, thế nhưng ngay cả vấn đề chọn huyện trưởng cho huyện Giang Dương, Thủy hoàng đế cũng phái người đi thỉnh giáo Tần Thanh. Đây chính là Thủy hoàng đế, đệ nhất nhân của Đại Tần đấy... Thế mà ở trước mặt Tần Thanh, trông giống như một vãn bối.
Tuy thế, chiếu theo luật định, Tần Thanh chưa bao giờ nhúng tay vào việc chính sự của Đại Tần. Hết lần này tới lần khác lúc này đây, Tần Thanh đều nói với sứ giả của Thủy hoàng đế:
- Mời về bẩm với bệ hạ, khi bắt đầu kiến lập huyện lị Giang Dương, lão thân cũng muốn đề cử một số người, nhưng sợ không phù hợp với tâm ý của bệ hạ. Danh sách ta đã làm, kính xin thiên sứ sau khi trở về Hàm Dương trình lên cho bệ hạ ngự lãm.
Kỳ thật đây cũng là một loại phong thái. Vị sứ giả kia cũng vô cùng rõ ràng, nếu như Tần Thanh đã mở miệng. Thủy hoàng đế tuyệt sẽ không có bất kỳ dị nghị gì! Cho dù là hợp phủ Thừa Tướng, Thái úy phủ hay các quan lại lớn nhỏ ở Hàm Dương đều phản đối, Thủy hoàng đế cũng sẽ đồng ý với thỉnh cầu của Tần Thanh. Đương nhiên, cũng sẽ không có người nhảy ra tìm phiền toái.
Năm trước, ở bên trong Hàm Dương phát ra chiếu lệnh, quận trưởng của Ba Quận đích thân đến đây nhận mệnh. Thậm chí, quận trưởng trước của Ba Quận ngay cả Thẩm Thực Kỳ cùng với Tào Vô Thương đều chưa từng gặp qua, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo chiếu lệnh.
Kết quả là, Thẩm Thực Kỳ được làm huyện trưởng huyện Giang Dương. Tào Vô Thương lại được phong làm huyện úy, xử lí binh sự. Hai người Thẩm Thực Kỳ Tào Vô Thương đều biết rõ tầm quan trọng của huyện Giang Dương này, bất luận là đối với Lưu Khám hay là đối với Tần gia. Giang Dương mặc dù chỉ là một Huyện phủ mới thiết lập, nhưng đồng thời lại quan hệ đến chuyện hợp tác của Lưu Khám cùng với Tần gia. Vì thế, thậm chí Tào Vô Thương và Thẩm Thực Kỳ còn muốn dời nhà đến Giang Dương. Bất kể là cha mẹ của Thẩm Thực Kỳ, hay là phụ thân của Tào Vô Thương, vị Tào lão tiên sinh đã thôi chức Đình Trưởng kia đều đi theo con cái của mình, cùng nhau đi tới Ba Thục. Ngoài ra, còn có người nhà của Quán gia, lớn nhỏ già trẻ hơn ba mươi miệng ăn, cũng đi tới huyện Giang Dương.
Cùng đến Giang Dương, còn có một người mà ai cũng không ngờ đến, đó chính là Ngự sử Đại Tần, người lâu nay vẫn ẩn núp tại Lâu Thương - Trương Thương. Lâu Thương ngày càng phồn hoa, địa vị tại địa khu Tứ Thủy cũng càng ngày càng trọng yếu, Trương Thương trốn ở Lâu Thương sẽ bắt đầu trở nên nguy hiểm. Mệnh lệnh truy bắt ông của Thủy hoàng đế vẫn đang còn hiệu lực. Mà quan lại lớn nhỏ qua lại Lâu Thương cũng càng ngày càng nhiều. Mặc dù Trương Thương trốn ở trong thành nhìn có vẻ cũng rất an toàn, nhưng mà có một câu cách ngôn nói rất hay: không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu không cẩn thận, tất sẽ lộ ra dấu chân ngựa, đến lúc đó ngay cả Lưu Khám cũng sẽ bị liên quan. Vì thế, bọn người Tào Tham đã thương lượng cùng Trương Thương một phen, cuối cùng ông cũng quyết định, rời khỏi Lâu Thương, tạm thời tránh né tại Giang Dương.
Tại đây, mới thật sự là núi cao cách xa hoàng đế. Lấy phạm vi thế lực của Tần gia cùng quan hệ trước mắt của Lưu Khám cùng với Tần gia mà nói, Trương Thương trốn ở Giang Dương, có thể nói là vô cùng an toàn. Trương Thương dùng tên giả Cung Thương, theo gia đình Thẩm Thực Kỳ đến Giang Dương. Khoái Triệt còn đề nghị, Trương Thương nên nhận chức vụ gì đó ở Huyện thừa Giang Dương. Nếu nhìn sơ qua hình như sẽ rất dễ làm người khác chú ý, nhưng trên thực tế, đó là biện pháp an toàn hơn cả. Không nói chuyện trước mắt ở Ba Thục không có người nào biết thân thế của Trương Thương, cho dù bị phát hiện vấn đề, Trương Thương cũng có thể mượn quyền lực nắm trong tay để giải quyết. Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến, một tên tội phạm bị Thủy hoàng đế truy nã, lại dám công khai trở thành quan viên địa phương?
Về phần thân phận của Trương Thương, Tần Thanh cũng không biết rõ. Sau khi Trương Thương đến Giang Dương, cũng biểu hiện rất ít khi xuất hiện, tự nhiên sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Nhoáng một cái hơn nửa năm đã đi qua, Trương Thương đã có thể nói lưu loát tiếng địa phương của Ba Thục, càng không làm cho người ta chú ý.
Tần Thanh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâu Thương.
Thời tiết giữa hè, gió núi lùa vào, ánh mặt trời chói chang trải dài trên núi, phóng mắt nhìn khắp nơi, cây cối đều xanh um tươi tốt. Núi xanh, nước biếc; trời trong lành. Tất cả hợp lại thành một bức tranh sơn thủy cực kỳ động lòng người, khiến cho người không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái. Gió núi nhu hòa, lay động mấy mớ tóc hoa râm của Tần Thanh.
Tay cầm quải trượng, Tần Thanh như đắm chìm vào khung cảnh lung linh của trời đất.
Hồi lâu, bà như lẩm bẩm:
- Sơn thủy ở Ba Quận này, cả đời ta ngắm mãi cũng không thấy đủ!
Nói xong câu đó, Tần Thanh đột nhiên xoay người lại, khoát tay ý bảo Tần Mạn tiến lên,
- Mạn Nhi, mọi chuyện ở quận Đông Hải đều thuận lợi chứ?
- Hết thảy mọi việc đều thuận lợi!
Tần Mạn nói khẽ:
- Quận thủ Tư Mã rất chiếu cố chúng ta, ngoài việc bỏ tất cả công vụ hằng ngày sang một bên, hắn còn trưng tập hai ngàn hộ từ Đàm thành, một mặt có thể mở rộng số lượng người cư trú ở Diêm thành. Một phương diện khác cũng tạo cho chúng ta những thuận tiện rất lớn. Dự tính đến cuối năm, Diêm thành có thể sản xuất mười vạn thạch muối thô. Sang năm có thể sản xuất nhiều hơn nữa, trong ba năm cũng đủ để chúng ta cắm rễ tại quận Đông Hải.
- Ba năm, ba năm...
Tần Thanh dẫn Tần Mạn đi đến chỗ một cây đại thụ. Chố ấy đã có tùy tùng mang tới một cái giường chế tạo bằng gỗ hồ đào. Cái giường này có nguồn gốc từ Tây Vực, tại Trung Nguyên cũng ít khi thấy. Tuy nhiên bởi vì Tần Thanh có nhiều cuộc làm ăn tiến hành tại Tây Vực, cho nên người hợp tác đem cái hồ giường này tặng cho Tần Thanh, coi như là một món lễ vật.
Tần Thanh ngồi ở trên Hồ giường, kéo Tần Mạn ngồi xuống.
- Không biết ta có thể sống được ba năm nữa hay không!
Thanh âm tuy không lớn, nhưng Tần Mạn lại nghe được rất rõ ràng, kinh ngạc nhìn Tần Thanh.
- Bà nội, bà đừng nói như vậy?
Tần Thanh mỉm cười, nói:
- Sinh lão bệnh tử, chính là chuyện bình thường. Tuy bà nội túy tâm vu đạo, nhưng không cùng hạng hãm hại lừa gạt Tống Vô Kỵ và Tiện Môn Tử Cao. Sống thì sống rồi, chết thì chết rồi, không có cái gì mà phải băn khoăn cả. Thần Tiên có đạo thần tiên, người có đạo của người... Dùng đạo của người thường mà nói, cầu trường sanh bất lão tu thành Thần Tiên là chuyện như là trăng trong nước. khiến cho con người phải động lòng nhưng cũng rất hư ảo.
Chương 245: Bàn Dã Lão (1)
Quan hệ thông gia, là một từ ngữ cổ xưa. Đối với Tần Thanh mà nói, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay giúp trợ Lưu Khám. Cho dù bà biết rõ Tần Mạn thích Lưu Khám, nhưng chỉ cần Lưu Khám cùng Tần Mạn một ngày còn chưa có kết quả, thì ngày đó bà cũng sẽ không ra mặt trợ giúp Lưu Khám. Không thể phủ nhận, chỉ cần Tần Thanh ra mặt, là ngay lập tức có thể mang đến cho Tần gia lợi ích lớn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là lợi ích trước mắt, mà trong nội tâm Tần Thanh, cái khiến bà quan tâm đến chính là tương lai của Tần gia.
Không ai có thể hiểu rõ tình huống của Tần gia lúc này hơn Tần Thanh.
Đạo lý thịnh quá tất suy, Tần Thanh cũng hiểu rõ. Ngày hôm nay từ vẻ bên ngoài của Tần gia, đích thực là vinh quang vô hạn. Nhưng vinh quang này, chính như bà đã nói trước đây, nó chỉ kéo dài khi bà còn tồn tại trên cõi đời này mà thôi. Đương nhiên, nếu như Tần Mạn có thể gả cho Phù Tô, mà Đại Tần lại có thể kéo dài mãi không bị diệt vong, thì Tần gia ít nhất cũng hưng thịnh được trăm năm mà không có vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề là ở chỗ, Đại Tần thật sự có thể mãi trường tồn sao?
Tần gia có chút âm thịnh dương suy. Người kiệt xuất nhất đời thứ ba chính là Tần Mạn. Nhưng mà Tần Mạn lại là nữ, trong tính cách của Tần Mạn cũng tồn tại không ít khuyết điểm trí mạng.
Nếu như Đại Tần suy vong, thiên hạ này sẽ có thể xảy ra một cục diện hỗn loạn. Trong loạn thế, cần một người có đủ sự kiên cường, năng lực, thủ đoạn, quyền biến xuất hiện để chủ trì đại cục. Nếu thật như vậy thì Tần Mạn rõ ràng là không đủ tư cách. Cho nên, Tần Thanh cần vì Tần gia mà mưu đồ cho tương lai. Tuy nhiên bà cũng chưa từng gặp Lưu Khám, mấy năm nay cũng chỉ đứng từ xa quan sát hắn mà thôi, nhưng cũng có thể coi Lưu Khám phù hợp với yêu cầu của bà. Bất kể là ở mặt nào, Lưu Khám đều là một lựa chọn thích hợp nhất.
Lúc Đại Tần hưng thịnh, Lưu Khám đã được Phù Tô coi trọng, trong tương lai nhất định sẽ kế thừa Mông Điềm, sau này có thể trở thành trọng thần của triều đình.
Hôm nay hắn mới chỉ hai mươi tuổi, đã được hưởng cấp mười Quân công tước, phong làm Tả thứ trưởng. Quan trọng hơn là, Lưu Khám là chủ quan quân sự vùng Tứ Hồng. Theo như điều tra của Tần Thanh, Lưu Khám được rất nhiều quan lại quyền quý trong triều đình kính nể, lại có Nhâm Hiêu ở phía nam liên tục ủng hộ, giúp đỡ, tiền đồ tương lai quả thật là sáng lạng rạng rỡ. Tần gia cùng hắn liên thủ, nhất định có thể giữ được cơ nghiệp tại Ba Thục.
Nếu như Đại Tần diệt vong, cũng không có vấn đề gì. Theo như tình huống trước mắt của Lưu Khám có thể thấy, hắn cũng không phải loại người chịu ở dưới người khác. Hắn có thực lực, có năng lực, bên người lại tụ tập một đám người tài năng, có thể nói là con chim non đã mọc đủ lông đủ cánh. Nếu như như ngày loạn xảy ra, dùng vốn liếng của Lưu Khám mà nói, nhất định có thể ở trong loạn thế trở thành một nhân vật nổi bật.
Mặc kệ Đại Tần hưng, hay là vong...
Tần gia có quan hệ thông gia với Lưu Khám, nhất định có thể tiếp tục sinh tồn và phát triển. Nếu như tính đến phương án xấu nhất thì cho dù Lưu Khám thất bại, dựa vào Ba Thục, cộng thêm thủ đoạn của Lưu Khám, cũng có thể bảo hộ được Ba Thục, trở thành chư hầu một phương. Việc này đối với Tần Thanh mà nói, cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhưng có vấn đề nảy sinh ở đây, đó là Lưu Khám đã có thê thất.
Nếu để cho Tần Mạn làm thiếp thì Tần Thanh nhất định không đồng ý, hơn nữa Tần gia cũng gánh không nổi việc mất thể diện này. Chỉ là Lưu Khám cuối cùng sẽ quyết định như thế nào thôi.
Tần Thanh nhất định phải sắp đặt chuyện này thật thích đáng, hơn nữa cần phải cẩn thận trù tính kế hoạch. Về phần Tần Mạn cũng đoán được tâm tư của Tần Thanh. Thế nhưng trong thâm tâm nàng lại không muốn Tần Thanh làm như vậy.
Bởi vậy mà trong nội tâm nàng giằng xé cảm giác ngượng ngùng, xen lẫn vào đó là một chút vui sướng. Khiến cho sau khi phái người đi, Tần Mạn bắt đầu lo lắng chờ đợi.
Mà lúc này, Lưu Khám đang ở trong Thiết Lư, cầm một bản vẽ, yên lặng quan sát. Ngồi ở bên cạnh Lưu Khám có ba người. Ở chính giữa chính là Trình Mạc, nhìn dáng vẻ lão trông có chút lười biếng, mệt mỏi.
Bên trái hắn là vị Khổ Hành Giả đã hơn ba mươi tuổi. Y ngồi ở trên giường, có chút tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc bánh xe đang bầy đặt trước mắt. Người này quả là kỳ quái, một chiếc bánh xe thì có gì đẹp mắt cơ chứ?
Khổ Hành Giả nhìn thấy không phải chỉ có một bánh xe, mà là hai bánh xe. Tuy thế ở chính giữa hai bánh xe, có một trục xe làm to như cánh tay nối lại với nhau, khiến cho bánh xe tạo thành kết cấu chỉnh thể.
Khổ Hành Giả đẩy một phát, chỉ thấy cái bánh xe kia quay tròn lăn đến phía bên kia.
Một lão giả khoảng năm mươi tuổi, cũng đang rất nghiêm túc quan sát...
Dáng người ông không cao, ước chừng chỉ cao trên dưới bảy thước. Thế nhưng khí lực của ông lại rất khoẻ, cực kì cường tráng. Bàn tay rất lớn, giống như chiếc quạt hương bồ. Đặc điểm chính khiến người ta chú ý tới ông lại là lông mi. Dưới hàng mi trắng như tuyết rủ xuống là một đôi con ngươi dài và mảnh. Ông đang vươn tay làm bánh xe ổn định trở lại, không ngừng dò xét từ trên xuống dưới.
- Bàn lão, ngươi cho rằng Đô Úy chế tạo loại bánh xe này ý là như thế nào?
Khổ Hành Giả ngẩng đầu, nhìn lão giả kia cười ha hả rồi hỏi.
- Kỳ diệu!
Lão giả nhẹ giọng nói một câu, sau đó vuốt ve cái trục xe,
- Đô Úy thiết kế cái này quả thật là cực kì huyền diệu. Chẳng những có thể dùng để bánh xe tránh khỏi lăn xuống, mà lại tăng cường tính ổn định cho xe. Chỉ là còn có một ít chi tiết chưa được hoàn hảo, cần phải tỉ mỉ điều chỉnh, nếu như lắp ráp ít nhất có thể làm cho chiến lực của chiến xa tăng lên ba thành. Chỉ là những chiếc chiến xa kia chỉ sợ cũng phải tiến hành sửa đổi một chút ít.
Lão giả này, chính là Đại Mạt Luyện sư Bàn Dã Lão do Khổ Hành Giả dẫn đến.
Bàn Dã Lão cũng được coi là xuất thân từ danh môn, tất cả mười hai đời tổ tiên nhà ông đều làm nghề đúc luyện binh khí, kiêm thêm nhiều tài lẻ, rất có tài hoa. Chỉ là, tài hoa của ông cũng không được người đời coi trọng. Đặc biệt là sau khi Thủy hoàng đế đoạt lấy sắt thép của thiên hạ, các tác phường dân gian cũng không được tự tiện chế tạo vũ khí. Nhưng Bàn Dã Lão là người tài hoa, trong xương cốt tràn đầy ngạo khí, thà rằng rửa tay không làm nghề nữa, còn hơn là phải đi chế tạo những nông cụ như cuốc, liềm... Mà những người có tư cách chế tạo binh khí, đương nhiên cũng không phải là một tay thợ thủ công như ông có khả năng đảm nhận.
Mặc dù Bàn Dã Lão có chút danh tiếng nhưng những năm này qua sống cũng không đươc như ý cho lắm. Cho nên, sau khi được Khổ Hành Giả lên tiếng mời về làm việc thì đã nhận lời. Một mặt ông và Khổ Hành Giả là bạn thế giao, phụ thân của Khổ Hành Giả và ông đã kết nghĩa huynh đệ. Một mặt khác, ông cũng không muốn hoang phí tay nghề của mình. Lại nghe Khổ Hành Giả nói, Lưu Khám cầu hiền tài như trời nắng khắt mưa, đích thực là một Mạnh Thường Quân... Vì vậy ông ôm một mối tâm tư, đi tới Lâu Thương, ngay lập tức, ông đã bị sức sống của Lâu Thương hấp dẫn.
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân