Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182-187
hương 182-183: Nguyện làm đầy tớ cho Quân hầu
Trong khoảnh khắc Mông Tật hét lên, Mông Khắc biết là hỏng rồi.
Lão gia tính cách như thế nào, y cũng đã hiểu tương đối… Không sai, chiến pháp lần này của Lưu Khám đích thực không theo quy tắc thông thường, nhưng người ta lựa chọn phương thức chiến đấu đường đường chính chính giành thắng lợi, sao có thể nói là người ta giở trò được?
Huynh trưởng nhà mình đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi! Thua thì thua rồi, sau này thắng lại là được, làm thế này còn ra thể thống gì?
Quả nhiên, trên điểm tướng đài cờ lệnh phấp phới, tuyên bố kết quả thắng thua của trận bình nguyên, Lưu Khám thắng, Mộng Tật thua…
Hơn mười giáp sĩ chạy như bay từ trên điểm tướng đài xuống, sau khi lao đến thao trường, nhảy xuống ngựa bên cạnh Mông Tật, không nói lời nào, lấy dây thừng trói chặt y lại.
- Đại công tử, đừng làm khó bọn ta, Thượng tướng quân có lệnh, ngài đừng có làm loạn nữa!
Lúc này, Mông Tật dường như đã tỉnh táo một chút, không dám tiếp tục xấc xược nữa, theo chân giáp sĩ đi đến đài điểm tướng.
Còn bên kia, Lưu Khám cũng lên ngựa đi về phía điểm tướng đài. Cũng không phải hắn muốn nhìn thấy trò cười của Mông Tật, mà là sau khi đại chiến, cần phải hoàn lại hổ phù, đợi thông báo vòng sau. Những người xem trận ở xung quanh, ánh mắt nhìn Lưu Khám, cũng không còn lạnh nhạt nữa rồi. Thói đời là vậy, ngươi có tài năng thực sự, mọi người tự nhiên sẽ phục ngươi.
Trong quân đội Lão Tần nhân, những hành động lén lút đi đường ngang ngõ tắt thường không nhiều. Bất kể ngươi xuất thân thế nào? Bất luận ngươi gia cảnh thế nào… Thắng, chính là thắng.
Như biểu hiện của Mông Tật hôm nay, mọi người mặc dù có thể thông cảm được nỗi buồn phiền của y, nhưng hoàn toàn không tán thành.
- Lưu Khám phụng mệnh giao trả hổ phù!
Dưới điểm tướng đài, Lưu Khám hai tay nâng hổ phù, nói một cách cung kính.
Bên cạnh, Mông Tật quỳ trên đất, bị dây thừng trói chặt, bên cạnh còn có hơn mười giáp sĩ coi giữ.
Vương Ly cũng đã toại nguyện nên cũng chẳng đứng ra nói lời nào. Hơn nữa còn có một Mông Điềm ở bên trong, thật sự không đến lượt lão nói.
Mông Điềm cho người nhận hổ phù, nhưng không để Lưu Khám rời đi. Lão đứng ở chỗ mép đài, cúi đầu nhìn chằm chằm Mông Tật, mặt mũi tái mét, rất lâu không hề nói lời nào.
- Mông Tật, ngươi vẫn không phục sao?
- Con không phục!
Dù sao cũng đã đến nông nỗi này, nhượng bộ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mông Tật ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói:
- Lưu quân hầu bày trận không như bình thường, con không phục!
Mông Điềm cười giận dữ:
- Ha ha, Mông Điềm ta đúng là đã sinh ra đứa con ngoan không chịu nhận thua… Vậy con nói, cái gì mà theo quy tắc thông thường chứ? Hay là ta phải bảo Lưu quân hầu bày chiến trận ra, để con tấn công cũng không được phản kháng, sau đó phán rằng con đã giành thắng lợi, thì con mới phục đúng không?
Phương pháp binh trận là ở chỗ đồng lòng. Con từ nhỏ đã học binh pháp, Tôn Võ mười ba chương con thuộc làu như cháo chảy, vậy chắc con cũng biết trong “Hư thực thiên” có câu: Nước vì có đất nên chảy, binh vì có địch nên thắng. Binh pháp luôn thay đổi thế trận, nước luôn thay đổi hình dạng, kẻ mà có thể vì quân địch mà thay đổi để giành thắng lợi, mới gọi là thần.
Lưu quân hầu làm rất tốt, hôm nay hắn dụng binh, xứng đáng với một chữ “thần”. Mà trước ngày mười lăm thao diễn này ta cũng đã được nghe nói rồi. Lưu quân hầu kỷ luật nghiêm minh, thuộc hạ dưới trướng có thể áp chế không gian xung kích của kỵ quân của con, xứng danh là tướng.
Mà con thì trái lại không hề biết dụng ý của hắn, thua rồi, con có muốn nói gì không?
Mông Tật ơi Mông Tật. Con càng ngày càng sa sút, kém cỏi. Đánh giá tình hình quân địch không chính xác, là thứ nhất; hành động thiếu suy nghĩ, là thứ hai; lâm trận không biết tiến lui, chỉ biết tiến công, là thứ ba. Con thua không hề oan uổng! Hôm nay, lại bị đánh cho tơi bời, còn tự xưng hổ phù cái nỗi gì?
Hừ, ta thấy con còn không bằng con mèo bệnh, còn làm quân hầu cái gì, đánh trận cái gì, công trạng cái gì?
Trước mặt mấy nghìn người, Mông Điềm không hề nể tình Mông Tật, mắng cho Mông Tật cúi đầu, không dám nhìn phụ thân trên điểm tướng đài.
Mông Điềm cười nhạt:
- Con có cảm thấy thua Lưu quân hầu là mất mặt không? Cho rằng bản thân võ nghệ cao cường, muốn lấy lại thể diện?
Nói xong, ông cười khà khà, ánh mắt xoay chuyển:
- Sao, Lưu quân hầu có đồng ý lĩnh giáo võ thuật cao siêu vô song của Mông quân hầu không?
Lưu Khám ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn Mông Điềm.
- Nếu như thượng quân hầu có lệnh, Khám nào dám không tuân?
- Được!
Mông Điềm cười phá lên, lúc ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Mông Tật, đột nhiên trở lên lạnh lùng:
- Mông Tật, ta cho con và Lưu quân hầu giao đấu!
Nhưng, không thể đấu không.
Như vậy đi, nếu như con lại thua, ta sẽ tước bỏ chức quân hầu của con, làm thuộc hạ dưới tướng Lưu quân hầu, giống như Đồ Đồ, làm từ chức khinh binh!
Trước, khi Mông Điềm cho Mông Tật và Lưu quân hầu đấu võ, mọi người còn cho rằng Mông Điềm cho Mông Tật một cơ hội lấy lại thể diện.
Nhưng sau khi ông nói xong câu nói cuối cùng, mọi người đều kinh ngạc. Nếu như Mông Tật còn thua một lần nữa thì đúng là mất hết sạch thể diện. Nhưng lại nghĩ, võ nghệ của Mông Tật được coi là vô địch trong Vĩnh Chính Nguyên, Lưu Khám dáng người to, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Mông Tật.
Mông Điềm nói xong, lạnh lùng nói:
- Mông Tật, con có dám nhận lời không?
- Mông Tật đồng ý đấu với Lưu quân hầu một trận!
Mông Tật đã nghe ra rồi, lão gia đã thật sự tức giận. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của y, nếu như không đồng ý, chỉ sợ sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, ra khỏi Vĩnh Chính Nguyên. Với người bình thường mà nói, không tham gia quân ngũ có lẽ là một chuyện tốt. Nhưng đối với đứa con nhà tướng như Mông Tật, nếu như không tham gia quân ngũ, hơn nữa còn bị đuổi ra khỏi doanh quân, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu trước mặt người khác.
- Nếu đã như vậy, các người các ngươi đi chuẩn bị, đợi thao diễn vòng hai kết thúc, sẽ tiến hành giao đấu.
Sức chiến đấu của Lưu Khám rốt cục như thế nào, trong Vĩnh Chính Nguyên này, những người biết chỉ đếm trong đầu ngón tay.
Quán Anh biết, Trần Đạo Tử biết, Lữ Thích Chi biết… Ngoài ra, cũng chỉ có Phàn Khoái, Nhậm Ngao rõ, Thiệu Bình cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi.
Nghe nói đấu tướng, bọn Quán Anh đều không nhịn được cười.
Lữ Thích Chi đem ra một cái đĩa, vô cùng hung hăng:
- Nào, nào, nào, lại đây xem, Khám ca giành thắng lợi trong vòng mười chiêu, đặt vào đây… Giành thắng lợi trong vòng hai mươi hiệp, đặt vào đây… Bên đây là trong vòng ba mươi hiệp, nhanh nhanh đặt vào đây. Mau đặt vào đây!
Phùng Kính ngẩn người, đám người này quá kiêu ngạo rồi!
- Chỗ này thì sao?
Phùng Kính nhìn thấy bảng đồng mà Lữ Thích Chi vẽ ra, chỉ vào chỗ còn trống ở giữa, nói:
- Là đặt cược Mông Tật thắng à?
Dù Phùng Kính là Quân hầu, Lữ Thích Chi lại không hề để ý đến cái chức vị đó. Ở sòng bạc không có to nhỏ, Lữ Thích Chi khinh khỉnh:
- Đây là đặt cược cho Khám ca thắng trong vòng ba hiệp, ta đặt Khám ca nội trong ba hiệp sẽ giành thắng lợi… Nhanh tay đặt cược, nhanh tay đặt cược, chậm là không kịp đâu!
Chương 184-185: Lão Bi Doanh (1-2)
Đối với việc Mông Tật thất bại, trong lòng Mông Điềm cũng kinh ngạc vô cùng.
Sáu năm trước, lúc lão ở Đại Trạch Chiêu Dương, từng nghe Triệu Đà nói, tên Lưu Khám này giống như lão bi, nói về võ dũng, ít người là đối thủ. Sau đó nghe Lý Tất, Lạc Giáp kể về một số chuyện liên quan đến Lưu Khám, cho nên cũng coi như là có chút hiểu rõ.
Trong thâm tâm, Mông Điềm không phải là không hi vọng Mông Tật có thể dựa vào trận đấu tướng này mà lấy lại chút thể diện, nhưng không ngờ lại thất bại hoàn toàn như vậy, nhanh chóng như vậy. Chỉ trong thời gian quay đầu nói chuyện với Vương Ly, Triệu Bình thìMông Tật đã thua cuộc, thật sự làm Mông Điềm cảm thấy kinh ngạc.
- Đúng thật là một lão bi tài giỏi!
Tuy rằng con trai thất bại, nhưng Mông Điềm không hề giận Lưu Khám mà ngược lại còn khen ngợi nhiều hơn.
Lão gật đầu cười:
- Lưu Khám này quả thật văn võ song toàn, đúng là không phụ Nhậm Ngao đánh giá hắn hai từ “Lão Bi”, quả thật lợi hại!
(Lão Bi: người gấu, mãnh tướng)
Vương Ly thì lại nhíu mày, khe khẽ thở dài. Phân biệt cấp bậc, từ xưa đến nay đều có. Lão với Mông Điềm có chút xích mích, nhưng với hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc thì vẫn có chút cảm tình. Bất luận nói như thế nào, Mông Tật cũng là con nhà gia học xuất thân trong đại doanh Lam Điền, lại bị một tên vô danh tiểu tốt ở địa phương mộ binh đến đánh cho thảm hại như vậy. Vương Ly ngoài miệng thì không nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất thể diện. Nhưng, lão không nói được chỗ sai của Lưu Khám. Đầu tiên là đấu trận, sau là đấu tướng... Mông Tật thua lần này thật hồ đồ, công danh thể diện phút chốc coi như hết.
Nhìn Lưu Khám trong đấu trường một cái, Vương Ly “hừ” một tiếng.
Ba ngày diễn võ, cuối cùng đã kết thúc.
Lưu Khám không hề thắng đến phút chót, ở trận chung kết, hắn gặp Phùng Kính cùng vào vòng trong, hai bên liều mạng, cuối cùng dựa vào ưu thế quân số, Phùng Kính đánh bại Lưu Khám, người đã liên tục gặp hai trận ác chiến, giành được thắng lợi. Tuy nhiên, Phùng Kính mặc dù thắng, cũng là thảm thắng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trận đấu mấy vòng phía sau đều có sự bất công hết sức rõ ràng. Phùng Kính được vào không vòng một, sau đó chiến thắng đối thủ ở thao trường bình nguyên, từ đó giành được tư cách tham gia trận quyết chiến. Còn Lưu Khám liên tục hai trận, đầu tiên là một trận chiến đấu ác liệt với kỵ quân của Lạc Giáp, sau đó lại chiến đấu kịch liệt hai canh giờ với một khúc nhân mã khác, có thể nói là một con đường khá gian truân.
Sau hai trận ác chiến liên tục, sở bộ của Lưu Khám chỉ còn lại hơn ba trăm người có thể tham gia chiến đấu. Đồ Đồ, Quán Anh lần lượt bị thương rời khỏi trận, ở trận cuối cùng lúc chiến đấu một mất một còn với Phùng Kính ở thao trường khe sông, binh lực của hắn chỉ bằng một nửa so với bộ đội sở thuộc của Phùng Kính.
Đến Lưu Khám cuối cùng còn mình trần ra trận, dẫn mười tên giáp sĩ trực tiếp lao vào trung quân của Phùng Kính. Chỉ đáng tiếc cuối cùng việc sắp thành lại hỏng. Nhưng cũng thật sự làm cho Phùng Kính sợ toát mồ hôi lạnh. Với võ dũng của Lưu Khám, nếu thật sự muốn để hắn xông vào trung quân, thắng bại còn phải xem xét. Phùng Kính thắng, nhưng lại thắng không thoải mái chút nào; Lưu Khám thua, lại thua một cách thanh thản.
Điều này chỉ e là cách giữ thể diện của cấp trên mà thôi.
Nói cho cùng, mười hai khúc nhân mã của thao trường Vĩnh Chính Nguyên này, nếu thật sự để cho Lưu Khám giành thắng lợi, thể diện của ai cũng không còn nữa. Mông Điềm cũng biết lúc Vương Ly phân tổ cũng đã có mưu tính, nhưng cũng không hề ngăn cản. Lần này coi như Lưu Khám phải chịu uất ức một chút.
Lưu Khám thua thì thua rồi, nhưng tất cả mọi người ở Vĩnh Chính Nguyên này đều không dám khinh thường hắn nữa. Lúc gặp nhau, cũng có người chủ động chào hỏi Lưu Khám, thậm chí trong cử chỉ và lời nói cũng toát ra sự nể trọng. Thực lực, trong thao trường này, có thực lực mới có thể có chỗ đứng.
Nếu như không có bản lĩnh, cho dù bên trên có Thủy hoàng đế đỡ lưng cũng không có tác dụng. Còn nếu như thật sự có bản lĩnh, cho dù trước không một xu dính túi, cũng được tôn trọng. Mấy ngày liền, Lữ Thích Chi đều ưỡn ngực rất cao!
Ngày thứ hai sau khi kết thúc diễn võ, Mông Điềm và Vương Ly liền rời đi!
Những ngày tiếp theo cũng trở nên nhàn nhã và thoải mái. Nhưng Lưu Khám lại không thể nhàn nhã, hắn đặc biệt mời đại phu đến, cùng theo sát tuần tra doanh trại quân đội suốt cả hành trình, trị thương cho các binh tốt và tướng lĩnh bị thương trong trận diễn võ. Có lúc, hắn còn ngồi cùng các thương binh, nói nói cười cười, không hề câu nệ, kéo gần mối quan hệ với bộ khúc. Lấy nghiêm trị quân, lấy khoan đãi nhân… Tất cả những điều này, Triệu Bình đều nhìn thấy.
Hôm nay, tiếng trống tập hợp các tướng ở Vĩnh Chính Nguyên bỗng nhiên vang lên. Lưu Khám lập tức đem theo hai người Lữ Thích Chi và Trần Đạo Tử, vội vàng đi về phía đại trướng trung quân.
Lý Tất, Lạc Giáp cũng đã đến, thấy Lưu Khám đi vào đại trướng, hai người dịch người để chừa một chỗ trống, vẫy vẫy Lưu Khám.
- Hai vị Quân hầu, thật đúng là kỵ quân, đi lại nhanh thật!
Lưu Khám cũng không khách khí, ngồi xuống, cười ha ha, nói:
- Ta vội vội vàng vàng đến, còn tưởng là đến đầu tiên cơ đấy!
- Nào, không nói những điều nhảm nhí ấy, hôm nay Bình hầu tập hợp các tướng, e là sắp có việc rồi!
Lý Tất còn chưa dứt lời, các quân hầu đã từ bên ngoài lần lượt bước vào, nhìn thấy Lưu Khám ai nấy đều tiến lên phía trước cười nói bắt chuyện.
- Cảm giác không giống lắm nhỉ?
Lạc Giáp nói một câu đầy bí ẩn.
Lưu Khám ngẩn người:
- Cảm giác gì?
- Hì hì, lúc ngươi mới đến Vĩnh Chính Nguyên, có ai chào hỏi không? Qua một thời gian ngắn, ai nấy đều nhiệt tình vô cùng với ngươi rồi đấy. Huynh đệ, nói thật ban đầu lúc ngươi mới đến đây, ta vẫn chưa thật sự xem trọng ngươi.
Nhưng cũng thật không thể nào ngờ được, ngươi lại có bản lĩnh đến như vậy. Ta với Lý Tất đều tòng quân lúc mười bốn tuổi, đến nay cũng được mười lăm năm. Làm từ chức sĩ trở đi, sau đó được tuyển vào đại doanh Lam Điền, rồi lại gia nhập Thiết Ưng duệ sĩ, trải qua từng bước từng bước một, thật chưa từng gặp nhân vật nào như ngươi. Khà khà, cứ làm cho tốt, tiến đồ sau này của lão đệ sáng chói, không đến mười năm là có thể làm được chức tướng quân!
Lưu Khám cười:
- Tướng quân có thể dễ làm thế như thế sao?
Đang nói chuyện thì hai người Phùng Kính và Mông Tật bước vào trướng. Lúc nhìn thấy Lưu Khám, Mông Tật rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng cũng nhìn ra, y dường như có điều muốn nói với Lưu Khám, nhưng miệng cứ mấp máy, không nói ra được... Lưu Khám cũng đành coi như không nhìn thấy.
Triệu Bình mặc quân phục, bước vào trong đại trướng.
Các quân hầu đều lần lượt đứng dậy, cung kính hành lễ vấn an, sau đó lại quay về chỗ ngồi.
Triệu Bình quét ánh nhìn một lượt qua tất cả mọi người, ngồi ngay ngắn ở giữa đại trướng.
Tự có một thân binh đem một cuộn văn kiện đến, lão nhẹ nhàng mở ra, sau đó lệnh cho người mang tới một cái tráp có trạm trổ hoa văn hình hắc long.
Nhìn thấy cái hộp đó, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Đây là tráp đựng hổ phù. Theo quy định thời Tần, chế độ tổ chức từ khúc trở lên, nhất định phải có hổ phù mới có thể điều động. Hổ phù chia làm hai mảnh. Mỗi khúc quân hầu giữ một nửa, chủ tướng giữ một nửa. Theo luật Tần, các Khúc quân hầu nhận hổ phù chứ không nhận người. Cũng chính là nói, nếu như Triệu Bình không phát nửa mảnh hổ phù còn lại ra thì không có cách nào điều động bất kì một đội ngũ quân đội của khúc nào. Mà các khúc quân hầu cũng không nghe theo.
Triệu Bình đem cái tráp đó ra, sợ là sắp có hành động rồi...
- Hôm nay tụ tướng, có ba việc...
Triệu Bình vẻ mặt trang trọng:
- Việc thứ nhất, miễn chức Quân hầu của Mông Tật, lấy thân phận là khinh binh phục tùng trong bộ đội sở thuộc của Lưu Khám. Cắt giảm quân số hổ khúc ban đầu, miễn chức giữ năm trăm quân của Mông Khắc. Tạm thời giữ chức quân hầu, giữ hai trăm năm mươi quân, theo quân chờ lệnh điều khiển.Tê...
Từng tiếng ồn ào xì xào vang lên.
Hổ khúc vốn có tám trăm bảy mươi người, một loáng đã cắt giảm đi còn hai trăm lăm mươi người, chẳng khác gì binh lực tiêu giảm đến một khúc có quân số ít nhất so với quy định. Bình thường thì kỵ quân đa phần là từ hai trăm năm mươi người đến ba trăm người làm một khúc, hổ khúc vốn dĩ có sự phân công không hợp lý.
Chỉ là với thân phận của huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc ở nơi này, cũng không ai trách móc gì cả. Nhưng bây giờ một loáng cắt giảm đi sáu trăm người, chẳng khác nào xóa bỏ đi danh hiệu hổ khúc. Vẫn là một khúc, nhưng chỉ là một khúc bình thường thôi.
Mông Khắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đồng ý.
- Chuyện thứ hai, sáu trăm người bị cắt giảm từ hổ khúc, chia ra phân vào các khúc khác. Bộ đội sở thuộc của Lưu quân hầu tăng một trăm chín mươi người, tròn bảy trăm, hiệu là Lão Bi doanh; sở bộ của Phùng Kính tăng tám mươi người, vừa tròn tám trăm, hiệu là Khinh Xa doanh...
Sau đó Triệu Bình phân phối binh lực như thế nào, Lưu Khám không nghe rõ. Nhưng hắn lại rõ ràng một điều: hắn có phiên hiệu rồi! Lão Bi doanh, mặc dù không hiểu nghĩa ra sao, nhưng có kỳ hiệu độc lập, không phải là đãi ngộ có thể tùy tiện nhận được... Điều này đồng nghĩa với nhân mã thuộc sở bộ của hắn đã thành tinh nhuệ.
Thân binh của Triệu Bình đem từng lá cờ đã thêu danh hiệu, đặt trước mặt các Khúc quân hầu. Lý Tất ở bên cạnh nhìn đại kỳ trên bàn Lưu Khám với vẻ ngưỡng mộ, nói có chút ghen tị:
- Huynh đệ, chúc mừng đệ!
Lá cờ này làm từ gấm vóc, mặt cờ như mực, bên trên thêu gấu có cánh, bên cạnh có ba chữ: Lão Bi doanh.
Lúc này Lưu Khám mới bừng tỉnh, cầm lá cờ, cùng mấy người Phùng Kính đứng dậy đồng thanh bái tạ. Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc quân, chỉ có ba khúc nhận được phiên hiệu. Lần lượt là sở bộ thuộc Lưu Khám, Phùng Kính và Lạc Giáp. Ba đội nhân mã này vừa hay lần lượt là xa binh, kỵ quân và bộ tốt.
Triệu Bình nói:
- Ba người các ngươi nhận được danh hiệu này là do Thượng tướng quân ban tặng. Thượng tướng quân có lời, nếu như lần này lập được công trạng, lão sẽ trình lên bệ hạ, giữ nguyên danh hiệu của ba khúc nhân mã, tự mà làm cho tốt đi.
- Quyết không phụ sự kì vọng của thượng tướng quân!
- Chuyện thứ ba, Thượng tướng quân phát quân lệnh đến, từ hôm nay Vĩnh Chính Nguyên sẽ là nơi vận chuyển lương thực, các bộ đều có ủy nhiệm.
- Phùng Kính nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Ngươi xuất phát từ hôm nay, nội trong ba ngày đến Phu Thi, nghe theo sự điều động của Thượng tướng quân.
- Vâng!
Phùng Kính kinh ngạc vô cùng, chắp tay tuân mệnh, sau đó lĩnh hổ phù từ trong tay Triệu Bình, quay người bước ra khỏi lều trại trung quân.
Nhận được hổ phù, y lập tức không chập chạp.
Triệu Bình nói tiếp:
- Lý Tất, Lạc Giáp!
- Vâng!
- Hai người các ngươi, lập tức lĩnh binh tiến về Vân Trung, nghe theo sự điều phái của Hầu phó tướng. Lạc Giáp là chính, Lý Tất là phụ, hai ngươi mau đi đi!
- Vâng!
Lý Tất và Lạc Giáp nhận hổ phù, lúc đi qua bàn của Lưu Khám, Lạc Giáp nhẹ nhàng nói:
- Huynh đệ, chúng ta gặp lại nhau ở trên chiến trường.
- Hai vị ca ca bảo trọng!
Triệu Bình lại phát bảy hổ phù, các Khúc quân hầu lần lượt nhận mệnh rồi đi!
Trong lều trướng trung quân, chỉ còn lại hai người Lưu Khám và Mông Khắc.
Triệu Bình nhìn hai mảnh hổ phù trong tráp, do dự hồi lâu, trầm ngâm nói:
- Mông Khắc, ngươi theo bổn hầu ba ngày sau xuất phát, đến Nghĩa Cừ đại doanh nghe lệnh. Lưu quân hầu, ngươi tạm thời ở lại Vĩnh Chính Nguyên, đợi lương thảo quân dụng phân phối đầy đủ, mười ngày sau áp tải đến huyện Phú Bình chờ lệnh.
Lưu ý: Phú Bình thời Tần, hiện nay ở Ninh Hạ Ngô, cùng với Phú Bình được thành lập thời Tây Hán (thời Tần gọi là Tần Dương, nay trong vùng Thiểm Tây) không phải cùng là một nơi.
Chương 186-187: Lão Bi Doanh (3-4)
Phú Bình rất nhỏ. Chỉ có hai cửa thành, từ cửa bắc đi đến cửa nam, không quá một nghìn bước. Tường thành thấp bé, không cao hơn hai người, xây bằng cách đầm đất, cơ bản là không có tác dụng nhiều lắm. Tuy nhiên nhà cửa trong thành không hề ít, có ba đường phố ngang dọc, hai đường đại lộ.
Đây là con đường tất yếu nối kết Hà Bắc và Bắc Địa quận. Không ít thương nhân coi Phú Bình như một thị trấn. Nhưng trên thực tế, huyện Phú Bình ngay từ ngày đầu tiên thành lập, đã không tồn tại dưới hình thức thị trấn.
Góc Tây Bắc của thành có một khúc quân Tần chiếm đóng. Lúc này, trong huyện Phú Bình lửa cao ngút trời, vô vàn người Hung Nô phóng ngựa như bay trên đường đại lộ, không ngừng dùng nỏ bắn chết những người cản đường bọn chúng. Tiếng cười hô hố, tiếng la khóc thảm thiết, vang vọng không ngớt cả một vùng trời huyện Phú Bình, đường phố bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ rực.
Nam Vinh giương cặp mắt dữ tợn, một tay cầm kiếm sắt, một tay cầm mâu, gào thét một cách lạnh lùng. Chiếc mâu dài đâm một tên binh sĩ trên lưng ngựa xuống, Nam Vinh chạy nhanh hai bước, bay lên, vung kiếm chém bay tên binh sĩ Hung Nô thứ hai.
Đêm nay những tên Hung Nô này xuất hiện quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi quân canh giữ trong thành căn bản không kịp phản ứng. Những tên Hồ Thương vào huyện thành Phú Bình ban ngày, lột bộ mặt hiền lành xuống, vẫy đao khua kiếm, truy sát giết chóc một cách điên cuồng.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!
Một gã quân Tần giận dữ gầm lên, dùng thân mình chặn đứng một tên kỵ binh Hung Nô. Chiến mã đá bay y đi, tên Tần quân đó miệng phun máu tươi, còn chưa đợi lật người bò lên, hai tên Hồ Thương từ bên cạnh nhảy ra, đâm xuyên một kiếm qua bụng y. Tên Tần quân này gào thét thảm thiết, mở rộng hai cánh tay ôm chặt tên Hồ Thương, hung dữ cắn vào cổ đối phương, tên Hồ Thương kêu la thảm thiết không ngừng.
Cảnh tượng như vậy ở huyện thành Phú Bình nơi nào cũng có thể thấy. Trên mặt đất, xác quân Tần nằm ngổn ngang, nhưng không có đầu người nào hướng về thành phía nam. Nam Vinh đã nhớ không nổi, rốt cục mình đã giết bao nhiêu tên Hung Nô nữa. Nhưng người Hung Nô vẫn không thấy ít đi, vẫn từ những lỗ hổng trong tường thành đổ sụp và cổng thành xông lên.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ.
Nam Vinh dùng kiếm sắt chặt đầu một tên Hung Nô. Ngửa mặt lên trời kêu gào không ngừng.
Đây là khí phách mà Lão Tần nhân đã thai nghén năm trăm năm, trước vô số lần quốc nạn ập xuống, lúc nguy cấp, bọn họ đều kêu gào khẩu hiệu như vậy, xông vào quân địch. Từ khi Đại Tần quét sạch sáu nước đến nay, chỉ còn ít người nhớ nổi câu nói cổ xưa này. Nam Vinh giống như một con dã thú điên cuồng, liều chết ngăn chặn sự xung kích của mấy chục tên Hung Nô. Tiếng gầm gừ. Trong bầu trời Phú bình, trong khoảnh khắc, tiếng vang vọng không ngừng.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn...
Chuyện này có lẽ không được gọi là quốc nạn ập xuống, nhưng đối với những binh Tần phòng thủ ở Phú Bình mà nói, chỉ cần quân Hung Nô xông vào, đó chính là quốc nạn.
- Vương tử, chúng ta rút lui thôi!
Ngoài cửa thành Phú Bình, một tên Hung Nô lớn tuổi, khẽ khuyên bảo tên thanh niên bên cạnh.
Tên thanh niên như có vài phần men say, cười lớn, hung hăng:
- Rút lui? Cửa thành Phú Bình đã bị chúng ta công phá, chẳng lẽ về tay không sao? Bọn Nam mọi rợ này không phải rêu rao muốn bình định chúng ta hay sao? Hôm nay chúng ta dạy cho chúng một bài học, ta muốn đạp bằng huyện Phú Bình.
Người Hung Nô già không khỏi nhíu mày, bộ mặt lo âu.
Xét về tổng thể, vóc người Hung Nô đa số không cao lắm, nhưng vô cùng tráng kiện; đầu to và tròn, khuôn mặt rộng, xương gò má rất cao, cánh mũi to; râu trên rậm rạp, còn ở dưới chỉ để lại một nhúm râu cứng; những cái dái tai xuyên lỗ, đeo vòng tai, trên đỉnh đầu nhô lên một nhúm tóc, bốn xung quanh cạo sạch, lông mày rậm, mắt hạnh nhân, ánh mắt lấp lánh có thần.
Tuy nhiên, thanh niên này và đa số người Hung Nô lại không như thế, da rất trắng, gò má cao, hốc mắt sâu. Con ngươi hơi có màu xanh lam, vóc người cao hơn người Hung Nô bình thường một chút. Gã mặc một cái áo dài nam rộng thùng thình, hai bên xẻ tà, dài che cả chân. Trên lưng còn buộc một cái đai da trâu to bằng lòng bàn tay, đính đầu sói, cực kỳ nổi bật. Ống tay áo buộc chặt lại ở chỗ cổ tay, mặc dù đã là giữa xuân, nhưng lại khoác một cái áo len ngắn ở trên vai, trên thắt lưng đeo một túi cung tên, hơi nghiêng về phía chân trái, ống tên treo vắt ngang lưng, đầu mũi tên hướng về bên phải.
Đây là trang phục điển hình của những tên Hung Nô quý tộc.
Mà tên thanh niên kia đích thực là một quý tộc Hung Nô, tên Loan Đề Tà Hàn, là con trai của Tả Hiền Vương. Thủ lĩnh của người Hung Nô, được gọi là Thiền Vu, nghĩa là to lớn. Tên đầy đủ là Sanh Lê Cô Thiền Vu, nếu dịch lại nghĩa là thủ lĩnh vĩ đại nhất thiên hạ. Địa vị của Thiền vu, trong tộc Hung Nô không ai có thể thay thế được, nhưng dưới Thiền Vu, còn có Tứ Giác, gọi là Vương hầu.
Cái gọi là Tứ Giác, lần lượt là Tả Hiền Vương, Tả Cốc Lễ Vương, Hữu Hiền Vương, Hữu Cốc Lễ Vương.
Loan Đề Tà Hàn này chính là con trai của Tả Hiền Vương Yên Thị, bởi vì có huyết thống hoàng thất Nguyệt Thị, nên rất được Tả Hiền Vương sủng ái.
(Yên Thị: người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua)
Đại Tần tập kết binh mã, là đối tượng bị tấn công, người Hung Nô tất nhiên rất rõ.
Như vậy, Đầu Man Thiền Vu, người đang giữ chức thủ lĩnh Hung Nô, cũng biết sức chiến đấu của Đại Tần dũng mãnh đến mức nào, nên nhất quyết chưa hành động, chờ đợi thời cơ, cho quân Đại Tần một đòn chí mạng. Đầu Man Thiền Vu có thể nhẫn nại, nhưng không có nghĩa thuộc hạ của lão đồng ý nhẫn nại. Loan Đề Tà Hàn này là một trong số đó.
Hàng năm đả thảo cốc, gã không coi người bảy nước vào mắt. Vì vậy mặc dù Đầu Man Thiền Vu có lệnh không manh động, nhưng hôm nay Tà Hàn uống hơi nhiều rượu, bị bạn bè chọc tức đã đem hơn hai nghìn người bản bộ đến tàn sát Phú Bình. Gã cần dạy cho quân Tần một bài học, tiện thể nói với Đầu Man Thiền Vu, quân Tần không hề đáng sợ.
Nhìn huyện Phú Bình bị thiêu đốt, Tà Hàn cười điên cuồng không ngớt. Không đếm xỉa đến sự ngăn cản của mưu sĩ bên cạnh, gã rút mâu dài ra, hét lớn:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên, giết chết quân Lão Tần, cướp phụ nữ của chúng đi, đem trâu bò của chúng đi. Một tên cũng không được để sót, một tên cũng không được, san bằng huyện Phú Bình cho ta.
Phía sau Tà Hàn có bảy tám trăm kỵ binh Hung Nô. Nghe thấy tiếng sói rú, bọn chúng theo Tà Hàn xông vào thành Phú Bình. Còn người Hung Nô già lại giữ tên tùy tùng dưới trướng không cho tiến lên.
- Lão đại nhân, sao không xông vào?
- Chúng ta ở ngoài này xem thế nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có thể tiếp ứng.
Lão vỗ vỗ cái bao đựng tên trên người, trong lòng bất an, ghìm ngựa đứng ở vị trí cũ, không hề động đậy...
Lúc này, quân Tần bên cạnh Nam Vinh càng ngày càng ít, mười mấy người vây tụ lại một chỗ, đứng ở đầu đường chính, liều mạng ngăn chặn sự xung kích của quân Hung Nô. Tà Hàn dẫn đầu quân xông vào, hông dưới chiến mã nhanh như cuồng phong. Lúc lướt qua bên cạnh một tên quân Tần, y giơ tay đâm vào người tên quân Tần đó một mâu.
- Các huynh đệ, ra sức giết cho ta...
Tà Hàn hưng phấn gào thét, trong lòng Nam Vinh, khoảnh khắc này cũng trở nên lạnh lẽo.
Sắp kết thúc chưa?
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn!
Một âm thanh rất to từ xa vọng lại, theo tiếng vó ngựa dồn dập đạp lên đá xanh trên đường, hiện lên vô cùng rõ rệt.
Lưu Khám xông vào cửa thành, đúng lúc nhìn thấy Tà Hàn đánh chết một quân Tần. Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét thê lương vang vọng trời xanh, trong khoảnh khắc, máu của Lưu Khám bỗng sôi sục, thiêu đốt... Đối với câu khẩu hiệu này, hắn không hiểu lắm, nhưng trong giây phút này, hắn có thể hiểu được ý chí không chịu khuất phục của Lão Tần nhân. Bất luận hắn có phải là Lão Tần nhân hay không, giây phút này, Lưu Khám cho rằng, bản thân mình chính là một Lão Tần nhân.
- Khinh binh xuất kích, đến chết không nghỉ!
Ngựa Xích Thố hí một tiếng dài dữ dội, trong ánh lửa giống như một tia chớp màu đỏ. Hai tên Hồ Thương đang đuổi theo một người con gái vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, Lưu Khám đã lướt qua người bọn chúng. Xích kỳ tung bay, chặt đứt ngang eo một tên Hồ Thương.
Cơ thể Lưu Khám ở trên ngựa hơi hơi nghiêng, hai chân lặng lẽ đặt lên cái bàn đạp ẩn dưới hầu bao, bỗng nhiên dùng lực, cái khiên đồng nện vào đỉnh đầu tên Hồ Thương kia. Lực đánh này bằng cả nghìn cân, nện cho đầu tên Hồ Thương nát nhừ tử. Máu tươi hòa lẫn với óc màu trắng đục đặc quánh, chảy thành một dòng theo thân người. Mông Tật tay cầm mâu dài quất qua, làm tên người Hồ rơi vào trong biển lửa.
Có phải là quân cứu viện không?
Nam Vinh đột nhiên tinh thần phấn chấn, gào to:
- Quân cứu viện tới, quân cứu viện tới rồi... Khinh binh Lão Tần, chết cũng không nghỉ!
Thanh kiếm sắt trong tay lại càng vung mạnh, chém hai tên Hung Nô ngã lăn xuống đất. Lưu Khám như thần binh từ trên trời rơi xuống, ngựa Xích Thố hí vang không ngừng, cờ Xích Kỳ dưới ánh lửa chiếu sáng lấp lánh ánh đỏ, giống như là lưỡi liềm của tử thần, như một làn sóng quét qua nơi nào, không ai có thể ngăn cản.
Mông Tật một tay cầm mâu dài, một tay cầm kiếm sắt, theo Lưu Khám tiến công mãnh liệt.
“Giết, giết, giết!”. Trong miệng liên tục thốt ra ba từ giết, mâu dài tung bay, giống như con giao long ra biển. Hai người, một như mãnh hổ, một như hùng sư. Phía sau hai mươi kỵ quân, giống như ác lang, trong nháy mắt đã mở một con đường huyết mạch. Còn lúc đó, Phàn Khoái dẫn bộ binh xông vào cửa nam.
Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Phú Bình, Phàn Khoái nổi trận lôi đình.
- Giết chết Hồ Man, một tên cũng không buông tha.
Tà Hàn vẫn còn mơ hồ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Binh lực của Phú Bình, gã nắm rất rõ. Đây là đám người từ đâu ra vậy? Trong chiến tranh loạn lạc, gã cũng không nhìn ra đối phương rốt cục có bao nhiêu người, trong lúc do dự, Lưu Khám đã xông đến trước mặt gã.
Lưu Khám quay người lấy sức, Xích kỳ tung bay trong gió, loáng một cái bổ về phía Tà Hàn.
Tà Hàn vội vội vàng vàng dùng mâu dài đỡ lại, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, dưới một phát của Xích Kỳ sắc bén, mâu dài của gã gẫy đôi. Thế tiến công không giảm, nhân tiện xông lên. Tà Hàn ghìm ngựa, ngựa giơ vó lập tức đứng lại. Chỉ thấy trước mắt trong khoảnh khắc xuất hiện một mảng máu, máu tươi ấm nóng, bắn tung tóe đầy mặt gã. Xích kỳ bổ xuống đầu ngựa, Tà Hàn “bịch” một tiếng, ngã lăn từ trên ngựa xuống. Không đợi gã đứng vững, ngựa của Mông Tật liền đến trước mặt gã, xương cốt gã dường như bị một cái búa to nện trúng, kêu răng rắc.
Tà Hàn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Ít nhất lần này Mông Tật cũng chặt gãy hai cái xương sườn của gã. Nam Vinh vừa đúng lúc đứng bên cạnh, nhấc gươm sắt định giết Tà Hàn. Chỉ nghe thấy Lưu Khám hét lớn:
- Tha cho hắn một mạng sống, ta còn cần!
- Tha cho cái mạng chó của ngươi!
Nam Vinh nhấc chân, hung dữ đạp vào mặt Tà Hàn ngất đi.
Hai gã quân Tần xông đến, kéo Tà Hàn đi. Những tên Hung Nô còn lại không kìm được hoảng hốt lo sợ:
- Xin hãy trị thương cho Vương Tử chúng ta, xin tha cho Vương Tử!
Ồ, còn là một Vương tử cơ đấy!
Lưu Khám chỉ nhìn thấy cái đầu sói đính bên lưng Tà Hàn, biết gã có thân phận không thấp, không ngờ còn là một vương tử. Vậy lại càng không thể tha... Nghĩ đến đây, Xích kỳ khiên đồng vung lên càng mạnh, sau khi xông lên hơn mười bước, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, xông lên đánh cho những tên Hung Nô liên tục lùi về phía sau:
- Lão Tần nhân, theo ta giết hết bọn chúng, không bỏ sót một tên.
Đúng lúc này, cửa bắc bỗng nhiên đại loạn. Quán Anh thống lĩnh kỵ quân lách qua thành, xuất hiện sau lưng người Hung Nô.
Y vung cái kích, lớn tiếng hô:
- Quán Anh Tuy Dương ở đây, những tên Hồ mọi rợ... hãy để mạng lại!
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân