Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101-109
hương 101-102: Đánh cờ (1-2)
- Lưu Quý, ngươi làm thế này là có ý gì?
Ung Xỉ đã lén lút tìm tới Lưu Bang, giận phừng phừng hỏi:
- Người đã đồng ý hợp tác cùng ta rồi, sao lúc này lại kết thân với Lưu Khám? Đừng nói là ngươi không biết, cũng đừng nói là ngươi không ảnh hưởng lão già Lữ Văn kia đấy. Cái lão chết tiệt đó không có ai xúi giục, sao dám làm chuyện tày đình như thế này được?
Lưu Bang cười lớn đắc ý, bộ dạng như không có dính dáng gì.
- Chuyện này thực sự là không có liên quan gì tới ta... Ta là người ngoài, làm sao có thể làm chủ được gia đình họ Lữ? Thêm vào đó, Lữ Văn nghĩ như thế nào, đó là việc của lão, ta thì có liên quan gì? Lão Ung à, ngươi đừng sợ hãi nữa, việc gì mà phải tự hù dọa chính mình?
Ung Xỉ thẹn quá hóa giận:
- Ta mà sợ ư? Đường đường là người ngoại hương, làm sao ta có thể sợ hắn chứ?
Lưu Quý, những lời thô thiển này ta vẫn cứ nói trước, hiện nay các bên đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi đừng đến phút chót mà bỏ chạy. Nếu không, sẽ rất khó ăn nói với Huyện lệnh đại nhân đấy... Còn nữa, Huyện lệnh đại nhân còn nói, ai cũng có thể đi, chỉ trừ Thẩm Thực Kỳ và Vương Cơ bắt buộc ở lại.
Lưu Bang cười lạnh lùng:
- Ngươi đừng lấy Huyện lệnh ra dọa ta, làm gì và như thế nào là việc của ngươi, ta chỉ có phụ trách kiềm giữ Lưu Khám mà thôi.
Lời đã nói đến mức này thì Ung Xỉ cũng không còn gì để nói nữa, đứng lên bỏ về.
Lưu Bang nhìn theo Ung Xỉ đi ra, trong mắt bỗng lóe lên một tia ý nghĩ độc ác. Lư Quán nói:
- Đại ca, đệ thật không hiểu, tại sao huynh lại đồng ý để lão già Lữ Văn kết thân với Lưu Khám vào lúc này?
Huynh cũng không phải không biết, Đồ Tử kỳ thực rất yêu nhị tiểu thư.
Làm thế này, huynh không sợ Đồ Tử sẽ bất mãn sao?
Lưu Bang ngạc nhiên nhìn Lư Quán:
- Không phải là ta gả, Đồ Tử làm sao lại giận ta được chứ? Người hắn giận là Lưu Khám mới đúng.
Thêm nữa, Lữ Văn gả con gái, ta làm sao quản được?
Quán, đệ phải hiểu rằng, Đồ Tử nếu giận Lưu Khám, thì hai người họ càng không thể đứng về phía nhau được, há chẳng phải là chuyện tốt sao?
Lư Quán như vỡ ra trước lý lẽ của Lưu Bang, ánh mắt lóe lên một tia khâm phục.
- Thế nhưng, Lưu Khám kia là một tên ngạo mạn. Cứ cho là bị Lý Phóng tính kế, nhưng e rằng hắn cũng không dễ dàng thần phục đại ca đâu.
Đúng vậy. Hắn là một con ngựa bất kham. Nhưng cũng là một đứa con hiếu thảo.
Lưu Bang cười hô hố:
- Đến lúc đó bố đây ra tay cứu lão nương hắn, hắn ta chẳng phải sẽ cảm ơn ta sao? Kể từ đó, Lý Phóng lại càng không dám chọc tới ta. Trong tay ta đã có Phàn Khoái và Lưu Khám, lại có thêm Tiêu Hà Đường Lệ, thì sợ ai nữa chứ.
Thật là một ước mơ tốt đẹp. Nó làm cho tim gan Lư Quán muốn nhảy ra ngoài vì sung sướng.
Nhưng gã còn chút lo lắng:
- Nhưng mà đại ca, quan hệ giữa Lưu Khám và Nhâm Hiêu rất tốt, lại cùng là Lão Tần nhân, Nhâm Hiêu có vì hắn ta mà ra tay không?
- Ha, không có rượu Vạn tuế, thì Lưu Khám hắn không là cái gì cả. Lý Phóng chỉ cần nấu thành công rượu Vạn tuế, Nhâm Hiêu làm sao lại có thể vì một tên tiểu dân mà giở mặt với đồng liêu được chứ? Tuyệt vời. Đến lúc đó Lý Phóng lại bán cho Ung Xỉ... Nhưng có quan hệ gì tới chúng ta đâu cơ chứ. Từ đầu tới cuối đều là Ung xỉ đứng ngoài bày trò, Nhâm Hiêu nhiều nhất là thu thập Ung Xỉ thôi. Nhưng nếu thế này, thì e rằng lại đúng tâm nguyện của Lý Phóng.
Lư Quán gật đầu lia lịa, không nén được một tiếng thở dài:
- Ông quan này à, quả thực là đáng sợ.
- Đáng sợ cái rắm thối ấy!
Lưu Bang xoa xoa châ, cười gằn:
- Đổi lại là bố đây, ta làm còn tốt hơn hắn nữa. Tên kia chỉ là số mệnh may mắn, được đọc sách tại Tắc Hạ Học Cung hai năm. Nếu để ta làm Huyện lệnh, thì Tiêu Hà sẽ làm huyện thừa, còn Lưu Khám và Đồ Tử sẽ làm Huyện úy.
Ngươi xem, ta đâu cần làm gì, cứ thế mà cứ cai quản tốt Huyện Bái, sẽ mạnh hơn lão già kia cả trăm lần.
Lư Quán nghe xong, không khỏi gật đầu lần nữa.
- Đó là điều đương nhiên, đại ca không phải là phàm nhân, chắc chắn mạnh hơn kẻ kia.
Lưu Bang cười đắc ý, đi giày vào rồi vặn mình đứng lên nói:
- Ngươi lập tức trở về Phong ấp, tìm Chu Bột về đây. Để ta đi tìm Hạ Hầu. Cho hắn theo dõi tình hình của tên kia...ừm. Tiện thể gọi luôn Chu Hà về, ta có việc cần giao. Mạng người Huyện Bái chúng ta có thể sánh bằng người Sở, quý hơn người Tề. Đừng lại cho tên Chu Xương kia vào, không đáng.
Lư Quán cũng trở người đứng lên:
- Đại ca yên tâm, việc của huynh đệ một giây cũng không trì hoãn.
Hai người hẹn xong ngày gặp mặt tại nhà Phàn Khoái, Lưu Bang mới chếnh choáng ra về.
Tính ra, chỉ hơn 20 ngày nữa là đến ngày rượu Vạn tuế xuất hầm. Qua ngày đó, ngày lành của Lưu Khám cũng đến.
Nghĩ tới đây, Lưu Bang bật cười. Làm người, vẫn cứ là không cần quá nổi trội. Vô sỉ vô lễ thì sao chứ? Lão tử chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao? Ngược lại, mấy tên hiểu sỉ biết lễ đó lại đang ngày đêm cấu kết tranh đấu đó thôi.
Một người không cẩn thận, cả nhà xui xẻo theo, việc gì mà gánh quả khổ thế chứ?
Ha, có những lúc, làm chuột lại là hay. Xem xem, năm đầu tiên Thủy Hoàng, những hộ môn phú hào bị ép di dời đến đến Hàm Dương, họ sống như làm sao? Ngược lại, cứ sống cuộc đời chuột như ta đây, thì vẫn cứ tiêu dao tự đắc đó thôi.
Lưu Bang càng nghĩ thì càng thấy đắc ý, không kìm nổi ngâm nga khe khẽ một khúc ca.
Đối với việc hôn nhân với Lữ Tu, Lưu Khám không hề để tâm.
Đây không phải vì Lưu Khám không ưa Lữ Tu, mà do mỗi người đều có một nguyên tắc. Ví như hôn nhân, quan điểm thời xưa và hậu thế không giống nhau. Hậu thế có thể theo đuổi sự tự do, tính cá nhân mà một đời không kết hôn. Nhưng thời đại này, bất hiếu có ba, không có con là tội lớn nhất. Trong mắt nhiều người, nếu không kết hôn, không lấy vợ sinh con thì đã là thuộc loại đại nghịch bất đạo.
Thế nhưng, nếu trong tình cảm đó chứa những thứ phức tạp khác thì lại không đẹp như vậy nữa.
Ít nhất thì Lưu Khám cũng nhận ra, nếu cùng Lữ Tu tính hôn sự, thì sẽ có quá nhiều nhân tố khác đan xen, nên hắn cảm thấy phiền chán.
Thế nhưng chỉ là hắn phiền chán, còn Khám phu nhân thì tuyệt đối không. Lão phu nhân rất thích Lữ tiểu thư, đối với cuộc hôn nhân này, bà đồng ý cả hai tay. Do đó sau khi Lữ Văn phái người đến tính chuyện kết thân, bà lập tức nhiệt tình hưởng ứng, còn tích cực bàn ngày lành chọn tháng tốt.
Mọi việc đều rất thuận lợi, hai bên đều đã rất nhanh chóng thống nhất được ngày cử hành. Mùng mười tháng sau là ngày hoàng đạo cát tường vô cùng đẹp, mà cũng là ngày trước rượu Vạn tuế xuất hầm 10 ngày.
Vì sao chọn ngày mười tháng sáu? Vấn đề này có nguyên nhân của nó. Đằng nào thì Lưu Khám cũng không biết rõ ràng, chỉ nghe được một câu rằng: kết hôn hôm này, con cháu có thể tề tựu đông đủ, khiến cho gia đình càng thêm thịnh vượng.
Hôn lễ lúc này, không có phức tạp rườm rà như đồn đại của hậu thế.
Hai bên định xong ngày tốt, bày tiệc rượu, đón tân nương qua môn, hết sức đơn giản. Trong đó không thể thiếu một ít trò chơi, nhưng những thể loại ầm ĩ lúc đó chưa phổ biến, những thủ tục lễ tiết rườm rà cũng chưa rộng rãi.
- Mẹ, có gấp gáp quá không?
Lưu Khám không tránh khỏi có chút bất mãn:
- Con bên này sắp xuất hầm rượu Vạn tuế rồi, việc này có thể trì hoãn được không?
- Trì hoãn?
Khám phu nhân lập tức trở nên không vui.
- A Khám, con năm nay đã mười tám rồi, phụ thân con hồi xưa lấy mẹ cũng chưa qua mười sáu. Như bên quận Tam Xuyên, những đứa bằng tuổi con, nói không chừng đã có con hết cả rồi... À, mẹ thấy tốt lắm, lại có Đông Ông nhiệt tình. Càng sớm càng tốt, chuyện kết thân này hoàn chỉnh rồi, mẹ cũng như hoàn thành tâm nguyện.
Thế nào, chẳng lẽ con không thích A Tu?
- Cũng không phải là không thích, con chỉ cảm thấy có chút đột ngột quá!
- Đột ngột cái gì? Giành ra một ngày, cử hành hôn lễ cho xong... Con làm gì thì cứ làm, A Tu không phiền con đâu! Quyết định vậy đi!
Khám phu nhân nói lời dứt khoát, Lưu Khám lại dở khóc dở cười. Nhưng hắn cũng biết rằng chuyện này không thể thay đổi. Chỉ biết mang bộ dạng khổ sở đến gặp Đường Lệ.
- Lão Đường, ta sắp thành hôn rồi!
Đường Lệ nghe thế, bật cười:
- Vậy thì chúc mừng người nhé!
- Thế nhưng trong tình thế này, ta có tâm trí nào mà thành hôn chứ... Ung Xỉ chưa giải quyết, Lý Phóng đang nhăm nhe, chung quy ta không được yên chút nào.
Đường Lệ cười thản nhiên:
- Thành hôn là thành hôn, Ung Xỉ là Ung Xỉ, hai thứ khác nhau, người tuyệt đối đừng đánh đồng chứ.
Kỳ thực theo như ta thấy, đây không chừng lại là chuyện hay. Ừm, đôi khi, đối với chúng ta đây lại là cơ hội tốt.
- Cơ hội?
Lưu Khám tự thấy ngốc nghếch, đúng là theo không kịp cái đầu chiến lược này.
Đường Lệ đứng lên, đi đi lại lại một chút trong phòng, rồi đột nhiên nói:
- Như hôm nay đám gia công có chút hoang mang, đã ảnh hưởng tới sản lượng rượu hoa tiêu Tứ Thủy. Sớm một ngày đưa chuyện này ra giải quyết rồi thì xem như sớm một ngày giải thoát. Theo ta, chúng ta cứ nên như thế này...
Thì thầm một lúc bên tai Lưu Khám, Đường Lệ nói:
- Tôn võ chương mười ba - có nói rằng: Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý. Chuyện này nếu làm tốt, giải quyết ổn thoả, thì Lý Phóng e rằng chỉ rụt cổ, không dám manh động.
- Có vội vàng quá không?
Lưu Khám chau mày:
- Ta e quân lực chưa đủ.
Đường Lệ nghiêm mặt nói:
- Chúng ta có thêm một ngày chuẩn bị, thì chẳng phải Lý Phóng và Ung Xỉ có thêm một ngày tính kế sao? Chúng ta chuẩn bị chưa đủ, thì Lý Phóng và Ung Xỉ cũng thế mà chắc chắn chuẩn bị chưa chu đáo. Chúng ta chơi trò ai độc ác hơn, nếu thành công, thì trước sau sẽ không phải lo nghĩ.
Lưu Khám cảm thấy lúng túng.
Còn vì sao lúng túng? Thì tự hắn hiểu, Đường Lệ cũng biết rõ.
A Khám, đại trượng phu làm việc phải quyết đoán, không chút do dự... A Tu nếu thực sự yêu người, thì cũng sẽ không trách cứ gì đâu.
- Đã vậy thì...
Lưu Khám thấy nhức đầu, hít thở sâu một hơi:
- Nhưng nếu thực sự được một lần mà ãi mãi, thì cố gắng lần này, cũng xem như đáng.
Chương 103-104: Đánh cờ (3-4)
Ung Xỉ lúc này đã hít vào thì ít, thở ta thì nhiều, cố gắng mở to mắt, trong miệng phun ra bọt máu:
- Tiểu huynh đệ ngươi là ai?
- Người đoán đi!
Bành Việt cười nhạt một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bước được hai bước thì thì thấy hề nương nằm trong góc kia run rẩy sợ hãi.
Y tiến lên một bước rồi hỏi:
- Ngươi, tên gì?
- Tiện nữ nhà Hồ, mong hảo hán tha mạng!
- Người Tề?
Hồ nữ tử lắc đầu liên tục:
- Tiện nữ sinh ra ở Viên Thích, từ nhỏ được đưa về làm nô tỳ ở nhà Tề. Chiến tranh xảy ra, Tần tiêu diệt Tề, tiện nữ bị bán cho Hề quán... Hảo hán tha mạng, tiện nữ và mấy người kia không có chút quan hệ gì, mong hảo hán tha mạng.
- Viên Thích?
Bành Việt sắc mặt tái đi một chút, quay mặt đi. Đi được hai bước, y đột nhiên quay người lại hỏi:
- Ngươi đi theo ta, hay ở lại chốn này?
- A?
- Đừng nhiều lời, đi theo ta, hay ở lại đây!
Mắt Hồ nữ tử bỗng dưng sáng ngời:
- Nguyện cùng hảo hán!
Bành Việt không nói thêm lời nào, qua ôm lấy Hồ nữ tử, sải bước ra khỏi các.
Các hành lang, xác chết nằm ngổn ngang, toàn bộ đều là những người Sở ngồi uống rượu cùng Ung Xỉ. Hai hán tử đón tiếp Bành Việt, bỗng thấy trong tay hắn ôm một cô gái, sợ hãi một chút, rồi quay về bình thường:
- Đại ca, việc xong rồi, đi thôi?
- Ung gia kia...
- Quán huynh đệ dẫn người xông vào Ung gia, đủ ba mươi bảy người, một mạng cũng không sót. Tiền cùng đồ quý đều đã mang đi, nhị Hắc tử phái người nói, họ đã chuẩn bị rút lui rồi, mong đại ca nhanh chóng tập hợp. Nếu không đi, quân hương dũng sắp tới rồi.
Bành Việt gật đầu, thở dài một tiếng.
- Chỉ tiếc là chưa thể uống với huynh đệ ta một chén rượu mừng!
Nói xong, y khiêng Hồ nữ tử cùng hai đại hán bước ra Hề quán.
Bên ngoài Hề quán, có bảy tám con ngựa.
Bành Việt đỡ Hồ nữ tử lên ngựa, rồi ngồi ngay sau, đưa ba tong lên:
- Hỗ Triếp, nhị Hắc tử, chúng ta về nhà!
Mấy người vạm vỡ đều nhảy lên ngựa, giơ roi quất mạnh và phóng ngựa bay đi.
Trên đường đi, mọi người đều né ra hai bên, nhường đường cho đoàn người ngựa chạy thẳng về thành Nam huyện Bái.
Cùng lúc đó, trong phủ Lữ gia thành Đông huyện Bái giăng đèn kết hoa, cổ nhạc tề minh.
Hôm nay là ngày thành thân của Lưu và Lữ, bất kể trong tâm đang có chuyện gì, thì người thành thị huyện Bái đều đích thân danh dự có mặt đầy đủ.
Lữ Văn vẻ mặt vui cười, hàn huyên cùng quan khách.
Theo phong tục của huyện Bái, tiệc cưới này được chia làm yến tiệc và động phòng. Yến tiệc do bên nữ làm chủ tổ chức, có thể được gọi là tiễn nương tiệc. Động phòng do bên nam tổ chức, thì được gọi là hỉ tiệc. Theo thông thường, hỉ tiệc là tiệc chính, nếu gia đình giàu có, sẽ đãi tiệc ba ngày. Còn tiễn nương tiệc chỉ là tiền tấu, chủ yếu là để thông báo mọi người, khuê nữ từ nay về sau, là người của họ kia rồi.
Lữ gia bây giờ cũng ít nhiều được xem là trụ cột của huyện Bái, do đó muốn tổ chức thật trịnh trọng.
Con trưởng Lữ Trạch do đi Hội Kê nên không thể về dự tiệc, chỉ có con thứ Lữ Thích Chi ra cùng Lữ Văn nghênh tiếp tân khách. Còn về Lưu Bang và Lữ Trĩ, một người là khuê nữ xuất giá, không được tính là người Lữ gia, còn một người thì danh tiếng... Hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Có điều huyện lệnh Lý Phóng vẫn hãnh diện đến dự.
- Lưu Khám, chỉ mấy ngày nữa là cống rượu xuất hầm rồi, có cần bổn huyện giúp đỡ không?
Lý Phóng vẻ mặt hiền lành tươi cười, rồi cười ha hả nhìn trang phục Lưu Khám đang mặc, con mắt nheo lại, trông có khí phách của bậc trưởng giả.
Nếu không biết rõ tâm địa của Lý Phóng, không chừng Lưu Khám đã bị tên Huyện lệnh này làm cảm động rồi.
- Cảm ơn tấm lòng của Huyện chủ, rượu cống đã xuất hầm từ hôm qua rồi. Sáng sớm hôm nay, ta đã phái huynh đệ Quán Anh sai người, mang rượu cống cho huyện Tương rồi.
- A?
Miệng đang cười tít mắt của Lý Phóng khi nghe xong câu nói của Lưu Khám thì bỗng dưng run rẩy, điều này thấy rõ vô cùng.
- Đã xuất hầm? Chẳng phải nói mười ngày nữa mới có thể xuất hầm sao? Sao ta lại không biết chút gì thế này?
- Ha ha, việc nhỏ cỏn con, sao dám kinh động tới Huyện chủ chứ? Cống rượu là bổn phận của Lưu Khám. Năm nay mọi thứ thuận lợi, liền cho xuất hầm sớm hơn một chút. Tiểu dân nghĩ: Tiểu dân sợ kết hôn xong, thì không toàn tâm toàn ý được, không chừng lại phải trì hoãn xuất hầm việc lớn.
Do đó tiểu dân liên tiếp làm không nghỉ ngơi, cũng bởi rượu cống này... Nếu có chậm trễ, mong Huyện chủ lượng thứ.
Lưu Khám vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt Lý Phóng, lại có chút kỳ lạ.
- Nếu đại nhân không có gì nữa, tiểu nhân xin cáo từ. Hôm nay là ngày thành thân của tiểu nhân, chắc có nhiều việc phải làm.
- Hiển nhiên, hiển nhiên là thế!
Lý Phóng có chút không đề phòng, thuận tiện gật đầu đáp lại.
Lưu Khám quay người rời đi, nụ cười trên mặt của Lý Phóng cũng liền tắt đi...
- Lý Đồng!
- Có tiểu nhân!
Một thanh niên nghiêng mình đứng dậy, vẻ mặt khiêm nhường, nhỏ nhẹ hỏi:
- Đại nhân, người có gì sai bảo ạ?
- Nhanh đi báo với Ung Xỉ, nói hắn ta kế hoạch có biến động, để hắn có chuẩn bị.
Lý Đồng dạ một tiếng rồi vội vàng chạy đi. Có điều sau khi ra khỏi cửa, hắn ta không lập tức đi ngay mà còn đứng nấn ná lại phòng khách.
Một lát sau, phía Nam của thành đột nhiên bốc cháy, Lý Đồng nở nụ cười ha hả.
Gã nhảy lên lưng ngựa, giơ roi đánh thúc, chạy thẳng về cửa Tây. Trong bụi cây bên ngoài thành Tây, hai thanh niên bước ra, người trước người sau.
Lý Đồng khi sắp tới trước mặt hai thanh niên thì nhảy xuống ngựa.
- Đường tiên sinh, thành Nam bốc cháy, việc tính đã thành... Không biết lời tiên sinh nói...
- Lý đại ca quả nhiên biết giữ chữ tín. Huynh đệ chúng ta khâm phục nhất là dạng hảo hán như Lý đại ca đây, chỉ tiếc rằng không thể cùng Lý đại ca nâng cốc. Vô Thương, mang rượu tới đây.
Hai người thanh niên, một là Đường Lệ và một là Tào Vô Thương.
Tào Vô Thương cởi túi hành lý ra khỏi người, bước về phía trước.
Lý Đồng chợt nói:
- Hai vị, xin dừng bước, thả hành lý dưới đất, mở ra rồi bước lại là được.
Đường Lệ mỉm cười:
- Lý đại ca vẫn là người cẩn thận.
- Lão già này không cẩn thận thì không xong... Haha, nhỡ ra các ngươi muốn... Ở vùng hoang dã này, ta chết không không toàn thây.
Tào Vo Thương hừ lên một tiếng, từ từ mở túi hành lý.
- Đây là năm mươi dật hoàng kim!
Đường Lệ nghiêm mặt nói:
- Ngoài đáp ứng yêu cầu ba mươi dật hoàng kim của Lý đại ca, huynh đệ chúng ta còn mang thêm hai mươi dật hoàng kim tặng đại ca. Ngoài ra, còn có ba ngàn đồng làm lộ phí đi đường cho Lý đại ca.
Đường Lệ nói rồi rút từ trong áo ra một khối mộc giản.
- Đây có một tấm bài qua ải, bên trên còn viết: Lý Lương Người Tống, hai mươi bảy tuổi, người cao bảy thước sáu tấc...
Đây là món quà huynh đệ ta đặc biệt chuẩn bị cho Lý đại ca.
Có tấm bài ấy, đi tới đâu cũng không bị người ta nghi ngờ. Cứ cho là có người kiểm tra, thì hộ tịch Tống tử bên trên đó cũng chính là tên của đại ca.
Lý Đồng chợt thấy lành lạnh.
Nếu chỉ vì chút hoàng kim đó thì trong lòng chưa thể xem trọng Lưu Khám.
Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể giúp gã đăng ký hộ tại Tống tử. Tên này, có thật chỉ là một thương nhân không? Trong tâm gã có chút lo sợ, lời nói cũng không còn cao ngạo như trước, gã hơi cúi khom người.
- Tấm lòng của Lưu huynh đệ, Lý mỗ khắc trong tâm. Đường tiên sinh yên tâm, từ nay về sau, trên đời này chỉ có Lý Lương, không còn ai là Lý Đồng nữa.
Đoạn nói xong, gã bước qua lấy vàng và tấm bài qua ải, nhảy lên ngựa nghêng ngang phóng đi.
Tào Vô Thương nói:
- Có cần lãng phí nhiều tiền thế này không? Lão đây dùng một nhát kiếm, chẳng phải bớt phiền phức sao?
Đường Lệ cười mỉm, thấp giọng ghé vào tại Tào Vô Thương:
- Lý Đồng là người thông minh, lúc nãy ta dọa gã một chút, gã đã biết sợ. Sống không thấy mặt, chết không thấy xác; hắc hắc, đây mới là bớt phiền toái.
Lý Phóng lúc này chắc có nỗi khổ không nói nên lời rồi.
- Ta ghét tiếp xúc với bọn ngươi, cả ngày tính chuyện người khác.
- Ta đâu có tính chuyện của ngươi?
Đường Lệ không nhịn được phá cười lên:
- Đi thôi, chúng ta về xem náo nhiệt. Chỉ sợ qua đêm nay, Lý Phóng phải cúi đầu khuất phục.
Chương 105-106: Đánh cờ (5-6)
Xung quanh Lưu Khám và Lý Phóng là một đám đông chen chúc, họ kéo nhau lên thành Nam.
Một người đầu đội trách đỏ, nhìn qua như một thương nhân, trong lúc lơ đãng mà bị đẩy tới bên cạnh Lưu Khám.
- Không thấy Lưu Quý nữa rồi!
Giọng phát ra như một âm thanh tần số thấp, chỉ có một mình Lưu Khám có thể nghe thấy.
Lưu Khám nhíu mày:
- Thế Phàn Khoái?
- Cũng không thấy!!
Lưu Khám dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi, người thanh niên lập tức rời đi.
Người này, chính là một trong ba mươi hộ vệ Trần Nghĩa để lại ở Ngão Tang. Nhận được tin của Trình Mạc truyền đến đã bí mật tới huyện Bái hành động.
Lưu Bang bất ngờ biến mất?
Theo hiểu biết của Lưu Khám, Lưu Bang cũng có vài chỗ ẩn náu trong huyện Bái. Một là trong nhà Phàn Khoái, hai là trong quán rượu của An Khâu Bá. Hai nơi này, cũng là chỗ thường xuyên lui tới của Lưu Quý, còn lại, rất ít người tới. Nghe nói, tờ mờ sáng Lưu Quý còn đang say rượu trong quán An Khâu Bá, sao lại đột nhiên biến mất được?
Hay là hắn ta đã nghe được phong thanh chuyện gì?
Chắc chắn có khả năng... Nếu Lưu Bang phát hiện ra tình hình không ổn, lựa chọn đầu tiên của hắn ta sẽ là đi tới nhà Phàn Khoái.
Võ công của Phàn Khoái có thể bảo vệ cho sự an toàn của Lưu Bang. Nhưng cả hai tên này đều không có nhà, họ có thể đi đâu được chứ?
- A Khám!
Lữ Tu lắc nhẹ cánh tay của Lưu Khám:
- Huynh quen người lúc nãy sao?
Lưu Khám ngớ ra:
- Người nào?
- Người lúc nãy, hình như còn nói chuyện với huynh!
Tiểu nha đầu này thật tinh ý. Lưu Khám cười:
- À, có quen! Thương nhân bên An ấp, hồi trước có qua chỗ ta mua rượu.
Nói dối cũng phải có nghệ thuật! Nếu Lữ Tu đã phát hiện ra, lại phủ định là không biết thì càng làm nàng nghi ngờ. Hơn nữa Lý Phóng còn quay sang đây nhìn, dường như đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Lữ Tu. Lúc này, dứt khoát thừa nhận một chút, bảy phần thật, ba phần giả thì càng dễ khiến cho người ta tin tưởng. Đối với Lý Phóng, Lưu Khám không có gì phải ngại, nhưng với Lữ, hắn phải ứng phó khéo léo một chút.
Các cô nương Lữ gia, đều khó đối phó như vậy ư?
Lưu Khám cười khổ sở một tiếng, rồi nhìn Lý Phóng, nhếch mép cười nhạt.
Hỏa hoạn phủ Ung thành Nam đã được Tào Tham dập tắt.
Trước đống đổ nát, khắp nơi là xác người, có nam có nữ, cả già lẫn trẻ.
Thấy Lý Phóng đi tới, Tào Tham vội vàng bước lên chào hỏi:
- Đại nhân, tiểu dân tự ý dùng danh nghĩa của người, hạ lệnh phong tỏa tứ môn huyện Bái rồi.
Lửa đã được khống chế, Hạ hầu Anh mang người tới, đang cho canh giữ Hề quán, đợi người vào thị sát.
Còn nữa, tiểu nhân đã tạm giam bọn tiểu tốt giữ thành Nam. Bọn đạo tặc vào từ thành Nam, hành động xong, cũng đã từ cổng thành Nam mà đào tẩu.
Lý Phóng nghe xong gật đầu liên tục.
Tào Tham đây quả nhiên thanh minh lanh lợi. Lúc nãy ta bị Lưu Khám chọc tức, đột nhiên lại quên hạ lệnh phong tỏa tứ môn, đáng chết đáng chết.
- Tào tá sử làm tốt lắm... sao có sai sót được... Ung gia, ra sao rồi?
Tào Tham khẽ đảo mắt nhìn Lưu Khám, nhẹ nhàng nói:
- Cả nhà mất mạng, không một người nào sống.
- Thế bên Hề quán có manh mối gì không?
Tào Tham nói:
- Theo một tên lính tốt bên Hề quán, chạng vạng tối thì đột nhiên có một toán người xông vào quán, hễ gặp người là giết. Trong đó có một người, không phải giọng bản địa, hình như là người Tề. Người đó dùng ngư xoa hai mũi, hung hãn vô cùng. Một mạch giết liền tám người, cuối cùng xông vào các, giết luôn Ung Xỉ. Những người uống rượu cùng Ung Xỉ, cũng bị bọn đạo tặc khác giết sạch.
Những người đó sau cùng còn cướp lấy một Hề nương, lên ngựa phóng về thành Nam.
Tên tiểu tốt cũng chỉ nói như vậy. Lúc đó tình hình nguy hiểm, hắn chỉ dám núp trong góc tường quan sát.
- Tiểu tốt thành Nam lại không ai chặn lại ư?
Tào Tham lắc đầu:
- Phía cửa thành đó chưa kịp hỏi, bởi lúc đó hỏa hoạn quá lớn, tiểu nhân buộc phải sắp xếp người dập lửa.
Lý Phóng nhìn Lưu Khám một phát, đột nhiên nói:
- Mang bọn lính tốt đó lại đây gặp ta.
Xem ra, vị Huyện chủ đại nhân này đang chuẩn bị thẩm vấn trực tiếp. Lưu Khám điềm nhiên đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát.
Sau một hồi, bốn năm lính tốt được áp giải tới.
- Bọn đạo tặc ấy, làm sao có thể vào thành?
Lý Phóng nghiêm nghị quát lớn:
- Bọn giặc đông như vậy, các người lại không kiểm tra?
- Oan uổng, oan uổng quá!
Một tên lính tốt la lên:
- Không phải tiểu nhân không kiểm tra, mà những người đó có lệnh bài của đại nhân, chúng nói là có việc cần bẩm báo... Tiểu nhân làm sao dám ngăn cản? Do đó để họ vào thành, rồi không ngờ mấy người một hai không nói, chế ngự toàn bộ tiểu nhân.
Đợi trong thành bốc cháy xong, mấy người đó lại đào tẩu theo cửa Nam. Bọn tiểu nhân bị bọn họ trói chặt, hoàn toàn không làm được gì.
Lý Phóng nghe xong, kinh sợ lẫn tức giận:
- Nói bậy, bổn huyện phát lệnh bài bao giờ?
- Thật, miếng lệnh bài đó còn nằm trong môn phòng, của bọn giặc kia để quên... Chuyện lớn thế này, sao tiểu nhân dám nói xằng bậy chứ?
Mặt Lý Phóng thoáng trắng bệch.
- Tào Tham!
Lý Phóng hét lớn một tiếng, Tào Tham không nói hai lời, phóng ngựa thẳng tới thành Nam.
Lần đi lần về này cũng không phải quá dài. Nhưng trong lời nói của Lý Phóng lại có cảm giác như đang đợi một năm trôi qua. Đặc biệt là lúc các cặp mắt xung quanh nhìn y, trong ánh mắt đó mang ý khó hiểu và ngờ vực, nhưng đồng thời cũng có một chút ý cảm thông.
Đường đường là huyện lệnh, lại cấu kết với đạo tặc?
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, cho ngũ mã phanh thay sợ rằng còn nhẹ.
Một lúc sau, trên trán Lý Phóng lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Thần sắc của Tào Tham đã có chút bình tĩnh trở lại. Gã nhảy xuống ngựa, nhìn Lý Phóng, nhưng khóe mắt lại lần nữa đảo qua Lưu Khám.
Lưu Khám vẫn vẫn giữ bộ dạng vô bi vô hỉ thế, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Phóng, một câu cũng không nói.
Phụ thân của Tào Vô Thương, Tào Đình trưởng không nhịn được nữa, hỏi một câu:
- Huyện chủ đại nhân, rốt cuộc là như thế nào? Lệnh bài kia có phải là thật không?
- Lệnh bài... Không hề nghi ngờ gì nữa, là thật!
Lý Phóng cầm lệnh bài, thất thần trong một lúc, không biết nên nói gì.
Ngược lại, Tiêu Hà nãy giờ trầm lặng, lại đột nhiên đi ra, đoạt lấy lệnh bài từ trong tay Lý Phóng, lướt mắt nhìn một phát, rồi lộ vẻ khinh thường.
- Kẻ cắp rốt cuộc vẫn là kẻ cắp, làm thì giống, nhưng vẫn không phải thật... Đến lệnh bài của đại nhân cũng không phân biệt được, đúng là đồ ăn hại. Tào Tham, lập tức trói mấy tên này lại cho ta, nhốt vào đại lao, đợi huyện chủ đại nhân hành xử.
- Oan uổng, oan uổng quá!
Mấy tên tiểu tốt la lớn, nhưng không ai thèm để ý.
Không thể không nói, uy tín và địa vị của Tiêu Hà trong huyện Bái là rất cao. Một câu nói qua loa mà có thể mang trong sạch đến cho Lý Phóng.
Lưu Khám co đồng tử lại, chằm chằm nhìn vào Tiêu Hà.
Nhưng Tiêu Hà bộ dạng điềm nhiên nhìn Lưu Khám cười:
- Lưu huynh đệ, lời lúc nãy đại nhân nói người và đạo tặc cấu kết cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, không phải sự thật như vậy... Ngươi xem giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, nhiều người chết như thế. Chi bằng như thế này... Tập nã hung thủ mới là quan trọng nhất, huống hồ hôm nay lại là ngày tốt của người, việc càng không thể trì hoãn.
Có ý trong lúc vô tình, Tiêu Hà làm xoa dịu Lý Phóng.
Người xung quanh cũng liên tục gật đầu:
- Tiêu tiên sinh nói không sai! Lưu sinh đừng tính toán chuyện nhỏ nhặt này, tập hung tối vi trọng yếu. Đừng để kẻ cắp ở trong thành, mọi người đều không yên tâm... Lưu sinh, việc hôm nay như thế, coi như đã xong.
Lưu Khám không kìm nổi nở nụ cười cổ quái. Hắn nửa lời không nói mà nhìn thẳng vào Tiêu Hà, Tiêu Hà cũng không né tránh mà đón ánh nhìn của Lưu Khám, hai bên chăm chú hồi lâu...
“Tiêu tiên sinh, người định chống đối ta sao?”
“Lưu sinh, không phải ta muốn đối đầu với ngươi, mà do ngươi tàn nhẫn quá!”
“Người không phạm ta, ta không phạm người... Tiêu tiên sinh, nếu không phải Lý Phóng, Ung Xỉ gây phiền phức cho ta, ta làm sao có thể gây ra việc như thế này chứ?”
“Thế như ba mươi bảy mạng nhà Ung gia, có chọc giận ngươi không?”
“Đằng nào bọn họ cũng có dã tâm, thì ta phải chuẩn bị cho tốt... Nếu bọn họ thắng, thì số phận của nhà ta e rằng cũng chẳng kém đâu.”
“Nhưng ngươi còn sống đấy!”
Lưu Khám và Tiêu Hà, lúc này trao đổi không cần lời nói. Mỗi hàm nghĩa trong ánh mắt, trong lòng mỗi bên đều rõ.
Ánh mắt của Lưu Khám từ từ trở nên lạnh lẽo...
Mặc dù không sợ Lưu Khám, nhưng Tiêu Hà vẫn bị ánh mắt ẩn chứa sát khí của Lưu Khám làm kích động cho khẽ run lên.
Lưu Khám đột nhiên cười:
- Nếu Tiêu tiên sinh đã nói như vậy, thì Lưu Khám sao có thể dám chống đối? Huyện chủ đại nhân, chuyện này theo tiểu dân, người cứ điều tra kỹ càng một chút, nói không chừng lại có gian tế? Nói không chừng tên gian tế đó lại ở ngay bên cạnh người? Mong người giải quyết cho ổn thỏa.
Nói xong Lưu Khám cầm tay Lữ Tu, quay đầu bước về.
Mọi người xung quanh nhao nhao nhường đường. Tào Đình trưởng bước theo, vỗ vào vai Lưu Khám:
- A Khám, đại hỉ lại gặp chuyện này, thật đen đủi. Chút nữa nhớ dùng lá mầm xoa quanh người, có thể khử trừ đen đủi đó.
Tào Đình trưởng thực là người tốt bụng, đến bây giờ vẫn chưa rõ huyền cơ câu chuyện.
Lưu Khám khẽ thở dài:
- Tào thúc, cảm ơn nhắc nhở của người... Haha, giá như ai cũng như người, thì tốt biết bao nhiêu?'
Lúc nói ra câu này, Lưu Khám quay đầu nhìn thẳng vào Tiêu Hà.
Mặt Tiêu Hà hơi giật giật, gượng cười một cái, rồi quay người đi.
- A Khám, chúng ta làm gì bây giờ?
Lữ Tu kéo tay Khám, nhẹ nhàng hỏi.
Làm sao đây? Lưu Khám nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Gió đêm nay, mang thêm một chút khô nóng, còn có vị máu tanh tưởi nồng đậm.
Lưu Bang, giờ ngươi đang ở đâu?
Chương 107: Đánh cờ (7)
- Vương Cơ, Vương Cơ...A Khám bị bệnh, chuẩn bị xem rồi đến đó một chút.
Khám phu nhân quay người về phòng, gọi:
- Cự, Cự à, nhanh lên một chút, đệ đệ con bị ốm rồi, theo mẹ vào thành đi.
Vương Cơ đang ở nhà bếp tại hậu viện lo liệu tiệc rượu ngày mai, Vương Tín ngồi xổm ở cửa, hai tay bóng nhẫy cầm một miếng thịt nướng nhồm nhoàm ăn. Tuy rằng gia cảnh đã khá lên rồi, nhưng lão phu nhân vẫn rất cần kiệm, mà Lưu Khám thì cũng rất chú trọng về ẩm thực, không phải ngày nào cũng được ăn thịt, mà Vương Tín lại là một "động vật" thích ăn thịt, mặc dù ăn uống vẫn không thiếu chất béo, nhưng đối với thịt thì cậu ta lại rất ham thích, tính cách này không thể thay đổi được. Thừa dịp Vương Cơ đang bận rộn, cậu cũng tranh thủ ăn vụng.
Nghe lão phu nhân gọi, Vương Cơ cũng luống cuống:
- Tín, con đừng ăn nữa, cùng mẹ đi chuẩn bị xe, chủ nhân con bị ốm rồi.
Vương Tín mở to hai mắt, có vẻ như khó tin:
- Mẹ à, nhị chủ nhân sao có thể bị ốm được chứ?
Chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng thoáng cái đã nhắc nhở Vương Cơ.
Lưu Khám không nói cho Khám phu nhân biết về tình huống khó khăn của hắn hiện nay, là sợ lão phu nhân lo lắng. Nhưng Vương Cơ thì bình thường qua lại nơi ủ rượu, nên cũng biết những chuyện cổ quái phát sinh ở tác phường, tuy nàng không biết là chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được có chút gì đó khác lạ.
Đúng vậy, A Khám huynh đệ lúc đi rất tốt, sao lại bị ốm được cơ chứ? Vương Cơ nghĩ tới đây, liền bảo Vương Tín đi đóng xe, còn mình thì lén lút chạy tới trước viện, vừa lúc thấy lão phu nhân ra phòng khách.
Lưu Quý?
Đột nhiên Vương Cơ nảy sinh được tia bất an, nàng bật hô lên:
- Lão phu nhân, đừng đi, những người đó là người xấu!
Vương Cơ hiểu rất rõ con người của Lưu Bang, ham ăn biếng làm, nhưng nửa đêm lại chạy tới đây báo tin, rõ ràng không phải là tác phong của Lưu Bang. Hơn nữa, nếu như A Khám huynh đệ thật sự xảy ra chuyện, thù Lữ Văn phái Lưu Quý đến đây, sao có thể để bọn họ đi bộ được? Lữ gia cũng không thiếu la ngựa, chí ít cũng có một chiếc xe mới được.
Vương Cơ thốt ra theo bản năng, nhưng Lưu Quý nghe được thì như tiếng sấm nổ bên tai.
Con đàn bà thối chết tiệt này, phá hỏng chuyện lớn của ta rồi.
- Đồ tử. Động thủ!
Lưu Quý nói xong, lập tức đánh về phía Vương Cơ. Nhưng Lư Quán phản ứng nhanh hơn:
- Đại ca, giao mụ đàn bà thối này cho đệ, huynh canh chừng!
Nói xong gã lập tức vọt vào. Vương Cơ kinh hãi kêu to, quay đầu chạy vào trong viện:
- Tín, mau cứu mẹ, Tín, mau cứu mẹ...
Khám phu nhân lúc này đang sắp đi xuống bậc thang, thấy tình huống biến đổi bất thình lình này thì ngẩn ra, rồi lập tức xoay người chạy vào trong. Phàn Khoái không muốn ra tay với một bà lão, nhưng gã cũng biết, nếu không bắt Khám phu nhân, thì sẽ đúng như lời Lưu Bang nói. Huynh đệ này của ta nói xúi quẩy quá đi.
- Lão phu nhân, đừng sợ, chúng ta không có ác ý!
Phàn Khoái hô to, bước đi như bay về phía lão phu nhân. Nhưng gã lại không hề nghĩ, ai cũng thấy ý đồ của bọn gã rồi, người ta con tin tưởng gã sao? Một lời nói càng khiến lão phu nhân run sợ, chân bước loạng choạng, cả người lao về trước. Phàn Khoái thấy vậy, thả người nhảy lên bậc thang. Ý của gã là đỡ lão phu nhân, nhưng đúng lúc này trong phòng truyền đến một tiếng rống to như tiếng sét nổ.
- Ai dám đả thương mẹ của ta, ta sẽ đánh chết hắn!
Chữ "Chết" vọng vào tai tám người Lưu Quý, một bóng người cực to lớn lao ra ngoài, tay khéo léo đỡ lão phu nhân, một tay vung quyền đánh về phía Phàn Khoái.
Phàn Khoái không nhìn rõ người, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một nắm tay vung tới, làm gã hoảng sợ nhảy lên xê bước, đồng thời đánh quyền đón đỡ.
Bồng!
Một âm thanh nặng nề vang lên, Phàn Khoái hầu như là bị đánh bay ra ngoài, lúc hai chân rơi xuống đất còn lui mấy bước, sắc mặt biến đổi lớn. Cánh tay gã như không còn tri giác, một quyền của đối phương thật sự có khí lực kinh người.
Gã ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông to lớn cao gần trượng, búi tóc rối tung, vẻ mặt cuồng bạo giận giữ, hai mắt trợn trừng.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Khám phu nhân đứng vững lại thân thể:
- Cự, những người này là người xấu, muốn hại đệ đệ con!
- Dám hại đệ đệ ta?
Lưu Cự mở song chưởng, miệng rống như sư tử, ngửa mặt lên trời rít gào:
- Các ngươi đi chết hết cho ta, chết cho ta!
Lưu Bang đờ ra rồi!
Phàn Khoái cũng đờ ra rồi!
Người này là ai, sao có cảm giác còn đáng sợ hơn cả Lưu Khám?
- Đại ca, thằng cha này kinh quá!
Phàn Khoái thầm cười khổ, nói với Lưu Bang:
- Người này khó đối phó, chí ít một mình đệ không phải là đối thủ của hắn.
Quen biết Phàn Khoái nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lưu Bang thấy Phàn Khoái chịu thua. Trong lòng y biết là không hay rồi, nhưng đã là đâm lao phải theo lao.
- Đồ tử, động thủ!
Chương 108-109: Tiêu Hà ra chiêu
Đã qua canh ba, nhưng ánh nến trong phòng Lưu Khám vẫn sáng. Ngọn lửa dài hơn ngón tay phốc phốc nhảy lên, làm căn nhà nhỏ bé vô cùng sáng sủa. Lữ Trĩ trầm tĩnh ngồi trước mặt Lưu Khám.
- A Tu, sự việc là thế này.
Lưu Khám nghiêm trang nói;
- Đây không phải là ta thủ đoạn độc ác, là có người muốn hại ta tan cửa nát nhà. Ta biết, Lưu Quý là đại trượng phu của đại tỷ, nhưng chuyện này cũng có hắn tham dự, còn có ý định lôi kéo Chu Xương. Ta vốn cho rằng chúng ta đã kết thân gia rồi, là người một nhà, thì hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu không phải Chu Xương nói cho ta biết, Chu Hà để hắn ta rời khỏi, ta sẽ vẫn chẳng hay biết gì.
Ta thừa nhận ta có làm, nhưng thời đại này, tuy nói thái bình thịnh thế, nhưng hung hiểm vẫn còn tồn tại như cũ. Cho nên ta mới mượn cơ hội ngày hôm nay, xuất thủ phản kích. Ta tự nhận, mình bốn năm trước tới Huyện Bái cũng có cống hiến không ít cho huyện Bái. Bốn năm trước huyện Bái lúc đó mới chỉ có chưa tới tám ngàn bộ, nhưng hôm nay đã tới hơn một vạn hai nghìn hộ, thương nhân đến đây náo nhiệt hơn trước đây gấp trăm ngàn lần. Thế nhưng người huyện Bái vẫn không chịu thừa nhập, còn mưu hại ta, sao ta có thể khoanh tay chịu chết được.
Lữ Tu là một cô nương thông minh, ngay từ đầu nàng chưa cảm nhận được có gì đó khác biệt, nhưng khi yên tĩnh suy nghĩ, nàng nhận ra ngay huyền cơ ẩn giấu trong đó. Nói trắng ra, Lưu Khám mượn dùng hỉ yến lần này để khiến mọi người buông lỏng cảnh giác, sau đó thì đánh một đòn sấm sét. Nàng cũng là cô gái khéo léo, nhưng đêm nay là đêm thành thân của nàng, Lưu Khám lại mượn cơ hội này để giết ngươi? Thật sự có chút khó chịu.
Lưu Khám rất thẳng thắn, không chút giấu diếm. Lữ Tu đau khổ muốn khóc lên, nhưng nghĩ đây cũng không phải hoàn toàn do lỗi của Lưu Khám, dù sao trong chuyện này, Lưu Khám cũng là bị ép bức mà đánh trả mà thôi. Vấn đề ở chỗ, Lưu Khám muốn giết Lưu Quý. Chuyện như vậy, có thể lừa gạt một lúc, không thể lừa gạt cả đời, sớm muộn gì cũng bị vạch trần, thà như vậy, Lưu Khám đơn giản nói ra rõ ràng.
Ta hôm nay là muốn giết Lưu Quý! Nếu như nàng và người khác biết được ta thủ đoạn độc ác, giờ hối hận cũng vẫn còn kịp.
- A Khám, đừng giết Lưu Quý được không?
Lữ Tu cầu xin:
- Nếu như Lưu Quý chết, tỷ tỷ sẽ trở thành quả phụ. Con gái của tỷ tỷ mới hai tuổi, Lưu Quý chết đi, vậy tỷ tỷ thì sao đây? Lần này đúng là Lưu Quý sai, nhưng huynh hãy nể mặt tỷ tỷ, tha cho Lưu Quý một lần, được không?
- Đại tỷ có con rồi ư? Sao ta lại không biết?
Lữ Tu nói:
- Đã hai tuổi rồi. Là con gái, tên một chữ "Nguyên".
Lưu Khám "a" một tiếng, tựa như nghĩ gì đó, hắn đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn tiểu viện bên ngoài cửa sổ.
- A Tu, còn nhớ lúc chúng ta mới tới huyện Bái không?
- Hả?
- Khi đó ta hai bàn tay trắng, ở cùng mẫu thân. Lúc đó ta chỉ có một mình mẫu thân, cái gì cũng không có. Nhưng hiện tại, dứt bỏ sản nghiệp này không nói, nhưng Lão Đường, Thẩm Thực, lão Tào, Quán Anh...rất nhiều bằng hữu bên cạnh ta đã từng ở bên ta vào thời điểm ta khó khăn nhất, trở thành huynh đệ tốt của ta, không từ bỏ ta. Ta từng thề, tuyệt đối không để họ thất vọng.
Hôm nay ta thả một con ngựa, ngày khác sẽ liên lụy tới rất nhiều bằng hữu huynh đệ. Ta tình nguyện chết, cũng không muốn bọn họ gặp tai bay vạ gió. A Tu, hiện tại ta chỉ có nửa phần mềm yếu, tương lai sẽ chết không có chỗ chôn, muội hiểu chưa? Chuyện đại tỷ, không phải ta vô tình. Hôm nay ta và Lưu Quý đã là một sống một còn rồi.
Lưu Khám xoay người:
- Nếu như ta không may, Lưu Quý tuyệt đối sẽ không cho ta cơ hội nào đâu. Cũng như vậy, ta cũng không thể buông tha cho hắn.
- Thật sự không thể sao?
Hai mắt Lữ Tu đỏ lên. Từ nhỏ được sự che chở của cha mẹ, huynh trưởng, tỷ ty, nàng làm sao có thể hiểu giữa con người với con người đấu đá nhau, thậm chí đao thật thương thật chém giết nhau thật sự càng nguy hiểm. Thấy Lưu Khám không gật đầu, trong lòng nàng trào lên cảm giác thất vọng.
Lưu Khám gật đầu:
- Tuyệt đối không thể!
- Vậy muội hiểu rồi!
Lữ Tu chậm rãi đứng lên, do dự một chút, còn nói:
- Huynh Ngươi giết Lưu Quý muội mặc kệ, nhưng huynh tuyệt đối không được làm tổn thương tỷ tỷ muội.
- Muội..
Lữ Tu nhoẻn cười:
- Trời sắp sáng rồi, sau khi bái kiến thẩm thẩm, muội đã là người của huynh rồi. A Khám, muội biết huynh không phải là người xấu, cho nên mặc kệ huynh làm gì, muội sẽ ủng hộ huynh. Nhưng huynh hãy nhớ lời muội nói, không được làm tổn thương tỷ tỷ. Muộn rồi, muội sang phòng bên nghỉ trước. Hừng đông nhớ gọi muội dậy, chúng ta cùng nhau về nhà.
Lưu Khám cũng bật cười:
- Vậy muội nghỉ trước đi...Có cần ta thông báo cho phụ thân muội, đêm nay muội không về không?
- Đã uống rượu biệt ly rồi, trở lại làm gì? Hơn nữa, muội đã bảo Tiểu Trư nói cho rồi.
Tiểu Trư, là đệ đệ của Lữ Tu, Lữ Thích Chi. Bởi vì thân hình mập mạp nên mới có biệt hiệu là Tiểu Trư.
Lưu Khám đưa Lữ Tu về phòng nghỉ ngơi, sau đo quay lại phòng mình. Chỉ lát sau, một thanh niên đầu đội trách đỏ lặng lẽ tiến vào:
- Đông chủ, không tìm được đám người Lưu Bang. Bên ngoài đã là giờ giới nghiêm rồi, chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm được nữa. Ngươi thấy có nên tạm thời dừng tìm kiếm không? Đợi ngày mai tiếp tục tìm kiếm Lưu Quý?
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Đến lúc này mà không phát hiện bóng dáng của Lưu Quý, đoán chừng cũng khó mà tìm được hắn. Tên này là chuột mà, trốn rất kỹ, chắc không ở trong thành rồi. Như vậy đi, bảo mọi người dừng tìm kiếm, ngày mai theo ta về xưởng rượu. Chỉ để lại vài người trong thành, chăm chú theo dõi vài người, mấy địa phương.
Một nơi là nhà ở của Phàn Khoái, còn có chỗ của Hạ Hầu Anh. Mặt khác thì theo dõi động tĩnh của Lữ Trạch, đặc biệt là theo dõi Tiêu Hà thật sát sao. Đặc biệt là Tiêu Hà đấy, không được lơi lỏng cảnh giác.
Thanh niên gật đầu:
- Vậy ta cáo từ trước.
Thanh niên này tên là Trần Đường, là đệ đệ của Trần Nghĩa, đồng thời cũng là du hiệp nổi danh, tài bắn cung tinh tuyệt, kiếm pháp siêu quần. Phàm là một số đại tộc sẽ luôn có nhân tài, đặc biệt là rất coi trọng việc bồi dưỡng du hiệp. Thời loạn thế, du hiệp đã nhanh chóng cấu thành một đội võ trang bảo vệ gia viên. Hiện nay dưới sự cai trị của Đại Tần cũng khá bình yên.
Trần Đường ở trong nhà không có việc gì làm, vì vậy Trần Nghĩa đã để gã ở lại hỗ trợ Lưu Khám. Người này rất khôn khéo, hơn nữa làm việc cũng vô cùng kín đáo, tâm tư tỉ mỉ, là một nhân tài hiếm có.
Thế nhưng ngay cả gã mà không tìm được tung tích của Lưu Quý, chẳng lẽ hắn ta là chuột thật sao?
Lưu Khám nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, lâm vào trầm tư.
Ngày hôm sau, Lưu Khám che chở Lữ Tu vội vàng về nhà. Lúc ra khỏi thành còn cười đùa với Nhâm Ngao hai câu, Nhâm Ngao cũng hỉ hả nói đùa lại hai câu, còn chỉ chỉ về phía Lữ Tu, làm lữ Tu mặt đỏ bừng lên. Xa trượng đi ra khỏi thành trước, Lưu Khám đi sau cùng, bị Nhâm Ngao lén kéo sang một bên.
- A Khám huynh đệ, tối hôm qua Tiêu tiên sinh tìm ta, nhờ ta chuyển lời với ngươi.
- Nói cái gì?
Nhâm Ngao có vẻ ngượng ngùng, khẽ nói:
- Tiêu tiên sinh nói, Ung Xỉ đã chết, việc cũng đã kết thúc, hiện tại Huyện chủ rất sợ hãi, mong ngươi khoan dung độ lượng. Hắn nói, ngươi có thể tiếp tục việc làm ăn của ngươi, đừng tiếp tục đấu đá nữa.
Lưu Khám cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nói cho hắn, chỉ cần châu quan đốt đèn, bách tính sao cần phóng hỏa chứ? Nếu như lần này là ta không may mà nói, hắn sẽ đứng ra nói như vậy không? Người kính ta ta một thước, ta kính người một trượng! Tiêu tiên sinh tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng. Người nào làm chuyện gì, sẽ phải gánh chịu hậu quả. Ung Xỉ là Ung Xỉ, không liên quan tới ta.
Nhâm Ngao thở dài:
- Ta chỉ biết vậy thôi, nhưng nếu ngươi đã quyết định rồi, ta sẽ chuyển lời lại với Tiêu tiên sinh. A Khám huynh đệ. Chuyện này ta không nói đúng sai, chỉ muốn ngươi biết chừng mực, đừng làm gì quá lên.
Lưu Khám cười cười, gật đầu biểu thị đã hiểu, chắp tay cáo từ Nhâm Ngao, sải bước lên xe ngựa.
Nhìn bóng lưng Lưu Khám đi rồi, Nhâm Ngao bất đắc dĩ bất đắc dĩ.
Trong môn phòng, Tào Tham đi ra.
- Ngươi nghe hết rồi?
Nhâm Ngao cười nói:
- Ta đã sớm nói A Khám quyết không thoái nhượng đâu. Loại chuyện này đổi lại là ta, sợ là cũng sẽ giống như hắn thôi.
Tào Tham trầm mặc một lát rồi nói:
- Tiêu đại ca nhận xét người này không sai. Chỉ tiếc, bị tường thành huyên Bái nhốt vào trong rồi.
- Mặc kệ, chỉ cần không dính dáng đến chúng ta là được.
Nhâm Ngao cười nói ha hả, nhưng trong tiếng cười toát lên vẻ bất đắc dĩ, đi vào trong môn phòng.
Mà Lý Đồng đêm qua cũng tự dưng mất tích, tra xét toàn bộ huyện Bái cũng không thấy bóng dáng đâu, điều này làm cho Lý Phóng càng thêm sợ hãi. Y thậm chí mong muốn Lý Đồng đã chết.
Chết không đối chứng, chí ít cũng có thể nói xong là qua. Nhưng đây là người thì tìm không thấy, chết cũng chẳng thấy xác, muốn phát công văn đi bắt cũng khó. Bắt được hắn thì sao nào? Ngộ nhỡ hắn bóc trần việc này ra ngoài, cho dù không chết, thì con đường làm quan của y sợ là cũng hết rồi.
Lý Phóng cũng chỉ biết âm thầm mà chịu đựng, trong bụng nghẹn khuất cơn tức mà cũng không có ai để phát tiết.
Mà Tiêu Hà lúc nhận được câu trả lời của Lưu Khám, cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Tiêu Hà lúc này đã không còn hứng thú đối với đại thế thiên hạ nữa. Với cuộc sống lâu dài mang theo tình cảm quê hương này ở huyện Bái khiến y muốn làm một cái gì đó cho huyện Bái. Lưu Khám tạo phúc cho huyện Bái, y không phải không thấy, bằng không cũng sẽ không vào ngày hôm đó cảnh báo Lưu Khám.
Nhưng nếu như để một người ngoài khống chế được huyện Bái, Tiêu Hà lại không thể nào chấp nhận được. Nhưng hiện tại Lưu Khám không chịu buông tay, nói rõ là muốn đại khai sát giới. Mà Lý Phóng bởi bị bắt phải nhược điểm, đành âm thầm chịu dựng, không dám đắc tội Lưu Khám lần nữa. Cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa, Lưu Khám chắc chắn sẽ trở thành chủ của huyện Bái.
Chuyện tốt? Chuyện xấu? Tiêu Hà nói không rõ. Trong tâm tư nghĩ, ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện.
Nhưng tình hình hương thổ này quá rối rắm thật sự là Tiêu Hà khó mà chấp nhận được sự thật này. Cho nên Tiêu Hà mất cả một ngày ngơ ngẩn, xử lý xong công vụ thì về nhà.
Chỗ ở của Tiêu Hà cũng không quá rộng rãi, tường đất cao hơn người, một tòa nhà đất chia làm hai gian. Gian chính có nội ngoại đường, gian phụ thì nhỏ hơn, là nơi mà hàng ngày Tiêu Hà đọc sách, suy ngẫm các vấn đề. Vừa vào nhà, thê tử đi ra đón.
Tiêu Hà vừa thành thân một năm, lấy một nữ tử bản địa, là Nhâm Hiêu chủ trì hôn sự. Thê tử họ Vương, tên Lư, nhỏ hơn Tiêu Hà một tuổi, tuy rằng không xinh nhưng lại hiểu biết lễ nghĩa, hiền thục thiện lương.
- Hạ Hầu ở trong phòng chờ tướng công nửa ngày rồi
Hạ Hầu, chính là Hạ Hầu Anh, làm việc cùng với Tiêu Hà tại công thự, cũng coi như là người quen, vì vậy thỉnh thoảng cũng có qua lại.
Tiêu Hà chau mày, trong lòng âm thầm cười khổ. Lúc này Hạ Hầu Anh tìm đến y, mục đích vô cùng rõ ràng rồi.
Cố tình không gặp ư? Nhưng đều là làm việc cùng một nơi, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu làm hắn ta giận, sau này cũng khó mà qua lại được. Thế nhưng gặp....
- Lư, nàng hãy trông chừng tại cửa, có chuyện gì gọi ta.
Tiêu Hà nói xong đi đến thư phòng. Vương Lư đi ra ngồi ở bậc thang may vá y phục cho Tiêu Hà.
- Hạ Hầu, ngươi tìm ta có việc gì?
Đi vào thư phòng, Tiêu Hà hỏi thẳng.
Hạ Hầu Anh vội vàng đứng dậy quỳ xuống, khóc rống nói:
- Tiêu tiên sinh, xin ngài hãy nghĩ cách cứu cứu Lưu Quý đại ca ba...nếu không đại ca chết mất.
- Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
- Lưu Quý đại ca từ ngày hôm qua trong thành gặp chuyện không may đến bây giờ vẫn cũng không có tin tức. Ngày hôm nay ta phát hiện chung quanh nhà của ta cũng có người theo dõi. Không chỉ ta, mà nhà của Đồ tử cũng vậy. Hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Đồ Tử đâu, ta lo lắng hắn đã gặp nguy hiểm rồi.
- Ngươi đừng vội, đừng nóng vội!
Tiêu Hà nâng Hạ Hầu Anh dậy:
- Nếu như Đồ tử và Lưu Quý ở cùng nhau, nói vậy Lưu Quý sẽ không gặp chuyện không may. Chỉ là, chỉ là chuyện này ta cũng bất lực. Ai kêu Lưu Quý làm vậy? Hiện tại người ta đã hạ quyết tâm muốn thu thập hắn rồi. Không phải là ta chưa từng khuyên Lưu Khám, nhưng người ta không động lòng. Cũng khó trách, đổi lại là người khác, gặp phải chuyện này cũng khó mà bỏ qua được.
Hạ Hầu Anh không chịu đứng lên, liên tục dập đầu với Tiêu Hà.
- Tiêu tiên sinh, toàn bộ huyện Bái này cũng chỉ có ngài mới cứu được Lưu Quý đại ca. Ta làm huynh đệ, không cần nói Lưu Quý đại ca làm đúng hay là sai, chỉ khẩn cầu ngài cứu ca ca ta. Nếu như ngài không chịu ra tay cứu giúp, sau này huyện Bái sẽ bị người ngoài làm chủ đấy.
Một câu nói này đã làm Tiêu Hà giật mình. Y nhìn Hạ Hầu Anh, hà đột nhiên thở dài:
- Hạ Hầu Anh, là ai dạy ngươi nói như vậy?
- Cái này...
Hạ Hầu Anh ngẩn ra, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Là đại tẩu, cô ấy nói Tiêu tiên sinh nhất định có biện pháp.
- Là Lữ tiểu thư sao?
Tiêu Hà nhắm mắt lại, cười khổ trầm ngâm không nói. Sau một lát, y khẽ nói:
- Hạ Hầu Anh, ngươi đứng lên trước đi....Chuyện này, để ta suy nghĩ
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân